Linh Vực

chương 1344: huyết mạch dị động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cho nên, Thần tộc mặc dù là xâm nhập Linh Vực, cũng sẽ ở cuối cùng mới đem Cổ Thú tộc coi là mục tiêu.”

“Một điểm này khác với Tu La tộc, Hải tộc các ngươi.”

“Vực giới hai tộc các ngươi, còn có vực giới của Long tộc, đều gần với Linh Vực, cho nên một khi Thần tộc đến, ba tộc các ngươi đều sẽ gặp phải Thần tộc công kích.”

“Cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu tộc trưởng các ngươi sẽ nóng lòng liên thủ với chúng ta đối phó Tần gia.”

Các tộc nhân Tu La tộc lấy Tạp Ân cầm đầu, nghe được phen giải thích này của Bộc Dục, đều như có chút đăm chiêu, giống như lĩnh ngộ được một chút gì đó.

“Cổ Thú tộc rất mạnh, bọn họ sẽ là biến số lớn nhất, mà các ngươi vừa rồi cũng thấy, những gia hỏa Bạc La giới đó, còn có sâu xa với Cổ Thú tộc. Chúng ta lần này tới đây, mục đích chủ yếu, thật ra chỉ là muốn xác định Cổ Thú tộc có thể không giúp cả hai hay không. Chỉ cần Cổ Thú tộc khoanh tay đứng nhìn, mục đích của chúng ta đã đạt được, chính là một ít tài vật trên tu luyện, đã tính là cái gì?”

Bộc Dục cười cười, lại nói: “Ta vừa rồi nghe lí do thoái thác của con vượn già đó, liền biết không có ngoài ý muốn mà nói, mặc dù có Bạc La giới một tầng quan hệ đó, Cổ Thú tộc cũng sẽ không giúp Tần gia.”

“Vậy đủ rồi.”

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, tự nhận là đã thành công hoàn thành nhiệm vụ bên trên, khoái trá muốn nhanh chóng rời khỏi.

“Sa sa sa!”

Nhưng vào lúc này, từ trong rừng phía trước bọn họ, truyền đến tiếng cổ thú xuyên qua rừng rậm.

Nơi đây là nơi Xích Huyết Viên Vương tu luyện, mà trước mắt Xích Huyết Viên Vương vẫn là tộc trưởng Cổ Thú tộc, cho nên bất luận là người từ ngoài đến, hay là tộc nhân Cổ Thú tộc, vừa tới nơi này đều sẽ từ không trung hạ xuống, hành tẩu trên mặt đất.

Đây là một loại tôn kính đối với con vượn già kia.

“Có khí tức đồng tộc.” Bộc Dục nheo mắt, đưa tay ra hiệu mọi người dừng lại, lẳng lặng chờ người tới hiện thân.

“Nhân tộc?” Tạp Ân ngạc nhiên nói.

Bộc Dục gật đầu, sắc mặt cổ quái nói: “Nếu ta không đoán sai mà nói, người tới... Hẳn là tiểu tử Tần gia kia.”

“Tần Liệt?” Tạp Ân cả kinh.

“Ừm.” Bộc Dục lạnh nhạt nói.

Một đám tộc nhân Tu La tộc cùng Hải tộc, vừa nghe nói Tần Liệt buông xuống, đều mắt hiện kỳ quang, dừng lại chờ.

Gần đây, một chuỗi sự việc xảy ra trên người Tần Liệt làm các phương đều chú ý, Tu La tộc và Hải tộc cũng lưu ý hẳn lên đối với Tần Liệt.

Quả nhiên.

Một lúc sau, Tần Liệt núp ở chỗ cổ Ni Duy Đặc, theo Mãng Vọng, chậm rãi từ trong cánh rừng rậm rạp hiện thân.

Xa xa nhìn thấy đoàn người Bộc Dục, Tần Liệt cũng ngẩn ra, chợt cười lên hắc hắc, nói: “Các vị tiền bối từ đâu mà đến?”

“Ta đến từ Tinh Thần Điện.” Bộc Dục cười khẽ ha ha, trong mắt ánh sao như dệt, các ánh sao giống như bay ra.

Ở dưới ánh mắt hắn, huyết mạch trong cơ thể Tần Liệt tự nhiên mà vậy bị kích phát, màu mắt cùng tóc vốn bình thường, đều biến thành đỏ rực như lửa thiêu đốt.

“Huyết mạch Thần tộc, xem ra thật đúng là ngươi rồi.” Bộc Dục nói.

Trước khi Liệt Diễm gia tộc đến, tộc nhân nhân tộc có được huyết mạch Liệt Diễm gia tộc, trước mắt được biết chỉ có một mình Tần Liệt.

Vừa thấy huyết mạch đặc thù của Liệt Diễm gia tộc, Bộc Dục lập tức nhận ra thân phận Tần Liệt, hắn đối với Tần gia đời thứ ba này ba trăm năm trước không đúng tý nào, gần đây lại hào quang loá mắt, đột nhiên sinh ra hứng thú nồng hậu.

Ba trăm năm thời gian, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm một kẻ ban đầu tầm thường vô vi, nhảy vọt thành thanh kiếm bộc lộ sắc bén?

Bộc Dục rất muốn biết nguyên nhân trong đó.

“Tu La tộc, Hải tộc...” Tần Liệt sau khi sửng sốt một chút, nhếch miệng cười hắc hắc, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cây trượng đầu rắn đó.

Hắn không để ý đến Bộc Dục, mà là phóng ra một luồng hồn niệm vào trượng đầu rắn, “Ở địa giới của các ngươi, gặp tộc nhân Hải tộc, còn có phụ thân các ngươi hẳn là ngay tại phụ cận.”

“Đã tới Cổ Thú giới rồi?”

“Ừm.”

“Phụ thân chúng ta ở phụ cận?”

“Hẳn là vậy.”

“Phiền ngươi đem thi thể chúng ta lấy ra!”

“Được.”

Trao đổi một phen với tàn hồn của hai con rắn xanh kia, Tần Liệt ở trong ánh mắt tò mò của đám người Bộc Dục, lại từ trong nhẫn không gian lấy ra xác hai con rắn xanh.

Thân thể hai con rắn xanh đó, vừa hiện ra ở lòng bàn tay hắn, huyết mạch trong cơ thể giống như đột nhiên một lần nữa có động tĩnh.

Trong mảng rừng rậm phía sau Xích Huyết Viên Vương, một trong vài cái bóng mơ hồ, đột nhiên phát ra tiếng rít sắc nhọn.

Xích Huyết Viên Vương đang nói chuyện với Đằng Viễn, bị một tiếng rít chói tai đó dọa nhảy dựng, quát: “Ngươi phát điên cái gì?”

Một con rắn khổng lồ toàn thân vờn quanh hào quang thanh u, đột nhiên từ sâu trong rừng rậm toát ra, cũng không để ý tới Xích Huyết Viên Vương, như điên hướng về phía Tần Liệt điên cuồng lướt đến.

Con rắn khổng lồ này so với Ni Duy Đặc còn lớn hơn, hắn từ bên cạnh Xích Huyết Viên Vương cùng Đằng Viễn, uốn lượn tiến lên thật lâu mới lướt qua.

Rừng rậm hắn di chuyển qua xuất hiện một cái khe rãnh cực lớn quanh co khúc khuỷu, sâu hơn mười thước, dài như lòng sông sau khi khô cạn.

Xích Huyết Viên Vương nhìn khe rãnh thật dài đó, biến sắc, nói: “Hắn ngay cả lực lượng huyết mạch cũng không khống chế được, bằng không sẽ không không cho ta mặt mũi như vậy, ở nơi này lưu lại dấu vết khắc sâu rõ ràng như thế.”

Hắn nhìn về phía Thiên Thanh Xà Vương biến mất, ánh mắt biến ảo khó dò, đột nhiên hướng tới phía sau nói: “Đã xảy ra cái gì?”

“Hắn nói hắn cảm giác được động tĩnh huyết mạch hai đứa con của hắn.” Sâu trong rừng rậm, một giọng nữ mềm mại, lấy cổ ngữ Cổ Thú tộc nói một câu.

Xích Huyết Viên Vương cả kinh, quát: “Hai đứa con của hắn không phải cũng mất tích mấy ngàn năm rồi sao?”

“Quỷ biết là chuyện gì xảy ra.”

“Đi! Chúng ta cũng đi xem xem!” Xích Huyết Viên Vương quát.

“Không đợi bọn họ tới đây?”

“Không đợi nữa!”

Trong rừng rậm, hai thú vương khác của Cổ Thú tộc cũng rốt cuộc nhịn không được, đều từ trong rừng hiện ra chân thân.

Bạo Lôi Mãng Vương và Cửu Vĩ Hồ Vương, cũng ở sau Thiên Thanh Xà Vương dừng nói chuyện với nhau, cũng liên tiếp từ trong rừng ló mặt, đi cùng Xích Huyết Viên Vương, Đằng Viễn, hướng tới phương hướng Thiên Thanh Xà Vương rời khỏi đuổi theo.

Bọn họ cũng tò mò vì sao sẽ có động tĩnh huyết mạch của con Thiên Thanh Xà Vương xuất hiện.

“Không quá thích hợp.”

Trong rừng rậm, Bộc Dục nhìn chằm chằm một cây trượng đầu rắn nọ trong tay Tần Liệt, còn có một tay khác nắm xác rắn xanh, lông mày dần dần nhíu chặt.

Hắn từ trên thân hai con rắn đó đã nhận ra một tia huyết mạch nhảy lên.

Rắn xanh đã chết, trong cơ thể sao bùng lên động tĩnh huyết mạch? Cái này rõ ràng không phù hợp lẽ thường.

Bộc Dục vẻ mặt mê hoặc, nhìn nụ cười không có ý tốt trên mặt Tần Liệt, càng thêm cảm thấy bất an.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio