Trận đấu trên sân mặc dù đã sắp kết thúc nhưng vẫn khí thế như cũ, căn bản không có một ai chú ý tới một màn ở dưới sân.
Mặc Vô là người đầu tiên phát hiện ra có điều không ổn, ban đầu hắn cũng không đoán được, Lãnh Tiêu Nhiên vừa rồi vẫn còn khoẻ mạnh, sao có thể bỗng nhiên ngã xuống đất, hay là hắn đã mệt không chịu nổi?
Đợi Mặc Vô nâng Lãnh Tiêu Nhiên dậy, nhìn đến gương mặt trắng đến doạ người kia thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Ông vội vàng nắm lấy cổ tay Lãnh Tiêu Nhiên xem mạch.
Trên sân đấu, quỹ đạo bay lượn của rồng lửa biến hoá trong nháy mắt, nam tử cao gầy còn muốn vận dụng pháp thuật để ngăn cản nhưng đã không kịp nữa. Năng lượng mạnh mẽ đánh sâu vào làm cho hắn mềm nhũn, cả người tê liệt ngã ngồi dưới đất. Rồng lửa đánh về phía đầu của hắn, cái miệng mở lớn phát ra tia lửa.
“Ta nhận thua… Ta nhận thua!” Nam tử cao giọng hô.
Theo tiếng kêu sợ hãi vang lên, hai tay Sở Lạc Lạc cũng nắm lại, rồng lửa to lớn nháy mắt biến mất trong không khí. Tia lửa vừa rồi còn ở trên đầu nam tử kia cũng lập tức tan thành mây khói. Nếu không phải nhìn y phục của hắn còn có vài vết cháy xém, hắn dường như cảm thấy tất cả những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác.
Sở Lạc Lạc nhảy xuống khỏi sân đấu, đi về phía Mặc Vô thì đã thấy Mặc Vô đang đỡ một người, đúng là nam nhân mặc áo choáng, lúc này hắn cúi đầu, mũ áo choàng đã bị tuột ra để lộ một mái tóc dài màu trắng bạc mềm mại.
“Lão nhân…”
Sở Lạc Lạc đến gần, vừa mới mở miệng đã bị Mặc Vô ngắt lời nói: “Đi”
Nói xong, ông nắm lấy một cánh tay của Sở Lạc Lạc dịch chuyển tức thời tới phòng của mình.
Là loại người nào mà khiến cho Mặc lão khẩn trương như vậy, Sở Lạc Lạc không khỏi suy nghĩ trong lòng, nhưng mà phép dịch chuyển tức thời của lão nhân lại ngày càng cao siêu rồi. Đối với không gian pháp sư chuyện dịch chuyển tức thời là chuyện thường như cơm bữa nhưng là mang theo hai người đồng thời dịch chuyển mà còn có thể dịch chuyển một cách chính xác như thế thì năng lực khống chế ma pháp phải vô cùng cường đại. Nghĩ đến đây, đôi mắt màu hổ phách hiện lên ý cười.
“Nha đầu, giúp ta rót một chén nước, để ở đầu giường.” Trong giọng nói của Mặc Vô có chút khẩn trương. Sở Lạc Lạc vội vàng đi rót nước mà Mặc Vô đã nhanh chóng lấy ra một cái hòm.
Khi Sở Lạc Lạc đem cốc nước đi vào bên giường nàng mới có thể thấy rõ bộ mặt của nam nhân kia.
Mái tóc dài màu trắng bạc, khuôn mặt tái nhợt vô cùng tà mị, bạc môi mỏng không có tia huyết sắc, khoé miệng còn vương một tia máu. Tuy rằng lúc này đôi mắt của hắn đang nhắm chặt nhưng Sở Lạc Lạc biết hắn có một đôi mắt màu bạc.
Lãnh Tiêu Nhiên!
Đồng tử Sở Lạc Lạc mạnh mẽ co rút, bàn tay hơi run rẩy nắm chặt lấy cốc nước, không nhận ra đã có vài giọt nước bị sóng ra ngoài, rơi ở trên gương mặt tuấn mỹ kia.
Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên đang hôn mê bất tỉnh, lông mi thật dài khép chặt giồng như cánh bướm. Cánh mũi cao thẳng, bạc môi khẽ nhếch, phảng phất như một thiếu niên xinh đẹp vô hại.
Nhưng là Sở Lạc Lạc biết rõ nam nhân yêu nghiệt này với đôi bàn tay xinh đẹp thon dài của hắn đã lấy đi không biết bao nhiêu mạng người.
“Lạc Lạc đưa nước cho ta.”
Mặc Vô đi đến bên cạnh người của nàng, thấy nàng không biết tại sao lại đứng im không động đậy liền lên tiếng nhắc nhở.
Sở Lạc Lạc lúc này mới tỉnh táo lại, đem cơ thể cứng ngắc bình ổn lại cũng đem cốc nước đưa cho Mặc Vô, lẳng lặng đứng đợi ở một bên nhìn Mặc Vô đem linh dược trân quý đặt vào bên trong bạc môi kia.
Rốc cục Lãnh Tiêu Nhiên và lão nhân có quan hệ gì? Nghi vấn trong lòng Sở Lạc Lạc càng sâu, cư nhiên có thể làm cho lão nhân không chút chần chừ đem linh dược bảo mệnh cho hắn dùng. Mà trong khoảng thời gian này Lãnh Tiêu Nhiên rốt cục đã trải qua nhưng chuyện gì, lấy tu vi của hắn sao có thể bị thương đến mức này.
Sau khi Lãnh Tiêu Nhiên uống viên thuốc xong Mặc Vô lại xem mạch cho hắn một lần nữa, một lát sau mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
Ông bắt gặp Sở Lạc Lạc đứng ở một bên, vẻ mặt phức tạp thì chỉ nghĩ là nàng tò mò.
“Nha đầu, ngươi đến sân đấu nhìn hai cái tên tiểu tử Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân kia sau đó trở về đen quá trình trận đấu của bọn họ nói lại với ta, lão nhân ta nhất thời không thể lập tức ra đó.”
Sở Lạc Lạc lên tiếng đáp ứng, đi về phía cửa, khi nàng bước ra đến cửa còn quay đầu liệc nhìn Lãnh Tiêu Nhiên một cái. Hành động này cũng không phải xuất phát từ sự quan tâm mà là nàng nghĩ tới quan hệ cua Mặc Vô và hắn hẳn là không tầm thường. Sau này nếu như gặp lại Lãnh Tiêu Nhiên nên dùng loại thái độ nào với hắn đây.
Một giây khi cửa phòng đóng lại, Mặc Vô lắc đầu lẩm bẩm: “Si nhi a, si nhi…” (Từ “Si” ở đây vừa có thể hiểu là ngốc nghếch vừa có thể hiểu là si tình)
Khi nhìn thấy Lãnh Tiêu Nhiên, Mặc Vô cảm thấy hắn tuy là thân thể mệt mỏi nhưng hai mắt hữu thần, nghĩ rằng không có gì đáng lo ngại. Cho đến khi hắn không hề báo trước phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống đất Mặc Vô mới thay hắn xem mạch. Lúc này mới phát hiện đứa nhỏ này chẳng những thân thể mệt mỏi mà còn trải qua một thời gian vô cùng đau buồn.
Tình hình của Lãnh Tiêu Nhiên cũng không lạc quan, chỉ là mạch tượng vẫn còn ẩn ẩn một chút sức sống cho nên ông mới không nghĩ ngợi nhiều mà đem linh dược bảo mệnh ra cho hắn dùng. Chình là đứa nhỏ này, một đoạn thời gian trước đến tột cùng là đã trải qua chuyện gì mà vừa rồi hắn đã nhìn thấy cái gì mới có thể làm cho tâm chí hắn vẫn luôn buộc chặt để cố gắng chống đỡ lại nơi lỏng ra?
Khi Sở Lạc Lạc trở lại sân đấu thì Đông Phương Ngạo đã đang bước lên sân. Đối thủ cảu hắn là một pháp sư hệ thuỷ, trình độ cũng không khác hắn là bao, cũng là một cao cấp ma pháp sư nhưng mà trình độ vận dụng ma pháp thành thạo hơn so với Đông Phương Ngạo.
Trận đấu diễn ra không bao lâu Đông Phương Ngạo đã bị vài vết thương, chỉ là một thân khí thế của hắn cũng không hề yếu đi tí nào ngược lại là đối thủ vẫn chiếm thế thượng phong lại bị khí thế trên người Đông Phương Ngạo doạ sợ, động tác có chút chậm chạp.
Bỗng nhiên ma pháp sư hệ thuỷ xuất ra một cái ma pháp cao cấp Thuỷ Phược Chú, xem ra hắn đối với phong cách chiến đấu liều mạng của Đông Phương Ngạo có chút sợ hãi, không muốn tiếp tục kéo dài thời gian cho nên muốn cũng Đông Phương Ngạo lấy cứng đối cứng.( Phược nghĩa là cái lưới.)
Sở Lạc Lạc thầm nghĩ: Cơ hội tốt!
Chỉ là không biết Đông Phương Ngạo có thể bắt được cơ hội kia hay không. Cái tên Đông Phương Ngạo kia ngày thường mặc dù có chút hỗn loạn nhưng là một khi hắn ở trên sân đấu, trạng thái của hắn cũng không phải là trạng thái thi đấu mà là một loại trạng thái chiến đầu khi đối diện với tử vong sinh tồn.
Cho nên, hắn cũng không khiến cho Sở Lạc Lạc thất vọng.
Khi dòng nước bang bạc giống như thiên la địa võng không một kẽ hở chụp về phía Đông Phương Ngạo, trên gương mặt như đao khắc của hắn lộ ra ý cười đắc thắng.
Thân hình cao ngất của thiếu niên mặc áo đó không né không tránh, ánh mắt kiên
nghị nhìn chằm chằm dòng nước đang đánh tới bỗng nhiên hai tay xếp thành hình chữ thập. Khi hai tay của hắn vung về phía trước, tia lửa bắn ra. Một chiêu Diễm Hổ đủ khéo léo, đủ lưu loát. Khi hoả diễm biến thành mãnh hổ, dưới sự khống chế của hắn linh hoạt nhảy qua từng tia nước phi như bay về phía đối thủ, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng tán thưởng cách này của hắn.
Khi trong tài tuyên bố người thắng là Đông Phương Ngạo, tiểu tử kia nhìn về phía Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân vẫy vẫy tay, vẻ mặt đắc ý.
Mà lúc này trong tài ở một sân đấu khác hô lớn một tiếng: “Số lên sân đấu!”