Linh Vũ Cửu Thiên

quyển 4 chương 69: tình như lửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đấu khí hộ giáp là thủ đoạn phòng ngực cực mạnh của tứ giai cùng ngũ giai võ sĩ. Cho dù là vừa tiến vào cao giai đi nữa, hộ giáp của võ sĩ cũng không phải là một võ sĩ cùng giai khác có thể một chém mà phá được. Hàn Phi là một ngoại lệ, hắn tuy rằng không phải là Hải dương võ sĩ, thế nhưng bằng vào độc môn tâm pháp Huyền Môn Sinh Tử Quyết. Dùng nội kình vận dụng Kim Sát Trảm mà nói, đấu kĩ được dùng ngũ hành đấu khí thôi phát ra kiếm quang, năng lực được tăng cường lên rất là nhiều. Đây có thể nói là dung hợp hoàn mỹ vũ kỹ của kiếp này và kiếp trước.

Mà thực lực của thủ lĩnh mã tặc bất quá mới chỉ là đại địa sơ cấp, với lại đấu khí hộ giáp của phong hệ phòng ngự cũng yếu kém, cho nên bị Hàn Phi một kích phá giáp kết thúc trận đấu.

Kinh ngạc, phẫn nộ, tuyệt vọng, không cam lòng,… thủ lĩnh mã tặc thở dài một tiếng. Sinh mệnh trong mắt cũng theo máu chảy từ vết thương bên hông mà dần dần biến mất. Hắn nhìn Hàn Phi trong gang tấc nhỏ giọng nói rằng:

-Ngươi rất mạnh!

-Nếu như ngươi không tuyển chọn làm địch nhân của ta, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bằng hữu.

Hàn Phi lắc đầu nói rằng:

-Đáng tiếc rồi!

Tuy rằng thắng lợi, nhưng trong lòng Hàn Phi cũng không mừng vui được bao nhiêu, bởi vì đối thủ đứng trước mặt hắn lúc này chính là võ sĩ đáng được tôn kính.

-Bằng hữu?? ~ thủ lĩnh mã tặc cười trừ một cái, thanh âm trở lên cực kỳ trầm thấp:

-Cái từ này quá xa xỉ rồi.

Lời còn chưa dứt, hắn đã không thể chống đỡ được thân thể của mình nữa rồi, quỳ thẳng xuống mặt đất. Thế nhưng hắn vẫn cố lấy vũ khí trong tay mình cắm mạnh xuống mặt đất làm cho thân thể của mình không hoàn toàn ngã xuống.

Sinh mệnh của một võ sĩ thế là vụt tắt trong đám cỏ trên bình nguyên này, cái đầu ngẩng cao của hắn rốt cuộc cũng chậm rãi gục xuống.

Mặt trời đã đổ về tây, làm cho bình nguyên phủ thêm một lớp áo màu vàng, gió từ xa xa thổi tới, sắc trời đã dần dần tối đi.

Dùng vũ khí của thủ lĩnh mã tặc, Hàn Phi đào một cái hố to trên mặt đất, coi như một chút kính ý cuối cùng với võ sĩ này.

Chiến mã màu đỏ của đối phương cũng đã vòng trở lại, nó vòng quanh thi thể của thủ lĩnh mã tặc không rời. Thậm chí nó còn phát ra tiếng tê minh, dùng cái đầu của mình cố gắng để cho chủ nhân lên lưng mình.

Hàn Phi để cả thi thể cùng vũ khí của đối phương vào trong một cái hố thật lớn, đổ bùn đất lên, hắn tin tưởng không bao lâu nữa thì cỏ sẽ mọc xanh nơi đây. Không ai biết nơi này là nơi yên nghỉ của một võ sĩ.

Mai táng đối thủ xong thì cũng đã tới lúc phải quay trở về rồi. Chiến mã màu đỏ vẫn như cũ bồi hồi quanh mộ chủ nhân.

