Ở chỗ sâu trong Huyết Sắc Chi Lâm, trong thạch động sâu thẳm.
(Thạch động: hang đá)
“A! Rốt cục cũng tìm được rồi, thì ra là ở trong này!”
Trải qua một phen lục tung nơi này đẫ trở nên bừa bộn không chịu nổi, khắp nơi đều có một ít dụng cụ ma pháp và đạo cụ ma pháp.
Cổ Vân Lạc cầm một viên tinh thể màu đỏ như máu, nàng gọi nó là Huyết Phách. Mấy năm trước nàng ở trong Huyết Sắc Chi Lâm lấy được máu của cửu cấp ma thú U Phượng, lại ở nơi nguy hiểm tìm được một loài cây lấy sinh vật làm thức ăn gọi là Địa Linh Vương. Nàng lấy một nhánh nhỏ ở rễ của có, đốt thành tro sau đó trộn máu U Phượng vào. Hai thứ đó hợp làm một biến thành một thứ bột phấn màu đỏ sậm khó hình dung, giống như một biển máu đen tối nhất. Cuối cùng nàng dùng ma pháp, đem bột phấn này đưa vào trong tinh thể, khỏa tinh thể màu đỏ sậm này chính là Huyết Phách mà nàng tiêu hao không ít pháp lực mới có thể luyện chế thành.
Cổ Vân Lạc đem hài cốt mấy ngày qua tìm được hợp lại thành một khung xương người đầy đủ. Nàng cầm lấy một thanh tiểu đao bằng bạc vô cùng tinh xảo, ở trên đầu lâu, chỗ ấn đường khoét ra một cái lỗ bằng cỡ quả trứng bồ câu sau đó đem Huyết Phách đặt vào bên trong. Cái lỗ không lớn không nhỏ vừa khít với khỏa tinh thạch. Huyết Phách được đặt vào trong xương cốt dường như cảm nhận được gì đó tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, gắt gao bám chặt vào bộ xương. (Ấn đường: Chỗ giữa hai dầu lông mày)
Sau đó nàng bắt đầu ngâm xướng một đoạn chú ngữ cổ vô cùng khó hiểu.
Dòng chú ngữ trong suốt trôi nổi giữa không trung, tiếng ngâm xướng càng phát ra cao vút, chú ngữ trong suốt ở trong không trung xoay tròn mãnh liệt sau đó bị hút vào bên trong bộ xương trắng. Hài cốt vốn rời rạc nay biến thành một chỉnh thể. Khung xương trên mặt đất chậm rãi gấp khúc cựa quậy, khớp xương nối liền lại với nhau.
“Ha ha… Ta quả nhiên là thiên tài!”
Chỉ còn một việc cuối cùng, Cổ Vân Lạc giơ ma trượng trong tay niệm lên Ngưng Hồn Chú, ma trượng bằng thuỷ tinh màu tím lớn cỡ một cái chân bàn phát ra ánh sáng màu tím thẫm rơi xuống chiếc bình thủy tinh. Hung linh bị giam cầm bên trong giống như con ngựa đứt cương từ trong bình thoát ra lại theo chỉ dẫn của luồng sáng tím “hưu” một tiếng đánh trúng Huyết Phách bên trong xương sọ. Huyết Phách đỏ sậm nhất thời phát sáng mãnh liệt, đỏ sẫm như máu. Hai hốc mắt vỗn dĩ trống rỗng lại xuất hiện một đôi con ngươi màu vàng.
Cổ Vân Lạc canh giữ ở bên cạnh ao ma pháp, tập trung tinh thần nhìn kiệt tác của nàng. Nàng thực độc ác đặt cho khô lâu này một cái tên rất thú vị, gọi là Vân Khuynh. Vân Khuynh toàn thân ngâm trong một chất lỏng màu đỏ, đó là do nàng trước đây lao tâm khổ tứ thu thập những nguyên liệu ma pháp trân quý chế tạo thành. Bởi vì nàng phải giúp Vân Khuynh tái tạo da thịt. (Khô lâu: bộ xương)
Đã ba tháng trôi qua, màu sắc của nước ma pháp ngày càng đậm cũng ngày càng đục, xuyên thấu qua chất lỏng chỉ có thể nhìn thấy Huyết Phách phát ra hồng quang nhàn nhạt. Mạch máu, cơ bắp cùng da thịt hẳn là đang phát triển ở trên người Vân Khuynh đi.
“Vân Khuynh tiểu bảo bối của ta, ngươi khi nào mới có thể nói chuyện đây?”
Cổ Vân Lạc sờ sờ tóc bỗng nhiên có loại cảm giác làm mẹ, ách, chẳng lẽ đây là cái gọi là mẫu tính?
Ngay tại lúc nàng lâm vào suy tư, xa xa truyền đến một đợt tiếng kêu thê lương, đó là từ hướng Tê Phượng Lâm truyền đến. Di? Đây không phải là tiếng kêu thảm thiết của U Phượng hay sao?
Cổ Vân Lạc nhớ tới đám người ba tháng trước gặp được ở trong rừng, thì ra mục đích của bọn họ là U Phượng, thế nhưng bằng vào thực lực của bọn họ làm sao chế phục được U Phượng? Niết bàn! Trong lòng nàng cả kinh, chạy nhanh về phía Tê Phượng Lâm…
Không ít cây cối bị bẻ gẫy, phía trên còn có vết cháy xém. Ở chỗ sâu bên trong Tê Phượng Lâm còn có vô số quả cầu lửa bắn ra, đây nhất định là do U Phượng vô cùng thống khổ buộc phải phát ra công kích.
Cổ Vân Lạc trong lòng cực kỳ phẫn nộ, không nghĩ tới đám người này lại vô sỉ như vậy, thừa dịp U Phượng niết bàn liền hạ độc thủ, đám tiểu nhân ti tiện này! Bọn họ là vì muốn đoạt được ma hạch của U Phượng!
Cửu cấp ma thú U Phượng trên người có không ít nguyên liệu ma pháp trân quý, nàng ở Huyết Sắc Chi Lâm ẩn cư mười năm, sử dụng phương thức dùng vật đổi vật trao đổi với nó, nhiều năm qua, nàng cùng U Phượng cũng có được cái loại ăn ý của bằng hữu.
Thấy được U Phượng máu chảy đầm đìa, Cổ Vân Lạc tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, xuất ra một chiêu vong linh ma pháp.
“So với đêm tối càng sâu, so với máu tươi càng đậm, sa đọa sinh linh, xin nghe theo lời triệu hồi của ta, hủy diệt tất cả đi! Ha ha ha…”
Cười điên cuồng, nàng huy động ma trượng trong tay, y bào của nàng vì nguồn năng lượng dao động mà tung bay, phát ra tiếng “phần phật”. Đến khi nàng hồi phục tinh thần Tê Phượng Lâm đã là một mảnh hỗn độn, tiểu đội sáu người sớm đã hóa thành tro tàn…
Cổ Vân Lạc vuốt ve thân hình khổng lồ đỏ rực kia, vì bảo vệ tính mạng của U Phượng nàng tiêu hao không ít pháp lực sau đó lại thiết lập một ma pháp bảo vệ cường đại.
Ở trong ánh mắt cảm kích và lưu luyến của U Phượng, Cổ Vân Lạc kéo thân hình mệt mỏi trở về chỗ ở.
“Ách…”
Ngay tại lúc đến gần cửa động nàng không hề phòng bị, bị một thanh dao sắc bén từ sau lưng đâm xuyên tim.
“Ha ha… Ta giết vong linh pháp sư Cổ Vân Lạc! Cái tên đạo tặc Không Không này sẽ nổi danh trên Thánh Vân đại lục, ha ha ha…” Trong nháy mắt cuồng tiếu biến thành thanh âm mừng như điên “Bảo vật ở nơi này tất cả đều trở thành của ta…”
Không thể tưởng tượng được Cổ Vân Lạc nàng một đời anh minh thế như lại chết trong tay một đạo tặc ti bỉ vô sỉ.
Không, nàng không cam lòng! Nàng còn chưa học hết những bí thuật của Thánh Vân đại lục, còn chưa đạt tới đỉnh a pháp.
