Editor: Kuro
Có vẻ hơi bị shock, Cố Kiêu cảm thấy hơi thở của mình chậm hơn nửa phút, nghiêng đầu hỏi: ” ‘Linh Vũ Ký Linh’ là cậu?”
“Hở? Ừm” Diệp Hành không biết tại sao anh muốn hỏi lại, rõ ràng đã thêm nhau, tên Wechat của anh là “Phi Nghiêu”.
Cái tên này nghe rất quen tai.
Sau đó Cố Kiêu không nói gì nữa, xoay người rời đi, dao động trong lòng vẫn chưa hoàn hồn lại, nhưng lại cảm thấy đây là đương nhiên, không có gì phải kinh hãi.
Ký Linh thật sự là cô ấy.
Anh lên xe, ngồi trước tay lái, nhìn tên Wechat của cô rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng mở điện thoại đăng nhập QQ, thấy trợ lý Đậu Đậu gửi tin nhắn.
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: Nghiêu đại đại, có đó không? Tranh minh họa《Tôi không là tôi》lần trước em nói với anh suy xét thế nào?
[Tịch Phi Nghiêu]: Câu lạc bộ kịch có thể liên lạc với tác giả không? Nếu được thì anh nhận.
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: Hả? Tại sao vậy?
Trước kia Tịch Phi Nghiêu nhận vẽ tranh minh họa loại này sẽ không quan tâm tác giả là ai, cứ vẽ là chính thôi.
[Tịch Phi Nghiêu]: Tiểu thuyết có vẻ tốt, tác giả tôn kính, hơn các nhân vật miêu tả phức tạp, vẽ không dễ.
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: Cái này…
[Tịch Phi Nghiêu]: Có thể liên hệ thì cho anh biết, vất vả rồi [hoa.jpg].
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: A a a a a a, Đại đại hôm nay anh có chuyện gì vui sao? Thế mà tung hoa cho em! Em vui chết mất!!!
[Tịch Phi Nghiêu]: [cười to.jpg] Đúng là gặp chút chuyện vui, bên anh hơi bận, khi có thể thì liên lạc.
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: [xoay quanh.jpg] Được, ~
Cố Kiêu cất điện thoại, nhìn đồng hồ đã giờ phút, không thể trì hoãn nữa, khởi động xe đi về trường.
Buổi chiều có lớp nhiếp ảnh, tuy là sinh viên ban Mỹ thuật nhưng ban Mỹ thuật cũng được phân thành nhiều loại, Cố Kiêu khá là thiên về nghệ thuật thuần túy, dĩ nhiên cũng có học thiết kế, khóa học về truyền thông chỉ có điều môn này tương đối rộng và chưa được nghiên cứu kỹ.
Cầm chiếc máy ảnh SLR thì nhớ lại chiếc máy trên tay Diệp Hành, nhãn hiệu và loại anh nhớ là AXKII-S, vốn không biết hiệu gì nhưng rất trùng hợp, giáo viên lớp nhiếp ảnh sử dụng Pentax, thương hiệu Pentax Nhật Bản.
Sau giờ học, anh đi lên bục giảng hỏi thầy giáo, tại sao giữ thương hiệu lớn như vậy lại không dùng mà lại dùng thương hiệu nhỏ.
Thầy đưa ra bốn chữ rất thần bí: “Chi phí hiệu quả”
Được rồi, thầy thắng
“Chủ yếu là Pentax là phiên bản hàng đầu của họ, thân máy lên đến khối, nhưng chất lượng hình ảnh đã tương đương với một máy cao cấp tốt, ngu sao mà không mua chứ. Em tới xem thử tấm hình này” Thầy giáo cực kỳ nhiệt tình “Màu xanh lục và xanh dương này rất đẹp, cũng chỉ có Pentax mới có thể chụp ra màu xanh thế này, chúng ta gọi nó là ‘Pentax Xanh"”
…
Cuối cùng, Cố Kiêu bị ma âm huyên thuyên không ngừng của thầy giáo giày vò mất gần nửa tiếng mới ra được khỏi lớp. Bạn thân Giang Lan bất lương đã đi không còn dấu vết.
Thật ra Cố Kiêu không biết tại sao lại ngớ ngẩn đi hỏi thầy về thương hiệu Pentax này, có lẽ do muốn hiểu cô hơn một chút, dù sao anh và cô đã bỏ lỡ rất nhiều năm, không làm thêm chút chuyện để bù đắp sao được?
Đi ra khỏi tòa lầu một mình, lại nhìn giờ đã là giờ phút chiều, suy nghĩ rồi gửi Wechat cho Diệp Hành: “Buối tối cậu có muốn ăn cháo không?”
Vừa gửi đi thì nhận được tin nhắn của Mỹ Biên Hoang Vu.
[Tôi Là Mỹ Biên Hoang Vu]: Yếu ớt hỏi một câu, xin hỏi ngài đã bắt đầu động bút chưa?
[Tịch Phi Nghiêu]: Vẫn chưa.
[Tôi Là Mỹ Biên Hoang Vu]: Nghiêu đại gia tới rất gần rồi, không muốn làm monkey đâu được chứ!!!
[Tịch Phi Nghiêu]: Sắp rồi, tôi không có chứng trì hoãn, chị yên tâm đi [khuôn mặt tươi cười.jpg]
[Tôi Là Mỹ Biên Hoang Vu]: Vậy định chừng nào vẽ?
[Tịch Phi Nghiêu]: Để ý trực tiếp mới nhất của tôi.
[Tôi Là Mỹ Biên Hoang Vu]:!!! Vừa bắt đầu đã trực tiếp, còn tưởng cậu không làm nữa chứ.
[Tịch Phi Nghiêu]: Không, tôi còn trẻ, sẽ không xảy ra không thể yêu.
Cố Kiêu và Hoang Vu sau khi tán gẫu vài câu thì không nói gì nữa, Diệp Hành trả lời Wechat ấn mở xem ——
[Linh Vũ Ký Linh]: Cảm ơn cậu, nhưng mà không cần nữa, tình hình có chuyển biến tốt, bác sĩ bảo tôi ăn ít nhất có thể vào ban đêm, cháo hồi trưa vẫn chưa ăn hết, cậu không cần tới đâu.
Ngừng mấy giây, lại gửi biểu cảm “Cảm ơn”.
Cố Kiêu nhìn tin nhắn đó rất lâu, luôn cảm thấy cô có chuyện giấu mình, nhưng vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Vậy ngày mai tôi tới thăm cậu”
[Linh Vũ Ký Linh]: Hả?
Diệp Hành bên kia cầm điện thoại nhìn bóng người trước mặt phát sầu, lời từ chối khéo cũng không thể đánh được.
Cố Kiêu chờ cô vài phút, thấy cô không trả lời thì lại gửi tới: “Vậy thì một lời đã định”
Diệp Hành nhìn tin nhắn vừa đến ngay lập tức, nhưng bóng người trước mặt cũng ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, cảm thấy cô hơi kỳ lạ: “Hành Tử làm sao thế? Khó chịu chỗ nào sao?”
Giọng nói đầy quan tâm truyền vào tai, nhưng trong lòng Diệp Hành vẫn có ác cảm, nhưng người cao to trước mặt cô là anh trai cô, anh ấy lớn hơn cô tuổi, dù trong lòng bài xích, cũng chỉ có thể mỉm cười trả lời: “Không có gì”.