Dịch: Bụt Thánh Thiện
(Chương này được dịch trong cơn buồn + buồn ngủ --> Chất lượng câu cú không được tốt lắm, mong quý đọc giả thông cảm)
“Có người đến!” Tôi giật nảy mình, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, đâu còn thời gian mà ngăn chặn hành vi phát cuồng của cô gái này nữa, bèn nấp vào sát bức tường sau lưng cánh cửa.
Chìa cắm vào ổ khóa, bánh răng chuyển động, cánh cửa sắt bị ai đó đẩy ra.
Giữa những tiếng kẽo kẹt vang lên liên tục, tôi hồi hộp tột độ. Mồ hôi từ lòng bàn tay dung hòa với nước bẩn khiến miệng vết thương vô cùng đau rát. Thế nhưng tôi không hề để ý, hướng mọi sự tập trung vào cánh cửa sắt đang mở ra chầm chậm.
“Mình chỉ có đúng một cơ hội duy nhất!”
Tôi gồng hết cơ bắp cả người, quỳ một chân, hạ thấp trọng tâm.
Cửa mở ra khoảng 10 centimet, nhưng người bên ngoài đứng đó thật lâu, không chịu đi vào.
“Mình bị phát hiện ư? Bọn chúng biết mình trong đây à?” Từng giả thuyết xuất hiện, tung bay trong não tôi. Tôi cố gắng kiềm chế lại, bỏ đi ý nghĩ xông thẳng ra ngoài lúc này.
Cánh cửa đang rộng mở trước mắt! Sự tự do cách tôi chỉ hơn một bước mà thôi!
Thân thể tôi không tự chủ được, nhích nhẹ về trước, tay dần vươn ra. Ngay lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói oán giận vang lên: “Miee nó, rốt cuộc cửa này có tổng cộng bao nhiêu lớp khóa vậy. Lão già đó kỹ gì mà kỹ tính dữ thế không biết.”
Âm thanh mở khóa vang lên liên tục hai lần, cửa sắt bị đẩy ra một nửa.
Tôi liền cảm thấy mình còn may mắn. Nếu vừa rồi tôi không kiên nhẫn, như vậy, mọi việc tựa như thả cát trôi sông. Qua khe hở cánh cửa, tôi thấy gã đàn ông bên ngoài mặc áo blouse trắng. Gã mang mắt kính, thoạt nhìn khá lịch sự, văn nhã, nhưng ánh mắt lại đầy ác ý.
Gã không bước hẳn vào căn phòng này, mà đưa tay kéo lấy chân của cô gái: “Sao mày phát bệnh nữa rồi? Chẳng lẽ lần trước tao quất dữ quá, nên mày còn rạo rực à?”
Trái ngược với giọng nói nhẹ nhàng, từ ngữ mà gã này sử dụng vô cùng thô tục đi kèm với động tác cực kỳ bạo lực. Gã đứng ngay cửa, tóm lấy sợi dây xích, không hề bận tâm cô gái đang phát bệnh kia, ra tay kéo mạnh. Cả người cô gái bị kéo lê trên mặt đấy, tựa như con chữ Y trong bảng chữ cái. Vòng xích sắt cắt mạnh vào da cô ta, từng giọt máu đỏ tuôn ra ướt đẫm.
Trong mắt gã, cô ấy không khác gì một món đồ chơi.
Tôi cắn răng, chờ gã chán chường với trò hành hạ này. Vẫn tưởng gã sẽ bước vào, tiêm cho cô gái này một liều thuốc an thần nào đó; nhưng nào có ngờ, gã đứng cởi quần áo ngay ngoài cửa: “Mày phát bệnh đúng không? Để anh mày vô trị bệnh cho mày nhé.”
Gã cười một cách quái dị, đắc ý dạt dào, tựa như một tên quý tộc chuẩn bị vun vãi thức ăn cho thú cưng, rốt cuộc bước vào trong căn ngục giam.
Gã hưng phấn bước vào trong, động tác như một con chó sà vào người cô gái ấy.
“Dám quấy rầy giấc ngủ của tao à. Giờ tao muốn...”
Gã không thể nào nói hết câu này. Bởi vì, tôi nhắm chuẩn cơ hội vọt ra từ sau cửa, bịt miệng gã, siết chặt cổ gã.
Nhìn vẻ kinh hãi và sợ sệt trong ánh mắt của tên này, lắng nghe từng tiếng rên ư ử phát ra từ cổ họng nó, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng!
“Mày cũng biết sợ à? Mày cũng biết sợ hãi sao?” Tôi đè gã trên mặt đất, trong đầu mường tượng đến những hình ảnh máu me từ bức tranh trong căn phòng. Một ý niệm giết chóc bắt đầu hiện ra.
Nếu tôi không tự mở khóa, nếu chẳng do may mắn vừa khéo có tờ tiền giấy trong túi, có lẽ cái kết cục đang chờ đợi tôi cũng không khá khẩm hơn cô gái điên này bao nhiêu, có lẽ là thê thảm hơn nữa!
Bọn chúng không phải là con người, bọn chú là thứ dã thú đội lốt người, thậm chí còn không xứng sánh ngang hàng bầy cô hồn, dã quỷ.
Tôi không để gã có cơ hội nói chuyện. Thay vì mạo hiểm để moi móc thứ thông tin chẳng rõ thật giả từ miệng gã này, tôi chọn cách để gã im lặng vĩnh viễn.
Cơn phẫn nộ xuyên qua từng nơ-ron thần kinh, tôi bóp chặt cổ của nó. Tôi dùng toàn bộ sức lực, từng làn gân xanh nổi đầy cánh tay.
Tôi không thể để gã có bất cứ cơ hội thoát thân nào. Chẳng may gã hô to lên, hoặc vật nhau gây ra động tĩnh lớn, có thể sẽ khiến người bên ngoài chạy đến đây.
Đi cùng với sát tâm, cái ý niệm giết chóc kia vừa xuất hiện, liền khó mà khống chế. Một màu đỏ tươi như máu hiện ra ngay đáy mắt tôi, đồng tử từ từ co hẹp. Đôi con ngươi này có vẻ không giống ánh mắt của nhân loại cho lắm, mà giống như thuộc về một con huyết hồ khát máu!
Sức mạnh của tôi lớn dần, cổ của gã bác sĩ trẻ đã vặn vẹo hẳn đi. Tròng mắt của gã lòi ra ngoài, mặt tím tái, khác hẳn làn da trên cơ thể.
Trước khi chết, cơ bản thì một người bình thường có thể bộc phát ra tiềm năng khó mà tưởng tượng nổi. Gã dùng hai tay bấu chặt vào cánh tay của tôi, lấy móng tay đâm sâu vào da thịt, cào ra từng vết máu tươi.
Thế rồi, gã trai trẻ này y như một con cá chết lòi mắt, duỗi năm ngón tay ra, rồi xụi lơ, rơi đập xuống sàn nhà với những nét vẽ đẫm máu.
Tôi cùng dùng hết cả sức lực, ngồi xuống gần cửa.
“Gã chết rồi ư?” Nhìn tên này nằm yên không nhúc nhích, tôi bỗng nhiên hoảng sợ vô cùng. Thật khó để diễn tả cảm giác này, tựa như tôi bị ai đó vất vào một sơn cốc đen kịt với từng làn gió lạnh gào thét ở bốn phương.
Quần áo và chìa khóa đều nằm ở bên ngoài hành lang, nhưng tôi nhận ra mình không thể đứng dậy nổi. Cánh tay tôi có vẻ chuột rút, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
Tôi xốc gã bác sĩ trẻ tuổi dậy. Thằng này vẫn chưa tắt thở hẳn, ngực vẫn phập phồng.
Lý trí bảo tôi rằng, cách tốt nhất là nhấn gã vào rãnh nước, chấm dứt sinh mạng của gã. Biết đó là thượng sách, nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn khó mà làm được.
Màn máu hồng nơi đáy mắt dần lui tán. Tôi niệm thầm tâm pháp Diệu Chân để bình tĩnh nội tâm đang xao động của mình.
“Giết, hay không giết đây?”
Tuổi tác của gã bác sĩ này cũng xấp xỉ bằng tôi. Nhìn từ bên ngoài, chẳng ai có thể biết được gã là một tên biến thái có tâm lý vặn vẹo.
Khi tôi do dự, cô gái trong phòng này cũng đã dừng hành vi điên cuồng của bản thân. Máu tươi nhiễm đỏ gương mặt cô nàng, từng tiếng khóc nỉ non vang lên trong căn phòng tối tăm.
Đây chính là tiếng khóc trộn lẫn tiếng cười ư? Cuối cùng, tôi đã hiểu ý của Giang Phi, vì tiếng khóc này thật quá quỷ dị.
Đứng dậy khỏi mặt đất, lúc này, tôi mới nhận ra cả cánh tay mình đều rát buốc.
Đi ra khỏi căn phòng giam, bên ngoài là một dãy hành lang rộng khoảng 02 mét, nhà tù được xây một bên, bên còn lại là vách tường dày nặng.
Trong hành lang vẫn là hiện trạng ẩm ướt, âm trầm. Trần nhà khá thấp, giơ tay lên là đủ chạm vào.
“Có vẻ giống như mình đoán.”
Hành lang dài khoảng 30 mét, tổng cộng có 08 nhà tù. Mỗi nhà tù được đánh số, với cái tên khá đặc biệt, bao gồm Thứ hai, Thứ ba, mãi cho đến Chủ Nhật. Phòng giam thứ tám không có bất cứ biển tên nào cả.
“Biển số phòng này có ý nghĩa đặc biệt nào không nhỉ?”
Manh mối quá ít, vã lại hiện tại không phải là lúc thích hợp để phân tích. Tôi lấy bộ đồ mà gã bác sĩ đang mặc lúc bước vào căn phòng của cô gái điên loạn này để thay vào. Hình thể của gã bác sị tượng tự như tôi, nên mặc quần áo cũa gã khá là vừa người.
Tôi tìm thấy một xâu chìa khóa dài trông túi áo, rồi thử từng chìa với dàng khóa trên người cô gái này. Kết quả là, tôi chỉ có thể mở khóa gắn ở tay và chân.
Ổ khóa trên cổ của người phụ nữ này vô cùng kín kẽ, tìm không thể ổ khóa để tra chìa vào. Nói cách khác, khi đúc ổ khóa này, hung thủ cơ bản là không hề muốn thả cô gái này ra, không muốn cho cô ta được tự do, nên không tạo ra bất cứ một chiếc chìa khóa nào cả.
“Đúng là đồ cầm thú.” Vì còn vướng lại một ổ khóa duy nhất, cô gái này chẳng thể nào rời đi. Tôi đành chọn cách đi cứu những người khác.
Dùng nguyên bộ xiềng xích từng trói chặt cô gái này để trói lấy gã bác sĩ trẻ tuổi kia, sau khi xác định gã không thể nào tự thoát ra được, tôi liền yên tâm rời đi.
Đi thẳng một mạch đến nhà tù Thứ sáu, tôi quyết định cứu Giang Phi ra trước tiên.
Trong tình huống hiện tại, cô ấy là người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng.
Phải dùng cả 03 chìa mới có thể mở được cửa lớn, tôi đẩy cửa phòng bước vào. Chẳng ngờ rằng, hành động của Giang Phi lại làm tôi ngạc nhiên hết sức. Cô nàng vẫn luôn nép sau cánh cửa, chờ tôi bước vào bèn ra tay tấn công.
Nếu không nhờ tôi từng dùng chiêu này ban nãy, và bẩm sinh cẩn thận vô cùng, ắt hẳn tôi đã trúng phải một đòn này.
Tôi nắm tay cô ấy, nói nho: “Em nhìn kỹ xem, anh là Cao Kiện!”
“Cao Kiện!” Nét tuyệt vọng trong mắt cô ta chuyển sang vẻ giật mình, rồi trở nên vui sướng. Từng giọt lên rưng rưng tuôn rơi, cô nàng nói thầm vài chữ gì đó trong miệng.
Tôi không nghe rõ, cũng không hỏi tới, mà ngồi xổm xuống, giúp cô ấy cởi trói: “Em không cần cám ơn anh. Anh cứu em, cũng là tự cứu chính mình. Sau khi rời khỏi căn phòng này, có lẽ sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Một lát nữa, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, em đều phải nghe lời anh nhé.”
“Ừm.” Trước sự sống còn, rốt cuộc Giang Phi cũng thu hồi lại bản tính tiểu thư của chính mình, thành thật gật đầu.
Sau khi cứu Giang Phi ra, tôi không hề vội vã đi cứu những người còn lại, mà tựa vào vách tường, bình tĩnh ngẫm nghĩ.
Những tù nhân ở các phòng giam khác không hữu ích cho tôi lắm, trong hành động bỏ trốn khỏi nơi đây.
Tống Tiểu Uông và Tống Tiểu Phượng chỉ là hai đứa nhóc, khuyết thiếu trí lực. Gã tài xế taxi có bụng dạ xấu xa. Tôi luôn có cảm giác trên người gã đang che giấu một thứ gì đó.
Hiện tại, xác suất chạy trốn thành công cao nhất chính là dẫn theo mỗi một mình Giang Phi. Hai người, mục tiêu nhỏ, ứng biến linh hoạt, nhưng lại đồng nghĩa với hành vi cực kỳ ích kỷ.
Bởi vì, dù chúng tôi có trốn thoát thành công hay không, người ở lại vẫn gặp nạn. Đối phương không phải kẻ ngốc, gã bác sĩ trẻ tuổi ghé ngang nơi này lâu như vậy mà vẫn chưa về sẽ dẫn đến có người tiếp theo xuống đây điều tra.
“Mình có nên cứu bọn họ hay không?”
Tôi đang giữ chìa khóa trong tay, trong khi tự do đang vẫy gọi trước mặt.
Đây là hai sự lựa chọn, một bước nhập địa ngục – một bước đến thiên đường.