Ý thu đang nồng, trên bình nguyên màu vàng ở ngoại thành vương đô Tắc Ân sóng lùa cuồn cuộn, một tiết trời bình yên mỹ lệ nhất của bình nguyên trong một năm đã tới.
Sáng sớm, trong thành vừa trải qua một cơn mưa nhỏ, đường đi còn hơi ẩm ướt, những người đi đường nếu không chú ý còn có thể dẫm phải một vài vũng nước nhỏ còn đọng lại làm dơ bản ống quần cùng giày. Trên một con đường không lớn gần quảng trường tự do nội thành bắc, hai ba mươi võ sĩ nhất tề đứng đợi trước một cửa hàng, lo lắng chờ thời gian cửa tiệm mở cửa.
Cửa hàng này có cái tên gọi là “Phi thiên võ phố”, mới khai trương hai tháng trước. Lúc mới đầu võ phố này cũng không có tiếng tăm gì cả, bởi vì võ phô tập trung ở chung quanh quảng trường tự do là đông nhất vương đô Tắc Ân, trong đó còn có một số cửa hàng lớn tiếng tăm lừng lẫy, một cái tiệm mới mở nho nhỏ làm sao khiến cho người khác phải chú ý đây?
Thế nhưng dần dần, thỉnh thoảng có võ sĩ vô ý tiến vào trong võ phô này, phát hiện bên trong chỉ bán một loại linh vũ khí cấp thanh đồng mà thôi, chủng loại cũng chỉ trong loại phổ biến như kiếm, chiến phủ, chiến đao…, có thể nói là rất keo kiệt. Số lượng còn thưa thớt hơn nhiều, đồng thời giá cả cũng đắt hơn với những linh vũ khí khác một chút.
Nhưng mà làm cho võ sĩ khiếp sợ chính làm hắn phát hiện ra linh vũ khí ở đây phẩm chất hầu như hoàn mỹ một cách đáng sợ. Một thanh trọng kiếm trọng kiếm đối với uy lực đề thăng đấu khí hỏa hệ vượt lên những thanh linh vũ khí cấp thanh đồng khác bốn tới năm lần, hoàn toàn có thể so sánh với linh vũ khí cấp bạch ngân! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Vì vậy võ sĩ này đã bán tất cả đồ của mình, thậm chí vay tiền bằng hữu mua một thanh trọng kiếm, mà danh tiếng của Phi Thiên võ phô cùng từ võ sĩ, dong binh cùng người mạo hiểm truyền ra ngoài. Rất nhanh có rất nhiều người mộ danh tìm tới đây, không chỉ mua hết đồ cất giữ trong điếm, còn đặt không ít đơn hàng.
Chỉ tiếc rằng Phi Thiên võ phố có quy mô cũng không lớn, một ngày chỉ đặt tối đa đơn đặt hàng, hơn nữa sẽ không ké. Người muốn phải tới xếp hàng vào sáng hôm sau, tranh thủ thời gian ký đơn hàng tiếp theo với võ phô để được chế tạo một linh vũ khí hợp với mình.
Đối với tuyệt đại đa số võ sĩ mà nói, tìm được một kiện linh vũ khí tốt còn tin tưởng hơn đồng bạn nhiều. Trong rất nhiều thời gian, vũ khí quyết định tới số phận của võ sĩ. Mà rất nhiều võ sĩ sẽ có khuynh hướng đi mua một thanh linh vũ khí cấp thanh đồng nhiều hơn, tự nhiên mong muốn phẩm chất của vũ khí càng cao hơn càng tốt. Cho nên danh tiếng của Phi Thiên võ phô rất nhanh nổi tiếng cũng là chuyện bình thường. Chuyện nó đột nhiên quật khởi thậm chí khiến cho mấy nhà võ phô lớn quan tâm cùng cảnh giác.
Cửa võ phô rốt cuộc cũng mở, các võ sĩ ào ào lao vào, tiểu nhị mở cửa điếm cũng đã quen với việc như vậy rồi, lớn tiếng gào thét:
-Không nên gấp gáp, không nên gấp gáp, từng người một tiến vào, đại nhân nào hôm trước đặt hàng thì tiến vào lấy hàng…
Rất nhanh, mười võ sĩ đặt hàng hôm trước lấy được hàng hóa rạo rực vui vẻ rời đi, những người khác cũng thuận lợi ký được đơn đặt hàng. Những người chậm chân chỉ có thể thở dài, phẫn nộ mắng thiên chửi địa chuẩn bị ngày mai tới sớm một chút.
Tràng cảnh như vậy tất cả đều rơi vào trong mắt của Hàn Phi. Hắn từ một con hẻm nhỏ bên cạnh võ phô lặng yên chuyển đi tới đường cái, rất nhanh biến mất giữa dòng người đang nhốn nháo trên đường.
Phi Thiên võ phô này chính là hắn cùng tiểu mập mạp Hàn Thiên Kình mở ra. Hai tháng trước từ lúc có món tiền đầu tiên ở võ đường, hai người đã thuê một cửa hàng này, trải qua việc trang trí đơn giản, Hàn Thiên Kình tìm hai hỏa kế hộ vệ ở trong gia tộc tới rồi khai trương tiểu điếm này.
Hàn thị võ đường tuy rằng lớn, thế như cũng có hạn, người cần mua linh vũ khí cũng rất ít, muốn chân chính kiếm tiền, phải ra khu chợ lớn vương đô Tắc Ân.
Bằng vào linh vũ khí mà Hàn Phi dùng linh văn đồ của riêng hắn tạo nên, Phi thiên võ phô rất nhanh đứng vững gót chân. Tuy rằng năng lực luyện chế của Hàn Phi có hạn, thế nhưng mỗi ngày lợi nhuận của võ phô cũng đã có ngoài đồng vàng.
Hàn Thiên Kình cùng tiểu mập mạp hợp tác, hắn chỉ để ý chế tạo vũ khí, những cái khác toàn bộ giao cho tiểu mập mạp Hàn Thiên Kình này giải quyết. Hai người chia sau - , sau hai tháng, khấu trừ các loại chi phí, Hàn Phi không ngờ đã kiếm được trên dưới vạn đồng vàng!
Chính là dựa vào tiền kiếm được, Hàn Phi mua được từ đạo tặc công hội cùng sang sư công hội không ít trung cấp cùng cao cấp linh văn đồ, nghiên cứu luyện chế ra linh vũ khí cấp hoàng kim, bạch ngân, các loại linh vũ khí có lợi nhuận dày này.
Mà hắn cũng nhanh chóng lấy được tiền để tương lai mua huyền cấp thậm chí đấu kỹ cấp cao hơn nữa.
Một đường vừa hát vừa đi về, Hàn Phi rất nhanh tiến tới võ đường, đang lúc chuẩn bị tới tập võ trường chữ Thiên luận bàn vũ kỹ với đạo sư một chút, thì bị Hàn Bích Tuyền bắt được tại cửa.
-Hàn Phi, ngươi chạy đi đâu rồi? tới kí túc xá cũng không tìm được ngươi!
-Bích Tuyền tỷ, có chuyện gì sao?
Hàn Phi ngạc nhiên nói.
-Không có việc gì không được tìm ngươi sao?
Hàn Bích Tuyền trừng mắt nhìn hắn, tâm tình dường như có chút khó chịu:
-Nhanh đi theo ta, võ đường có sắp xếp trọng yếu.
Thấy khuôn mặt nàng xấu xí, Hàn Phi cũng không hỏi thêm gì nhiều, đi sát theo Hàn Bích Tuyền tới khu phòng nghị sự ở khu phía đông hội quán.
