Dịch: Niệm Di
Tôi giật mình khi nhìn thấy lá bùa trong tay Tử Sửu, khó thốt nên lời. May thay, gã vẫn luôn chú tâm vào trận pháp, không nhận ra sự kỳ lạ từ tôi.
“Bùa Thỉnh Thần!” Phỏng chừng cả đời này tôi cũng không bao giờ quên lá bùa trong tay gã. Tại Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03, chính nhờ vào lá bùa y hệt này, tôi mới có thể thỉnh thần nhập lên người, ngăn trở con tuyệt thế hung vật thoát ra khỏi vòng vây.
“Nó dùng lá bùa đó để làm tâm trận à?” Tâm trận chính là vị trí trung tâm của trận pháp, là nơi quan trọng nhất. Thông thường, người bày trận sẽ dùng thiên tài địa bảo hoặc dụng cụ bảo tồn nguyện lực hay chấp niệm để giữ chức năng làm tâm. Đằng này, tại sao gã kia lại dùng một lá bùa?
Tôi tự hỏi, rồi lui dần đến cửa cầu thang, hỏi Tử Mão: “Này, đừng có đùa với Trận pháp. Giờ anh mày lại dùng một lá bùa để làm tâm trận, có phải là vội vàng quá không?”
“Mày chưa trải sự đời rồi, lá bùa này không tầm thường đâu.” Giọng Tử Mão âm u, nhìn lá bùa ấy bằng một ánh mắt tham lam trần trụi: “Lá bùa này do Hồ tiên vẽ nên, vốn được thờ cúng sâu trong rừng núi. Cũng may là anh trai tao đủ may mắn mới có thể thỉnh ra ngoài.”
“Người khai sáng ra đạo dùng bùa chú chính là Thiên sư đạo nhân. Nếu bùa do yêu quái vẽ thì làm sao có công hiệu? Có khi nào hai đứa bây bị lừa không?”
“Đúng là bọn yêu quái bình thường sẽ không am hiểu bùa chú, nhưng đây chính là Đệ nhất Hồ tiên trong ngàn năm qua...”
“Khụ khụ!” Tử Sửu ho khan hai tiếng từ giữa trận. Gã trừng mắt nhìn thằng em, sau đó cả hai im bặt.
Mặc dù tôi hỏi bóng hỏi gió cỡ nào, Tử Mão đều ấp a ấp úng, không chịu giải thích rõ.
“Chắc chắn trận đồ này có vấn đề.” Tôi xoa cằm, nhìn chằm chằm lá bùa trong tay Tử Sửu. Đầu tiên, gã thực hiện ba quỳ, chín lạy trước lá bùa, rồi đặt nó ở giữa ba con anh linh.
Dường như gã biết tôi chú ý, nhì gã chăm chú, nên gã chỉ dám niệm thầm thần chú. Tôi chỉ thấy gã mấp máy môi, chứ không nghe thấy gì cả.
“Dùng bùa Thỉnh Thần để áp trận.... Nó tính làm gì vậy?”
Dựa theo hành động thi pháp và niệm chú của Tử Sửu, miệng của ba con anh linh nứt ra hoàn toàn. Âm khí trong hành lang hóa thành từng làn gió đen, bay vào miệng bọn chúng.
“Bọn nó cắn nuốt âm khí và oán khí ư?” Tôi vừa định quan sát tiếp, bỗng nghe tiếng bước chân tập tễnh dưới cầu thang. Bọn học sinh có thân thể tàn khuyết kia đã đến!
Cả một nhóm người tụ vào nhau, khí đen mù mịt, toàn là những thân thể đang đong đưa qua lại. Mặt chúng trắng bệch, ngũ quan dị hình dị dạng cùng với đôi mắt đen ngòm.
“Tìm ra rồi! Bọn chúng đây này!”
“Chơi trốn tìm à? Tao chơi chưa đã ghiền nè!”
“Nhiều bạn mới vậy à? Đủ để vui đùa cùng chúng ta một thời gian dài!”
Bọn chúng vọt đến, giọng điệu quỷ dị, trông như một dòng sông đen ngòm.
“Lục Tội Chân Ngôn! Sất, Đà, Già, La!” Tử Mão hô to chân ngôn của Phật pháp trừ ma. Những chữ này ẩn chứ nguyện lực của Phật môn, có tính sát thương cực cao với bọn ma quỷ.
Một mình gã nhảy vào hành lang, so chiêu cùng bọn ma quỷ. Cứ quỷ hồn nào bị dao găm của gã lia ngang, trên người sẽ xuất hiện vết thương không thể nào khép lại.
Tiếng quỷ khóc sói gào vang vọng. Thằng đó hô mưa gọi gió đằng kia, trong khi tôi ở bên này có hơi xấu hổ một chút.
Tử Mão chính là một tu sĩ, còn tôi là một thằng tay ngang, một gã dân thường biết chút ít đạo pháp. Tôi tu hành chưa được nửa tháng, kêu tôi ngăn cản bọn quỷ hồn tiến vào từ cầu thang này, thiệt là quá sức cho tôi rồi.
“Anh Tử, cháu lo khu lầu dưới nhé, nhất định phải thủ vững!” Tôi nói với con bé có vóc dáng y hệt Anh Tử như thế. Con bé gật đầu, đúng thiệt nghe lời, đứng chắc trước cửa cầu thang.
Tôi nhìn con bé một cách đầy ẩn ý, rồi không nói thêm gì cả, lấy lá bùa Trấn Áp ra.
"Ngũ phương Thần tướng, mượn dùng pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!"
Tôi không ném lá bùa ra, mà giữ nó trong tay. Bùa chú vờn quanh tay tôi, dòng ánh sáng lóng lánh có thể đốt cháy được bọn âm hồn.
Tôi thét lên, rồi nhảy xổ vào giữa đám quỷ hồn ấy, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với chúng. Bọn lệ quỷ bên trong cơn ác mộng này quá đông, dù đã chia ra ba nhóm, nhưng mỗi người chúng tôi đều gánh lấy áp lực cực lớn.
Bùa chú quấn quanh tay tôi mờ dần, sắp sửa vụt tắt. Nó bị âm khí ăn mòn, vết rách chằng chịt.
“Tử Sửu! Mày đẩy nhanh tiến độ coi!” Vừa qua vài phút, cả người tôi đã bị khói đen bám đầy, âm khí thẩm thấu vào cơ thể, tâm thần mờ mịt dần.
Thằng Tử Mão trong hành lang cũng sắp đến mức giới hạn. Dao găm mà gã cầm đã gãy ngang, trên người dính lấy vài vết thương hình dấu răng của bọn lệ quỷ.
“Cố gắng đi!” Mặt Tử Sửu chuyển sang màu đỏ sậm. Hiện tại, gã đang chủ trì trận pháp, khó có thể phân tâm đến thế giới bên ngoài.
Gã quỳ xuống, hai tay nâng lá bùa lên, dường như đang đỡ một vật vô cùng nặng vậy: “Tam Anh Tụ Linh!”
Âm hồn, lệ quỷ xuất hiện càng lúc càng đông. Tốc độ hấp thu âm khí của ba con anh linh còn nhanh hơn trước. Chúng há to miệng, ễnh cái bụng tròn đang căng dần lên, trông cực kỳ khủng khiếp.
Tử Sửu phun ra một ngụm máu. Máu rơi xuống đất, hóa thành một sợi tơ nối liền ba đứa em bé ma quỷ này. Sau đó, sợi tơ máu xoay chuyển dần, hút sạch những làn âm khí và oán khí kia, rồi chuyển dời nó vào trong lá bùa nằm trên bàn tay của Tử Sửu.
“Khởi trận!” Gã thét to, lá bùa kia bỗng dưng tỏa ra hơi thở sự sống sau khi những luồng âm khí kéo đến. Nó giống như vừa thức tỉnh từ một giấc ngủ say, chậm rãi hấp thu âm khí, trong khi cái bụng to của ba con anh linh cứ xẹp xuống dần.
Vừa hút sạch âm khí, hình vẽ Cửu vĩ Hồ ly màu máu trên lá bùa bỗng nhiên mở mắt ra. Ấy thế mà, có lẽ lá bùa này vẫn chưa hấp thu đủ khi lực hút cứ xuất hiện cuồn cuộn. Cuối cùng, nó hấp thu luôn cả ba con anh linh gớm ghiếc đang khóc rống một cách thảm thương kia!
“Vẫn chưa đủ!” Âm khí xao động, tóc đen trên đầu Tử Sửu tung bay. Gã thét to về hướng Tử Mão: “Khai Sinh môn!”
Tử Mão nghe vậy, bèn lấy lá cờ lệnh màu đen trong người ra, nhanh chóng nấp vào một góc.
Thằng này vừa mới né sang, lực hút to lớn kia bèn kéo cả bọn âm hồn lệ quỷ tại nơi đó vào trận.
Quỷ hồn than khóc, hóa thành từng làn tinh hoa rồi bị lá bùa máu kia hấp thu sạch sành sanh. Những nét hoa văn trên thân bùa càng lúc càng rực rỡ, có vẻ như con Cửu vĩ Huyết hồ kia sắp sửa sống lại vậy.
“Không đủ, vẫn còn chưa đủ!” Tử Sửu không quan tâm bản thân mình đang bị âm khí ăn mòn qua da, cả thân thể đen kịt, mà nâng lá bùa lên cao một cách điên cuồng.
Tôi đã sớm phát hiện tình trạng dị thường sau lưng. Lực hút bỗng nhiên biến lớn, chẳng riêng gì âm hồn, mà ngay cả tôi cũng bị kéo vào.
“Thứ gì vậy? Tử Sửu, mày định làm gì?”
Đại trận đã thành, Tử Sửu chẳng cần phải nể nang chi cả. Gã cười to: “Sao nào? Dĩ nhiên là tao định giết chết tất cả bọn mày rồi! Cơ bản đây không phải là Cửu Tử Tuyệt Âm trận gì cả. Tên của trận này là Tam Anh Tụ Linh, dùng âm khí của trẻ con sinh vào giờ âm để làm dung môi kích hoạt. Từ đó, nó tác động đến 300 loại âm khí bên trong trận đồ, có khả năng biến bọn quỷ hồ, tà vật kia trở thành âm khí tinh thuần.”
Gã rất đắc ý. Âm khí cuồn cuộn vờn quánh. Lá bùa máu trong tay đã cắn nuốt âm khí đủ nhiều, tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi lóng lánh, chói mắt giữa màn đêm.
“Mà đây chỉ là bước đầu tiên thôi. Khi còn nhỏ, tao từng ngẫu nhiên được Hồ tiên ban bùa nơi rừng sâu. Mặc dù đây chỉ là một lá bùa tiểu thừa, nhưng chỉ cần cung cấp đầy đủ máu thịt âm khí, nó thậm chí có thể phát ra uy lực của cấp bùa chú thượng thừa!
Do đó, một công đôi việc thôi! Trước hết, tao diệt lệ quỷ, lấy âm khí, sau đó sẽ thỉnh thần nhập thân, tru diệt hết cái bọn cuồng đồ dám cướp đoạt Bát tự Thần sát như mày!”
Đại thể của Tử Sửu đã thành, dĩ nhiên không cần che giấu âm mưu của bản thân nữa. Gã bèn dán lá bùa máu vào ngay trán mình.
Sau khi hút âm khí, lá bùa có hung tính cực mạnh. Gã chỉ vừa dán lên đỉnh đầu, nơi ấy bỗng túa ra máu tươi. Một chuyện quỷ dị hơn chính là, dòng máu tươi vừa bắn ra ấy bỗng đông lại, rồi bị hút ngược vào lá bùa.
Đây là một lá bùa có thể hút hồn phách, máu huyết của người thi pháp, thậm chí cả tuổi thọ nữa. Chính bản thân tôi đã từng trải nghiệm chuyện này.
“Cao Kiện, mày dám nhúng tay vào đại sự của Phật Đà, dám tranh đoạt số mệnh của Bát tự. Hôm nay chính là ngày chết của mày!
Biến cố xuất hiện trong chớp mắt. Tôi đã sớm đề phòng bọn này có ý đồ xấu, ai ngờ kế hoạch của nó lại độc ác đến thế. Nó đã lợi dụng oán khí từ cơn ác mộng này để cung cấp cho lá bùa máu kia, dùng nó để thỉnh thần.
“Tử Sửu! Mày muốn chơi với tao ngay lúc này thật à? Chúng ta đang đứng giữa ác mộng! Nếu mày giết tao, mày càng khó thoát khỏi giấc mơ này.”
Từ khi lá bùa máu kia thức tỉnh, tôi cảm giác được có một luồng ý chí nào đó đang thức tỉnh dần trong ý niệm của bản thân. Sau lớp áo của tôi, dường như hình xăm Huyết hồ ly kéo dài từ ngực đến đùi đang dần sống lại vậy. Hai mắt của nó bộ lộ một nét tham lam và hưng phấn.
Nghe tôi nói xong, Tử Sửu hơi chần chờ, nhưng rồi vẫn tỏ ra ý định ngoan độc: “Mày nghĩ tao không nhận ra à? Mày đang che chở cho một thằng nhóc được tạo ra từ oán khí, đúng không? Tao đoán rằng, nó chính là yếu tố mấu chốt để phá cục. Đừng lắm lời nữa, tao tiễn mày lên đường nhé!”
Gã vội vã ra tay, không cho tôi có cơ hội phân trần, chắc có lẽ cũng sợ bản thân mình lại đổi ý. Quả thật tên Tử Sửu này rất khó đối phó, hơn cả những gì mà tôi dự liệu.
Hai mươi bảy lá bùa dưới chân bị dòng máu tươi hòa trộn thành một thể. Tử Sửu cắt một giọt máu ở ngay giữa trán, điểm vào lá bùa máu trên tay, rồi hô lớn:
“Thỉnh thần!”