Máu tươi ở trong lồng ngực tràn ra, chảy xuống. Cổ Vân Lạc cố hết sức lấy ngón tay dính máu run run vẽ lên mặt đất một cái đồ án kì dị. Nàng nhớ lại bí thuật từ thời thượng cổ được ghi lại trong một trang sách cũ nát – Phản Sinh Chú, đáng tiếc lại thiếu một hàng cuối cùng, nàng dùng hiểu biết về ma pháp của mình bổ sung một câu, nếu không thành công liền mất mạng. Cuối cùng khi sinh lực hao hết, kỳ tích cũng không xảy ra…
Đây là cái thanh âm gì vậy? Bi thương đến tận xương tủy, rung động cả đất trời, là tiếng kêu thảm thiết của U Phượng! Nó cảm ứng được cái chết của nàng sao? Cổ Vân Lạc vui mừng nghĩ, một con ma thú cửu cấp lại vì cái chết của nàng mà bi thương, đời này nàng sống cũng không uổng phí.
Lúc này, tiến kêu thảm thiết của đạo tặc Không Không truyền đến, cuối cùng trước mắt nàng xuất hiện một đôi con ngươi màu vàng. Nàng cứ như vậy mà rơi vào trong hắc ám….
“A…” Cổ Vân Lạc từ trong ác mộng tỉnh lại, mố hôi lạnh đầm đìa.
Nàng cố nén từng trận đau đầu, Phản Sinh Chú thành công? Không đúng, nàng nhìn đôi tay nhỏ bé gầy yếu vô lực, trong lòng có chút bối rối, đây tuyệt đối không phải thân thể của nàng, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Chi nha” một tiếng, cửa phòng gỗ bị đẩy ra, nàng nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn, tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu xanh ngọc, ước chừng khoảng nười lăm tuổi.
Thiếu niên kia chạy nhanh đến chỗ nàng, gắt gao ôm chặt lấy nàng, vui sướng nói: “Lạc Lạc, ngươi rốt cục cũng tỉnh lại! Ngươi mê man suốt ba ngày khiến cho ta lo lắng gấn chết!”
Cổ Vân Lạc thu liễm vẻ kinh ngạc lúc đầu, trong đầu còn không nghĩ ra phải trả lời như thế nào, miệng lại lầm bầm lầu bầu gọi một tiếng “Ca ca…”
Tiếng gọi này thốt ra khiến cho trong lòng của nàng khẽ run, trước mắt lướt qua từng màn, từng màn ký ức. Nàng không khỏi ôm đầu cố nén cơn đau như xé rách da thịt. Những đoạn trí nhớ hỗn loạn này cũng không phải là của nàng, hẳn đây là trí nhớ của khối thân thể này.
“Lạc Lạc! Ngươi làm sao vậy?” Thiếu niên khẩn trương hỏi.
Nàng miễn cưỡng xả ra một chút ý cười, tuyệt đối không thể làm cho đối phương phát hiện ra linh hồn bên trong khối thân thể này đã không còn là muội muội của hắn, vì thế nàng nói: “Ca, đầu ta có chút choáng váng…”
“Ha ha… Ngươi từ nhỏ thân thể rất yếu ớt, lại hôn mê mấy ngày nay không ăn qua cái gì, hẳn là rất đói đi, đại ca lập tức chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.”
Nhìn thiếu niên đi ra ngoài, Cổ Vân Lạc lộ ra bản tính, hơi nheo lại hai mắt, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Xem mọi chuyện diễn ra, như vậy Phản Sinh Chú rốt cuộc là thành công hay thất bại đây? Mà linh hồn nguyên bản của khối thân thể này chạy đi đâu? Còn có trí nhớ hỗn loạn này xem ra phải mất thời gian sắp xếp lại.
Ghi chú (của tác giả): Cửu cấp ma thú mỗi năm sẽ trải qua một lần niết bàn, U Phượng tự dùng lửa của mình đốt cháy cơ thể, đem cơ thể đốt thành tro tàn lại từ trong tro tàn sống lại, đem những tế bào già nua trong cơ thể hi sinh để đạt được cuộc sống mới thế nhưng ba giờ sau khi sống lại sẽ là thời điểm suy yếu nhất của U Phượng.