Dưới vòng vây của mọi người, Hàn Phi vốn trở về trong phủ lãnh cháa ở trấn Thải Hồng, một số quý tộc và các trấn dân trong tiểu trấn lần lươt cáo biệt bỏ đi. Lúc đi mỗi người có một ý, phải biết tòa thành Úc Kim Hương không phải là tòa thành loại nhỏ của tất cả tiểu lãnh chúa bình thường, hoàn toàn là một tòa thành thị đầy đủ phương tiện tiện nghi. Dưới thống trị của một nhân vật thiên tài người trẻ tuổi như Hàn Phi sao có phát triển gì, quả thật là một chuyện phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng bất kể cách nghĩ trong lòng bọn họ, tất cả mọi người đều thống nhất cho rằng, ngày tháng sau này, mãnh đất phía đông đế đô bị người ta quên lãng hai trăm năm chắc chắn hồi sinh lại. Còn thay đổi tốt xấu thế nào là phải cần thời gian kiểm nghiệm.
- Vị bằng hữu pháp sư Quang Minh đó của chàng là ai vậy? sao trước giờ thiếp chưa nghe con nói qua? Hàn Phi vừa mới về tới phòng ngủ của mình, Hàn Bích Tuyền có chút mỉa mai hỏi:
- Có phải lại là một muội muội không? Tại sao không dẫn đến để thiếp xem?
Vừa mới vào cửa tòa thành, lúc Hàn Phi giới thiệu là dùng “nàng ấy” mà không phải “người đàn ông ấy”. Hai từ này cách nói thông thường là không giống cho nên bị Hàn Bích Tuyền nghe ra chút sơ hở, tới bây giờ mới nén không được mở miệng hỏi.
Hàn Vi Nhi và Hàn Hâm Nhi ở đằng sau cùng vào phòng liếc nhìn nhau, không nịn được che miệng cười. Đối với trăng hoa của Hàn Phi các nàng cũng có chút đành chịu. Cũng may cả ba tỷ muội đối xử với nhau rất tốt, nhưng như vậy không có nghĩa là các nàng muốn tăng thêm mấy người cạnh tranh, ngoài ra còn có một Đằng Thủy Tú nữa chứ!
- Nàng ấy tu luyện trong tòa thành. Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn các nàng đi gặp người ấy, Hàn Phi chĩa ngón tay vào mũi của Hàn Bích Tuyền, vừa cười vừa nói:
- Tuổi của người ấy lại rất lớn, từ ý đó mà nói là sư phụ của ta, đã từng giúp ta cũng như cứu ta rất nhiều.
Chuyện của Dạ Võ Đế có thể nói là bí mật lớn thứ hai ngoại trừ mình luân hoài chuyển thế ra, hắn không thể nói cho bất cứ ai bao gồm cả Hàn Bích Tuyền. Cho dù bây giờ Dạ Võ Đế có cơ thể mới cũng vậy, bằng không một khi vô ý tiết lộ thật không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào.
Những câu này của Hàn Phi là đánh mai phục, không có nói Dạ Võ Đế mỹ lệ khuynh nước khuynh thành, nhưng sau đó nói đều là nói thật. Dạ Võ Đế đối với hắn mà nói vừa là thầy vừa là bạn, giữa hai người không có chút tình nam nữ. Hàn Phi cũng trước giờ không có cách nghĩ đó. Bây giờ không, không chừng tương lai cũng sẽ không.
Nghe thấy Hàn Phi nói như vậy, Hàn Bích Tuyền nhất thời áy ngại cuối đầu, mặt đỏ bừng xấu hổ nói:
- Xin lỗi, thiếp không nên….
Lời nói phía sau nàng cũng không nói nữa vì Hàn Phi chìa tay đè lên môi của nàng:
- Nàng không cần xin lỗi. Về người ấy ta có một số bí mật giấu nàng. Nhưng xin nàng tin ta, những bí mật này một mình ta biết đủ rồi.
- Trên thế giới này, ngoại trừ mẹ của thiếp ra, thiếp tin tưởng nhất chỉ có chàng. Hàn Bích Tuyền dựa vào lòng Hàn Phi dán vào ngực nghe nhịp đập có lực của trái tim Hàn Phi:
- Thiếp hiểu.
Không khí trong phòng chợt trở nên ấm ám không gì sánh được, Hàn Phi kéo Hàn Vi Nhi và Hàn Hâm Nhi lại, giơ hai tay vào ômlấy, cảm thấy giờ khắc này của kiếp này là hạnh phúc nhất. Khuyết điểm duy nhất chính là Đằng Thủy Tú, bằng không thật là hoàn mỹ rồi.
Nhưng không khí như vậy không có kéo dài được lâu thì bị người ta phá vỡ. Bốn người lẳng lặng ôm trong chốc lát, Hàn Phi đột nhiên chao mày, buông ôm ra giọng trầm thấp nói:
- Ra đi, có ngươi nghĩ rõ rồi phải không?
Ba cô gái đều sửng sốt. Nhưng lập tức từ góc phòng dần dần hiện ta một thân ảnh, bất thình lình chính là nữ thích khách Lam Hồng giáo hội Bóng Ma bị Hàn Phi bắt làm tù binh.
Nàng ấy không có mang mặt nạ, sắc mặt trắng bệch có vẻ rất tiều tụy, vết thẹo trên mât thoạt nhìn làm người ta phát hoảng. Đối với câu hỏi của Hàn Phi, nàng im lặng gật đầu.
Do nghĩ tới muốn đối phó giáo hội Bóng Ma và nhân tính đối phương chưa mất. Sau khi Hàn Phi bắt nàng làm tù binh không chỉ không giết chết mà ngược lại giúp giải trừ cấm chế của giáo hội Bóng Ma thi triển trên người nàng, hơn nữa cho nàng một lựa chọn để suy nghĩ.
Hai ngày này Hàn Phi bảo nàng ở trong phủ lãnh chứ không có hạn chế bỏ đi của nàng. Với thực lực của nàng muốn bỏ chạy là rất dễ, nhưng rõ ràng nàng không phải là người ngu ngốc, biết cái gì mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn thấy xuất hiện quỷ dị của Lam Hồng như vậy và nghe thấy lời nói của Hàn Phi, Hàn Bích Tuyền biết hai người có chuyện, thế là nói:
- Hàn Phi, bọn thiếp ra ngoài trước nhé, đợi chút nữa thiếp bảo thị nữ đến.
Hàn Phi gật đầu, những chuyện mưu đồ máu tanh đen tối này, vẫn không cần để họ biết là tốt. Linh hồn đơn thuần tốt đẹp không nên làm bẩn đục.
Sau khi đợi ba người đi khỏi, Hàn Phi ngồi xuống ghế nhìn nữ thích khách nói:
- Được rồi, nói cho ta biết lựa chọn của ngươi.
Lam Hồng hút lấy một hơi thật sâu, đi tới trước mặt Hàn Phi quì xuống, hai tay cầm một thanh chùy hàn quang bắn ra bốn phía đưa tới trước mặt hắn:
- Tôi nguyện mãi mãi trung thành với người, trở thành một thanh chùy sắc bén nhất cho người. Do đó tôi muốn lấy thần hồn của mình lập lời thề, mãi không phản bội!
- Nhưng tôi có một yêu cầu duy nhất...
Ngươi còn có một muội muội phải không? Hàn Phi chau mày, nhận lấy thanh chúy từ trong tay Lam Hồng nói:
- Ta nhận thuần phục của ngươi, lời thề thần hồn không cần nữa. Vì vậy chưa cần dùng, nói thử muội muội của ngươi đi.
Lam Hồng cắn môi bắt đầu kể về thân thế của nàng cho Hàn Phi.
Vốn tỷ muội Lam Hồng sinh sống ở trong khu dân nghè đông nam đế đô. Vốn cùng mẫu thân ở góa sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng có một hôm đột nhiên tai họa bất ngờ, mẫu thân chết trong tay cường bạo, để lại nàng và muội muội lúc đó chỉ mới ba tuổi.
Mất đi mẫu thân, hai tỷ muội cũng mất đi nguồn sống, nói không chừng lúc đó chết đói ở đầu đường xó chợ. Và chính lúc đó, người của giáo hội Bóng Ma xuất hiện, chuyện sau này tất cả đều thuận lý thành chương.
Lam Hồng chấp nhập khế ước của giáo hội cho nàng. Trải qua bảy năm huấn luyện gian khổ gần như sống trong địa ngục, cuối cùng nàng trở thành một thích khách xuất sắc. Còn thù lao của nàng vào sinh ra tử cho giáo hội lại là muội muội Lam Ni có thể dưới chăm sóc của giáo hội học tập sinh hoạt giống như người bình thường.
- Mười năm rồi, mỗi năm tôi chỉ có thể nhìn thấy muội muội một lần, đảm bảo chắc chắn nó sống rất tốt. Trên mặt Lam Hồng chảy xuống hai dòng nước mắt:
- Hôm đó theo nguyên tắc của thích khách là phải giết thị nữ của ngài. Nhưng ta thấy ả thì nghĩ tới muội muội của mình, cho nên không nở xuống tay.
- Giáo hội luôn khống chế nó siết sao, tôi lãng phí rất nhiều tâm huyết mới biết nó luôn được thả trong một cứ điểm bí mật của giáo hội. Nhưng tôi hoàn toàn không dám cũng không thể cứu nó ra. nếu tôi luôn giết người cho giáo hội nên không sao, nhưng bây giờ.
Nàng không nói Hàn Phi cũng hiểu, giáo hội Bóng Ma đương nhiên không thể nuôi một người vô dụng. Số phận của muội muội Lam Ni không nghĩ cũng biết, cũng khó trách nàng lo lắng như vậy.
- Tôi ở giáo hội Bóng Ma mười năm, tôi biết những người bọn họ là như thế nào. Muội muội của tôi rất thông minh rất đáng yêu, rất xinh đẹp trong mắt Hồng Lam lóe ra ánh sáng kinh hãi, nàng ấy có chút thất thố nắm lấy cánh tay của Hàn Phi nói:
- Ngài là một võ sĩ cường đại, có thể cứu muội muội của tôi ra không, cầu xin ngài cứu lấy nó!
- Buổi tối chúng ta cùng đi, bây giờ chắc còn kịp, dù sao giáo hội Bóng Ma cũng cần thời gian phản ứng. Hàn Phi nhìn chăm chăm nói:
- Thế này, để khen ngợi trung thành của ngươi đối với ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho muội muội của ngươi. Đương nhiên ngươi bất cứ lúc này cũng có thể gặp nàng ta, ta cũng sẽ không khống chế số phận của nàng ta.
- Cảm tạ, cảm ta! Lam Hồng vui mừng mà khóc, nói những lời có chút lộn xộn.
Thực lực lớn mạnh mà Hàn Phi có là đích thân nàng thể nghiệm qua, cường giả trong giáo hội đều bị dễ dàng giết chết. Chỉ cần Hàn Phi chịu ra tay, khả năng cứu muội muội của nàng là rất lớn.
- Ngươi chuẩn bị một chút, buổi trưa chúng ta vào Thánh Kinh thăm một nơi. Đợi tới đêm hãy ra tay, bảo đảm sẽ không xảy ra sơ xuất gì, ánh mắt của Hàn Phi chợt ngưng lại.
- Tuân lệnh, chủ nhân của tôi! Lam Hồng quì trên đất thi lễ nói.
Nghĩ ngợi một hồi, Hàn Phi đột nhiên hỏi:
- Lam Hồng, lúc nhỏ ngươi có biết mình có thiên phú của võ sĩ không?
Lam Hồng hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Vâng, đã từng có một người nguy hiểm lưu lạc thấy qua thiên phú của tôi, nói thiên phú võ sĩ của tôi rất tốt. Chỉ là tình hình lúc đó của chúng tôi ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, không thể có tiền đi học trở thành một võ sĩ!
- Quả nhiên là như vậy. Hàn Phi gật đầu không có hỏi thêm gì nhiều, tay trái hắn nhẹ giơ lên, một cái hộp cái hộ từ không trung xuất hiện rơi xuống thảm:
- Được rồi, những thứ này ngươi lấy đi, lui xuống trước đi!
Đồ đựng trong hộp gỗ là thức thích khách trang bị lấy được từ trên người đối phương, đủ loại dụng cụ ám sát. Tuy Hàn Phi nắm chắc thu phục hoàn toàn. Nhưng trước mắt lúc này cũng không muốn nàng mang những vật nguy hiểm này, bây giờ ngược lại không có vấn đề.
Nhưng hắn có chút xem thường Lam Hồng, đối phương còn có thanh chùy hắn không có rút ra.
- Cảm tạ chủ nhân, tôi sẽ bảo tiểu đóa muội muội vào. Nữ thích khách Lam Hồng cầm cái hộp nói, sau đó cung kính đi ra ngoài.
Thú vị! Hàn Phi bất giác cười. Nữ thích khách này ngược lại có chút tâm kế. Xem dáng vẽ chắc là tạo mối quan hệ tốt với tiểu đóa thị nữ thân thiếp của hắn.
Nhưng Hàn Phi thích có thủ hạ cơ trí như vậy, hắn muốn không chỉ là một các máy biết giết chóc mà thôi.
Dưới phục vụ dịu dàng của tiểu đóa, Hàn Phi thoải mái tắm gọi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút hưởng thụ tài nghệ xoa bóp của Hàn Bích Tuyền, không ngờ Hàn Bích Tuyền lại mang đến cho hắn một tin tức kinh người.
Vừa rồi phủ lãnh chúa nhận được một thông truyền của kỵ sĩ đến từ đế đô hoàng gia, sau hai giờ nữa đại pháp sư Thánh Bá Lãng sẽ đích thân thới thăm Hàn Phi.