Nếu mấy dòng comment đó là sự thật, bệnh viện này không chỉ là một phòng khám xã hội đen thôi, mà hành vi dã man này chẳng khác gì súc vật.
“Trộm trẻ rồi bán lại trẻ sơ sinh để trục lợi ư?” Lúc đầu, tôi cũng không nghĩ sâu xa quá, vì những chiêu trò của bệnh viện này có thể chỉ vì tiền. Nhưng hiện tại, mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Buôn bán trẻ em là một trọng tội trong luật pháp quốc gia. Bọn chúng lại dám xây dựng bệnh viện để hệ thống hóa một hành vi độc ác đến vậy, thế sẽ càng tăng nặng thêm tội danh.
“Mình từng tự hỏi, Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn có trang thiết bị hiện đại đến vậy, cớ sao lại xây dựng ở khu vực ngoại ô như thế này. Hóa ra, là để che đậy một đường dây giao dịch bẩn thỉu. Thảo nào có những đứa trẻ mất tích và bọn tiểu quỷ lang thang ở đây, thế mới tạo thành oán khí sâu nặng đến vậy.”
“Nè, chúng ta đi đâu bây giờ?” Cô streamer đi theo tôi ra khỏi Trung tâm tầm soát bệnh trẻ sơ sinh. Cô ta nhìn tôi nhiều lần, tỏ vẻ hơi sợ hãi: “Gặp mặt lâu như vậy, tôi nên gọi cậu là gì?”
“Tên tôi là Cao Kiện.”
Khi nghe thấy tên tôi, cô streamer lặng lẽ lùi lại, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Dĩ nhiên là tôi có thể nhận ra hành vi kỳ quặc của cô ấy, và khi quay đầu lại, tôi đại khái đoán được nguyên nhân: “Cô sợ tôi vì trông tôi giống một tên tội phạm bị truy nã, đúng không?”
“Không, đừng hiểu lầm! Tôi không biết gì hết!” Trần Tiểu Thương vội xua tay phủ nhận.
Tôi không quá ngạc nhiên khi có người nhận ra mình. Nếu là người bình thường, có thể sẽ không chú ý. Nhưng Trần Tiểu thương là một streamer lớn với hàng trăm nghìn lượt follows. Tôi xuất hiện trước màn ảnh trong room livestream của cô ấy, thế nào cũng có khán giả của cô ta nhận ra.
Hai bên đã biết tên nhau rồi, trong khi hiện tại cô ta lại bị mất điện thoại di động và các công cụ để liên lạc với thế giới bên ngoài. Đó là lý do khiến Trần Tiểu Thương vô cùng lo lắng.
“Nếu tôi muốn làm gì cô thì đã làm từ lâu rồi. Đừng lo lắng! Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ không bao giờ tổn thương cô.” Vừa nói xong, tôi chợt nhận ra một việc: Mấy cái tên nhân vật phản diện đều nói y hệt như vậy trước khi bắt đầu làm chuyện ác.
Nhận thấy sắc mặt của Trần Tiểu Thương càng tái nhợt hơn, tôi chỉ có thể lắc đầu, đi một mình về phía các phòng ban khác.
Đi được vài mét, chợt có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng. Trên thực tế, dù Trần Tiểu Thương không hề tình nguyện, nhưng tôi vẫn đáng tin cậy hơn bọn tiểu quỷ kia.
Tôi gần như lục soát hết tất cả các phòng ban trên tầng 3 nhưng chẳng moi ra được thêm bất cứ thông tin nào cả. Khi bước đến lối thoát hiểm để lên tầng khác, tôi chợt thấy một bóng người mờ mịt đang đứng lặng lẽ trên cầu thang.
Dùng Truy nhãn để quan sát, tôi nhận ra đó là một đứa trẻ chỉ cao chưa đầy 1 mét.
“Dường như mình từng thấy nó.” Nhớ lại lúc chuẩn bị dẫn cô streamer này ra ngoài, tôi từng thấy một ai đó nhìn trộm từ tầng 3. Kẻ đó và đứa nhỏ này hẳn là cùng một người.
Lần này, tôi không dám kích động đến nó nữa. Tôi đứng yên một chỗ, sợ động tác của mình sẽ khiến kẻ đối diện sợ hãi: “Cô chú đến từ bên ngoài bệnh viện, sẽ không gây tổn thương cho cháu đâu.”
Bóng đen kia vẫn bất động, nhưng tôi có thể thấy ánh mắt đen sáng lay láy của nó. Chắc chắn, quỷ hồn không thể có một ánh mắt như thế này.
“Cháu tên gì? Bố mẹ của cháu đâu?”
Dù tôi có hỏi gì, nhóc bên kia cũng không trả lời. Nó cứ như một người câm với hai mắt nhìn chằm chằm vào đúng một vị trí, mãi giữ nguyên tư thế như vậy.
“Chú đến đây để điều tra vụ mất tích của ngài viện trưởng và tìm ra sự thật. Chú không có ác ý đâu.” Tôi nhích nhẹ đến gần đứa trẻ. Thấy nó không hề xoay người chạy, tôi bắt đầu nhen nhóm hy vọng trong lòng.
“Thư giãn đi.” Tôi từ từ tăng tốc. Khi chỉ còn cách đứa trẻ 3 mét, thấy nó tỏ vẻ lo lắng, tôi lập tức dừng lại.
Nhìn kỹ hơn, tôi dần quan sát được hình dáng của nó khi đến gần. Vóc dáng của đứa trẻ này rất xinh xắn, nó có mái tóc ngắn như con trai nhưng lại mặc một bộ áo quần con gái và được trang điểm tỉ mỉ như một con búp bê.
Tôi không thể nào đoán được giới tính của nó thông qua vẻ bên ngoài thế này, chỉ cảm giác nó có điều gì đó bất thường mà thôi.
“Đây là một cậu bé trai hay một cô bé gái nhỉ?” Trần Tiểu Thương đi theo tôi, sau đó tò mò nhìn chằm chằm vào đứa bé. Thấy tôi khá bối rối trong trường hợp này, cô ta lập tức bước đến bên cạnh: “Cậu phải hạ thấp thái độ xuống khi giao tiếp với trẻ em, coi chúng như người ngang hàng với mình mới được.”
Vừa nói, cô vừa ngồi xổm xuống rồi dang hai tay về phía đứa trẻ: “Lại đây với chị!”
“Chị ư? Có khi mẹ của đứa bé còn nhỏ tuổi hơn cô đấy!”. Tôi nhếch nhẹ môi, nhưng cũng biết là mình không có quá nhiều kinh nghiệm trong việc giao tiếp với thiếu nhi. Thế là, tôi học theo cô ấy, ngồi xổm xuống.
Có thể do tầm nhìn ngang nhau, chứng tỏ sự bình đẳng trong giao tiếp sẽ dẫn đến sự tán thành của đứa trẻ, đứa nhóc này đã ổn định lại cảm xúc. Tuy nhiên, nó vẫn đứng tại chỗ, như thể hai chân bị đóng đinh vào mặt đất vậy.
Đứa trẻ trước mặt tuy rằng có chút kỳ quái nhưng trông rất đáng yêu.
Cô streamer ngồi xổm trên mặt đất tiến về phía đứa trẻ, nó không những không chạy trốn mà còn chủ động đưa tay ra.
“Hành động này của nó có vẻ khá quen thuộc nhỉ?” Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, nó đang tựa nửa người vào lan can, nửa người vươn ra bên ngoài lan can, buông thõng hai tay, tạo động tác như đang ôm một thứ gì đó.
“Động tác này có ý nghĩa gì?” Tôi nâng điện thoại Âm Gian Tú Tràng lên, chiếu vào đứa trẻ. Trên màn hình, có thêm một người khác xuất hiện!
Ngay trước mặt đứa trẻ, có một cô bé đang đứng. Bé gái ấy vô cùng kỳ dị, mắt và mũi đều bị thay thế bằng lỗ đen, mái tóc được tết lại như từng chùm cỏ khô xơ xác, từ cơ thể gầy gò nhỏ bé ấy đang toát ra một luồng tà khí vô tận.
Loại cảm giác khiến người khác sởn cả gai óc này không thể đến từ một quỷ hồn bình thường được. Hơn nữa, cô bé này còn nguy hiểm hơn mấy đứa tiểu quỷ mà tôi mới gặp ban nãy.
“Tuy không mạnh bằng lệ quỷ nhưng lại mạnh hơn bọn quỷ hồn bình thường rất nhiều.” Sức mạnh của quỷ không phân biệt theo thân thể hay tuổi tác, mà dùng oán khí, chấp niệm và pháp lực để phán đoán.
Trong số tất cả những quỷ hồn mà tôi từng gặp qua 8 nhiệm vụ livestream, Mệnh quỷ Đại thừa xứng đáng được xếp hạng nhất. Dù tôi có sử dụng đến bùa chú Thượng thừa cũng không hẳn là đối thủ của nó.
Bên cạnh Mệnh quỷ, tiếp theo chính là hóa thân ác quỷ được cấu thành từ sát khí dẫn đến ngưng tụ cơ thể đến từ linh hồn của Thần sát Nguyên Thần khi cướp đoạn âm khí tại trường trung học Tân Hỗ.
Quỷ vật xếp thứ ba là Nữ quỷ áo đỏ mà tôi từng gặp trong lần livestream trên chuyến xe tang số 14. Nó được oán niệm quấn thân, dùng xác chết để đón xe, tự dùng sức của bản thân để ngăn cản chiếc xe tiến tới.
Yếu hơn Nữ quỷ áo đỏ một bậc là Quỷ hồn được Thập Ác nhập vào và con tiểu quỷ 3 mắt nhập vào người Diệp Băng kia.
Ngoài những thứ này ra, bọn cô hồn dã quỷ còn lại đều được xếp vào cấp thấp nhất. Cũng không phải chúng không đáng sợ, nhưng nếu mang ra so sánh và phân chia bọn quỷ hồn mà tôi từng đối mặt thành 5 cấp độ, chúng chỉ có thể coi là mức độ yếu nhất.
Sức mạnh của con bé xuất hiện trên màn hình điện thoại trực tiếp nằm giữa nữ quỷ áo đó và con tiểu quỷ 3 mắt kia. Nếu không sử dụng Bắc Đẩu đại thần chú, có lẽ tôi khó mà khống chế nó được.
“Đừng tới đó.” Với tay chộp lấy bờ vai của cô streamer, tôi vẫn không đưa cô xem màn hình điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng, chỉ lên tiếng nhắc nhở như thế.
“Cậu làm sao vậy? Đây là người thật, đừng hù nó sợ.” Cô streamer vừa giật mình, vừa hoảng sợ.
“Không đâu.” Tôi cầm điện thoại bước đến chỗ đứa trẻ rồi nhìn kỹ. Nó đúng là con trai nhưng lại mặc quần áo con gái.
“Chú sẽ không làm tổn thương các cháu, chú ở đây để cứu các cháu!” Tôi nói từng chữ một với đứa trẻ trước mặt, trong khi quỷ hồn tràn ngập ý thù địch của cô bé kia lại đang giương nanh múa vuốt trước mặt tôi.
“Các cháu ư?” Cô streamer nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, sau đó nhìn đến đứa nhỏ đang đứng một mình trước mặt. Ngay lập tức, Trần Tiểu Thương chợt rùng mình: “Quả nhiên không phải người bình thường…”
“Chú sẽ giúp các cháu. Bây giờ, cháu có thể cho chú biết tên được không?” Tôi kiên nhẫn hỏi, và cậu bé nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời dù không nói gì.
“Có phải vì một số lý do riêng mà cháu không thể lên tiếng, đúng không? Vậy chú sẽ nói ra vài cái tên nhé? Nếu chú nói đúng, cháu chỉ cần gật đầu, được không?” Tôi nhìn vào mắt cậu bé và nói từ từ: “Vương Tú Sâm? Từ Cầm? Vương Ngữ Lan... Vương Ngữ?”
Khi tôi nói đến tên Vương Ngữ, dường như cậu bé bất chợt run rẩy cả người như bị động kinh vậy, ngay cả chân cũng đứng không vững.
“Có vẻ như mình đã đoán đúng.” Tôi đưa tay ra, định ôm lấy cậu bé để kiểm tra cơ thể nó, nhưng quỷ hồn bé gái lại xuất hiện chắn trước mặt thẳng bé, cảnh giác nhìn tôi. Hai hốc mắt tối om, đen kịt của con bé nhìn chằm chằm vào cổ tôi, như muốn bóp chết tôi ngay vậy.
“Tức lâm tức chính, tức chính tức chân, thể đạo khế chân, thông đạt đính chân.” Tôi thầm niệm tâm pháp Diệu Chân, lan tràn chính khíu ra khắp cơ thể, thế nên dễ dàng xuyên qua quỷ hồn của bé gái, ôm lấy cậu bé trai.
“Chắc chắn cháu chính là đứa con bị mất tích rồi!”
...................