Dịch: Niệm Di
***
Một vầng sáng vàng lóe lên từ tay tôi, bao trùm một khoảng diện tích ngay khi tôi dán lá bùa lên trán Tiết Phi.
Nó liền bị khóa chặt tựa như đang có một sợi xích sắt đỏ hồng quấn lên, mặt mày vặn vẹo méo mó. Một màn khói đen toát ra từ thân thể nằm phía sau bộ đồng phục tàn khuyết.
“Mày muốn làm gì? Thả tao ra!” Cơn đau khiến Tiết Phi kêu là thảm thiết. Nó bị bùa chú trói buộc, không thể động đậy, có thể tùy ý để tôi xâu xé.
Lá bùa ánh vàng trong tay tôi hiệu quả vượt xa dự đón, không uổng công xuất từ tay thiên sự của Diệu Chân đạo. Uy lực của nó vô cùng to lớn.
Tú Mộc đứng bên cạnh, thấy vậy, cảm thấy rất hoang mang, lo sợ. Nói thật ra, thằng này chính là một con quỷ thất bại, chẳng ngờ bị đạo pháp gà mờ của tôi hù dọa, nhúc nhích một chút cũng không dám. Rõ ràng nó cũng chỉ là một thằng rất nhát gan khi còn sống mà thôi.
Nhìn Tiết Phi bị bùa chú vây khốn, trước hết, tôi đóng cửa phòng thí nghiệm lại, rồi tiến tới đứng giữa ba “người.”
“Quách Quân Kiệt, chúng ta lại gặp mặt.” Nhìn nó trong bộ dạng bầm dập mặt mũi, người đầy vết thương thế kia, tôi im lặng cho tay vào túi, khẽ chạm vào lá Lôi phù, nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định không sử dụng ngay lúc này.
Tôi cứ cảm thấy Quách Quân Kiệt có gì đó khác khác bọn học sinh với thân thể tàn khuyết kia, vẫn còn khả năng giao lưu.
“Chúng ta quen nhau à?” Quách Quân Kiệt cũng không rõ vì sao tôi ra tay giúp nó. Trông như đây là lần đầu tiên nó gặp tôi, giọng điệu khá căng thẳng.
“Có quen hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ là tao muốn hỏi mày một câu, tại sao mày không đánh trả lại?” Nếu tôi không ra tay ngăn cản, rất có thể Tiết Phi sẽ đổ nguyên bình thuốc hóa học vào miệng nó. Nhớ lại nhiệm vụ livestream tại trung học Tân Hỗ, đúng thật giọng nói của Quách Quân Kiệt có âm hưởng trầm đục, không tương xứng với lứa tuổi. Rất có thể là nó từng bị thương tích ở bộ phận cấu thành giọng nói.
“Tao... không dám!” Nghe nó nói, tôi càng hiểu rõ thêm nền nếp sinh hoạt tuyệt vọng của Quách Quân Kiệt từ những ngày bước chân vào cấp trung học phổ thông này. Ngay từ đầu, nó cũng từng phản kháng, nhưng sau mỗi lần giãy giụa, nó đều gánh chịu sự khinh nhục và bắt nạt nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, bên ban giám hiệu nhà trường chưa bao giờ trách phạt bọn học sinh đầu gấu kia, và vô lý là lại trách phạt ngược lại nó.
Nó bị thương tích khắp người, lại phải biết bảng kiểm điểm, rời xin lỗi trước đám đông. Đây là chuyện mà nó không bao giờ muốn làm.
Nó thà bị đánh đập, chứ không bao giờ muốn bộc lộ bộ dáng đáng thương như thế trước mặt mỗi người.
Nghe câu chuyện của Quách Quân Kiệt xong, tôi im lặng một hồi lâu. Tôi biết nó là một tên cuồng ma sát nhân với tội ác tày trời. Tôi cũng biết nó chính là đạo diễn cho cả vở kịch ác mộng luân hồi này. Nhưng có một chuyện mà tôi không thể phản bác, những lời mà nó kể đều là sự thật đã từng xảy ra.
“Nếu hiện tại, tao cho mày một cơ hội báo thù, mày có dám ra tay không?”
“Cơ hội gì?”
Trước ánh mắt đầy nghi ngờ của Quách Quân Kiệt, tôi lục lọi trong một thùng xếp ở góc phòng, lấy ra một cây búa và một con dao để cắt tiêu bản. Sau đó, tôi đặt hai công cụ này trước mặt nó.
“Tiết Phi đã bị tao trói buộc, không thể nhúc nhích. Hiện tại, mày có ba lựa chọn. Một, vì tình bạn học, mày có thể thuyết phục tao tha cho nó. Hai, mày cầm búa đập nát đầu nó. Ba, mày lấy con dao này, đâm thẳng vào tim nó, giết nó chết tươi.” Tôi mỉm cười, nhìn vào thằng nhóc có gương mặt non nớt trước mặt. Đây chính là một câu hỏi tâm lý, chẳng qua là tôi vận dụng câu hỏi trong sách vở để áp dụng vào thực tế trong giấc mơ này.
Tôi vừa dứt lời, trong khi Quách Quân Kiệt vẫn chưa phản ứng, thì Tiết Phi đã bắt đầu tru tréo, thét gào. Làn khí đen trên người nó xoay chuyển điên cuồng, lá bùa ánh kim bắt đầu chập chờn, dao động.
“Mày lựa chọn nhanh lên!” Tôi lên tiếng hối thúc. Lúc này, Quách Quân Kiệt bàn hồi phục tinh thần. Nó bước đến cạnh bàn, đưa tay do dự giữa cây búa sắt và con dao.
Hiển nhiên là, Quách Quân Kiệt đã ấp ủ nỗi oán hận lâu nay, nên trực tiếp bỏ qua sự lựa chọn đầu tiên. Đã từ khi nào, hạt mầm giết chóc đã được ươm trong tâm tưởng của nó.
Tôi nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Quách Quân Kiệt. Hai công cụ còn lại là búa sắt và dao cắt gọt. Mặc dù mục đích trong việc sử dụng chúng đều là để giết chết Tiết Phi, nhưng qua việc sử dụng công cụ khác nhau, tôi có thể đánh giá trình độ tâm lý lệch lạc của nó nghiêm trọng đến nhường nào.
Nếu dùng búa sắt để hành hung, đa phần hung thủ đang muốn phát tiết, muốn lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của nạn nhân, kéo dài thời gian tử vọng của người bị hại, để bản thân mình hưởng thụ đầy đủ quá trình giết người.
Trong khi đó, chuyện sẽ khác đi nếu chọn con dao cắt gọt. Nếu muốn dùng một nhát chí mạng, đa phần hung thủ sẽ dùng dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim.
Quách Quân Kiệt do dự hồi lâu, cuối cùng cầm dao nhỏ, bước đến cạnh tôi: “Giờ làm... làm sao đây?”
“Mày muốn làm sao, thì cứ làm thế!” Tôi lui sang một bên, im lặng nhìn nó chằm chằm.
Thằng nhóc tầm 17, 18 tuổi này cầm đao rất chặt, bóng dáng hơi đáng sợ.
“Quách Quân Kiệt, mày điên rồi! Mày dám động vào tao thử xem?” Dù Tiết Phi đang bị nhốt, nhưng tính cách ương ngạnh vẫn không hề thay đổi. Nó giẫu giụa một cách liều mạng. Làn khói đen trên người nó dày đặc dần, trong khi lá bùa ánh vàng càng lúc càng mờ nhạt.
Bước đến trước người Tiết Phi, Quách Quân Kiệt nâng cao dao lên, từ từ qua khỏi đầu mình.
“Thằng con hoang, mày ngon thì thử xem!”
Cánh tay vụt xuống, con dao nhỏ bén nhọn đâm chính xác vào trái tim của Tiết Phi.
Âm thanh con dao cắt gọt xuyên qua da thịt khiến tôi cảm thấy khó chịu, dù đang ở trong giấc mơ.
“Aaa.............!”
Âm thanh cuồng loạn, mất không chế ấy không phải do Tiết Phi thét lên, mà kẻ đó chính là Quách Quân Kiệt.
Sau khi đâm một dao vào, dường như nó phát điên lên vậy. Quách Quân Kiệt liên tục đâm đi đâm lại nhiều lần, máu văng tung tóe, trông thật điên cuồng.
“Cao Kiện, không cản nó à?” Hoàng Tuyết kéo nhẹ áo tôi, trốn sau lưng. Đây là lần đầu tiên mà cô ấy trông thấy cảnh tượng máu me như thế này.
“Tại sao lại cản?” Trong hiện thực, Quách Quân Kiệt bị hại thê thảm, nên trong giấc mơ này, tôi cho nó có quyền chọn lựa.
Nếu phán xét một cách nghiêm khắc, hành vi của tôi được quy vào xúi giục gây án, nhưng tôi không hề xem hành vi trái ngược với đạo đức phổ thông này là sai lầm.
Nguyên nhân mà tôi không thích hợp làm cảnh sát cũng từ đây mà ra. Tôi luôn kiên trì tin tưởng vào chuyện mà mình xác định là đúng đắn, dù chuyện đó có đi ngược lại với con đường của luật pháp.
