Bạch Phỉ tiếp nhận việc thanh lọc và nuôi dưỡng linh thực cây ăn thịt.
Trong tòa nhà khu thanh lọc, có các phòng thanh lọc đặc biệt ở tầng một đến tầng ba.
Hầu hết các phòng này đều chứa những linh thực bạo lực, đang đợi để được hệ chữa trị thanh lọc.
Ở đây chỉ có một lượng ô nhiễm thứ cấp rất nhỏ, có rất ít linh thực chứ đừng nói là linh thực đã bị ô nhiễm cấp hai.
Những linh thực bị ô nhiễm này sẽ ở trong phòng, chờ được thanh tẩy hoàn toàn và trả lại cho chủ sở hữu ban đầu của chúng.
Bạch Phỉ đi theo người dẫn đường, cầm lấy linh thực cây ăn thịch, đi xuống một căn phòng nào đó trên lầu ba dưới con mắt của vài nhân viên an ninh.
"Trong thời gian cậu chịu trách nhiệm thanh lọc, nếu cậu cần bất kỳ sản phẩm tiêu hao nào như dịch dinh dưỡng, vui lòng đăng ký và lấy chúng."
Khi nhân viên hướng dẫn Bạch Phỉ nhập mật khẩu vân tay ở cửa, anh nói: "Đồng thời, để đảm bảo ô nhiễm không bị rò rỉ ra ngoài và đảm bảo an toàn cho người khác, vui lòng vào một mình."
Bạch Phỉ gật đầu, khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Bạch Phỉ nhìn cơ thể đang căng thẳng của cậu bé dần thả lỏng, giống như một con thú nhỏ xù lông và cảnh giác trên đường đi.
Cậu bé cây ăn thịt mất đi vẻ mặt hung ác, khi đối mặt với Bạch Phỉ có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
"Ngươi có tên không?" Bạch Phỉ hỏi.
Cây ăn thịt lắc đầu.
Bạch Phỉ nhìn đôi mắt đỏ nhạt của người trước mặt, vô tình nói: "Hay gọi là Tiểu Hồng."
???
Nhìn cặp mắt đỏ ửng kinh ngạc trước mặt, Bạch Phỉ đột nhiên cảm thấy cái tên này quả thực không đủ hay.
"Vậy còn Tiểu Thời, Thời trong thời gian (*) thì thế nào?"
(*)小时, 时间: tui cũng không biết Phỉ Phỉ đặt tên là gì nữa, tui đoán đại ấy....
Cây ăn thịt chưa đọc sách, tất nhiên không biết thời gian là cái gì, nhưng bất kể cái tên nào cũng nghe hay hơn Tiểu Hồng.
Sau khi so sánh, Tiêu Thời vui vẻ chấp nhận.
Bạch Phỉ nhìn quanh phòng, căn phòng không lớn, tường bao quanh cũng giống như phòng thanh lọc, tất cả đều là vật liệu để cách ly ô nhiễm.
Có một bức tường ở trên cùng của căn phòng, mô phỏng một cảnh thực bên ngoài bức tường, giống như một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, để mọi người sẽ không cảm thấy chán nản khi ở trong phòng.
Ở phía bên kia của bức tường là một chiếc giường với dây đai treo ở rìa.
Bạch Phỉ có thể nghĩ đến những hệ chữa trị khác đã đến đây để thanh lọc các linh thực bị ô nhiễm trong phòng.
Ở giữa có một cái bàn nhỏ với một rãnh chứa đầy các thực phẩm bổ sung chất dinh dưỡng hiện nay.
Sức mạnh tinh thần lực trong phòng thanh lọc vừa rồi chỉ là hình thành trong tiềm thức, sau khi đến phòng, Bạch Phỉ quyết định lập kế hoạch thanh lọc trong một giờ.
Bạch Phỉ đi tới bên bàn, cầm lên dịch dinh dưỡng, truyền tinh thần lực của mình vào.
"Tiểu Thời, lần sau nếu cảm thấy khó chịu thì uống một lọ." Bạch Phỉ đưa cho Tiểu Thời một lọ dịch dinh dưỡng, đặt phần còn lại lên bàn
"Kể từ bây giờ, mỗi ngày ta sẽ đến gặp ngươi, nếu ngươi cần gì thì nhấn nút triệu hồi trong phòng, ta sẽ biết."
Tiểu Thời nhận lấy dịch dinh dưỡng và gật đầu.
"Vừa rồi ta vừa mới loại bỏ một ít ô nhiễm bên ngoài của ngươi, mỗi ngày ta sẽ cố gắng truyền tinh thần lực vào trong cơ thể ngươi để xem hiệu quả."
Bạch Phỉ vừa nói vừa giơ tay trái lên hỏi: "Ta chạm vào đầu ngươi được không?"
Tiểu Thời nghe xong vô thức dụi đầu về phía người trước mặt, người này có khí tức khiến nó cảm thấy thoải mái, đến mức có thể yên tâm tựa đầu vào lòng bàn tay người đó.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Tiểu Thời, Bạch Phỉ đã sẵn sàng truyền tinh thần lực vào đầu Tiểu Thời để tăng cường hiệu quả trong ngày đầu tiên.
Kết quả là, trước khi Bạch Phỉ kịp đặt tay lên đầu Tiểu Thời, Diệp Tử trên cổ tay đã trượt xuống, đứng trên đỉnh đầu Tiểu Thời, dùng chiếc lá ấn vào lòng bàn tay Bạch Phỉ.
Từ khi Bạch Phỉ tỉnh dậy liền không nhìn thấy Diệp Tử động đậy, lâu như vậy mới thấy Diệp Tử di chuyển, nhưng điều này có ý nghĩa gì?
Tiểu Thời cảm nhận được hơi thở thực vật kỳ lạ ở trên đầu, thân thể vốn đã lâu không được thả lỏng lại căng thẳng, quan trọng hơn là, sau khi cảm nhận được hơi thở này ở trên đầu, nó cũng không dám nhúc nhích.
Bạch Phỉ không biết nội tâm của Tiểu Thời lúc này, lại nghĩ Diệp Tử nghịch ngợm nên gật gật đầu nói: "Đừng cản trở."
Ai biết Diệp Tử không nhúc nhích chút nào, thay vào đó tách một nhánh nhỏ từ bên cạnh cuộn lấy tay Bạch Phỉ, đặt tay lên chiếc lá.
Lúc này đây Bạch Phỉ mới hiểu, Diệp Tử cũng muốn nhận tinh thần lực truyền vào.
Nhưng nhìn như thế nào đi nữa thì Diệp Tử cũng không giống như bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Sẽ không có vấn đề gì khi truyền tinh thần lực như thế này, đúng không?
Có điều, hắn chưa từng nghe nói có loại thực vật nào có vấn đề vì hấp thu tinh thần lực chữa trị quá mức, Bạch Phỉ nghĩ nhiều nhất chỉ là thừa dinh dưỡng.
Hắn không ngăn cản Diệp Tử, vẫn đặt lòng bàn tay lên chiếc lá, chậm rãi truyền tinh thần lực xuống.
Diệp Hoài không cắt đứt tinh thần lực, thân thể giống như ống dẫn, truyền nguyên vẹn tinh thần lực mà Bạch Phỉ đã truyền vào người anh cho Tiểu Thời.
Chỉ là trong tiềm thức anh không muốn Bạch Phỉ chạm vào đầu người khác, thân thể phản ứng nhanh hơn não.
Sau khi truyền tinh thần lực, Bạch Phỉ cảm thấy độ ô nhiễm của Tiểu Thời dường như đã bớt đi rất nhiều.
Tiểu Thời có vẻ hơi buồn ngủ, Bạch Phỉ nhìn nó nghỉ ngơi rồi mới rời khỏi phòng.
Khi trở lại hành lang ở tầng một, hắn thấy viện trưởng Wilson vẫn đứng ở đó, đứng ở trung tâm lắng nghe những gì người bên cạnh đang nói với ông.
Bạch Phỉ đến gần, nghe thấy một hai chữ trôi vào tai hắn.
"Tôi không tìm thấy nhân viên an ninh đã đi vào đặt thiết bị chống cắn trước đó, anh ta là người đã trói cây ăn thịt từ đầu đến chân.
Camera cho thấy anh ta đã ra khỏi phòng thanh lọc và rời khỏi tòa nhà khu thanh lọc rồi."
Lúc này Wilson thấy Bạch Phỉ đi tới, ra hiệu cho người bên cạnh dừng nói, trực tiếp nói với Bạch Phỉ: "Sử dụng được tinh thần lực khi nào?"
"Trong cuộc thi đột nhiên phát hiện ra có thể sử dụng nó." Bạch Phỉ đáp: "Nhưng có chút không ổn định.
"
"Không ổn định?" Wilson khó hiểu.
"Vâng, giống như có thể sử dụng hàng ngày, dùng xong một lần là hết." Bạch Phỉ không biết nên giải thích như thế nào, nên chỉ có thể tùy tiện đưa ra ẩn dụ.
"Tình huống của cậu không bình thường" Wilson sờ sờ cằm "Ta sẽ nhờ Lan khê tới Viện nghiên cứu tinh thần lực, cậu có thể qua kiểm tra miễn phí."
Bạch Phỉ vui vẻ nhận lời.
Cách hai tháng lại đến viện nghiên cứu một lần nữa, vẫn là viện trưởng Lâm Mục đích thân đến kiểm tra.
Lâm Mục nhìn báo cáo kiểm tra mới: "Dựa theo xét nghiệm gien, tinh thần lực vẫn là cấp A, lần này ta đã làm một bài kiểm tra chuyên sâu, không tìm thấy vấn đề nào khác với trình tự gen, cho nên việc không sử dụng được tinh thần lực trước đây của cậu không phải là khiếm khuyết gien.
tương tự, tình trạng bất ổn tinh thần lực hiện tại cũng không thuộc về khiếm khuyết gen."
"Vậy tôi mắc phải bệnh nan y rồi, viện trưởng." Bạch Phỉ nói đùa.
"Gần đây, viện nghiên cứu đã phát minh ra một sản phẩm mới, ta sẽ đưa cậu dùng thử, có lẽ cậu thật sự có thể phát hiện được cái gì đó nếu không, vậy chắc cậu phải đi..." Lâm Mục đột nhiên nghĩ đến người thanh niên trước mặt, người đã từng có tiền sử tự tử trước đó, đột nhiên đem những lời nói còn lại im bặt.
"Đi đâu? Viện trưởng, đừng nói nửa vời." Bạch Phỉ cười nói.
"Đi gặp bác sĩ tâm lý." Lâm Mục cố gắn nói bằng giọng điệu bình thường.
Trên thực tế, tự mình đi gặp bác sĩ tâm lý cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng đánh giá tâm lý trước đây của người trước mặt quá tệ, cho nên Lâm Mục phải cẩn thận.
Nhưng sau hai lần tiếp xúc, Lâm Mục vẫn không hiểu được, mặc dù Bạch Phỉ dường như không thuộc loại dương quang (1), nhưng trông cũng không giống người sẽ tự sát.
(1) 阳光类型: Những người thích cười, sống chăm chỉ và làm việc chăm chỉ để hoàn thiện bản thân hơn, rất lạc quan, vui vẻ và chủ động.
Dụng cụ mới trông giống khoang chữa trị, chỉ yêu cầu người xét nghiệm nằm trong đó và chờ kết quả.
Bạch Phỉ nằm xuống cái gọi là khoang kiểm tra và điều trị toàn diện sức mạnh tinh thần lực này, từ từ lấp đầy tinh thần lực vào cabin theo lời nhắc nhở.
Khi quét toàn thân xong, Bạch Phỉ đi ra, nhưng nhìn thấy Lâm Mục cau mày, giống như gặp phải vấn đề gì đó.
"Nhìn vẻ mặt của ngài, tôi còn nghĩ mình thực sự mắc phải bệnh nan y." Bạch Phỉ đi tới trước mặt Lâm Mục, nhìn thấy tinh thần lực cấp S ghi trên báo cáo trên thiết bị.
"Vậy lần này tôi nên tin cái nào? Viện trưởng" Bạch Phỉ hỏi.
Một bên là xét nghiệm di truyền chưa bao giờ sai, một bên là thiết bị mới được phát minh, dù chọn cái nào cũng có cảm giác phản bội kết quả nghiên cứu kia.
"Về mặt lý thuyết mà nói thì vẫn là xét nghiệm di truyền, nhưng nó quá kỳ lạ.
Lần đầu tiên là một ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai thì sao? "Lâm Mục ôm lấy cánh tay "Còn có một cách giải thích, về mặt di truyền, tinh thần lực của cậu quả thật là cấp A, rất có khả năng là tinh thần lực cấp 3A, quá gần cấp S, cho nên thiết bị sẽ phán định là cấp S."
Nói thật thì Lâm Mục sau khi nói ra những lời này cũng không tin, trong Đế quốc mỗi năm đều có rất nhiều người thức tỉnh tinh thần lực, không biết trăm năm qua đã có bao nhiêu người thức tỉnh tinh thần lực, nhưng từ khi thiết bị xét nghiệm ra đời, chưa bao giờ có kết quả hoàn toàn khác biệt so với xét nghiệm di truyền.
Lý do là gì, Lâm Mục với tư cách là một nhà nghiên cứu, cũng phải đưa ra một số suy đoán có thể xảy ra.
"Nhân tiện, còn một câu hỏi nữa." Lâm Mục đột nhiên nhớ tới, rồi lấy bức ảnh màu quét toàn thân của Bạch Phỉ, đưa cho Bạch Phỉ xem, chỉ vào cổ tay trái của hắn
"Vòng tay của cậu cũng có tinh thần lực, qua kiểm tra, nó rất giống với tinh thần lực của cậu, lúc đầu ta còn tưởng rằng tinh thần lực của cậu bao phủ trên đó, nhưng nếu cậu nhìn kỹ thì thật ra không phải, có tinh thần lực khác nhau đang chảy trong đó, nhưng nó rất yếu."
Bạch Phỉ không nghĩ tới Diệp Tử dị thường cũng phát hiện được, rất giống với tinh thần lực của hắn, có lẽ mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn, hấp thu tinh thần lực mỗi ngày.
Hắn đành phải trả lời một cách mơ hồ: "Có lẽ nó là một chiếc vòng tay bằng gỗ, nên ít nhiều cũng có thể hấp thu tinh thần lực?"
Vòng tay này thực sự là điểm mù nghiên cứu của Lâm Mục, bọn họ phải đặt đề tài này xuống, Lâm Mục liền nói với Bạch Phỉ: "Nhưng tinh thần lực của cậu sử dụng không ổn định, ta thật sự không tìm thấy nguyên nhân."
"Ta nghĩ cậu nên..."
"Đi khám bác sĩ tâm lý." Bạch Phỉ không đợi Lâm Mục nói, liền trả lời: "Viện trưởng có bác sĩ tâm lý nào phù hợp để giới thiệu không?"
Lâm Mục lập tức gửi danh thiếp của một nhà tâm lý học qua quang não của Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ bước ra khỏi viện nghiên cứu, nhìn những danh hiệu chói lọi trên danh thiếp, rồi ném danh thiếp vào thùng rác.
Có vấn đề về tâm lý, Bạch Phỉ cảm thấy việc sử dụng bất ổn không liên quan gì đến tâm lý, mặc dù hắn không biết nguyên nhân là gì.
Nhưng bác sĩ tâm lý tuyệt đối không được phép gặp, nếu bị phát hiện hắn không phải là người của thời đại này, mà là một linh hồn đến từ nhiều năm trước thì không phải xong rồi sao.
Đừng nói đến việc hắn có thể sử dụng tinh thần lực một cách ổn định hay không, thậm chí cả đời cũng không thể sử dụng được..