Dịch: Đô Đô bé bỏng
Viên Phong cầm dao bấm trong tay, bước đến cạnh tôi: “Con nhóc kia chẳng bao giờ thể hiện ra dấu hiệu tồn tại của nó cả. Mọi người đang bàn luận vấn đề đi hay ở, mạng mình còn khó bảo toàn, hơi đâu mà đi quan tâm người khác?”
“Đúng vậy, tốt hơn hết chúng ta nên lo chuyện của chính mình trước đi, đừng lo chuyện bao đồng nhiều đến thế.” Vương Xuân Phú cũng đứng hùa theo bên cạnh. Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng, tôi là một vị đạo sĩ hay sao đó, đều muốn đi cùng với tôi.
Gã tài xế lái chuyến xe buýt số 14 thúc giục: “Mọi người lên xe nhanh đi, chỉ còn một phút thôi, không thì tôi chạy đi đấy!”
Cả bọn nhìn tôi: “Mày là cảnh sát, bọn tao nghe lời mày, mày cứ quyết định đi!”
Tôi không trả lời bọn họ liền, mà quan sát vẻ mặt từng người. Giả dụ tên tài xế và cô bé mất tích đều là lệ quỷ, thì trong 06 người trước mặt, cũng chỉ có 02 người là người sống mà thôi.
Trước khi có thể xác định thân phận chính xác của bọn họ, tôi không dám tùy tiện mở miệng. Nếu mang theo ác quỷ đi cùng, tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn.
“Có lẽ bọn bây hiểu lầm rồi. Tao không phải là đạo sĩ có pháp thuật chi cả. Cách đây một tuần, thậm chí tao còn chẳng tin trên đời này có quỷ, do đó bọn bây tự quyết định đi.” Nắm tay Y Y, tôi dẫn con bé đứng sang một bên, không tham dự vào cuộc thảo luận này.
“Tao chọn ở lại.”
“Kiến Nghiệp, chúng ta cũng ở lại thôi, có lẽ người anh em kia vẫn còn át chủ bài.”
Sau 02 phút, chiếc xe kia chạy đi. Ngoại trừ kẻ mặc quần áo bệnh nhân ra, tất cả mọi người đều ở lại.
Nhìn chuyến xe buýt số 14 đi xa, tôi đành đánh cược vào vận may của mình, hy vọng cả tên tài xế lẫn gã bệnh nhân ấy đều là lệ quỷ.
“Hết cách rồi, giờ chúng ta đi đâu?” Viên Phong hỏi nhóm người đang tụ tập tại đây.
“Tao không định đi chung với tụi mày.” Tôi nhất quyết tách nhóm, dẫn Y Y tránh xa một bên.
Mọi người thấy bộ dáng của tôi như vậy, bèn nóng nảy: “Đừng có như thế mà! Kể như chúng ta đang đứng chung một con thuyền, nhiều người đi chung cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau vậy.”
“Mày nói đúng, còn 02, 03 tiếng nữa mới đến hừng đông. Nếu đi chung với nhau, cũng có thể gom góp dương khí thịnh vượng ấy chứ!”
“Bọn mày muốn làm gì thì làm, chứ tao không đi chung đâu. Tốt hơn hết, chúng mày đừng có đi theo tao!” Tôi nói bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt, không cho cơ hội: “Tự lo lấy thân đi. À, cho tụi bây một lời khuyên, đừng bao giờ tin tưởng người bên cạnh mình.”
Nói xong, tôi nắm tay Y Y, bước đi về một hướng xa xa.
...
“Chú ơi chú, chẳng lẽ mình tách nhóm thật sao? Con thấy đi cả nhóm mới an toàn đấy!” Y Y hơi sợ. Con bé đeo cặp tác, tay bị tôi nắm chặt, đành lầm lũi bước theo.
“Chú không có hại cháu đâu mà lo! Còn bọn kia, chẳng có ai trong chúng nó là người tốt cả!” Quay đầu nhìn lại, tôi thấy ba gã đàn ông mặt ủ mày chau. Bọn họ đều không hề phát giác ra, Trường Dung nằm rạp trên mặt đất, dường như bệnh, con mắt đang trợn trừng lên, mặt mày nhăn nhó.
Tôi đi một vòng xung quanh trung tâm hỏa táng, chỉ thấy tiền giấy vàng mã rải đầy trên đất xen lễn những bóng cây âm trầm, ngoài ra chẳng có gì lạ cả.
“Lẽ nào con bé kia đi vào bên trong trung tâm hỏa táng?” Vừa đến cổng sau của khu nhà thiêu xác này, tôi ngắm nhìn cánh cửa sắt đang lay động kẽo kẹt theo từng cơn gió thổi.