Tiết Phi ngã xuống giữa vũng máu, cố há miệng ra hô hấp, hít lấy hít để không khí, bộ dáng không khác gì một con cá tươi bị mổ bụng.
Quách Quân Kiệt cầm dao, ngồi xuống cạnh nó, nhìn chằm chằm một hồi, rồi xoay về phía tôi: “Tại sao mày muốn giúp tao? Mày là ai?”
“Mày thật sự không nhận ra tao à?” Tôi bước giữa dòng máu loãng đang lan tràn, ngồi xổm trước mặt Quách Quân Kiệt.
“Không quen! Nhưng cám ơn mày.” Nó nói lời cám ơn một cách cứng nhắc. Bị vây quanh giữa hành động quạt gió nổi lửa của Song Diện Phật, cả thế giới đều ngoảnh mặt với nó, trong khi tôi là người đầu tiên chịu đứng ra nói chuyện vì nó.
“Không cần cám ơn đâu, chỉ hy vọng mày trả lời thành thật một vài câu hỏi của tao.” Những chuyện mà tôi làm chỉ là một bước đệm cho giờ phút này. Tôi muốn biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra cách đây 05 năm tại trường trung học phổ thông Tân Hỗ.
“Mày hỏi đi.”
Việc Quách Quân Kiệt chịu hợp tác như thế này là một chuyện cực tốt cho tôi. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng, thì cửa phòng thí nghiệm đã bị đá tung ra, một cặp anh em song sinh chạy vào với vẻ mặt hoang mang, rối loạn.
“Là bọn mày à?”
Hai phe đứng đối diện nhau, đều tự cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Gã em trai có gương mặt tuấn tú vừa trông thấy tôi bèn nổi trận lôi đình: “Cuối cùng cũng tìm ra mày, là tự mày chọc vào tổ ong vò vẽ nhá! Mày định để bọn tao làm đệm lưng cho mày chạy trốn à? Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?”
Gã móc dao găm ra, gương mặt vô cùng hung ác.
“Tử Mão, từ từ đã! Chuyện chính quan trọng hơn.” Người anh đưa tay kéo người em lại, cầm một lá bùa màu xám tro trong tay, nói với tôi: “Giấc mơ này đã bị bách quỷ chiếm giữ. Nếu mày muốn phân thắng bại với bọn tao, chỉ kết cục chính là lưỡng bại câu thương.”
“Nếu hợp tác, cả hai đều có lợi. Nếu đánh nhau, cả hai chết chung. Tao vẫn hiểu rõ đạo lý này.”
Thông qua cuộc nói chuyện, tôi đã biết được tên gọi của bọn này. Người em có khuôn mặt tuấn tú tên Tử Mão, còn người anh trai có gương mặt với vết bớt xấu xí tên Tử Sửu. Hai tên này đều là quân cờ do Song Diệt Phật cắm chốt tại Giang Thành.
Hai anh em này có tài năng bẩm sinh, có thể dung hợp hai trường phái Phật và Quỷ, biến ra một pháp môn hoàn toàn mới. Hơn nữa, hai kẻ này có bản lĩnh đi vào giấc mơ, nhưng còn kém xa Anh Tử.
Nếu bọn chúng muốn nhập mộng, trước tiên phải tính toán đúng thời gian, rồi phối hợp với bùa chú và huyết tế tà thần mới có thể thành công.
“Nếu mày đã có thể tiến vào giấc mơ, xem ra cũng không phải hạng người phàm tục. Hiện tại, lệ quỷ đông đảo, số lượng ít nhất hơn trăm con. Nếu dùng bùa chú thông thường, rất khó có thể đuổi tận giết tuyệt bọn chúng.” Vết bớt trên mặt Tử Sửu vặn vẹo theo từng câu nói của gã. Gã nói tiếp, trong mắt lóe ra một luồng sáng nguy hiểm: “Vì thế nên tao muốn bố trí Cửu Tử Tuyệt Âm trận, dùng đại trận treo cổ sạch bách bọn lệ quỷ này. Chờ sau khi giết sạch bọn chúng, thì mày và bọn tao lại so tài một trận phân thắng bại. Không biết mày nghĩ sao?”
“Anh hai, trận nhãn của cái đại trận này đâu phải vật phàm tục. Anh nghĩ kĩ lại đi!” Thằng em giả vờ can ngăn, nhưng trong bụng dạ đang ngầm hiểu với nhau, lại giao lưu bằng ánh mắt. Tôi lo lắng không rõ bọn chúng định giở âm mưu quỷ kế gì.