Dịch: Niệm Di
Bạch Khởi dõi đôi mắt đen nhánh, sáng sủa lên, ngửi thấy mùi của tôi rất xa. Trước khi tôi đến gần, nó đã nhảy lên và kéo căng sợi xích dày
“Xin lỗi mày nhé.” Sau khi xoa đầu con chó trắng, tôi cẩn thận giúp nó rút kim ra khỏi cơ thể. Những mũi tiêm này được cắm trực tiếp vào cơ thể bằng súng gây mê; có một vài cây kim đã bị oằn cong.
“Gâu gâu!” Bạch Khởi liếm mặt tôi, xoay tròn quanh người, lôi theo mấy sợi xiềng xích kêu leng keng trên đất.
“Để anh dắt chú mày ra ngoài.” Tôi dùng Cát Lộc đao chém mạnh vào dây xích. Tất cả đứt hết, còn vòng cổ thì tôi không dám ra tay bừa: “Chìa khóa có thể ở trên người Giang Long, tiện thể mình quay lại đó xử lý hiện trường.”
Giang Long đã từng đọc tài liệu về Âm Gian Tú Tràng, nên tôi không thể để nó sống sót. Tôi cần xác nhận xem gã đã chết hay chưa.
Ngoài ra, tôi không tìm thấy gã xăm trổ ở tầng 1 và tầng 3 trong ngôi biệt thự này. Nó là người đi đánh cắp trực tiếp, rất có thể đã đọc trộm thông tin về Âm Gian Tú Tráng luôn rồi. Nếu có cơ hội khử nó, chắc chắn tôi sẽ không mềm lòng.
Sau khi cắt đứt dây xích, Bạch Khởi được tự do. Sau khi chạy được vài vòng, nó đột nhiên dừng lại trước mặt tôi, nhe răng về góc tường, gầm lên một cách đầy ngột ngạt và nguy hiểm.
Tóc đen từ từ hiện ra, hội tụ lại thành một người thanh niên trong nhà ngục. Nó xoay đầu đánh giá Bạch Khởi, sau đó nhìn tôi nghi hoặc.
“Không sao, tất cả đều cùng một phe.” Tôi cũng ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Khởi. Vừa rồi, dường như Bạch Khởi có dấu hiệu sợ hãi. Vậy là hiện tại, Mệnh quỷ đã lợi hại đến mức ngay cả Bạch Khởi cũng không dám đối mặt với nó ư?
Để một con quỷ phát triển như thế này, tôi thực sự không biết là tốt hay xấu cho bản thân mình nữa.
Mệnh quỷ lặng lẽ nhìn Bạch Khởi hồi lâu, sau đó hóa thành làn tóc đen như mực, chui vào một mảng tối, rồi lướt về một hướng nào đó.
Tôi không biết Mệnh quỷ muốn làm gì, bèn chạy theo nó. Cuối cùng, nó dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ có cửa chính bị khóa chặt.
"Thứ tao đang tìm ở đây ư?"
Cắt khóa đi vào, căn phòng này được bố trí giống như căn phòng đọc sách, khác xa phong cách của con người Giang Long.
Giá sách cao được đặt trên tường, sách trên đó vẫn như mới, không có lấy một nếp nhăn. Nếu chủ nhân của ngôi nhà không phải là người cực kỳ yêu sách, thì điều này chỉ có thể hiểu rằng - những cuốn sách này chỉ là đồ trang trí và chưa có bất cứ ai đọc chúng.
“Bàn làm việc bằng gỗ mun, ghế sô pha... Tại sao Giang Long lại xây dựng một căn phòng đọc sách dưới lòng đất?”
Tầng hầm ẩm thấp lạnh lẽo. Thật ra, bày trí đồ gỗ cao cấp dưới lòng đất là không nên, vì môi trường thế này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng gỗ.
Trên chiếc bàn gỗ mun đắt giá, có một bộ ấm trà và hai chiếc ghế mun đối diện nhau ở hai bên bàn lớn.
“Căn phòng này dùng để tiếp khách à?” Tôi nhớ Giang Long đã nói rằng, Giang lão đại sẽ cử chuyên gia đến thu thập tài liệu. Chẳng lẽ căn phòng này đã được bày trí lại để tiếp đoán vị "chuyên gia" ấy à?
Dưới sự hướng dẫn của Mệnh quỷ, tôi di dời giá sách ra, trông thấy ba bức tranh cũ được dán lên bức tường ngay vị trí bị giá sách che chắn.
Tranh này dài 3 thước, rộng 1 thước (99 x 33cm).
Bức tranh đầu tiên là một bà lão lưng còng đang bưng tách trà. Bà ấy có vẻ hiền lành, nhưng tôi lại nhận ra một biểu cảm độc ác ẩn sao gương mặt ấy. Ở dưới góc cuối cùng của bức tranh, có một bài thơ với chữ ký là một cặp chữ cỗ - Mạnh Bà.
Nhân vật trong bức tranh thứ hai là một ông lão. Người này có diện mạo cao quý, tiên phong đạo cốt, nhưng xung quanh cơ thể lại có một con rắn to lớn sặc sỡ cuộn vòng, trông rất đáng sợ. Có một bài thơ khác được viết ở dưới cùng của hình vẽ, ký tên: Xà Công.
Nhân vật trong bức tranh cuối cùng chính là hình ảnh mà tôi từng trông thấy. Đó là một đứa em bé trông rất nghịch ngợm, xấu xa với ba mắt trên gương mặt và có bốn cánh tay trên người. Nó đang ôm lấy một vài cái đầu của phụ nữ, như thể đang chơi đùa rất vui vẻ. Không có bài thơ nào ở cuối bức tranh này, nhưng có hai con chữ - Quỷ Anh - được viết nghuệch ngoạc tại đó.
“Ba bức tranh, ba người kỳ lạ, Mạnh Bà, Xà Công, Quỷ Anh, có ý nghĩa gì thế nhỉ?” Tôi tháo cuộn tranh ra, bất ngờ phát hiện đằng sau cuộn tranh còn có thứ khác.
Bức tường phía sau bị khoét rỗng, nơi này cất giữ những tài liệu, thư từ ố vàng.
Dựa trên kinh nghiệm làm thám tử tư lâu năm, tôi biết rằng mình đã phát hiện ra một "kho tàng".
Tôi chọn đại một phong bì ngẫu nhiên rồi mở nó ra. Trong đó bao gồm các phần chừng từ về nợ khó đòi của tập đoàn Giang Cẩm. Không những thế, các giấy tờ khác bao gồm thư tay của Giang lão đại viết cho Giang Long, ra lệnh âm thầm trả thù một vài đối thủ cạnh tranh khác.
“Thương trường như chiến trường, và chỉ có những kẻ hèn hạ mới có thể đứng vững đến cuối cùng.”
Sau khi mở lần lượt các phong bì, hầu hết đều là thư của Giang lão đại viết. Thậm chí, một số vụ xảy ra cách đây 20 năm trước, càng đọc càng thấy sợ.
Thông tin được tiết lộ ở đây liên quan đến rất nhiều vụ án ác độc, có gây thương tích và tàn tật, tình tiết vô cùng ác liệt và phức tạp.
“Lão già này, ông không thấy xấu hổ khi định dùng pháp luật để nói chuyện với tôi à?”
Giang Long cũng không trung thành như lão kia nghĩ. Chắc chắn là gã giữ lại phần thư từ này để phòng hờ khi tên già kia qua cầu rút ván. Bên ngoài thì gọi nhau cha cha - con con, sau lưng thì âm thầm giấu lại từng bức thư chứng cứ cách đây 20 năm. Đúng là một đôi cha con thật đặc biệt.”
Tôi sắp xếp chúng, tìm những tập tài liệu không thấm nước trong phòng, gói lại rồi mang theo bên mình. Nếu những thứ này bị lộ ra ngoài, cũng đủ làm lung lay nền tảng của gia tộc họ Giang ở Giang Thành này.
Nhưng hiện tại, tôi chưa định làm vậy. Mặc dù dữ liệu về Âm Gian Tú Tràng không nằm trong tay Giang lão đại, nhưng chắc chắn Giang Long đã báo cáo về nó đến với lão ấy. Điều đó có nghĩa là, có ít nhất 90% Giang lão đại đã biết rõ về sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng.
Nếu tôi tiết lộ những tội lỗi này, khiến Giang lão đại rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu, thì có lẽ ông ta sẽ chọn chết chung với tôi. Khi ấy, gã sẽ phát tán thông tin của Âm Gian Tú Tràng cho mọi người biết. Sau đó, tôi sẽ chỉ còn một kết cục duy nhất, chính là bị xóa sổ.
Đây là một tình huống mà cả hai bên đều phải kiêng kỵ lẫn nhau, tìm cách xử lý thỏa đáng.