“Mặc dù mình cũng muốn điều tra chân tướng, nhưng hành động đột nhập vào nhà thiêu xác lúc nữa đêm thế này có quá đáng hay không nhỉ?” Ủy thác của Âm Gian Tú Tràng có liên quan đến một cô bé, điều đó chứng minh giữa hai cô bé này, có một đứa là người, đứa còn lại chắc chắn là quỷ.
Suốt một quãng đường, tôi đều bảo vệ Y Y, liền quên khuấy đi mất việc chú ý con bé kia, chẳng biết bất cứ thông tin gì về nó.
“Mình có nên vào trong xem sao không?” Nếu Y Y chính là cô bé bên trong sự ủy thác kia, tôi dĩ nhiên chẳng cần lo lắng gì cả. Điều mà tôi đang lo sợ chính là tình huống ngược lại.
“Y Y, con nói con đến tìm mẹ. Tại sao đến trạm cuối cùng rồi, mà không thấy mẹ của con đâu?”
“Con cũng không biết nữa. Trong điện thoại kêu con lên chuyến xe số 14, ngồi đến trạm cuối cùng, là gặp mẹ được ngay.”
“Điện thoại à?” Bỗng nhiên, tôi liên tưởng đến một vài chuyện. Cô nàng tóc bồng bềnh kia bước lên chuyến xe này lúc đêm hôm khuya khoắt cũng do một cuộc điện thoại. Nói đúng hơn, là cuộc gọi của quỷ.
“Ai gọi điện thoại cho con?”
“Là mẹ gọi!”
“Con chắc chứ? Có khi nào là giả mạo không? Ví dụ như giọng điệu, từ ngữ thường dùng, ngắt hơi các loại... Có khác gì so với mẹ con trước đó không?”
“Con chắc chắn là mẹ gọi!” Y Y rất khẳng định. Tôi bèn xoa nhẹ gương mặt kiên định của cô bé, chẳng biết phải trả lời thế nào.
Theo những gì tôi từng phân tích, đáp án đưa ra có vẻ như sẽ mang đến một kết quả tàn khốc đối với con bé này.
“Thôi được rồi! Vậy hai chú cháu mình đứng đây chờ mẹ của con đến!” Tôi vừa quyết định không đi vào trong, bỗng nhiên nghe tiếng thét hoảng hốt của mẫy gã đàn ông từ xa vọng đến.
“Chạy mau! Đcm... con quỷ cái kia điên rồi!”
“Bớ cảnh sát ơi! Cứu mạng!”
Cau mày nhìn lại, tôi thấy Kiến Nghiệp, Viên Phong và Vương Xuân Phú đang ba chân bốn cẳng chạy lại đây. Dường như bọn họ đang bị một con vật cổ quái nào đó bò bằng bốn chân rượt đuổi.
“Không đúng, không phải động vật.” Mắt tôi trợn trừng lên, nhận ra kẻ đang đuổi theo phía sau bọn chúng chính là Trương Dung!
“Chạy mau!”
Bên ngoài trung tâm hỏa táng này đều là đất hoang, chẳng có chỗ nào để ẩn nấp cả. Tôi đành cắn răng ôm Y Y nhào tới cửa sau của ngôi nhà thiêu xác này: “Chết tiệt! Cuối cùng vẫn phải chạy vào bên trong khu vực kỳ quái này.”
Ba gã đàn ông thấy tôi trèo tường vào trong, bèn làm theo.
Viên Phong đang chạy dẫn đầu, động tác lại mạnh mẽ. Gã nhảy lên cao, chụp tay vào tường, rồi phóng qua.
Kiến Nghiệp đạp chân vào dây xích trên cửa sắt, mượn lực dậm đà, cũng nhảy vào bên trong. Động tác của hai người rất liền mạch, chỉ khổ cho tên Vương Xuân Phú chạy sau cùng.
Gã có bụng phệ, lại cao tuổi hơn, vừa nắm lấy cạnh cửa sắt, đạp chân mấy lần đều bị hụt giò.
“Cứu tao! Cứu tao với!” Gã giãy dụa kêu gào. Thấy vậy, tôi và Kiến Nghiệp bèn chụp lấy tay của gã, nhoài người trên tường, định kéo gã vào. Thế nhưng, chuyện đó đã chậm, vì Trương Dung đã rượt đến nơi.
Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh này, không bao giờ tôi tin rằng, con người cũng có thể cắn xé như dã thú. Nửa người dưới của Vương Xuân Phú bị cắn nát be bét, máu tươi ướt đẫm. cuối cùng, gã bất lực, đành buông tay, bị Trương Dung kéo vào trong bóng tối.
“Tởm dữ vậy?”
Tôi nhìn hai gã đàn ông ướt đẫm mồ hôi đang dựa lưng vào tường kia: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thật ra, có trách thì trách thằng mập kia. Nó thấy xung quanh hoang tàn, vắng vẻ, thì có ý đồ xấu với Trương Dung. Kết quả là, con đàn bà đó bông dưng nổi điên, gặp người là cắn. Nó lại có sức mạnh phi thường, y như một con dã thú vậy!”
Viên Phong nói xong, bèn cười một cách hèn mọn, nhìn tôi đang ôm chặt Y Y, buông lời châm chọc: “Thật xin lỗi vì quấy rầy thế giới riêng của hai người.”
“Giữ miệng mồm sạch sẽ đi, đừng có khơi khơi gây sự.” Tôi liếc mắt nhìn hai người. Chẳng biết khi nào cô gái tên Trương Dung kia quay lại, cứ đứng hoài tại đây rất nguy hiểm.
“Nếu đã vào đây, thì chia nhau ra tìm con bé mất tích luôn đi. Hai đứa mày nghe kĩ đây, chúng ta đường ai nấy đi, đừng có ai làm phiền ai cả.”
Viên Phong vẫn luôn thọt tay vào túi, có lẽ đang cầm con dao bấm kia: “Tại sao mày nhất định muốn tìm con bé đó? Chẳng lẽ nó cũng là đối tượng mà mày cần bảo vệ à?”
Tên tội phạm này đã phát hiện ra vấn đề liên quan đến con nhóc đó, tôi cũng không cố tình che giấu: “Có thể cô bé đó là điểm quan trọng quyết định xem chúng ta có thể sống sót qua đêm nay hay không.”
Nghe thế, dường như Viên Phong đang ngẫm nghĩ gì đó, bèn đứng yên một chỗ. Tôi thả Y Y xuống, nắm tay con bé, đi vào trong trung tâm hỏa táng.
Mặc dù tôi đã gặp qua rất nhiều người chết trong các vụ án những năm gần đây, nhưng hiện tại là lần đầu tiên tôi bước chân vào một khu nhà thiêu xác như thế này.
“Văn phòng, nhà kho, sảnh làm lễ, phòng giữ tro cốt, nhà xác, phòng thiêu...” Đa phần các cửa phòng đều bị khóa lại, nhưng cũng có vài căn phòng vào được bằng cách đi thông từ con đường khác.
Vì đề phòng có thứ đồ bẩn thỉu nào đó xuất hiện trước mặt, tôi bèn đưa ngang điện thoại di động trước mặt, vừa đi, vừa chú ý tình hình bên trong phòng livestream.
Thông thường, đường đi trong trung tâm hỏa táng được chia làm hai loại, một loại là đường đi cho nhân viên, loại còn lại là lối đi dành cho việc vận chuyển xác chết.
Hết giờ làm việc, nhân viên ở đây sẽ dùng dây xích khóa lại lối đi vận chuyển xác chết, còn lối đi dành cho nhân viên được treo một tấm bảng gỗ lên, ghi là “cấm vào.”
Con đường mà tôi và Y Y đang đi có lẽ là lối đi dành cho nhân viên, chỉ co điều tấm bảng gỗ đỏ chót kia đã bị ai đó hất văng ra rồi.
Đi một đoạn vào sâu trong khu nhà này, tôi liền trông thấy một cánh cửa mở toang ở mặt sau phòng khử độc. Hình ảnh ấy dường như đang cố ý nói với tôi rằng, vừa có ai đó đi qua đây từ cánh cửa này.
“Có phải là Viên Phong hay Kiến Nghiệp không nhỉ?”
Vì hiếu kỳ, tôi bước vào phòng khử độc, vừa ngẩng đầu lên, bèn trông thấy một cái kính Bát Quái treo ngay trên khung cửa. Cơ mà, mặt gương hướng ra phía ngoài của miếng kính Bát Quái ấy lại nhô ra, trông cực kỳ khó chịu.
“Căn phòng này có gì đó quái dị quá! Mình vào hay không vào đây?” Tôi liền nhìn vào điện thoại, mở lời hỏi thăm bạn hữu đang online.
Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành liền trả lời:
- Dựa vào tạo hình của mặt gương, người ta chia kính Bát Quái thành hai loại. Mặt gương lõm có tác dụng “chiêu tài tiến bảo”, còn mặt gương lồi dùng cho “trấn trạch hóa sát.” Mặt gương trước mặt cậu là mặt gương lồi, tựa như mai rùa phổ thông. Nó cũng giống như gương cầu lồi vậy, nếu có đồ vật tà sát tiến vào phòng, thì mặt gương lồi có thể đánh tan sát khí của thứ đồ vật đó. Thế nhưng mà, cậu nhìn kỹ đi! Mặt gương đó đã rạn nứt rồi. Điều đó chứng tỏ một chuyện, đã có một thứ tà ma nào đó đột nhập vào căn phòng này cách đây nhiều năm!
“Xin thưa Bán Tiên, con có nên vào hay không đây?”
- Anh bạn trẻ, muốn tìm đường chết cũng phải có giới hạn nha! Chẳng lẽ lời nói của Đạo gia ta khó hiểu lắm hay sao?