Mỗi khi có chuyện gì trọng yếu phát sinh, đám đạo sư võ đường thường cử hành hội nghị bàn tròn thương thảo ý kiến trong phòng nghị sự này. Rất nhiều các quyết định trọng yếu có liên quan tới võ đường đều từ nơi này quyết định ra. Tình hình chung sẽ không cho phép học đồ võ sĩ tiến vào đây, cho dù là đệ tử cấp đại địa võ sĩ.
Trong phòng nghị sự đã tràn ngập người từ lâu, lúc Hàn Phi đi vào lướt nhìn qua, phát hiện ngoại trừ đạo sư ra, trên cơ bản tất cả đệ tử gia tộc cấp bậc đại địa võ sĩ đều ở đây, có thể nói là tập trung toàn bộ tinh anh của võ đường.
Không ít võ sĩ đệ tử châu đầu ghé tai vào nhau nhỏ giọng đàm luận cái gì. Có người hiển nhiên đã biết nguyên nhân của việc này, trên mặt mỗi người đều tỏa ra hưng phấn, trong phòng nghị sự vốn âm trầm nhưng bầu không khí lại tương đối nhiệt liệt.
Hàn Bích Tuyền mang theo Hàn Phi tới một góc phòng ngồi xuống, nhưng một lát sau, nguyên lão tông tộc chưởng quản võ đường, thiên không võ sĩ Hàn Thiên Quân tới phòng nghị sự.
Hàn Thiên Quân trong Hàn thị tuyệt đối là đại nhân vật đứng đầu, Hàn Phi lúc ở Tập Thủy thành nghe qua tên hắn không chỉ một lần. Có người nói vị nguyên lão dòng họ này mới hai mươi tuổi đã tấn chức thiên không võ sĩ, là tuyệt đỉnh thiên tài trăm năm khó gặp của tông tộc.
Hắn từ năm ba mươi tuổi bắt đầu đảm nhiệm nghi trượng trưởng lão của gia tộc, bốn mươi lăm tuổi trở thành nguyên lão trong nguyên lão hội, chấp chưởng võ đường. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Hàn thị võ đường không ngừng quảng nạp tinh anh, thực tự càng ngày càng tăng, cho tới hôm nay đã qua hai mươi năm rồi.
Lại nói Hàn Thiên Quân cũng là người duy nhất trong trăm năm qua của Hàn thị có hy vọng đột phá Thần chi cảnh giới nhất. Danh vọng của hắn trong võ đường không người nào so bì nổi. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ phòng lập tức lạnh ngắt như tờ, châm rơi có thể nghe thấy tiếng.
Vị nguyên lão gần bảy mươi tuổi này nhìn qua bất quá chỉ mới ba mươi bốn mươi mà thôi. Nhìn qua hoàn toàn không giống như một võ sĩ bình thường. Thanh âm của hắn có chút trầm thấp, nhưng truyền tới lỗ tai mỗi người ngồi đây rõ ràng không gì sánh được.
Không có nhiều lời vô ích. Hàn Thiên Quân nói thẳng ra nguyên nhân triệu tập tinh anh đệ tử cùng đạo sư tới đây, một tuần sau, Vương Thất Thu Thú của minh lam vương quốc sẽ bắt đầu.
Đứng đầu vương quốc Minh Lam là Tô thị gia tộc trong mười hai danh môn đông hoa tộc. Tô thị nắm giữ vương quyền đã có hơn năm lịch sử. Tuy rằng tiến thủ không được nhưng giữ gìn những cái đã có là có thừa, bởi vậy địa vị vẫn phi thường vững chắc.
Hàng năm tới lúc thu hoạch hoàn thành, Tô thị vương tộc đều mời đệ tử tinh anh các đại gia tộc tham gia trận thi đấu lớn sắn bắn mỗi năm một lần, địa điểm chính là khu rừng rậm lớn ở giữa dãy Mỹ Ni Tư phía bắc thành Tắc Ân. Nơi đó cấm tuyệt đại đa số dong binh cùng người mạo hiểm tiến vào, đó là khu vực săn bắn dành riêng cho vương thất, những linh thú ở đó rất đông đảo.
Đệ tử gia tộc tới khu vực săn bắn đó tận hiển kỹ năng của mình, ngươi có biểu hiện ưu tú nhất sẽ được ban thưởng tước vị, đồng thời cũng lấy được vinh dự cho gia tộc mình.
-Lần thu thú này, theo ta được biết vương thất tổng cộng sẽ mời ra gia tộc tham gia, quy mô lớn nhất trong vòng vài thập niên gần đây…
Hàn Thiên Quân nói, thanh âm tràn ngập uy nghiêm quanh quẩn trong phòng nghị sự:
-Cho nên ta quyết định phái ra tứ giai võ sĩ dưới tuổi tham gia. Đương nhiên các ngươi cũng có thể bỏ qua, nếu như thắng được thứ tự trong trận thi đấu lớn này, như vậy sẽ có rất nhiều thưởng lớn.
-Dựa theo lệ cũ, thi đấu săn bắn lần này quyết định ra người xuất sắc nhất, ngoài phong thưởng của vương thất ra, chỉ cần là người có thể tiến nhập vào năm mươi ngày đều có thể thu được điểm cống hiến gia tộc, tùy ý chọn một huyền cấp đấu kỹ. Nếu như tiến nhập vào trước hai mươi người, có thể được điểm cống hiến, thưởng cho hai đấu kỹ. Tiến vào trước người có thể được thưởng điểm cống hiến, thưởng cho một đấu kỹ địa cấp, nếu như có thể bắt được hạng nhất…
Lời nói của Hàn Thiên Quân dần dần trở nên vang dội, làm cho rất nhiều đệ tử có tư cách tham gia thu thú lần này đều trở nên hưng phấn, rất nhiều người không tự chủ được mà nắm chặt bàn tay. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Ngay cả Hàn Phi cũng động dung, bởi vì hứa hẹn thưởng cho của Hàn Thiên Quân chính là cái hắn cần nhất hiện nay.
-Nếu như có thể bắt được hạng nhất…
Hàn Thiên Quân chậm rãi nói rằng:
-Ta sẽ thu hắn làm thân truyền đệ tử!
Toàn bộ phòng khách nhất thời ồ lên một mảnh, rất nhiều người không khỏi phát ra tiếng kinh hô, phải biết rằng Hàn Thiên Quân chấp chưởng võ đường nhiều năm như vậy, thân truyền đệ tử không vượt lên trước mười người. Đồng thời mỗi người đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy khắp gia tộc, đạo sư trưởng tập võ trường khu chữ Địa Hải Dương võ sĩ Hàn Thiên Lệ chính là một trong số đó. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nếu như có thể lấy được hạng nhất săn bắn lần này, như vậy trở thành sư đệ của Hàn Thiên Lệ, tiếp thu chỉ điểm của Thiên Không võ sĩ, đối với các võ sĩ trẻ tuổi mà nói quả thực là một mê hoặc không thể chống cự.
Thấy chiến ý của toàn bộ võ sĩ đệ tử bị kích phát ra, trên mặt Hàn Thiên Quân lộ vẻ tươi cười. Hắn khoát khoát tay ý bảo mọi người yên tĩnh lại:
-Đương nhiên, đầu tiên các ngươi phải có chuẩn bị đầy đủ, khu vực săn bắn của vương gia to lớn mấy trăm dặm, trong đó có đủ các loại linh thú cao giai. Hơn nữa các người còn có thể bị chia rẽ nhau ra. Chỉ có thể dựa vào sức mình mà đơn độc săn bắn. Một khi tao ngộ phải nguy hiểm rất khó gặp được giúp đỡ, hàng năm đều có đệ tử gia tộc hi sinh trong này.
- Làm võ sĩ, chúng ta không úy kỵ tử vong, nhưng các ngươi là có thể chọn lựa được