Live Stream Hiện Trường Án Mạng

chương 42: 42: kỳ quái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Quyết Vân nhận được thông báo Khung Thương đăng ký tham gia ngay lúc đang ngồi ăn lẩu với Tạ Kỳ Mộng.

Cấp dưới của anh đã gọi điện báo tin và hưng phấn hỏi anh có muốn chọn một vai bám chặt lấy cô không, để cho bọn họ tiếp tục tiền duyên.

Phải nói là Hạ Quyết Vân có bóng ma tâm lý với cậu bạn đầu óc bất bình thường này, cậu ta có tuyệt chiêu bẫy sếp quá thành thạo.

Với cả đào đâu ra nhân vật nào kè kè bên cạnh tội phạm tẩu thoát? Con tin hả? Nếu vậy thì Khung Thương chắc chắn sẽ xử lý anh trước rồi cao chạy xa bay, chứ làm gì có ai đã phải chạy trốn rồi còn mang theo của nợ bên cạnh? Đưa theo để cuộc tẩu thoát thêm phần lãng mạn hả?

Hạ Quyết Vân anh là người không cần mặt mũi như thế sao?

Anh lạnh lùng đáp: “Không cần.”

Cậu bạn trẻ tuổi không hiểu suy nghĩ cấp trên lại hỏi: “Sếp, hay em sắp xếp cho anh vai đội trưởng đội hình sự nhé? Vào vai một người dù cố gắng đến đâu cũng không đuổi kịp cô ấy, nhưng cũng là người đàn ông cô ấy muốn trốn cũng trốn không thoát.

Anh thấy thiết lập này được không?”

“Không!” Hạ Quyết Vân bực mình trả lời: “Bản thân là nhân viên của Tam Yêu, sao cậu suốt ngày nghĩ cách tặng đầu cho cư dân mạng thế? Ngày nào tôi cũng thấy cậu lải nhải về thiết lập nhân vật, cậu có tin tôi cho cậu sang làm trợ lý phòng kế hoạch sát vách luôn không?”

Cậu bạn trẻ tuổi ấm ức nói: “Thôi được rồi.

Thế em sắp xếp cho anh vào vai người qua đường nhé… Một vai người đầy tớ của nhân dân nho nhỏ, vậy được chưa ạ?”

Hạ Quyết Vân tức đến mức muốn chặn số nhân viên.

Đến khi buông di động ngẩng lên, anh thấy Tạ Kỳ Mộng giơ đũa giữa không trung chĩa thẳng vào mình.

Tạ Kỳ Mộng bất an hỏi: “Cậu vừa nói chuyện với ai đấy?”

Sắc mặt Hạ Quyết Vân lạnh tanh: “Nói chuyện công việc.”

Tạ Kỳ Mộng lại hỏi: “Thế những gì tôi vừa nói cậu có nghe thấy không?”

“Không.” Hạ Quyết Vân rót thêm nước cho bản thân, hỏi ngược lại: “Cậu vừa nói gì?”

Tạ Kỳ Mộng hoảng đến mức tay run run, cất cao giọng nói: “Bàn chuyện liên quan đến công việc thôi sao sắc mặt cậu trông say mê thế? Có phải cậu vừa nói chuyện phiếm với Khung Thương không?”

Cái đám người này làm sao thế nhỉ? Hạ Quyết Vân cảm tưởng như giờ ngày nào anh cũng đang tự khiêu khích giới hạn của bản thân, bất lực nói: “Không! Mà dạo này cậu làm sao đấy? Bị Khung Thương cắn à? Tôi thấy cậu đâu có sợ Phạm Hoài, sao đến lượt Khung Thương cậu cứ trốn tiệt như có bóng ma tâm lý vậy? Cậu thử nói lý do xem nó có thuyết phục được tôi không nào.”

Tạ Kỳ Mộng ấp úng mất một lúc mới nói: “Cô ấy hay nói dối lắm.”

Trao cho cô huy chương vàng bộ môn “lừa người” quả không ngoa tí nào.