Trong đống tài liệu này, tôi tìm thấy một vài tờ giấy viết tay, trên đó là thông tin về Âm Gian Tú Tràng mà tôi đã ghi lại. Chúng bao gồm kinh nghiệm về các buổi livestream của tôi, suy luận về nó, phân tích vụ án, và các suy đoán liên quan đến Song Diện Phật, Bát Tự Thần Sát...
Xác nhận không còn bất cứ sơ hở gì, tôi lấy bật lửa đốt sạch mấy bản giấy viết tay của chính mình.
Tôi sẽ không bao giờ ghi lại bất cứ thông tin gì về Âm Gian Tú Tràng trong tương lai nữa. Từ đây, tôi chỉ dám nhớ chúng vĩnh viễn trong ký ức này mà thôi.
Tiếp theo, tôi vứt tập giấy nháp đang cháy lên giá sách. Toàn bộ tầng hầm nhanh chóng bị ngọn lửa nhấn chìm.
Ra khỏi ga ra, tôi đưa Bạch Khởi trở về biệt thự. Mấy tên thanh niên nam, nữ trong phòng khách bị Mệnh quỷ cướp đi sinh khí cũng không chết, chỉ tạm thời mới ngất đi. Bọn này cũng là kẻ hùa theo tên Giang Long kia nhưng tội chưa đáng chết. Không cần thiết để tôi tạo thêm quá nhiều sát nghiệt.
Tôi lục tung mọi phòng trong ngôi biệt thự ba tầng nhưng không thấy tên đàn em xăm trổ đâu cả. Chiếc xe tải của nó đậu trong sân biệt thự này, nhưng không thấy chủ xe.
"Nó bị Giang Long giết người diệt khẩu rồi ư? Hay là nghe thấy động tĩnh rồi quyết đoán bỏ chạy mất rồi?"
Ta không đoán được đáp án thật sự, bèn liếc nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Tôi tìm ra chìa khóa từ trên người Giang Long rồi mở vòng cổ cho Bạch Khởi. Sau khi moi ra được một cuộn băng keo chống thấm nước để niêm phong tập tài liệu, tôi bèn nhặt Cát Lộc đao lên rồi rời khỏi ngôi biệt thự này.
Mưa nặng hạt làm ướt đẫm áo khoác của tôi. Bạch Khởi và tôi đang đứng trên một con đường vắng, không có một chiếc taxi nào qua lại cả.
"Mình phải nhanh chóng chạy về phố Định Đường. Không chừng bên cảnh sát đang điều đông người đến rồi, phải hành động thật nhanh mới được."
Tôi nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Wuling cũ kỹ ở lối vào khu biệt thự đang bật đèn. Người thanh niên trên xe cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn tôi.
“Anh Kiện?” Nhị Cẩu bật mở cửa xe, lao vào trong cơn mưa lớn: “Sao anh lại ở đây? Không phải anh đã nói, hành động sau bốn ngày nữa à?”
“Vậy tại sao chú mày lại đến đây?” Tôi vỗ vai thằng em, nói: "Nhị Cẩu, không nên ở đây quá lâu. Lên xe rồi nói chuyện."
Mưa to trượt dài trên gương mặt Nhị Cẩu. Gã quay lại nhìn căn biệt thự tối om và im ắng, trong khi chỉ hơn một tiếng trước, căn biệt thự vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, rộn rã tiếng cười.
Tôi đưa Bạch Khởi vào ghế sau của xe, rồi giấu thanh Cát Lộc đao dưới yên xe: "Đến cửa hàng của anh, trên đường nhớ né mấy cái camera an ninh nhé."
"Anh Kiện, anh chưa trả lời câu hỏi của em. Đêm nay, anh đơn thương độc mã vào hang ổ của Giang Long đêm nay làm gì?" Nhị Cẩu vừa lái xe vừa nói, "Em đến đây để dò la tình hình, cũng trông thấy hết tất cả những biểu hiện thay đổi kỳ lạ trong ngôi biệt thự ấy. Chẳng lẽ một mình anh xử lý hết cả cái băng đảng đó à?"
"Một băng đảng ư? Nơi này không có thế giới ngầm tồn tại, bọn chúng chỉ được xem là một vài người sống trong bóng tối mà thôi." Giọng điệu của tôi dần trở nên nghiêm túc: "Nhị Cẩu, anh giấu một thanh đao dưới ghế sau xe của chú mày. Mày phải bảo đảm với anh 1000 % là - đừng để người ngoài nhìn thấy thanh đao ấy. Tối ngày mốt, mày mang cây đao đó theo, rồi đi tìm anh..."