Dịch: Niệm Di
***
Trong buổi livestream ở công viên trò chơi Tân Thế Kỷ, tôi đã gặp một khán giả khá am hiểu về tâm lý tội phạm. Gã tự nhận mình là Biện Luận giả Socrates. Người đó đã giúp tôi nhìn thấu những lời nói dối và phân tích nguồn gốc của bọn Quỷ gương. Tôi cảm thấy rằng, kẻ đó là một người phi thường qua cách nói chuyện. Lúc đầu, chúng tôi không hề hẹn nhau gặp mặt thông qua thời gian và địa điểm xác định như hiện tại.
Ngước mắt nhìn ra cửa, tôi không ngờ rằng người đó lại xuất hiện vào lúc này, với tư cách là một luật sư bào chữa cho tôi như thế.
“Đúng vậy, anh ta là luật sư tôi thuê, xin cho anh ta vào.” Mỉm cười nhẹ, tôi vẫy tay với gã.
Ngô Dương không thả người lập tức, mà cẩn thận dò xét Đỗ Dự từ đầu đến chân: “Quái thật, anh từ đâu chui ra thế? Thằng nhóc này phạm phải rất nhiều tội trạng, tội ác tày trời. Anh đừng vướng vào vấn đề này để rồi tự hủy đường danh vọng.”
“Nhận tiền của người, giúp người tiêu tai. Đây là chứng chỉ hành nghề luật sư, chứng chỉ công ty luật và thư trợ giúp pháp lý của tôi. Tôi hy vọng anh sẽ không làm phiền lúc tôi và bị cáo trao đổi.” Đỗ Dự chủ động phối hợp với Ngô Dương trong việc khám xét cả người nhằm đảm bảo rằng gã không hề mang bất cứ vật dụng nguy hiểm nào vào phòng.
“Xin chào, anh Cao, tôi tự giới thiệu nhé. Tôi là Đỗ Dự, giảng viên cao cấp về tâm lý học tội phạm tại Đại học Athens, người đề xướng tư tưởng Xã hội cận biên và là giáo sư thỉnh giảng danh dự tại Đại học Columbia. Tất nhiên, tôi cũng là một luật sư chuyên nghiệp.”
Đỗ Dự nói rất nhiều nhưng tôi không hiểu rõ lắm. Theo bản năng, tôi cảm thấy người này không đáng tin cậy, chỉ thêu dệt vô căn cứ mà thôi.
“Chào anh Đỗ.” Tôi đưa bàn tay không bị còng ra, bắt tay nhanh chóng với gã, coi như chào hỏi.
Đỗ Dự lại quan sát trên dưới tôi một lần nữa: “Anh Cao, dường như anh tiều tụy rất nhiều khi lên ảnh nha. Trong mắt tôi, anh là một chiến binh nhiệt huyết, không bao giờ biết khuất phục.”
“Cứ gọi tôi là Cao Kiện.” Tôi cười khổ, khẽ lẩm bẩm: “Thì phải liều mạng chiến đấu thôi. Bị ma quỷ đuổi giết như thế, nếu không liều mạng sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội liều mạng nữa.”
Đỗ Dự gật đầu, nhìn chung quanh: “Tôi và bị cáo có chuyện cần bàn luận, mọi người có thể ra ngoài một hồi không?”
“Xin lỗi, Cao Kiện cực kỳ nguy hiểm. Chúng tôi bắt buộc phải canh giữ nơi đây.” Ngô Dương từ chối dứt khoát, căng thẳng đề phòng cách đó không xa, nhìn không chớp mắt.
“Cực kỳ nguy hiểm à? Anh Gao, bọn họ đánh giá anh rất cao nhỉ?” Gã lấy hai bản hợp đồng từ trong cặp ra: “Tôi đã đóng dấu công văn và giấy ủy quyền rồi. Anh chỉ cần ký tên vào là có hiệu lực. Tôi sẽ chính thức trở thành luật sư của anh, giúp anh bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.”
Gã đưa cây bút cho tôi; tôi bèn nhìn lướt qua bản hợp đồng. Đó chỉ là một tờ giấy ủy quyền bình thường, điểm khác biệt duy nhất là về mức lương: “Viện trợ pháp lý miễn phí à?”
Tôi kinh ngạc nhìn Đỗ Dự, không biết kế hoạch của gã là gì.
“Đúng vậy, viện trợ pháp lý miễn phí, chỉ cần anh hứa với tôi một điều kiện nho nhỏ mà thôi.”
“Điều kiện gì?”
“Nếu thuận tiện, tôi muốn được lên sóng cùng anh.” Vẻ mặt cười nhẹ của Đỗ Dự vẫn thế, khiến người khác không rõ gã đang nghĩ gì.
Tôi không hấp tấp đồng ý, lại nghĩ thầm, gã muốn on stream cùng mình ư? Điều này có thể mang lại lợi ích gì cho gã? Gã này cũng là streamer của Âm Gian Tú Tràng à?
Tôi vừa xảy ra chuyện là gã xuất hiện ngay, trùng hợp đến kỳ lạ.
Tôi liếc nhìn gã trong khi vẫn nghi vấn ngập đầu.
Người này ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ với bộ com-lê trên người và mang giày da sáng bóng có thể phản chiếu cả cơ thể.
Đỗ Dự thường xuyên nở nụ cười, tạo cho người xung quanh cảm giác tin cậy và ấm áp. Ngón tay của gã được giữ gìn rất tốt, không có vết thương nhỏ do lao động chân tay để lại. Bên cạnh đó, tôi cũng không nhìn thấy vết chai do sử dụng dao phẫu thuật như ngành bác sĩ.
Gã có vẻ ngoài bình thường, hiền lành, làm việc trong một trường đại học danh tiếng, có địa vị xã hội cao, tư duy nhanh nhạy, tâm lý tốt.
Những gì tôi thấy từ Đỗ Dự không chỉ là những ưu điểm của một luật sư, mà tất cả những gì gãthể hiện đều khiến tôi liên hệ với một kiểu người khác - những tên tội phạm cực kỳ thông minh.
Ai mà tin một luật sư sẽ đứng trước máy tính mỗi ngày để chờ đợi Livestream Siêu Kinh Dị của tôi? Hành vi này không phù hợp với tác phong hiện tại của gã. Vì vậy, tôi đoán rằng người này không chỉ là một luật sư đơn thuần.
Nhưng phải nói rằng, danh tính của gã không ảnh hưởng nhiều đến bản thân tôi. Dù người này là một kẻ giết người hàng loạt giấu mặt, chỉ cần gã sẵn lòng giúp đỡ, tôi cũng không ngại hợp tác. Đến phút cuối cùng, trong mắt công chúng, bây giờ tôi đang là nghi can mang trên mình tội danh giết người hàng loạt.
Với một chút cảnh giác, tôi ngước nhìn gã: “Anh muốn on stream à? Có thể cho tôi biết lý do được không?”
“Chỉ vì tò mò mà thôi. Với lại, yêu cầu của tôi không hề cao. Chỉ cần một lần, còn thời gian thì tùy anh. Hãy quyết định đi.” Dường như Đỗ Dự rất dễ nói chuyện, còn chủ động nhượng bộ nữa.
Với những điều khoản hào phóng như vậy, tôi không có lý do gì để từ chối: “Thỏa thuận.”
Người ngoài cuộc không thể hiểu được tôi và Đỗ Dự đang nói gì. Hiện tại, Ngô Dương đang suy nghĩ: “Tự nhiên nói nhảm một hồi là thỏa thuận rồi ư?”
Sau khi ký hợp đồng, Đỗ Dự gấp bộ hồ sơ lại, bắt đầu tra hỏi chi tiết vụ án. Toàn bộ quá trình đều diễn ra trước mặt đội cảnh sát vũ trang xung quanh.
Khoảng một giờ sau, Đỗ Dự đã hiểu cơ bản về trường hợp của tôi: “Vi phạm 21 điều luật và quy định, từ cố ý bỏ trốn khi gây ra tai nạn giao thông đến bắt cóc và giết người... Anh Cao, anh thật là giỏi đấy. Nếu là luật sư bình thường, e là người đó đã thấy khó rồi rút lui mất.”
“Hy vọng anh không phải là luật sư bình thường.” Tôi vừa trả lời cho có lệ, vừa suy tính xem mình có nên tin tưởng người này và nói ra toàn bộ những khoảng nợ khó đòi của nhà họ Giang cho gã biết hay không.
Đỗ Dự phân loại các tình tiết vụ án lại một lần nữa, cuối cùng đặc biệt lấy một bộ tài liệu nằm trong số cả xấp hồ sơ đó ra: “Anh Cao, tôi có thể giúp anh xử lý 20 tội danh khác, nhưng còn ca đầu tiên này hơi khó. Tôi cần anh nói sự thật cho tôi biết.”
Tôi xem xấp tài liệu trong tay Đỗ Dự, chính là biên bản điều tra của cảnh sát vào đêm Giang Long bị sát hại.
“Có phải anh giết người này không? Nói cách khác... cái chết của nạn nhân có dính liếu gì đến anh hay không?” Đỗ Dự cẩn thận nói: “Anh Cao, chỉ cần anh nói ra sự thật là được.”
Mấy người cảnh sát vũ trang xung quanh tôi cũng chú ý lắng nghe giai đoạn này. Một khi nghe tôi trả lời, chắc chắn bọn họ sẽ thực hiện hành động định tính vụ án ngay lập tức.
Tôi lật xem bản báo cáo điều tra. Cảnh sát đã trích xuất ra được dấu giày, dấu vân tay và mẫu DNA của tôi trong biệt thự của Giang Long. Qua quá trình thu thập lời khai của bọn đàn em còn lại của gã và các đoạn ghi âm điện thoại giữa tôi và Giang lão đại, xem ra tôi khó có thể ngụy biện trước hàng loạt bằng chứng này.
Sau khi đọc kỹ, tôi từ từ bình tĩnh lại, sau đó nhận ra vẫn còn thiếu một vài chứng cứ mang tính quyết định trong vụ giết Giang Long này.
Thứ nhất, nguyên nhân cái chết của Giang Long là một điều bí ẩn. Các bác sĩ pháp y không xác định được lực tác động là gì. Gã không có bất cứ vết thương nào trên khắp cơ thể và dường như mất mạng vì nhồi máu cơ tim cấp tính.
Thứ hai, bên cảnh sát không hề tìm ra bất cứ dấu vết nào liên quan đến bản thân tôi trên thi thể của Giang Long. Lúc đó, tôi gọi Mệnh quỷ tấn công thay vì trực tiếp ra tay kết liễu gã.
Thứ ba, không có nhân chứng nhìn thấy Giang Long chết. Ngược lại, một bản ghi âm không thể chứng minh bất cứ điều gì.
Căn cứ vào 3 điểm trên, tôi hoàn toàn có thể phủ nhận bản thân liên quan đến cái chết của Giang Long. Thế là, tôi khép bản báo cáo lại, ném nó sang một bên: “Tôi không giết ai cả. Giang Long nắm giữ một số bí mật thầm kín của gia tộc nhà họ Giang. Cái chết của gã liên lụy đến rất nhiều nguyên nhân. Có lẽ là do Giang Đắc Thao thuê sát thủ giết người diệt khẩu cũng không chừng?”
“Mày nghĩ Giang lão đại là ai? Thuê kẻ giết người ư? Tốt hơn hết, mày nên ăn nói cẩn thận.” Ngô Dương cầm súng đứng ở bên giường bệnh: “Cao Kiện, mày đừng cãi láo. Nên thành thật khai báo đi, có lẽ sẽ giúp hoãn quá trình tử hình lại ít lâu đấy.”
“Anh không giết người thật à?” Đỗ Dự suy nghĩ nghiêm túc về câu trả lời của tôi: “Anh có chứng cớ không khi nói rằng Giang Đắc Thao thuê người diệt khẩu?”
“Đương nhiên.” Tôi cười nhẹ: “Anh có nhớ lần livestream thứ hai của tôi diễn ra ở đâu không?”
Đỗ Dự khẽ gật đầu. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay gã, dùng ngón tay viết hờ 5 chữ “Ký túc xá nữ sinh” lên mu bàn tay gã.
“Đến đó rồi thì đi tìm chiếc túi da mà tôi hay đeo khi livestream. Anh có thể tìm ra bằng chứng quan trọng trong đó.”
Trước mặt Ngô Dương, tôi âm thầm nói cho Đỗ Dự biết vị trí của chiếc túi da màu đen. Hiện tại, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng gã nhưng chẳng còn cơ hội nào khác, chỉ có thể đánh một canh bạc may rủi lần này.
“Đừng cho người khác xem nhé. Giang lão đại có thủ đoạn bằng trời. Có lẽ, mấy người xung quanh đều là chó săn của ông ấy.” Nói xong, tôi chẳng thèm liếc nhìn Ngô Dương bất cứ lần nào. Thử nghĩ xem, chắc chắn tên ấy cũng đang đẹp mặt lắm.
“Tôi biết mình nên làm gì rồi, không ngờ anh vẫn còn để lại đường lui. Tôi mong chờ đến lần livestream tiếp theo quá.” Đỗ Dự vẫn giữ nụ cười ấm áp, nhưng tôi luôn cảm thấy có một nét sắc bén nào đó ẩn sau nụ cười của gã.