Đây tuyệt đối là một chiến mã cực kỳ ưu tú, hình thể cao to tuấn mỹ, toàn thân không có một chút tạp mao nào cả, tuyệt đối là huyết thống hoàn mỹ. Nếu như để nó lưu lạc ở bình nguyên này thì thực sự quá đáng tiếc rồi.

Hàn Phi suy nghĩ một chút, đưa tay cầm lấy dây cương của nó, thật không ngờ tính tình con ngựa này khá dữ dằn, lập tức vung lên hai móng trước đá tới Hàn Phi.

Công kích như vậy hiển nhiên không tạo thành uy hiếp gì với Hàn Phi cả, hắn cầm lấy dây cương nhảy lên trên mình ngựa.

Hồng mã giận tím mặt, bốn cái vó ngựa bắt đầu nhảy lên, nếu như là một người bình thường chỉ sợ sẽ lập tức ngã xuống đất rồi. Nhưng Hàn Phi lại ngồi yên bất động như núi, cố sức ép nó xuống.

Hơn nữa kinh nghiệm của Hàn Phi không thiếu chút nào, bản thân hắn lại có năng lực cường đại. Hồng mã này tuy rằng thần tuấn dị thường, thế nhưng trải qua mười phút lăn qua lăn lại, rốt cuộc cũng kiệt sức mà lĩnh mệnh. Dưới khống chế của Hàn Phi nhịp bước trên lộ trình trở về doanh địa.

Tiếng kèn chính là tiêu chí hay nhất để chỉ hướng tới đoàn xe. Chỉ nửa giờ sau Hàn Phi đã trở về trong đoàn xe, mà lúc này toàn bộ võ sĩ đi truy kích địch nhân cũng đã trở về. Dùng mắt nhìn cũng thấy được khắp nơi chung quanh bình nguyên trải đầy thi thể mã tặc.

Cũng không có người quét dọn chiến trường, những thứ đồ trên người đám mã tặc này không thể tiến vào pháp nhãn của các võ sĩ này được. Một thanh linh vũ khí trong tay bọn họ cũng bằng toàn bộ tài sản của đám mã tặc này. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Thấy Hàn Phi trở về, Hàn Bích Tuyền một mực lo lắng cho hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sẵng giọng chào đón hắn:

-Ngươi sao giờ này mới trở về? tất cả mọi người đều lo lắng cho ngươi đó!

-Ha ha, truy kích mấy mã tặc đi xa một chút.

Hàn Phi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cầm dây cương trong tay đưa cho Hàn Bích Tuyền nói rằng:

-Hàn Bích Tuyền tỷ tỷ, ta tặng tỷ một món lễ vật.

-A một con ngựa thật xinh đẹp!

Hàn Bích Tuyền ánh mắt nhất thời sáng lên, so sánh với hắc sắc chiến kỵ của đám lôi đình võ sĩ thì thớt hồng mã càng thần tuấn hơn. Bộ lông màu đỏ như lửa cháy tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt người.

Tại Cửu Thiên đại lục này, một chiến mã tốt giá từ nghìn vàng tới vạn đồng vàng, có rất nhiều huyết mã ưu tú có huyết thống tinh khiết được bán với giá hơn mười vạn đồng vàng, thậm chí còn rất bình thường.

Nếu như là người khác tặng Hàn Bích Tuyền tuyệt đối sẽ lo lắng có nên nhận hay không nữa. Thế nhưng Hàn Phi khẳng định là một ngoại lệ, nàng tiếp nhận dây cương, đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhàng vào cái cổ đáng yêu của hồng mã, thương yêu nói rằng:

-Thoạt nhìn đã lâu không được tắm rửa qua rồi, bộ lông có chút bẩn, yên ngựa cũng quá cũ nát rồi.

Đại khái cảm thụ được thiện ý cùng sự ôn nhu của Hàn Bích Tuyền, đối với âu yếm của nàng, hồng mã chỉ kêu một tiếng, phát ra tiếng phì phì thuần phục trong lỗ mũi. Nó cúi đầu cọ cọ một cái, không thấy chút sức mạnh khi vừa đối đầu với Hàn Phi.

