Dịch: Vạn Cổ
***
Tôi cũng nghi ngờ rằng, những trải nghiệm trên chuyến xe buýt trong giấc mơ vừa rồi có liên quan đến hai lá bùa bốc cháy ấy. Chỉ là, tôi không hề biết pháp môn sử dụng, cũng không hề kết ấn, lại không niệm chú, tại sao lá bùa lại tự nó phát động công năng cơ chứ?
Nói cho Lưu Bán Tiên nghe nghi vấn trong lòng mình, ông ấy giải thích thế này. Dẫn Hồn Giải Mộng Mẫu Tử phù không đòi hỏi phải dùng khẩu quyết để phát động năng lực. Chỉ cần bạn lưu tâm đến một thứ nào đó, hay một sự vật nào đó, luôn nghĩ về nó, thậm chí gắn kết linh hồn với sự vật đó đến nỗi có nằm mơ cũng sẽ thấy, thì hai lá bùa kia tự nhiên phát động công năng thôi.
Từ lúc tôi mang lá bùa ấy về nhà, trong đầu tôi luôn luôn nghĩ về chuyến xe buýt muộn số 14, đúng y chang cái câu ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng nha.
- Cậu streamer này, cậu đúng là có số đỏ nha. Nếu hai lá Mẫu Tử phù này sớm dẫn cậu nhập mộng, thì tất cả mọi chuyện mà cậu gặp trong mơ rất có thể sẽ trở thành hiện thật đấy.
"Đúng vậy." Tôi nhớ lại cảnh ấy, vẫn còn thấy sợ: "Khó trách mình cảm thấy thời gian lúc nhanh lúc chậm, thậm chí không rõ nhịp tim có đập hay không luôn đấy, thì ra chỉ là một cơn ác mộng."
Bà cụ ở ven đường đối diện vẫn còn than khóc thê lương. Tôi bèn nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ, dợm bước tiến tới.
"Cụ ơi, xin cụ bớt đau lòng. Người chết rồi không thể sống lại."
Bà lão đang chìm ngập trong đau khổ liền ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Cháu tránh ra! Đừng ngăn cản ánh lửa, không thì ông nhà tôi sẽ không thấy được, không biết xuống xe nơi nào đấy!"
"Xuống xe ư? Bà có thể giải thích cho cháu rõ hơn không?"
"Kêu tránh ra thì tránh ra đi!" Vung một nắm tiền vàng mã thật dày, tiếng gào khóc thê lương của bà cụ vang lên xa xăm trong đêm đen.
Tôi lặng lẽ lùi sang một bên, theo lời nói của bà cụ, thì bà ấy đang đốt tiền vàng mã cho chồng của mình. Một đôi vợ chồng vượt qua bao nhiêu cơn sóng gió của cuộc đời như thế này, có lẽ là hơn 50 năm, thật khó có thể tưởng tượng tình cảm của hai người khắn khít đến cỡ nào. Hiện tại, một người trẻ tuổi như tôi không thể nào cảm nhận ra được.
Dù ngọn lửa thiêu đốt có mạnh đến nhường nào, cũng đến lúc tắt ngấm, biến cả đống tiền giấy thành tro bụi. Bà cụ này bèn lau sạch nước mắt, lê một tấm lưng còng, bước về hướng ngôi làng thôn dã ở xa xa.
Chờ bà ấy đi hẳn, tôi bèn ngồi xổm xuống ngay vị trí cái chậu sắt, hất nhẹ lớp tro tàn.
Đúng thật y như trong giấc mộng, bên dưới lớp tro bụi của những mảnh tiền giấy bị đốt đi, tôi trông thấy một khung ảnh thủy tinh. Đó là một ông cụ đầu tóc bạc trắng, dáng dấp tôn kính.
Quay lại vị trí bảng hiệu trạm dừng của chuyến xe buýt số 14, tôi nhìn đồng hồ, nhận ra đã đến 12:00 khuya rồi.
"Chú ơi chú, cho cháu hỏi, nơi đây là trạm dừng của chuyến xe buýt số 14, phải không ạ?" Một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng tôi.
Tôi không vội xoay người lại, vì tôi đã từng nghe giọng nói quen thuộc này một lần rồi.
"Đúng rồi con, đây là trạm dừng của xe số 14."
"Vậy à, cám ơn chú." Con nhóc nở một nụ cười khá ngọt ngào, đứng bên cạnh tôi. Con bé dường như khá hiếu kỳ với một ông chú kỳ quái như tôi, ánh mắt to tròn của nó cứ nhìn về tôi chằm chằm.
Tất cả mọi diễn biến đều tương tự như trong giấc mộng. Thế nhưng mà, kết quả trong cơn ác mộng ấy chính là cái chết của tôi tại trạm dừng Sơn Cúc viên. Bà thím kia và cô gái trong đôi tình nhân ấy đều là cô hồn dã quỷ.
"Đêm hôm khuya khoắt, tại sao cháu không ở nhà, mà lại ra đây đón xe?" Tôi hỏi câu hỏi này lần thứ hai, kèm theo đó là câu trả lời của Y Y giống y hệt như trong giấc mộng.
Con bé không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi, mà dùng chân đá nhẹ đất cát ven đường, hỏi ngược lại: "Vậy tại sao chú không về nhà lúc trời tối thế này? Chú cũng chờ xe đến à?"
Tôi mồi một điếu thuốc lá, con mắt láo liên: "Thật ra, có một bà mẹ nọ, nhờ chú đến đây đón con gái của bà ấy. Chỉ là chú chưa từng gặp con gái của bà ta, nên chỉ biết đứng đây chờ một hồi coi xem tình hình thế nào."
"Là mẹ hả?" Dường như Y Y nói lỡ lời, bèn kéo phot-mơ-tuya trên cặp táp, lấy một tấm hình ra đưa cho tôi xem: "Chú xem có phải người này nhờ chú tới đây không?"
Trong bức ảnh, tôi thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu vàng nhạt ngồi trên ghế dài trong công viên. Y Y bé nhỏ đang ngồi bên cạnh cô ấy, cầm một ly kem tan chảy, mặt mếu máo khóc, trông rất đáng thương.
"Đúng rồi, là bà ấy đó." Tôi trả bức ảnh lại cho cô bé, giả vờ ngạc nhiên: "Đừng nói em chính là Y Y nha? Bà ấy nhờ chú đến đón cô con gái tên là Lưu Y Y đấy."
"Đúng rồi. Cháu tên là Lưu Y Y." Cô bé tỏ vẻ hết sức mừng rỡ.
Tôi không rõ tại sao con bé này lại mừng rỡ đến như vậy. Mặc dù trong lòng tôi có cảm thấy áy náy vì nói xạo, nhưng đây là cách duy nhất mà tôi có thể làm để bảo vệ nhóc Y Y.
"Được rồi. Nếu cháu đã là Lưu Y Y, vậy một hồi đi theo chú nghen. Đường tối rất nguy hiểm, nếu cháu muốn gặp mẹ, thì phải nghe lời chú."
"Dạ!" Cô nhóc gật đầu như gà mổ thóc, điệu bộ rất đáng yêu.
"Chuyến xe buýt muộn số 14 sắp đến rồi. Trên xe, cháu sẽ thấy một cô gái có mái tóc bồng bềnh, một cô gái mặc váy đỏ tóc dài, một bà thím tuổi trung niên, một cô bé gần bằng tuổi của cháu, một đôi tình nhân trẻ, và một gã khùng mặc quần áo bệnh nhân. Y Y! Cháu phải nhớ kỹ, một lát lên xe, cháu không được lộn xộn! Ngồi yên một chỗ cho chú! Cũng không được nói chuyện lung tung! Nếu có chuyện gì, đều phải ngồi yên, nhìn chủ xử lý!"
"Dạ, cháu nghe lời chú!"
Y Y tin rằng tôi là bạn của mẹ con bé, so với cảnh trong mơ, hiện tại, con bé rất nghe lời tôi.
"Được rồi! Nỗi kinh hoàng thật sự trong đêm nay sắp sửa bắt đầu. Ai là người, ai là quỷ? Tao sẽ buộc chúng mày phải hiện nguyên hình!"
Thời gian trôi qua khá nhanh, chớp mắt đã đến nửa đêm hơn.
Ánh đèn vàng xa xa xét nát màn đêm, chuyến xe buýt số 14 chạy dần vào trạm dừng.
“Tút tút... Đã đến trạm Mật Vân Công Quán. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”
Cửa xe mở ra, một ông cụ choàng khăn quàng cổ bước xuống từ cửa sau. Ông ấy mặc một bộ đồ ấm dầy cộn, vừa nhìn thấy tôi, bèn cười nhẹ một cách thiện ý.
Tôi đã nhìn thấy gương mặt ấy hai lần, dù rằng đều nhìn từ tấm ảnh đen trắng.
Khom lưng, chắp tay xá ông ta một cái, tôi dẫn Y Y lên xe.
Gã tài xế nhỏ tuổi hơn tôi vẫn đang cầm vô-lăng một cách căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm về trước, không nói một lời nào.
Bảo Y Y ngồi sau lưng bác tài, tôi nhìn lướt qua cả khoan xe một lượt.
"Bà thím trung niên, đôi tình nhân trẻ, gã mặc quần áo bệnh nhân, bé gái, cô gái tóc lượn sóng,... Ủa? Sao kì vậy?" Mí mắt của tôi giật mạnh một cái, khi tôi phát hiện ra, thiếu mất 01 người trên xe - so với giấc mơ ban nãy.
"Cô gái váy đỏ luôn tựa vào người cô gái tóc lượn sóng đâu mất tiêu rồi?" Tôi nhớ lại cảnh tượng trong mơ một cách cẩn thận. Đúng thật tất cả mọi người trông có vẻ không hề nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ, lúc đó, chỉ có một mình tôi nhìn thấy cô ta thôi!
Tôi ngồi xuống, nhưng lo lắng bồn chồn. Hiện trạng chỉ có 09 người trên xe, nhưng tôi biết, thực tế có đến 10 "người!"
Cô gái váy đỏ ấy sẽ ngồi tại hàng ghế cuối cùng - nếu như cảnh trong mộng là thật! Có lẽ cô ta đang ngồi dựa vào cô gái có mái tóc lượn sóng ngay lúc này!"
"Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi..."
...Đùng...
Có ai đó đập cửa xe, ra là ba tên công nhân say rượu. Biểu hiện của bọn họ tương tự như trong giấc mơ, ngay cả dáng vẻ, cách ăn nói, câu chữ, từng chi tiết đều giống cảnh trong mơ như khuôn đúc.
"Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý hành khách tham gia giao thông bằng chuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ 01 đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước, ngay khi lên xe, trên xe không có tiền thối. Ai muốn xuống xe, vui lòng tiến về cửa sau. Trạm dừng tiếp theo: thôn Ân."
Ngay khi xe đề-pa chạy, tôi tận dùng khoảnh khắc giằn xóc ấy để ngoáy đầu nhìn về sau một cái, liền nhìn thấy gã đốc công tên Vương Xuân Phú kia đang nằm vật vờ tại hàng ghế cuối cùng.
Nhìn như thế, quả thật chỉ có mỗi gã ấy và cô gái có mái tóc bồng bềnh. Thế nhưng mà, tôi biết rõ, vốn dĩ Vương Xuân Phú đang nằm trên đùi của cô gái mặc váy đỏ, trong khi cả khuôn mặt của gã đều bị tóc dài của cô nàng váy đỏ che kín cả.
"Tại sao lại dư ra một người trong giấc mộng nhỉ? Cô gái mặc váy đỏ ấy chắc chắn không phải là người, nhưng tại sao mấy con quỷ khác trên chiếc xe cũng không thấy ả ta?" Hàng loạt câu hỏi xuất hiện, theo thời gian trôi qua, từng hình ảnh trong mộng đều trở thành hiện thực.
Cô gái có mái tóc lượn sóng bị quấy rối, bèn dời chỗ ngồi lên gần cửa trước. Sau đó, cô ta gọi điện thoại, rồi tên Vương Xuân Phú tiếp tục hành động xấu xa, mãi cho đến khi Lưu Y Y đứng dậy.
"Tút tút...! Đã đến trạm dừng tại thôn Ân, xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an."
Tôi cúi đầu im lặng: "Đây là trạm dừng thứ hai."
Sau khi năm người đưa tang lên xe, nhiệt độ bên trong xe bỗng nhiên lạnh hẳn, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi tiếng lầm bầm một cách điên khùng của gã mặc đồ bệnh nhân.
Chuyến xe buýt số 14 lại khởi hành. Lòng bàn tay của tôi bắt đầu rịn mồ hôi, vì trạm kế tiếo chính là Sơn Cúc viên. Lần này, tôi nhất quyến không thể xuống xe với bà thím kia được.
Tôi đã quyết định trong lòng, có rất nhiều nguy hiểm chết chóc ẩn giấu trong đêm tôi, ở yên trên xe mới là an toàn.
Tôi liếc mắt về vị trí đôi tình nhân trẻ kia. Nơi đó, cô gái ấy đang dùng ngón tay vẽ một hình tròn gì đó trên ngực tên thanh niên, trong khi gã ấy đang lộ ra một ánh mắt nham hiểu, dường như đang có một ý đồ xấu nào đó.
"Cứ cứu một người sống, mình sẽ được nhận 01 điểm thưởng. Mình có nên ra tay không nhỉ?" Nhìn dọc nhìn nghiêng, gã thanh niên đó đều không giống một người lương thiện, nhưng rõ ràng gã đã bị cô gái đó giết chết trong giấc mơ.
"Thôi thì vì điểm, mình sẽ cứu gã một mạng vậy."
...
"Tút tút...! Đã đến trạm dừng Sơn Cúc viên. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an."
Từng giây phút trôi qua, ngay khi loa phát thanh trong xe vang lên, tôi bèn đứng dậy, đi về hướng cửa sau.
Đôi tình nhân trẻ kia cũng đứng dậy, chuẩn bị xuống xe. Tất cả mọi chuyện đều giống y hệt như trong giấc mộng.
Ít nhất thì, mở đầu của câu chuyện này đúng là giống y hệt...