Cô bé mặc đồ ở nhà, trông hốc hác hơn trước rất nhiều, trong lòng cô bé như có muôn vàn oan khuất, sau kéo tôi vào trong phòng, chỉ ngồi một mình bên giường.
Từ khi tiếp nhận ủy thác của cô bé, tôi chưa từng chủ động đi tìm cô bé, có thể ở trong mắt cô gái này, tôi đã từ bỏ ủy thác của cô.
Tôi hiểu rất rõ loại cảm giác này, rõ ràng đã đặt hết hy vọng, lại không nhận được bất cứ hồi báo nào.
Ngồi bên cạnh cô bé, ga trải giường màu hồng nhạt được xếp ngay ngắn, trên chiếc giường mềm mại nệm nồng nàn mùi hương của thiếu nữ.
Tôi xích lại gần Hạ Tình Chi, cho đến khi tựa vào vai nhau mới dừng lại, tôi quay đầu nhìn cô bé.
Thân cao 1m65, nhưng lại gầy hơn rất nhiều so với tưởng tượng, bả vai run lên theo bản năng vì sự tiếp cận của người khác giới. Cô muốn bỏ đi, nhưng lại cảm thấy mình không có lý do làm như vậy, trong lòng nảy sinh một loại mâu thuẫn không nói bằng lời.
"Thực ra anh đã định tới tìm em." Nhìn chằm chằm gương mặt có chút tái nhợt của Hạ Tình Chi, trừ tôi, cô bé là người thứ hai biết sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng. Cũng có thể nói cô bé chính là người dẫn đường của tôi, tôi sẽ không trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng nếu không có cô bé, có thể hiện giờ tôi cũng chỉ là một ông chủ cửa hàng bán đồ người lớn ăn no chờ chết.
Bả vai của Hạ Tình Chi càng run rẩy dữ dội, cô bé đang cố giữ bình tĩnh.
"Anh đã xem nhật ký của em, chắc em biết cứ một đoạn thời gian anh sẽ ra ngoài vào đêm khuya đúng không?" Tôi thở dài: “Em nhìn thấy dáng vẻ rất thảm hại, mệt mỏi sắp ngã xuống của anh, em cũng thấy anh thương tích đầy người, áo quần dính đầy máu. Dưới chân anh là bùn lầy trộn với máu thịt, phía sau là âm linh quỷ dị dữ tợn, có đôi khi anh không thể tin cả cái bóng của mình. Chỉ có thể nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, cảm thụ nỗi đau thấu xương, như vậy anh mới có thể khẳng định mình còn sống."
"Anh không có lựa chọn khác, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết. Anh hai của em mất tích, còn có người nhớ, nếu có một ngày anh mất tích, cả thế giới này sẽ không còn dấu vết của anh."
Tôi rất kinh ngạc tại sao lại nói ra những lời này với Hạ Tình Chi, có thể là vì đã giấu chuyện của Âm Gian Tú Tràng ở trong lòng quá lâu, tôi cũng muốn giải bày với ai đó.
Cô bé hình như hiểu ra điều gì đó, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, qua hơn một phút sau, bả vai của cô không còn run rẩy nữa, yên lặng tựa vào vai của tôi, mơ hồ có thể nghe tiếng nức nở cực kỳ ấm ức.
"Hôm đó em thấy lệnh truy nã của anh ở trên TV, em sợ lắm, lúc đó bên ngoài sấm chớp liên tục, khắp nơi đều là xe cảnh sát..."
Từ trong giọng nói của Hạ Tình Chi, tôi có thể nghe ra được sự lo lắng và sợ hãi, cũng có thể hiểu được cảm thụ của cô bé.
Bên cạnh tôi có những người đáng để tin tưởng như anh Lưu mù, Nhị Cẩu, Thiết Ngưng Hương, thế nhưng bên người cô bé, người đáng tin chỉ có tôi.
"Không sao, đều là chuyện đã qua, qua một tháng điều tra, anh đã có tiến triển mới về chuyện anh hai của em ta." Tôi quay đầu nhìn qua cửa phòng, đoán lúc này ba mẹ của Hạ Tình Chi đang chồm hổm ở cửa nghe trộm, cho nên ra hiệu Hạ Tình Chi im lặng, lấy giấy bút trên bàn viết: “Anh hai của em chưa chết, anh đã tìm thấy một số thông tin về anh ấy ở một nơi đặc biệt."
Tôi rút tờ tiền trong túi ra, tôi không để cho Hạ Tình Chi đụng vào, sợ nàng dính phải đồ không sạch sẻ: “Sau khi nhìn phía những chữ này, em có thể nhận ra đây là chữ viết của ai hay không?"
"Cứu tôi Hạ Trì cứu tôi."
Trong 6 chữ cái sau lưng tờ tiền ngay cả một dấu chấm cũng không có, nếu ngắt câu ở các vị trí khác nhau, có thể nhận được những ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Những lời này có thể là do Hạ Trì viết cho người khác, cũng có thể là người khác viết cho Hạ Trì, nhưng dù giải thích thế nào đi nữa, ít nhất có thể nói rõ một điểm -- tờ tiền này có liên quan đến Hạ Trì.
Hạ Tình Chi nhìn thấy chữ viết xiên vẹo như nhắm mắt lại viết trên tờ tiền, phải một lúc mới ngẩng đầu, nét mặt của cô bé rất kỳ quái, khiến tôi có chút căng thẳng: “Em nhận ra những chữ này sao? Mau nói cho anh biết là của ai!"
Hạ Tình Chi lấy cây viết trong tay của tôi, dùng tay trái viết lên quyển sách giáo khoa mấy chữ.
Tôi lại gần cô bé để nhìn cho rõ, cứ tưởng cô bé sẽ viết ra người nào đó tên, ai ngờ cô bé lại viết lại 6 chữ trên tờ tiền một lần nữa.
"Cứu tôi Hạ Trì cứu tôi."
6 chữ giống nhau như đúc, chính xác là cùng một nét chữ!
"6 chữ này là do em viết?!" Tôi quả thực không thể tin được, nét chữ trên tờ tiền giống hệt chữ của chính Hạ Tình Chi.
Có chút duyên dáng trong nét chữ nguệch ngoạc, nhanh chóng viết xong trong thời gian ngắn bằng tay trái.
Ngay khi cây bút trong tay rơi xuống đất, tôi không chút do dự rời khỏi Hạ Tình Chi, đứng góc phòng, cảnh giác nhìn cô bé.
Cũng không phải do tôi cẩn thận quá mức, mà tất cả những người có dính líu với Âm Gian Tú Tràng đều không thể xem thường, tổ chức thần bí này vô cùng đáng sợ.
"Anh hãy nghe em nói..." Hạ Tình Chi chứng kiến phản ứng của tôi thì sợ hết hồn, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ: “Mấy chữ này giống hệt chữ do em viết bằng tay trái, nhưng từ trước tới bây giờ em chưa bao giờ viết những chữ này lên trên tờ tiền! Em xin thề!"
Hạ Tình Chi nói như đinh đóng cột, cô bé cũng không việc gì phải lừa tôi, tôi híp mắt lại, thậm chí vận dụng Phán Nhãn quan sát rất kỹ cơ thể của cô bé.
Bị ánh mắt nóng rực của tôi quét từ trên xuống dưới, cô bé hơi đỏ mặt, nhưng không hề cố che giấu, ngược lại còn ưỡn ngực lên.
"Cô bé hay xấu hổ này nhìn thế nào cũng không giống là người của Âm Gian Tú Tràng, nhưng vì sao lúc đó ở trong căn phòng số 443, người giấy đeo mặt nạ sẽ ở thời điểm tối quan trọng lại ném tờ tiền này ra?" Cả tá suy đoán hiện lên trong đầu của tôi.
"Là Hạ Trì viết sao, hắn sợ bại lộ nên đã dùng chữ viết của em gái?"
"Kẻ trong phòng biết Hạ Tình Chi và Hạ Trì, cho nên dùng chữ của Hạ Tình Chi, muốn để Hạ Trì mắc câu?"
"Cũng có thể là người bị giam ở căn phòng số 443 mới thật sự là Hạ Tình Chi, còn kẻ trước mắt đã được thay thế?"
...
Càng suy nghĩ sâu xa, cảm giác ớn lạnh trên người càng nặng nề, cơ thể như chìm trong đáy biển sâu, và bóng tối gió thổi không lọt sắp bóp nghẹt tôi.
Cô bé phát giác sự khác lạ của tôi, vội vàng đứng dậy đi tới chỗ tôi, hơi do dự nắm lấy cổ tay của tôi: “Chữ trên tờ tiền tuy giống y hệt của em, nhưng tuyệt đối không phải do em viết. Nếu như em muốn lừa anh, em sẽ không bao giờ dùng tay trái viết ra 6 chữ này ở ngay trước mặt anh."
Hạ Tình Chi nói cũng có lý, nếu như cô bé thật sự muốn gạt tôi, vậy chỉ cần nói không biết là được, không cần thiết cố ý thể hiện ra cho tôi thấy.
Tôi gật đầu, bớt căng thẳng: “Chuyện của anh hai em rất phức tạp, anh vẫn đang điều tra, muốn biết đáp án, còn cần thời gian. Còn nữa, em nhớ kỹ, dù trong trường hợp nào cũng không được tuyệt vọng, cho dù có một ngày anh cũng biến mất."
Sau khi nói xong những lời này, tôi thu hồi tờ tiền, đốt tờ giấy chuẩn bị rời đi, nhưng tay còn bị Hạ Tình Chi nắm chặt, tôi thử rút ra, nhưng không được.
"Còn chuyện gì sao?"
Hình như cô bé rốt cục đã đưa ra quyết định: “Lần sau anh đi ra ngoài có thể mang em theo cùng không? Ta cam đoan không để cho ngươi thêm phiền."
"Không được." Tôi kiên quyết lắc đầu: “Mang theo em thì cả hai ta đều có thể sẽ chết."
Rút tay ra khỏi tay của Hạ Tình Chi, tôi lập tức rời đi, song vừa mở cửa phòng, đã thấy ba mẹ của Hạ Tình Chi có chút lúng túng đứng ở cửa.
"Vừa hay cô chú ở đây, có mấy lời cháu muốn ngồi xuống nói với mọi người." Kêu cả Hạ Tình Chi, bốn người ngồi ở trong phòng khách, bầu không khí khá căng thẳng.
"Có chuyện gì đáng nói? Tuổi tác hai đứa chênh lệch tới 6-7 tuổi, tôi tuyệt đối đồng ý!" Mẹ của Hạ Tình Chi là người thứ nhất phá vỡ cục diện bế tắc, những đều bà ta nói khiến cho Hạ Tình Chi đỏ bừng cả mặt, gấp đến độ giậm chân.
"Ý của chú và bác gái không khác lắm, Tình Chi còn quá nhỏ, thường xuyên chạy tới cửa hàng bán đồ người lớn của cháu, thì mặt mũi để vào đâu? Nếu như hai đứa thật lòng yêu nhau, vậy hãy cho nhau một chút thời gian, đợi đến khi Tình Chi tốt nghiệp đại học lại nói."
Tính tình của ba Tình Chi coi như không tệ, vẫn duy trì lý trí.
"Cô chú hiểu lầm thật rồi." Tôi nhìn hơi nước nóng bốc lên từ trong chén trà, ánh mắt trở nên sắc bén: “Thưa cô chú, chẳng lẽ hai cô chú không có chút ấn tượng nào sao? Cô chú không cảm giác trong cuộc sống của mình đã thiếu đi một người sao?"
"Cậu có ý gì? Lừa con gái của tôi cho đã rồi, còn muốn lừa cả chúng tôi?" Mẹ của Tình Chi hừ lạnh một tiếng, nếu không có ba của Tình Chi ngăn cản, chắn chắn bà ta đã đuổi tôi ra ngoài.
"Cháu lừa cô chú làm gì, cháu chỉ muốn giúp Hạ Tình Chi chứng minh một việc, trong gia đình của cô chú quả thực còn có một người khác đã từng sống!"