Livestream Siêu Kinh Dị

chương 206: căn phòng bí mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

"Tìm được Tiểu Phượng rồi? Giờ anh đang ở đâu?" Vẻ mặt của tôi thay đổi, nói to; toàn bộ người trong tiệm cơm đều có thể nghe rõ.

”Phố buôn bán ở ngoại ô thành Bắc, nhanh! Bọn họ đã phát hiện ra tôi!" Cổ tiên sinh nói xong liền cúp máy, chỉ còn nghe tiếng tíc tíc, trong tim tôi như có một dòng máu đang trào dâng.

Giang biên yên hoa lạc mịch*, nửa câu chưa nói được với Tiểu Phượng giờ vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng của tôi.

(*yên hoa: hoa vừa nở rộ/hoa khói: hai bên bờ sông người ta đốt rẫy, khói bay lên trên nền trời xanh nhạt *giang biên yên hoa lạc mịch: cảm giác cô đơn khi đứng bên bờ sông nhìn ngắm cánh hoa vừa nở rộ)

"Rốt cuộc tìm được!"

Tiểu Phượng bị Lộc Hưng bắt đi, tuy tôi rất ít khi tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng thường xuyên nhớ nhung cô gái mỹ lệ, yếu đuối, thê thảm đáng thương ấy.

Sở dĩ tôi không đi tìm kiếm, chỉ bởi vì lý trí nói cho tôi biết không nên phí sức, phí thời gian.

Tiểu Phượng là người thứ 7 Lộc Hưng muốn giết. Trước khi Thiết Ngưng Hương chết, tính mạng em ấy sẽ không bị nguy hiểm, tôi chỉ cần bảo đảm an toàn của Thiết Ngưng Hương, thì tương đương với gián tiếp bảo vệ Tiểu Phượng.

Em bị Lộc Hưng bắt đi, tìm được em độ khó quá lớn. Phải biết cảnh sát đã truy nã Lộc Hưng thời gian dài như vậy, gã vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, trong này tất có đạo lí riêng của nó.

Tôi không đi tìm em vì một nguyên nhân khác nữa. Tôi tự biết - dù là đạo thuật tà pháp, hay là âm mưu quỷ kế - tôi đều ở thế yếu so với Lộc Hưng. Gã ở trong tối, y hệt một con rắn độc đang săn mồi. Nếu tôi tìm kiếm lung tung rất có thể sẽ bị gã tương kế tựu kế dụ vào tuyệt cảnh.

Tôi chống đối lại Song Diện Phật nhiều lần rồi. Kẻ này đã muốn tiêu diệt tôi từ lâu, cho nên tôi không thể tự chui đầu vào lưới.

Lấy bất biến ứng vạn biến, sau mỗi lần livestream tôi đều tiến bộ rất nhanh. Tiếp tục như thế, kẻ thất bại cuối cùng nhất định sẽ là Lộc Hưng.

"Cao Kiện, ai điện vậy?" Giang Phi cầm túi xách đứng ở bên cạnh, cô ấy nhìn ra tôi có hơi thất thố*1.

Tôi vẫy cô ấy lại gần: "Chuyện của em để sau đã, giờ lập tức lái xe chở anh đến khu chợ ở cánh Bắc trong thành phố!"

Tôi rất ít khi dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với người khác. Giang Phi cảm thấy hơi tủi thân, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Dạ, mình lên xe."

"Chị Phi, hai người muốn đi đâu?"

"Cậu trai trẻ! Khoan đi đã, là do tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, có thể cho tôi ngắm miếng ngọc đó thêm một lúc có được không?"

Hai thằng khùng họ Diệp chắn ngang ngay cửa tiệm, còn muốn nhiều lời.

"Đừng tự tìm phiền toái cho mình, tránh ra!” Máu tụ trong đáy mắt tôi từ từ tan ra, y hệt một con yêu quái đam mê giết chóc để lộ răng nanh trắng hếu. Diệp Vĩ Long và ông bác của gã đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân, theo bản năng nghiêng người né tránh.

"Chúng ta đi!" Khó khăn lắm mới đạt được tin tức của Tiểu Phượng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Chị Phi, chờ em tí, em cũng đi!" Diệp Vĩ Long e dè nhìn tôi, kiên trì lái xe chạy theo sau Giang Phi. Lúc này tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy tới chỗ Cổ tiên sinh nói, còn mấy chuyện khác tôi chẳng thèm để ý.

Ngồi trên xe, cảnh vật hai bên nhanh chóng thụt lùi. Tôi nắm chặt lá bùa, cảm thấy khó mà tin được.

Phạm vi cảm ứng giữa Cổ tiên sinh và Thiên Túc Cổ chỉ khoảng trăm trượng*, trong khi anh ấy lại lội bộ, từng bước đi khắp Giang Thành. Cuối cùng, không ngờ lại có thể tìm ra tung tích của Tiểu Phượng. Vị Cổ sư đến từ Miêu Cương chỉ dựa vào điểm này, đã đủ khiến tôi bội phục.

(*trăm trượng: tương đương 333 mét)

Đương nhiên, chuyện này cũng có thể liên quan rất lớn với vận may, vì sao lại cứ phải đúng vào hôm nay mới điện tới? Vì sao hết lần này tới lần khác đúng hôm nay mới tìm được?

Tôi lấy Thẻ Phúc Lộc Một Ngày từ trong bọc vải đen ra, thừa nhận trong chốn u minh tự có sắp xếp. Vận thế của tôi đúng lúc ứng lên trên người Tiểu Phượng.

Kỹ năng lái xe của Giang Phi rất cao, chỉ mất mười mấy phút đã chạy tới phố buôn bán khu ngoại ô phía bắc. Đây không phải địa phương phồn hoa nhất Giang Thành, nhưng người đến người đi đông nghịt, khá là náo nhiệt.

"Lộc Hưng lại dám trốn trong phố buôn bán?" Nơi này người lắm mắt nhiều, hơn nữa đồn cảnh sát khu vực góc Bắc này chỉ cách phố buôn bán có 200m. Thằng Lộc Hưng này can đảm cẩn thận, cách làm quả nhiên không thể dùng lẽ thường để phán đoán.

Tôi lấy smartphone ra gọi cho số máy xa lạ kia, nhưng lại không ai nghe máy. Mãi cho đến khi xe chạy tới trung tâm phố buôn bán, tôi chợt thấy có một đám đông tụ tập bên trong phố, vội kêu Giang Phi dừng xe.

"Xin nhường một chút!" Sau khi xuống xe, tôi lập tức chen vào trong đám đông, liếc mắt liền thấy Cổ tiên sinh mặt mày tái nhợt, trên chiếc áo dài đen toàn là vết máu.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi túm lấy một người bán hàng đang vây xem ở bên cạnh, muốn hỏi cho rõ ràng.

Người bán hàng kia rất vô tội: "Bọn tôi cũng không biết, mười mấy phút trước đột nhiên ông ta nhảy từ lầu hai xuống tông bể cả cửa kính, bây giờ tất cả mọi người đều hoài nghi đầu óc ông ta có vấn đề. Nhưng cậu cứ yên tâm, bọn tôi đã gọi 120 rồi, chắc lát nữa người của đồn công an sẽ tới."

Cúi người ngồi xổm bên cạnh Cổ tiên sinh, tôi lay nhẹ vai ông ta, đôi mắt Cổ tiên sinh chậm rãi mở một khe hở nhỏ: "Do tôi khinh thường, bọn chúng ở trong tòa nhà đó, cậu phải cực kỳ cẩn thận."

"Bọn chúng?" Theo hướng ngón tay Cổ tiên sinh chỉ, tôi nhìn về tòa nhà ở thương mại trước mắt: "Ngoài thằng Lộc Hưng ra, lẽ nào còn có người giúp nó?"

Tôi nắm chặt bùa Trấn Áp, đi vào bên trong tòa nhà trung tâm thương mại. Giang Phi và Diệp Vĩ Long cũng đi theo đằng sau tôi.

Đây là một cửa hàng tạp hóa, mặt tiền cửa hàng không lớn, tổng cộng 2 tầng.

"Hai người chờ ở bên ngoài, trong phòng rất nguy hiểm." Tôi tốt bụng khuyên bảo, nhưng Giang Phi và Diệp Vĩ Long lại không chịu đứng chờ.

"Em đi cùng anh, giống như lần ở Bệnh viện tâm thần Hận Sơn."

Giang Phi cố ý đi theo, Diệp Vĩ Long cũng ngây ngốc đứng ở bên cạnh Giang Phi. Gã chẳng xem lời nhắc nhở của tôi ra gì: "Cố ra vẻ huyền bí, giả vờ giả vịt cái gì chứ?"

Tôi kiểm tra tầng trệt, mở ngăn kéo tủ gỗ, bên trong trống trơn, những thứ vốn được cất ở đây đều bị dọn dẹp sạch sẽ.

"Đây là cái gì?" Ở chỗ sâu nhất trong lầu có đặt một bàn thờ, trên bàn thờ bày linh đàn* lư hương, trên vách tường ở phía sau bàn bị đào ra một cái lỗ, bên trong bày một bức tượng Quan Công.

(*linh đàn: bàn thờ nhỏ bên trong đặt các vị thần để thờ, như Quan Âm, hay thần tài-thổ địa)

"Có gì đó quái lạ." Kích thước của bức Quan Công này nhìn qua vô cùng kỳ quặc. Tôi định lấy ra, lại phát hiện ở phần dưới của bức tượng có một trục xoay, có thể xoay trước xoay sau.

Xoay chiều bức tượng, lúc này tôi mới nhìn thấy có một bức điêu khắc Song Diện Phật nằm phía sau tượng Quan Công. Hai khuôn mặt kinh dị đáng sợ tạo ra sự tương phản rõ rệt.

"Lộc Hưng, quả nhiên mày trốn ở chỗ này!"

Bức tượng chuyển động, miệng Phật há to. Vốn dĩ rong bụng Phật có giấu thứ gì đó, chỉ tiếc đã bị người ta lấy đi.

"Đã tới chậm một bước."

Lên tới lầu 2, vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào, tôi rời khỏi cửa hàng, chợt thấy một chi tiết không bình thường. Cửa hàng tổng cộng chỉ có 2 tầng, nhưng lại lắp đặt tới 3 máy điều hòa.

"Lẽ nào trong nhà có xây mật thất?" Tôi lục soát thêm một lần nữa, rốt cục phát hiện một cánh cửa được giấu kỹ ở bên dưới quầy hàng.

"Hai người ở lại bên ngoài tiếp ứng, bên trong tầng hầm rất nguy hiểm." Tôi thuận tay vơ một cây dao gọt trái cây trên kệ rồi đi xuống tầng hầm.

Không gian trong lòng đất rất lớn, có 3 căn phòng song song nhau, bên ngoài là một đường hành lang chật hẹp.

"Á đù! Mùi gì vậy? Hôi quá!” Tôi vừa mới xuống phía dưới, Diệp Vĩ Long liền đi theo. Gã cũng không có để lời của tôi ở trong lòng, có vẻ làm như vậy sẽ vô cùng dũng cảm, có thể gia tăng hảo cảm của Giang Phi.

"Cẩn thận một chút, đây là mùi mà thi thể sinh ra sau khi bị dược phẩm hóa học ăn mòn, trong này khẳng định có người chết." Tôi một tay cầm đao, một tay cầm bùa, nghiêng người đi trong đường hầm.

"Từng có người chết? Thật vớ vẩn." Diệp Vĩ Long đã cảm thấy sợ, giờ gã chỉ đang mạnh miệng mà thôi.

Tôi không để ý đến thằng ranh lỗ mãng này, đá văng cánh cửa của căn phòng thứ nhất, bên trong trống rỗng, chỉ có một chiếc giường lớn và một vài dụng cụ tập thể hình cường độ cao.

"Bọn chúng bỏ đi rồi sao?" Tôi tới trước cửa căn phòng thứ hai, đẩy nhẹ, khe cửa vừa mới dịch ra, mùi gay lập tức xộc vào mũi.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm đóng kín hoàn toàn, vài món hình cụ tra tấn ném lung tung khắp nơi và xích sắt đẫm máu cùng 2 thùng sắt to lớn đặt ở góc phòng.

Khi tôi ở trong tầng hầm nhà nghỉ An Tâm cũng từng nhìn thấy thùng sắt tương tự thế này, bèn thầm lo lắng trong lòng. Tôi chậm rãi đến gần, mở nắp thùng sắt, cúi đầu nhìn vào trong thùng.

Đó là một thi thể người bị ăn mòn rất mạnh, nhìn thôi cũng thấy giật mình.

"A-xít sun-phu-rit đậm đặc!" Tôi toát mồ hôi lạnh, Lộc Hưng muốn hủy thi diệt tích, vậy người chết có thân phận như thế nào?

Tôi cố nén cơn buồn nôn, quan sát cẩn thận, thi thể có khung xương dày rộng, cột sống lưng khòm xuống, cũng không có dấu vết bị ghim đinh sắt, chắc chắn không phải Tiểu Phượng.

"Anh đang nhìn cái gì?" Tôi đứng yên tập trung quan sát như thế làm cho Diệp Vĩ Long rất tò mò. Gã bịt mũi miệng lại, nhìn vào trong thùng sắt.

Chỉ liếc nhìn một cái, thi thể bị ăn mòn nghiêm trọng lập tức tạo ra tổn thương tinh thần khó có thể xóa nhòa cho cậu con trai nhà giàu này. Bụng gã sôi sùng sục, tròng trắng mắt lan rộng, thậm chí xuất hiện cảm giác chóng mặt.

Tôi tung một cước đá văng gã ra, đặt nắp thùng lên: "Đừng động vào đồ vật bên trong, gọi điện báo cho đồn cảnh sát, ngay lập tức!"

(thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng. Ăn nói thất thố

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio