Ly Thu nói: Văn An, nếu như ta không nói muốn gặp ngươi, có phải trước khi ta chết ngươi cũng sẽ không đến gặp ta?
Hoàng Phủ Kỳ nói: Đúng vậy.
Ly Thu nói: Văn An, nếu như ta nói, trước khi chết ta muốn cùng ngươi về lại Ly Thu Uyển, chỉ hai chúng ta thôi, ngươi có thể đồng ý hay không?
Hoàng Phủ Kỳ nói: Được.
Ly Thu nghe hắn xưng “ta” mà không phải là “trẫm”, trong lòng vui vẻ nở nụ cười, xinh đẹp rạng rỡ, làm trái tim chất chồng vết thương của Hoàng Phủ Kỳ say mê.
Ly Thu nói: Văn An, ngươi đối với ta thật tốt!
Hoàng Phủ Kỳ nói: Đồ ngốc ngươi hôm nay mới biết sao?
Hắn ra vẻ ai oán vỗ đầu y, lại không cam lòng mà xoa rối mái tóc dài của y.
Thế là lòng bàn tay nhiễm luôn mùi hương thoang thoảng ấy, nhàn nhạt, thân quen, vừa thoáng qua đã luồn thẳng vào tim.
Ly Thu nói: Đúng rồi, ta hôm nay mới biết được.
Hoàng Phủ Kỳ nói: Chúng ta về nhà đi.
Ly Thu nói: Ừ, về nhà. Chẳng biết mấy gốc phong trong vườn có phải đã thành màu đỏ cả rồi không?
Hoàng Phủ Kỳ nói: Vội gì, về đến nơi nhìn là biết thôi mà.
Hắn xoay người, đi phía trước y, chẳng quay đầu lại đưa tay phải ra phía sau.
Y theo bước chân hắn, vươn tay trái về phía trước.
Hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt.
Dường như có thể nắm tay nhau như thế đi vào cõi hồng hoang, mấy ngàn năm trôi đi cũng vẫn mãi bên nhau.
Ly Thu Uyển, lá phong đỏ tươi, sắc đỏ so với ráng chiều tịch dương còn rực rỡ hơn vài phần.
Đại đội nhân mã dừng ngoài cửa lớn, chỉ có bóng hình hai người cùng nhau bước vào rừng phong đỏ.
Gió thu lả lướt, thổi bay vài phiến lá phong xoay xoay giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống dưới chân Ly Thu.
Ly Thu kéo kéo tay Hoàng Phủ Kỳ, nói: Văn An, ta không muốn đi, ôm ta một cái được không.
Hoàng Phủ Kỳ quay đầu lại, cặp mắt cong như đôi vầng trăng non, khóe mắt lờ mờ những nếp nhăn, nói: Ta thật đã làm hư ngươi rồi.
Dứt lời, tay đã ôm trọn lưng y.
Hoàng Phủ Kỳ kéo y ngồi xuống ghế đá, để y ngồi trên đùi mình, thân mình dựa vào nhau, cằm gác trên bờ vai gầy yếu của y.
Một tay ôm phía trước, một tay đặt ở lưng y, như có như không nghịch nghịch tóc y.
Mùa thu đó.
Ly Thu nói, xòe bàn tay ra những tưởng bắt được phiến lá phong bị gió thổi bay về phía mình.
Chiếc lá nghiêng về một bên, tay Ly Thu, trống không.
Gió lạnh lướt qua bàn tay, rét buốt.
Lập tức lại được ấm áp bao lấy.
Đó là tay Hoàng Phủ Kỳ.
Không nói lời nào, vội vã cuộn mình rúc vào trong lòng hắn.
Nơi này, là g ngực của hắn.
Có vật gì đó nảy lên, đập nhẹ, cảm giác rung động từ lòng bàn tay truyền tới.
Trái tim mình, cũng theo đó mà khẽ đập.
Hai trái tim, một tiết tấu, giữa trời thu lạnh lẽo, ấm áp.
Chăm chú nhìn nhau, thật sâu, tới mức nhìn thấy đáy mắt đen thẫm trong veo lay động.
Ly Thu cúi đầu, bờ môi lướt qua khóe mắt Hoàng Phủ Kỳ, trượt xuống mũi, gò má, cuối cùng dừng lại ở môi.
Đôi môi ma sát lẫn nhau, sau rồi như bị quấy nhiễu đến buồn bực, liền phóng túng mà điên cuồng nuốt lấy, tham lam đòi hỏi.
Đến tận khi nước bọt không ngừng được mà lọt qua khóe môi, khuôn mặt đỏ bừng mới lưu luyến rời ra, thở hổn hển.
Ly Thu nói: Sắp tắt thở rồi.
Hoàng Phủ Kỳ nói: Hình như thế.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Ly Thu rùng mình.
Hoàng Phủ Kỳ nói: Cuối thu rồi, mùa đông sắp đến đấy.
Ly Thu nói: Đúng rồi.
Hoàng Phủ Kỳ nói: Vậy sao ngươi còn mặc ít thế? Ba ngày hai lần đổ bệnh, chỉ khiến ta lo lắng.
Ly Thu nói: Sau này sẽ không thế nữa.
Hoàng Phủ Kỳ im lặng, nhìn chằm chằm hai phiến môi y ướt nước đỏ như máu, hung dữ cắn thật mạnh, ý như trừng phạt.
Ly Thu nhẹ nhàng đẩy Hoàng Phủ Kỳ ra, nói: Văn An, muốn nghe ta hát không? Đã rất lâu rồi không hát cho ngươi nghe.
Hoàng Phủ Kỳ nói: Được.
Ly Thu lại hỏi: Ngươi muốn nghe khúc nào?
Gặp nhau lần đầu tại yến tiệc phủ Tướng quân năm ấy,
Y cũng từng hỏi hắn [Không biết Điện hạ muốn nghe khúc nào?]
Hắn trả lời rằng [Tùy ngươi xướng đi.]
Tùy ngươi xướng đi,
Hoàng Phủ Kỳ buột miệng nói vậy.
Ly Thu đứng lên rời khỏi vòng tay Hoàng Phủ Kỳ, nâng tay phủi phủi, kéo lại vạt áo.
Không có mũ phượng hà y, không có màu vẽ điểm tô, không có chiêng trống đàn ca phụ họa, không có rèm vải đỏ sẫm,
Chỉ có từng phiến từng phiến lá phong đỏ đến thê lương, cùng với gió thu xoay múa xào xạc khe khẽ như tiếng hát thầm thì.
“Khuyến quân vương ẩm tửu thính ngu ca, giải quân tâm ưu muộn vũ bà sa
Doanh tần vô đạo bả giang sơn phá, anh hùng tứ lộ khởi kiền qua
Tự cổ thường ngôn bất khi ngã, thành bại hưng vong nhất sát na
Khoan tâm ẩm tửu bảo trướng tọa.”
(Thỉnh người uống rượu ngắm Ngu Ca, điệu vũ bà sa trút phiền muộn
Doanh Tần vô đạo giang sơn phá, bốn phương anh hùng nổi can qua
Lời nói người xưa nào có sai, hưng vong thành bại trong nháy mắt.
Ngồi trong lều trướng uống rượu sầu tiêu.)
Đôi mắt sáng ngời của Hoàng Phủ Kỳ lấp loáng nước, thân ảnh Ly Thu trước mắt bỗng dưng nhòa đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy y, là ở trên sân khấu một màu đỏ thẫm.
Khi đó, khúc y xướng cũng là “Bá Vương Biệt Cơ”.
Hắn nghe người ta nói, y là đào hát có tiếng, hắn nghe người ta nói, y là con hát được người ta sủng hạnh.
Nhưng mà mắt hắn đã chẳng thể rời khỏi y, hắn nói với chính mình, chọn y đi, kế hoạch của hắn cần người như thế.
Lý do thực tự cho là đúng!
Bản thân khi ấy đã biết rõ rằng, một cái liếc mắt đó, đã khiến hắn chôn vùi cả trái tim vì y.
“Đại vương a!
Thử phiên dữ địch nhân giao chiến
Nhược năng sấm xuất trọng vị
Thả vãng Giang Đông
Tái đồ phục hưng sở quốc
Chửng cứu lê dân
Thiếp phi nhược thị đồng hành
Khởi bất khiên luy đại vương
Dã bãi”
(Đại vương à!
Lần này giao chiến cùng địch nhân
Vòng vây giả như có thể phá
Thẳng hướng Giang Đông
Phục hưng Sở quốc
Cứu vớt lê dân
Thiếp nếu cùng đồng hành
Chẳng phải là liên lụy Đại vương?
Vậy thì thôi.)
Ly Thu nhìn Hoàng Phủ Kỳ, như khắc sâu, nhớ kỹ dung nhan hắn.
Lần đầu tiên y nhìn thấy hắn, là ở dưới đài đông nghịt đầy khách nhân.
Khi ấy, khúc y xướng trên đài, cũng là “Bá Vương Biệt Cơ.”
Y chưa thấy hắn bao giờ, lạ mắt, cho nên vụng trộm ngắm vài lần.
Y để ý thấy hắn cười, suýt thì thất thần đến quên cả lời xướng.
Ấn tượng lần ấy cũng chẳng bao nhiêu, lại duy độc nhớ kỹ nụ cười suy tư nọ.
Mãi đến khi gặp lại lần nữa tại phủ Tướng quân, mới giật mình nhớ ra, thì ra đó là hắn.
Bản thân khi đó đã biết rõ rằng, một nụ cười ấy, đã khiến y trầm luân.
“Hán binh dĩ lược địa, tứ diện sở ca thanh
Quân vương ý khí tẫn, thiếp phi hà liêu sinh.”
(Quân Hán lấy hết đất, khúc Sở vang bốn bề.
Trượng phu chí lớn cạn, tiện thiếp sống làm chi)
Hoàng Phủ Kỳ đứng dậy, muốn đi về phía y, nói, Thu nhi, đừng hát nữa.
Lại thấy Ly Thu nâng tay chỉ phía sau lưng hắn nói: Văn An, sao lại có người vào đây?
