Livestream Siêu Kinh Dị

chương 238: đã đến 12:00 khuya

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

Khi nhắm mắt, tôi cảm thấy mọi giác quan đều đóng lại, mất đi năng lực kiểm soát đối với hoàn cảnh bên ngoài cơ thể. Vì lẽ đó, cơ thể sẽ kích phát một loại bản năng khiến chính mình căng thẳng, để chống lại những nguy hiểm bất ngờ. Đây chính là bản năng tự bảo vệ mình của nhân loại.

Tôi dùng ống tay áo che mắt, đi theo sau Mệnh Quỷ, từng bước tiến về phía trước.

Nghe theo đề nghị của Lưu Bán Tiên, tôi quyết định tin tưởng Mệnh Quỷ một lần, giao tính mạng của mình vào tay của nó.

Bên tai truyền đến đủ loại âm thanh la hét quái gở và tiếng cười xa lạ, tim của tôi đập nhanh hơn. Tôi cảm thấy khó thở, bắp thịt căng cứng, nhiều lần suýt nữa chịu không nổi mà kéo bịt mắt xuống. Trong bóng tối, con người cực kỳ yếu đuối, một chiếc lá rơi cũng làm tôi xao động.

Tôi không biết Mệnh Quỷ có thể lôi mình xuống vực sâu hay không, cũng không biết có thứ gì ở hai bên lối đi. Chỉ có thể đi theo xúc giác từ cánh tay truyền tới, chẳng thể mở mắt, cũng không cách nào quay đầu.

Sau khi nhắm mắt lại, dòng thời gian như trôi chậm lại, tôi luôn cảm giác mình đã đi rất lâu. Dường như mình là một cô hồn du đãng ngẩn ngơ đi trên con đường xuống suối vàng.

"Mệnh Quỷ... "

Trong bóng tối, tiếng tim đập nghe rất rõ, cứ như nhịp trống lộn xộn. Cơ thể của tôi càng ngày càng đơ cứng, cứ như có thứ gì đang đè lên người, lại như có rất nhiều bàn tay vô hình đang cố kéo linh hồn của tôi ra ngoài.

"Cộp, cộp, cộp."

Tiếng bước chân chưa hề ngừng lại, mãi cho đến khi lực kéo trên cánh tay chậm rãi yếu bớt, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

"Mệnh Quỷ?"

Không ai đáp lại, tôi mất đi chỉ dẫn, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

"Mệnh Quỷ?" Tôi lại kêu tiếng nữa, giọng điệu gấp gáp, nhưng vẫn không ai trả lời.

Trong bóng tối, nỗi sợ hãi không tên cứ như trên thủy triều dâng, đang từ từ nhấn chìm cơ thể của tôi.

Giơ tay lên, tôi chạm vào ống tay áo bịt mắt.

Có chút do dự, tôi sợ vừa mở mắt đã thấy mình lọt vào trong vòng vây của hàng trăm âm hồn. Tôi cũng sợ vừa hay nhìn thấy Mệnh Quỷ giương nanh múa vuốt muốn hại mình, trong đầu xẹt lên những hình ảnh kinh dị, đáng sợ.

Đầu ngón tay chạm vào ống tay áo bịt mắt, chậm rãi cởi ra, không thể cứ né tránh, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Vừa cởi bịt mắt, những tia sáng đã chiếu vào mắt, đó là ánh sáng truyền từ màn hình smartphone của Âm Gian Tú Tràng.

Trước mặt tôi có một bức tường dán giấy dán tường, tôi đang đứng ở lối ra của mê cung. Dưới chân tôi có một vết lõm, đó là ký hiệu mà trước khi vào mê cung tôi đã dùng kìm sắt đập ra vì sợ lạc.

"Thoát rồi!" Mọi nỗi sợ biến thành kích động và hưng phấn, nhưng tôi bỗng thấy có gì đó sai sai: "Mệnh Quỷ đâu?"

Tôi vô tình xoay người lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên gầy yếu đứng ở cách sau tôi một bước.

Chỉ một bước, vừa hay ngăn giữa trong và ngoài mê cung.

Đây là lần đầu tôi nhìn thấy mặt của Mệnh Quỷ. Đó là một thanh niên đẹp trai, cao bằng tôi, gần như trong suốt. Mái tóc đen dài quấn quanh người nó giờ đang bồng bềnh sau đầu. Nó quấn quanh mọi mặt gương, cứ như đâm sâu vào trong mặt gương, quấn chặt những con quỷ gương đáng sợ kia!

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi khiếp sợ, tóc đen gần như bò khắp tòa mê cung, trói chặt tất cả âm hồn.

"Chỉ một mình nó mà dám chống lại toàn bộ âm hồn trong mê cung ư?" Quỷ vật bên trong Mê cung Quỷ gương muốn thoát ra bên ngoài, nhưng lại bị Mệnh Quỷ trói chặt. Đôi bên đang quyết chiến, còn hơn cả trận chiến sinh tử, bởi vì kẻ thua sẽ hồn phi phách tán, ngay cả tư cách làm quỷ cũng không còn.

"Làm sao tao mới giúp mày được?" Thấy cảnh này, tôi bỗng thấy hổ thẹn vì những nghi ngờ lúc trước: "Lưu Bán Tiên, con phải làm sao mới giúp được nó?"

Nhìn về phía room livestream, tình hình của Mệnh Quỷ không hề lạc quan. Tuy âm hồn đơn lẻ rất cùi bắp, nhưng trong mê cung lại có vô số âm hồn.

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành trả lời:

- Chú em không giúp được đâu, nếu nó đã chọn đi theo chú em, thì đây chính là kiếp nạn mà nó phải chịu. Vượt qua thì tiến vào Quỷ môn, gục ngã thì tan thành mây khói. Mạng của chú em quá phức tạp, muốn nhúng tay thay đổi thì dù là Phật, Ma, Quỷ, Đạo đều phải trả giá mới được.

"Điều này không giống những gì ngài đã nói. Không phải ngài bảo, chỉ cần con nhắm hai mắt lại, âm hồn sẽ không tấn công con sao?"

- Đúng vậy, chúng nó đâu có ra tay với chú em. Tất cả áp lực đều được Mệnh Quỷ gánh, con quỷ này của chú em khá thú vị đấy. Nhưng chú em cũng đừng quá tự trách. Đối với nó, chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu. Tu quỷ khó hơn tu đạo trăm lần. Cảnh giới của nó tăng quá nhanh, khó tránh căn cơ bất ổn. Kiếp nạn lần này vừa hay để nó rèn luyện chính mình, nếu như vượt qua, quỷ thể ắt sẽ đại thành.

"Con phải làm gì để giúp nó?"

- Cần có Cổ hồn búp bê để thao túng âm hồn. Nếu như chú em thật sự cảm thấy áy náy, chỉ cần tiêu hủy đống linh môi kia là có thể giảm bớt áp lực giúp nó.

"Bên trong tầng hai của Ngôi nhà của quỷ toàn là búp bê vải. Tốt, hôm nay mình sẽ thiêu trụi chỗ đó!" Cúi đầu nhìn về phía smartphone, Mệnh Quỷ dùng tóc đen giăng đầy mê cung. Con đường mà nó dẫn tôi đi chính là con đường tắt ngắn nhất, nhanh hơn dùng bản đồ nhiều. Chỉ còn hơn một phút nữa là tới nửa đêm, nhưng tôi đã không còn để tâm tới nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng nữa rồi. Trợ giúp Mệnh Quỷ thoát khốn là chuyện duy nhất tôi muốn làm lúc này.

"Chờ nhé, tao nhất định sẽ giải vây giúp mày!"

Lần này, tôi bị người sống đẩy vào tuyệt cảnh, lại nhờ có quỷ vật liều mạng cứu giúp chạy thoát. Nghịch lý oái oăm này cũng cải biến tư tưởng đã ăn sâu bén rễ trong đầu tôi.

Ai nói oan hồn sẽ tạo nghiệt? Ai nói lệ quỷ nhất định phải hại người? Tuy quỷ hồn của tôi có vẻ ngoài đáng sợ và xấu xa, thế nhưng nó tốt hơn gấp ngàn lần đám người áo mũ chỉnh tề, mặt ngoài hiền lành nhưng chỉ biết dối trá kia.

Đưa mắt nhìn thật kỹ Mệnh Quỷ đang ra sức chống đỡ, thân hình càng ngày càng mờ ảo trong suốt, tôi cắn răng quay đầu lao ra khỏi Mê cung Quỷ gương, chạy như điên về phía Ngôi nhà của quỷ.

Công viên về đêm không một bóng người, đâu còn tiếng cười nói ồn ào, chỉ còn sự quạnh hiu im lìm như cõi chết.

Từng cơ sở giải trí như đám dã thú trầm mặc, nhìn chằm chằm vào bóng ai đang chạy giữa đường. Có thể chúng đang hiếu kỳ, cái bóng đang lao nhanh kia, rốt cuộc là người hay quỷ.

Tôi chạy thẳng đến Nhà của quỷ, nhưng trời còn mưa nắng thất thường. Tôi chạy chưa được bao xa, bỗng nhiên có một người nhảy ra từ trong một góc tối trước mặt.

Ông ta mặc một bộ quần áo cực kỳ rách nát, không mang giày, trông rất điên rồ.

"Tránh ra!" Tôi bèn móc ngay kìm sắt, mặt mày có có chút dữ tợn.

“Đi nhanh lên, đi nhanh lên!” Người đàn ông trước mặt tôi là ông già ăn xin mà tôi đã gặp trước khi vào công viên, ông ta lấy tiền của tôi và thuyết phục tôi rời đi.

Ngay đúng lúc này, sau khi công viên đóng cửa, ông ta đột nhiên chạy ra, miệng liên tục lẩm bẩm một câu, cảnh tượng này thiệt là kỳ quái.

"Mau tránh ra!" Dù đang vội, nhưng tôi chưa đến mức đánh một ông già. Nhưng nào ngờ, tôi càng nhân nhượng thì ông ta càng lấn tới. Ông ta chạy tới nắm chặt cánh tay của tôi.

"Đi nhanh lên! Đi nhanh lên!"

Đôi tay của ông già rất khỏe, tôi không thể thoát ra được. Ông ta kéo tôi đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.

"Ông muốn kéo tôi đi đâu? Đây không phải là vị trí cổng của công viên sao?" Tôi đang cân nhắc có nên vùng ra hay không, đột nhiên giật mình nhìn về phía tòa nhà phát thanh truyền hình phía sau khu nghỉ ngơi.

Tất nhiên, tòa nhà này không phải điểm nhấn. Điều quan trọng là trên bậc thang ở lối vào của tòa nhà, có một người phụ nữ với cánh tay chảy máu đang khó nhọc vịn tường bước đi.

Quần áo của cô ấy dính đầy máu, khuôn mặt mềm mại, nhợt nhạt vẫn tràn đầy kiên cường.

"Thiết Ngưng Hương?! "

Tôi ngây ngốc tại chỗ, mặc cho ông già ăn mày kéo đi. Ánh mắt tôi vô cùng phức tạp, có do dự, có ngờ vực, có cả hoang mang.

Thiết Ngưng Hương đang bước trên bậc thang cũng nhìn thấy tôi. Trong công viên tối thui như mực, ánh mắt của cô vẫn luôn toả sáng. Cô cố hết sức mở miệng kêu: "Cao Kiện! Nhanh đi cứu Y Y!"

Âm thanh truyền đi rất xa. Cùng lúc đó, tháp đồng hồ của công viên vang lên tiếng chuông báo nửa đêm.

12 tiếng chuông buồn tẻ vang lên trong công viên. Bầu không khí có phần quái dị, thời gian dành cho người sống đã hết, kế tiếp là lúc người chết cuồng hoan.

Khi tiếng chuông cuối cùng dừng lại, bánh xe Ferris cao chót vót ở phía bắc công viên chuyển động. Khung cảnh trông y hệt như ban ngày nhưng lại không có ánh đèn, trông thật kinh người, y hệt một con quái vật khổng lồ đang từ từ thức dậy.

Tôi hất tay lão ăn mày ra, nắm chặt kẹp sắt đi về phía Thiết Ngưng Hương: "Em không sao chứ? Y Y bị làm sao?"

Dừng lại ở cách Thiết Ngưng Hương vài mét, tôi thận trọng quan sát cô, nhìn lướt một lượt từ đầu đến chân. Người phụ nữ này giống hệt như trong ấn tượng của tôi, đẹp đến mức khiến người ta đảo điên, dường như không chút thay đổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio