Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Nguyên Thảo
"Anh ta là luật sư biện hộ của bị cáo? Tôi không nghe lầm chứ? Bây giờ còn có người dám coi trời bằng vung, biện hộ cho thằng này?"
"Tôi là luật sư thuộc công ty luật Giang Thành, đại luật sư nổi danh Trung Quốc, tôi đều đã từng nghe qua. Nhưng chưa từng thấy thằng nhãi này, chắc gã cũng chỉ là một luật sư nghiệp dư, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Cẩu Trường Chính."
"Thú vị rồi đây, không có nhiều người ở Giang Thành dám gây sự với nhà họ Giang gia đâu."
Người trên dãy ghế dự thính nghị luận ồn ào, mọi người đều nhìn về phía vị luật sư đột nhiên vào biện hộ cho bị cáo.
"Cuối cùng cũng đuổi kịp, do thu thập chứng cớ nên đã trễ một ít thời gian." Đỗ Dự đi tới ghế dành cho luật sư biện hộ của bị cáo, đặt túi công văn lên bàn, quay đầu nhìn tôi cười cười: “Tôi ở trên đường xem livestream phiên xét xử, anh biện luận rất đặc sắc. Ở trong tình cảnh tuyệt vọng, vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo, da mặt vẫn dầy, đây là ưu điểm đáng quý."
Trên người của Đỗ Dự mang theo một loại khí chất kỳ lạ, một loại cảm giác khiến người ta tin phục. Tôi bị 2 gã cảnh sát toà án kẹp ở chính giữa, cũng không có biện pháp chào hỏi anh ta, chỉ có thể lễ phép gật đầu một cái: “Tiếp theo xin giao cho anh."
Từ khi Đỗ Dự lên toà, những nghi ngờ trước đây của tôi đối với anh ta hoàn toàn tan thành mây khói. Tôi, người luôn nằm ở trạng thái bị động, cuối cùng đã tới thời khắc phản kích.
"Yên lặng!" Trần Hải Nghĩa gõ pháp chùy, nhắc lại kỷ luật của toà án một lần nữa: “Tiếp tục phân đoạn đối chất, giờ đến phiên bị cáo đưa ra chứng cứ, tiến hành đối chất với luật sư biện hộ của nguyên cáo."
Đỗ Dự chậm rãi mở cặp ra, lúc này mọi ánh mắt trong phòng xét xử đều tập trung ở trên người của anh ta.
"Chẳng lẽ lời của bị cáo nói lúc trước là thật? Trong tay gã thật sự có chứng cứ liên quan đến nhà họ Giang?"
"Có thể, chú xem gương mặt tái mét của cậu ấm nhà họ Giang là đủ hiểu."
"Nói như vậy, thật có khả năng hắn bị oan. Vận dụng cảnh sát vũ trang truy bắt, mở phiên toà trước thời hạn, ảnh hưởng trình tự tư pháp thông thường, đúng là nhà họ Giang có quỷ trong lòng, muốn diệt khẩu đây mà."
Ánh mắt của bồi thẩm đoàn và máy quay phim đều hướng về phía Đỗ Dự, chuẩn xác nói là nhắm vào phần tài liệu trong tay gã. Chúng hơi mỏng, khoảng hơn mười trang, nhưng lúc này lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Trước khi tôi cung cấp phần chứng cứ này, đầu tiên tôi muốn hướng quan toà xác định một logic có liên quan đến bản án: Bị cáo Cao Kiện bị buộc vào 21 tội danh. Nhưng tội nặng nhất là tình nghi mưu sát Giang Long, còn 20 tội danh còn lại xuất hiện, đó là bởi vì cảnh sát trong quá trình truy nã mới xảy ra xung đột với bị cáo."
"Vụ án mạng của Giang Long xảy ra vào đêm muộn ngày 11 tháng này. Lệnh truy nã do Sở Công An thành phố Giang Thành và công an tỉnh liên hợp ban hành, ngày ban hành là rạng sáng ngày 12, cách thời gian vụ án xảy ra chỉ mấy tiếng đồng hồ. Tôi không rõ các ban ngành liên quan làm như thế nào có thể xác định được hung thủ chỉ trong thời gian mấy tiếng đồng hồ như vậy, lại dựa vào loại bằng chứng nào khẳng định kẻ giết người chính là bị cáo Cao Kiện?" Đỗ Dự táo bạo nói, phía sau nụ cười ấm áp cất giấu ngôn từ cực kỳ sắc bén.
"Khoảng cách vụ án xảy ra đã qua 5 ngày 5 đêm, nhưng bằng chứng mà nguyên đơn đưa ra thậm chí không hề đính kèm với biên bản khám nghiệm tử thi cơ bản. Sau đây, tôi muốn hỏi thẩm phán phiên tòa và bồi thẩm đoàn có mặt ở đây một câu: thời gian 5 ngày 5 đêm không đủ để hình thành chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, cơ quan công an dựa vào điều gì mà chưa đến 12 giờ lại phát lệnh truy nã cấp A với bị cáo Cao Kiện?" Đỗ Dự vung vẩy tài liệu trong tay, nhìn về phía Giang Thần ở giữa hàng ghế nguyên cáo: “Lẽ nào bởi vì người chết là Giang Long cho nên tương đối đặc thù? Lẽ nào cũng bởi vì người chết là một trong những thành viên Hội đồng quản trị của Bất động sản Giang Cẩm mà có thể đứng trên luật pháp, trước khi chưa 100% xác định hung thủ, đã tuyên bố phát lệnh truy nã toàn thành phố?"
Nhà họ Giang ở Giang Thành có khả năng dùng một tay che trời, ngay cả toà án cũng có thể tiến hành trước giờ, càng không nói đến chuyện phát một tờ lệnh truy nã. Chỉ cần Giang lão đại đích thân đứng ra, rất nhiều vấn đề cũng sẽ không còn là vấn đề.
Đám đông dự thính nghị luận ồn ào, ban ngành liên quan làm như vậy đúng là không thích hợp. Nếu như tôi thật sự là hung thủ còn dễ nói; lỡ như tôi bị oan, thì ban ngành liên quan sẽ mang tội danh thất trách.
"Yên lặng!" Trần Hải Nghĩa cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình phải hét lên câu này.
Đến khi phòng xét xử yên tĩnh trở lại, Đỗ Dự cười nhạt, ngay sau đó lại tung một quả bom nặng ký: “Giờ chúng ta lại quay về với bản án. Cảnh sát, nhà họ Giang vẫn cho rằng Cao Kiện là hung thủ giết người, nhưng khi tôi điều tra mối quan hệ giữa bị cáo và Giang Long, cả hai chưa bao giờ gặp nhau trước ngày 11 tháng này. Như vậy, động cơ Cao Kiện giết người là gì? Anh ta đến nhà người quá cố vào đêm khuya với mục tiêu rõ ràng là giết một người lạ mà anh ta chưa bao giờ gặp ư? Bản án từ lúc mới bắt đầu đã là sai lầm, hung thủ căn bản không phải Cao Kiện, anh ta chỉ là một người chịu tội thay, kẻ giết chết Giang Long là người khác!"
Nói xong, Đỗ Dự cầm văn kiện tư liệu trong tay đưa cho thư ký toà án, thư ký bật máy chiếu và xếp tài liệu theo thứ tự số trang.
Sau khi phông chữ trên tài liệu từ từ rõ ràng, phòng xét xử lập tức bùng nổ.
Mấy tờ đầu tiên là bằng chứng về quá trình xây dựng ban đầu của tập đoàn Giang Cẩm, với tư cách là một công ty đại lý bán nhà cho các chủ đầu tư, cũng thường bán theo kiểu công nợ. Từ đó, họ áp dụng phương thức bạo lực để đòi tiền, từng khiến nhiều người bị thương tàn phế.
Mấy tờ ở giữa là chương mục về việc tập đoàn Giang Cẩm vì để giành được các dự án phát triển, đã sử dụng thủ đoạn cạnh tranh không bình đẳng, huy động bất hợp pháp hơn hàng chục triệu tài khoản.
Mấy tờ cuối cùng càng thêm quá quắt, vì xây dựng học viện quý tộc trường cấp 3 Tân Hỗ, tập đoàn Giang Cẩm đã đầu tư hàng trăm triệu tệ, nhưng phần lớn số tiền này lại bốc hơi. Có rất nhiều quỹ tài chính không rõ nguồn gốc đang được sử dụng bên trong tập đoàn.
Tất cả chứng cứ đều không phải là vô căn cứ bịa đặt, toàn bộ có biên lai, sổ sách ghi lại. Những thứ này vốn là Giang Long lưu đường lui cho mình, không nghĩ tới giờ khắc này lại trở thành ô dù của tôi.
"Văn kiện là phô-tô-cóp-py, nhưng con dấu đóng ở phía trên cũng không thể giả mạo. Hoá đơn của đều chân thực đáng tin cậy, tôi nghĩ tập đoàn Giang Cẩm có phải hay không cũng nên cho Giang Thành một cái công đạo?"
"Mặt khác, phần lớn tư liệu trên đây đến từ Giang Long, giờ chắc có người đã hiểu, kẻ muốn Giang Long chết nhất là ai chứ?"
Đỗ Dự đứng ở giữa phòng xét xử, mặt mỉm cười, nhưng lúc này nụ cười trong mắt của Giang Thần lại vô cùng đáng sợ. Thế gian này nếu quả thật có ma quỷ, thì chính là bộ dạng này.
"Yên lặng! Yên lặng!"
Trần Hải Nghĩa rất vất vả mới có thể áp chế sự ồn ào ở hàng ghế dự thính, Đỗ Dự lại tiếp tục bắt đầu chứng minh: “Chứng cứ có một số là do Cao Kiện nắm giữ. Bị cáo từng là một thám tử tư, trong lúc vô tình phát hiện bí mật của tập đoàn Giang Cẩm. Lúc chuẩn bị thâm nhập điều tra, phá vỡ âm mưu của Bất động sản Giang Cẩm, vì vậy bị hung thủ thật sự giá họa!"
"Chỉ bằng cách này mới có thể hiểu được, tại sao một người lại đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ vào đêm khuya, dưới sự bảo vệ của rất nhiều đàn em, giết chết Giang Long có kinh nghiệm cận chiến phong phú!" Nụ cười của Đỗ Dự không đổi: “Cũng tương tự có thể hiểu rõ, vì sao Bất động sản Giang Cẩm biết chuyện, bèn vô cùng lo lắng đến mức vận dụng đủ loại quan hệ, phát lệnh truy nã Cao Kiện, mở phiên toà trước thời hạn, muốn đưa thân chủ của tôi vào chỗ chết!"
"Phía dưới là phần chứng cứ thứ hai của tôi." Đỗ Dự xuất trình lời khai của một số luật sư địa phương ở Giang Thành: “Bất động sản Giang Cẩm đã đưa ra thông báo cho tất cả các công ty luật xung quanh với thái độ vô cùng ngạo mạn, cấm bọn họ nhận án của thân chủ tôi. Tại sao lại làm vậy? Để phòng ngừa bị cáo tiếp xúc với bên ngoài, tiết lộ những cơ mật nội bộ của Bất động sản Giang Cẩm!"
"Phần bằng chứng thứ hai mà tôi cung cấp cũng chứa một số thông tin về ngành kế toán. Hung thủ thật sự có tật giật mình, không tiếc dùng tiền tài hối lộ. Bọn họ muốn dùng quyền lợi để đánh đổi công lý, đây cũng có thể là thủ đoạn quen thuộc của chúng. Sau đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới Cục Điều tra Hình sự Thành phố đã hỗ trợ... Bởi vì, thông tin giao dịch bẩn này đã được chính họ cung cấp."
Thông tin tài khoản cá nhân không tiện tiết lộ với giới truyền thông, Trần Hải Nghĩa có vẻ vô cùng cẩn thận, yêu cầu thư ký toà án trực tiếp đưa chứng cứ thứ hai đến bàn xét xử.
Sau khi xem xong, ba vị quan toà lại để cho thư ký giao lời khai và tài khoản cho nguyên cáo, bên nguyên cần tiến hành xác nhận tính chân thực đối với chứng cớ.
"Nguyên cáo, anh đối với chứng cứ do bị cáo đưa ra có phản đối gì không?"
Sau khi Cẩu Trường Chính và Giang Thần xem qua chứng cứ, sắc mặt trở nên rất tệ. Nhiều biên lai chuyển tiền từ các con đường khác nhau trong thời gian ngắn đã tập hợp vào tài khoản tư nhân của các nhân viên chính phủ: “Không có khả năng, cho dù là Cục cảnh sát hình sự thành phố cũng không thể tra rõ ràng như vậy, đối phương có lai lịch thế nào? Tôi chưa từng nhìn thấy gã ở trong nước."
Biên lai quá rõ ràng, không thể giả được. Cẩu Trường Chính bắt đầu coi trọng Đỗ Dự hơn, nhưng đã hơi muộn: “Về tính thật giả của đống biên lai này, tạm thời bên tôi chưa có cách nào phán đoán được, không loại trừ khả năng đối phương cố tình bịa đặt, cụ thể còn cần xác định sau đó mới có thể trả lời được.”