Hoàng Phủ Kỳ nghĩ, là kẻ nào dám kháng chỉ tiến vào Ly Thu Uyển?
Vậy là quay đầu nhìn về phía uyển môn, chẳng có ai, chỉ có lá phong trải đỏ cả lối về.
Nào có ai đâu?
Trái tim bỗng dưng lạc nhịp, trong đầu hiện lên hình ảnh Ngu Cơ cùng Bá Vương.
Khi ấy Ngu Cơ nói rằng:
“Đại Vương, Hán binh…tiến vào rồi.”
Rồi sau đó? Sau đó Sở Bá vương nghe vậy quay đầu, trong nháy mắt, liền mất đi Ngu Cơ.
Hoàng Phủ Kỳ hoảng hốt quay lại, hắn thấy Ly Thu đang cầm con dao được cột ở chân.
Dao ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng chói mắt, thoáng cái cứa qua cần cổ Ly Thu.
Lần này, y diễn, là Ngu Cơ biệt Bá Vương, cũng là Ly Thu biệt Hoàng Phủ Kỳ.
Thu nhi.
Hoàng Phủ Kỳ lao về phía trước, đón được thân mình đang rũ xuống của Ly Thu, mềm yếu, nhẹ như lông ngỗng, cũng nặng tựa thái sơn.
Cần cổ Ly Thu đã vạch một vết sâu hoắm, trắng bệch, Hoàng Phủ Kỳ còn chưa kịp định thần, đã bắt đầu tuôn ra máu tươi đỏ thẫm.
Ly Thu không thấy đau, chỉ cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ đi.
Y thấy Hoàng Phủ Kỳ cười dịu dàng, rạng rỡ, yêu chiều, trẻ con, ngốc nghếch, si mê, mặc kệ, rồi đau lòng.
Ở phủ Tướng quân, Văn An hắn nói [Theo ta đi, ta chuộc thân cho ngươi.]
Ở Ly Thu Uyển, Văn An hắn nói [Ta muốn ngươi thật lòng thương ta, vì ta cũng thật lòng thương ngươi.]
Lúc bị Đại Hoàng tử đuổi về, Văn An hắn nói [Thực xin lỗi.]
Lần đầu tiên biết được hạnh phúc trong đau đớn, Văn An hắn nói [Thu nhi, ta yêu ngươi.]
Gặp lại trong điện Hoàng hậu, Văn An hắn nói [Làm người hầu tùy thân của ta được không?]
Ở Ngự hoa viên hoa mai nở đầy, Văn An hắn nói [Có lạnh hay không?]
Tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Văn An hắn nói [Thu nhi, ngươi là Thu nhi của ta, là người Hoàng Phủ Kỳ ta yêu nhất đời này.]
Ly Thu muốn vươn tay, ôm lấy người đang gục đầu ở hõm vai y mà rơi nước mắt đầy mặt kia.
Giơ lên được một chút, chỉ được một chút, lại vô lực rơi xuống.
Mỗi một tiếng gọi “Thu nhi” của Hoàng Phủ Kỳ xa dần, xa dần, dường như bị cát bụi trần gian cuốn đi rồi vùi lấp.
Không nghe được nữa rồi.
Chỉ có nước mắt người ấy, chảy xuống cổ y, thấm vào trái tim y.
Y mở miệng, muốn gọi hắn, Văn An, thanh âm cuối cùng tan vào gió, người ấy không nghe được.
Chỉ đành để nước mắt người ấy hòa lẫn vào máu thịt của mình, đỏ tươi diễm lệ như những phiến lá phong, nhập cõi luân hồi.
Người nằm trong lòng ngừng thở, thân thể lạnh băng.
Hoàng Phủ Kỳ ngơ ngác ôm lấy y, nói: Thu nhi, ngươi xem, tuyết rơi rồi, tuyết màu đỏ này.
Nâng lên bàn tay trơ trọi giữa gió cuốn, nơi ấy, một mảnh lá phong bình yên rơi xuống.
Phía sau, gió thu thổi ào ạt, lá phong rơi đầy trời, tựa như giọt nước mắt cuối cùng của mùa thu khẽ rơi.
Hoàng Phủ Kỳ đưa tay lau đi giọt lệ trong veo nơi khóe mắt Ly Thu.
Là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ly Thu rơi nước mắt, cũng là lần cuối cùng.
Chưa được nửa năm trôi qua, tang chung lại vang vọng chân trời.
Hoàng đế trẻ tuổi nọ, vì yêu mà hóa thành hồn phách.
Đuổi theo phiến lá phong cùng giọt lệ đã kết thành băng ấy, nhắm mắt xuôi tay.
Thu nhi, ta đến đây, ngươi sẽ chờ ta phải không?
Hồng trần cuồn cuộn, tình duyên cách trở, sống chết đau thương, luân hồi chờ đợi.
Kiếp sau, liệu ngươi còn có thể ở bên ta, yêu thương ta lần nữa?
Ta yêu ngươi.
Ta yêu ngươi.
Ta yêu ngươi.
Này một giọt nước mắt con hát, này một tấm chân tình bậc Đế vương,
Cuối cùng rồi cũng khai hoa.
Hết.
From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na