"Bên trong rất nguy hiểm, chạy mau!" Tôi không rảnh để giải thích cho nó hiểu, chỉ vội gỡ hai tay thằng nhỏ ra, bế nó lên rồi chạy ra ngoài.
Cùng lúc ấy, "Quỷ nuôi trẻ sơ sinh" vốn đang nằm yên trên bàn gỗ bỗng dưng ngẩng cổ; đôi Định Phách ngân châm hai bên đồng tử cô bắn nhanh ra, đôi mắt cô cũng đột ngột mở bừng lên.
Quanh đồng tử đen nhánh của cô là những đường tơ máu chằng chịt, ở giữa thấp thoáng bóng dáng một đứa trẻ.
Tôi quay đầu nhìn lại, trùng hợp đối mặt với thể xác dưỡng quỷ kia. Trong khi từng luồng âm khí đang xoay tròn hình thành nên một cơn lốc xoáy màu đen trên trần nhà, có vô số quỷ em bé đang gom góp oán niệm trợ giúp cô thoát vây.
Tất cả những mũi châm bạc bị âm khí ăn mòn rõ rệt đến nỗi dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Những mảng bám trông cứ như vết rỉ sét dần lan rộng ra, nhanh chóng tô đen toàn bộ những mũi châm ấy.
Dưới tác động của âm khí, lũ ngân châm run rẩy như dây đàn.
"Không ổn!" Tôi ôm Vương Ngữ vào lòng để bảo vệ nó rồi co giò chạy như điên. Phía sau, hơi thở của Quỷ mẫu mỗi lúc một mạnh hơn. Đây là một dạng áp lực khủng khiếp mà tôi chưa bao giờ được thể nghiệm, kể cả Mệnh Quỷ đại thừa cũng không đáng sợ bằng. Nói một cách chính xác, gom hết tất cả số ma quỷ tôi từng gặp trước kia cũng không bằng một nửa sức mạnh của bà thím Quỷ Mẫu bên trong. "Hiện giờ, có lẽ chỉ có thi thể của con Hồ tiên kia mới có thể liều mạng với mụ này!"
Tôi đổ mồ hôi trán, một tay ôm Vương Ngữ, một tay kéo cô gái điên kia chạy một mạch không dám ngừng lại phút giây nào.
"Lúc trước, cái xác hồ ly bị thi biến có thể cưỡng ép nhập vào người Diệp Băng và Nhàn Thanh đạo trưởng. Nếu quỷ mẫu này và nó cùng cấp độ, dù sử dụng đến bùa Bắc Đẩu đại thần chú cũng chẳng có tác dụng gì."
Vừa chạy, tôi vừa suy tính. Giữa từng cơn gió lạnh, nhìn từng nụ cười gian manh của bọn tiểu quỷ bên đường, tôi dần dà bình tĩnh lại: “Tuy quỷ em bé mang oán khí sâu nặng, nhưng đa phần mục đích của chúng là báo thù cha mẹ ruột của mình. Sau khi thoát vây, Dù mụ Quỷ mẫu này có thực lực vô cùng mạnh mẽ vì đã hấp thu rất nhiều quỷ em bé, nhưng "oan có đầu nợ có chủ", chỉ cần mình không chủ động chọc tới nó, nó hẳn sẽ không động chạm đến mình."
Quỷ hình thành như thế nào? Mỗi tông phái sẽ có cách nói khác nhau. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, tất cả dữ kiện liên quan đều cho rằng sự cấu thành quỷ có liên quan đến chấp niệm.
“Quỷ mẫu này có oán khí sâu nặng, người đầu tiên mà nó đi tìm sau khi thoát ra hẳn là kẻ bày trận giam hãm nó. Tuy nơi đây đã bị phong ấn, nhưng đại trận vẫn còn đang vận hành; chung quanh chắc chắn có tai mắt của kẻ bày trận. Sau khi thoát ra, kẻ đó hẳn là người đầu tiên bị quỷ mẫu đem ra trút giận.” Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, tình huống thực tế lại khác một chút.
Dòng âm khí cuồng bạo tựa như một người ném mạnh một chiếc neo sắt từ trên con tàu, đập bung cửa phòng khoa Kế Hoạch Hoá Gia Đình. Cánh cửa cùng với trục cửa rơi đánh ầm xuống mặt đất. Nhưng dường như đây chỉ là khởi đầu chứ chưa phải là kết thúc.Tiếp theo, tôi có thể nhìn thấy từng luồng âm khí bện vào nhau như xiềng xích từ trong phòng điên cuồng vọt ra. Trên hành lang, những tiểu quỷ đang ẩn mình trong các phòng khác trên tầng một cũng lộ diện cùng một lúc. Chúng tranh nhau tìm nơi lẩn trốn, quýnh quáng như sắp tè ra quần đến nơi. Khung cảnh hệt như đến ngày tận thế.
“Quỷ mẫu này còn đáng sợ hơn những gì mình nghĩ sao?” Tôi nhằm thẳng hướng cửa chính của bệnh viện mà chạy. Vương Ngữ hẳn là nhân vật chủ chốt trong nhiệm vụ livestream lần này của tôi. Chỉ cần dẫn nó theo, tôi mới có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ livestream lần này.
Bên này tôi vừa mới quyết định tạm thời rút lui, còn chưa chạy được bao xa thì khoa Kế Hoạch Hóa Gia Đình đã có chuyển biến khác. Từ bên trong, âm khí hóa thành bàn tay khổng lồ, chộp thẳng về phía tôi.
"Tao và mày đã thù hận gì nhau đâu?!" Tôi quay phắt người lại, cùng lắm thì đánh nhau thôi, "Là do mày muốn đẩy tao vào chỗ chết đấy nhá!"
Buông Vương Ngữ và cô gái điên kia ra, tôi lôi tấm bùa Bắc Đẩu ra, đồng thời quay đầu lại nói với thằng nhóc: "Nhóc con, mau chạy ra khỏi bệnh viện này đi!"
Tôi không dặn dò được gì nhiều, lập tức dùng tay kết ấn lưu tinh, chân giẫm thất tinh bộ, hai mắt nhìn thẳng, miệng niệm chú ngữ: "Bắc đẩu thất nguyên, thần khí khống thiên. Thiên cương đại thánh quang uy muôn vàn!"
Mang theo những tiếng kêu khóc thảm thiết, bàn tay khổng lồ bện bằng âm khí vọt tới nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi toát cả mồ hôi hột, suýt nữa bắt lệch ngón tay khiến thần niệm tan vỡ. Ban nãy, tôi tụng hai lần Địa tạng chân kinh khiến tinh thần tiêu hao gần như cạn kiệt. Hiện tại, tinh thần của tôi vẫn chưa hồi phục đủ để sử dụng bùa chú. Nếu tôi vẫn cưỡng ép mình sử dụng, tinh thần của tôi rất có thể bị tổn thương nghiêm trọng đến mức không thể chữa khỏi.
Tuy thầm do dự như vậy, nhưng miệng tôi vẫn không ngừng niệm chú quyết. Chuyện đã đến nước này, đây chính là cơ hội duy nhất của tôi: "Hoàng thiên hậu thổ, cắt đứt tà căn!"
Tôi mới niệm được một nửa chú văn, bàn tay âm khí khổng lồ đã trờ tới.
"Không ổn..." Tôi tái mặt, biết rõ mình không kịp niệm xong cả câu chú ngữ rồi.
Âm phong gào thét chói tai; gương mặt tôi cũng đau rát như bị ngàn thanh dao nhỏ khứa da, thật là khó chịu.
"Sao lại gặp được quái vật cấp độ này, livestream chính thức đúng là ngập tràn ‘kinh hỉ’ nha, hic hic!" Tôi chỉ còn biết cười khổ, không niệm chú nữa. Hiện tại, dù tôi có đổi sang dùng bùa chú thượng thừa cũng chưa chắc thắng được con quỷ trước mặt này.
Bàn tay khổng lồ hơn cả hình thể của bản thân đã choáng hết tầm nhìn của tôi. Vẫn tưởng sẽ bị nó vả chết trong tích tắc, có ngờ đâu nó bỗng nhiên dừng lại cách tôi vài centimet.
"Ý gì đây? Nó muốn tra tấn để trút bớt oán niệm trước khi giết tôi sao?" Tôi biết có rất nhiều loài yêu ma quỷ quái thích tra tấn người sống hơn là giết chết.
Bàn tay âm khí khổng lồ dường như hơi do dự, thế rồi từ từ tan biến sau vài giây.
"Biến mất ư?" Tình huống quái gì thế này? Tôi livestream rất nhiều lần nhưng chưa từng gặp tình cảnh nào giống như vậy. Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện tại không cho phép tôi tìm tòi nghiên cứu nhiều. Tôi quay đầu định bỏ chạy, vừa xoay người bỗng cảm thấy chân mình bị giữ chặt, quay lại nhìn mới phát hiện là Vương Ngữ.
“Còn tần ngần ở đó làm gì? Chạy mau!” Tôi ngồi xổm xuống, định bế thằng bé nhưng nó lại né tránh.
Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào khoa Kế Hoạch Hoá Gia Đình, hình như nó đang đợi điều gì đó.
Bình tĩnh dẫn sau khi vẫn sống sót qua cơn đại nạn, tôi đứng lại, cùng nó nhìn về hướng đó.
Ở nơi ấy, có một bàn tay tái nhợt bám vào khung cửa, sau đó là gương mặt của một người từ từ xuất hiện. Thoạt nhìn vào, gương mặt đó không khác gì người bình thường.
“Quỷ nuôi trẻ sơ sinh!” Lúc này, có lẽ tôi nên gọi thứ đó là Quỷ mẫu thì đúng hơn. Từ trước tới nay, tôi chưa từng gặp qua tà vật nào như vậy. Hơi thở của nó làm xương cốt toàn thân tôi run rẩy.
Nửa người của mụ ta nhô ra khỏi cửa, tay xách theo cái túi đan bằng tóc, miệng túi thấp thoáng vài ánh mắt ác độc của bọn quỷ em bé.
Bộ quần áo trên người hẳn là bộ đồ mà mụ mặc trước khi chết. Mụ loạng choạng từ từ bước ra khỏi phòng.
Những cây ngân châm đâm vào các huyệt vị khi nãy đều đã rơi đâu mất, để lộ làn da không hề khác người thường của mụ. Chỉ có điều, trên mặt mụ có rất nhiều dấu tay của trẻ con. Chúng là những vết bầm tím, hằn lên rõ rệt trên làn da trắng, thoạt trông giống như một trò chơi ghép hình. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để chứng minh rằng cô ta đã phải trải qua tình cảnh khủng khiếp như thế nào vào giai đoạn trước khi lìa đời
Một nửa gương mặt bị tóc đen che phủ, quỷ mẫu dường như không quen đi lại bằng hai chân. Động tác của ả rất kỳ quái; dường như cả người không có xương, dặt dẹo bò xổm trên mặt đất để đến được chỗ tôi và Vương Ngữ đang đứng.
Vương Ngữ tỏ ra rất bình tĩnh, còn hơn cả tôi nữa. Tôi không biết có phải đứa nhỏ này sợ đến ngây người hay không; nó không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn Quỷ mẫu.
"Có chút kỳ lạ." Vừa tìm được đường sống trong chỗ chết khiến tôi cảm giác có gì đó bất thường. Nhìn vào hành động của đứa nhỏ này, tôi lờ mờ suy đoán một chuyện: "Chẳng lẽ Quỷ nuôi trẻ sơ sinh trước khi chết chính là mẹ ruột của Vương Ngữ?"
Chờ đến khi Quỷ mẫu tới gần, tôi càng củng cố suy đoán của mình vì đã trông thấy hình ảnh của Vương Ngữ ở sâu bên trong đồng tử của Quỷ mẫu.
Tôi từng gặp tình huống tương tự ở Mệnh Quỷ, trong mắt nó cũng có hình bóng của tôi: "Chẳng lẽ đây là cách thức bày tỏ chấp niệm và ký ức của Quỷ vật cấp cao ư?"
Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng im đánh giá mụ Quỷ mẫu trước mắt. Nhìn bề ngoài, có lẽ mụ ta chỉ mới trên dưới ba mươi tuổi; da dẽ của mụ nhẵn bóng dần vì được âm khí xoa dịu.
Nếu bỏ qua chiếc túi chốc chốc lại có một vài con quỷ em bé thò ra bên cạnh kia, chắc chắn tôi sẽ nhầm tưởng mụ là một người sống thật sự.
Quỷ mẫu không hề để ý đến tôi, chỉ dừng lại trước mặt Vương Ngữ. Xúc cảm trên gương mặt mụ cũng không thay đổi, chỉ là oán độc, vặn vẹo, dường như thống hận cả thế giới.
Vì dáng người vốn dĩ thấp bé hơn bạn cùng lứa, Vương Ngữ phải cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Quỷ mẫu bằng cái thái độ “từ chối giao tiếp với người lạ”.
Tôi đứng cạnh bên mà vả cả mồ hôi hột vì tình cảnh này thật quỷ dị. Tôi không biết mình nên làm gì.
Âm khí mỗi lúc một tăng dần lên, nhất là vị trí quỷ mẫu càng thêm đậm đặc. Chúng tản mát ra xung quanh khiến cho sắc mặt Vương Ngữ tái lại, môi khô nứt, rỉ cả máu.
Có lẽ nhận ra Vương Ngữ đang bị âm khí ảnh hưởng, Quỷ mẫu đưa tay vào túi xách, túm ra một con quỷ em bé trắng muốt.
Trên quỷ em bé này oán khí không nhiều, nó đang nhắm mắt giống như đang ngủ.
Hành động tiếp theo của quỷ mẫu càng khiến tôi khó hiểu hơn. Nó đưa quỷ em bé đến trước mặt tôi. Vì cảm nhận được hơi thở của người sống, giữa hai hàng lông mày của con quỷ em bé này nứt ra một khe hở, ba con mắt của nó đồng thời bật mở.
=============