-A! Ta…
Người mạo hiểm cầm chiến phủ nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết sởn cả tóc gáy. Hắn ôm lấy vết thương không để máu chảy ra.
-Tay của ta! …
-Tay ngươi bây giờ còn ở đây, nhưng một lúc nữa thì khó đấy!
Hàn Phi cười, điệu bộ lãnh khốc vô cùng, lời nói của hắn băng lãnh như gió thổi vùng cực thổi qua lòng người mạo hiểm vậy
-Chúng ta không cần sốt ruột, thời gian còn rất nhiều mà.
Tiếng nói vừa dứt, kiếm quang chợt lóe, một ngón tay bị trường kiếm chặt đứt rơi xuống mặt cỏ khiến cho máu chảy đầm đìa, lại thêm một tiếng kêu thê thảm vang lên.
Người mạo hiểm cầm chiến phủ mặc dù đã có phòng bị, nhưng mà Hàn Phi ra tay quá nhanh, trong chớp mắt hắn đã bị mất đi hai ngón tay rồi.
Hàn Phi sử dụng chính là thủ pháp kiếm chiêu của hắn học được ở chốn giang hồ loạn thế kiếp trước. Tuy rằng không được tính là đấu kỹ đứng đầu, nhưng tại thế giới này cũng tuyệt đối là một loại vũ kỹ cao minh rồi. Cửu thiên đại lục là đấu khí cũng đấu kỹ xưng hùng, nhưng vũ kỹ lại khá thiếu. Hàn Phi tự nhiên luyện lại tài nghệ trước đây, chỉ là tuyệt không dễ dàng bại lộ trước mặt người khác --- ngoại trừ việc giết người bức cung này.
-Ta nói, ta nói! …
Phòng tuyến của người mạo hiểm cầm chiến phủ đã biến mất theo hai ngón tay rơi xuống. Hắn bưng ngón tay tru lên nói:
-Là Lạp Thụy, Lạp Thụy của đạo tặc công hội ủy thác cho ta, muốn ta cho ngươi một bài học.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Lạp Thụy?
Hàn Phi đối với cái tên này cảm thấy phi thường xa lạ, đạo tặc công hội thực ra hắn lại biết một chút.
Đạo tặc công hội tính chất thật ra tương tự với công hội của người mạo hiểm, dong binh công hội. Nhưng mà nó ở một nơi bí mật nào đó mà không giống như các công hội khác được thừa nhận, có thể ở trong thành bố trí trụ sở. Đạo tặc công hội lấy một ít chuyện không được quang minh lắm làm nhiệm vụ, muốn tìm được nó cũng cần phải có phương pháp.
-Lạp Thụy hiện giờ ở đâu? Là ai thuê hắn đối phó ta?
Hàn Phi truy vấn hỏi.
Hàn Phi căn bản là không nhận ra Lạp Thụy là ai, cũng tuyệt đối không có liên quan gì với đạo tặc công hôi. Khẳng định có người thông qua đạo tặc công hội muốn đối phó hắn, điều này làm cho những suy đoán trước kia ở trong lòng Hàn Phi dao động --- vị tộc huynh Hàn Thành Võ của mình trông như thế nào cũng không giống người của đạo tặc công hội à.
-Không biết, ta thực sự không biết!
Người mạo hiểm cầm chiến phủ vẻ mặt cầu xin nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Lạp Thụy nửa tháng trước đã rời khỏi Tập Thủy Thành, sau đó ta cũng không thấy mặt hắn nữa, không có tin tức gì của hắn nữa rồi.
-Ta cũng không biết ai đứng phía sau hắn, chỉ biết nhiệm vụ này hắn không phải thông qua đạo tặc công hội mà một mình tiếp nhận, cho chúng ta những đồng vàng lận!
Hàn Phi lạnh lùng nhìn hắn không nói một lời, người mạo hiểm cầm chiến phủ bị không gian yên lặng không chút tiếng động này làm cho tinh thần muốn tan vỡ tới nơi:
-Hàn thiếu gia, ngươi thả ta đi, ta nói đều là thật, ta thực sự không biết chuyện gì!
-Được rồi!
Hàn Phi đột nhiên thở dài một hơi nói.
Người mạo hiểm cầm chiến phủ nhất thời mừng vui qua đỗi, hắn thật không ngờ Hàn Phi lại kinh địch như vậy mà buông tha cho mình. Trên mặt hắn toát ra thần sắc cảm động rơi nước mắt, nhưng trong lòng lại phát sinh nguyền rủa ác độc nhất: “Ngươi chờ coi, một ngày nào đó…”
Một ánh kiếm sáng như tuyết trong nháy mắt đâm xuyên qua yết hầu của hắn. Vẻ mặt mừng rỡ tìm được đường sống trong chỗ chết của người mạo hiểm cầm chiến phủ nhất thời đọng lại, hắn mờ mịt mở to hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, yết hầu rung động như muốn nói cái gì đó.
-Nếu cái gì cũng không biết, ta còn giữ ngươi lại làm gì?
Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:
-Ngươi đã tuyển chọn làm địch nhân của ta, vậy phải giác ngộ tử vong rồi!
Nói xong, Hàn Phi rút trường kiếm ra, máu tươi từ yết hầu người mạo hiểm cầm chiến phủ phun ra ngoài, làm cho hắn chết không nhắm mắt, chút xuống hơi thở cuối cùng.
Ba người mạo hiểm thiếu chút nữa đã đưa Hàn Phi vào chỗ chết đã bị hắn giết sạch, nhưng hắn vẫn tiếc nuối là như cũ không tìm được độc thủ phía sau màn kia, trừ phi tìm được Lạp Thụy người đã thất tung kia mới được. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhưng mà thế giới lớn như vậy, Hàn Phi cũng không cho rằng vận khí hắn lớn như ngày hôm nay, chuyện này thôi thì coi như một dấu chấm tròn trên tranh mà thôi.
Nhưng mà theo thói quen cướp lấy đồ của ba tên mạo hiểm đã làm cho Hàn Phi nhanh chóng xua tan muộn phiền trong lòng. Hắn thật không ngờ ba tên mạo hiểm này trên người còn có nhiều tiền hơn cả võ sĩ.
Hàn Phi từ trong bọc hành lý của ba người lấy ra được tổng cộng hơn đồng vàng cùng nhiều tiền đồng, mặt khác còn có bốn khỏa linh tinh có màu sắc khác nhau!
Người mạo hiểm cùng dong binh tiến vào trong rừng rậm Hô Khiếu hầu như đều là muốn săn giết linh thú đê giai để thu được linh tinh có giá trị xa xỉ. Tại Cửu Thiên đại lục, linh tinh có thể so sánh với đồng tiền vàng còn mạnh hơn, có một loại tinh tệ giá trị gấp mấy trăm lần đồng vàng chính là dùng linh tinh làm cơ sở chế tạo lên. Cho dù là linh tinh do nhất giai linh thú cũng có thể bán ra được từ tới đồng vàng trên thị trường rồi.
Hàn Phi cũng không biết giá trị của bốn khỏa linh tinh này bao nhiêu tiền, nhưng ba tên mạo hiểm này vào thành cầm chúng chạy trốn, thì giá trị của chúng tuyệt không nhỏ.
Phỏng chừng là để cho một người trong thành cầm, cho nên ba người trải qua hơn một tháng mới vào thành, kết quả bị Hàn Phi vừa vặn nhìn thấy, quả thực là vô cùng đen đủi.
Lưới trời tuy thưa à! Hàn Phi cười hắc hắc, không chút khách khí thu linh tinh cùng tiền vàng vào trong túi, xoay người chậm rãi rời khỏi rừng rậm Hô Khiếu.
Hắn hiện giờ có chút yêu thích nơi bảo địa phong thủy này rồi, nếu như có thể lấy được trên người đám người mạo hiểm những thứ như thế này, Hàn Phi không cần phải lo lắng những hao tổn ở xưởng vũ khí nữa rồi.
Nghĩ tới đây Hàn Phi nhanh chóng trở lại Tập Thủy thành, miễn cho tới muộn quá khiến Đằng Thác Hải khó chịu.
…
Hơn mười phút sau, Hàn Phi hiện ra ở đầu ngõ vào xưởng vũ khí.
Nhưng mà cảnh tượng trước mắt làm cho hắn lấy làm kinh hãi, bởi vì từ trước đầu ngõ kéo dài tới xưởng vũ khí, trên đường có hơn mười đầu xe ngựa, hầu như bên trên đều đã trở đầy đồ rồi.
Rất nhiều mã phu cùng học đồ trong xưởng đang khuân vác đồ lên xe, đều là gia cụ, đồ dùng sinh hoạt còn có các loại vũ khí công cụ của thợ rèn trong xưởng nữa, từng xe từng xe tràn đầy hàng hóa.
Xảy ra chuyện gì rồi? Hàn Phi trong lòng trầm xuống, kéo lấy một gã học đồ mà hắn nhận biết được hỏi:
-Xưởng xảy ra chuyện gì rồi?
Tên học đồ kia nhìn thấy Hàn Phi khổ sở nói rằng:
-Ta cũng không biết, sáng sớm tới xưởng, đạo sư đột nhiên gọi chúng ta vào, nói là xưởng vũ khí chuyển nhượng cho người khác rồi, bảo chúng ta thu thập đồ đạc về nhà.
Xưởng vũ khí chuyển nhượng cho người khác? Hàn Phi vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trước đó hắn không hề nghe thấy chút gì về chuyện này, chuyện này quả thực quá đột nhiên.
-Hàn sư đệ!
Hàn Phi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Man Ngưu từ xưởng bước nhanh tới bên cạnh hắn, trên người còn mang theo một bọc hành lý thật to.