Linh Vũ Cửu Thiên

quyển 4 chương 49: xâm nhập địa hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trọng kiếm chém xuống, hỏa long rít gào lao ra, lực lượng hỏa diễm cuồng bạo lao thẳng tới trên người Xích Mục Cự Hạt. Hỏa diễm bạo liệt phóng lên bao phủ toàn thân tứ giai linh thú này, chỉ còn nhìn thấy hai cái ngao trảo của nó đang huy vũ điên cuồng giữa biển lửa. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Chi nha!

Còn không chờ Hàn Phi thu hồi trọng kiếm, Xích Mục Cự Hạt đã từ trong hỏa diễm vọt ra. Một chiêu Bạo Diễm Viêm Long Phá của Hàn Phi cũng không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho nó. Ngoại trừ giáp xác bị lửa cháy mạnh làm bị phỏng ra thì không còn vết thương nào khác.

Không thể nghi ngờ, Xích Mục Cự Hạt kháng hỏa rất mạng, giáp xác phòng ngự trên người nó không thua gì một đấu khí hộ giáp phổ thông của đại địa võ sĩ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Xuy! Một đạo mũi nhọn màu bạch ngân từ trong độc mục của Xích Mục Cự Hạt bắn ra, nó phản kích nhanh như vậy, cho nên Hàn Phi có chuẩn bị cũng không thể né tránh được. Đấu khí hộ giáp trên người lần thứ hai bị tử vong ngưng thị phá hủy!

Trải qua hai lần công kích, Hàn Phi rốt cuộc cũng minh bạch thuần túy dựa vào đấu kỹ rất khó có thể tạo thành uy hiếp được với Xích Mục Cự Hạt. Cho nên dưới tình huống không có đấu khí hộ giáp hắn lao thẳng tới cự hạt, chỉ trong một hô hấp đã lao tới bên cạnh nó.

Thấy Hàn Phi tiến tới bên cạnh người mình, Xích Mục Cự Hạt vội vàng xoay chuyển thân thể, cái đuôi cao cao bỗng nhiên nhấc lên, mũi gai độc giống như loan đao đâm tới Hàn Phi.

Chính là lúc này, Hàn Phi mới nhìn ra được nhược điểm của Xích Mục Cự Hạt --- thể hình của nó vô cùng lớn, hành động trong phạm vi nhỏ rất không nhanh nhẹn.

Hàn Phi lắc người một cái thoải mái né tránh được công kích từ cái đuôi của Xích Mục Cự Hạt. Hắn hầu như tiến sát tới bụng của cự hạt. Xích Mục Cự Hạt ý thức được tình huống không ổn, cố gắng xoay thân thể của mình muốn dùng ngao trảo để kiềm chế Hàn Phi.

Thế nhưng trọng kiếm của Hàn Phi đã hung ác chém lên thân thể của Xích Mục Cự Hạt, ở giữa khe hở giữa giáp xác, kiếm phong ẩn chứa lực lượng đấu khí hệ kim cắt thẳng vào trong xuyên thấu qua hai hai tầng nhuyễn giáp bảo hộ. Thanh kiếm xuyên vào bên trong được một nửa, hầu như đã mở ra một nửa thân thể của Xích Mục Cự Hạt.

Đồng dạnh Kim Sát Trảm, thế nhưng khi công kích cận thân, uy lực pháp giáp đã đạt tới trạng thái cực hạn, chỉ một đòn đã làm cho Xích Mục Cự Hạt bị thương nặng!

Lúc Hàn Phi rút trọng kiếm ra ngoài, cái chuôi kiếm do hắn chính tay luyện chế, dung nhập vào đó hắc thiết, huyền thiết cùng bí ngân đã bị máu của Xích Mục Cự Hạt ăn mòn tới nham nhở. Khói lục từ thân kiếm bay lên!

Lợi hại như vậy sao! Hàn Phi lập tức vận chuyển ngũ hành đấu khí hóa thành hỏa kình đưa vào thân kiếm, đấu khí hỏa diễm thiêu đốt trong nháy mắt phát ra làm cho máu độc bám tại thân kiếm bốc hơi hết, chuôi linh vũ khí này mới có thể bảo trì được.

Mà Xích Mục Cự Hạt bị trọng thương đã hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng rồi. Nó bỗng nhiên bỏ chạy ra khoảng mười mét xa, trước khi Hàn Phi chưa kịp triển khai truy kích, bỗng nhiên xoay người một cái, gai độc rậm rạp trên thân thể nó dựng thẳng lên!

Sau một giây đồng hồ, toàn bộ gai độc đều bị nó bắn ra bên ngoài hình thành một mảnh mưa tên bắn thẳng tới Hàn Phi đang không có đấu giáp bảo hộ. Gai độc xuyên thấu không khí phát sinh ra những tiếng “hưu hưu” rít gào làm người khác phải kinh sợ!

Thế nhưng nó điên cuồng công kích cũng không có thực hiện được, đồng thời với lúc gai độc phóng đi ra, Hàn Phi tà tà huy trọng kiếm. Một đấu khí hộ thuẫn màu ám kim bỗng nhiên xuất hiện trước người hắn, đỡ lấy toàn bộ gai độc.

