Linh Vũ Thiên Hạ

chương 517: cổ phong trưởng lão (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

̉ Phong trưởng lão. (1)

Bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được, trong kiến trúc mênh mông này cũng có khoảng cách vô cùng xa, cũng có thể thấy được một vũ đài nguy nga xuất hiện phía xa, trên đó dường như có một vật chỉ thẳng trời cao giống như cột tụ vậy.

Sưu Sưu.

Trong lúc Lục Thiếu Du không ngừng đánh giá phía trước thì chung quanh cũng có không ít yêu thú đang bay về phía trước. Từ khí tức có thể nhìn thấy, dường như cũng không yếu, hẳn là đang đi về phía thành Thiên Kiếm.

Trong chốc lát một thành thị như ẩn như hiện xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du.

Sưu sưu.

Một đám khí tức cường hãn phóng lên cao, đồng thời mấy đạo thanh âm quanh quẩn giữa không trung.

- Vân Dương Tông đại giá quang lâm, đón tiếp chậm trễ mong Vân tông chủ thứ tội.

- Cổ Phong trưởng lão khách khí rồi, đã lâu không gặp, ngươi vẫn mạnh khỏe chứ?

Thanh âm của Vân Khiếu Thiên quanh quẩn trong không trung.

Thanh âm vừa dứt, phía trước xuất hiện mấy điểm đen vọt tới, vô số yêu thú phi hành xuất hiện, trên lưng đầu yêu thú phi hành đầu tiên, có một thân ảnh màu xám đang đứng đó.

Người này tuổi chừng lục tuần, mái tóc trên đầu trắng xóa, khuôn mặt mang đến cho người nhìn vào cảm giác tang thương, trên mặt có nhiều nếp nhăn giống như vết kiếm vậy.

Mà phía sau lão giả này còn còn một thanh kiếm. Trên thanh kiếm không có bất kỳ vật trang trí nào, chỉ dùng một khối vải màu xám trắng bao chung quanh khiến cho người ta có cảm giác cổ xưa.

Phía sau lão giả lúc này còn có ba đầu yêu thú khổng lồ, trên lưng có hơn mười thanh niên, sau lưng bọn họ đều có trường kiếm khí tức đều đạt tới Vũ Phách và Vũ Tướng.

- Khí tức thật mạnh mẽ.

Lục Thiếu Du nhất thời cảm thán. Vị lão giả tóc trắng kia tuy rằng khí tức đã được thu liễm lại, thế nhưng vô hình trung lại tỏa ra chung quanh khiến cho Lục Thiếu Du không khó phát hiện ra, người này cũng giống như Vân Khiếu Thiên, Dương trưởng lão đều là cường giả Vũ Vương.

Mà đầu yêu thú dưới chân vị trưởng lão tóc trắng này cũng khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi kinh ngạc. Đây cũng là một đầu yêu thú phi hành lục giai, cả người màu xanh, bộ lông không nhiễm lấy một hạt bụi, dáng vẻ giống sói, thế nhưng trên đỉnh đầu lại có một cái sừng.

- Ngọc Bích yêu Lang.

Tuy rằng Lục Thiếu Du chưa từng gặp loại yêu thú này thế nhưng cũng nhận ra được. Yêu thú hệ mộc, huyết mạch cực mạnh không dưới Kim Sí Yêu Ưng.

- Tham kiến vân tông chủ và chư vị trưởng lão.

Phía sau lão giả tóc trắng, hơn mười Vũ Tướng và Vũ Phách đồng thanh nói, tiếng nói quanh quẩn giữa không trung.

- Mời Vân tông chủ đi theo ta.

Lão giả tóc trắng nói, yêu thú phi hành dưới chân lập tức quay đầu rời đi.

- Làm phiền Cổ Phong trưởng lão rồi.

Vân Khiếu Thiên nói, mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.

- Khí tức thật mạnh.

Lục Vô Song cũng cảm giác được khí tức của lão giả kia, hai hàng lông mi nhíu lại.

- Vô Song, sau này tỷ cũng có thể đạt được tới đẳng cấp kia.

Lục Thiếu Du nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, có một ngày bản thân hắn cũng sẽ đạt được tới Vũ Vương.

Vô số yêu thú phi hành khổng lồ hóa thành từng đạo tàn ảnh nhanh như thiểm điện quay về phía thành Thiên Kiếm lao đi. Trong chốc lát, kiến trúc phía dưới tạo thành từng đạo tàn ảnh, một kiến trúc to lớn xuất hiện trước mắt mọi người.

- Vân Tông chủ, chúng ta tới rồi, chưởng môn Vi Bang Ngạn của Quy Nguyên Môn, Chu Hoành Viên của Huyền Sơn Môn hôm qua đã tới thành Thiên Kiếm.

Trên bầu trời, lão giả tóc trắng giới thiệu, đầu Ngọc Bích Yêu Lang dẫn đầu đáp xuống phía dưới khiến không khí xung quanh gợn sóng.

- Xem ra ta cũng không tính là tới muộn nha.

Vân Khiếu Thiên nói, Kim Sí Yêu Ưng cũng hạ xuống phía dưới.

Dưới không trung có một sân rộng thật lớn, yêu thú hạ xuống, mọi người lập tức đáp xuống mặt đất.

Khi Lục Thiếu Du, Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng nhìn về phía trước cũng không khỏi kinh ngạc. Trên mảnh sân rộng trước mắt này diện tích vô cùng lớn, đất đá hợp thành một thể vô cùng nhẵn bóng, thậm chí ngay cả một cái khe cũng không thể nhìn thấy. Mà phía trước sân rộng có một thanh trường kiếm bằng đá cắm xuống. Nhìn qua, thanh kiếm đá này vô cùng dọa người, cao chừng nghìn thước, rộng vài trăm thước. Từ xa nhìn lại giống như một cái trụ sừng sững chọc trời, khiến cho người ta có cảm giác đồ sộ và nguy nga.

Thanh trường kiếm bằng đá này chỉ thẳng trời cao, trên thâm kiếm còn khắc ba chữ rồng bay phượng múa "Thiên Kiếm môn". Ba chữ cứng cáp có lực khiến cho người ta có cảm giác cổ xưa trong đó, cũng tỏa ra khí phách sắc bén.

- Tham kiến Vân tông chủ, tham kiến chư vị trưởng lão Vân Dương Tông.

Trên sân rộng, lúc này có mấy trăm thanh niên nhanh chóng hành lễ. Cả đám đều mặc khôi giáp, sau lưng cũng có một thanh trường kiếm. Mấy trăm người này đều là Vũ Phách từ nhất trọng đến nhị trọng, một ít người đã tới Vũ Phách tứ trọng.

- Thiên Kiến môn quả nhiên nhân tài đông đúc.

Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói.

- Vân tông chủ nói đùa rồi, mấy đệ tử phía sau tông chủ cũng không kém nha. Thế hệ trẻ của Vân Dương Tông cũng toàn là nhân tài.

Ánh mắt vị Cổ Phong trưởng lão kia đã sớm đảo qua đám người Khuất Đao Tuyệt, Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Lục Thiếu Du, ánh mắt cũng rơi vào người Vân Hồng Lăng rồi nói:

- Chẳng lẽ tiểu nha đầu này là Hồng Lăng sao? Ba loại thuộc tính, hẳn là không còn ai khác.

- Hồng Lăng, mau ra mắt Cổ Phong trưởng lão. Khi con còn bé Cổ Phong trưởng lão từng bế con.

Vân Khiếu Thiên mỉm cười, quay đầu lại nói với Vân Hồng Lăng.

Vân Hồng Lăng liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du rồi giống như con chim nhỏ tiến tới bên cạnh Vân Khiếu Thiên rồi thi lễ với Cổ Phong trưởng lão.

- Đệ tử tham kiến Cổ Phong trưởng lão.

- Không cần đa lễ, không nghĩ tới chớp mắt đã lớn như vậy rồi. Vũ giả ba hệ, Vũ Tướng nhị trọng, ta nhớ kỹ con còn chưa tới hai mươi tuổi, thiên phú như vậy quả trong ngàn vạn ngươi mới có một.

Cổ Phong trưởng lão kinh ngạc nói.

- Cổ Phong trưởng lão quá khen, trong Thiên Kiếm môn, người có thiên phú như vậy cũng không phải là ít.

Vân Khiếu Thiên nói.

Cổ Phong trưởng lão không trả lời mà khẽ cười nói.

- Vân tông chủ, đây là nơi trung tâm của Thiên Kiếm môn ta, mời đến thành nghỉ ngơi, chúng ta đã sớm sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các vị rồi.

- Mời Cổ Phong trưởng lão dẫn đường.

Vân Khiếu Thiên nói.

- Mời.

Vị Cổ Phong trưởng lão lập tức đưa tay ra làm thủ thế rồi lập tức mang theo đám người Vân Dương Tông đi về phía trước.

Lục Thiếu Du chậm rãi đi theo mọi người, đi qua sân rộng này rồi qua thanh trường kiếm bằng đá rốt cuộc một cửa thành cao mười thước xuất hiện trước mặt mọi người.

Ánh mắt khẽ đảo qua, trước cửa thành này có tới trăm người mặc khôi giáp, sau lưng đeo trường kiếm đang đứng ở đó.

Ánh mắt những người này nhìn về phía trước, quanh thân tỏa ra khí tức cường hãn. Tu vi đều đạt tới Vũ Sư bát trọng, mà lúc này lại phải đi giữ cổng thành.

Đi vào cửa thành, lúc này Lục Thiếu Du mới phát hiện ra đây là trong thành có thành. Bên ngoài là thành lớn vô biên, mà bên trong thì yên tĩnh hơn nhiều. Trên phương diện kiến trúc thì bên trong đều là đình viện tráng lệ cổ xưa, liếc mắt nhìn qua cũng không biết có bao nhiêu đình viện như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio