Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 162: đại lận sinh, bé con bình an!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày nay, sự kiện của Trâu gia ồn ào huyên náo, hơn nữa phu nhân bí thư còn ở trước mặt truyền thông đưa ra tin nhắn, tất nhiên Đằng gia cũng không thể may mắn thoát khỏi, mỗi ngày đều bị phóng viên vây kín trước cổng nhà, bị truy vấn chuyện lúc trước bức hôn con trai.

Đằng mẫu thẹn trong lòng, mấy ngày nay đóng cửa ở trong phòng không chịu đi ra, không chịu lộ diện. Cho đến khi nhìn thấy Lam thị nói một tràng trong ti vi, bà giận tím mặt, lập tức ở trước mặt truyền thông đáp trả lại!

"Đúng thật là lúc trước tôi lừa con trai trở về nhà, dùng di dộng của con để hẹn Trâu Tiểu Hàm đến biệt thự riêng." Bà bình tĩnh nói với mọi người, dung nhan tiều tuỵ phủ kín sự hối hận và áy náy đối với chuyện cũ, chỉ thấp giọng kinh ngạc nói ngắn ngủi một câu với mọi người, "Nhưng tôi chỉ bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của con tôi thôi, cũng không giống cái dạng mà Trâu gia nói, khiến con trai xâm phạm và huỷ hoại sự trong sạch của Trâu Tiểu Hàm! Duệ Triết nó vẫn không nghĩ đến chuyện sẽ cưới con gái của Trâu gia, tự mình huỷ bỏ hôn ước, thông qua kênh phát thanh trên sóng radio mà thông báo cho toàn thành phố biết tin tức này, thái độ vô cùng kiên quyết, là do tôi tự mình chủ trương chuyện hôn nhân đại sự của con, mới tạo thành kết cục như ngày hôm nay!"

"Vậy Đằng thiếu gia hận ngài sao?" Phóng viên ở phía dưới ngẩng đầu, đối với sự đáp lại của Đằng mẫu như ruồi bu máu tanh, cướp lời phỏng vấn, "Nói như vậy, lúc trước đúng thật là người làm cha làm mẹ như hai người đã gây khó dễ từ giữa, bức ép con trai cưới Trâu tiểu thư! Nhưng vì sao Trâu gia lại nói Đằng gia các người lại ép buộc Trâu tiểu thư, cho nên mới khiến Trâu tiểu thư không gả đi thì không được? Theo như chúng tôi thấy, sau khi Trâu tiểu thư gả vào Đằng gia đúng là không sai chút nào, thường xuyên cùng Đằng thái thái đi dạo phố và đến bệnh viện, đối với chuyện dưỡng thai cũng thật sự chú ý, giống như không hề bị ép buộc chút nào cả."

"Ngoài việc Duệ Triết không yêu cô ta, kỳ thật cô ta sống suиɠ sướиɠ không sai chút nào." Đằng mẫu im lặng đáp lại, trên khuôn mặt đoan trang lộ vẻ bi ai, "Đằng gia thấy phẩm tính của cô ta dịu dàng, thanh tú cùng một lòng chung thủy hướng về Duệ Triết, cho nên vợ chồng tôi mới tác hợp cô ta với Duệ Triết, lợi dụng thuốc ngủ để con mê man, rồi biểu hiện giả dối để dựng lên một vở kịch cho hai đứa nó chung phòng, để Duệ Triết phải có trách nhiệm cưới cô ta, cứ nghĩ sau khi kết hôn xong hai đứa có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm cho nhau, khiến Duệ Triết thích cô ta. Ai biết được chúng tôi ngàn lựa vạn chọn, lại chọn trúng một cô con dâu, mà sau khi Duệ Triết hôn mê xong, đột nhiên chạy tới gặp tôi kể lể khóc lóc bị Duệ Triết xâm phạm hủy hoại sự trong sạch của mình, kết quả sau tám tháng mang thai lại sinh cho Đằng gia tôi một đứa con lai! Ban đầu đúng là Đằng gia tôi thật có lỗi với cô ta, không nên hẹn cô ta đến biệt thự đễ diễn vở kịch này, bởi vậy sau khi kết hôn xong vợ chồng tôi luôn cảm thấy áy náy và muốn bồi thường cho cô ta, để cô ta đứng tên một nửa số cổ phần của Đằng thị, tài sản của Đằng gia cũng thuộc quyền sở hữu của cô ta và đứa con trong tương lai, vợ chồng tôi cũng không sợ làm tổn thương con trai, cứng tay dùng sức mạnh để cột Duệ Triết vào một chỗ với cô ta! Mà cho đến khi Trâu Tiểu Hàm đem số cổ phần trong tay chuyển nhượng cho người ngoài, ở bệnh viện sinh một đứa bé da đen xong cũng không dám mở cửa phòng mổ ra, khi đó tôi mới biết được lúc trước mình đã làm chuyện thái quá, sai lầm đến cỡ nào!

Tôi không chỉ làm tổn thương con đến mấy lần, mà cũng từng thương tổn đến một số người bạn gái của con! Tôi đã từng nghĩ rằng chỉ có tiểu thư khuê các nhà danh gia vọng tộc mới có thể nói đến chuyện đoan trang hiền thục, được giáo dục tốt, sau này tôi rước cô con dâu mà mình lựa chọn vào nhà, mới biết được bản thân mình đã sai lầm rồi. Có người nào là tiểu thư khuê các mà có thể trong tình huống một người đàn ông hôn mê, lại có thể tự làm hỏng tấm thân trong trắng của mình không? Lại có người nào là tiểu thư khuê các mà có thể theo mẹ ruột của mình làm ồn ào từ công ty về đến tận nhà chồng, lại từ trong nhà ầm ĩ ra tận ngoài đường, hơn nữa còn hợp tình hợp lý dọn vào ở hẳn trong Đằng gia của chúng tôi không? Mỗi lần thấy cô ta mang thai bụng đã lớn như vậy rồi còn vội vàng chạy đi "Đánh ghen", "Bắt gian", tôi cứ lo lắng sợ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô ta và đứa con!

Tôi xác nhận, chủ ý lúc trước là của tôi đưa ra, là tôi hồ đồ trong phút chốc mà hủy hoại hạnh phúc của ba người, nhưng đi đến từng bước ngày hôm nay, Đằng gia tôi đã không còn gì có lỗi với Trâu Tiểu Hàm nữa! Chưa nói đến chuyện cô ta chuyển nhượng cổ phần của Đằng thị ra ngoài, cô ta sinh ra đứa bé kia mới là chuyện trả thù lớn nhất đối với Đằng gia! Trâu gia cô ta còn có lý do gì mà nói Đằng gia ép buộc cô ta từ lúc mới bắt đầu nữa? Là Trâu Tiểu Hàm không xem chúng tôi là ba mẹ chồng, chỉ ích kỷ nghĩ đến bản thân mình! Người mà Đằng gia tôi có lỗi duy nhất, chính là Duệ Triết và Đại Lận, nếu lúc trước không có sự chen ngang ngăn cản của tôi, hôm nay Duệ Triết đã thật sự có được hạnh phúc, Đại Lận cũng sẽ không chịu nhiều cực khổ như vậy. Duệ Triết, con hãy tha thứ cho mẹ......"

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của bà nghẹn ngào hẳn lên, không nói thêm gì nữa, để vệ sĩ hộ tống mình xoay người rời khỏi hiện trường.

"Đằng phu nhân......" Các phóng viên ở phía sau phấn khởi như ong vỡ tổ, cảm thấy hứng thú muốn đào bới câu chuyện của bọn họ, không cho phép đương sự rời đi: "Đằng gia chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào? Có thể tìm ra cha ruột của đứa bé kia không, để anh ta nhận lại đứa con của mình? Trâu Tiểu Hàm làm thế nào mà phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, sau đó lại vu oan giá họa lên người Đằng thiếu gia?"

"......"

---

Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận

Đằng Duệ Triết nắm tay Đại Lận đi dạo một vòng bên bờ biển, bước trên bờ cát mềm, nhìn mặt biển xanh ngắt, hưởng thụ giây phút yên tĩnh này.

Hắn dùng bàn tay to lớn của mình giúp Đại Lận vén sợi tóc bị gió thổi bay phủ lên gương mặt của cô, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bị gió biển thổi lạnh, mơn trớn những nơi trên khuôn mặt cô từng bị tiêm thuốc làm béo.

Thời gian trôi qua, Đại Lận lớn lên, khuôn mặt này đã trưởng thành hơn, quyến rũ hơn, nhưng cũng đã trải qua quá nhiều đau xót cùng ác mộng, trở nên u buồn và nhàn tĩnh. Nếu trong cuộc sống sau này, hắn vẫn khiến cô bị tổn thương như cũ, vậy hắn vẫn không thể có được cô, cho cô một cuộc sống hạnh phúc cùng an bình như cô mong muốn.

Hắn nên đem một chút vui vẻ đầy sức sống của Đại Lận trước kia quay trở về, tiếp tục chui trong lòng hắn cười hạnh phúc, chứ không phải vẫn luôn bi thương, vẫn luôn khóc thầm.

"Đại Lận, chúng ta đi ra ngoài một chút!" Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cô ra khỏi bờ biển, ngồi lên xe của mình, một đường dọc theo bờ biển hướng thẳng lên núi mà đi. Nơi này biển đẹp, hoa đẹp, núi non cũng đẹp, thích hợp cho con người đến đây tĩnh dưỡng, nhưng kẻ thù vẫn còn đó, nên đây chưa phải là thời điểm để bọn họ có được cuộc sống an nhàn.

Rồi sẽ có một ngày, Đằng Vi Trì sẽ tìm tới nơi đây, Trâu gia cũng điên cuồng vồ tới, khiến bọn họ vĩnh viễn không thể an bình. Bởi vậy cần phải đề phòng chuyện xấu chưa xảy ra, mới có khả năng bảo vệ hai mẹ con Đại Lân được an toàn, cho thiên hạ thái bình.

Giờ phút này hắn mang Đại Lận xuyên qua một mảnh núi rừng u tĩnh, trên con đường dưới tán lá của rừng cây, không khí mới mẻ trong lành, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, khi băng qua cây cầu lớn vượt biển thưởng thức mặt biển xanh bao la và bầu trời cao vời vợi, tâm tình thư giãn thoải mái hơn bao giờ hết.

Đại Lận thì nằm bên cạnh mà ngủ, hai hàng lông mi khẽ nhắm, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, càng tôn lên da thịt trắng nõn, gương mặt non mềm của cô như đang phát sáng, thoáng nhìn trong thật đẹp một cách đặc biệt.

Hắn nhẹ nhàng đắp chiếc áo khoác lên người cô, nâng cửa kính xe lên, không làm ồn để cô ngủ.

Qua cây cầu này, xe liền đi vào khu vực náo nhiệt, hắn đến thăm gia đình của Long Lệ, gởi gắm gia đình Long Lệ chăm sóc Đại Lận khi hắn không ở đây, bảo đảm sự an toàn cho hai mẹ con bọn họ. Bởi vì có khả năng hắn phải quay lại Cẩm thành, tạm thời rời xa hai mẹ con một khoảng thời gian, giải quyết những chuyện còn lại.

Mà mối quan hệ giữa anh em Long gia và hắn là mối quan hệ cá nhân, Long Duật có công ty riêng của mình, thuận tiện giúp hắn quản lý công ty ở đảo Hải Nam, Long Lệ thì xuất thân từ quân đội, có một đội quân là binh lính xuất ngũ đến từ nước Mĩ, bất cứ khi nào bất cứ nơi nào cũng đều bên trái bên phải đi theo anh, thế lực của Long gia ở nơi này cũng là số một, Long lão gia là quân nhân trong khu quân sự tư lệnh, cũng chính là người đứng đầu bộ tư lệnh chỉ huy cấp cao, đang giữ chức chủ tịch, một tay nắm giữ chức vụ quân quyền.

Long Lệ

Hiện tại có một nhà bọn họ ở bên cạnh, hắn không lo lắng chuyện sinh mạng và sự an toàn của Đại Lận sẽ bị uy hiếp, chính là đang lo lắng đứa con trong bụng Đại Lận. Hắn luôn cảm thấy, bộ dạng ngủ của Đại Lận có chút quá mức mê man, bộ dạng giống như mệt chết đi được, một khi nằm xuống đều có thể ngủ.

Vừa rồi hắn lái xe, Đại Lận còn gác tay lên cửa sổ hóng gió ngắm phong cảnh, còn nói biển xanh rất đẹp, núi rừng thật yên tĩnh, ngay sau đó dần dần không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa ra phía sau ghế, đôi mắt sáng nhấp nháy, mí mắt mỏng manh thật sự không chống đỡ được, người cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Giờ phút này cô ngủ thật sự trầm, quanh đôi mắt còn có một vòng quầng thâm rõ ràng, thoạt nhìn mệt chết đi được, không biết có phải ngày hôm qua hắn đột nhiên đánh thức cô lúc nửa đêm hay không, cũng nói chuyện với cô, khiến cô ngủ không đủ giấc?

"Đại Lận." Hắn nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, vừa chậm rãi lái xe, vừa giúp cô kéo lên chiếc áo khoác bị tuột xuống dưới, bàn tay sờ sờ lên trán của cô, "Có phải em thấy không thoải mái?"

Đại Lận ừ một tiếng, nhưng đôi mắt không có mở ra, vẫn cụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tiếp tục ngủ, không muốn bị ai quấy rầy.

Duệ Triết có chút bất đắc dĩ, thấy trán của cô không nóng lên, cũng không bị làm sao đến nổi không thoải mái, chính là muốn ngủ, liền rút tay trở về, nghe tiếp động tĩnh ở điện thoại.

"Đằng tổng, hiện tại bên anh thế nào? Người của Đằng Vi Trì đang thẳng đường tìm đến đảo Hải Nam rồi, chuẩn bị điều tra chi nhánh công ty của chúng ta ở bên này." Điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm túc của Long Lệ, "Giống như anh ta không thay đổi quyết tâm, luôn luôn tìm kiếm tung tích của bà chị."

"Bây giờ người của anh ta đang ở đâu?" Duệ Triết nhíu hàng mi, mím môi, đôi mắt lộ ra ánh sáng nham hiểm hung ác. Trốn cũng trốn không xong, đối phó loại người ngư ông đắc lợi như Đằng Vi Trì này, cần tận dụng mọi loại người, chỉ có khiến cho anh ta thanh bại danh liệt, mất đi toàn bộ thế lực và tài lực, mới không còn sức đi lợi dụng và tổn thương Đại Lận không thù không oán gì với anh ta!

Người mà nhà chú Hai hận là ba hắn, vì sao những người này lại không chịu dễ dàng buông tha một Đại Lận không nơi nương tựa?! Nguyên nhân có phải vì Đại Lận là người phụ nữ của hắn, cho nên mới có những nhân vật cùng tiểu thư công tử con nhà giàu tự xưng một tay che trời này không ngừng làm tổn thương cô ấy?!

Trâu gia, ba của hắn, Đằng Vi trì, bọn họ đều chăm chú đặt mục tiêu lên người Đại Lận, thương tổn Đại Lận chính là thương tổn hắn, lại chưa bao giờ nghĩ tới, Đại Lận chỉ là một cô gái nhỏ bé không hề có sức phản kháng, yếu đuối đến mực thậm chí không cần bọn họ tự mình ra tay, cũng có thể chết dưới họng súng của một tên sát thủ nào đó mà bọn họ phái tới bất kì lúc nào! Cô vừa không có ba làm chỗ dựa, cũng không có người nhà làm bạn, chính là một cô gái mồ côi, muốn im lặng hoàn thành chuyện học, khát vọng có được một gia đình nhỏ đơn giản hạnh phúc, lại bị đám hình người dạ thú này đẩy vào góc chết, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không chịu buông tha!

"Làm việc nên giữ lại đường lùi", nếu các người làm chuyện ngoan độc tuyệt tình quá, một ngày nào đó, các người cũng sẽ nếm trải được hương vị bị người khác kẹp chặt hai bên!

"Bọn chúng đang ở chi nhánh công ty của chúng ta, tiếp theo chắc sẽ âm thầm điều tra Long Duật, sau đó sẽ lần mò đến Long gia, rồi theo dõi hành tung của tôi. Anh nói tôi có nên tiêu diệt cái đám hỗn láo này không, trực tiếp để bọn chúng có đi mà không có về?!" Long Lệ cười tàn nhẫn trong điện thoại, "Mấy tên tay chân lần trước mà ba anh phái tới, xem như tôi cho bọn chúng chút mặt mũi, giữ lại cái mạng, bây giờ bọn này lại muốn chui đầu vào lưới, vậy chớ trách bị tôi bẻ gãy cổ!"

"Không cần bẻ gãy cổ, chỉ cần tung sai tin tức cho bọn chúng, đừng để bọn chúng tra ra được Đại Lận đang ở đây, có khả năng tôi phải trở về Cẩm thành trong hai ngày tới." Thời điểm nói lời này, hắn nhìn về phía Đại Lận đang ở một bên, phát hiện cặp mắt to tròn xinh đẹp của cô hơi hơi mở, mệt mỏi lại không xoay qua nhìn hắn, lấy tay vuốt vuốt trán, khó khăn ngồi thẳng người.

"Long Lệ, cậu gặp bạn đi, xong xuôi mọi chuyện lại báo cáo cho tôi." Vì thế hắn nhanh chóng kết thúc trò chuyện, thân hình cao lớn kéo Đại Lận hướng về đây, mềm nhẹ vén lên tóc mai của cô, đưa ra đến sau tai, nhìn đôi mắt trong veo như nước, "Xem ra em không được thoải mái, chúng ta đi bệnh viện."

"Em......không sao." Đại Lận vội vàng lắc đầu, bàn tay nắm chặt lấy hắn. Làm sao mới chỉ một ngày đã muốn đi rồi? Ở lại thêm vài ngày nữa được không?

"Nhưng xem em có vẻ mệt mỏi, Đại Đại!" Hắn khẽ vuốt khuôn mặt của cô, đôi mắt nhu hoà, chứa đầy thương xót cùng đau lòng kịch liệt, "Anh sẽ không đi, anh muốn chờ con ra đời, để ánh mắt đầu tiên của con được nhìn thấy anh. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra sức khoẻ tổng quát cho em một lần nữa. Ngoan!"

Hắn hôn hôn cô, một lần nữa lái xe, quay đầu chuyển hướng đến bệnh viện đã đặt sẵn lịch hẹn trước đó. Bệnh viện phụ sản là nơi có đầy đủ máy móc phương tiện, kiểm tra chính xác hơn nhiều so với bác sĩ gia đình mà hắn chuẩn bị cho Đại Lận. Có lẽ trong khoảng thời gian hắn không ở Cẩm thành, Ngao Thần che giấu hắn điều gì, không muốn làm cho hắn lo lắng.

Nhưng hiện tại nhìn đôi mắt Đại Lận như tan rã, đôi mắt rõ ràng thâm quầng đen hơn, bộ dạng càng ngủ càng mê mệt, đột nhiên trong lòng hắn đánh cái độp, đột nhiên trở nên thật khẩn trương!

Hắn trực tiếp lái xe thẳng đến bệnh viện, cũng không nói gì, chính là làm cho Đại Lận ở trong lòng ngoan ngoãn, ôm Đại Lận sải bước đi vào bệnh viện, để bác sĩ lập tức làm kiểm tra sức khoẻ cho cô!

Mà Đại Lận thì đang nắm chặt lấy bàn tay của hắn, hàng lông mày nhíu lại chặt chẽ.

Cảnh này làm bọn họ nhớ tới đứa con đầu tiên bị sảy của bọn họ, cái loại thống khổ này, cái loại tuyệt vọng này, cả đời không thể quên được. Nhưng lần này, bọn họ hi vọng có thể đón chào một sinh linh mới ra đời, hi vọng đứa bé an khang khoẻ mạnh.

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, xin mời qua bên này." Bác sĩ tháo khẩu trang ra, ý bảo Đằng Duệ Triết đi ra ngoài nói chuyện, cũng để y tá đóng cửa lại, không cho âm thanh truyền đến tai Đại Lận, nghiêm túc nói với Đằng Duệ Triết:

"Trạng thái của thai nhi thoạt nhìn rất giống sắp chào đời, bởi vậy thai máy ngày càng ít. Lúc đầu chúng tôi cũng tưởng sắp đến ngày chuyển dạ, thiếu chút nữa đã bỏ qua, chuẩn bị đỡ đẻ cho cô ấy, nhưng mà vừa rồi chúng tôi phát hiện, tim của thai nhi đập rất yếu ớt, giống như là sẽ chết lưu một cách tự nhiên, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Lời này là có ý gì?" Trong lòng Đằng Duệ Triết căng thẳng, biến sắc!

"Chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, giống như tim của thai nhi không được bình thường, có khả năng trước khi chuyển dạ, nó sẽ không kiên trì đến lúc đó được......"

"Không có cái khả năng đó!" Đằng Duệ Triết gầm lên giận dữ, bị một tin dữ này đả kích, cả người run run, đôi mắt kinh ngạc, "Lập tức cứu nó! Cứu sống nó! Nó là đứa con của tôi và Đại Lận, vẫn chưa chào đời, sẽ không có chuyện không kiên trì được! Tôi không muốn nghe đến "Khả năng" này!"

---

Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận

Đại Lận nằm ở trong phòng, cũng cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, biết rõ thai máy giảm bớt chắc chắn là có vấn đề, nếu không bác sĩ sẽ không tránh mặt cô mà nói chuyện. Chính mắt cô nhìn thấy bác sĩ và Duệ Triết đi ra ngoài, tự mình cũng đứng lên theo, muốn nhìn kết quả kiểm tra thai kì.

Nhưng y tá không cho cô xem, một lần nữa dìu cô nằm lên giường, an ủi nói với cô không có chuyện gì, bác sĩ đang cùng chồng của cô thảo luận về ngày cô nhập viện sinh đẻ, để cô đừng lo lắng.

"Đứa bé...... thế nào?" Cô ngẩng đầu lên, để y tá trả lời giùm cô, "Nói cho tôi...... biết kết quả."

"Cái này chúng tôi không biết đâu." Các cô y tá cười ôn nhu, đắp cho cô tấm chăn, làm cho cô nghỉ ngơi thật tốt, "Cái này chỉ có bác sĩ mới biết được, chờ một chút bác sĩ sẽ nói cho cô nghe, cho cô chuẩn bị tinh thần sinh con. Bây giờ cô nghỉ ngơi thật tốt vào, ổn định tinh thần, con yêu mới có sức lực chui ra."

Các cô cười nhẹ nhàng, giống như thật sự không biết kết quả kiểm tra thai kì, đẩy lui giường bệnh của Đại Lận, giúp cô chuyền bình nước dinh dưỡng.

Đại Lận thấy các cô y tá lảnh tránh như vậy, chỉ có thể đặt đầu lên gối nằm, tay siết tấm drap giường không hề lên tiếng.

Một lát sau, Duệ Triết đẩy cửa bước vào, ý bảo mấy cô y tá đi ra ngoài.

"Bác sĩ nói bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị đỡ đẻ cho em." Hắn ngồi xuống bên giường, ôn nhu nhìn cô, nắm lên bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt thành quyền, bao bọc trong bàn tay to lớn của mình, "Con muốn ra đời rồi, nó muốn sớm nhìn thấy ba mẹ của nó, bởi vậy ngày sinh mới sớm hơn ngày dự kiến chuyển dạ một chút. Đại Lận, nếu con ở trong bụng em lại nhàn nhã không động đậy, nhất định em phải nói cho bác sĩ hoặc anh biết, bởi vì bác sĩ nói, thai nhi bất động chứng tỏ nó muốn sinh ra, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."

Hắn đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi, dùng mặt nhẹ nhàng vuốt thẳng, hàng lông mày hơi hơi nhíu lại, ánh mắt trầm ảm sâu thẳm: "Đây là đứa con thứ hai của chúng ta, nhất định nó sẽ khoẻ mạnh chào đời, em cứ yên tâm sinh con, ba của nó sẽ dành cho nó cái ôm đầu tiên."

Đại Lận gật gật đầu, hướng hắn dựa vào lại đây, nhẹ nhàng nhào vào trong lòng ngực dày rộng của hắn, trong lòng ấm áp, mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở hõm vai đó mà mỉm cười hạnh phúc.

---

Đại Lận

Đương nhiên, Đại Lận liền nhập viện, bác sĩ tiêm thuốc cho cô, hơn nữa còn để cô bước vào một giai đoạn quan sát tình trạng sinh sản, để y tá không rời cô nửa bước, lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc cô.

Cô nằm ngủ trên giường một lát, còn chưa thích nghi được vì trong một khoảng thời gian ngắn đã vội vã chuyển từ biệt thự đến ở bệnh viện, có chút không muốn rời xa Duệ Triết, mở to mắt đã muốn rời khỏi nơi xa lạ này. Hơn nữa cô có một chứng bệnh sợ hãi tiền sản, luôn sợ hãi mà không hiểu vì sao, trằn trọc ở trên giường.

Vì sao trong lòng lại bất an như vậy? Có phải bởi vì Duệ Triết không ở bên cạnh, nên mới thật khủng hoảng như vậy?

Nhưng Duệ Triết nói hắn sẽ ở ngay tại bệnh viện này, sẽ không rời xa cô, chờ đợi con yêu chào đời, đặt tên cho con.

"Bác sĩ, đứa bé......khi nào thì......sinh ra?" Cô cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn nữ bác sĩ đang ở bên cạnh làm kiểm tra giúp cô, nói chuyện cũng thật khó khăn, "Sắp sinh rồi sao?" Nhìn bộ dạng của bác sĩ và y tá, có vẻ bọn họ đang chuẩn bị giúp cô đỡ đẻ, mà cô cảm giác đứa bé chưa tới thời điểm chuyển dạ tự nhiên, còn chưa đủ tháng.

"Có khả năng trong mấy ngày này." Bác sĩ thu lại ống nghe, cười trấn an cô, "Sắp làm mẹ rồi, nhất định trong lòng sẽ khẩn trương đúng không? Hãy cứ thoải mái hết sức có thể, cô càng thoải mái, đứa bé càng dễ dàng chui ra. Bây giờ tôi đi bố trí ngày cô vào phòng sinh, để y tá giúp cô vận động mở cổ đáy huyệŧ một chút, đi cầu thang hoặc đi bộ qua lại."

Nói xong vỗ vỗ lên vai của cô, vô cùng hiền hậu, giống như mẹ vậy, trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười, sau đó dẫn vài người y tá đi ra ngoài.

Đại Lận lại càng khẩn trương hơn, đôi mắt to đen láy không ngừng đánh giá bốn phía, nằm trong một phòng bệnh xa lạ tràn đầy dụng cụ y tế, muốn Duệ Triết vẫn luôn ở bên cạnh cô. Bởi vì nằm ở nơi đây, sẽ khiến cô nhớ đến thời điểm đứa con đầu tiên của hai người bị sảy, khiến cô thật sự phản cảm với chốn bệnh viện này.

Cô sợ cái cảm giác vào thời điểm tỉnh lại, đứa bé đã không còn, rốt cuộc lại khiến cô không trở thành một người mẹ được.

"Tô tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Bác sĩ nói nếu đứa bé khoẻ mạnh, vậy đứa bé này nhất định khoẻ mạnh, nhất định sẽ là một cậu nhóc bụ bẫm đáng yêu." Cô y tá ở bên cạnh an ủi cô, luôn giúp cô xoa bóp vai, chuẩn bị công tác tiền sản, "Tôi nhìn bụng của Tô tiểu thư, đoán chắc là một cậu nhóc hoạt bát nghịch ngợm, sau khi lớn lên nhất định sẽ anh tuấn cao to giống như ba của nó vậy, khiến mấy cô bạn gái say mê. Vậy nên giờ mới gấp rút đòi chui ra, muốn mở to mắt nhìn xem thế giới mới này, nhìn xem người mẹ của mình xinh đẹp đến cỡ nào, rồi sau khi lớn lên cũng muốn tìm một người bạn gái xinh đẹp giống như mẹ của mình vậy."

Đại Lận nghe, biết nữ y tá đang an ủi cô, khẽ cười cười, đặt tay lên chiếc bụng cao cao của mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt. Con à, sao con lại không nói chuyện với mẹ? Có phải con giận mẹ rồi không?

---

Đằng Duệ Triết

Đằng Duệ Triết không ở bên cạnh chăm sóc Đại Lận, nhưng hắn vẫn ở trong bệnh viện, đang nhận điện thoại của Đằng Vi Trì.

Giờ phút này Đằng Vi Trì có thể cùng hắn trò chuyện, nghe được giọng nói của hắn, nhưng không thể truy tìm được hành tung của hắn, cũng không nắm được vị trí cụ thể của hắn, lại cười đến bừa bãi như cũ: "Mặc dù anh không xác định được vị trí cũng như tín hiệu nơi cậu đứng, không tra xét được rốt cuộc cậu đã đi đâu, không nắm được hành tung của cậu. Nhưng anh và Đại Lận đã có hứa hẹn, hứa hẹn rằng chờ cái ngày đứa con của cô ấy ra đời, cô ấy sẽ làm người phụ nữ của anh! Hiện tại đứa con của cô ấy sắp chào đời rồi, không phải anh nên đến đón cô ấy sao? Ha ha, giờ anh đang trên đường đến đảo Hải Nam."

---

Đằng Duệ Triết

"Anh đã cứu Đại Lận, cũng để cho đứa bé trong bụng cô ấy sống lâu như vậy, vì sao cuối cùng lại muốn đối xử với cô ấy như thế?" Khuôn mặt tuấn tú của Duệ Triết xanh mét, phẫn nộ cùng ý lạnh giăng kín khắp nơi, đôi mắt sắc bén như chim ưng hơi hơi cử động: "Anh đã có được Đằng thị, rốt cuộc còn muốn cái gì nữa? Đại Lận và đứa bé là vô tội!"

"Không muốn cái gì cả, chỉ là để kế hoạch của anh tiếp tục tiến hành!" Đằng Vi Tri lại nhẹ nhàng cười, có chút không sao cả, "Anh đã sớm nói với cậu rồi, cậu sẽ bị đứa con của mình ràng buộc cả đời, cả đời này khó tránh khỏi dây dưa liên luỵ! Là chính cậu không tin, tự cho là đúng để Trâu Tiểu Hàm đẻ ra một đứa bé da đen, từ nay về sau có thể vô tư, thoải mái sống qua ngày! Duệ Triết, cái ngày vô tư đó còn cách cậu xa lắm, cậu vừa không thoát được sự trả thù của Trâu gia, ngày tháng sau này cũng không được an bình, vẫn nên nghĩ làm thế nào để thu dọn chút cục diện rối rắm mà ba mình để lại, ôm đồ của mình mà cút khỏi Đằng thị đi! Dù sao đời cha ăn mặn đời con khát nước, đó là chuyện đương nhiên......"