Đại địa chi thuẫn! thổ hệ hoàng cấp đấu kỹ, dưới tình huống mất đi đấu khí hộ giáp bảo vệ, đấu kỹ này đã giúp Hàn Phi tránh được một kiếp.

Lúc ngăn cản độc thứ, thân hình Hàn Phi chợt biến mất tại chỗ. Lúc hắn xuất hiện lại là đã ở bên cạnh thân thể Xích Mục Cự Hạt, trọng kiếm không chút lưu tình mà chém xuống!

Lúc này Hàn Phi không cấp cho đối thủ bất luận cơ hội nào nữa, mặc kệ Xích Mục Cự Hạt cố gắng xê dịch tránh né ra sao, hay liều mạng dùng cái đuôi cùng ngao trảo phản kích. Nhưng Hàn Phi vẫn như đỉa bám châm dính sát vào phần lưng bụng của nó mà công kích. Một kiếm lại một kiếm bổ thân thể của Xích Mục Cự Hạt ra.

Xích Mục Cự Hạt cũng là thân thể có huyết nhục, đương nhiên lúc giáp xác bị phá vỡ triệt để, nó đồng thời cũng không thể chịu đựng được kim loại sắc bén.

-Chết đi! ~ Hàn Phi nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt trọng kiếm tuôn ra quang mang màu vàng chói lọi. Một kiếm chém thẳng vào cái bụng đã vô cùng thê thảm từ lâu của Xích Mục Cự Hạt. Nhận mang sắc bén rít gào lao xuống, thân kiếm xuyên thấy toàn bộ thân thể của Xích Mục Cự Hạt, chia nó làm hai mảnh.

Máu màu xanh biếc vảy ra, thé nhưng rơi hết xuống trước thân thể Hàn Phi. Máu này đã bị hộ thân kình khí của Hàn Phi tạm thời ngăn trở bên ngoài, cho dù không mở được đấu khí hộ giáp, nhưng hắn vẫn như có thủ đoạn phòng ngự của mình.

Đấu khí xuất, mũi kiếm hạ, Xích Mục Cự Hạt kêu lên một tiếng đau đớn, một nửa thân thể của cự hạt rơi xuống, trước khi chết nó còn cố sức giơ cái ngao trảo thật lớn của mình, nặng nề vỗ lên trên người Hàn Phi.

Xích Mục Cự Hạt phản kích một chiêu này khiến cho Hàn Phi không thể dự liệu được. Cả người hắn như bị một cái chùy lớn hung hăng đập thẳng vào ngực, không tự chủ được mà bắn ra xa hơn mười mét rơi xuống bãi cỏ!

Khí huyết trong cơ thể lập tức bốc lên, ngực và sườn mơ hồ đau âm ỉ. Nếu như không có hộ thể kình khí trung hòa một phần lực lượng, lần phản kích trước khi chết của Xích Mục Cự Hạt đủ làm Hàn Phi trọng thương!

Chiến đấu cuối cùng cũng chấm dứt, Xích Mục Cự Hạt mất đi phần sau của cơ thể chỉ giơ giơ cái ngao trảo vài cái, độc mục quỷ dị cũng không thể phóng ra được tử vong ngưng thị nữa. Ánh mắt màu đỏ tươi của nó dần dần biến thành màu xám, rất nhanh không còn chút tiếng động.

Hàn Phi nhảy dựng lên, tuy rằng cuối cùng cũng thắng lợi, nhưng mà hắn cũng không mừng rỡ lắm.

Trận chiến đấu với Xích Mục Cự Hạt này làm cho hắn phát hiện ra mình vẫn không đủ, chỉ dựa vào đấu khí hộ giáp hoàng cấp cùng đấu kỹ, cho dù có ngũ hành đấu khí chống đỡ cũng không thể hoàn toàn áp chế được linh thủ công thủ cường hãn như Xích Mục Cự Hạt. Nhất là thổ hệ đấu khí hộ giáp trước cái nhìn của tử vong ngưng thị chỉ có thể chống được một lần, rõ ràng là uy lực không đủ.

Hàn Phi bỏ đi vũ khí trong tay, cái linh vũ khí đã theo hắn không ít thời gian này rốt cuộc cũng hoàn thành sứ mệnh. Nó đã bị máu của Xích Mục Cự Hạt ăn mòn không thể sử dụng lại được nữa rồi.

May mắn là trong chiếc nhẫn nạp vật của hắn vẫn còn vũ khí dự trữ, không cần lo lắng sau này tay không tấc sắt mà đi mạo hiểm nữa.

Nhìn thân thể Xích Mục Cự Hạt tới khi máu không còn chảy ra, Hàn Phi cẩn thận mở cái đầu của nó ra, tìm ở bên trong một khối linh tinh màu vàng to chừng nắm tay. Đồng thời đào ra cả một vật thể to tròn, đó là hạt châu màu xanh lục to bằng long nhãn, cả hai thứ này là thứ tốt nhất trên người Xích Mục Cự Hạt, linh tinh của tứ giai linh thú giá trị không chỉ vài vạn đồng vàng.

Lúc thu thập đầy đủ chiến lợi phẩm, tâm tình Hàn Phi khá hơn rất nhiều. Mặc kệ thành tích của thi đấu săn thú lần này thành tích thế nào, tối thiểu hắn đã vững vàng lấy được một ít tiền.

Gió đến từ các dãy núi thổi tới rừng rậm, làm tản mát đi hết khói độc trên sân rộng. Hàn Phi đi tới bên cạnh tượng chiến thần phía trước, cách khoảng ba thước thì ngừng lại, dựa theo bản đồ chỉ thì đây là điểm bí mật rồi.

Dừng lại một chút, Hàn Phi chầm kiếm đâm thẳng xuống lớp bùn đất phía dưới, đấu khí toàn thân không ngừng cuồn cuộn quán thâu vào.

-Họ là của ta, cái tên vinh quang!

Hắn niệm một tiếng chú ngữ, cảm giác lúc này rất giống như A Ly Ba Ba và bốn mươi tên cướp đang niệm thần chú mở cửa động vậy, chỉ là không biết bên trong có bảo tàng như truyền thuyết không.

Tiếng nói vừa dứt, mặt đất bỗng nhiên kịch chấn, chỉ nghe thấy tiếng nổ trầm thấp phát ra từ dưới lòng đất truyền tới. Trên mặt đất phía trước mặt lập tức nứt ra một cái khe thật lớn, cổ xanh cùng bùn đều chảy vào trong.

Tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, phảng phất như cửa đá này đã vạn năm không mở. Cái khe ngày càng mở rộng, một con đường đi rộng chừng m hiện ra, hình thành một cầu thang ngầm sâu không thể dò ngay phía dưới chân của Hàn Phi!

Đây là bí đạo sao? Hàn Phi hít một hơi thật sâu, đứng dậy bước tới cầu thang đầu tiên, mặc kệ bên trong có cái gì, nếu đã tới đây rồi hắn không có lý do lùi bước.

Bậc thang rất sâu, Hàn Phi từng bước một tiến vào một vùng tối om như mực. khi hắn đi tới bậc thang thứ bao mươi, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng nổ vang, khe rộng dĩ nhiên chậm rãi đóng lại.

Trong nháy mắt, đường ngầm thông đạo thần bí hoàn toàn biến mất, Hàn Phi bị vây trong tăm tối vô cùng. Nhưng tình hình như vậy cũng không duy trì lâu lắm, trên bức tường hai bên cầu thang đột nhiên nổi lên ngọn đèn.

Phảng phất như đang có người âm thầm khống chế vậy, từ vị trí Hàn Phi bắt đầu đi xuống, những ngọn đèn dần dần sáng lên xuống dưới. Những ngọn đèn làm cho cầu thang hiện lên rõ ràng.

Hàn Phi chú ý tới, những ngọn đèn này phát quang nhờ một khối tinh thạch nho nhỏ, loại linh tinh đăng này chỉ có gia đình quyền quý có tiền tài mới có thể sử dụng được. Những hằng hà linh tinh đăng thế này chỉ sợ giá trị lên tới một con số kinh người rồi.

Trên thềm đá chất chồng bụi bặm của thời gian, một cược bước vào giống như dẫm chân lên cây bông vậy… ít nhất cũng bị ngập vào nửa tấc, cũng không biết bao nhiêu năm rồi không có người tiến vào đây.

Thế nhưng không khí trong thông đạo cũng vẩn đục, Hàn Phi có thể ngửi thấy một chút khí tức của rừng rậm, hiển nhiên ở đây có lỗ thông gió với mặt đất.

Dọc theo thềm đá đi xuống, Hàn Phi vẫn duy trì cẩn thận, nhưng mà tình huống phát sinh ngoài ý muốn cũng không phát sinh. Khi đi đủ mấy trăm cấp bậc thang, hắn rốt cuộc cũng tới cuối cùng.

Đầu cùng của bậc thang là một đường ngầm thẳng tắp, đồng thời cũng rất sáng sủa. Hắn còn có thể nhìn thấy cuối thông đạo có quang mang bảy màu lóng lánh.

Lẽ nào là bảo tàng ngầm trong truyền thuyết sao? Hàn Phi có chút không thể tin được vận khí của mình, ngoại trừ vừa tao ngộ Xích Mục Cự Hạt ở ngoài kia ra, hành trình tìm kiếm bí mật của địa đồ này cũng quá mức thuận lợi rồi.

Tại rất nhiều thời gian, rất thuận lợi thường thường có ý nghĩa không bình thường, nhưng là cước bộ của hắn vẫn kiên định như trước, rất nhanh đi qua thông đạo thật dài này.

Chỉ là lúc Hàn Phi đi tới cuối thông đạo, hắn bị tình cảnh trước mắt mình làm cho hoàn toàn chấn động rồi!

Ta ngất!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio