Nếu như Du Minh đã muốn biết thì cô không ngại kể, những chuyện này không đáng quan ngại, nhấp một ngụm trà rồi kể: “Vừa bước vào cửa lớp bị nguyên cái gì đó đựng nước ập vào người, vẫn may là nước sạch.”
Nước bẩn thì có mà phun ra lửa, trong lúc đó không biết ai làm nên mới túm đầu Thanh Anh.
Chuyện này không thể chọc cô tức giận, không đồng nghĩa với việc sẽ bỏ qua dễ dàng.
“Tế nhị một chút Tiểu Trương, em được xếp vào lớp nào vậy?”
Nghe những trò này thì thường xảy ra ở lớp D là thường xuyên, lớp C thì chỉ một vài ba lần.
Trương Oanh Oanh bình tĩnh đáp: “D.”
Du Minh có hơi bất ngờ, ấn tượng về Trương Oanh Oanh là cá tính, mạnh mẽ, biết quan tâm người khác, khá nhạy bén xứng đáng làm nữ thần trong lòng của Du Minh, ngũ quan cân đối còn tô điểm là chiếc răng khểnh, đôi mắt màu tím khác biệt.
Chuyện xếp vào lớp D cũng không phải là không được, nhưng xếp vào tận cùng của lớp D, kết quả mà ai cũng biết, là đồ vứt đi.
Xếp vào lớp đấy, bị ức hiếp là điều không thể tránh khỏi.
“Ngày mai cùng nhau đến trường, em có bài tập về nhà không?” Du Minh nghe xong thì xót hết cả người.
Bài tập về nhà thì ngày nào mà chẳng có, trong lớp có ai thu đâu làm chi cho mệt, Trương Oanh Oanh lảng tránh: “Bài tập về nhà chẳng là gì đâu, không làm khó được tôi.”
“Có cần tôi làm giúp em đơn chuyển lớp không?”
Nếu có thể cô muốn chuyển vào lớp B của Sở Dật, thuận tiện học cùng với Du Minh.
Chuyện người ta mong muốn đâu phải dễ dàng có được, từ phế vật tự nhiên nhảy lên ghế vàng xưng bá, ai mà chịu được.
Trương Oanh Oanh lắc đầu, chung trường là được rồi làm quá Sở Dật lại cúp đuôi mà chạy.
Đợi khi Du Minh rời đi, cô cầm ly trà chạy ra chỗ thường ngồi hỏi số với giọng điệu sốt sắng: “Tiêm những gì? Sao các người lại không nói rõ ngay từ đầu?”
【Tốt cho cô mà thôi, không phải độc để kiểm soát hay gì cả.】
Trời đất có chứng dám Trương Oanh Oanh cũng không tin: “Anh đang trấn an tôi đúng không?”
Số mệt mỏi với độ nghi ngờ của con gái, đành giải thích:【Không có loại thuốc nào tiêm vào người một gian lâu để kiểm soát họ đâu, tiền của ‘LA’ không rảnh cho những thứ này.
Thời gian để kiểm soát sự sống là có hạn, nếu cứ cung cấp thuốc để kìm hãm thì số tiền bỏ ra rất nhiều.
Cô biết ‘LA’ có bao nhiêu căn cứ huấn luyện, bao nhiêu căn cứ để giao nhiệm vụ không?】
Là nhiều không đếm hết!
“Vậy, cụ thể nó là gì?” Trương Oanh Oanh hỏi.
【Cơ thể không chịu đả kích từ các loại thuốc kch thích hoặc cồn, thuốc gây mê cũng không có tác dụng với cô.】Số lại nói tiếp 【Đặc quyền của cấp SS, cô đừng tưởng vì nhiệm vụ.】
Chỉ định nhắc nhở một chút, ai ngờ lại bị truy hỏi như tội phạm.
Số cũng đủ kiên nhẫn, nếu gặp những tên Quỹ Dữ mang mã số khác đã đi ngủ từ lâu.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Trương Oanh Oanh thấy cũng khá hợp lý những đứa trẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tổ chức cử kẻ sau đi giết kẻ trước rồi hoàn thành nhiệm vụ, nếu có loại thuốc để kiểm soát sự sống thì đã không mất công như vậy.
“Vậy Quỷ Dữ, người cầm sổ và cấp bậc thấp nhất thì sao?” Đã bàn về tổ chức thì hỏi rõ một chút, thân phận trong “LA” cô chỉ đóng vai là con tốt biết vâng lời.
【Không nói.】.
Truyện Trinh Thám
“Con mẹ Boss, ghét tên khốn nhà anh quá!”
Còn tưởng sẽ được giải thích cặn kẽ như vừa rồi, ai ngờ một câu trả lời khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.
Trương Oanh Oanh uống cạn ly hồng trà nên đi vào giấc ngủ hơi trễ, thế mà năm giờ sáng lại tự động mở mắt.
Có nhắm lại cũng vô dụng, lại là âm thanh thân thuộc, giọng nói thân thuộc, lời thoại cũ rích.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn ngày để thực hiện nhiệm vụ.】- Thứ
Với chất giọng của người mới tỉnh dậy, Trương Oanh Oanh hỏi: “Boss khai thiệt đi, có ngủ không?”
【Không nhất thiết phải ngủ tám tiếng một ngày.】
Trương Oanh Oanh từng trải qua kỳ huấn luyện ngủ hai tiếng một ngày, nó ám ảnh vô cùng, vẫn may là không quá khắt khe ở thời gian đó, không thì có mà chết trước khi bước qua tuổi mười lăm.
Người cầm sổ hiện tại là Bà La Sát, hòn đảo trước kia được huấn luyện người cầm sổ có tên là Phán Quan.
Chỗ đó bỏ mạng nhiều hơn chỗ của Bà La Sát, bởi vì La Sát vẫn đỡ hơn Phán Quan.
Đi đánh răng rửa mặt, chạy xuống nấu bữa sáng.
Hình bóng của người trong bếp khiến cô hơi khựng lại, nhìn từ phía sau là tấm lưng của Du Minh, không ai biết chắc được điều gì, chỉ khi Du Minh cất tiếng nói: “Tôi dùng phòng bếp không sao chứ?”
“Không sao, anh vẫn chưa khỏe không nên gượng ép bản thân.”
【Học được cách quan tâm người khác rồi?】
Bản thân cô biết rõ không phải, là lời nói bắt đầu cho sự giả tạo mà thôi.
Du Minh đã làm xong tất cả, các món không cần động đến bếp núc, cậu ta tận dụng những thứ có sẵn như ngũ cốc và sữa.
Trương Oanh Oanh mắt tròn mắt dẹp nhìn những nguyên liệu này, bản thân còn không biết trong nhà mình có những thứ như này.
“Tôi đâu có mua những thứ này?”
Số hắn giọng:【Tôi nhờ số chuyển đến từ lần đầu.】
Vậy mà Du Minh lại nói có mỗi cái thùng giấy, đáng nói hơn là số giờ này mới thông báo.
“Lần trước thùng giấy có ghi tên em, những nguyên liệu này thì có mảnh ghi chú bảo là cứ dùng đi, không cần báo lại với Trương Oanh Oanh.” Du Minh ngây thơ nói.
Nhân cơ hội này cô dọa cậu ta một chút: “Lòng người hiểm ác, phải cẩn thận.
Mặc dù bên ngoài tôi không có mấy kẻ thù… Đề phòng vẫn hơn.”
Du Minh xem xét cẩn thận rồi mới đem vào nhà, cậu ta cũng đâu biết thân phận thực sự của Trương Oanh Oanh mà đề phòng.
“Em là sợ bị người ta chơi ngải à?”
“Hả?”
Cái từ này có hơi lạ lẫm với một đứa trẻ, hình như là lần đầu nghe thấy.
【Là một loại bùa được làm từ cây ngải cứu lâu năm.
Mục đích của bùa này là để điều khiển các thế lực tự nhiên như ma quỷ, vong hồn, âm binh, ma quái....!Dưới sự chỉ đạo của người tạo ra chúng, trả thù những kẻ đã gây ra tội ác với họ.
Nó không chỉ nguy hiểm cho người bị bùa chú mà còn ảnh hưởng đến người chơi đã tạo ra phép thuật đó, mức độ được đánh giá là nguy hiểm.】
Cảm ơn Boss nhiều!
“À, không đâu.” Trương Oanh Oanh đáp lời Du Minh, múc từng thìa ăn ngon lành..