Hạ Quyết Vân thầm đáp trong lòng rằng anh rất hiểu điều này.

Nhưng sau biết bao nhiêu lần bị Khung Thương lừa, anh vẫn không cảm thấy cô thuộc tuýp người trả thù xã hội.

“Tính ra thì người hay lừa mình nhất phải là cha mẹ, dù là lúc còn bé hay đã trưởng thành.

Khi còn bé, lúc chưa hiểu chuyện, họ sẽ dỗ dành cậu, lừa cậu uống thuốc, ăn nhiều rau, lừa cậu đi học, nói lời ngon ngọt để cậu nghe lời.

Giờ nghĩ lại cậu có thấy họ khủng bố không?”

Tạ Kỳ Mộng cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hít sâu một hơi, hoảng sợ nói: “Ý cậu là Khung Thương thích tôi? Con mắt nào của cậu nhìn ra đấy?”

“Không, cậu nghĩ linh tinh vớ vẩn gì trong đầu thế?” Hạ Quyết Vân tí nữa thì sặc nước miếng: “Ý của tôi là có những lời nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục.

Cô ấy không có ý lừa cậu, chỉ muốn trêu chọc thôi.”

Tạ Kỳ Mộng kích động nói: “Cậu không hiểu đâu! Mọi chuyện không đơn giản như vậy!”

Hạ Quyết Vân gõ bàn: “Không hiểu thì ăn cơm.”

Tạ Kỳ Mộng chán nản, muốn liệt kê một loạt những lỗi lầm của Khung Thương nhưng quả thật có một số việc chỉ bé xíu xiu bằng con kiến, nói ra lại dễ khiến bản thân trở thành kẻ nhỏ mọn.

Có mấy lần anh ta định nói nhưng cuối cùng lại đè nén cảm xúc, để yên nó trong đầu.

Nồi lẩu sôi sùng sục, khói trắng bốc lên nghi ngút.

Miếng thịt quay quay mấy vòng trong nồi nước dùng đỏ, đến khi màu miếng thịt thay đổi liền bị một đôi đũa gắp mất.

Mới ăn được mấy miếng, điện thoại Hạ Quyết Vân lại rung chuông, lần này là tin nhắn của khách hàng.

Bên công ty quản lý nọ muốn ký hợp đồng KOL với Khung Thương, mong Tam Yêu có thể giúp họ liên lạc, nhưng sau khi liên lạc với cô dựa trên số điện thoại để lại trong tờ thông tin thì không thấy hồi âm.

Thế là họ phải quay sang nhờ vả nhân viên giám sát, tận tâm gửi cả số điện thoại công ty giải trí sang.

Sau đó, bọn họ sẽ làm một bảng thù lao rõ ràng dưới sự giám sát của phòng tư pháp thuộc Tam Yêu.

Hạ Quyết Vân thuận tay chuyển tiếp cuộc trò chuyện, rồi thuật lại đơn giản cho Khung Thương hiểu.

Khung Thương đưa ra câu trả lời rất nhanh.

Khung Thương: Không ký.

Hạ Quyết Vân chuyển nguyên câu trả lời của cô cho bên công ty quản lý.

Không ngờ đối phương lại ngang ngược đến mức coi Hạ Quyết Vân thành Khung Thương, gửi sang hai đoạn tin nhắn dài dằng dặc.

“Không ký hợp đồng với chúng tôi cô sẽ rất khó để ra mắt.

Chúng tôi sẽ giúp cô dìm tin xấu, tìm bạn đồng hành hay quản lý nhóm fan để kích thích họ tặng quà.

Làm việc trong môi trường này cực kỳ vất vả, chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi không phải tốt hơn sao.

Tôi mong cô hãy suy nghĩ thật kỹ.”

“Chúng tôi đã nắm được kha khá thông tin về cô.

Khung Thương, đừng xem thường năng lực của làm việc nhóm.

Cô ra mắt đã cướp đi bát cơm của không ít người, họ không dễ nói chuyện như chúng tôi đâu.

Bản thân cô cũng có tin đen, nó rất dễ khiến cô trở thành đối tượng công kích của mọi người.

Chỉ riêng thân phận của cô thôi đã khiến họ thấy vi diệu rồi.”

Chiêu vừa đấm vừa xoa của đối phương làm Hạ Quyết Vân tức đến bật cười.

Kể từ lúc ID của Khung Thương xuất hiện trên bảng người đăng ký tham gia phó bản mới, lượng fans lập tức tăng theo cấp số nhân.

Với thực lực của cô mà nói, không cần chiêu trò marketing gì cả, chỉ một thời gian nữa thôi là có thể ra mắt.

Còn nếu muốn nhanh kiếm nhiều tiền, cô chỉ cần lộ mặt thôi cũng coi như đi đường tắt.

Thử hỏi xem có ai không thích một cô gái xinh đẹp, IQ cao ngút trời chứ?

Muốn kiếm tiền còn quăng () vạn ra, bọn họ nghĩ EQ Khung Thương thấp đến âm vô cực à?

() vạn: Mình thì không am hiểu lắm về mạt chược nhưng theo như mình tìm hiểu được thì cái này nó như kiểu một con bài giúp người cầm được chắc chắn tỷ lệ thắng.

Thế nên bên Trung nó có cách ví von là mặt vênh như cầm vạn.

Nếu có bạn nào từng chơi mạt chược, hiểu về con số này thì hãy giúp mình giải thích kỹ hơn nha, mình sẽ sửa chú thích.

Hạ Quyết Vân chụp màn hình gửi cho Khung Thương.

Khung Thương: Trả lời lại là, cút [cút]

Giỏi thật, chữ đi kèm với sticker.

Không hổ là người làm giáo viên, suy nghĩ mọi mặt rất chu toàn.

Hạ Quyết Vân trả lời bên công ty kia y hệt những gì Khung Thương biểu đạt, xong xuôi anh chặn luôn đối phương, không để chuyện đó trong lòng.

Hiếm khi Khung Thương trả lời xong không biết mất luôn mà ở lại tiếp tục nói chuyện với anh.

Khung Thương: Anh đang ăn cơm với Tạ Kỳ Mộng đúng không?

Hạ Quyết Vân: Ừ, đang ăn đây.

Đột nhiên, Khung Thương thốt lên một câu rằng: Anh có biết tại sao Tạ Kỳ Mộng tên Tạ Kỳ Mộng không?

Cái này anh biết.

Mẹ Tạ Kỳ Mộng từng kể hồi mang thai anh ta, có lần bà liên tục mơ thấy những thứ rất kỳ lạ, khiến cho một người vốn theo hệ vô thần bắt đầu tin vào những tín ngưỡng dân gian.

Mọi người thường nói ở thời cổ đại, mỗi khi có một nhân vật lớn nào đó ra đời, sẽ có một số hiện tượng kỳ dị xảy ra như bầu trời đột ngột chuyển màu hay có nữ thần đến báo mộng, cái sau nghe ảo diệu hơn cái trước.

Người lớn trong nhà họ Tạ ai nấy nghe xong cũng cảm thấy đứa cháu sắp ra đời này là báu vật! Riêng có chú Tạ cảm thấy chuyện nghe vô lý, viết luôn thành tên cho con, để cho gọi tên là cảm nhận được đây là một người không tầm thường.

Hạ Quyết Vân: Cô biết à?

Khung Thương đáp lại nhẹ tênh: Cậu ta không để phí hoài cái tên cha mẹ đặt cho mình tí nào, lần nào đọc lên cũng thấy không tầm thường.

Hạ Quyết Vân kinh hãi: Cô quen cậu ta?

Khung Thương: Đương nhiên.

Khung Thương: Không thì tư liệu sống để cậu ta nói xấu tôi từ đâu mà có?

Hạ Quyết Vân ngẩng đầu hỏi: “Cậu quen Khung Thương à? Ý tôi là, trước khi Phạm Hoài xuất hiện, cậu và cô ấy đã biết nhau rồi?”

Tạ Kỳ Mộng ngớ người, đến khi hoàn hồn thì đập đũa cạch một cái xuống bàn, đau lòng trách cứ: “Cậu cậu cậu, thế mà vừa nãy cậu bảo mình không nói chuyện với cô ấy! Tôi biết ngay mà, vẻ mặt hí hửng như này thì đâu giống đang bàn chuyện công việc!”

“Cứ cho là thế đi.” Hạ Quyết Vân hỏi: “Rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào?”

Tạ Kỳ Mộng lưỡng lự trong giây lát: “Quan… quen hệ thân sơ sơ?”

Hạ Quyết Vân nói: “Là mối quan hệ như nào?”

Tạ Kỳ Mộng đành giải thích: “Cha cô ấy với cha tôi là đồng nghiệp, có quan hệ khá thân thiết, và nó thì chẳng liên quan gì tới tôi.

Khung Thương còn chưa ra đời cha cô ấy đã mất, mẹ thì chịu kích thích nên tinh thần không ổn định, chặt đứt hết quan hệ với nhà chồng.

Sau thì mẹ cô ấy cũng mất, họ hàng thân thích thì không ai muốn nhận nuôi đứa bé.

Cha tôi là cảnh sát, thấy cô ấy đáng thương quá nên đưa về nhà tôi ở một thời gian.

Vốn nhà tôi định nhận nuôi cô ấy hoặc tìm một chỗ quen biết nào đó đáng tin cậy để họ chăm sóc.

Ai mà ngờ được… khoảng thời gian ở chung đó lại không vui như tưởng tượng.”

Hạ Quyết Vân điều chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêm mặt nghe bạn mình kể chuyện.

Nhưng chưa cả mở miệng, chính bản thân Tạ Kỳ Mộng cũng có tâm lý kháng cự.

“Thật ra tôi không định nói vì lúc đó cô ấy vẫn còn nhỏ.

Nhưng cô ấy lạ lắm, kỳ quái thế nào ấy, cực kỳ thích dọa người, nói chuyện kiểu cố tỏ ra thần bí, thêm vào đó những chi tiết kỳ ảo.” Ngồi hồi tưởng lại thôi mà Tạ Kỳ Mộng vẫn bị kích thích đến rùng mình: “Lúc đó mẹ cô ấy vừa qua đời, cô ấy thì còn bé tí nhưng rất thích nhắc đến mẹ mình để lừa người khác.

Lúc nào cũng nói mẹ mình vẫn ở ngay cạnh, nói trong nhà chúng tôi có thứ dơ bẩn.

Xong thỉnh thoảng còn nói mấy câu kiểu ‘Anh nói dối, mẹ em nói cho em biết rồi’, làm cả nhà tôi nổi da gà.

Mà lúc đó tôi cũng còn nhỏ, bị dọa như thế tối chẳng dám ngủ.”

Trong mắt Hạ Quyết Vân ánh lên sự nghi ngờ, anh nhướn mày nói: “Cậu có chắc là cô ấy cố ý chứ không phải vì nguyên nhân nào khác không?”

“Cha tôi cũng tưởng tinh thần cô ấy bị tổn thương nên xuất hiện ảo giác, còn đưa đến chỗ bác sĩ tâm lý khám.

Cô ấy kháng cự việc tiếp xúc với bác sĩ nhưng định lực rất rõ ràng, suy nghĩ rành mạch, không có dấu hiệu nào cho thấy bị tinh thần phân liệt, bản thân cô ấy cũng biết rất rõ mình đang nói cái gì.” Tạ Kỳ Mộng cắn răng, giọng nói như thả hồn hoài niệm về một vật nào đó: “Nếu chỉ vậy thôi thì không sao, coi như là cô ấy còn bé chưa hiểu chuyện, sau này sửa dần cái tính ấy là được.

Nhưng, cô ấy lại ngược đãi động vật nhỏ đến chết.

Con chó nhà tôi nuôi ba năm bị cô ấy giết chết rồi.”

Mí mắt Hạ Quyết Vân giật liên hồi.

Anh đưa tay nhéo sống mũi, nói: “Từ từ, ý cậu là Khung Thương hành hạ động vật nhỏ đến chết?”

Tạ Kỳ Mộng gật đầu, nghĩ lại vẫn sợ: “Tuổi thơ bị ngược đãi, từng giết hại động vật nhỏ, mắc chứng đái dầm(), rất nhiều tội phạm giết người liên hoàn đã từng bị như vậy trong quá trình trưởng thành, cậu biết chứ?”

()Chứng đái dầm: Có tên tiếng Anh là Nocturnal enuresis.

Chứng đái dầm có thể do những nguyên nhân không liên quan đến bệnh lý có từ trước.

Chứng đái dầm có thể xảy ra đến tuổi như là một phần trong quá trình phát triển bình thường lúc nhỏ tuổi.

Ở người lớn, bệnh này có thể xảy ra do ngộ độc rượu.

Hạ Quyết Vân gõ ngón tay theo nhịp xuống mặt bàn: “Có thật là cô ấy ngược đãi chó nhà cậu đến chết không?”

Tạ Kỳ Mộng nói: “Thật.

Con chó nhà tôi thông minh lắm.

Tuy rằng không bằng chó nghiệp vụ nhưng cũng được cha tôi huấn luyện cho hiểu tính người.

Cô ấy đút thuốc bác sĩ kê cho mình cho chó ăn, khiến nó bị choáng rồi nửa đêm ra giết chết chó, xong xuôi thì nhét nó vào ngăn tủ ở bếp.

Lúc đó mẹ tôi đang mang thai, đi ra trông thấy hoảng đến mức suýt chút nữa sinh non.

Cậu có tưởng tượng ra được đứa trẻ nào tàn nhẫn đến mức đấy không?”

“Tạm thời không xét đến việc ở độ tuổi như Khung Thương khi ấy có làm được chuyện tàn nhẫn đến mức đó không thì…” Hạ Quyết Vân cứ thấy lời Tạ Kỳ Mộng nói không chân thực, hay thậm chí là hoang đường.

Anh phản bác lại: “Khung Thương sợ tối thì sao có thể nửa đêm ra ngoài giết chó rồi nhét nó vào trong ngăn tủ được chứ? Tại sao cô ấy phải làm thế?”

“Trước khi vào trò chơi cô ấy đâu có biểu hiện nào cho thấy mình sợ tối đâu.

Dù sao thì… tôi vẫn cảm thấy cô ấy rất đáng sợ.

Hồi ấy tôi còn tưởng tượng ra cả cảnh chú chó tôi coi như bạn chết không nhắm mắt trong đống bùn đất, cái móng vuốt dính đầy máu bám lên nền bò dần ra ngoài.” Tạ Kỳ Mộng sợ hãi nói: “Sau đó bên cạnh cô ấy xảy ra rất nhiều chuyện chứng minh rằng không phải do tôi gặp ảo giác.

Tôi không muốn có thành kiến với bất kỳ ai nhưng nếu cậu là tôi, trải qua những chuyện tương tự vậy rồi cậu cũng sẽ nghĩ giống tôi thôi.”

Hạ Quyết Vân đổi sang góc nhìn của Tạ Kỳ Mộng tưởng tượng thử.

Thuở thơ ấu của anh ta, Khung Thương đã vào vai một con ác quỷ miệng có răng nanh dài nhọn hoắt, nhếch miệng cười làm ánh lên tia sáng sắc lạnh.

Chả trách hiện tại anh ta lại cảnh giác Khung Thương như vậy.

Nhưng, những điều đó lại khác hoàn toàn những gì Hạ Quyết Vân biết về Khung Thương.

Sở thích ác độc nhất của cô chỉ giới hạn ở việc thích kể chuyện cười nhạt nhẽo.

Cô không có ham muốn thể hiện mình, không nhiệt tình giao tiếp với bất kỳ ai, cuộc sống của cô gần như chỉ xoay quanh hai điểm là trường học và nhà.

Tuy nhiên cô lại rất quan tâm Giang Lăng, có tình cảm đạo đức xã hội.

Có rất nhiều điều cô không nói nhưng hành động của cô không hề phù hợp với hình tượng Tạ Kỳ Mộng miêu tả.

Tạ Kỳ Mộng nói: “Lúc gặp lại cô ấy, chỉ cần nhìn vào mắt thôi là tôi nhận ra ngay cô ấy không hề thay đổi.

Có chăng cũng chỉ là học được cách ngụy trang trước mặt cậu, trước mặt những người khác.

Cô ấy đang hưởng thụ quá trình phạm tội và ngụy trang.

Khung Thương có một đứa học trò giống hệt như vậy, giết người vứt xác rồi trốn ở một bên hưởng thụ cảnh tượng cảnh sát bận bù đầu, hỗn loạn.

Cậu ta rất sùng bái Khung Thương, cậu nói xem tại sao lại thế?”

Yết hầu Hạ Quyết Vân trượt lên xuống, gương mặt tuấn tú hiện rõ sự nghiền ngẫm say mê.

Anh hỏi: “Kỳ Mộng, rốt cuộc cậu đang sợ cô ấy hay là e dè trước năng lực của cô ấy?”

Tạ Kỳ Mộng nhún vai, thở dài: “Tôi biết cậu đang do dự, có thể cậu không tin nhưng tôi hi vọng cậu đừng xem nhẹ sự nguy hiểm của cô ấy.”

Hạ Quyết Vân cười nhẹ, không ý kiến gì thêm.

Hai người chuyển chủ đề.

Sau khi tạm biệt Tạ Kỳ Mộng, Hạ Quyết Vân quay về Tam Yêu chỉnh sửa tài liệu lần nữa.

Anh xem lại băng ghi hình hai lần Khung Thương tham gia phó bản, sẵn tiện lôi luôn cả video lúc cô làm kiểm tra ra xem.

Khi tự mình tham gia trò chơi, anh sẽ có cái nhìn phiến diện với Khung Thương nhưng mà lúc đó cảm giác chân thực và thân thiết sẽ cao hơn.

Còn khi xem lại trò chơi với góc nhìn thứ ba, anh phát hiện ngay Khung Thương là một người rất đáng tin cậy.

Cụm từ “đáng tin cậy” ở đây bao hàm rất nhiều ý nghĩa, nó thể hiện cho việc tâm lý của một người nào đó đang được giữ ở mức an toàn.

Ngay giây phút cụm từ ấy xuất hiện, Hạ Quyết Vân đã biết, từ tận đáy lòng mình vẫn tin tưởng Khung Thương là người tốt.

Trực giác là sự phản hồi của những gì anh trải qua trong cuộc sống.

Đó là những gì anh được nhìn, được nghe, được biết.

Nếu không tin chính bản thân mình thì anh còn tin được ai trong cuộc đời này nữa?

Huống hồ, nếu Khung Thương là một người có kỹ năng diễn xuất siêu đỉnh, sao cô lại chỉ tự lừa được bản thân mà không lừa nổi Tạ Kỳ Mộng? Cái này chỉ số IQ nào cho phép?

Bỗng dưng, trong lòng Hạ Quyết Vân dâng lên nỗi sợ vu vơ.

Anh lấy di động ra, mở điện thoại nhìn chăm chăm vào khung ảnh chân dung bên góc trái phía trên màn hình suy nghĩ mấy câu mở đầu, nhưng chưa nghĩ xong đã nhấn nút thoát, gọi thẳng sang.

Khung Thương nhận cuộc gọi bằng giọng điệu lười biếng: “Alo?”

Nghe ngữ điệu của cô không hiểu sao Hạ Quyết Vân lại thấy thả lỏng hơn.

Anh dựa lưng vào ghế xoay một vòng, nói: “Có mấy chuyện muốn hỏi cô đây.”

“Ồ?” Khung Thương kinh ngạc, đồng thời cô cũng tỉnh táo hơn, hỏi lại ngay: “Anh muốn hỏi gì mà có thể nhịn đến tận bây giờ thế?”

Hạ Quyết Vân: “Nếu tôi không hỏi cô…”

Khung Thương bật ngược lại: “Vé số quá hạn có đổi được không?”

Hạ Quyết Vân bật cười.

Anh đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài kia.

Biển sao trời mênh mông càng thêm lộng lẫy dưới bầu trời đêm đen, từng đóm sáng lấp lánh lóe lên tạo thành bức tranh thiên nhiên hấp dẫn.

“Phương Khởi từng nói với tôi, thế giới của học sinh giỏi luôn luôn ngập tràn đáp án.

Vậy nên, dưới lăng kính của cô, có phải thế giới có đôi chút khác biệt với người bình thường không?”

“Thế giới này không có đáp án.

Tôi chỉ là một người có đại não bị tổn thương nhiều hơn mà thôi.” Khung Thương dửng dưng đáp: “Mọi người nghĩ gì mà lại coi lời nói của một đứa trẻ sáu tuổi vừa mới mất mẹ đang tìm kiếm sự chú ý của bên ngoài là thật chứ? Tôi đã lừa bọn họ đấy.”

Hạ Quyết Vân: “Vì không hiểu chuyện nên làm vậy à?”

Khung Thương: “Chính xác.”

Hạ Quyết Vân: “Khi chưa hiểu chuyện, con người ta thường dễ dàng nói ra sự thật, sau này vấp ngã, họ sẽ tự khắc trở nên hiểu chuyện hơn.”

Thanh âm Khung Thương nhẹ tênh như không có, nghe như đang nỉ non bên tai: “Vậy sao?”

Hạ Quyết Vân hỏi: “Sao cô không giải thích với lão Tạ? Thật ra cậu ấy là một người rất dễ nói chuyện.”

Khung Thương: “Không cần thiết, dù sao thì tôi cũng không thích ở đó.

Tôi không thích sống ở nhà người khác chút nào.

Tạ Kỳ Mộng à, ha ha, anh ta là một người rất thú vị.”

Hạ Quyết Vân: “Thế con chó mà lão Tạ nhung nhớ…”

“Ừm…” Khung Thương trầm ngâm trong giây lát: “Khi con người phải chịu áp lực quá lớn, thường họ sẽ tìm một vài phương pháp cực đoan để phát tiết, làm xong rồi lại thấy hối hận, muốn sửa sai cũng không kịp nữa.”

Hạ Quyết Vân hoàn toàn không nghi ngờ lời cô nói, hỏi: “Người đó là ai?”

Khung Thương im lặng không nói gì, một lúc sau tự dưng bật cười.

Hạ Quyết Vân ngớ người khi nghe thấy tiếng cô cười, rồi nghe được tiếng người bên kia cảm thán: “Ánh trăng đêm nay đẹp quá.”

Hạ Quyết Vân: “…”

“Chỉ…” Hạ Quyết Vân ngập ngừng, nét mặt hiện rõ vẻ kỳ quái: “Cô chỉ đang khen ánh trăng đẹp thôi đúng không?”

Khung Thương: “Ừm.

Hôm nay bầu trời quang đãng, nhìn được rất rõ.”

Hạ Quyết Vân nói: “Thôi được rồi.”

Khung Thương cười nói: “Ngủ ngon.”

Hạ Quyết Vân rầu rĩ đáp: “Ngủ ngon.”

Ngay lúc anh chuẩn bị ấn vào nút gác cuộc gọi màu đỏ, ở loa lại nghe được tiếng người bên kia nói rằng: “À, chắc trong thời gian tới chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

Hẹn gặp lại trong trò chơi nhé.”

“Hẹn gặp lại trong trò chơi.” Ánh đèn mờ hắt lên góc nghiêng khuôn mặt Hạ Quyết Vân, anh nhếch miệng cười nói: “Chúc cô thành công vượt ải.”

“Cái này anh không cần chúc.” Khung Thương tự tin nói: “Đó là điều chắc chắn.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio