Dịch: Niệm Di
***
Đương nhiên, xác suất xảy ra tình huống này rất nhỏ. Phải rất khó mới có thể giả mạo một người hoàn toàn, cần phải dung khá nhiều đạo cụ đặc thù để hỗ trợ nữa.
Hai cô Thiết Ngưng Hương vẫn đang giằng co trong hành lang, mưu toan tìm ra lỗ hổng trong từng lời của đối phương để chứng minh bản thân là người thật.
Hai cô tranh luật cực kỳ quyết liệt. Có lẽ nhằm thuyết phục Y Y, nên đề tài mà hai cô cãi nhau đều dính dáng đến Y Y.
Nội dung mà cả hai đang tranh chấp lại giống với một câu nói, “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Tuy nhiên, đây cũng là điều khiến tôi nghi hoặc. Thật ra, suýt nữa tôi cũng đã lạc lối trong mê cung khi kẻ địch có thể lợi dụng quỷ gương để nhòm lén ký ức của mình. Đây là một chiêu thức vô cùng nham hiểm và độc ác.
Nhưng vấn đề là, trước đó tôi đã từng nói chuyện với Thiết Ngưng Hương. Cô ấy bảo, cô chưa từng bước chân vào mê cung, vậy thì con quỷ gương kia cướp đoạt ký ức của cô ấy từ lúc nào?
Xen kẽ những tiếng vang đến từ cuộc cãi vã của hai người phụ nữ, từng bóng ma dần dà xuất hiện bên trong Ngôi nhà của quỷ.
Tại tầng hai, tôi đã thiêu hủy được một đống lớn những con búp bê Cổ hồn, nhưng cũng còn một phần nhiều từng được hung thủ thả ra. Thế nên, bọn chúng may mắn không bị đốt cháy.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh nơi đây, nên bọn quỷ hồn đó lũ lượt kéo xuống tầng hầm này. Bọn chúng rất đông, nườm nượp kéo đến, tựa như nơi này đang mở Quỷ môn cho bọn chúng vội vã đi đầu thai vậy.
“Đừng cãi nữa!” Tôi gõ kìm sắt vào vách tường, nhanh chóng sắp xếp lại manh mối trong đầu: “Giờ ra trước hẵng bàn tiếp, ở đây không an toàn!”
Cả hai cô Thiết Ngưng Hương đều phớt lờ đề nghị của tôi.
“Cao Kiện, anh có từng nghĩ tại sao hung thủ lại giả dạng em hay không? Vì chúng muốn đến gần anh, sau đó chờ anh sơ sẩy là ra tay giết ngay!”
“Chắc chắn là em không bao giờ tổn thương anh. Cao Kiện, anh phải tin em.”
Cả hai cô nàng đều tranh nhau mà nói. Giữa hoàn cảnh nguy hiểm cực độ thế này, tôi cảm giác đầu mình đau như búa bổ khi sự ngờ vực và hoang mang đang ép tôi đến vực thẳm điên cuồng.
“Bình tĩnh lại! Mình buộc phải bình tĩnh! Sự xào xáo thế này chính là điều mà hung thủ muốn!” Tôi ép mình phải tỉnh táo. Lúc này, có vẻ như tên hung thủ hiện tại còn điên cuồng hơn cả Lộc Hưng. Hơn nữa, kẻ này có vẻ rất tận hưởng khi làm điều độc ác, xem hành vi phạm tội như một trò chơi, biến hành động giết người trở thành một trò giải trí. Độ vặn vẹo về tâm lý của kẻ này đã hơn hẳn tên Lộc Hưng kia rồi.
“Mọi vấn đề cãi nhau đều xoay quanh YY trong khi Thiết Ngưng Hương chưa từng tiến vào mê cung. Vậy còn Y Y thì sao? Hung thủ lợi dụng quỷ gương để thu thập ký ức, lại giỏi ngụy trang...” Bỗng có gì đó lóe lên trong đầu, tôi bước tới, chen giữa hai cô nàng Thiết Ngưng Hương.
“Tôi có một biện pháp phân biệt thật giả. Hy vọng 2 người trả lời đúng sự thật nhé.” Dĩ nhiên, yêu cầu “trả lời đúng sự thật” là đang ám chỉ đến Thiết Ngưng Hương thật. Bởi vì, có lẽ ngay cả Thiết Ngưng Hương thật cũng sẽ không biết rõ vấn đề mà tôi sắp hỏi.
“Cả hai cô, có ai từng bước vào Mê cung Quỷ gương chưa?”
“Chưa từng.”
Hai người đều khẳng định tương tự. Tôi gật đầu, rồi hỏi tiếp 5 – 6 câu hỏi khác về các vấn đề trong sinh hoạt ngày thường. Có một điểm giống nhau trong những câu hỏi của tôi, đó là đều dính dáng đến Y Y.
Dường như đáp án của hai người phụ nữ này đưa ra đều tương đồng nhau, khó mà tìm ra lỗ hỗng. Tôi không hề nóng nảy, vẫn giữ nguyên tốc độ hỏi và độ cao giọng nói bình thường, giả vờ vô tình hỏi một câu.
“Anh và Y Y gặp nhau lần đầu tại chuyến xe tang số 14 giữa đường khuya, hai em có nhớ tài xế xe là nam hay nữ không?”
“Là nam, còn khá trẻ...” Cô Thiết Ngưng Hương đứng cạnh Y Y đáp ngay lập trức.
Trong khi đó, Thiết Ngưng Hương băng vết thương bằng áo khoát lại há hốc mồm, không biết nói gì.
Rốt cuộc, đã có sự khác biệt giữa hai cô gái ở câu hỏi này.
Tuy nhiên, dù trả lời đúng, nhưng cô nàng Thiết Ngưng Hương vừa đạt điểm 10 kia lại tái mét cả mặt, dường như đã nhận ra điều gì đó.
“Rốt cuộc cũng để lộ dấu vết rồi nha!” Tôi không nói nhiều, cầm lấy kìm sắt, phóng thẳng đến Y Y.
“Anh định làm gì? Cao Kiện, dừng lại ngay!” Thiết Ngưng Hương đứng cạnh Y Y hoảng sợ khi thấy tôi phát điên đột ngột. Cô ôm lấy Y Y, định bỏ chạy. Thế nhưng, tôi đã kịp thời ngăn lại, rồi bổ thẳng kìm sắt vào đầu cô nàng mà không hề có bất cứ ý định nương tay nào.
“Anh điên à?” Cô gái này định tiếp tục lươn lẹo nhưng tôi không hề cho cô ấy đủ thời gian khua môi múa mép. Tôi liều mạng đánh tới, khiến cả Y Y và Thiết Ngưng Hương thật sự đều phải ngây ngẩn.
“Mau đến giúp anh! Con này là giả!” Tôi thét to về phía Thiết Ngưng Hương thật. Ngay khi cô nàng Thiết Ngưng Hương băng vết thương bằng dây buộc tóc này bị tôi đẩy vào góc chết, bỗng cô rút một con dao găm ra, xoay người, ấn mũi dao vào ngay cổ Y Y.
Hành động này đã đủ chứng minh suy luận của tôi là đúng. Thiết Ngưng Hương thật sẽ không bao giờ dùng dao chỉ vào người Y Y.
“Lui ra phía sau!” Thiết Ngưng Hương băng vết thương bằng dây buộc tóc kéo dài khoảng cách giữa tôi và cô. Dần dà, nét mặt của người con gái này thay đổi dần, giọng nói cũng khàn đi: “Tại sao mày phát hiện ra?”
Cô nhìn tôi bằng một ánh mắt như của loài rắn độc, lại bao hàm một vẻ tò mò sâu sắc.
Sau khi phán đoán ra thật giả, tôi đã ra tay ngay lập tức. Đáng tiếc, tôi vẫn chậm một bước, “Vì mày để lại quá nhiều lỗ hổng. Tuy trận này được bố cục chu toàn, vô cùng logic, nhưng mày lại phạm phải một số sai lầm quá rõ nét.”
“Sai lầm rõ nét à? Sao tao không nhận ra nhỉ?” Khuôn mặt của người phụ nữ này biến hóa dần. Sau đó, có một con búp bê xinh xắn rơi xuống từ sau lưng ả. Gương mặt của con búp bê ấy được vẽ bằng màu mực bút lông, trông y hệt khuôn mặt của Thiết Ngưng Hương.
“Sai lầm lớn nhất của mày chính là tự nghĩ mình giỏi, cảm thấy bản thân thông minh xuất sắc trong khi cả thế giới đều là kẻ ngu si. Trên thực tế, mày mới là một thằng ngu! Mày dùng tà thuật để làm xằng làm bậy, thế mà tự ngộ nhận là mình bày ra bố cục vô cùng hoàn hảo ư?” Tôi nói thẳng với cô ta: “Tao đã từng dùng hai bàn tay trắng để tìm ra mày cách đây 5 năm. Sau 5 năm, hôm nay, nhìn vào bố cục này, xem ra mày chẳng có tiến bộ gì cả!”
Thật ra, đây là câu nói mà tôi đã nghẹn ngào từ cuống họng trong 5 năm. Tất cả những hiểu lầm, bất hạnh mà tôi từng cam chịu trong 5 năm nay đều xuất phát từ kẻ đang đứng trước mặt.
“Mày muốn biết lý do à? Được thôi, để tao nói tỉ mỉ cho mày nghe.” Đá số thật nhanh trong đầu, sắp xếp những manh mối từng có lại, tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có gương mặt đang thay đổi dần.
“Mày rất am hiểu ngụy trang, thay đổi gương mặt, lại có quỷ gương hỗ trợ, có thể thu lấy ký ức của người khác. Trông có vẻ cái bố cục này giống như áo trời hoàn mỹ, nhưng trên thực tế, mày đã phạm sai lầm từ khi bắt đầu.
Mày đã dùng Lý Mạn Mạn và Tiểu Bắc dụ tao vào mê cung. Nhằm tăng tính thuyết phục, mình chấp nhận bại lộ cả chính mình, cố ý điều chỉnh camera quay được khoảnh khắc mày giả dạng thành Thiết Ngưng Hương.
Tao đã từng trông thấy vẻ mặt xa lạ của Thiết Ngưng Hương thông qua camera lắp đặt bên trong mê cung. Người phụ nữ đó còn thỉnh thoảng đưa tay chụp vào sau lưng mình nữa. Dĩ nhiên, tao phải chú ý ngay cái động tác khác thường đó rồi. Giờ ngẫm lại, có lẽ mày vội vàng mượn sức mạnh của quỷ gương để tiến hành giả dạng, nên phải cõng quỷ gương trên lưng.
Đây là sai lầm đầu tiên của mày. Vì khi nhìn thấy hình ảnh ấy trong camera, tao đã biết có hai Thiết Ngưng Hương cùng tồn tại trong khu vui chơi này.
Sai lầm thứ hai của mày xuất hiện ở ngay trung tâm mê cung. Qua hai lần, mày lần lượt dùng thi thể của Lý Mạn Mạn và Tiểu Bắc để đánh lừa sự chú ý của tao, muốn làm tao lơ là rồi bố trí sát cục ngay căn phòng thứ 3, để Quỷ gương chiếm đoạt ký ức của tao, thậm chí là giết tao luôn nếu được.
Đây đúng là một kế hoạch chặt chẽ. Đáng tiếc, vì mày tạo nghiệp quá nhiều, nên bỗng dưng có một oan hồn từng là nạn nhân của mày đã xuất hiện rồi cứu tao.
Tao không những không bị chiếm đoạt ký ức, mà còn tiến vào tầng hầm của mê cung, phát hiện ra những bức ảnh chụp liên quan đến vụ án giết người liên hoàn trong đêm mưa cách đây 5 năm.
Chờ tao ra khỏi mê cung, mày đã mất đi quyền chủ động, vụt mất cơ hội tốt nhất để giết chết tao rồi.
Đương nhiên, tao cũng phải cảm ơn Thiết Ngưng Hương. Nếu không nhờ cô ấy làm phiền bọn mày, khiến bọn mày không thể tập trung đối phó tao thì có lẽ tao cũng không dễ dàng thoát ra mê cung như vậy.”
Tôi cứ nói xong một câu, vẻ mặt của người phụ nữ kia lại tái hơn một chút. Cô ta vẫn giữ chặt con dao ngay cổ Y Y, trong khi có âm thanh lách cách giòn giã vang lên từ bên trong cơ thể, y hệt như các khớp xương sai lệch đang tìm đường quay về với vị trí vốn có của nó.
Mãi đến khi tiếng xương xẩu di chuyển dừng lại, người phụ nữ trước mặt đã trở nên cường tráng hơn, giọng nói thì trầm thấp, đục ngầu. Lúc này, dùng từ “gã” để xưng hô với kẻ này thì chính xác hơn.
“Sai lầm thứ ba của mày chính là thời điểm mới vừa rồi. Cả mày và Thiết Ngưng Hương đều thừa nhận là chưa từng đi vào mê cung. Điều này chứng tỏ ký ức của Thiết Ngưng Hương vẫn chưa bị đánh cắp. Thế nhưng, nếu là vậy, sẽ có một chi tiết mâu thuẫn. Nếu ký ức của cô ấy chưa bị nhòm lén, vậy tại sao mày lại biết về bản thân cô ta rõ đến thế?
Ban đầu, tao cũng rất nghi ngờ về điểm này. Nhưng sau khi lắng nghe nội dung giữa mày và cô ấy cãi nhau, tao nhận ra những câu tự biện minh của cả hai đều dính dáng đến Y Y. Từ đó, tao nảy sinh một tư tưởng bạo gan, đó là mày không hề đánh cắp ký ức của Thiết Ngưng Hương, mà mượn dùng Quỷ gương để nhìn trộm ký ức của Y Y.
Để nghiệm chứng suy đoán này, tao mới đi đến hỏi vài câu. Trong những câu ấy, Thiết Ngưng Hương thật sẽ không biết đáp án đúng cho câu hỏi cuối cùng. Đây là bí mật giữa tao và Y Y, bởi vì chuyện xảy ra tại chuyến xe tang đêm hôm đó có liên quan đến mẹ ruột của con bé. Tao không nghĩ là con bé sẽ kể chuyện này lại cho dì nhỏ của mình biết.”
Chờ tôi nói xong, rốt cuộc Thiết Ngưng Hương vẫn luôn đứng bên cạnh Y Y không thèm hóa trang nữa. Gã xoa nắn gương mặt vài lần rồi xé xuống một lớp da người mỏng manh.