Linh Sát

chương 142

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bỗng nhiên Mộng Cơ thét một tiếng thê lương, hô to với người bên cạnh: "Mau ngăn cản hắn..."

Phía sau nàng, vài cao thủ của Thánh giáo hội sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Mộng Cơ thì lập tức đánh về phía Lãnh Tiêu Nhiên. Mà sau khi Lãnh Tiêu Nhiên chứng tỏ hắn chính là người của bộ tộc Vu Yêu xong thì những người xung quanh hắn lập tức chạy đến nơi họ cho là an toàn giống như chạy nạn.

"Đến lúc chúng ta ra tay rồi!" Sở Lạc Lạc nói, thân hình nhanh như gió, nháy mắt đã bay lên trước mặt Lệ Vô Ngân và A Sơn.

Chú ngữ của Lệ Vô Ngân còn chưa niệm xong, vốn chỉ dựa vào một mình A Sơn ngăn cản công kích của bọn chúng thì thực sự có hơi khó khăn. Bóng người đột nhiên che trước người bọn họ, thay bọn họ ngăn cản công kích của Thánh giáo hội khiến cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.

Lúc này, lại có hai bóng người khác phi đến chắn trước mặt bọn họ, một người sử dụng ma pháp hệ hỏa, một người sử dụng ma pháp hệ băng, mà thân hình nhỏ hắn kia có thể một mình chống trả ba Đại pháp sư, chiêu thức vô cùng thành thạo. Đôi mắt màu băng lam của Lệ Vô Ngân dần xuất hiện ý cười, là nàng!

Mộng Cơ ngã xuống mặt đất, đau đớn rên rỉ, mọi người chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn như vậy của nữ thần Mộng Cơ, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên. Mộng Cơ liều mạng thúc dục ma lực để chống lại lời niệm chú của Lệ Vô Ngân nhưng mà nàng ta cảm thấy huyết mạch của bộ tộc Thiên Vũ trong người nàng ta đang sôi trào.

Khi Lệ Vô Ngân niệm chú ngữ xong, Mộng Cơ thống khổ hét lên một tiếng.

"A..."

Tiếng thét của nàng ta lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Chỉ thấy ống tay áo màu trắng hoa lệ của nàng đã rách toạc, trên đất có vô số mảnh vải vụn màu trắng, mà cánh tay tuyết trắng của nàng ta lúc này đã biến thành một đôi cánh, một đôi cánh màu xám vô cùng xấu xí!

"Nàng ta quả nhiên là người của bộ tộc Vu Yêu!"

"Yêu nữ! Thực sự là yêu nữ!"

"Chạy mau, nếu không sẽ bị nàng ta hút đi sinh mệnh."

Thấy một màn như vậy, dân chúng đều la lên, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Mà các tín đồ luôn một lòng phục tùng Mộng Cơ, giờ phút này cũng vô cùng kinh hãi.

Nàng hận, nàng thật hận! Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần giết chết Tuyết Cơ thì sẽ không còn ai biết nàng là người của bộ tộc Vu Yêu, nàng không ngờ trong tộc còn có loại chú ngữ như vậy, lại có thể buộc người trong tộc hiện cánh ra, mà đôi cánh mày xám xấu xí kia chính là thứ mà nàng hận nhất!

Sớm biết như vậy, nàng tuyệt đối sẽ liều mạng tiêu diệt toàn bộ bộ tộc Vu Yêu.

"Không được đi, không ai được đi! Mộng Cơ ta thực sự là nữ thần!"

Lúc này đôi cánh xám của Mộng Cơ đã biến mất, khôi phục lại là đôi cánh tay trắng nõn nhưng vừa rồi nàng vừa để lộ hình dạng thật, lúc này dáng vẻ của nàng lại cực kì chật vật, làm sao còn phong thái nữ thần như lúc trước.

Tức giận và oán hận khiến cho đôi mắt nàng tràn đầy tơ máu, nàng ta điên cuồng hô: "Mộng Cơ ta là nữ thần, ta không phải người của bộ tộc Vu Yêu..."

Nhưng mà, nàng ta càng điên cuồng mọi người lại càng sợ hãi, ngay cả những tín đồ trung thành khi thấy bộ dạng dữ tợn như vậy của nàng thì ngọn lửa hy vọng trong lòng cũng bị dập tắt.

Bên phía Sở Lạc Lạc cũng đã dừng đánh nhau, ngay cả pháp sư của Thánh giáo hội cũng không biết Mộng Cơ lại là người của bộ tộc Vu Yêu, người có được quanh minh ma pháp cao minh như vậy sao có thể là người của bộ tộc tà ác kia? Trong lúc nhất thời bọn họ đều kinh ngạc.

Mắt thấy lợi thế của mình đã mất, Mộng Cơ dần dần bình tĩnh lại.

Tấm lụa mỏng trên mặt nàng đã rớt xuống từ lúc nào để lộ ra dung nhan tuyệt thế nhưng lúc này đã không còn ai thưởng thức vẻ đẹp của nàng nữa.

Trên quảng trường, mọi người đã sớm chạy đi, chỉ còn lại vài người gan lớn ở lại vì hiếu kì, lại có vài người vì quá sợ hãi mà không dám di chuyển.

Mộng Cơ đứng dậy một lần nữa, pháp trượng xuất hiện trước mặt nàng, bỗng nhiên, nàng vung pháp trượng, ánh sáng màu trắng phát ra từ tinh thạch gắn trên pháp trượng.

Ánh sáng thần thánh khiến cho người ta cảm thấy ấm áp bao phủ một khu vực với phạm vi trăm mét.

"Không ổn..." Hứa Nham hô to ra tiếng, lúc trước đám người Hứa Nham đã trúng chiêu này của Mộng Cơ nên mới có kết cục như bây giờ cho nên hắn nhớ rất rõ ánh sáng khủng bố kia.

Khi hắn tỉnh lại trên đỉnh núi đen thì chỉ nhìn thấy bóng dáng thướt tha dần dần biến mất trước mắt. Khi Hứa Nham phát hiện người bên cạnh hắn đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình hắn. Nhưng mà hai tay của hắn đã trở nên già nua như một lão già trăm tuổi, hắn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, khiến cho Lệ Vô Ngân mới rời đi không lâu nghe thấy liền trở lại xem. Nhờ sự chữa trị của bộ tộc Vu Yêu nên hắn mới giữ được tính mạng nhưng những đồng đội của hắn, sinh lực tuổi trẻ của hắn đã không thể nào trở lại được nữa.

Sau khi nghe thấy tiếng hô của Hứa Nham thì Sở Lạc Lạc biết rằng một chiêu này của Mộng Cơ đáng sợ như thế nào, vì vậy nàng vội vàng sử dụng không gian ma pháp để chuyển những người bên cạnh ra ngoài phạm vi bao phủ của ánh sáng trắng.

Vài pháp sư của Thánh giáo hội còn có một số người không rời đi kịp hiện giờ tóc đen đã biến thành đầu bạc, da thịt trơn nhắn giờ đầy nếp nhăn. Khi ánh sáng trắng tan đi thì thân hình của bọn họ đã ngã xống, hô hấp đã ngừng lại, trái tim đã không còn đập, máu cũng không còn chảy nữa...

Chiêu thức như vậy nay cả Sở Lạc Lạc cũng thấy đáng sợ.

Nàng nhớ tới câu mà mình từng nói: Ma pháp chỉ là sự thể hiện của sức mạnh, không nên phân chia chính tà, pháp thuật chính nghĩa có thể giết người, phép thuật tà ác cũng có thể cứu người!

Thì ra quang minh ma pháp thực sự có thể cướp đi tính mạng con người, ma pháp như vậy, còn có thể gọi là quang minh sao?

Vì hấp thu được sinh mệnh và tu vi của mọi người nên Sở Lạc Lạc có thể cảm nhận được năng lượng trên người Mộng Cơ tăng vọt.

"Ngọc Lưu Ly..."

Sở Lạc Lạc vội vàng triệu hồi Ngọc Lưu Ly ra, thần thú Ngọc Lưu Ly nghe thấy lời triệu hồi của chủ nhân lập tức xuất hiện, hóa thành một luồng sáng bảy màu bay vào mi tâm của nàng.

Áo choàng màu xám trên người Sở Lạc Lạc lập tức bay xuống, những người đứng ở phía xa chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, trên người mặc sa y bảy sắc cầu vồng, phía sau lưng nàng còn có một đôi cánh tỏa ra ánh sáng bảy màu.

"Là Phượng Lạc quân chúa! Là nữ thần mà dân chúng Thiên Kì Quốc đồn đại!"

"Nàng mới thức sự là nữ thần!"

Sở Lạc Lạc cũng không biết mình nổi danh như vậy từ lúc nào, nhưng mà, đây không phải trọng điểm.

Một khắc khi thần thú Ngọc Lưu Ly xuất hiện, không hiểu sao Mộng Cơ lại cảm thấy quen thuộc, cho nên trong lúc nhất thời nàng ta cũng không có hành động gì. Sau khi nàng thấy Ngọc Lưu Ly và Sở Lạc Lạc hợp thể, biến ra thanh thần trượng kia thì không khỏi ngây người.

Tại sao thánh vật của bộ tộc Vu Yêu, Cửu Tiêu thần trượng lại có thanh!

Chẳng lẽ...

Tay phải của Mộng Cơ nắm chặt thần trượng, dùng lực mạnh đến nỗi xương ngón tay cũng phát ra tiếng kêu.

Không thể nào, thần trượng của nàng nhất định là thật! Nàng mới thực sự là nữ thần!

"Ta mới thực sự là nữ thần!" Mộng Cơ giận dữ hét lên, vung thần trượng trong tay lên.

Sở Lạc Lạc thấy vậy, trong nháy mắt đã di chuyển đến bên cạnh Mộng Cơ, khi nàng ta bắt đầu sử dụng ma pháp đáng sợ kia thì Sở Lạc Lạc đã tụ tập ma lực chuyển lên Cửu Tiêu thần trượng, trong nháy tinh thạch màu lam trên đỉnh pháp trượng tỏa ra hào quang mãnh liệt.

Mộng Cơ không ngờ thân pháp của Sở Lạc Lạc lại nhanh như vậy, pháp thuật của nàng còn chưa kịp thi triển, thấy pháp trượng trong tay Sở Lạc Lạc đánh về phía mình, Mộng Cơ không hề nghĩ ngợi, lập tức giơ pháp trượng trong tay lên để chống đỡ.

Hai thanh pháp trượng giống hệt nhau, khi chạm vào nhau thì tinh thạch trên đỉnh pháp trượng đều phát ra ánh sáng bảy màu, hào quang kia cực kì chói mắt, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng phải nhắm mắt lại.

Khi hào quang biến mất, trong tay Mộng Cơ đã không còn gì, mà Sở Lạc Lạc đang nắm Cửu Tiêu thần trượng lại biết sức mạnh của hai thanh pháp trượng đã hợp làm một.

Trong nháy mắt khi pháp trượng biến mất, cả người Mộng Cơ đều ngây dại."

"Điều này... Không thể nào..."

Ngay vào lúc nàng ta không thể tin được thì Cửu Tiêu thần trượng phát ra một tia sét đánh về phía Mộng Cơ.

Nhưng mà Mộng Cơ lại té ngã xuống đất, trên người không có chút thương tổn nào.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Lạc Lạc thầm hỏi trong lòng.

"Nàng vốn là những thứ dơ bẩn trong cơ thể Tuyết Cơ hóa thành, không phải là thực thể."

Tia sét đã biến mất, Mộng Cơ lại cười to ra tiếng: "Ha ha ha... Quả nhiên ta thực sự là nữ thần, ta chính là nữ thần trường sinh bất lão."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio