Đến nửa đêm bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh.
Hai giờ đêm, khi mọi người trằn trọc đi vào giấc ngủ, cơn mưa mới dừng hẳn, giọt nước đọng trên lá rơi xuống đất tí tách.
Cô lay mọi người dậy đi về nhà, lại nghĩ đến chuyện từng xảy ra với Du Minh thì đổi ý ngay lập tức.
Trương Oanh Oanh bình tĩnh hỏi: “Có ai liên lạc với người nhà được không? Bảo họ đến đón, đừng về một mình.
Nếu mất mạng bọn còn lại sẽ gặp rắc rối.”
Du Minh khẽ nói: “Trường có quy định không được mang theo điện thoại.”
“Phòng giám thị có, đến đó dùng đi.
Tao với anh trai về trước đây.”
Nói rồi Trương Oanh Oanh rời đi cùng Du Minh, Thanh Anh cười vào mặt Đổng Vi và La Ứng Lan xong lại chạy theo hướng Trương Oanh Oanh.
Mang danh là thằng bạn có nghĩa khí, cho dù nhà của bạn có ma cũng phải xin ở nhờ một đêm.
Nhuệ Luân không ngại đi theo Trương Oanh Oanh, đến cổng trường cô ngoảnh đầu nhìn lại số lượng vẫn y như cũ.
“Lời nói khó nghe đến mức như vậy sao?”
【Tôi ngủ trước.】
Hiếm khi nghe được cấp trên đòi ngủ trước, cô nén nụ cười đắc ý vào trong, gương mặt vẫn cáu gắt.
“Mấy cái vụ mất tích gần đây, xác treo trên cành cao, nên cẩn thận chứ bà chị.” Thanh Anh châm chọc.
Thử hỏi những thứ vừa diễn ra, bỏ hai người Đổng Vi và La Ứng La ở lại có dìu cũng không thể vững bước chân.
Chạy ra đến đây đã là một quyết định lớn, nói gì đến phòng giám thị? Đèn sáng như ban ngày bọn họ cũng không dám.
Nhuệ Luân càng không quan tâm sống chết của người vu oan giá họa người khác, chuyện đập phá quán của Hạ Linh, cậu ta còn chưa tính sổ.
Trương Oanh Oanh kéo tên lắm mồm ra khỏi cổng trường, lát sau hỏi: “Răng mày không còn vấn đề gì nữa sao? Nói năng bình thường rồi?”
Thanh Anh gật đầu: “Từ khi biết mày bị ức hiếp tao có câm cũng phải mở miệng ra nói, tức chết người.”
Cảm nhận được Thanh Anh không còn mang nỗi sợ khi nói chuyện, Trương Oanh Oanh nhẹ nhõm được phần nào.
Ban đầu đã không tồn tại tội lỗi, nhẹ người dù sao cũng chỉ là cảm nhận.
Đoạn đường cô chạy bộ hai mươi lăm phút, sáu người góp sức gần một tiếng sau mới đến cổng nhà.
Trương Oanh Oanh giao lại cho Du Minh sắp xếp, toàn bộ tầng một bọn họ cứ chia nhau mà dùng.
Theo như trí nhớ nếu hai người một phòng, cộng với phòng của Du Minh, có lẽ còn dư tận hai ba phòng gì đó.
Khóa cửa cẩn thận, đặt chiếc mặt nạ lên chiếc tủ cạnh giường.
Chiếc mặt nạ được Trương Oanh Oanh kiểm tra kỹ lưỡng không hề có camera, hoặc những thứ khả nghi.
Tắm qua một lượt có ma sát thế nào đi chăng nữa, hai mắt của hình xăm vẫn phát sáng khi tắt đèn.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn ngày để thực hiện nhiệm vụ.】- [Thứ ]
【Vẫn chưa tỉnh sao?】
“Tỉnh rồi.” Giọng nói phả ra hơi nóng, mở mắt đầu óc quay cuồng, hình ảnh bị bóp méo, Trương Oanh Oanh rầu rĩ nói “Làn khói đen tối hôm qua có vấn đề, có khi nào là khí độc không?”
【Cô không chịu tác động của chất kch thích chứa cồn hoặc thuốc gây mê ở dạng lỏng, với dạng khí tôi không chắc chắn.】
“Khó chịu quá, tôi đang bị sốt.
Bữa nay không đi học có được không?”
【Trước đây mấy ngày, cô tự ý nghĩ bây giờ hỏi tôi cũng đâu còn tác dụng?】
Màn ảnh truyền đến số chỉ một màu đen.
Hiếm khi cấp dưới lười biếng, mặc dù không phải cố ý như vậy, vị cấp trên như số sẽ giữ trật tự không làm ảnh hưởng đến khoảng thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức của Trương Oanh Oanh.
Ngày hôm đó không chỉ có Trương Oanh Oanh nghỉ học mà những năm người còn lại cũng cúp tiết, Du Minh là người tỉnh dậy sớm nhất.
Sớm nhất cũng đến mười hai giờ trưa, vỏn vẹn một tiếng nữa là đến thời hạn bữa ăn của cô em gái.
Cậu ta làm xong tất cả, tính luôn phần của những vị khách bất đắc dĩ.
Ngày hôm qua Du Minh cho mọi người dùng tạm điện thoại để báo tin về nhà, còn chuẩn bị bữa ăn tối cho bọn họ.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Tiểu Trương?”
Du Minh không dám lớn tiếng, đợi một lúc lâu lại không thấy phản hồi bắt đầu gọi liên tục: “Em còn ngủ sao? sẽ qua bữa mất.”
Du Minh sợ người ngất xỉu vì đói nên cuốn quýt hết lên.
Nhanh chân chạy đi tìm chìa khóa dự phòng, muốn lật tung cả căn nhà vẫn không thấy.
Bọn người kia nhìn thấy hành động của cậu ta không đúng lắm.
“Đang tìm gì vậy?” Nhuệ Luân ngơ ngác hỏi.
Thanh Anh thấy chuyện chẳng lành, nói không ngừng: “Không phải chứ? Tôi mới ngủ lại một đêm đã mất đồ rồi sao? Vật bị mất là gì vậy?”
Du Minh xua tay: “Em ấy nói căn nhà này không có đồ đáng giá, tôi chỉ đang tìm chìa khóa dự phòng.”
“Cô ấy bị gì sao?” La Ứng Lan tỏ vẻ lo lắng.
“Gọi mãi mà không mở cửa, tôi thấy hơi lo.”
“Lười biếng không chịu dậy có gì mà phải lo lắng? Nó vênh váo các người còn không thấy hay sao, lo lắng dư…” Câu nói của Đổng Vi chưa hết Trương Oanh Oanh đã lủi thủi bước xuống từng bậc thang.
Đôi mắt nổi lên gân máu, hai má ửng hồng, Trương Oanh Oanh hỏi: “Anh lúc nãy gọi em sao?”
Cô ngủ không sâu, nghe thấy tiếng gọi đã mở mắt chân lại không nghe theo ý chủ nhân.
Vừa bước xuống giường đã ngã thật mạnh, đến nỗi không còn sức lực đỡ cơ thể đứng dậy, cố gắng lắm mới lết ra khỏi cánh cửa.
“Em dùng bữa rồi ngủ tiếp.” Du Minh chạy lên cầu thang đỡ lấy.
“Hình như không kịp rồi.”
【Tôi không để ý những quy tắc trên đảo, đừng hành hạ chính mình nữa.】
Trương Oanh Oanh chỉ biết từ chối ý tốt này, cô rất muốn phá vỡ những quy định đó.
Nhưng cứ để bản thân thoải mái đến khi quy về nề nếp cũ sẽ không thích ứng kịp, hưởng thụ cảm giác thoải mái một lần, sau sẽ lại muốn.
Lâu dần sẽ không còn con đường để quay lại..