Livestream Siêu Kinh Dị

chương 57: không chết không thôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Tiểu Tán Tu - Đô Đô bé bỏng

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hiện tại không thể do dự, tôi trầm ngâm một lát sau nói ra: "Mấy người đàn ông chúng ta hãy cùng nhau xuống xe, chuyển thi thể ra chỗ khác đi."

"Chuyển thi thể đi chỗ khác ư?" Tất cả đều hít sâu một hơi.

"Trời ơi! Mày có điên không?" Vương Xuân Phú là người đầu tiên hô lên: "Muốn xuống thì chúng mày tự xuống đi, tao sẽ không dây vào mấy chuyện xui xẻo này đâu!"

"Đúng thế, theo tao thấy, trực tiếp ép tới đi, dù sao cô ta chết cũng đã chết rồi." Viên Phong càng thêm cực đoan, không có một chút nhân tính nào cả.

Tôi lại đem ánh mắt nhìn về phía gã tài xế: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Tôi... Tôi không thể rời khỏi vị trí cầm lái, người tài xế trước nói nếu tôi rời khỏi ghế lái, cửa xe sẽ tự mở ra." Mặt gã tài xế lúc xanh lúc trắng, cũng không biết nói câu nào là thật, câu nào là giả.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, còn có năm mươi mấy giây: "Mặc kệ, mau mở cửa ra, tôi xuống dưới mang thi thể rời ra chỗ khác, mấy người các anh không muốn chết thì mau tới hỗ trợ tôi đi!"

Không có cách nào khác, gã tài xế lại đem cửa sau mở ra: "Xuống xe chỉ có thể đi cửa sau, đây là quy định."

Tôi cất điện thoại vào, vẫy tay chào tạm biệt với những người trong xe, nhưng chỉ có cô bé Y Y đáp lại, cô bé đặt túi xách trên ghế sau đó chạy tới trước mặt tôi.

"Cháu đến chỗ này làm gì? Mau trở về chỗ ngồi đi!" Tôi lớn tiếng quát lớn, xuống xe rất nguy hiểm, di chuyển thi thể lại càng dễ lọt vào tập kích của lệ quỷ.

"Để cháu giúp chú, một mình chú kéo không nổi đâu."

Thời gian đang trôi qua từng giây một, tôi thở dài, nhìn lướt qua tất cả mọi người trong xe: "Được, nhưng phải nhanh lên đấy."

Tôi cùng Y Y từ cửa sau xe chạy xuống, thân thể tôi cảm thấy lạnh buốt, hẳn là lệ quỷ đang ở cạnh bên người.

Chúng tôi phải tranh thủ từng giây, hai chú cháu nắm hai chân thi thể của người phụ nữ: "Hây dô…Kéo nào!"

Theo lý thuyết kéo một cỗ thi thể không phải chuyện gì quá khó khăn, thậm chí lúc ở trường cấp ba Tân Hỗ, tôi đã từng cõng Quách Quân Kiệt đi được quãng đường hơn một trăm mét.

Nhưng thi thể người phụ nữ mang thai trước mặt giống như được đeo cục chì trăm cân vậy, tôi cùng Lưu Y Y cố gắng hết sức cũng chỉ xê xích thi thể được vài centimet.

"Làm sao lại nặng như vậy?"

"Nhanh lên!" Mấy người trên xe không ngừng hô hào, "Không còn nhiều thời gian đâu!"

Tôi cùng Y Y cũng đã rất khẩn trương, đầu chúng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng luôn cảm giác thi thể càng ngày càng nặng, hai tay của mình không còn chút sức lực nào cả.

"Định mệnh! Để tài xế trực tiếp cán qua là xong rồi!" Viên Phong chồm lên phía đầu xe, chân tài xế cũng đã để sẵn trên chân ga, hai mắt nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử bên cạnh.

"Mọi người mau xuống hỗ trợ tôi! Thứ này càng ngày càng nặng!" Tôi hướng về phía ô tô hô lên, trên mặt tôi nổi gân xanh, nhưng tôi cố hết sức mà vẫn không kéo được thi thể người phụ nữ mang thai đi: "Mau tới đây đi!"

"Không phải tôi giết, không phải tôi giết, người này không phải tôi giết...". Tôi không nghĩ tới cuối cùng người xuống hỗ trợ đúng tôi là gã lập dị mặc quần áo bệnh nhân, vừa đi miệng gã vừa lẩm bẩm.

Gã ôm lấy eo thi thể, ba người cùng dùng sức, cuối cùng vẫn có thể kéo được thi thể đi.

"Một chút xíu nữa là xong rồi!" Chúng tôi chậm rãi rời thi thể đi, nhưng đến phút cuối lại bỗng nhiên cảm giác thi thể trở nên nhẹ nhàng, giống như có thứ gì đó bám vào thi thể vừa chạy ra vậy.

"Tốt! Mau lên xe!" Tôi dắt Y Y tay chạy về phía xe buýt, tài xế mở cửa sau xe ra, muốn lên xe còn phải chạy quanh một vòng.

"Không phải tôi giết, không phải tôi giết, người này không phải tôi giết..." Sau lưng tiếng của gã mặc quần áo bệnh nhân, tôi quay đầu nhìn lại, gã lập dị này vậy mà không chạy theo chúng tôi, gã quỳ trên mặt đất đối diện thi thể người phụ nữ có thai dập đầu lia lịa.

"Định mệnh!" Sau khi đẩy Y Y lên xe, tôi chạy về phía gã mặc quần áo bệnh nhân, định kéo gã lên, nhưng lúc này ô tô đã khởi động, khoảng cách năm phút đồng hồ chỉ còn lại vài giây mà thôi.

"Đi! Hãy tranh thủ thời gian!" Viên Phong giật giật bả vai tài xế, không ngừng thúc giục.

Cô gái có mái tóc uốn lượn vốn đang trốn ở đuôi xe bỗng nhiên giống như nhìn thấy đồ vật gì đó, cô ta chỉ về phía bên ngoài cửa sổ, giọng nói có chút sợ sệt: "Đừng tới đây! Đừng tới đây!"

Cô gái có mái tóc uốn lượn cầm cái bọc nhỏ lên chạy về phía mấy người đàn ông trong xe, tiếng giày cao gót của cô ta kêu cồng cộc: "Ả theo tới rồi! Ả muốn lên xe! Tài xế! Tài xế mau cho xe chạy đi!"

"Chờ một chút, vẫn còn có người chưa lên xe!"

"Không đợi được nữa! Mau cho xe chạy đi!"

Con mụ điên này lại xông tới một cách cuồng loạn, muốn đoạt lấy vô lăng của tài xế.

"Mày muốn hại bọn tao chết à?" Viên Phong vội vàng ngăn cản Trương Dung, nhưng ả bị con ác quỷ áo đỏ hù dọa đến nỗi điên điên khùng khùng. Cô ta vung tay huơ loạn, dùng móng tay cào rách mặt Viên Phong.

"Mieee nó! Đều là lũ điên!" Viên Phong xụ mặt, đẩy Trương Dung ngãy xuống. Tên Kiến Bang liền ôm Trương Dung vào lòng, rồi cẩn thận đỡi cô ấy ngồi vào vị trí gần cửa sau xe: "Cô em nghỉ ngơi một lát đi, đừng sợ. Ba người bọn anh ở đây, không có ai dám hại cô em đâu."

Xe cộ dần lăn bánh, tôi dìu tên bệnh nhân lên xe. Mọi chuyện vẫn an toàn, kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm cả, dường như mọi chuyện đều được giải quyết tốt đẹp.

"Đóng cửa! Đi mau!" Tôi đỡ gã ấy ngồi xuống, rồi mình cũng ngồi phịch vào một chiếc ghế khác, há mồm thở dốc.

Xe buýt tăng tốc dần, nhưng cửa sau vẫn chưa đóng hẳn: "Bác tài ơi! Đóng cửa sau đi!"

"Đóng rồi! Em đóng rồi đó anh hai!"

"Cái quái gì?" Tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chiếu vào cửa sau. Trên màn hình, tôi thấy một cô gái áo đỏ, máu me đỏ tươi khắp người, đang bám chặt vào cửa sau xe. Mặc dù cô ấy không thể lên xe, nhưng mái tóc dài của cô ta tựa như bầy rắn nước dẻo dai nơi đáy hồ, cứ mạnh mẽ trườn vào trong chiếc xe này.

"Coi chừng kìa!" Tôi la lên cảnh báo nhưng đã chậm. Mái tóc dài đẫm máu ấy đã cuốn lấy Kiến Bang và Trương Dung. Ấy thế mà, dường như hai người đó đều không hay biết rằng mình đang bị kéo nhẹ dần về hướng cửa xe.

"Cẩn thận!" Tôi đứng dậy, định vọt đến tóm hai người đó lại. Chẳng ngờ rằng, con mụ Trương Dung đang được Kiến Bang ôm ấp trong ngực ấy lại nảy sinh tâm địa độc ác. Cô ta dùng bàn chân đang mang giày cao gót đạp mạnh vào bàn chân đang mang giày vải của Kiến Bang, khiến gã đau đớn, ngã về phía sau. Cô ta liền tranh thủ cơ hội, lập tức thuận thế đẩy Kiến Bang ra cửa xe!

... Đùng!...

Chuyện vừa xảy ra tại cửa sau chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mấy người đàn ông đứng tại cửa trước xe vừa phát hiện thì đã muộn, chỉ hay có người vừa ngã xuống từ trên xe.

"Kiến Bang!"

"Anh ơi!"

Vương Xuân Phú và Kiến Nghiệp nhìn ra cửa sổ, nhưng bóng đêm mịt mờ đã nuốt chửng bóng dáng của Kiến Bang ngay tức thì.

"Dừng xe lại! Tao muốn tìm anh hai mình!"

"Không được, chưa tới trạm là không dừng được! Đây là đồng nghiệp cũ của tôi căn dặn..."

Kiến Nghiệp xoay người, nắm cổ áo của bác tài, trợn trừng mắt lên, giận dữ hô: "Dừng cmn xe cho tao!"

"Bình tĩnh đi." Viên Phong đưa tay can ngăn. Người chết đâu có quan hệ gì với gã, dĩ nhiên gã chẳng hề đau xót: "Người chết rồi không thể sống lại, hiện tại mày xuống xe coi chừng mất mạng theo luôn."

"Khốn nạn! Ban nãy mày đã làm gì, con khốn này?" Vương Xuân Phú lôi Trương Dung lên, tán vào mặt cô ta một cái: "Ba người bọn tao có lòng tốt cứu mày, mày không cám ơn thì thôi, sao lại hại chết Kiến Bang. Giờ tao ném mày xuống xe, để mày chôn cùng Kiến Bang!"

Nói xong, gã túm lấy tóc của Trương Dung, kéo cô ấy về hướng cửa sổ.

"Đừng mà! Đừng mà!" Tiếng gào thét của cô ấy nghe cực kỳ chói tai.

Thế nhưng mà, ngay cả tôi và những người còn lại trong xe đều giữ yên lặng. Đây chính là lúc bộ mặt xấu xa của nhân tính được vạch trần rõ rệt.

"Dừng tay!" Kẻ đứng ra lại là cô bé nhỏ tuổi nhất tại đây, Lưu Y Y túm lấy quần áo của Vương Xuân Phú: "Chú không thể làm vậy."

"Cút sang một bên! Một con nhóc như mày không có quyền can thiệp vào chuyện của tao!" Vương Xuân Phú hất Y Y ra, nhưng cô bé lương thiện, cứng đầu này lại ngồi dậy từ sàn xe, nhào tới ôm chặt cánh tay của Vương Xuân Phú.

"Dừng lại hết đi!" Tôi xoa nhẹ hai bên thái dương, bước đến, tách ba người ra.

"Hiện giờ không phải là lúc cãi loạn cả lên. Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, mọi người cùng lên chuyến xe buýt này giữa đêm khuya cũng là một loại duyên phận mà."

"Ai có duyên với mày?" Vương Xuân Phú nghiến răng. Nếu không phải do thấy tôi cao to lực lưỡng, không dễ bắt nạt, phỏng chừng cũng đã nhào đến rồi. "Do mày cứ khăng khăng xuống đó kéo cái xác đi nên xe mới dừng lại. Phải chi cứ cáng ngang cái xác đó mà đi, thì chuyện này đâu có xảy ra."

Lúc tôi đề cập đến chuyện di dời thi thể, cái bọn này đều dửng dưng. Hiện tại, có chuyện xảy ra, lại quay sang đổ thừa cho tôi.

Tôi chỉ cười lạnh, im lặng. Dù gì đi nữa, nếu một người cố gắng giải thích cho chó điên hiểu rõ sự việc, cơ bản là phí sức.

Nắm tay Y Y về lại chỗ ngồi, tôi sờ đầu con bé: "Nghe lời chú đi, mọi chuyện để chú lo. Cháu cứ ngồi yên là được."

Phía cửa sau, Trương Dung bị Vương Xuân Phú thượng cẳng tay, hạ cẳng chân một trận ra trò. Chờ gã trút giận xong, chỉ còn lại mỗi tiếng khóc của Trương Dung vang lên trong chiếc xe này.

Y Y nhìn cô ấy nằm dài trên sàn xe, cảm thấy thương cảm: "Chú ơi, tay cô ấy chảy máu rồi kìa..."

"So với tội lỗi của cô ấy, vết thương nhỏ kia có đáng là gì?" Tôi cô gắng vặn ra một nụ cười hiền lành: "Yên tâm ngồi chờ đi cháu. Gần đến trạm cuối rồi."

Khoan xe tối tâm, âm u này quay trở lại với trạng thái yên tĩnh. Tôi cúi đầu, chờ tiếng loa phát thanh vang lên.

"Đên nay đúng thật là một đêm dài đăng đẵng."

Hơn nửa tiếng sau, bác tài đột ngột thắng gấp.

"Sao thắng lại rồi? Chưa đến trạm dừng mà bác tài?" Viên Phong vội vàng chạy đến đầu xe, lên tiếng hỏi. Kết quả là, tài xế vừa run rẩy, vừa chỉ ra ngoài cửa kính.

"Có gì ngoài đó à?" Tôi cũng ngoáy đầu nhìn lại, dõi mắt mà xem. Ngay giữa tường rào của một khu vườn hoa hồng hoang vu, tôi trông thấy một tấm biển quảng cáo kêu gọi góp vốn đầu tư dựng tại ven đường.

"Chú ơi chú! Hình như chúng ta gặp qua cảnh tượng này rồi mà." Bàn tay nhỏ của Y Y hơi lạnh, cô bé đã bắt đầu hoảng sợ.

Tôi nắm chặt tay con bé, gắng gượng gật đầu một cái: "Đúng rồi! Chúng ta đã quay lại trạm cư xá Hoa Viên một lần nữa."

Tôi dõi mắt lên, cố gắng nhìn từ xa. Cái xác nằm chắn ngang giữa đường kia vẫn duy trì bộ dạng y hệt như ban nãy, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio