Linh Vũ Cửu Thiên

quyển 4 chương 368

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi sự việc sắp không thể cứu vãn thì một thanh âm trong trẻo lạnh lung vang lên từ bên cạnh:

- Đủ rồi! Hải Đức Tư, ta nghĩ Võ Sĩ các hạ này nói thật, trước khi không xác nhận sự việc thì ngươi không nên khẩn cấp triệu tập quân đội tiến đến chặn thương thuyền của Xuất Vân hội như vậy.

Thanh âm như bồn nước lạnh dập tắt đống lửa sắp bốc cháy.

Chỉ thấy chiến Sĩ của hải tộc tự động tách ra một con đường, một nữ nhân xinh đẹp mặc áo Pháp Sư màu xanh, tay cầm pháp trượng đi ra từ trong đám người. Những chiến Sĩ của hải tộc mạnh mẽ cúi thấp đầu xuống.

- Tắc Tây Lỵ Á công chúa . . .

Thấy nữ nhân, Hàn Phi giật nảy mình. Nàng chính là bà chủ của quán rượu Hắc Yêu Tinh ở cảng Mã Lạp Ni, Tắc Tây Lỵ Á tiểu thư hải tộc bí ẩn. Ký ức một ly trầm túy thiên niên đánh cuộc còn mới mẻ trong đầu Hàn Phi, hắn không ngờ nàng xuất hiện tại đây.

Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư giật mình hơn cả Hàn Phi, gã không đoán trước Tắc Tây Lỵ Á công chúa sẽ đến, chân tay luống cuống.

- Tắc Tây Lỵ Á, sao nàng đến đây?

- Ta đến ngăn cản ngươi làm sai việc, Hải Đức Tư.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa nhìn Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư, khẽ thở dài nói:

- Ngươi quá lỗ mãng, chiến Sĩ của Gia Lai bộ lạc chúng ta không nên bị người lợi dụng.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa nói câu này đã chứng minh lời Hàn Phi nói là thật, trách móc Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư.

Mặt Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư đỏ lên rống cổ cãi:

- Tắc Tây Lỵ Á, nàng là người của hải tộc chúng ta, sao có thể nói giúp cho nhân tộc? Không lẽ nàng ở trên đất liền quá lâu đã bị bọn họ đồng hóa rồi sao? Tin tức của ta không sai! Các chiến Sĩ dũng cảm, hãy bắt những người này cho ta!

Các chiến Sĩ của hải tộc nhìn nhau, Tắc Tây Lỵ Á công chúa, Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư tranh đấu khiến bọn họ không biết làm sao. Một số Võ Sĩ trung tâm với Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư giơ vũ khí nhắm vào ba người thuyền trưởng của con thuyền số hiệu nữ thần chiến thắng, Môn Lai Đức Ni, Hàn Phi, Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na, nhưng vẻ mặt bọn họ do dự.

- Tin tức của ngươi không đáng tin!

Mặt Tắc Tây Lỵ Á công chúa sa sầm, mắt xanh bắn ra tia sắc bén:

- Không trải qua trưởng lão hội trao quyền đã điều động vệ đội của bộ lạc càng là phạm sai lầm lớn, ta mang theo mệnh lệnh của trưởng lão hội đến ngăn cản ngươi. Nếu ngươi không phục thì cứ nói rõ ràng với trưởng lão hội, nhưng bây giờ ngươi phải rời đi ngay lập tức!

Tắc Tây Lỵ Á công chúa vừa nói vừa giơ tay lên, một ký hiệu hình thuẫn nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng. Thấy ký hiệu này, đám chiến Sĩ của hải tộc xung quanh không còn do dự, đều buông vũ khí.

- Rồi, rồi, ta đi!

Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư thấy ký hiệu này biết chính mình đại thế đã mất, tức giận giậm chân, đẩy Võ Sĩ ra, từ mép thuyền cao nhảy xuống nước.

Một con cá mập ở dưới nước đón Quan chỉ huy của đệ nhất quân đoàn Gia Lai bộ lạc, Hải Đức Tư, chở Võ Sĩ trẻ tuổi chịu đả kích đi xa, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa ra lệnh:

- Được rồi, đây chỉ là chuyện hiểu lầm, các ngươi chuẩn bị quay về bộ lạc đi, ta nói vài câu với mấy vị này.

Một quan chỉ huy khác của hải tộc cung kính nói:

- Tuân mệnh, công chúa điện hạ.

Thoát khỏi nguy hiểm, thuyền trưởng của con thuyền số hiệu nữ thần chiến thắng, Môn Lai Đức Ni cảm kích mỹ nữ hải tộc trước mắt từ tận đáy lòng:

- Tắc Tây Lỵ Á công chúa, vô cùng cảm ơn công chúa.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa lạnh nhạt nói:

- Không cần khách sáo.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa liếc qua Hàn Phi:

- Võ Sĩ các hạ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt , không ngờ ngươi là người của thương hội Xuất Vân vệ thành.

Không biết sao khuôn mặt trắng như ngọc nổi lên màu hồng.

Hàn Phi sờ mũi, cười nói:

- Tắc Tây Lỵ Á tiểu thư, ta cũng không ngờ, nhưng ta chỉ là khách của thương hội Xuất Vân vệ thành.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa gật đầu, cuối cùng đưa mắt nhìn Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na:

- Tiệp Lâm Na, không ngờ ngươi giao thiệp với thương hội Xuất Vân vệ thành, không từ từ bỏ sự nghiệp có tương lai như hải tặc rồi sao?

Gì đây? Hàn Phi suýt bật cười. Hiển nhiên Tắc Tây Lỵ Á công chúa và Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na biết nhau. Dường như hai bên có xích mích, nếu không thì Tắc Tây Lỵ Á công chúa sẽ không châm chọc như vậy.

Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na từ lúc lên chiến thuyền không nói một lời nay quyến rũ cười, dựa sát Hàn Phi, ôm tay hắn nói:

- Tắc Tây Lỵ Á muội muội, đã lâu không gặp, ngươi ngày càng xinh đẹp.

- Cảm ơn ngươi quan tâm, ta sẽ không từ bỏ sự nghiệp có tương lai như hải tặc. Nói cho ngươi một tin tốt, băng hải tặc Hồng Hồ của ta hiện đã thống nhất quần đảo Sở La Môn, chiếm cứ Mê Vụ đảo, đang chuẩn bị viếng các trưởng lão. Khi đó còn cần muội muội tốt nhà ngươi nói giúp mấy câu.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa biến sắc mặt, mắt nhìn Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na ôm tay Hàn Phi, lạnh lùng cười:

- Ta không có tỷ tỷ tốt như ngươi. Xin chúc mừng, thống nhất quần đảo Sở La Môn lại kết giao thương hội Xuất Vân vệ thành, nhưng chưa chắc các trưởng lão thích nghe tin tức này.

- Được rồi, hiện tại hiểu lầm đã giải quyết, các ngươi có thể rời đi, chúc thuận buồm xuôi gió!

Tắc Tây Lỵ Á công chúa mới vui vẻ nói chuyện giờ lập tức trở mặt ra lệnh đuổi khách. Hàn Phi, thuyền trưởng của con thuyền số hiệu nữ thần chiến thắng, Môn Lai Đức Ni liếc nhau. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na càng cười toe toét, dán sát Hàn Phi, bộ ngực cao ngất cọ cánh tay hắn.

Tắc Tây Lỵ Á công chúa hừ lạnh quay đầu đi.

Ba người thuyền trưởng của con thuyền số hiệu nữ thần chiến thắng, Môn Lai Đức Ni, Hàn Phi, Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na đành trở về thuyền liên lạc, tuy lần này đàm phán với hải tộc không mấy vui vẻ nhưng xem như giải quyết vụ việc trong viên mãn.

Trên đường trở về, Hàn Phi đứng trên thuyền liên lạc kiềm không được hỏi:

- Tắc Tây Lỵ Á và nàng có quan hệ gì?

Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na quyến rũ trừng Hàn Phi, nói:

- Có phải ngươi nhìn trúng nàng không?

- Nàng là viên minh châu động lòng người nhất bộ lạc, không biết bao nhiêu người truy đuổi, ta thấy ngươi không có cơ hội lớn.

Hàn Phi trừng Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na:

- Nói vớ vẩn gì vậy?

Yêu tinh này ngày càng to gan, thật là không giơ roi thì không sợ đau.

Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na không sợ ánh mắt Hàn Phi uy hiếp, cười khúc khích:

- Nàng thật sự là muội muội của ta. Mẫu thân của ta và nàng là hai tỷ muội, nhưng bình thường chúng ta ít khi qua lại, nàng không thèm tỷ tỷ làm hải tặc như ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio