Dịch: Thỏ Thỉnh Thần
Biên: Niệm Di
Giáo sư trong lúc vô tình đã kể lại câu chuyện ngày xưa mà cậu bé kia đã nói với tôi. Cái đêm mà cậu bé ở nhà một mình, thứ mà cậu nhìn thấy không phải con mèo kia, mà chính là cô giáo sư khi ấy đang lẻn vào trong phòng.
“Thú cưng trong nhà biến mất, đến cả trẻ nít cũng không thấy đâu, giống hệt những gì người đàn ông nói trong cuộc gọi điện thoại trước khi bắt đầu nhiệm vụ.” Tôi hé mắt nhìn vào bộ dạng của người phụ nữ mặc áo blouse trắng kia, vóc dáng không cao, dáng người nhỏ xinh, chắc chắn là phụ nữ.
“Trước khi livestream bắt đầu, người đàn ông bên kia điện thoại đã cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin: Người vợ trở nên khác thường, mùi máu tươi thoang thoảng, lông động vật, còn có cả formalin.” Kết hợp những chi tiết này, trong đầu tôi vẽ ra hình ảnh một người phụ nữ mất trí. Trước mặt mọi người cô ấy vẫn tỏ ra bình thường, nhưng ở trong bóng tối lại cực kì tàn nhẫn, biến thái.
Giáo sư đi ra ngoài, đứa trẻ cũng thôi không thút thít nữa. Tôi mơ hồi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Con mèo đã chết, có ngâm nó ở trong bình thì nó vẫn chết, cô lừa cháu!”
Cậu bé ra sức đấm, đá vào người giáo sư. Người phụ nữ này cũng không phản ứng lại, chờ đến khi cậu bé ấy bình tĩnh lại, cô mới nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Nó không chết, chỉ là nó đã ngủ rồi, chỉ cần cháu làm đúng cách, chắc chắn sẽ đánh thức được nó.”
Giáo sư kéo cậu ấy vào trong phòng, lấy dao phẫu thuật tự cắt da mình, bên trong không có một giọt máu nào chảy ra. Không ngờ rằng, có mấy sợi tơ trắng chui ra từ miệng vết thương, bò vào người chú mèo đã chết.
Một lúc sau, chú mèo đã chết kia chậm rãi bò lên, chạy nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.
Cậu bé nín khóc, ngây thơ đuổi theo, miệng nở nụ cười, vừa chạy vừa kêu: “Đầu lưỡi hồng! Đầu lưỡi hồng!”
“Giáo sư, tại sao cô làm như vậy? Đã nuôi đứa trẻ kia, lại quá mức nuông chiều nó, một ngày nào đó nó sẽ trốn thoát và làm hỏng thành quả mà cô đã cực khổ lắm mới đạt được.” Trương Giai Kỳ nhìn cậu bé kia chạy đi, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tôi có ý nghĩ riêng của mình, em không cần phải quan tâm.” Giọng của giáo sư lại lạnh lùng như trước: “Cứ làm tốt công việc của mình đi, đến khi chúng ta thành công, người tiếp theo chúng ta hồi sinh sẽ là bà ngoại của em.”
Trương Giai Kỳ không dám nhiều lời, vâng dạ làm theo.
“Các cơ quan của Bạch Vọng đã bắt đầu suy kiệt, xem chừng chỉ kéo dài được một tuần. Bây giờ, em cùng cô chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ngay lập tức. Lấy xác của gã bảo vệ cao lớn kia làm các bộ phận dự phòng trước, nhón máu giống nhau, chỉ sợ rằng thời gian lần này không được tăng thêm là mấy.”
“Giáo sư, vậy chúng ta làm gì với hai người kia?”
“Tuy là họ đã trúng Khiên Ti cổ, nhưng chỉ trong chốc lát thì chưa thể chết được. Đợi khi chúng ta phẫu thuật xong, sẽ lấy cổ trùng trong người họ ra.” Giáo sư nhìn nhìn Trương Giai Kỳ: “Em còn có câu hỏi nào không?”
“Không, chỉ là mỗi lần nhìn vào những sợi tơ trắng trên người họ, em hơi sợ hãi.”
“Rồi sẽ quen thôi, lúc đầu tôi nhìn thấy chúng ở trên những xác chết cũng sợ giống như em, nhưng sau khi tiếp xúc với chúng, tôi thấy chúng cũng chỉ là một dạng sinh vật sống thôi.”
Hai người phụ nữ cùng nhau bước ra khỏi phòng, đi đến nơi sâu nhất trong hành lang, bật đèn mổ lên. Ánh sáng xuyên qua hành lang, lộ ra những cái xác đang xếp chung ở một góc tối, số lượng của chúng nhiều đến mức có thể làm cho người ta thấy sợ.
“Đi rồi à?” Ngón tay tôi ấn chiếc dao xuống một chút, vừa rồi chỉ chút nữa là tôi không thể chịu được nữa. Hóa ra, giả chết không hề dễ dàng chút nào, nhất là trong những tình huống cấp bách.
“Người phụ nữ mặc áo blouse trắng, hẳn chính là giáo sư của Trương Giai Kỳ - Lưu Huyên.” Cô ta chính là hung thủ ẩn giấu bên trong khu đào tạo bị niêm phong này, là chìa khóa của tất cả những chuyện kinh dị trong đêm nay.
“Hai người họ sẽ thực hiện một ca phẫu thuật trên cơ thể người khác, vậy ra họ tìm những cơ thể sống là để thay những bộ phận cơ thể mới.” Tôi đã biết được thêm nhiều thông tin từ câu chuyện của họ. Hai người này có tâm huyết với chuyện hồi sinh người chết như vậy, ắt đều có lí do riêng.
“Trương Giai Kỳ hẳn là muốn hồi sinh bà ngoại mình, còn Lưu Huyên ắt hẳn muốn giúp người có tên Bạch Vọng sống lại.” Lúc nãy, giáo sư có nhắc đến một cái tên rất lạ — Bạch Vọng, nếu chỉ nghe cái tên này, ắt người ta sẽ nghĩ đến một người đàn ông.
“Chồng của Lưu Huyên đã biến mất trước khi cô ta mất tích. Ngoài chồng cô ta ra, Lưu Huyên cũng không hề có bất kì người thân nào. Đây đều là những gì Trương Giai Kỳ đã nói khi gặp mình. Lúc ấy, cô ta cũng không có lí do gì để nói dối.” Sau khi nghĩ về điều đó, tôi đã đưa ra một kết luận có chút mâu thuẫn, tất cả những gì Lưu Huyền đang làm, đều là vì người chồng của cô ta, Bạch Vọng.
Điều này nghe chừng rất mâu thuẫn với cuộc gọi trước khi livestream. Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại rất hoảng sợ, lại có phần ngờ vực. Cứ theo như lời nói của người đàn ông, vợ của ông ta xem chừng mới là người phát sinh vấn đề cơ mà.
Nghĩ đến thái độ của Lưu Huyên khi nãy với cậu bé kia, tôi càng thấy lạ hơn. Người này không thể được định nghĩa bằng hai từ đơn giản là "kẻ xấu" và "người tốt" được. Cô ta như là đang trốn trong một cái kén tằm thật dày, vĩnh viễn không bao giờ chui ra, không thể biết được bên trong là một chú bướm xinh đẹp hay là một loại côn trùng hung dữ.
Lưu Huyên và Trương Giai Kỳ đang chuẩn bị phẫu thuật. Từ lúc họ bắt đầu làm việc, chẳng còn nhớ gì đến tôi và gã bảo vệ lùn. Bây giờ, họ quay lại nhìn, mới thấy trên người gã bảo vệ đã bắt đầu xuất hiện những nốt sưng đỏ, mặt gã ngày càng xuống sắc. Thời gian càng kéo dài, tôi càng khó để diễn giống gã.
“Không thể bắt chước tiếp, cứ như này sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ.” Tôi lấy dao phẫu thuật ra, ngồi dậy trên bàn phẫu thuật, dựa vào tường, bước về phía cánh cửa.
Mấy cái xác sống bị ánh đèn từ bàn phẫu thuật chiếu vào nên trốn ở một góc. Một khi bị chiếu sáng, chúng trở nên cực kì chậm chạp.
Con đường đã bị chặn, tôi sợ bị phát hiện, không dám đi ra ngoài, chỉ có thể dùng Truy Nhãn quan sát vị trí sâu nhất trong phòng.
Mùi nước khử trùng trộn lẫn với cả máu tươi, tôi bịt mũi và miệng lại, lặng lẽ quan sát.
Cửa phòng không khép lại hoàn toàn, bên trong có hai người đàn ông đang nằm trên hai bàn mổ cạnh nhau. Một là gã Tống, dường như bị tiêm thuốc tê, hai mắt đờ đẫn, trên bụng còn một vết mổ to.
Một người khác có khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy, thân thể lại gầy ốm, đến mức các mạch máu còn hằn rõ ngoài da, đáng sợ vô cùng.
Tình trạng của người này còn đáng sợ hơn gã Tống rất nhiều. Trên người vẫn còn cắm khá nhiều dẫn, tóc bị cạo sạch, đầu gã nối liền với hàng loạt sợi dây màu xanh, đỏ chằng chịt.
Không chỉ ngực và bụng, đến cổ và tứ chi đều có những vết thương được khâu lại, nhìn từ xa còn tưởng là mấy con rết uốn lượn.
“Thế mà còn chưa chết à?” Điều làm cho tôi thấy ngạc nhiên là có thứ gì đó đang chạy trong những mạch máu màu xanh tím của gã, đồng tử thi thoảng lại chuyển động. Kẻ vô thức há miệng, đầu lưỡi gã có màu rất lạ, tuy không phải là trắng bạch, như thể gã không bị Dắt Ti cổ khống chế.
Các bước giải phẫu được thực hiện rất bài bản. Bọn họ lấy nội tạng trong người gã đàn ông đang suy kiệt kia ra, thay thế chúng bằng nội tạng của gã Tống.
Tôi đã thấy các bác sĩ tại bệnh viện thực hiện các ca phẫu thuật, nhưng thao tác của họ thấp hơn cặp giáo viên và học sinh này nhiều. Bình thường phải mất đến bốn, năm người mới có thể tiến hành phẫu thuật, nhưng họ chỉ cần hai người phụ nữ cũng có thể thực hiện thành công, lại nhanh hơn những ca phẫu thuật trong bệnh viện rất nhiều.
Tôi không dám tưởng tượng bọn họ đã được huấn luyện làm việc này bao lâu, cũng không biết họ đã thực hiện trên xác chết, thậm chí là trên người sống bao nhiêu lần, nhưng ở trong căn phòng giải phẫu này, họ phối hợp rất ăn ý. Mỗi một động tác không biết đã được rèn luyện như nào, nhưng nó chính xác như một chiếc đồng hồ vậy. Không ngờ một ca phẫu thuật đẫm máu thế này lại trông có vẻ giống một loại hình nghệ thuật khiến người ta than tiếc.
“Người đàn ông kia chính là Bạch Vọng sao?” Tôi nắm chặt con dao trong tay, cố kiềm chế bản thân mình để không lao ra ngoài ẩu đả. Lý trí nói với tôi rằng vẫn còn cách tốt hơn để giải quyết mọi chuyện.
Ca phẫu thuật kéo dài khoảng hai giờ là kết thúc. Một mình Lưu Huyên có thể hoàn thành phần việc còn lại. Cô ta bảo Trương Giai Kỳ ra ngoài nghỉ ngơi, còn chính mình ngồi lại trong phòng.
Tôi thấy Trương Giai Kỳ đang có ý đi ra ngoài bèn cầm lấy ống tiêm có thuốc mê, đứng đợi ngoài cửa.
Tiếng bước chân vang lên một cách chậm rãi, từng chút một như thể đang dẫm lên ruột gan tôi vậy, những việc tôi định làm sắp tới, dù một chút sai lầm cũng không được.
Trương Giai Kỳ bước ra đến cửa mà không hề có sự phòng bị nào. Bỗng cô ta nhận ra trên bàn mổ thiếu một người, bất giác thấy không ổn, mở miệng định hét lớn.
“Câm miệng!” Tôi lao ra, dùng hai tay bịt miệng cô ta lại, tiêm thuốc mê và tĩnh mạch ở cổ cô ấy. Mũi tiêm này có khả năng gây ra tử vong, nhưng lúc ấy tôi lại không suy nghĩ được nhiều như thế, suy cho cùng, các mạch máu ở cổ vẫn là dễ tiêm nhất.
Tôi nhanh chóng giải quyết được Trương Giai Kỳ, nhưng cô ta vẫn kịp giãy giụa làm cho Lưu Huyên chú ý; những cái xác đang chen chúc ở hành lang cũng tới đây ngày một gần.
Số lượng xác chết nhiều đến mức làm tôi tuyệt vọng, nếu cứ tiếp tục trốn chỗ cũ, e là sẽ tự đưa mình vào cửa tử.
“Làm sao bây giờ?” Tôi đặt Trương Giai Kỳ ở cửa, ném ống tiêm ra ngoài hành lang nơi rất nhiều xác chết đang đứng ở đó rồi nhanh bước quay trở lại phòng.
“Người anh em, lại phiền mày rồi.” Trong phòng, chỉ có mỗi cái tủ đông đựng thuốc là đủ rộng để có thể trốn. Tôi mở cửa, đẩy gã bảo vệ vào, sau đó làm hiện trường giả như gã mới chính là người bỏ trốn, còn mình là nạn nhân nằm lại trên bàn.
“Đành phải liều mạng một phen thôi!”