“Nghiệp Hoả Hồng Liên…”
Một thanh âm trong suốt truyền đến, tuy chưa thấy người nhưng mà những nơi có khí tức hắc ám lập tức dấy hên những đoá sen đỏ rực cháy yêu dã.
Ngón tay tái nhợt sắp chạm vào Sở Lạc Lạc thì bị lửa đỏ quấn quanh, hơi dừng một chút. Lãnh Tiêu Nhiên nhịn đau tung ra một chiêu, thừa dịp này mượn lực phản lại nhảy
ra sau mấy trượng.
Mắt thấy sẽ thành công lại gặp phải một kẻ phá đám ngoài ý muốn, Lãnh Nguyệt không cam lòng, đang muốn thừa thắng xông lên thì một nam tử một thân trường bào màu quất đáp xuống trước mặt hắn. Diễm lệ, ngọn lửa đỏ bừng cháy rực giống như vô số con rắn nhỏ màu đỏ vờn quanh thân thể của hắn.
“Mang nàng đi.” U Phượng nói.
Vẫy tay một cái, hoa sen lửa cháy lên thiêu đốt hết quỷ mị ma giới ở nơi đây, ngay cả đám quỷ mị vừa ra khỏi truyền tống trận cũng không trốn khỏi một kiếp này. Khi quỷ mị tiếp xúc với lửa trong nháy mắt liền hoá thành khói đen cuồn cuộn, trong không khí tràn nhập hương vị hư thối, tội ác.
Lãnh Tiêu Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra người này đúng là nam tử hắn đã gặp trong Huyết Sắc Chi Lâm. Quả nhiên là người kia quen biết Cổ Vân Lạc. Mặc dù không biết người này là ai nhưng tâm tư Lãnh Tiêu Nhiên tinh tế cỡ nào, khi nam tử kia xuất hiện, ra chiêu chống đỡ cho hắn thì hắn đã có kết luận. Nam tử này ít nhất là trước mắt vẫn đứng cùng một bên với hắn.
Đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra vẻ cảm kích, khẽ gọi một tiếng: “Hồ Bạch.”
Nghe được tiếng gọi của chủ nhân, Cửu Vĩ Linh Hồ cũng không ham chiến mà lập tức chạy tới. Lãnh Tiêu Nhiên ôm thiên hạ trong lòng, nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng Linh
Hồ.
Lãnh Nguyệt rốt cục thiếu kiên nhẫn, mặc dù không biết rõ thực lực của người trước
mắt nhưng mà lấy tốc độ của Cửu Vĩ Linh Hồ, nếu như để cho nó rời đi thì sẽ khó mà
đuổi theo được.
“Đừng mong có thể rời đi! Dạ Thương, chặn bọn họ lại!” Vừa hô, Lãnh Nguyệt vừa nhanh chóng giơ tay trái ra, từ đó một tia sáng đen ngòn bắn vào cơ thể của Dạ Thương.
Dạ Thương lúc trước đã bị trọng thương, sau lại trúng phải chiêu Băng Phong Đại Địa của Lãnh Tiêu Nhiên thì thương càng thêm thương nhưng sau khi được Lãnh Nguyệt ban cho sức mạnh hắc ám trong mắt hắn lập tức lóe lên hồng quang. Lấy tốc độ quỷ dị bay về phương hướng của Cửu Vĩ Linh Hồ.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt giơ thanh kiếm trên tay phải lên, đem năng lượng lớn ở trong cơ thể rót vào thân kiếm, lập tức, trên thân kiếm hiện lên hoa văn hình rồng. Rồng đen rít gào, đầu rồng vươn ra, phun ra một ngọn lửa màu đen.
“Nghiệp Hỏa Hồng Liên, cũng chỉ thường thôi, để cho ngươi biết chút lợi hại của Địa Ngục Minh Hỏa!”
Chưa đợi hắn nói xong, Địa Ngục Minh Hỏa đã phát ra, hoa sen lửa yêu dã thế nhưng lại bị lửa địa ngục cắn nuốt. Trong mắt Lãnh Nguyệt vửa lộ ra tia đắc ý thì lại lập tức phát hiện ra có chỗ không ổn. Ngọn lửa màu đen quấn quanh ngọn lửa đỏ rực thế nhưng lại không thể thương tổn đến nó.
“Địa Ngục Minh Hỏa rất lợi hại sao?” U Phượng nở nụ cười khẽ, trong tiếng cười mang theo khinh thường.
Ngọn lửa màu trắng, một loại trắng gần như trong suốt từ bàn tay U Phượng phát ra. Ngọn lửa nhìn như mỏng manh nhưng khi nó chạm tới lửa địa ngục màu đen thì lại không bị cắn nuốt, ngược lại là ngọn lửa màu đen từng bước bị đánh lui. Trong vòng phạm vị một mét lập tức biến thành một màu tuyết trắng trong suốt, phảng phất như có bông tuyết từ không trung rơi xuống.
“Vô Sắc Chi Hỏa…” (Ngọn lửa không màu)
Cảnh giới cao nhất của hỏa diễm chính là không có màu sắc.
Vô Sắc Chi Hỏa bình thường chính là tương đương với uy lực của Địa Ngục Minh Hỏa cấp . Tuy rằng Vô Sắc Chi Hỏa của người này không tính là thuần khiết, vẫn còn mang theo màu trắng nhưng vậy cũng là tương đương Địa Ngục Minh Hỏa cấp . Mà thực lực hiện nay của Lãnh Nguyệt chỉ có thể phát ra Địa Ngục Minh Hỏa cấp đã là cực hạn.
Lúc Lãnh Nguyệt còn đang khiếp sợ thì lại vô cùng tức giận bởi vì Dạ Thương đã bị Lãnh Tiêu Nhiên đánh bại, Cửu Vĩ Linh Hồ lướt gió mà đi, lúc này đuỏi theo đã không còn kịp nữa. Vốn dĩ ý định của Lãnh Nguyệt là muốn Dạ Thương trì hoãn Lãnh Tiêu Nhiên, đợi khi hắn giết tên không mời mà đến này xong sẽ đoạt lại tỷ tỷnhưng không nghĩ tới thực lực của người này lại cao hơn hắn.
Nam nhân này rốt cuộc là ai? Vì sao lại ngăn cản mình?
Lãnh Nguyệt trong cơn giận dữ đem toàn bộ hận ý đổ trên người nam nhân trước mặt này. Hai mắt hắn màu đỏ tươi, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đỏ, máu tươi tới thân kiếm, khói đen quanh quẩn, hào quang mãnh liệt phát ra. Rồng đen phun ra hỏa diễm, so với vừa rồi còn nồng đậm hơn.
Chiêu thức tự tổn hại bản thân để có sức mạnh này!
U Phượng trong lòng thất kinh, Lãnh Nguyệt dùng chính là phương thức tự dùng tu vi của mình để tăng lên thực lực trong nháy mắt. Nhưng mà, mục đích của hắn là đưa Sở Lạc Lạc đi đã sớm đạt được, còn ở lại đây tham chiến để làm gì?
Sức mạnh tăng lên trong nháy mắt, Địa Ngục Minh Hỏa đã đạt đến cấp . Khi ngọn lửa màu đen xuyên qua ngọn lửa màu trắng trong suốt thì không biết có phải là do quá mức khinh địch không mà nam tử mặc y phục màu quất lại không kịp tránh né. Thấy ngọn lửa màu đen kia vừa vặn đánh trúng mục tiêu, hai mắt màu đỏ của Lãnh Nguyệt hiện lên một chút vui mừng.
Nhưng là, giây sau, vui sướng liền biến thành tức giận, thì ra hắn tự tổn hại tu vi của mình lại chỉ đánh trúng một cái tàn ảnh. Nam tử mặc trường bào màu quất kia sớm đã yên lặng rời đi.
Đêm chưa lạnh, khi đang cấp tốc chạy trốn trên lưng Hồ Bạch, Lãnh Tiêu Nhiên gắt gao ôm chặt Sở Lạc Lạc. Một giọt nước mắt mặn đắng yên lặng không tiếng động rơi xuống, rơi đúng vào khóe miệng của người trong lòng Sở Lạc Lạc đang mê man không biết mơ thấy gì bỗng nhiên phát ra tiếng nói mê :”Đừng khóc..”
Mắt bạc hơi ẩm ướt, lại giọt nước mắt nóng bỏng xẹt qua má, không biết nhớ tới cái gì hắn vội vàng đem nước mắt lau đi nhưng mà độ mạnh yếu ở cánh tay lại vô ý tăng lên, dường như muốn đem thiên hạ trong lòng khảm sâu vào cơ thể mình.
Đêm đen, ngoại ô thành, phía tây nam.
Hai nam tử tựa như bóng đêm, thân hình dần dần chìm xuống, đã có nửa người tiến vào bên trong truyền tống trận. Một người trong số đó, mắt đỏ, tóc hồng, hắn lẩm bẩm nói:”Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ trở về đón ngươi…”