không còn mấy ai có thể sống sót, nếu có sống họ cũng dần tập hợp lại các tỉnh, thành phố lớn bởi vì chỉ có các nơi quy mô lớn mới có cường giả trấn thủ, còn về một số trấn làng hiện tại hầu như chỉ có linh giả, là nơi nghĩ ngơi của các liệp giả, thợ săn, cung cấp hàng hóa dịch vụ xung quanh sâm lâm
Lại nói một lần nữa về đại lục, đại lục này lục này trước kia là một cái gọi là trái đất, nhưng sau khi biến dị đại địa dần biến đổi không ngừng mở rộng khiến một số đại lục nhỏ liên kết lại với nhau như các Châu Âu, Châu Á... tạo thành đại lục như hiện giờ Thiên thanh đại lục. Còn về trái đất bây giờ nó rộng bao nhiêu, hình dạng như thế nào thì con ngươi vẫn chưa thể tìm hiểu được.
Còn về Hằng Thiên sâm lâm, lúc này nhân loại khám phá hầu như chỉ được / lục địa này, vẫn là chưa nói trên toàn địa cầu, đương nhiên đó cũng chỉ là khám phá vẫn là không phải nơi cư trú, hiện giờ nơi có thể sinh sống được cũng chỉ / đại lục nhưng đất đai lại vô cùng rộng rải sống dư thừa, tuy nói dân số bị giảm mạnh sau dị mặc dù hiện giờ đang khôi phục hơn trước kia một chút, nhưng diện tích lãnh thổ của nhân loại hiện giờ còn muốn lớn hơn trái đất trước gần mấy lần. Hiện tại lãnh thổ nhân loại hình dạng là hình tròn, chia làm giới vực Đông vực, Tây vực, Nam vực, Bắc vực, Trung vực, mỗi vực chia làm lãnh vực khác nhau đó là ngoại vực và nội vực. Vị trí của vủa họ cũng là Tây kỳ đang là ở ngoài rìa biên giới phía Đông Bắc của đông vực giáp với Hằng Nguyên sâm lâm, sâm lâm này trải dài đến phía bên kia Đông vực, vì gần với sâm lâm mới thường phải gặp thú triều, Hằng Nguyên sâm lâm là một chi của vô tận sâm lâm, nhưng diện tích cũng gần km vuông, còn có vô tận sâm lâm sở dỉ gọi vô tận là vì đến bây giờ người ta vẫn là chưa biết nó rộng, to lớn đến cở nào? Vẫn là bí ẩn chưa thể giải đáp, phía sau Hằng Thiên sâm lâm là Vô Tận Hải Vực, đông vực và một chút Nam vực giáp với vô tận hải vực còn lại tứ phía là sâm lâm, cũng giống như Vô Tận sâm lâm chỉ là vô tận hải vực càng thêm bí ẩn với nhân loại vì sao? Bởi vì nhân loại là loài sống trên mặt đất a, nên ưu thế không bằng linh thú phía dưới hải vực, muốn tìm hiểu cũng vô cùng khó khăn, lại nói lúc trước hải vực còn lớn hơn lục địa bây giờ sau di biến càng không cần phải bàn.
Hô!
Thở ra một hơi Vũ Tuyệt lầm bầm nói
"Đến rồi"
Tây kỳ cách Hằng Thiên sâm lâm cũng không xa vì thế đi ô tô chỉ mất vài canh giờ liền đến nơi.
Nhìn về phía trấn nhỏ hắn lại bắt đầu đánh giá, nhỏ cũng không nhỏ cũng không lớn, kiến trục khá sơ sài, hẳn là quanh năm thú triều nên dù kiến trúc không cần phức tạp, hai bên quầy hàng tấp nập vô cùng phong phú linh vật, dòng người vô cùng đông đúc lại đa phần là linh giả nên không ít người cưỡi linh thú, khắp nơi mùi phong dã, có số ít huyết khí chưa tan, sát khí lờn vờn hẳn là vừa từ hằng nguyên sâm lâm đi ra, nơi này rất ít người thường hầu như không có, cái này trấn nhỏ nếu không hứng phải thú triều hẳn là phải phồn thịnh không thua gì thành phố lớn.
"Aa, các ngươi mau nhìn kia, là bọn họ"
Vừa vào trấn bọn họ liền bị đám đám đông chú ý xì xào bàn tán nhưng cũng dám lớn giọng đồng thời bọn người Vũ Tuyệt đi đến đâu họ đều tự động tách đường ra, cái này cùng không khiến hắn quá quan tâm, dù sao lão ba hắn cũng là một cái linh giả cường đại trong Tây Kỳ có danh tiếng cực lớn, vì thế bị phần lớn người nơi này nhận ra cũng có gì lạ. Nhưng vẫn có một số người không nhận ra, lại là cái loại không biết sống chết.
"A, đại mỹ nữ kia là ai? Thật là ngọt nước, nếu được chơi một lần đời này ta liền thỏa mãn."
Trong đám đông một giọng nói vang, giọng nói không lớn nhưng đối với linh giả cũng đủ nghe, giọng nói phát ra từ một gả trung niên thân hình gầy, khuôn mặt vô cùng bỉ ổi đôi mắt tam giác dâm tà, mủi ưng miệng rộng phải nói là cực kỳ bỉ ổi mới đúng.
Giọng nói vừa vàng lên, cả quảng trường liền sửng sốt nháy mắt trở nên ngưng trọng, vô số cặp mắt quái lạ đổ dồn nhìn về phía nam tử kia thầm nghĩ tên này muốn chết cũng không nhất thiết phải như thế khoa trương. Nhất là đối với mấy người đứng gần hắn đầu óc sớm choáng váng không ngừng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn, ngươi muốn chết cũng đừng kéo bọn ta vào a, nhở đâu người ta giận lây một chưởng chụp xuống bọn ta kế bên không chết cũng mất nữa cái mạng, tuy trong lòng cuống hô nhưng chân thì vẫn cứ không chậm chút nào lui ra xa.
Đứng giữa đám đông nam tử trung niên đột nhiên thấy không khí có chút khác lạ, một nổi không hiểu bất an dâng lên, lại ngó nhìn xung quanh không thấy người đứng gần mình đâu rồi? Lại ngước nhìn phía xa, bốn phía đều là ánh mặt khinh thường, lại giễu cợt, có một ít lại lắc đầu đồng tính mặc niệm. Bỏ mẹ cái này là sao a? Chỉ là suy vừa lóe qua.
Gầm!
Như có như một tiềng gầm vang lên trong não hải của hắn, âm vang vô cùng hư ảo.