Linh Vực

chương 604: phong linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Thân là một Luyện Khí sư, Tần Liệt biết “Phong Linh” đại biểu cho cái gì, biết nó có thể tăng lên bao nhiêu uy lực của một linh khí.

“Linh Trận đồ, chính là mạch lạc thiên địa, là sợi dây quy tắc, là hình thức biểu hiện nhỏ bé nhất, chân thật nhất, trực quan nhất của lực lượng...”.

Thanh âm vang vọng não hải, dư âm lượn lờ, chưa lập tức biến mất, vẫn đang cuồn cuộn rung chuyển.

Mở mắt ra, Tần Liệt vừa nhấm nuốt hàm nghĩa câu này, vừa thuật lại, vẻ mặt dần dần ngưng trọng hẳn lên.

“Mạch lạc, quy tắc, đồ văn, bản thân lực lượng...”.

Mắt Tần Liệt dần dần sáng ngời lên.

Tâm niệm khẽ động, hắn tùy ý lấy ra một khối linh bản, triệu tập linh lực, liền bắt đầu khắc họa ở trên linh bản.

Hắn thử đem “Phong Linh” khắc họa ra.

Vài phút sau.

Linh bản đột nhiên vỡ tan, một làn khói đặc từ trong đó toát ra, một khối linh bản đã vỡ nát.

Phong Linh trận đồ phức tạp, vẻn vẹn chỉ là khắc ra đường nét của một phần mấy chục, đã mắc lỗi trên chi tiết, dẫn tới đồ văn sụp đổ.

Cũng chưa nổi giận, một lần nữa lấy ra một khối linh bản, Tần Liệt tiếp tục khắc họa.

Từng lần thất bại, linh bản nhanh chóng vỡ nát, ngắn ngủi nửa canh giờ, chung quanh hắn đã có thêm một bãi mảnh vỡ linh bản.

Có mười bảy khối linh bản bởi vậy nổ tung.

Nhưng, trong quá trình khác Linh Trận đồ, tâm thần hắn lại vô cùng an tường yên tĩnh.

Sau một hồi, hồn lực tiêu hao kịch liệt, Tần Liệt tạm dừng khắc “Phong Linh”. Ý thức hội tụ hướng toàn thân, cẩn thận quan sát.

Hồn hồ trong vắt, rõ ràng co rút lại rất nhiều, đây là bởi vì hồn lực hao tổn quá nhiều.

Hồ nước trong hồn hồ, đó là hồn lực thuần túy, chân hồn chìm ở trong hồn hồ, thì là do linh hồn ý thức, ký ức, ấn ký, bản nguyên hội tụ thành.

Hồn lực tiêu hao, hồn hồ sẽ co rút lại, hồn lực bị hút ra càng nhiều, hồn hồ sẽ co rút lại càng nhỏ.

Mỗi khi hắn bị Trấn Hồn châu hút ra hồn lực, hồn hồ của hắn, sẽ thu nhỏ lại khoảng một nửa. Sau khi hắn lấy hồn tinh bổ sung hồn lực, hồn hồ lại sẽ chậm rãi tràn đầy, khôi phục nguyên dạng.

Đây đều là hồn lực tăng giảm.

Chân hồn chìm ở trong hồn hồ, do linh hồn ý thức, ký ức, bản nguyên cấu thành. Chân hồn cần hồn hồ ôn dưỡng, lúc hồn lực hao hết, hồn hồ cũng liền khô cạn.

Chân hồn mất đi hồn hồ ôn dưỡng, sẽ nhanh chóng suy yếu, thời gian dài không có hồn lực cung cấp nuôi dưỡng, chân hồn sẽ dần dần tiêu tán.

Tinh thần ý thức cấu thành chân hồn, từng luồng ý niệm, ở dưới hồn lực điều khiển, có thể phóng ra, dò xét sinh mệnh, cảm giác khí tức vạn vật, thậm chí công kích kẻ địch.

Rất nhiều linh kỹ cường đại, linh khí đặc thù, đều cần có tinh thần ý thức, mới có thể hình thành công kích cường đại, phát huy tác dụng thần kỳ.

Nhưng, tinh thần ý thức chính là bộ phận tạo thành chân hồn, một khi bị đâm đánh, bị hủy diệt, chân hồn cũng sẽ bị thương.

Sau khi ý thức ngưng tụ gặp tổn thương thật lớn, chân hồn sẽ dần dần trở nên loãng, mơ hồ không rõ...

Một chuỗi ý niệm, như điện quang ở não hải Tần Liệt lướt qua, khó hiểu, hắn liền phát hiện đối với ảo diệu của hồn hồ, chân hồn, hắn có nhận biết tương đối khắc sâu.

Mặt khác, hắn cũng phát hiện ở lúc hắn tĩnh tâm, đi khắc “Phong Linh”, mặc dù từng lần thất bại, nhưng chân hồn lại như là được tu bổ, đang từng chút một trở nên cứng cỏi.

Tập trung toàn bộ tinh thần ý thức, hắn cẩn thận tỉ mỉ xem xét chân hồn trong hồn hồ, tiến vào trong chân hồn.

Hắn lại phát hiện chân hồn ẩn chứa lực lượng sấm sét, sâu bên trong, như có vết rạn nhỏ bé đến hầu như khó phân biệt, hơn nữa, hắn lại không thể cảm giác được vết rạn tồn tại.

Phương vị có vết rạn, tràn ngập lực lượng sấm sét cuồng bạo, thoạt nhìn vết rạn cũng không ảnh hưởng chân hồn, hắn cũng chưa phát hiện chỗ hỏng, nhưng hắn luôn có một loại cảm giác không ổn.

“Đây là...”.

Trầm ngâm hồi lâu, Tần Liệt biến sắc, dần dần phản ứng lại.

Tu luyện Thiên Lôi Cức, lấy sấm chớp rèn luyện đối với linh hồn, tuy rèn luyện linh hồn, cũng gián tiếp thương tổn chân hồn.

Một đám vết rạn thật nhỏ hắn bình thường chưa phát hiện, chính là ở trong Lôi chi cấm địa, còn có lần trước ở trên Hỏa Phượng, hình thành sau khi lấy lôi điện rèn luyện chân hồn.

Vết rạn chân hồn thật nhỏ, có thể chậm rãi khép lại, từng chút một khôi phục, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không nên tu luyện không có tiết chế.

Nếu không biết khắc chế, không biết Thiên Lôi Cức tổn thương đối với chân hồn, ở trước khi khôi phục, cố gắng tiếp tục tu luyện, sẽ có một ngày chân hồn hắn sẽ xé rách, thậm chí nổ tung ra.

Cái đó ý nghĩa hồn phi phách tán!

Đáng sợ nhất là, hắn trước kia căn bản không phát hiện cái hung hiểm này, không biết tu luyện Thiên Lôi Cức, lại kèm theo khủng bố hung hiểm như thế.

Ngay tại hôm nay, hắn ở lúc khắc họa “Phong Linh”, kỳ dị phát hiện lúc hết sức chuyên chú khắc vẽ, các vết rạn đó đang lấy một loại phương thức hắn không thể lý giải, đang chữa trị các vết rạn nhỏ bé đó.

Tần Liệt đột nhiên bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Hắn bỗng phát hiện, nếu hắn không ý thức được tệ đoan của tu luyện Thiên Lôi Cức, chưa lưu ý đến chân hồn khác thường, chỉ cắm đầu tu luyện, tương lai chắc chắn ủ thành họa lớn.

Hắn cũng rốt cuộc ý thức được một chút thâm ý, năm đó hắn ở lúc tu luyện Thiên Lôi Cức, gia gia hắn thường xuyên kể rõ tri thức phương diện luyện khí, cường điệu Linh Trận đồ kỳ diệu, khiến hắn đem Trấn Hồn châu coi là chí bảo tính mạng.

Không gian Trấn Hồn châu tầng thứ ba, các Linh Trận đồ bên trong, lúc khắc họa, có thể chữa trị vết rạn của chân hồn, có thể bù lại tệ đoan của tu luyện Thiên Lôi Cức.

Chẳng lẽ, tất cả đều ở trong kế hoạch của gia gia hắn, ngay cả quỹ tích tu luyện của hắn, đều được xảo diệu an bài săn rồi?

Tần Liệt một bụng nghi hoặc.

Sau vài ngày, hắn tiếp tục ngưng luyện hồn lực, lấy Phong Ma Bi để khôi phục khí huyết.

Không bao lâu, Trấn Hồn châu một lần nữa hút ra hồn lực cùng máu tươi của hắn, một luồng tinh thần ý thức của hắn tiếp tục bám theo, đến thẳng không gian tầng thứ ba.

Hắn trố mắt nhìn một cái ràng buộc đó bọc hồn lực máu tươi của hắn, dần dần co rút lại đến đồ văn chiếm lấy cả một cái không gian to lớn, nhập vào tâm mạng nhện.

Hắn lập tức ý thức được, Vô Cấu Hồn Tuyền, ba cái linh thể thai nghén, càng nhiều kỳ diệu, còn ở phía sau.

Hơn nữa, bởi vì chưa hiểu được ảo diệu của “Phong Linh”. Lần này một luồng linh hồn của hắn sau khi xâm nhập, cũng chưa dẫn phát nơi đây biến hóa, chưa kích hoạt trận đồ to lớn kia, thu hoạch càng nhiều tri thức về Linh Trận đồ bên trong.

Ngay tại lúc một luồng linh hồn này của hắn muốn lui ra ngoài, hắn nhìn thấy ba tiểu sinh linh hình thái Hỏa Kỳ Lân, hình thái người Mộc tộc tí hon, hình thái Lôi Tinh thú, từ tâm mạng nhện to lớn mơ hồ đi ra.

Ba tiểu sinh linh không ngừng biến ảo, hư thực không rõ, mới vừa ở tầng không gian này đi ra, đã vô cùng thân thiết hướng tới một luồng linh hồn này của hắn vui vẻ chạy đi.

Ở trong mắt Tần Liệt, đó là một quầng lửa mãnh liệt, một mảng lục quang, sấm chớp cuồng bạo.

Tuy ba tiểu sinh linh truyền đến khí tức thân thiết, nhưng đơn thuần hình thái linh hồn, Tần Liệt cũng không dám ở nơi này tiếp xúc với bọn chúng, không thể không chật vật rời khỏi.

Hắn đã rõ ràng, linh hồn ý thức chính là một bộ phận của chân hồn, nếu là bị hủy diệt tan rã, chân hồn hắn sẽ bị thương nặng, sẽ trở nên mơ hồ không rõ.

Một luồng linh hồn ý thức thu vào hồn hồ, hòa tan vào chân hồn, Tần Liệt vội vàng mở mắt.

Ba tiểu sinh linh hóa thành ba luồng ánh sáng lạ, từ mi tâm hắn bay vọt ra, dần dần ngưng thành thực chất, biến thành kích cỡ nắm tay, đều vô cùng thân thiết tựa sát vào, đòi thức ăn.

Thiên Viêm tinh, các tinh khối ẩn chứa năng lượng lôi điện khổng lồ, còn có cành cây xanh non từ Tạ Tĩnh Tuyền nơi đó đạt được, nhanh chóng trải trên mặt đất.

Ba sinh linh lập tức vui vẻ lao đến, ăn thùng uống vại.

Nhưng vào lúc này, một đạo điện quang bọc ba người, từ chỗ cực xa rơi xuống Lạc Nhật quần đảo.

Điện quang rơi vào một hòn đảo khô cằn năm người, ở trên hòn đảo khô cằn đánh ra một cái hố to vài trăm thước vuông, đáy hố cháy khét, Lôi Diêm và Sở Ly, còn có một nam tử Tu La tộc cao lớn vẻ mặt đều có chút chật vật.

“Ồ?”. Nam tử Tu La tộc sau khi rơi xuống đất, chưa trách cứ Lôi Diêm lỗ mãng, trong một đôi mắt như sao chữ thập lóe ra hào quang kinh người, khiếp sợ nói: “Hư Hồn chi linh! Có ba Hư Hồn chi linh thể mới sinh!”.

Sở Ly không hiểu ra sao.

Lôi Diêm mới bắt đầu cũng ngây ngẩn cả người, suy nghĩ chốc lát, mới ầm ầm chấn động, rốt cuộc hiểu ra, kinh ngạc la lên: “Hư Hồn chi linh! Sao có thể có Hư Hồn chi linh?”.

“Theo ta!”.

Nam tử Tu La tộc tên là Hắc Tư Đặc, phân rõ phương hướng một chút, đột nhiên hướng tới xa xa bay đi.

Giống như một đạo ô quang cắt qua bầu trời.

“Sư thúc, cái gì là Hư Hồn chi linh?”. Sở Ly mờ mịt hỏi.

Vẻ mặt Lôi Diêm ngưng trọng, trầm ngâm một chút, nói: “Trước đuổi theo Hắc Tư Đặc, nhất định phải theo dõi gắt gao hắn, không để cho hắn ở chỗ này làm loạn!”.

Thoáng cái tóm lấy sau cổ Sở Ly, Lôi Diêm gầm nhẹ một tiếng, hóa thành một cột sáng lôi điện, cũng hướng tới Hắc Tư Đặc.

Hầu như cùng lúc, bọn cường giả Hình Vũ Viễn, Hạng Tây phân tán ở Lạc Nhật quần đảo đều phút chốc mở mắt ra.

Những người này đều là mắt hiện ra nét kinh hãi.

Một cỗ linh hồn ý thức như biển sâu mênh mông, như bầu trời sụp đổ, đem Lạc Nhật quần đảo hoàn toàn bao phủ.

Đó là linh hồn uy hiếp của cường giả đích thực!

Anh em Hình gia, còn có đám người Hạng Tây, đều từ phòng tu luyện đi ra, đứng ở chỗ cao nhất nhìn ra xa chung quanh.

Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện một luồng ô quang cùng một đạo lôi quang, cùng nhau bắn về phía hòn đảo Tần Liệt ở tạm.

Chưa có nhiều do dự, những người này đều xuất phát, lấy tốc độ nhanh nhất hướng tới bên kia.

Trên núi đá của hòn đảo khô cằn, trong một ngôi lầu đá thô ráp xây từ nham thạch, Tần Liệt nheo mắt, thần thái thong dong, nhìn ba tiểu sinh linh đang nuốt ăn linh tài đặc thù.

Nhưng vào lúc này, một loại uy hiếp làm linh hồn hắn run rẩy sợ hãi, nháy mắt bao trùm toàn bộ Lạc Nhật quần đảo.

Tần Liệt đột nhiên biến sắc.

Còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, một đạo ô quang xé rách tầng tầng cấm chế của lầu đá, phá vỡ tường đá, đột nhiên đặt chân ở phòng tu luyện của hắn.

Đó là một gã dị tộc cao gần ba thước, thần thái dữ tợn, trên làn da có giáp xác chất sừng thiên nhiên, dị tộc con ngươi hình dạng sao chữ thập, như hàn tinh băng lạnh, tản mát ra hào quang lành lạnh.

Khí thế nghiêm nghị rợp trời rợp đất, lấy tộc nhân dị tộc này làm trung tâm, hướng tới tám phương thổi quét tấn công.

“Bồng bồng bồng!”.

Lầu đá hắn ở, từng khối nham thạch cứng rắn thô ráp vỡ vụn trước tiên, nổ tung, hóa thành đá vụn bay tán loạn.

Mấy giây sau, lầu đá ầm ầm sụp đổ, Tần Liệt hoảng sợ thất sắc.

Ngay sau đó, hắn liền phát hiện lầu đá cao bảy tầng, có mấy chục phòng hóa thành phấn đá đầy đất.

Bản thân hắn thì là ngồi ngay ngắn ở giữa không trung, dưới thân bị trọng lực không hiểu nâng lơ lửng, ba tiểu sinh linh nắm chặt những linh tài kia, vẻ mặt mờ mịt.

“Hư Hồn chi linh! Quả nhiên là Hư Hồn chi linh thể mới sinh, hơn nữa còn có ba cái!”. Đôi mắt làm linh hồn người ta run rẩy kia của Hắc Tư Đặc thẳng tắp rơi xuống trên người ba tiểu sinh linh, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.

Tần Liệt biến sắc.

Do dự một chút, hắn liền gọi ra thân thể Huyết tổ, trực tiếp lấy linh hồn chìm vào.

“Grao!”.

Chí bảo Huyết Sát tông, cũng từ trong cơ thể Huyết tổ kêu gào đi ra, phóng ra khí tức hung thần kinh thiên động địa.

“Ngươi là ai?”. Tần Liệt lấy thân thể Huyết tổ xuất hiện trước mặt người, đứng ở chỗ đầu rồng của rồng xương màu máu, thanh âm trầm thấp.

Hắn phát hiện mặc dù linh hồn chúa tể thân thể Huyết tổ, nếu thật chiến đấu, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của cường giả Tu La tộc này.

Người này, tuyệt đối không phải Hạ Hầu Xương, Trịnh Chí Hợp loại cấp bậc kia, chính là tu vi vượt xa Phá Toái cảnh.

“Hắc Tư Đặc! Đừng làm loạn!”. Lôi Diêm vội vàng quát.

Lại là một đạo lôi quang tới, trong đó Sở Ly xa xa kêu sợ hãi, nhưng tiếng kêu của hắn lại bị Lôi Diêm hoàn toàn che phủ, căn bản không phát ra một chữ.

“Sở Ly!”. Tần Liệt lại thấy được hắn, vội la hoảng lên.

Tâm niệm khẽ động, hắn lập tức biết người tới chính là võ giả Tịch Diệt tông, thoáng yên lòng.

Cường giả Tu La tộc, lại không đi đặt Lôi Diêm, càng không đặt Sở Ly để vào mắt, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ba tiểu sinh linh.

Ba cái sinh linh to cỡ nắm tay kia, ở dưới ánh mắt của Hắc Tư Đặc, thế mà lại không sợ hãi, còn nhe răng trợn mắt làm ra tư thái hung ác, cáo mượn oai hùm.

Đối mặt khí thế lành lạnh rợp trời rợp đất của Hắc Tư Đặc, ngay cả đám người Hình Vũ Viễn chạy tới cũng không dám tiếp tục tới gần, vẻ mặt sợ hãi, ba tiểu gia hỏa thế mà không e sợ.

Cái này không thể không nói là kỳ tích.

“Hắc Tư Đặc! Sư huynh ta hướng ngươi phát ra lời mời, thuần túy là vì nợ Tu La tộc các ngươi một cái nhân tình, ngươi tốt nhất đừng quấy ra thị phi!”. Lôi Diêm tiếp tục quát.

“Di thể Huyết chi thủy tổ, Thiên cấp linh khí, Hư Hồn chi linh...”.

Một đôi mắt tà dị của Hắc Tư Đặc, nhìn chằm chằm Tần Liệt, trong tròng mắt sao chữ thập, hào quang kỳ dị đan xen, lộ ra khí tức càng lúc càng nguy hiểm.

Giống như ngay cả lời của Lôi Diêm cũng không nghe vào.

Nhưng vào lúc này, từ bên trong biển sâu bên cạnh hòn đảo nhỏ này ngưng hiện tám cái lốc xoáy thật lớn.

Tám cái thi thể thần như thú khổng lồ xé phong ấn, từng đôi mắt như đèn lồng, cùng nhau phóng đến trên người Hắc Tư Đặc, phóng ra khí thế mênh mông, cùng nhau đi tới.

“Thi thể thần! Thi thể thần đạt được đâu! Còn là tám cái!”. Lôi Diêm hơi biến sắc.

Hắc Tư Đặc cũng âm thầm động dung, nhìn tám cái thi thể thần dần dần vây đến, Tần Liệt chìm vào trong thân thể Huyết tổ, hắn rốt cuộc bắt đầu do dự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio