Lúc Tất Nhĩ ngã xuống đất, sau lưng hắn rốt cuộc cũng hiện ra người đánh lén!
Hàn Phi bỗng nhiên co rụt hai mắt mình lại, bởi vì hắn nhìn thấy một người hoàn toàn không thể hiểu được. Người đánh lén phía sau không ngờ lại là Tác Qua, thủ tịch võ sĩ thánh đường, tổng đạo sư thí luyện lần này!
-Vì sao?
Hàn Phi thất thanh hỏi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra lý do mà Tác Qua giết người, chưa từng nghe thấy Tác Qua cùng Tất Nhĩ có mâu thuẫn gì mà lại mượn thời cơ này để hạ thủ.
Tác Qua không có lập tức trả lời hắn, hắn dường như là hoàn thành một việc nhỏ không chút quan trọng. Hắn lau kiếm lên trên thi thể dưới đất vài cái, sau đó không chút hoang mang đi tới trước mặt Hàn Phi cách trừng hai mươi mét thì ngừng lại.
Trên khuôn mặt âm trầm của hắn lộ ra một tia cười cười châm chọc:
-Vì sao? Đương nhiên là bởi vì ngươi!
-Bởi vì ta? Có ý gì, chẳng lẽ là ta cho ngươi giết Tất Nhĩ sao?
Nhìn dáng cười quỷ dị của đối phương, Hàn Phi trong lòng trầm xuống, phát hiện ra mình đã rơi vào âm mưu sát nhân rồi.
Tuy rằng hiện giờ Tác Qua còn không biểu hiện ra địch ý đối với Hàn Phi, thế nhưng cảm giác nguy hiểm đã thấm đầy tâm hải hắn từ lâu. Trong đầu đang liều mạng nghĩ ra đối sách, tiên thiên chân khí trong đan điền cấp tốc tỏa ra toàn thân, mỗi một khối cơ thể toàn thân trở nên căng thẳng.
Chỉ là trong lòng hiện lên sóng lớn, thế nhưng biểu hiện bên ngoài của Hàn Phi lại bình tĩnh vô cùng, phảng phất như đang tiến hành đối thoại bình thường với Tác Qua vậy.
Có thể là cho rằng mình đang nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, Tác Qua cũng kiên trì đáp lại câu hỏi của Hàn Phi:
-Ngươi sai rồi, đều không phải là ta giết chết Tất Nhĩ, mà người giết hắn chính là ngươi!
Vu oan giá họa! Hàn Phi rốt cuộc cũng hiểu rồi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn.
Tác Qua tiếp tục nói:
-Trong khảo hạch thí luyện Thánh đường, ngươi nỗ lực làm bừa bị Tất Nhĩ nhìn thấy, vì vậy mới xấu hổ đánh lén giết chết Tất Nhĩ. Thế nhưng tà ác vĩnh viễn không thắng được chính nghĩa. Ta phát hiện ra hành vi ti tiện của ngươi, trong quá trình ngươi phản kháng mà giết chết ngươi, đây là chuyện sẽ xảy ra! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Đây rõ ràng là muốn mệnh của Hàn Phi, không chỉ như vậy còn chụp lên trên đầu hắn cái mũ ti tiện nữa. Tác Qua tâm cơ hung ác, làm cho trong lòng Hàn Phi lửa giận ngập trời.
Bất quá phẫn nộ chỉ trong thời gian ngắn, chợt bị Hàn Phi mạnh mẽ đè xuống. Hắn cần phải bình tĩnh tiếp tục, bởi vì đứng trước hắn chính là một đại địa võ sĩ, thánh cấp võ sĩ hơn hắn nguyên một cảnh giới!
-Âm mưu vụng về như vậy liệu có bao nhiêu người tin tưởng?
Hàn Phi trầm giọng nói rằng:
-Không nên quên phụ thân của ta là một quý tộc, hắn tuyệt đối sẽ không để ta chết một cách không minh bạch trong thí luyện thánh đường này!
Một bên kéo dài thời gian Hàn Phi khẩn cấp suy nghĩ cách thoát thân. Carol từng nói qua, mười người như hắn cũng không phải đối thủ của Tác Qua. Hàn Phi tuy rằng tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, thế nhưng tuyệt đối không có đủ tự tin thắng được mười người như Carol, liều mạng không phải lựa chọn sáng suốt.
-Quý tộc? ~ Tác Qua âm trầm cười nói:
-Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi, nếu không có ngươi Hàn Mộc Thiên lấy cái gì để thắng tước vị gia tộc mười năm kế tiếp đây? Hắn bất quá chỉ là một quý tộc địa phương nho nhỏ, có năng lực gì hoài nghi Thánh đường, ngươi cho rằng Hàn thị gia tộc sẽ vì hắn mà đắc tội với Thánh Đường chúng ta sao?
-Ta chính là chứng minh tốt nhất, ở Tập Thủy thành này, ta đại biểu cho Thánh Đường, vinh dự của Thánh Đường là không thể làm bẩn được!
Tác Qua nói như một đạo thiểm điện hiện lên trong đầu Hàn Phi, chiếu sáng rõ một địa phương:
-Ta hiểu rồi, thì ra ngươi bị Hàn Lâm Hải thu mua rồi!
Tác Qua thở dài một hơi nói rằng:
-Không sai! Hàn Phi ngươi rất thông minh, cũng có thiên phú võ sĩ vô cùng tốt. Ta không nghĩ ra được ngươi lại tiến tới tam giai nhanh như thế. Nhưng chính mình lại có tới ba loại thuộc tính đấu khí, hơn nữa còn là sang sư. Nói thật là trước đây ta chưa từng gặp được thiên tài nào như ngươi, nếu như cho ngươi cơ hội, tương lai không chừng trở thành thần chi võ sĩ!
-Vốn là người không cần phải chết, năm đó Hàn Lâm Hải cho ta một vạn đồng vàng, làm cho ta động tay động chân lúc xông mạch đấu khí cho ngươi. Thật không ngờ ngươi lại có thể tự mình xông mạch thành công, hiện giờ lại trở thành lợi thế lớn nhất để Hàn Mộc Thiên kéo dài tước vị.
Thì ra lần xông mạch đấu khí thất bại năm đó chính là do Tác Qua! Ký ức thống khổ trước kia lại hiện ra trong đầu Hàn Phi, lửa giận vừa bị đè xuống lần thứ hai bốc lên mãnh liệt.
-Được rồi hiện giờ ngươi tất cả đều biết cả rồi, cho ngươi ra đi một cách rõ ràng cũng coi như không uổng phí số tiền phụ thân ngươi đã cho ta! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tác Qua âm hiểm cười nói:
-Nếu như muốn trách, thì trách cái tộc thúc của ngươi, điều kiện hắn đưa ra ta thực sự không có cách nào cự tuyệt!
-Như vậy cũng phải xem ngươi có bổn sự này không!
Hàn Phi bỗng nhiên lùi về sau mấy bước, đầu ngón chân điểm một cái phóng người lên, ngoặt chuyển trên không trung bay lên tới mười thước.
Đây là sách lược hắn chuẩn bị từ lâu để chạy trốn, bằng vào khing công của mình mà nhảy lên trên thác nước chạy trốn.
Nhảy lên hơn mười thước cao hiện giờ là cực hạn công lực của hắn, lúc thân thể rơi xuống, Hàn Phi chân trái dẫm vào một mỏm đá hiện ra ngoài vách đá, dựa thế lần thứ hai cất người lao lên cao mười thước, trong nháy mắt đã nhảy lên độ cao phân nửa cái thác rồi!
Giữa lúc hắn nhảy lên trên lần thứ ba, trên đỉnh đầu một đạo thiểm điện màu tím đột nhiên bổ xuống người mình!
Hàn Phi nhất thời cảm giác toàn thân tê rần, điện lưu mạnh mẽ chuyển qua người Hàn Phi. Lập tức cả người hắn mất đi không chế mà rơi xuống dưới, bên tai còn nghe thấy thanh âm sấm sét vừa nổ vang!
Dưới chân đều là nham thạch đá lởm chởm, từ trên độ cao m rơi xuống không thể khống chế, không chết cũng trọng thương.
Nhưng sự việc tuy rằng đột nhiên, thế nhưng Hàn Phi đã vài lần bị lôi hệ đấu khí tấn công, sớm đã có phương pháp đối phó rồi. Khí lưu toàn thân hắn đột nhiên ngoại phóng, trong nháy mắt đã giải trừ đi trạng thái tê liệt.
Đồng thời bụng dưới của hắn đau thắt, Hàn Phi vãn thấy Tác Qua đứng tại chỗ, nhưng hắn cầm thanh trọng kiếm trong tay mà cười nhạt. Thiểm điện bất thình lình hiện ra không thể nghi ngờ là do hắn làm.
Cũng là một lần cơ hội! Một lần nữa ổn định lại thân hình, nương theo thế bụng đau thắt, Hàn Phi bỗng nhiên huy trường kiếm nhắm ngay vào Tác Qua. Một đạo hỏa long đột nhiên bắn nhanh ra, từ trên cao phóng thẳng xuống Tác Qua!
Viêm Long Phá!
Cự ly không quá hai ba mươi mét cho nên Tác Qua không kịp tránh, trong nháy mắt đã bị hỏa long nuốt hết, tuôn ra một đoàn hỏa diễm cực lớn!
Mà Hàn Phi cũng vững vàng rơi xuống mặt đất.
Một lần bắn trúng đối phương, Hàn Phi không chút mừng rỡ, bởi vì hỏa diễm tiêu tan đi, Tác Qua vẫn đứng nguyên ở đó, nụ cười nhạt trên miệng cũng không biến động một chút nào.
Trên người vị võ sĩ thủ tịch thánh đường này không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn một tầng áo giáo trong suốt, bao vây bảo vệ khắp người hắn, gần như chỉ hé lộ ra khuôn mặt.
Tầng áo giáp này bảo vệ mỗi một bộ phận trên người hắn, hoàn toàn dựa theo hình thể hắn mà tạo ra. Từng khối giáp phiên góc cạnh phân minh, tản mác ra quang mang màu xanh nhàn nhạt, uy phong lẫm lẫm vô cùng.
Đấu khí hộ giáp! Tiêu chí của Thánh cấp võ sĩ, chỉ có đả thông thông mạch đấu khí mở ra Nguyệt Khí Hải, mới có thể đưa đấu khí tinh thuần ra bên ngoài tạo thành một hình giáp hộ thể. Đây là thủ đoạn phòng ngự cực mạnh thuộc về võ sĩ.
Cao cấp đấu kỹ Viêm Long Phá của Hàn Phi tuy rằng uy lực mười phần, thế nhưng trước mặt đấu khí hộ giáp lại hoàn toàn mất đi tác dụng. Chênh lệch giữa tứ giai võ sĩ cùng tam giai võ sĩ quả nhiên không thể dùng số lượng là có thể bù đắp được.
-Không tồi, phi thường không tồi, thực lực của ngươi hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta.
Tác Qua tán thưởng nói:
-Chỉ tiếc ngươi vẫn còn là một tam giai võ sư, đấu khi hộ giáp có thể phòng ngự tất cả đấu kỹ dưới hoàng cấp!
-Mà ta không cho ngươi tiếp tục là biến mất đấu giáp của ta.
Tiếng nói vừa dứt, Tác Qua huy kiếm vọt về phía Hàn Phi! Tốc độ của hắn cực nhanh, tại chỗ còn lưu lại tàn ảnh người đã vọt tới trước mặt Hàn Phi rồi. Trọng kiếm vung lên vô số hàn quang mang theo tiếng gió thổi khiến người khác phải run rẩy phủ xuống Hàn Phi.
Kiếm kỹ Tác Qua thi triển mang theo lực lượng của Phong cuồng bạo, gió gào thét từ bốn phương tám hướng áp bách thẳng tới Hàn Phi làm cho hắn không thể hành động. Trong cuồng phong hỗn loạn còn có nhiều phong nhận điên cuồng như muốn cắt nát Hàn Phi thành từng mảnh nhỏ!
Trong nháy mắt, Hàn Phi phảng phất như cảm thấy mình đứng trong trung tâm một cơn lốc giữ nơi bình nguyên trống tải. Chung quanh tất cả đều là cuồng phong gió rít, khiến cho hắn không thể không sản sinh một chút cảm giác vô lực phản kháng ở trong lòng.
Đây là phong chi kiếm kỹ uy lực mạnh nhất của Tác Qua, ngưng tụ lực lượng đấu khí phong hệ đã tu luyện vài chục năm của hắn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải một kích giết giết!
Phía sau là vách đá, Hàn Phi đã không còn đường thối lui rồi. Nhưng mà hắn cũng không có vì đối thủ quá cường đại mà mất đi ý chí chiến đấu. Trong nháy mắt khi cuồng phong gào thét kéo tới, thần thức của hắn thấy được phương hướng trọng kiếm của đối phương!
-Phá! ~ Hàn Phi trầm quát lên một tiếng, trường kiếm lao thẳng tắp về phía trước ở giữa cơn lốc, trên thân kiếm hiện lên kiếm quang màu vàng!
Khanh! Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, cơn lốc đang hoành hành bừa bãi đột nhiên dừng lại. Thừa dịp này, Hàn Phi thi triển thân pháp bỗng nhiên lao nhanh về phía bên phải, đánh vỡ cuồng phong vọt ra ngoài!
Thế giới quen thuộc chung quanh lần nữa trở về. Hàn Phi thành công đột phá phong kiếm của Tác Qua khống chế, nhưng mà trên người hắn cũng xuất hiện ra bốn năm vết thương, tất cả là do phong nhận cắt đứt!
Không một chút chần chờ, Hàn Phi dùng toàn lực thi triển khinh công lao về rừng rậm phía trước. Chỉ cần ở giữa rừng rậm này, lực lượng của Tác Qua khẳng định bị hạn chế hơn nhiều, cơ hội chạy trốn của hắn cũng nhiều hơn.
Thế nhưng tốc độ của Tác Qua lại không chậm hơn hắn một chút nào, vai nhoáng lên, một động tác như thiểm điện vọt tới phía sau lưng của Hàn Phi. Trọng kiếm trong tay hắn đột nhiên hung hăng bổ xuống.
Nghe thấy tiếng kình phong từ sau kéo tới, Hàn Phi bỗng nhiên ngừng chân nghiêng người tránh qua một bên. Trọng kiếm của Tác Qua bỗng nhiên rơi xuống khoảng không. Bởi vì tốc độ của hắn nhanh quá cho nên theo quán tính vọt lên trước Hàn Phi.
Thu chuẩn cơ hội, Hàn Phi hai tay cầm kiếm mạnh mẽ chém tới, một kiếm chém lên trên cổ Tác Qua