-Thực sự muốn tặng cho ta sao?

Đại khái là cực kỳ yêu thích rồi nhưng Hàn Bích Tuyền vẫn hỏi một câu:

-Ngươi không nên hối hận nha!

Hàn Phi bật cười nói:

-Sao lại hối hận chứ, nếu như không phải thớt chiến mã này thì ta cũng không truy đuổi xa tới như vậy. Chính là vì muốn tặng cho Bích Tuyền tỷ đó nha!

Nghe nói như thế, Hàn Bích Tuyền ánh mắt không khỏi hiện lên vài phần nhu tình. Nàng ngại có nhiều người bên cạnh, cho nên chỉ liếc mắt lườm Hàn Phi một cái nhỏ giọng nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Lần này tính ngươi nói được!

Đoàn xe trải qua một hồi chiến đấu tiếp tục di chuyển, tuy rằng nói bầu trời đã sắp tối đen rồi, thế nhưng ở nơi này cũng không phải là chỗ tuyển chọn để cắm trại tốt được. Nơi này sát với biên giới cùng núi, hơn nữa còn có mùi máu tươi nồng nặc rất có thể hấp dẫn nhiều loại mãnh thú tới đây, hơn nữa cũng rất khó chịu.

Khi ánh trăng vừa mọc lên, đoàn xe đón dâu đã đi tới một nơi bằng phẳng hạ doanh địa, nơi này hơi dốc thoai thoải xuống một con sông nhỏ chảy quanh.

Đám lửa trại được đốt lên, những người hầu thành thạo bắc lên những cái nồi nấu canh, canh thịt cùng bánh mì tỏa mùi ra khắp chung quanh. Có người còn cầm nhạc cụ ra tấu nhạc, trong doanh địa tiếng cười nói hoan hô vang trời. Sau một hồi đại chiến, không người tử vong, chém giết địch nhân vô số kể, thắng lợi như vậy đương nhiên đáng để ăn mừng rồi.

Cách đó vài dặm, bên một sườn núi cạnh dòng sông khác, Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền đang sóng vai nằm trên mặt cỏ, nhìn xuống hai thớt chiến mã đang chơi đùa trên sông.

Về phần hồng sắc chiến mã vừa được Hàn Bích Tuyền tắm rửa cho một lần, đồng thời thay cho một bộ mã cụ hoàn toàn mới, dưới ánh trăng càng tỏa ra vẻ thần tuấn dị thường. Hàn Bích Tuyền càng nhìn càng thấy thích, không nhịn được mà quay đầu hôn lên trên mặt Hàn Phi một cái, cười nói:

-Cảm tạ ngươi, đệ đệ thân ái của ta.

Hàn Phi bị vị ngự tỷ này ăn đậu hũ làm sao cam tâm cho được, thừa dịp cơ hội tốt khó mà có được, xoay người hung hăng hôn chặn đối phương. Sau một thời gian ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng không chịu buông ra.

Thân thể cọ xát vào nhau không ngừng, hai người không khỏi kích tình. Hàn Bích Tuyền nhắm mắt lại, trên mặt toàn bộ một màu đỏ ửng, trong mũi phát sinh những tiếng hừ nhẹ càng làm cho Hàn Phi dục hỏa cuồng thăng. Động tác tay của hắn cũng không khỏi thô lỗ hơn vài phần.

Hắn khéo tay thâm nhập vào giữa y phục võ sĩ của Hàn Bích Tuyền, luồn xuống phía dưới xoa xoa bắp đùi nàng. Bởi vì quanh năm luyện võ, cơ thể Hàn Bích Tuyền rắn chắc mà cực kỳ co dãn, da thịt mềm mại tới cực hạn như tơ lụa vậy. Dường như chỉ cần hơi cố sức một chút là có thể bóp chảy ra nước vậy.

Hàn Phi còn muốn nhiều hơn thế, một cánh tay khác của hắn đột phá thành công cách trở quần áo và đồ dùng hàng ngày, tiến tới ngọn núi chí cao phía trước. Bàn tay hắn khéo kéo nắm giữ cảm xúc tuyệt vời vô cùng.

-Người láu lỉnh vừa vừa thôi!

Hàn Bích Tuyền nhẹ giọng nói rằng, đưa tay đè lại bàn tay to đang hoạt động trước ngực mình, đôi mắt mở ra cười nói:

-Đệ đệ tốt của ta không nên làm như vậy nha.

Hàn Phi cười hắc hắc, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng như tuyết của nàng, bàn tay linh hoạt giải khai mấy cái nút buộc trước ngực nàng ra. Nhất thời một đôi tuyết phong cao vút hiện ra ngay trước mặt hắn, hắn thuận thế liền hôn xuống dưới.

A! ~ Hàn Bích Tuyền thở nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhắm mắt gắt gao ôm chặt lấy đầu của Hàn Phi. Nàng cố sức như muốn hắn tiến vào trong thân thể của mình vậy.

Hàn Phi rốt cuộc cũng không thể khống chế được dục vọng của mình, hắn lấy tay cởi thắt lưng của Hàn Bích Tuyền, nhưng mà đã bị ngăn chặn lại.

-Được rồi, như vậy là được rồi.

Hàn Bích Tuyền khuôn mặt ửng đỏ tới mức như muốn nhỏ máu tới nơi vậy:

-Nếu như ngươi thật muốn như vậy thì qua vài hôm nữa, hôm nay ta không phải tiện, hơn nữa ở đây cũng không tốt.

Ngất! Hàn Phi như tên đã lên dây nhất thời lệ rơi đầy mặt, chỉ có thể hậm hực mà nhịn xuống thôi. Lúc này hắn mới lưu luyến xoay người ra, ngửa đầu bất đắc dĩ nhìn ánh trăng để cho dục vọng mình bình thường trở lại.

Hàn Bích Tuyền cười ha hả, chỉnh lại quần áo một chút, nàng dựa đầu vào trong lòng Hàn Phi nhỏ giọng nói rằng:

-Phi Phi ta đã là của ngươi, muốn chạy cũng không chạy được rồi.

“Phi Phi” chính là nick name thân mật mà Hàn Bích Tuyền gọi Hàn Phi, tuy rằng rất buồn nôn nhưng Hàn Phi cũng khá thích.

Nghe thấy lời của Hàn Bích Tuyền, một chút uể oải trong lòng Hàn Phi nhất thời mọc cánh bay đi, đưa tay ôm lấy Hàn Bích Tuyền vào trong lòng mặc cho ánh trăng chiếu lên trên người hai người. Dục niệm cực nóng của hắn nhanh chóng được làm lạnh, trong lòng hắn lúc này tràn đầy vui vẻ cùng ấm áp, giờ khắc này chỉ hi vọng thời gian có thể dừng lại mà không trôi đi.

Qua thật lâu sau, hai thớt chiến mã tê minh một tiếng phá vỡ đi sự yên lặng, Hàn Bích Tuyền ngẩng đầu lên hỏi:

-Được rồi, ngươi nói ta nên gọi nó bằng cái tên gì mới tốt?

-Nó? Đương nhiên là chỉ thớt chiến mã hồng sắc, Hàn Phi suy nghĩ một chút nói rằng:

-Gọi là Bôn diễm, hoặc là Hỏa Vũ, Kinh Hồng, thế nào?

Hàn Phi nói đều là tên của những chủng loại chiến mã bất phàm, nhưng mà Hàn Bích Tuyền đều lắc đầu:

-Phổ thông quá rồi, ừ, đây là ngươi đưa cho ta, gọi là Phi Hỏa là được rồi!

Phi Hỏa! cái tên này thực không tồi, Hàn Phi nhìn tuấn mã đứng ở bờ sông lẳng lặng gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio