Cửu Thiên đại lục, Minh Lam vương quốc, Tập Thủy thành.
Hiện giờ chính là vào mùa xuân tươi đẹp, thành nhỏ ở sát rừng rậm biên giới này hiện ra sức sống bừng bừng.
Trên một con phố cũng không mấy phồn hoa lắm, vài cây cỏ nhỏ xanh nhạt mạnh mẽ chui lên khỏi khe hở những phiến đá, nhưng cũng rất nhanh chóng bị người đi đường vội vã vô tình dẫm nát dưới chân.
Chỉ có những dây leo cao cao tại thượng bò lên trên những bước tường viện là hiếu kỳ ngó xuống nhìn mọi người ở bên trong.
Những người này nam có nữ có già có trẻ có, quý tộc ăn mặc hoa mỹ có, thương nhân có, cũng có cả những bình dân ăn mặc bình thường. Trong tình huống bình thường, những người có thân phận cách xa nhau như thế không có khả năng tụ tập ở cùng một chỗ.
Mặc kệ thân phận thế nào, trên mặt mọi người cũng đủ mọi sắc mặt, trong chờ đợi mang theo một chút lo lắng, nôn nóng nhìn về phía bên trong cánh cửa lớn, nhưng mà bị bức tường cách trở cho nên bọn họ cũng không nhìn thấy gì cả.
Nếu như không phải có hai gã võ sĩ cầm vũ khí trong tay đứng gác trước của, hơn nữa bên trên trang phục còn giắt hai chữ “Thành Đường”, chỉ sợ những người này không thể nhịn được mà chạy ào vào trong nhìn xem.
Hàn Mộc Thiên tuy rằng là người bên trong Thánh Đường, nhưng mà tâm tình của hắn lúc này so với những người ở bên ngoài đợi càng lo lắng hơn nhiều. Bởi vì hiện giờ người đang được tiếp nhận xông mạch đấu khí võ sĩ của Thánh Đường chính là trưởng tử mười ba tuổi của hắn.
Cửu Thiên đại lục là một thế giới đấu khí xưng hùng, mỗi người trời sinh đều có linh nguyên cùng linh lực của mình, thế nhưng chỉ có khoảng chừng phân nửa mọi người là có thiên phú để trở thành một võ sĩ.
Mà phân nửa những người còn lại, bình quân ba bốn mươi người mới có một người có thể đả thông mười hai thông đạo kinh mạch đấu khí mà mở ra tinh khí hải để trở thành một võ sĩ chân chính.
Trưởng tử của Hàn Mộc Thiên có dư thừa thiên phú tiên thiên linh lực, mà hắn đã trút hết phân nửa tâm huyết lên người nhi tử của hắn, ở đây được Thánh Đường chủ trì một năm một lần, đối với những người thường mà nói chỉ có một cơ hội duy nhất xông mạch đấu khí. Cho nên hắn không tiếc số tiền lớn, âm thầm làm việc, an bài cho nhi tử thuận lợi thông qua danh sách an bài Thánh Đường võ sĩ Rope tới giúp.
Thủ tịch Thánh Đường phân bộ Tập Thủy thành Rope mới hơn bốn mươi tuổi, thực lực đạt tới cấp bậc tứ giai Đại Địa Võ Sĩ, còn hơn hai gã chủ trì xông mạch võ sĩ tam giai khác tròn một giai.
Tuy rằng nói bởi vì kinh mạch đấu khí của người thường chịu đựng có giới hạn, người phục trách xông mạch đẳng cấp cao thấp đối với việc xông mạch có ảnh hưởng rất nhỏ, chỉ cần là võ sĩ ngoài tam giai ra đều có thể hoàn thành được. Nhưng mà nếu võ sĩ càng cao giai thì xác suất thành công càng cao hơn một chút.
Mà trưởng tử của Hàn Mộc Thiên có thể xông mạch thành công hay không, không chỉ quan hệ tới tương lai của mình, càng có liên quan tới vận mệnh tiền đồ của gia tộc Hàn Mộc Thiên sau này.
Hiện tại đã tới thời khắc then chốt, sắc mặc Rope ngưng trọng đặt tay phải lên trên bụng thiếu niên, dẫn linh lực thiên phú trong cơ thể của hắn trùng kích kinh mạch đấu khí.
Thiếu niên mười ba tuổi ngồi chồm hổm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy thống khổ, mồ hôi lớn như hạt đầu chảy từ trên trán hắn xuống, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thấy dáng vẻ thống khổ của nhi tử mình, trái tim Hàn Mộc Thiên không khỏi thắt lại.
- A!~
Thiếu niên đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, bỗng nhiên ngửa đầu ngã về phía sau, té xuống tấm thảm trên mặt đất hoàn toàn hôn mê bất tỉnh rồi!
Rope chậm rãi thu hồi tay phải lại, sau đó đứng lên nhìn Hàn Mộc Thiên lắc đầu, ánh mắt mang theo một tia tiếc nuối.
Xông mạch thất bại, Hàn Mộc Thiêt nhất thời cảm thấy như sụp đổ, trưởng tử hắn đã mong muốn trở thành võ sĩ biết bao nhiêu.
Những người có thiên phú chuẩn bị làm võ sĩ đều giống nhau, năm mười hai mười ba tuổi kinh mạch sẽ hình thành vững chắc, đó chính là thời gian xông mạch mở ra tinh khí hải tốt nhất, lớn hơn thêm một hai tuổi nữa kinh mạch hoàn toàn thành thục thực sự sẽ rất khó thành công.
Chẳng qua xông mạch đấu khí sẽ có tổn thương nhất định tới kinh mạch, tuy rằng nói vô luận thành công hay thất bại, loại thương tổn này cũng sẽ từ từ khôi phục, thế nhưng thông thường người bình thường chỉ có thể chịu đựng được một lần xông mạch đấu khí, mà sau khi thất bại muốn tiếp tục trở thành võ sĩ, khả năng thành công là cực kỳ thấp đi.
Chỉ là hiện giờ Hàn Mộc Thiên đã bất chấp tất cả những cái này, vội vã chạy tới bên cạnh nhi tử mình, việc số phận của gia tộc mình hắn đã hoàn toàn để ra sau đầu rồi.
Lúc này hắn quan tâm nhất chính là tình hình của nhi tử mình.
Rope ở bên cạnh nhẹ giọng nói rằng:
- Không có vấn đề gì đâu, tạm thời nó chỉ bị hôn mê một chút thôi, chốc nữa sẽ tỉnh lại. Còn nữa mấy ngày sau phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để cho nó ra ngoài đi lại.
- Con của ngươi thiên phú tốt, chỉ tiếc rằng ý chí thiếu kiên cường, con đường võ sĩ chưa chắc đã thích hợp với nó. Thánh Đường sẽ mang tới cho ngươi một phần khẩu quyết tâm pháp, để cho thằng bé luyện sẽ nhanh chóng chữa trị kinh mạch bị thương tổn, nếu như vận khí may mắn không chừng sau này còn có cơ hội xông mạch thành công.
- Đa tạ ngài!~ Hàn Mộc Thiên ôm lấy nhi tử cảm kích nói.
Tuy rằng không phải là võ sĩ, nhưng hắn cũng biết Rope nói hoàn toàn xuất phát từ an ủi mà thôi, người bình thường xác suất tự mình xông mạch cực kỳ thấp hơn nữa điều kiện lại hà khắc, dùng từ một trong một vạn hình dung cũng không quá đáng, mà cũng chỉ những đệ tử thiên tài trong danh môn vọng tộc quyền thế thực lực hùng mạnh mới có thể có khả năng như vậy. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Rope gật đầu, phất tay ý bảo Hàn Mộc Thiên có thể đi ra, tự nhiên sẽ có người khác phụ trách đưa khẩu quyết tâm pháp lên.
Chính lúc này ở phía sau, đột nhiên truyền tới tiếng hoan hô hưng phấn, thì ra một thiếu niên khác đồng thời xông mạch đấu khí đã thành công, mở ra được tinh khí hải!
Việc này đại biểu cho thiếu niên này một bước bước trên con đường tiền đồ sáng lạn, đồng thời phụ thân nó ở bên cạnh tự nhiên vui vẻ vô cùng.
Chẳng qua vị phụ thân này ngoài việc mừng rỡ còn dùng ánh mắt hả hê nhìn Hàn Mộc Thiên, trên mặt tràn đầy thần sắc đắc ý.
Hàn Mộc Thiên thâm tâm không khỏi trầm xuống, bởi vì đối phương là người quen thuộc với hắn, lại nói người này chính là biểu huynh của hắn, tên gọi là Hàn Lâm Hải, trưởng tử của hai người được sinh ra cùng một năm.
Thế nhưng hoàn cảnh của hai gia đình ở Tập Thủy Thành này hoàn toàn không có một chút thân thích, ngược lại còn đấu tranh gay gắt vài chục năm nay, tuy nhiên Hàn Mộc Thiên tới bây giờ vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Mà hiện giờ nhi tử của Hàn Lâm Hải đã thuận lợi trở thành một võ sĩ, có tư cách vào Thánh Đường học tập vũ kỹ cùng đấu kỹ cao thâm. Nhi tử của Hàn Mộc Thiên xông mạch thất bại, thời gian tới tình thế thật khó mà nói được.
Hàn Lâm Hải đắc thế, mà trong bụng tràn ngập tham vọng, gia đình Hàn Mộc Thiên ở Tập Thủy thành này tương lai tình cảnh sẽ vô cùng gian nan.
Không có cấp cho hắn cơ hội tiếp tục đắc ý, Hàn Mộc Thiên tiếp nhận khẩu quyết tâm pháp của Thánh Đường võ sĩ, ôm nhi tử vội vã rời khỏi Thánh Đường.
- Lão gia, thiếu gia thế nào rồi?
Lão quản gia cùng mọi người đáng lo lắng chờ đợi ở ngoài thấy hình dạng chật vật của Hàn Mộc Thiên từ bên trong đi ra, nhất thời càng hoảng sợ, vội vả hỏi:
- Có cần lão nô phải đi tìm dược sư không?
Không ít quý tộc đứng bên cạnh hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trong đó có mấy người trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt, cũng có mấy người có vẻ có chút thất vọng.
Hàn Mộc Thiên trầm giọng nói:
- Không có việc gì, không cần tìm dược sư, chúng ta về nhà rồi nói.
Lão quản gia cũng không có hỏi nhiều, nhanh chóng đi trước tách đoàn người đang vây xem ra, mang theo Hàn Mộc Thiên đi tới xe ngựa đang đứng đợi bên cạnh đường lớn.
Lúc bọn họ rời đi, phía sau truyền tới tiếng bàn luận mơ hồ, trong đó có nhiều lời nói rất hả hê'Hàn Mộc Thiên vừa về tới nhà thì tinh thần đã xuống thấp cực điểm rồi, nhưng hắn cũng không bởi vì vậy mà giận chó đánh mèo bất cứ người nào, tự mình đưa nhi tử vào phòng nghỉ ngơi, còn ngồi bên cạnh bồi hồi cho tới tận lúc trời nhá nhem tối mới rời đi.
Hàn Mộc Thiên vừa rời khỏi phòng, thiếu niên nằm ở trên giường liền mở mắt, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt hắn.
Thực tế hắn đã sớm tỉnh lại rồi, nhưng mà thực sự không có dũng khí đối mặt với phụ thân nên tiếp tục giả vờ hôn mê mà thôi.
Thiếu niên đứng dậy ngồi xuống mép giường, dùng hai nắm tay hung hăng đấm vào đầu mình, vừa khóc vừa nói: “Vô dụng, mày thật là rất vô dụng mà!”
Đập mãi tới khi kiệt sức, hắn lôi một sợi dây chuyền từ trong vạt áo ra, đặt lên trên lòng bàn tay hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ngắm.
Ánh trăng lạnh lùng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, cũng chiếu lên đất tạo thành những hoa văn kỳ lạ. Dây chuyền với những hoa văn đặc biệt, nhất thời tản mán ra vẻ sáng bóng nhàn nhạt, có chút thần bí.
“Mẫu thân, người nhất định rất thất vọng về con? Kỳ vọng của phụ thân mình…”
Hắn dùng lực bóp chặt bàn tay, tới khi những mảnh kim loại nhỏ trên dây chuyền đâm vào trong lòng bàn tay, một giọt máu tươi khẽ chảy ra khỏi kẽ ngón tay, rơi xuống mặt đất tạo thành những tiếng “tách tách”.
Thiếu niên hồn nhiên chưa phát hiện ra chuyện này, hắn đang cúi đầu nhắm mắt rơi vào tình trạng tự trách mình thống khổ vô cùng.
Hắn cũng không phát hiện vào lúc này dây chuyền nằm trong bàn tay phải đột nhiên phát sáng vô cùng, đủ để chiếu rọi toàn bộ gian phòng.
Tia sáng xuất hiện trong nháy mắt, thì trên tinh không mênh mông vô cùng ngoài gian phòng, một dải lưu tinh bay vút qua bỗng nhiên như bị một lực lượng nào đó khống chế mà đổi hướng, bay thẳng tới gian phòng của thiếu niên này.
Trong nháy mắt, một luồng sáng chỉ lớn bằng nắm tay xuyên thấu qua nóc nhà, chuẩn xác rơi thẳng vào đầu thiếu niên!
“A!...” Thiếu niên bị ánh sáng bắn trúng vào đầu kêu lên một tiếng đau đớn, từ trên mép giường nặng nề té lăn quay xuống đất, máu nhiễm lên cả dây chuyền mà hắn đang nắm giữ, đồng thời ánh sáng chói mắt vừa hiện lên cũng tắt ngúm.
Hắn đau đớn vô cùng mà dùng hai tay ôm đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất, yết hầu không nhịn được mà phát ra những âm hưởng “ khạc khạc”, toàn bộ thân thể đều trở lên co quắp.
Lăn đi lăn lại trên mặt đất năm sáu phút, thiếu niên thương cảm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại mà hôn mê lần thứ hai.
Lúc Hàn Mộc Thiên bưng thức ăn vào phòng, tình cảnh trước mắt làm cho hắn thất kinh, vội vã buông mâm thức ăn trên tay chạy lại nâng nhi tử đang nằm trên mặt đất dậy.
- Phi nhi, Phi nhi! Con có chuyện gì vậy? Con ngàn vạn lần đừng làm cho cha sợ à!
Khi Hàn Mộc Thiên lo lắng hô hoán lên, thiếu niên rên rỉ một tiếng chậm rãi mở mắt, khuôn mặt vốn tái nhợt vô cùng chậm rãi đã khôi phục lại huyết sắc, chỉ là ánh mắt nhìn Hàn Mộc Thiên phi thường kỳ lạ, phảng phất như nhìn một người xa lạ vậy.
Hàn Mộc Thiên trong lòng nóng như lửa đốt cũng không có chú ý tới điểm này, thấy nhi tử vừa tỉnh lại mà không gặp phải chuyện gì, hắn nhất thời thở dài một hơi, vội vã đỡ thiếu niên trở về giường.
Hàn Mộc Thiên thở dài khuyên nhủ an ủi nói:
- Nhi tử, con không được nản lòng, tuy rằng lần này xông mạch thất bại, nhưng mà con cũng không phải chỉ có một con đường duy nhất là làm võ sĩ, nổi bật trên con đường khác cũng rất khá! Con cứ nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe mạnh, ta sẽ an bài tất cả cho con.
“Vâng!” Thiếu niên cúi đầu hàm hồ lên tiếng.
Hàn Mộc Thiên cũng không để tâm, tiếp tục nói rằng:
- Được rồi, con ăn cơm xong thì đi ngủ sớm một chút, bàn ăn cứ để đó ngày mai ta sẽ cho người tới thu dọn, con không nên nghĩ lại chuyện ngày hôm nay. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Vỗ vỗ vai nhi tử mình, Hàn Mộc Thiên đứng dậy rời khỏi phòng, lúc đi tới cửa hắn còn ngừng chân quay đầu lại nói rằng:
- Được rồi, bên Thánh Đường có để lại một phần khẩu quyết tâm pháp, có thể chữa trị việc tổn hao kinh mạch của con, còn nói rằng nó có thể cho phép con tự mình xông mạch, nếu như con nhất định muốn kiên trì, chờ khi thương thể có thể bình phục lại thì thử lại, nhưng mà ngàn vạn lần không được miễn cưỡng.
Hắn cũng biết nói những lời này chỉ muốn an ủi cho nhi tử, bởi vậy thấy hình dạng hồn phi phách lạc không nói năng gì của nhi tử, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề mà thở dài một hơi.
Trong nhất thời, Hàn Mộc Thiên phảng phất như già đi vài tuổi, hắn cố nén bi thương trong lòng, len lén đóng cửa phòng lại, không cho nhi tử nhìn thấy vẻ mặt bi thương của mình.
Cửa phòng vừa đóng, thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt không ngờ lại lộ ra hai tia sáng làm cho người ta sợ hãi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nếu như Hàn Mộc Thiên còn ở đây, hắn nhất định sẽ không tin ánh mắt vừa rồi lại là của nhi tử mình.
Mà trên thực tế thiếu niên này đúng thật không phải là nhi tử của Hàn Mộc Thiên, đương nhiên thân thể vì vẫn vậy, chỉ là linh hồn đã bị thay thế bởi một linh hồn khác rồi.
“Lão thiên, có phải người đang chơi đùa với ta không vậy?” Lâm Động không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà, thì thào lẩm bẩm: “Lại một lần nữa?”
Không sai! Linh hồn hiện đang chiếm giữ thân thể thiếu niên chính là Lâm Động. Chính là Lâm Động đã nghịch chuyển chân khí mà đồng quy vu tận với cừu nhân.
Lâm Động thật không biết vì sao chuyện này lại một lần nữa xảy ra trên người của hắn, hắn chỉ nhớ mang máng khoảnh khắc mình tự bạo, trong lòng có một loại bình thản yên lặng trước nay chưa từng có, toàn bộ thần hồn lập tức tiến vào cảnh giới không minh. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Sau đó cảm giác được thần hồn của mình theo gió lay động thổi lên trên cao, bay qua những núi cao cùng bình nguyên rộng lớn, thậm chí còn bay trên đại dương mênh mông vô tận không biết bao lâu.
Mãi cho tới khi sắp phải hồn phi phách tán, thì có một lực lượng cường đại cưỡng chế đưa hắn từ không trung bay xuống, bỗng nhiên nhập vào trong một biển tinh thần (thức hải), rồi xảy ra xung đột kịch liệt với linh hồn của một người nào đó.
Hoàn toàn xuất phát từ bản năng cầu sinh, trong cảnh đấu tranh người chết ta sống này, hắn sử dụng hết sức mạnh của mình mà thôn phệ dung hợp cái linh hồn kia, sau đó hắn lại tỉnh lại, phát hiện ra mình đã biến thành một người rồi!
Rốt cuộc có lần thứ hai đoạt xá mà sống lại, chỉ là hắn lần thứ nhất đã xuyên qua thời gian, còn lần này hình như là xuyên qua cả không gian, cảm giác khác hắn với trên trái đất, từ một thế giới giang hồ tiến tới đại lục này. Việc dung hợp linh hồn cũng làm cho hắn đoạt được nhiều tin tức chứng minh cho chuyện ấy.
Nơi này là thành biên thùy Tập Thủy Thành của Minh Lam vương quốc trên Cửu Thiên đại lục. Mà cái thân thể này là một trưởng tử mới mười ba tuổi của quý tộc nhỏ thuộc chi thứ một danh môn, tên gọi là Hàn Phi!
“Thực sự xin lỗi!” Lâm Động yên lặng thầm nói trong lòng.
Hắn cũng không cố ý cướp đoạt tất cả của người khác, cái thân thể này khác với thân thể của một đứa nhỏ ăn mày sắp chết đói lần trước, vẫn còn có linh hồn hoàn chỉnh, cũng có rất nhiều thân nhân.
Nhưng mà lúc này nói cái gì cũng đều muộn rồi, linh hồn của Hàn Phi chân chính đã không còn tồn tại, căn bản không có khả năng khôi phục lại được nữa.
Lúc dung hợp linh hồn hoàn tất, Lâm Động cũng có ít nhiều hiểu rõ về thân phận cùng tình huống của mình với Cửu Thiên đại lục này, đồng thời cũng rõ ràng tất cả tình huống phát sinh ngày hôm nay.
“Võ sĩ, đại lục mà đấu khí xưng hùng, rất thú vị!”
Cảm giác áy náy thoáng qua trong chốc lát, ánh mắt Lâm Động dần dần sáng lên, trong lòng hắn yên lặng thầm nói: “Xin ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện được nguyện vọng này, thay thế ngươi hiếu kính phụ thân ngươi, rốt cuộc cũng là một phần bù đắp của ta đối với ngươi.”
Đây là lời hứa hẹn của hắn với Hàn Phi trước kia, từ giờ phút này trở đi, hắn không còn là Lâm Động, mà là Hàn Phi