Dịch: Niệm Di
(Dịch xong lúc 03:00 khuya - chưa kiểm tra gì cả mà post lên luôn... có gì mai tính. Ai đọc thấy dở, xin đừng nói lời cay đắng. Nói lời cay đắng rồi thì Tiểu Niệm Niệm dỗi, Niệm Niệm méo thèm dịch nữa, trả truyện lại cho lão Vạn Cổ đấy)
Thiết Ngưng Hương nhíu mày khi nhìn thấy từng vết thương rịn máu sau lưng tôi.
Tôi kéo áo xuống, do dự một hồi, rồi nói: “Cứu người.”
“Cứu người à? Ban đêm ban hôm, cậu đi đâu cứu người, mà lúc trở lại thì toàn thân đầy vết chém thế này? Cao Kiện, khả năng nói dối của cậu càng lúc càng kém?”
Thiết Ngưng Hương ngồi bên giường bệnh, sát bên người tôi.
Một mùi hương thoang thoảng vờn quanh ngay chóp mũi, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, không nói một lời.
“Cậu không chịu nói thật à? Tôi không hiểu, tại sao cậu không chịu nói sự thật? Nói ra đi, tôi giữ bí mật cho cậu, lại có thể san sẻ với cậu!” Ánh mắt của Thiết Ngưng Hương rất tha thiết, chân thành. Dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy lại vô cùng xinh đẹp.
Đáng tiếc, tôi đâu có lòng dạ nào để ngắm gái xinh lúc này, chỉ có thể lắc đầu một cách đờ đẫn: “Cô vẫn tự lo cho mình thì hay hơn. Lộc Hưng muốn giết cô, thằng đó không phải là kẻ tầm thường đâu.”
Tôi tự biết nỗi khổ của mình. Từ giây phút trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, đã chẳng còn một ai có thể giúp tôi. Đây là con đường mà tôi chỉ có thể bước đi một mình. Chẳng biết tôi có thể đi đến tận cùng hay không, hoặc giống như Hạ Trì, biến mất gọn gẽ, không chừa lại một vết tích như thế!
Nhìn dáng vẻ của tôi như thế, Thiết Ngưng Hương cũng không nỡ lòng hỏi tới. Cô ấy đứng dậy, vuốt gọn lại đồng phục: “Sau này, tôi không thèm hỏi đến chuyện của cậu nữa. Lần này tôi đến, chủ yếu là báo cho cậu một việc. Sáng nay, Giang Phi đã được cứu về. Hiềm nghi tội phạm bắt cóc trên người cậu đã được tẩy sạch, cứ yên tâm dưỡng bệnh ở đây đi.”
Cô ấy đi đến cửa, chợt dừng lại: “Cao Kiện, không phải tôi nằng nặc muốn hỏi đến cùng, chỉ là tôi muốn giúp cậu một phen. Khi nào cậu rảnh, hãy đến cục cảnh sát một chuyến. Sáng hôm nay, camera có quay lại cảnh cậu đưa Giang Phi về thành phố, tôi đã giấu video đó rồi.”
Nói xong, cô nàng rời đi, không thèm quay đầu lại. Nghe tiếng bước chân đi xe, tôi nhẹ nhàng thở ra, cười nhẹ với Y Y: “Dì của cháu khó nói chuyện thật.”
“Đúng mà, tại dì cháu lo lắng cho chú đó.” Y Y đặt ba lô ở cuối giường, ngồi xuống vị trí mà Thiết Ngưng Hương vừa ngồi. “Cơ mà, cháu cũng thắc mắc là chú đi đâu tối qua? Có phải chú lại bước lên chuyến xe buýt cuối cùng số 14 không?”
Y Y mở to đôi mắt đen mọng nước, đầy vẻ tò mò. Vẻ mặt này không khác gì con nít quấn lấy ba, mẹ đòi nghe truyện cổ tích trước khi ngủ.
“Đâu ra? Từ khi biết cháu, đời này chú không bao giờ dám bước lên chiếc xe số 14 ấy đâu!”
“Nè nè, ý chú là sao?”
“Chết rồi, chú nhức đầu quá. Chú muốn ngủ! Khi nào cháu đi nhớ đóng cửa lại cho chú nha. Bye bye! Hẹn gặp lại!” Tôi lăn sang một bên, trùm chăn, che kín đầu mình lại.
“Chú chú... chú chưa kể cháu nghe mà?” Y Y giận dỗi, lẩm bẩm vài câu, cuối cùng đeo ba lô lên: “Rồi rồi! Chú nghĩ ngơi tốt nha!”
Tôi nghe tiếng đóng cửa vang lên, bèn nhô đầu ra khỏi chăn: “Chú không đấu lại dì của cháu, nhưng đấu với cháu lại dễ như trở bàn tay nha!”
Bôn ba cả đêm, quả thật tôi vô cùng mệt nhọc. Chờ hai cô gái này đi rồi, tôi ngồi khoanh chân, nhập định, tụng niệm tâm pháp Diệu Chân, thả lỏng tinh thần, vừa tu hành, vừa giảm bớt nỗi mệt nhọc cơ thể.
Sau khi thực hành vài vòng, đảo mấy cái chu thiên, thấm thoát đã đến buổi trưa.
Nét thanh minh quay lại trong mắt tôi. Mọi sự uể oải ẩn sâu tận gân cốt cũng tan biến sạch sành sanh, còn những vết dao kia rồi sẽ khép lại trong vài tiếng nữa.
Tôi mặc quần áo vào, thu dọn đồ đạc. Mặc dù đau đớn cả người, nhưng chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, tạm thời tôi sẽ không quan tâm đến nó. Bởi vì, thời gian của tôi khá gấp gáp.
Vừa về đến phố Đinh Đường, tôi uống hai chén rượu Đồng Tiên vào bụng, ngũ tạng thông suốt, nhận ra có một làn khí nóng di chuyển toàn thân.
Xoay người sang bàn làm việc, tôi lấy mặt dây chuyền lấy được từ tên Hàng đầu sư nhét vào trong túi, rồi gọi điện thoại cho thư ký Trương: "Nhờ anh chuyển lời cho đổng sự Hoàng, rằng việc mà ông ấy nhờ tôi làm đã có manh mối đột phá."
Nửa tiếng sau, một chiếc Audu A8 dừng ngay cửa tiệm, chở tôi đến cao ốc tổng công ty dược Càn Đỉnh.
"Anh Cao, đổng sự Hoàng ở tầng một, chờ cậu đến tại văn phòng đấy." Thư ký Trương ra tận cửa đón khách, tự mình dẫn tôi lên lầu: "Mời cậu."
Vừa bước vào văn phòng của Hoàng Bá Nguyên, tôi nhận ra không khí có vẻ là lạ, chính xác hơn là có thêm một người khác trong phòng này.
"Là cậu à?" Tại chiếc ghế sô pha có bộ khung làm bằng thứ gỗ quý trăm tuổi kia, một vị đạo sĩ trẻ tuổi có phong thái tài hoa, tướng mạo hiên ngang đang ngồi tại đó. Gã mặt một bộ áo dài rực rỡ bằng vải gấm, từng động tác đều lộ rõ vẻ quý phái.
So với gã, một thằng thương tích đầy mình như tôi, lại vừa xuất viện, lại có vẻ thua kém rất nhiều.
Đáng lý ra, lúc này, tôi nên nói một câu: "Hàng chuyển phát nhanh của anh đã đến, vui lòng ký nhận vào đây", rồi ù té chạy khỏi nơi này cho đỡ quê độ.
Gã đạo sĩ trẻ tuổi hờ hững nhìn tôi, có chúc ít ngạc nhiên: "Chẳng ngờ cậu và tôi gặp nhau lần nữa, có vẻ là số phận đã an bài. Con chó kia của cậu chắc chắn là của ta."
Hành động cướp giật mà có thể nói ra tự nhiên như thế, không biết trình độ tu vi của tên này ra sao, nhưng đẳng cấp mặt dày, không biết xấu hổ của gã đúng là thuộc hàng ngũ đại năng ở cảnh giới Tiên Thiên nha.
"Thôi! Việc này đã xong, tôi còn đến làm phiên anh Hoàng nhiều. Giờ không quấy rầy anh nữa." Cơ bản là tên đạo sĩ trẻ tuổi này không hề cho tôi có cơ hội lên tiếng, cười nhẹ, chẳng coi ai ra gì.
Thư ký Trương khúm núm tiễn thằng đó ra về, còn tôi đóng cửa lại rồi bước tới bàn làm việc.
"Tên đạo sĩ đó có thân phận gì vậy nhỉ? Mở miệng, ngậm miệng toàn là kêu Hoàng Bá Nguyên là anh Hoàng?"
Sau khi tiễn gã đạo sĩ trẻ tuổi kia, vẻ mặt Hoàng Bá Nguyên sầm xuống: "Để cậu chê cười rồi. Nghe nói cậu tìm ra manh mối mang tính đột phá trong vụ thằng nhóc nhà tôi, chẳng biết là thông tin gì vậy?"
Rõ ràng là Hoàng Bá Nguyên muốn đổi chủ đề. Tôi cũng không ngu dại gì mà tự chuốc lấy nhục, chẳng thèm hỏi dò thân phận của tên đạo sĩ đó làm gì.
Tôi ngồi xuống cạnh bàn làm việc, lấy sợi dây chuyền mặt Song Diện Phật ra, nói thẳng vào chủ đề.
"Không biết đổng sự Hoàng từng gặp sợi dây chuyền tương tự thế này chưa?"
Hoàng Bá Nguyên cầm sợi dây chuyền Song Diện Phật lên, nhìn một hồi, bèn xụ mặt: "Cậu tìm ra vật này ở đâu?"
"Cách đây vài ngày, tôi đến bệnh viện để điều tra cô gái Tưởng Thi Hàm rồi bị người vô cớ ngăn cản. Cuối cùng, vì che giấu bí mật, kẻ đó điều khiển tâm thần của Tưởng Thi Hàm, điều khiền cô ấy nhảy lầu tự sát."
"Cậu có chứng cứ không? Đừng ăn nói lung tung chứ!" Sau khi Hoàng Bá Nguyên trong thấy sợi dây chuyền Song Diện Phật, bèn tỏ ra nóng nảy, hồi hộp từ nãy giờ. Ông ta rất khác với Hoàng Bá Nguyên từng xuất hiện trong ấn tượng của tôi, một vị cá mập tại thương trường.
"Dù ông tin hay không, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Mặt dây chuyền trong tay ông chính là do tôi lục soát được từ trên người gã hung thủ điều khiển Tưởng Thi Hàm đi tự sát." Tôi nói đến đây, bèn cố ý dừng lại, quan sát vẻ mặt của Hoàng Bá Nguyên, nhưng lão cáo già này không chịu để lộ bất cứ sơ hở nào cả.
"Vậy hung thủ thì sao? Nó đang ở đâu?"
"Tôi còn sống, chứng tỏ tên đó đã chết rồi." Tôi kéo áo lên, cho ông ta thấy rõ những vết thương dữ tợn trên người mình, rồi tiếp tục nói: "Chỉ là, ông đừng mừng vội. Có lẽ kẻ địch là một tổ chức khổng lồ. Bọn chúng thề không bỏ qua nếu chưa đạt được mục đích. Chúng giết con trai ông, cắt đứt hương hỏa nhà ông, sau đó giết con dâu ông, hủy thi diệt tích. Không chừng, nạn nhân kế tiếp không biết có phải là ông hay không nữa?"
"Cậu đang uy hiếp tôi à?" Hoàng Bá Nguyên đặt dây chuyền lên bàn, thỉnh thoảnh vô tình hoặc cố ý liếc mắt về nó.
"Không phải uy hiếp! Tôi chỉ muốn điều tra rõ chân tướng. Căn cứ vào tư liệu mà ông cung cấp trước đó, vốn dĩ đối tượng mà tôi nghi ngờ nhiều nhất chính là Bất động sản Giang Cẩm. Nhưng do một số chuyện đột ngột xảy ra, tôi đã bày trừ đối tượng nghi ngờ này. Vì thế nên tôi cần ông cung cấp thông tin cho đối tượng tình nghi mới xuất hiện này."
Tôi đã giải thích rất rõ ràng. Lão hồ ly này còn giấu diếm tôi gì đó. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên ông ta trông thấy sợi dây chuyền có hình Song Diện Phật này, và ông ta cũng hiểu rõ hàm nghĩa đại biểu của sợi dây chuyền này.
Trông tôi hùng hổ dọa người, Hoàng Bà Nguyên im lặng rất lâu, cuối cùng nhắc đến một câu chuyện cũ.
"Bề ngoài, tôi là giám đốc điều hành của công ty dược Càn Đỉnh, trông có vẻ oai phong, nhưng thật ra là tự biết nỗi khổ của mình.
Tôi mới đến Giang Thành cách đây hai mươi mấy năm, không chỗ dựa dẫm, chỉ có vài phương thuốc bí truyền mà tổ tiên để lại. Mỗi ngày, tôi làm lụng vất vả, bán thuốc Đông y mưu sinh. Chỉ là, mặc dù những tháng ngày ấy khốn khổ như thế, nhưng một nhà ba người chúng tôi sống cùng nhau vô cùng hạnh phúc.
Sau đó, bà xã tôi sinh đứa con gái thứ hai. Con bé mắc bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ chẩn đoán, nói nó không sống quá 15 tuổi. Vì cứu mạng con gái, chẳng còn cách nào khác, tôi đành bán căn nhà tổ. Thế nhưng mà, bất hạnh vẫn chưa chịu buông tha tôi. Sau khi sinh con, vợ tôi lại mắc bệnh nặng.
Khi ấy, tôi cùng đường mạt lộ, chuẩn bị bán luôn cái đơn thuốc tổ truyền kia. Nhưng sau đó, tôi gặp được quý nhân của đời mình.
Đã qua nhiều năm, tôi không thể nhớ rõ gương mặt của người đó, chỉ nhớ mang máng ông ta là một vị có vẻ ngoài vừa là sư thầy, vừa là đạo sĩ, đeo một sợi dây chuyền mặt Song Diện Phật..."