Chiến thuyền của hải tặc bốc cháy, khói đen đậm đặc phóng lên cao.
Thủ phạm tạo ra tất cả xuyên thủng cột buồm chính xong quẹo một góc lớn nhanh chóng trở lại Phong Thần chi nỗ, chờ lần xuất kích thứ hai.
Không đợi con thuyền số hiệu Tuyết Âu dựa vào thì chiến thuyền của hải tặc đã hoàn toàn đánh mất năng lực chiến đấu, đám hải tặc trên thuyền không chịu nổi lửa to lần lượt nhảy vào biển. Tuy chỉ có một con đường chết nhưng chết chìm đỡ hơn bị thiêu sống.
Cuộc chiến đấu giữa hai chiếc thuyền sức nặng không cùng đẳng cấp, kết thúc là con thuyền số hiệu Tuyết Âu toàn thắng, kéo dài chưa đến mười phút.
Tiếng kèn lảnh lót vang lên:
- U u!
Hai chiến thuyền của hải tặc khác đánh đối thủ gãy buồm bốc cháy, nhưng chúng nó chiến thắng rồi không báo thù cho động bọn, thậm chí từ bỏ đồng bạn rơi xuống nước, căng buồm chạy nhanh về hướng bắc, để lại tàn cục hỗn độn.
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn không cam lòng phun nước miếng xuống biển:
- Xem như các ngươi thông minh!
Hiển nhiên hai chiến thuyền của hải tặc nhận ra con thuyền số hiệu Tuyết Âu mạnh mẽ, sáng suốt bỏ chạy. ênus không thì có vương bài Hàn Phi, con thuyền số hiệu Tuyết Âu hoàn toàn có năng lực xử lý chúng.
Hàn Phi lạnh nhạt nói:
- Cứu người trước đã.
Hàn Phi không ra lệnh đuổi theo chiến thuyền của hải tặc, vì không có ích lợi gì cho con thuyền số hiệu Tuyết Âu, chỉ tổ lãng phí linh pháp hỏa tiễn quý giá.
Những chiếc thuyền bị chiến thuyền của hải tặc vây công dang bốc cháy, chìm xuống. mấy chiếc thuyền này đều là thuyền buồm nhanh cỡ nhỏ, trong đó một chiếc là thương thuyền. Người trên thuyền may mắn rơi vào thuyền cứu sinh, một số khác ở trong nước biển giãy dụa kêu cứu.
Con thuyền số hiệu Tuyết Âu tới gần, rất nhanh cứu lên hơn bốn mươi thủy thủ, hành khách lạc nạn. Sàn tàu con thuyền số hiệu Tuyết Âu chật ních người.
Trong nhóm người này có thủy thủ, Võ Sĩ, thương nhân. Bọn họ may mắn sống sót chửi rủa hải tặc, tình hình lộn xộn hỗn loạn. Trong đó có mấy Võ Sĩ chạy tới chạy lui trên con thuyền số hiệu Tuyết Âu, còn định xâm nhập vào khoang thuyền chính nhưng bị đám người thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn ngăn lại.
Tình cảnh này khiến Hàn Phi nhíu mày.
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn lớn tiếng chửi:
- Các ngươi làm gì đó? Ngồi yên trên sàn tàu cho ta!
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn vốn là hải tặc chứ không phải người lương thiện, nếu không phải Hàn Phi ra lệnh thì gã đã chẳng lãng phí thời gian cứ những người này. Thấy đối phương không có lòng cảm kích vì được cứu thì thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn rất tức giận.
Mấy Võ Sĩ nhìn nhau, có vẻ không phục. Nhưng một người ra vẻ thủ lĩnh nói mấy câu, bọn họ không cam lòng trở về trong đám đồng
bạn.
Nam nhân trung niên Võ Sĩ bộ dáng thủ lĩnh vóc người vạm vỡ, diện mạo bình thường, đôi mắt hí bắn tia sáng, hiểnn hiên thực lực không yếu, y phục Võ Sĩ có dấu vết lửa đốt.
Hàn Phi hỏi:
- Các ngươi là ai? Tại sao bị hải tặc công kích?
Nam nhân trung niên Võ Sĩ thấy ra Hàn Phi là người khống chế con thuyền số hiệu Tuyết Âu, vội vàng đi tới hành lễ nói:
- Đa tạ các hạ trợ giúp, Lan Tư ta sẽ không quên. Chúng ta là thương khách trên biển.
Thì ra đám người này là đội thuèn nhỏ tạm thời tổ hợp lại, trong đó bốn chiếc thuyền buồm nhanh thương khách cùng hộ tống một chiếc thương thuyền đi Lam Kình đảo, không ngờ gặp hải tặc ở chỗ này, bởi vì thực lực không tốt nên toàn quân bị diệt.
Nói đến đây nam nhân trung niên Võ Sĩ lộ vẻ mặt đau lòng, hiển nhiên bọn họ khó thể chịu nổi tổn thất như vậy.
Hàn Phi sắm vai thương khách mạo hiểm trên biển, biết thương khách mạo hiểm trên biển đơn độc đi khắp nơi là chính nhưng có một số thương khách mạo hiểm trên biển thực lực yếu kém sẽ kết đội đồng hành.
Thương khách mạo hiểm trên biển thường sử dụng thuyền buồm nhẹ có tốc độ nhanh, linh hoạt, không đánh lại hải tặc thì vẫn trốn thoát. Nguyên nhân tạo thành toàn quân bị diệt chỉ có thể là từ bỏ thương thuyền chở đầy hàng hóa nên mới tổn thất nặng nề.
Hàn Phi nhìn con thuyền phía xa bốc cháy đang chìm xuống.
Hàn Phi nhíu mày nói:
- Chiến thuyền của hải tặc của ta chở người có hạn, không có nhiều thực vật, không biết gần đây có hải đảo nào tạm thời thả một đám người các ngươi xuống, chờ đến Lam Kình đảo rồi kêu người tới cứu các ngươi không?
Mang nhiều người như vậy không thể chống đỡ chiến thuyền của hải tặc đi đường dài, hơn nữa Hàn Phi không có nhiều hảo cảm với nhóm người này, thầm hối hân mình nhiều chuyện.
Đề nghị của Hàn Phi đã là chí tình chí nghĩa. Một lần chở bốn, năm mươi người, con thuyền số hiệu Tuyết Âu ăn nước vượt qua mức độ cảnh giới, tuy hướng đi không có vấn đề nhưng nếu gặp sóng gió thì nguy hiểm rồi.
Không ngờ nam nhân trung niên Võ Sĩ biến sắc mặt, cảm kích, thiện cảm không còn sót lại chút gì, vẻ mặt độc ác nói:
- Các hạ có ý gì? Chê chúng ta liên lụy các ngươi sao? Ta có đề nghị các tốt hơn đây . . .
Đã cứu một đám vô ơn!
Hàn Phi đã hỏi nhưng mặt ngoài không biểu tình nói:
- Đề nghị nào, nói nghe một chút.
Nam nhân trung niên Võ Sĩ cười âm hiểm nói:
- Chiếc thuyền của ngươi thuộc về chúng ta.
- Nể tình ngươi đã cứu chúng ta, ta cho phép các ngươi ngồi trên thuyền cứu sinh rời đi.
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn đứng một bên tức điên:
- Bố tiên sư cha nhà mi, nên để các ngươi bị cá mập ăn!
Trước kia chỉ có thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn khi dễ người khác, bây giờ bị người cưỡi trên đầu, còn là nhóm người mình vừa cứu, sao gã không tức giận cho được?
Nam nhân trung niên Võ Sĩ sắc mặt âm trầm nói:
- Bây giờ hiểu cũng muộn rồi!
Nam nhân trung niên Võ Sĩ mạnh vung tay lên, đám thủy thủ Võ Sĩ sau lưng gã lập tức tụ tập lại, tay cầm vũ khí, mặt dữ tợn.
Bên nam nhân trung niên Võ Sĩ có hơn bốn mươi người, đa số còn sức chiến đấu một trận, trong đó có nhiều Võ Sĩ. Bên Hàn Phi chưa đến mười người, về số lượng thì hoàn toàn yếu thế, đây là lý do quan trọng nam nhân trung niên Võ Sĩ có gan trở mặt.
Nam nhân trung niên Võ Sĩ là thương khách mạo hiểm trên biển lão làng, liếc mắt liền nhìn ra giá trị của con thuyền số hiệu Tuyết Âu. Nam nhân trung niên Võ Sĩ cho rằng con thuèn như vậy chở hàng hóa rất quý giá, chỉ cần ướp được thì nói không chừng sẽ bù đắp lại tổn thất, có khi còn dư dả. Lợi dục che mờ mắt, chút lương tâm cuối cùng đánh mất.
- A! Sao các ngươi có thể như vậy? Bọn họ vừa cứu chúng ta!
Chính lúc này, trong đám người trên sàn tàu chợt vang tiếng hét lên, một thương nhân mập người ướt sũng vẻ mặt không dám tin đang cố gắng vẹt đám người ra khuyên can. Bất đắc dĩ thân hình gã quá mập, người xung quanh cố ý vô tình ngăn cản nên không đi ra được.
Nam nhân trung niên Võ Sĩ bực bội quát to:
- Ta phi! Ngươi tính cái gì, nếu không phải vì thương thuyền của ngươi thì chúng ta cũng không đến mức tổn thất toàn bộ thuyền!