Hạ Quyết Vân đứng bên bờ sông, ngẩn ra như pho tượng nhìn theo dòng nước chảy xiết.
Những người qua đường tự nguyện đến tìm Vương Đông Nhan đi qua đi lại liên tục, miệng không ngừng gọi tên cô.
Bên bờ dày đặc dấu chân qua lại, kéo dài ra xa tít tắp nhưng không một ai tìm được đến nơi Khung Thương trốn.
Có người đến mang theo hoa tươi đặt dọc đường đi, có người mang nến ra thắp, cầu phúc cho cô.
Cư dân mạng cũng lập topic liên quan, hi vọng cô bình an trở về.
Phóng viên đứng đầy trên cầu lớn, túc trực để cập nhật tin tức.
Đôi khi, xã hội là một đoàn thể rất kỳ quái.
Khi nó vô tình, muốn đối xử tàn nhẫn với một ai, “dao” sẽ đâm thẳng vào những nạn nhân vô tội.
Nhưng khi nó lương thiện thì cực kỳ dịu dàng, phóng thích toàn bộ mặt tốt của mình ra, nguyện ý đối xử tử tế với một người hoàn toàn xa lạ.
Cái gọi là ánh sáng và bóng tối, đều phụ thuộc vào cái bạn trông thấy là gì, và bạn trải qua những gì.
Nhưng nó cũng không hoàn toàn đối lập nhau, người luôn một lòng muốn đến bên mặt trời, sẽ luôn hi vọng một ngày nào đó mình được tắm trong ánh nắng.
Vào thời khắc cứu người, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quý giá.
Nhưng qua một thời gian dài tìm kiếm, mọi người đều không ôm hi vọng gì vào việc Vương Đông Nhan còn sống.
Bọn họ chỉ mong có thể nhanh chóng vớt thi thể cô lên, trả lại cho mọi người công bằng, cũng cho cô gái thiện lương này một cái kết đẹp.
“Cô thắng rồi.” Hạ Quyết Vân nhìn mặt sông không ngừng nhấp nhô: “Nhưng điều đó không ngăn được tôi muốn đánh cô.”
Biểu cảm lúc này của anh, hoàn toàn xứng với hai từ dữ tợn.
Cái làm Hạ Quyết Vân giận không phải là việc Khung Thương lừa mình hay cô tự ý hành động mà là tại người phụ nữ vô cảm ấy đã nói dối không chớp mắt trong khi anh cuống cuồng lo cho cô, bảo cô hãy về sớm và lúc đó cô đã thong thả đáp đúng một từ: “Ừm.”
“Ừm”?
Cô có tư cách gì mà nói “ừm”?
Cấp dưới của Hạ Quyết Vân đi tới, nhìn vẻ mặt của anh lại không dám tới gần hơn, chần chừ gọi: “Sếp… Chúng ta có nên rút người ở đây, chuyển về vùng hạ lưu không? Tôi nghĩ Vương Đông Nhan…”
Hạ Quyết Vân oán giận nói: “Cô ấy sẽ không chết.”
Hạ Quyết Vân nhớ Khung Thương từng nói, nếu được chọn, cô sẽ chọn sống sót.
Nếu phải tự sát, cô sẽ không chọn cái cách sống dở chết dở này.
Người thông minh như cô, sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?
Bị người ta đập bóng vào đầu một cái là hận không thể lôi mười tám đời tổ tông người ta ra chửi.
Người tính toán chi li như vậy, sao có thể dễ dàng dâng mạng cho bọn khốn khiếp ấy? Ngay cả trong trò chơi cũng không được.
Mua bán kiểu này mệt quá.
Hạ Quyết Vân khẳng định bằng giọng chắc nịch: “Cô ấy sẽ không chết.”
Anh chàng cảnh sát: “Nhưng…”
Hạ Quyết Vân dùng sức lau mặt, chọn một cục đá ven đường, thử ước lượng sức nặng rồi ôm vào trong ngực.
Trùng hợp thay.
Anh cũng không phải người dễ chịu thua.
Đã nói phải sống sót đưa cô ra ngoài thì chắc chắn phải sống sót đưa cô ra ngoài.
Hạ Quyết Vân ôm theo tảng đá đi lên cầu.
Mấy nhân viên ngồi trên thuyền cứu hộ ngẩng lên thấy hành động của anh, chợt cảm thấy sai sai, vươn tay hô: “Này…”
“Sếp!”
Chờ bọn họ phản ứng lại, Hạ Quyết Vân đã “tùm” một cái nhảy xuống sông.
Với độ cao hiện tại, nếu chọn tư thế nhảy không đúng, cơ thể sẽ rất dễ bị tổn thương bởi áp suất mặt nước.
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với mặt nước, Hạ Quyết Vân bỗng thấy cả người đau nhức, vô thức muốn buông tay, cơ mà khi cả người hoàn toàn chìm trong nước, lại được dòng nước dịu dàng ôm lấy.
Tiếng hét chói tai và tiếng gọi ầm ĩ dần biến mất theo dòng nước, xung quanh cuối cùng chỉ toàn nước.
Hạ Quyết Vân nín thở, mượn lực dòng chảy bơi về phía trước.
Cục đá anh mang theo sông chìm xuống đáy, hoàn hảo tránh khỏi tầm nhìn và công cụ dò tìm của nhân viên cứu hộ.
Bơi thêm được mấy mét, Hạ Quyết Vân buông thõng tay, để cơ thể chậm rãi nổi lên.
Ôm đá nhảy xuống chẳng qua là mánh khóe để Khung Thương thể hiện quyết tâm chết thôi, cô sẽ không thật sự chìm xuống đáy cùng nó.
Hạ Quyết Vân ngẩng đầu nhìn vòm trời xanh trên mặt nước, ngẫm xem khi rơi vào hoàn cảnh này, Khung Thương sẽ nghĩ tới gì.
Phương Khởi từng nói, Khung Thương là người cực kỳ bình tĩnh, cô luôn luôn đứng trên góc độ mang lại lợi ích lớn nhất quan sát.
Vậy thì, cô cần một lượng thời gian đủ dài để tin mình nhảy cầu lan truyền khắp internet, đồng thời phải khiến quần chúng tin rằng mình không qua khỏi, kích thích dây thần kinh mẫn cảm của họ, đẩy sự việc lên một tầm cao mới, phát huy tối đa tác dụng của “cái chết”.
Cô sẽ bơi đến khi sức lực cạn kiệt rồi mới lên bờ, tránh đi khu vực vàng nhân viên cứu hộ tìm kiếm, kéo dài phạm vi hiện trường, không để họ tìm ra mình quá dễ dàng.
Thật ra, căn cứ theo tốc độ chảy vẽ phạm vi cứu viện, diện tích bao quát hơi bé.
Hạ Quyết Vân nương theo sức đẩy của dòng nước, không ngừng bơi về phía trước, cách bơi này không những không khiến anh mất sức mà còn giúp anh tiết kiệm kha khá sức lực.
Dần dà, Hạ Quyết Vân ngửi được mùi thôi thối lẫn trong làn nước, cảm giác hơi giống nước thải trong nhà bếp.
Nước sông dần mất đi độ trong, thi thoảng thấy mấy vết đục bẩn.
Đằng trước hẳn là khu vực bị ô nhiễm nên khúc sông này cũng bị ảnh hưởng.
Hạ Quyết Vân ngoi lên mặt nước hít mạnh một hơi, phun hết chỗ nước không may chảy vào miệng ra.
Anh không tin Khung Thương hi sinh đến mức chạy đến tận đây, chịu đựng cả bụng nước rác.
Hừ, dù sao cô cũng là một người phụ nữ hay tính toán chi li.
Đi lên một đoạn nữa, dòng chảy bỗng dịu hơn, độ rộng của sông cũng thu hẹp lại khá nhiều.
Nếu muốn thuận lợi lên bờ, đây là địa điểm không tồi chút nào.
Hạ Quyết Vân rất tin vào trực giác của bản thân, lập tức bơi đến gần bờ, nhô lên khỏi mặt nước.
Anh đưa tay lau mặt rồi chuyển sang che lỗ tai lại, cố gắng khôi phục sự nhanh nhạy của thính giác nhanh nhất có thể.
Chờ cảm giác ù và lùng bùng lỗ tai vơi đi, anh nghe được tiếng mèo yếu ớt, không biết truyền đến từ chỗ nào.
Hạ Quyết Vân vừa đi vừa vắt kiệt nước trên quần áo đi.
Bãi đất bên bờ sông nhờ được thấm nước sông hàng ngày nên cực kỳ mềm xốp.
Đoạn đường này cũng từng có nhân viên tới tìm nên quanh đây dọc đường có dấu chân, cơ mà chúng chồng chéo lên nhau, làm người khác không thể phân rõ được dấu chân gốc.
Hạ Quyết Vân thở dốc, liên tục quan sát xung quanh.
Khung Thương sẽ không chạy trốn quá xa, tìm chỗ ẩn nấp quá kỹ bởi làm vậy sẽ khiến người khác hoài nghi cô lợi dụng cái chết làm thủ đoạn.
Chắc hẳn cô sẽ chọn ngừng trên đoạn nào đó ở dọc đường, làm như mình cạn kiệt sức lực mà ngã xuống chờ người đến cứu.
Một dấu chấm hoàn mỹ dành cho vở kịch.
Tiếng mèo kêu rõ hơn một chút.
Hạ Quyết Vân cau mày, nương theo tiếng mèo kêu đi đến phía trước cột cầu.
Nơi đây chồng chất cực nhiều rác chưa được xử lý, đã thế còn lẫn trong đám bùn, rác trộn lẫn với bùn tạo thành mùi vị mà không phải ai cũng chịu được.
Anh đi vòng qua bãi rác, đến bên bụi cỏ cách đó không xa, thấy cạnh đó có người nằm ngã trên mặt đất.
Khung Thương nằm liệt ở vị trí tương đối khuất, cỏ che lấp cả thân thể.
Nếu không nhờ có con mèo hoang to gan đạp lên đầu cô, phát ra tiếng kêu đều đều liên tục hấp dẫn Hạ Quyết Vân, chắc anh cũng không thể vừa liếc cái đã phát hiện ra người.
Nhịp tim anh bỗng chốc tăng vọt.
Anh chạy nhanh về hướng đó.
Chú mèo hoang thấy người đến gần lập tức xù lông, sau đó nhảy phắt sang bên cạnh, hốt hoảng bỏ chạy.
“Vương Đông Nhan!”
Hạ Quyết Vân miệng kêu lớn nhưng hành động lại rất cẩn trọng, nhẹ nhàng lật Khung Thương đang nằm sấp, xem xét tình hình thương tích.
Vì ngâm mình dưới nước sông quá lâu nên vết thương trên trán cô bị mưng mủ, nhiễm trùng trông rất ghê, da chỗ đó bợt đi, xung quanh lấm tấm vết máu, cơ thể nóng ran như phát sốt.
“Khung Thương?” Hạ Quyết Vân cúi đầu dùng tay kiểm tra hô hấp, ấy vậy mà ngón tay lạnh lẽo chẳng cảm được chút hơi thở mong manh nào, thế nên vỗ lưng cô gọi: “Khung Thương?”
Khung Thương ho khù khụ, nhíu chặt mày.
Tuy mắt không mở nhưng biểu cảm gương mặt tỏ rõ mình còn sống.
“Còn mèo kia…” Khung Thương lấy hơi khó khăn nói: “Cứ dẫm đầu tôi suốt.”
Cô tức đến run người: “Tức chết tôi!”
Hạ Quyết Vân cười thành tiếng, cười xong thì nói: “Đáng lắm!”
Tiếng cười của anh kích thích Khung Thương.
Cô gắng gượng mở mắt ra, lườm anh một cái sắc lẹm.
Hạ Quyết Vân ôm người lên, từng bước từng bước đi đến gần bờ.
Người qua đường thấy họ xuất hiện, ngẩn ngơ mất mấy giây mới kịp phản ứng, thét chói tai:
“Tìm được rồi!”
“Tìm được Vương Đông Nhan rồi! Bên này đây! Xe cấp cứu đâu!”
Tiếng thét “Tìm được rồi” không ngừng vang vọng theo câu hô của người đầu tiên, hợp sức truyền tới đằng xa, đâu đó trong đấy còn lẫn cả tiếng khóc than.
Vài người dân nhiệt tình nhanh chóng khởi động xe đuổi theo bọn họ, thúc giục hai người đi nhanh, khẩn trương đưa Vương Đông Nhan tới bệnh viện.
Phía truyền thông nhận được tin, lập tức chạy tới chụp vội cảnh Hạ Quyết Vân lên xe.
Bọn họ khiêng máy móc theo chạy phía sau xe, lớn tiếng hỏi: “Còn sống không ạ? Xin hỏi Vương Đông Nhan còn sống không?”
Hạ Quyết Vân thò tay ra ngoài cửa sổ xe, làm dấu “V” tỏ ý thắng lợi, cao giọng đáp: “Còn sống.”
“Ôi… Tốt quá!”
Tiếng hoan hô vang lên không dứt, nhóm người xa lạ vỗ tay đập tay nhau, cao giọng hò hét, phát tiết tâm trạng.
Khung cảnh đó được camera chụp lại sắc nét.
Phóng viên nhanh chóng gom tin vui đăng lên mạng cùng những tấm ảnh mờ mờ.
Đây quả thật là tin vui duy nhất bọn họ nhận được trong khoảng thời gian này, hoàn toàn xua tan không khí chết chóc trước đó, vì ba chữ “Vương Đông Nhan” ấy đã đem lại nguồn lực phi thường.
Sau đó, bọn họ đuổi theo phỏng vấn được Hạ Quyết Vân, biết được tin chú mèo dẫm lên đầu trở thành manh mối mấu chốt, lập tức hưng phấn chốt tin đó làm từ khóa, dựa theo đó bắt đầu viết bản thảo.
Cư dân mạng vừa thả lỏng tâm trạng đã có tinh thần đi khắp nơi nói mấy câu chọc cười:
“Em tuyên bố, giờ ngoài kiểu ví von ăn may như dẫm phải cứt chó còn có kiểu may như mèo dẫm đầu.
[doge]”
“Chú cảnh sát kia quá ngầu luôn, nhảy thẳng xuống sông kiếm người.
Chú ấy mà trẻ hơn chút, mị nguyện lấy chú làm chồng.”
“Sao bị trôi ra xa thế nhỉ? Nhìn miệng vết thương của bạn ấy bị nhiễm trùng kìa, có thấy là không sao không?”
“Chờ thông báo của bệnh viện thôi.
Giờ mọi người hẳn ai cũng thấy may làm sao người còn sống, nếu không họ sẽ phải ôm áy náy sống cả đời mất.
Còn mấy tên khốn nạn trường Nhất Trung cho đi tù mọt gông luôn.”
“Tôi chảy nước mắt nãy giờ.
Thật tốt khi trên đời này còn tồn tại người lương thiện như thế.”
Chờ Khung Thương khôi phục lại ý thức, cô đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Đám người vây quanh cô kín mít không kẽ hở.
Có phóng viên, có cảnh sát, có học sinh trường Nhất Trung, có bà Vương.
Bà Vương dùng sức siết chặt tay cô, thấy cô mở mắt, cúi đầu khóc nấc lên trước giường cô: “Đông Nhan, mẹ xin lỗi… Con gái ngoan của mẹ, mẹ sai rồi!”
Khung Thương siết chặt tay, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Hướng cô nhìn sang vừa hay đúng chỗ Hứa Do đứng, cậu ta đứng đầu đại diện cho học sinh lớp A trường Nhất Trung, nét mặt trở nên ngượng ngùng và khẩn trương hơn khi bị cô nhìn chăm chú.
Cậu ta há miệng thở dốc, sau vài lần hít sâu lấy can đảm, cuối cùng cũng có sức mở miệng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, cùng mọi người khom lưng thật sâu xin lỗi: “Xin lỗi! Cậu không cần tha thứ cho bọn tớ… Thật sự rất xin lỗi cậu!”
Khóe miệng Khung Thương giật giật, chuyển tầm nhìn sang Hạ Quyết Vân đứng sau đám người.
Hạ Quyết Vân hiểu ngay, cười nói: “Yên tâm đi.
Quả hồng mềm cô chọn thật sự rất mềm.
Việc ông ta làm giả đoạn ghi âm đã bị lộ, sau khi xem được những lời cô nói trong video ông ta lặng thinh chẳng nói được gì, phòng tuyến trong lòng gần như sụp đổ.
Chúng tôi ra tay từ chỗ ông ta, nói bóng nói gió mấy câu đã lấy được chứng cứ hữu dụng, đồng thời biết được sự tồn tại của group chat.
Giờ về cơ bản đám người kia đã bị kết tội rồi.
Chờ chứng cứ được chỉnh lý xong, bọn họ sẽ được đón vào nhà giam ở trọn đời.
Về phần danh tiếng, bị phá hủy hoàn toàn.”
Khung Thương gật đầu.
Chợt, cô nhớ ra một chuyện, muốn mở miệng nói nhưng phát hiện cổ họng khô khốc, không tiện nói.
Hạ Quyết Vân hiểu ý, chủ động chỉ chỉ về phía cửa sổ.
Khung Thương nhìn theo, trông thấy Hạng Thanh Khê và Từ Man Yên đứng bên ngoài, mỉm cười vẫy tay với cô.
Nụ cười kia tươi sáng rực rỡ, thêm tia nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến tầm mắt bị chói, gương mặt các cô ấy trở nên mơ hồ.
Khung Thương nhìn họ, cười nhẹ.
Hệ thống hiện thông báo đã qua ải, đếm ngược kết thúc người chơi sẽ thoát khỏi phó bản, phòng live stream tối đi, chỉ để lại dòng chữ giới thiệu.
Cư dân mạng ngồi trong phòng phát sóng của Tam Yêu chưa đã thèm, vừa tặng đồ vừa bình luận ào ào, cứ như thời điểm điên cuồng kia chỉ là ảo giác.
“Qua ải rồi nè ~ em tung hoa bên này em tung hoa cho cả bên kia [rải hoa].
Em iu sếp nhiều lắm.”
“Hoan nghênh sếp lần sau lại tới chơi phân tích hiện trường nha.
Nhớ đó, em fan bé bỏng luôn ở đây chờ chị.”
“Lần này tiến độ thăm dò cốt truyện chắc % nhỉ? Mở hết tuyến truyện trong phó bản rồi.”
“Lại thêm một phó bản bị vả cho sưng mặt.
Nay ôm tâm trạng mỹ mãn rời đi.
[ôm mặt]”
“Không hổ là boss được điểm.
Em biết chị không phải người bình thường ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Xin hỏi lần sau chị tham gia là bao giờ?”
Hạ Quyết Vân thoát ra khỏi trò chơi, đầu óc hơi choáng váng.
Anh day trán, mau chóng điều chỉnh cảm xúc dứt khỏi phó bản.
Người trẻ tuổi ở bên cạnh gọi: “Anh Q.”
Hạ Quyết Vân lạnh lùng đảo mắt qua, gương mặt anh tuấn đằng đằng sát khí.
Anh chàng trẻ tuổi gãi đầu cười ngây ngô, giả đò như không biết gì, giơ tài liệu lên báo cáo: “Hệ thống cho điểm qua màn là , giờ chúng ta có nên nâng cấp quyền lựa chọn phó bản cho cô ấy không?”
Hạ Quyết Vân không đáp ngay mà nhấc chân đi ra ngoài, hỏi: “Khung Thương đâu?”
“Ở phòng nghỉ, vừa thoát khỏi trò chơi ạ.” Anh chàng trẻ tuổi vui vẻ chạy theo: “Sếp, anh muốn qua đó à?”
Hạ Quyết Vân nghiêm mặt như đi bàn việc công: “Ừ.
Tôi muốn sang xác nhận trạng thái tinh thần cô ấy sau trò chơi, xem xem cô ấy có thích hợp với trò chơi này không.”
Anh chàng trẻ tuổi bĩu môi, yên lặng làm khẩu hình mắng chửi sau lưng.
— Anh điêu.
Đúng là đồ đàn ông lấy việc công làm việc tư.
Phòng nghỉ của Khung Thương có khung cửa sổ sát đất cực lớn, trong phòng có đủ loại đồ ăn dinh dưỡng và bác sĩ trực ban.
Người có thể đạt đến tư cách trở thành người chơi của [phân tích hiện trường án mạng] rất ít cho nên gian phòng nghỉ rất yên tĩnh.
Khung Thương ngồi ở vị trí gần cửa, trong tay cầm túi giấy, trên người mặc áo gió, trông có tinh thần hơn ảnh chụp nhiều.
Hạ Quyết Vân đi đến cửa, chuẩn bị dí vân tay mở khóa thì bên cạnh có đôi tay vươn ra, cản anh lại.
Anh quay đầu, phát hiện người đến là bạn mình, Tạ Kỳ Mộng.
Tuy tên nghe hơi nữ tính nhưng Tạ Kỳ Mộng lại là con trai, hơn nữa còn là một người đàn ông cơ bắp cường tráng, thân hình cao lớn.
Hạ Quyết Vân cười nói: “Sao thế? Sao gấp gáp đến tìm tôi vậy?”
“Không phải tôi đã nhắc cậu rồi à?” Tạ Kỳ Mộng nghiêm túc nói: “Cậu không nên cho Khung Thương tham gia [phân tích hiện trường án mạng].”
Kiến nghị này anh ta mới đưa ra cách đó không lâu nên mới tạo điều kiện cho Hạ Quyết Vân có thể kiểm tra Khung Thương kỹ càng hơn.
Nét mặt Hạ Quyết Vân cũng nghiêm lại: “Khung Thương đủ tư cách, có năng lực xuất chúng.
Tam Yêu có quy tắc của Tam Yêu.
Nếu đã là quy tắc, tôi lựa chọn tôn trọng nó.”
Tạ Kỳ Mộng vội vàng nói: “Rõ ràng cậu biết cô ta là người rất nguy hiểm.”
Hạ Quyết Vân nhìn người đang ngồi yên ở kia, cười nói: “Tôi không biết.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Quyết Vân: Người phụ nữ hay tính toán thua thiệt kia, chắc chắn…
Khung Thương: Người đàn ông hay tính toán kia rốt cuộc đã nói xấu tôi bao nhiêu lần rồi? [móc mũi].