Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
***
Tại sao giáo viên Tây y lại dính dáng đến cổ độc Miêu Cương? Việc này khiến tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu, bây giờ nghe Lưu Huyên kể lại chuyện năm đó, tôi mới hiểu ẩn tình trong này.
"Thi thể kia rất bình thường, bình thường đến mức lúc tôi chế tác tiêu bản vẫn không hề nhìn đến mặt kẻ đó. Giải phẫu, hút nước rồi định hình, tôi dùng nhíp và dao giải phẫu là có thể cắt bỏ phần thịt thối rữa dễ dàng, sau đó bơm formalin vào với nồng độ 20%.*”
(Chú thích:
Dung dịch ướp xác được bơm vào các mao mạch máu thông qua một ống tube nhỏ kết nối với máy ướp xác. Dung dịch này là hỗn hợp gồm nước và các chất có tác dụng bảo quản như formaldehyde (ở Việt Nam gọi là foóc môn) sẽ hút bớt nước và làm khô các tế bào. Sự có mặt của các chất này sẽ giúp xác chết khó bị phân hủy hơn do vi sinh vật và vi khuẩn khó có thể phát triển được trên vật chủ do bất lợi về mặt môi trường.
Nồng độ: Nó thường dùng nhất khi pha 2 dung dịch lỏng. Ví dụ, bia có 5% ethanol theo thể tích nghĩa là mỗi 100 mL bia chứa 5 mL ethanol. Ở đây nông độ formalin là 20% tức là cứ 100 ml chất lỏng trong xác chết có 20 ml formalin.)
"Toàn bộ quá trình rất thuận lợi. Hôm đó không có lớp, tôi dùng trọn một ngày để xử lý thi thể.”
"Trời tối dần, quá trình chế tác đã tiến vào khâu cuối cùng. Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, tôi đột nhiên phát hiện thi thể này mở mắt.
Trong mắt tôi, chuyện thi thể có phản ứng rất bình thường. Trong quá trình giải phẩu tôi đã thấy những tình huống như bắp thịt co giật, nội tạng đông lại rồi vỡ ra, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy xác chết mở mắt.”
Giọng Lưu Huyên trầm ổn cứ như đang tự thuật một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng lại khiến người nghe là ta toát mồ hôi hột: “Sau đó thì sao? Làm sao cô phát hiện sợi tơ trắng?”
"Thi thể mở mắt làm tôi tò mò, tuy lúc đó trong phòng giải phẫu chỉ có mình tôi, nhưng tôi không hề thấy sợ.”
Tôi quan sát kỹ con mắt của thi thể, phát hiện con mắt phình to, dường như bên trong có vật gì đó muốn chui ra ngoài.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, bèn dùng dao phẫu thuật móc mắt của thi thể ra. Sau đó, tôi thấy một sợi tơ màu trắng từ trong hốc mắt của thi thể muốn bò ra bên ngoài.
Lúc đó, đêm đã về khuya. Tôi cho rằng sợi tơ trắng chỉ là ký sinh trùng thông thường nên không để ý, bèn bỏ nó vào trong túi chân không rồi đem con mắt và cả tiêu bản thi thể cùng cất vào trong phòng ướp lạnh.
Kết quả khiến tôi thật bất ngờ. Ngày hôm sau, ngay khi tôi bước vào phòng thí nghiệm, bộ tử thi kia lại tự chạy ra ngoài. Nước thuốc và khí cụ* trong phòng vỡ đầy đất. Lúc đầu, tôi tưởng có người vào đây, liên tục ngồi canh mấy ngày mới phát hiện.
(Chú thích: Khí cụ: dụng cụ dùng trong kĩ thuật, thường có cấu tạo phức tạp, như khí cụ niềng răng, khí cụ y tế.)
Khi đêm về, xung quanh tối đen như mực, bộ tiêu bản đó sẽ "khởi tử hoàn sinh". Tôi không nói chuyện này cho bất cứ ai biết, tự thí nghiệm, nghiên cứu nhiều lần, rốt cục phát hiện mối quan hệ giữa sợi tơ trắng nhỏ và thi thể.” Nói đến đây trong mắt Lưu Huyên phóng ra tia sáng, thời gian đã qua thật lâu, nhưng cô ta vẫn không quên hưng phấn lúc đó.
"Sợi tơ trắng nhỏ này có thể thay thế hệ thần kinh điều khiển tứ chi của con người, cậu biết điều này biểu thị cái gì không?”
Tôi khó mà hiểu được tâm tình của Lưu Huyên, nhưng vì để cô ta nói tiếp chỉ đành ứng phó một câu: “Biểu thị cái gì?”
Lưu Huyên sờ sờ vết thương trên cổ bị dao giải phẩu cứa: “Cái này biểu thị, cho dù cơ thể ngừng hoạt động, chỉ cần ý thức vẫn còn, người vẫn có thể tiếp tục sống.
Từ thứ này, tôi thấy được khả năng có thể kéo dài sinh mạng cho Bạch Vọng. Tôi tìm kiếm đủ loại tư liệu, thu thập tất cả mọi thứ có liên quan đến sợi tơ trắng, sau đó nghe một vị hành cước tăng *3 kể lại, sợi tơ trắng này chính là Khiên Ti Cổ, là độc môn cổ thuật của Bạch Miêu Vân Ngõa Trại.
(Chú thích: Hành cước tăng:
1. Tăng lữ không có chỗ ở nhất định vì tìm kiếm danh sư hoặc vì tự mình tu trì.
2. Các cuộc tham vấn, đọ sức, trau dồi kinh nghiệm sau khi ngộ đạo, sau đó mới trụ trì giáo hoá kẻ khác.)
Để đạt được càng nhiều Khiên Ti Cổ nhằm tiến hành thí nghiệm, tôi tiêu hết gia tài, cũng đã làm rất nhiều chuyện tán tận lương tâm. Nhưng một khi thí nghiệm của tôi thành công, không chỉ Bạch Vọng, cả thế giới đều sẽ thay đổi."
Giọng điệu của Lưu Huyên càng lúc càng điên cuồng. Có thể tưởng tượng ra được bộ dáng cô ta vào lúc đó, thật giống như người chết đuối vớ được một cọng cỏ cuối cùng, cố hết sức lực, không muốn buông tay. Nhưng một cọng cỏ thì làm sao có thể gánh nổi trọng lượng của sinh mạng?
"Thí nghiệm thành công không?" Chứng kiến nét mặt của cô ta, tôi không nhịn được hiếu kỳ, bèn hỏi tới.
Lúc này, cô ta không nói gì, chỉ cười thảm một tiếng: "5 năm rồi, tôi đã thử tất cả biện pháp, nhưng chưa từng thành công.”
"5 năm?" Tôi thều thào: “Nói như vậy, 5 năm trước, bốn khu vực đào tạo bị đóng cửa chính là do cô giở trò? Lúc đó chính cô đã ra lệnh tử thi giết chết người bảo vệ, phải không?”
"Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. 5 năm trước, tôi vừa mới phát hiện Khiên Ti Cổ, vẫn chưa nắm được phương pháp khống chế. Khi đại thể chạy ra khỏi lầu thực nghiệm thì bị bảo vệ nhìn thấy, hy vọng vừa nảy mầm chưa kịp phát triển nào có thể bị bóp chết? Cho nên, người bảo vệ đó phải chết.”
"Khu đào tạo phía Tây đóng cửa, vừa hay không ai quấy nhiễu thí nghiệm của cô, một công đôi việc. Cô đi nước cờ này thật chuẩn." Giọng điệu lạnh nhạt của Lưu Huyên khiến tôi nảy sinh dự cảm bất an, nhưng tôi không rõ mình lo lắng vì điều gì: “Còn Trương Giai Kỳ tì sao? Sao cô ta lại giúp cô? Giữa hai người chỉ sợ không chỉ là quan hệ cô trò đơn thuần?”
"Giai Kỳ mắc bệnh mộng du, một khi ban ngày chịu kích thích dữ dội, thì ký ức về cảnh tượng đó sẽ được khắc thật sâu trong đầu. Buổi tối sau khi ngủ, con bé sẽ theo chỉ dẫn của trí nhớ mà tìm về với những hình ảnh ấy. Bí mật của tôi vô tình bị con bé phát hiện, tôi không muốn tổn thương con bé. Hơn nữa, bà ngoại của con bé mắc bệnh nặng đang nằm ở bệnh viện, chẩn đoán không qua được mùa đông năm nay, vừa hay con bé cũng muốn cứu bà ngoại mình, cho nên tôi và con bé hợp ý với nhau. Con bé phụ trợ tôi tiến hành phẫu thuật, tôi đáp ứng sau khi thành công sẽ cứu bà ngoại của con bé. Đoạn thời gian đó, thành tích giải phẫu của Giai Kỳ tăng cao rất nhanh, nguyên nhân cũng vì cả đêm đều đi theo tôi luyện tập trong phòng giải phẫu.”
Trong những người sống mà tôi gặp ở khu Tây, ngoại trừ Trương Giai Kỳ, còn có chú nhóc đã gián tiếp giúp tôi: “Chú nhóc luôn miệng nói cái lưỡi màu đỏ là từ đâu chui ra?”
"Thời điểm bệnh tình của chồng nghiêm trọng nhất, tôi chỉ có thể dừng mọi công việc, chăm sóc anh một tấc không rời. Vì không để thí nghiệm bị gián đoạn, tôi không thể làm gì khác ngoài việc nuôi dưỡng Khiên Ti Cổ trong nhà, ăn cắp chó mèo làm thí nghiệm.
Nhưng chó mèo dù sao cũng kém xa người thường trong khi thời gian của chồng không còn nhiều, cho nên tôi bắt cóc một bé trai, chuẩn bị dùng người sống làm thí nghiệm." Trong mắt Lưu Huyên xuất hiện một nét dịu dàng: “Đã tiêm thuốc tê rồi, nhưng lúc cầm dao lên thì tôi lại do dự. Tôi và Bạch Vọng mãi chưa có con, nhìn khuôn mặt của bé trai khiến tôi không thể nào ra tay được.”
Cô ta quay đầu lại nhìn tôi: “Tôi không tin báo ứng luân hồi, nhưng những kẻ tôi đã giết đều là trừng phạt đúng tội, kể cả mấy thằng bảo vệ này. Lòng tham vô đáy của chúng cuối cùng đã chôn vùi chúng.”
"Trừng phạt đúng tội? Cô chỉ là bác sĩ, không phải Tử thần." Tôi kiên trì nghe hết tất cả câu chuyện của Lưu Huyên, từng bí ẩn một được tiết lộ từ miệng của cô ta.
Biết càng nhiều, tôi càng thấy sợ người đàn bà này. Trong thời gian 5 năm cô ta đã lừa gạt được tất cả mọi người, kể cả chồng của mình.
Dao giải phẫu yếu ớt kề ở trên cổ, đối với người đàn bà điên cuồng này, tôi hẳn nên cứa một dao kết thúc tánh mạng của cô ta, nhưng chẳng biết tại sao lại không xuống tay được.
"Trước khi trời sáng còn một giờ đồng hồ, nếu như cậu không định giết tôi, có thể cho tôi một cơ hội hay không?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lưu Huyên không mang bất cứ cảm tình dư thừa nào, như một con rối trực tiếp biểu đạt suy nghĩ của mình.
"Cô muốn tôi thả cô?" Tôi nắm chặt cán dao, con mắt nhìn chằm chằm mặt cô ta.
"Không phải, tôi chỉ muốn thử một lần cuối cùng. Bởi vì nhiều lần thay đổi nội tạng, thi thể của Bạch Vọng trở nên cực kỳ yếu đuối, anh ấy sắp sửa không ổn rồi. Cho nên tôi muốn thử một lần cuối cùng, nếu như lúc này vẫn không cách nào khiến anh tỉnh lại...
Lưu Huyên chậm rãi nắm chặt hai quả đấm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường. Lúc này, nỗi thống khổ của cô ta giống như giấu ở dưới đáy đại dương không thể tìm thấy, không ai có thể tìm thấy: “Tôi sẽ từ bỏ.”
Để nói ra mấy chữ này, dường như Lưu Huyên đã dốc cạn sức lực vậy. Cô ta nhìn tôi, vẫn là dáng vẻ lúc ban đầu vừa mới gặp, thanh âm rất trong trẻo, lại lạnh lùng.
Tôi không biết mình có nên mạo hiểm cho cô ta cơ hội này hay không. Sau khi suy tư một thời gian ngắn, tôi buông lỏng hai tay, cầm dao lui tới cửa.
"Cậu đồng ý?”
"Chúc cô lần này có thể thành công.”
Lưu Huyên sững sờ trong chốc lát rồi mỉm cười.
Cô ta gật đầu, xoay người mở đèn mổ trong phòng, bật tất cả thiết bị chữa bệnh, thay áo khoác vô khuẩn mới tinh, bắt đầu cuộc giải phẫu cuối cùng trong đời.
Ta im lặng quan sát động tác của Lưu Huyên, trong đầu nhớ lại nhạc chuông smartphone của Trương Giai Kỳ. Đó là bản nhạc giao hưởng có tên Phục Sinh với cái giai điệu quái dị. Dường như trong làn gió rét buốt, một lữ khách với thân thể lạnh như băng, mang trong lòng một trái tim ấm áp đang trên đường đi về nhà.
Trên bàn mổ, Lưu Huyên gạt bỏ sợi dây nhỏ đang dán chặt trên da đầu của Bạch Vọng, sau đó cẩn thận từng li từng tí mổ não của gã ra.
Hình như cô ta đang tìm vị trí của linh hồn, ngay cả dao giải phẫu cũng không dám sử dụng, chỉ để cho Khiên Ti Cổ thâm nhập vào trong đó.
"Bạch Vọng, anh còn nhớ em là ai không?”
Nửa giờ sau, trên máy điện tâm đồ, đường sóng màu xanh lam đại biểu cho độ bão hòa máu và dưỡng khí có dấu hiệu chập chờn. Ngay sau đó, đường sóng màu xanh lá cây đại biểu cho nhịp tim đột nhiên hơi nhúc nhích một chút.
"Người chết thật có thể sống lại ư?" Tôi trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Lưu Huyên. Trong lúc giải phẫu, cô ta dùng dao cắt thân thể của mình nhiều lần. Khiên Ti Cổ cứ như là sợi dây sinh mệnh giữa hai người, kết nối trọn vẹn 2 người lại với nhau.