Cuối cùng một câu, giọng nói của anh ta cực kì lạnh lẽo, vừa trong trẻo mang theo sự bén nhọn, tràn đầy sát khí, "Anh đây không tìm cậu, còn có thể tìm ai đây, Đằng Duệ Triết, cậu cứ chuẩn bị tinh thần mà chậm rãi vui đùa với anh! Bỗng nhiên anh phát hiện, khẩu vị gần đây của anh rất thích nhìn thấy cha con nhà bác Cả đối đầu nhau, cũng là một thú vui mới lạ! Cha con các người càng cắn nhau, anh lại càng hưng phấn, so với chuyện yêu đương còn thấy vui hơn!"

Duệ Triết nghe được cười lạnh lùng, "Anh đừng tự tìm cho mình một cái cớ vô liêm sỉ nữa! Nếu anh muốn đấu, đừng có đụng đến tính mạng của Đại Lận và đứa bé, để một người phụ nữ không thù không oán với anh chịu cảnh đau đớn vì chết oan, sau đó đả kích tôi! Anh không biết vô liêm sỉ hả? Dây dưa với tôi lâu như vậy, có thể một lần quang minh chính đại, đối đầu trực diện với tôi hay không? Nếu không có Trâu Tiểu Hàm cùng anh ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trợ giúp anh một tay, ngay cả cái ghế phó chủ tịch của Đằng thị anh ngồi còn không nổi, huống gì là anh có được toàn bộ công ty! Anh là đồ vô liêm sỉ, bởi vậy Đằng thị cũng không phải dựa vào bản lĩnh thật sự của anh mà có được, mà là anh cùng Trâu Tiểu Hàm làm giao dịch dơ bẩn, khiến Đằng thị dần dần thay bằng máu đen của anh, trở thành "Sự nghiệp" của anh! Anh tự hỏi lại chính mình đi, nếu có một ngày không còn người phụ nữ nào để anh lợi dụng, anh còn có thể làm được cái gì?"

"Ha ha, vẫn là Duệ Triết cậu rất hiểu anh, biết anh phải dùng sức của phụ nữ để hoàn thành kế hoạch nghiệp lớn của mình. Nhưng mà nói những lời này có ích gì, anh chính là giỏi về lợi dụng phụ nữ, nhưng lại là lợi dụng người phụ nữ của cậu!" Đằng Vi Trì cười cuồng ngạo, không hề quan tâm một tí nào về những lời nói của hắn, thái độ lại có vẻ ngả ngớn tuỳ ý, "Đại Lận đang chuẩn bị sinh ở bệnh viện phụ sản của tỉnh đúng không? Bây giờ anh sẽ qua đó đón cô ấy, nhân tiện nhìn đứa bé được anh "Đau lòng" mấy tháng qua. Ha ha, Duệ Triết, cậu đừng có giấu mẹ con bọn họ đi, cho dù cậu giấu như thế nào, anh đều biết cô ấy đang ở đâu."

Anh ta cười lông bông hết sức như vừa đọc được mẩu truyện cười, nhanh chóng treo điện thoại, quyết tâm bám riết không chịu buông tha sự vô liêm sỉ.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Duệ Triết cũng không có tức giận, mà là trở nên trầm tĩnh, lạnh lùng, bờ môi mím lại, đột nhiên xoay người đi nhanh về hướng phòng bệnh của Đại Lận!

Đầu tiên là hắn tìm bác sĩ sản khoa của Đại Lận, sau khi xác định ngày sinh xong, đôi mắt lẳng lặng nhìn hình ảnh siêu âm của con mình ở trên tường, nhíu mày suy nghĩ. Đó là một đứa bé đầy đủ hình người, im lặng nằm trong bụng mẹ, giống như đang ngủ.

Nhưng gần đây lại xuất hiện hiện tượng tim thai đập yếu ớt hẳn lên, thêm tình huống tứ chi bất động, tình trạng này chỉ vừa mới xuất hiện gần ngày sinh nở! Nếu bác sĩ kiểm tra không cẩn thận, cứ nghĩ xuất hiện bệnh trạng khi sinh, thai máy bị đình chỉ như vậy thuộc loại bình thường, cứ bước vào đỡ đẻ, sau đó khiến đứa bé chết trong bụng mẹ lại được sinh ra một cách tự nhiên.

Đến lúc đó, tất cả bọn họ sẽ đón chào một đứa bé đã chết trước từ trong bụng mẹ chào đời, lại không có khả năng cứu chữa!

"Có phải trước mắt có thể sinh mổ hay không?" Hắn dùng ngón tay khẽ vuốt lên hình dáng của đứa bé trong hình ảnh siêu âm, mi tâm khẽ nhíu, giống như nhìn thấy tiểu bảo bảo đang nằm giãy dụa trong bụng Đại Lận, khóc nói "Ba ơi mẹ ơi, con khó chịu quá", không khỏi nói giọng khàn khàn nghèn nghẹn: "Nếu là thuốc độc, có khả năng đã tiến vào hệ hô hấp, khuếch tán toàn thân của đứa bé rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đứa bé có khả năng không đợi được đến đủ ngày đủ tháng chào đời mà tử vong. Hiện tại bệnh viện chuẩn bị sinh mổ cho Đại Lận, chờ sau khi đứa bé ra đời, lại liên tục làm trị liệu cho cả Đại Lận và đứa bé."

"Từ lúc thật lâu trước kia, bệnh viện đã chuẩn bị sẵn mọi thứ chờ ngày Tô tiểu thư chuyển dạ, giường ngủ đều đã chuẩn bị sẵn hết rồi. Chính là một khi đứa bé chào đời, đó là ngàn lần vạn lần không được rời lồng ấp giữ ấm và các dụng cụ y tế trị liệu." Bác sĩ cũng vô cùng tán thành phương án sinh mổ bắt con trước, lại càng thêm băn khoăn vấn đề phía sau, "Nếu sau đó có người tìm đến bệnh viện muốn gây cản trở từ giữa, chỉ sợ sinh mạng của Tô tiểu thư và đứa bé đều nguy hiểm, đứa bé mất đi thuốc và vật lý trị liệu sẽ không thể hô hấp được. Đằng tiên sinh, ngài phải đảm bảo trong quá trình này, chúng tôi tiến hành phẫu thuật và làm vật lý trị liệu sẽ không bị ai quấy nhiễu, một khi phẫu thuật xong sẽ tiến vào quá trình trị liệu ngay lập tức, phải bảo đảm kẻ thù của ngài không tìm được đến đây."

"Anh đang lo lắng Đằng Vi Trì sẽ tìm tới nơi này?" Sắc mặt của Đằng Duệ Triết trầm tĩnh, trong ánh mắt quả thật có một tầng lo lắng và băn khoăn, cũng không vội vàng xao động, lỗ mãng, khuôn mặt u trầm bình tĩnh mà nói: "Bệnh viện chuẩn bị tiến hành phẫu thuật đi. Cho dù anh ta có gắn máy theo dõi ở trên người Đại Lận, tìm đến nơi đây chuẩn bị đón đợi đứa bé tử vong, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc con tôi ra đời! Nếu anh ta đến đây, đúng lúc tôi sẽ khiến anh ta có đi không có về!"

---

Đằng Vi Trì

Trong quá trình Đằng Vi Trì đang trò chuyện với Duệ Triết, người cũng đã bước chân lên đảo Hải Nam, hơn nữa còn lên trực thăng bay thẳng đến công ty con của Duệ Triết ở Hải Nam, hành vi vô cùng kiêu ngạo và hết sức lông bông, trực tiếp ngồi vào vị trí cái ghế của ông chủ.

Bởi vì anh ta nhận định chính mình đã nắm giữ được hành tung của Tô Đại Lận, đã khống chế được đại cục, không sợ xảy ra chuyện Đằng Duệ Triết có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình!

Mà cho dù Đằng Duệ Triết gặp nguy hiểm mà vẫn có thể bình an trở về, thuận thuận lợi lợi tránh thoát một kiếp này, vậy cũng không sao, xem như anh ta tới đây để vui chơi, xen vào góp vui một chút, nhìn xem Đằng Duệ Triết và Tô Đại Lận rốt cuộc có bao nhiêu "Hạnh phúc", gia đình bác Cả lại "Hưởng phúc con cháu" đến cỡ nào, ha ha!

Giờ phút này anh ta dẫn theo người đi dạo qua một vòng trong công ty của Đằng Duệ Triết, lượn xong đi ra, đôi mắt kiêu căng cao ngạo, ngồi lên xe của mình, mang theo người của mình, chậm rãi chạy thẳng đến trung tâm bệnh viện tỉnh.

Anh ta biết người mình phái tới đang bị bọn họ khống chế, hơn nữa còn bị thương thê thảm, bị quật ngã ở đảo Hải Nam này không nhúc nhích được! Nhưng như vậy thì có là gì? Vốn dĩ anh ta không cần đến thám tử điều tra hành tung, hay là quật ba thước đất tìm người, chỉ cần mở máy định vị theo dõi, là có thể biết hiện tại Tô Đại Lận đang ở đâu!

Bởi vì anh ta đã sớm gắn một cái máy theo dõi mini trên người Tô Đại Lận, cho dù cô bị ai mang đi, trốn được thế nào, đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta! Mà hiện tại Tô Đại Lận sắp sinh, sinh ra một đứa bé được mọi người chú ý, khiến Đằng Duệ Triết vừa vui vừa buồn, sẽ có được một kết cục tương tự như Trâu Tiểu Hàm vậy, đến lúc đó, chắc chắn sẽ phấn khích hơn so với Trâu Tiểu Hàm, càng náo nhiệt hơn so với Trâu gia!

Nghĩ đến đây, tâm tình lúc trước của anh ta bị Đằng Duệ Triết biến thành tối tăm giờ đã mở rộng tươi sáng, vẻ lo lắng đã không còn trên khuôn mặt, cong môi nở một nụ cười tươi. Đằng Duệ Triết, cậu dùng hết mọi thủ đoạn để đối phó với đứa con của Trâu Tiểu Hàm, đã thành công để hai mẹ con cô ta bị tiếng xấu đồn xa, liên luỵ đến cả Trâu gia, nhưng không có làm sự tình được chấm dứt, mà càng khiến sự tình trở nên phức tạp hơn!

Cậu phải biết rằng đứa con trong bụng Tô Đại Lận này vô cùng có khả năng phải chết, một khi đã chết, cậu liền bị tuyệt hậu, đến lúc đó không phải cậu muốn tìm một người phụ nữ để mang thai đứa con của mình sao?! Vậy Trâu Tiểu Hàm sinh con cho cậu thì có khác gì nhau!

Hiện tại cậu cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy, kiên quyết không muốn Trâu Tiểu Hàm sinh ra đứa con này của cậu? Đứa bé đó chính là con của cậu, cho dù cậu có bắt nó gϊếŧ chết nó, nó cũng là con của cậu! Vĩnh viễn không bao giờ thay đổi được mối quan hệ huyết thống này!

"Tra xem ở trung tâm bệnh viện tỉnh có bao nhiêu sản phụ sẽ vào phòng sinh trong hôm nay?" Anh ta lạnh lùng chăm chú nhìn khắp nơi, đôi mắt giữ ý cười, quyết định tặng cho Đằng Duệ Triết một món quà thật bất ngờ, "Chỉ sợ một mình tôi ở Hải Nam này chắc chắn không đấu lại được với thế lực của cậu ta, tôi sẽ noi theo phương thức mà Đằng Duệ Triết đối phó với Trâu gia, đem tin tức Tô Đại Lận đang ở Hải Nam tiết lộ cho Trâu gia và tất cả mọi kẻ thù của Đằng Duệ Triết, để bọn họ trực tiếp đến bệnh viện bắt người. Tôi nghĩ lúc này bọn họ cũng đã đến Hải Nam rồi, đang lên kế hoạch làm thế nào để Tô Đại Lận biến mất hoàn toàn, khiến Đằng Duệ Triết hối hận biết vậy chẳng làm những chuyện trước kia, ha ha."

---

Đại Lận

Đại Lận được tiêm thuốc xong, ngay lập tức được đẩy vào phòng sinh, chưa cần đợi một lúc đã bị gây tê gây mê. Vốn dĩ cô lựa chọn sinh thường, muốn chờ bé con đủ ngày đủ tháng, tự mình chui từ trong bụng mẹ đi ra, như vậy mới có vẻ khoẻ mạnh. Nhưng bác sĩ y tá đều thật sự gấp gáp, vội vã cho cô nhập viện, vội vàng giúp cô vận động mở rộng cổ đáy huyệŧ, chưa từng cho cô một chút thời gian kịp thích ứng với tình hình biến đổi trước mắt.

Lúc này, cô đang ngủ, mơ gặp một đứa trẻ đang ngồi trên đùi cô, không ngừng kêu mẹ ơi. Nhưng khi cô sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, đứa bé liền thay đổi, biến thành một đứa bé da đen, thành một đứa con lai Trung – Phi!

Trâu Tiểu Hàm thì đang đứng cười ha ha trước mặt cô, cười đến ngả nghiêng từ sau ra trước, đắc ý kiêu ngạo, trên tay cũng ôm một đứa bé, "Tô Đại Lận, cô cũng có một ngày hôm nay a, cô xem cô sinh ra một đứa bé da đen khiến người ta cười muốn rụng cả răng, còn tôi mới sinh cho Duệ Triết một đứa con với dòng máu huyết thống thuần khuyết! Là anh ấy đánh tráo đứa con của tôi với cô, để cho tôi phải chịu tiếng xấu thay cho người khác! Hiện tại cô phải trả lại đứa con này cho tôi, đây là con của tôi! Trả lại đây!"

Cô ta giống như điên rồi, chạy về phía Đại Lận cướp đứa bé trên tay, rồi biến thành đứa bé khóc lớn oa oa, rồi biến thành toàn thân Đại Lận đau đớn...... Đại Lận luôn ẩn ẩn cảm thấy đau, lại không mở mắt ra được, hai hàng lông mi dài hơi hơi giật giật, đột nhiên ý thức mơ hồ, cả người hoàn toàn chết ngất trôi qua.

Bởi vì giờ phút này cô đang ở phòng sinh, ngủ trên bàn mổ, bởi vì ý niệm quá sâu, trong đầu cô vẫn hiện lên khuôn mặt của Trâu Tiểu Hàm, khuôn mặt của đứa bé, vẫn có triệu chứng sợ hãi tiền sản, sợ hãi đứa con của mình bị người ta động tay động chân, chịu khổ trong bụng mẹ, thẳng cho đến khi thuốc gây tê gây mê phát huy hoàn toàn tác dụng, vỏ não của cô mới ngừng hoạt động, tiến vào một loại trạng thái im lặng.

Giờ phút này, bác sĩ đang giúp cô bắt con.

"Bác sĩ, đứa bé này chưa đủ tháng, tuổi thai giống như nhỏ hơn nửa tháng so với sổ khám thai." Nữ y tá đeo khẩu trang phát ra âm thanh hơi hơi kinh ngạc, "Nếu chúng ta không đúng lúc sinh mổ bắt con cho sản phụ, có khả năng đứa bé này đã chết trong bụng mẹ rồi, tim của bé đập thật mỏng manh."

"Đừng nói nữa, mang đứa bé vào lồng ấp giữ ấm ngay lập tức, kiểm tra xem có tình trạng máu không cung cấp đầy đủ cho não hay không? Giống như có người thường xuyên chích thuốc cho sản phụ, tạo thành hiện tượng thai nhi thực tế nhỏ hơn so với sổ khám thai đến nữa tháng, thật không hợp lý."

"Vâng, chúng tôi đi làm ngay."

---

Đằng Duệ Triết

Ngoài cửa phòng mổ, thậm chí là toàn bộ bệnh viện, đều được vệ sĩ bảo vệ, tuyệt đối không cho phép một con ruồi bọ bay vào. Tình huống này và cái ngày mà Trâu Tiểu Hàm sinh mổ đều là giống nhau, có người canh gác, trận địa bố trí sẳn sàng đón quân địch, mà điều duy nhất không đồng dạng là, lần trước Đằng Duệ Triết xem sự việc như không liên quan đến mình, nhưng lúc này đây, hắn đang hơi hơi đứng ngồi không yên.

Giờ phút này hắn đang ngồi trên ghế, hai khuỷu tay gác lên đầu gối, mười ngón tay đan chéo đặt dưới trán, hơi hơi cúi đầu, thái độ lạnh lùng, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên trong ánh mắt buông xuống của hắn đầy sự lo âu và nỗi bất an, lo lắng đau lòng, hai hàng lông mày khí phách treo lên, trên trán nhăn lại thành đường ngang.

Hắn lo lắng khi Đại Lận sinh mổ, lo lắng phẫu thuật sẽ có mạo hiểm, lo lắng bác sĩ sẽ có sai lầm...... Hiện tại chỉ cần đèn hiệu của phòng mổ chưa tắt, một lòng hắn đã bị treo cứng trong thời khắc này, lúc nào cũng bị trạng thái bất an vây kín!

Tuy rằng đây thật sự là một loại tình huống vội vàng, không thể để Đại Lận sinh mổ thì không được, cũng không cho Đại Lận nhiều thời gian để chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao cũng là Đại Lận sinh cho hắn một đứa con, đón chờ đứa con đầu tiên của bọn họ chào đời, không chỉ muốn có mẹ bình an, mà cũng mong con được khoẻ mạnh, hi vọng hai mẹ con

bình an vui vẻ bước ra phòng mổ, tới gặp người ba này.

Ba đang ở ngoài cửa chờ hai mẹ con, hai mẹ con nhất định phải kiên cường bám trụ, báo tin bình an cho ba!

Tuy rằng hiện tại không có đủ thời gian, chưa kịp phân rõ hoàn toàn mối quan hệ với Trâu Tiểu Hàm, nhưng thanh danh của Trâu Tiểu Hàm đã thối rữa, xem như đã ra khỏi vị trí mà cô ta từng chiếm đoạt, chỉ cần mẹ con Đại Lận bình an, vị trí bên cạnh hắn thuộc về hai mẹ con! Đến lúc đó hắn sẽ để Trâu Tiểu Hàm tự giải thích xin lỗi với hai mẹ con, làm rõ ràng chuyện gièm pha chung một phòng lần trước, trả lại tấm thân trong sạch của hắn dành cho Đại Lận!

"Đằng tổng, đúng là Đằng Vi Trì đem theo tay chân của mình đến Hải Nam rồi, không chỉ có mỗi mình anh ta, trước khi anh ta bay tới Hải Nam, đã tiết lộ tin tức cho Trâu gia và một số kẻ thù của ngài. Hiện tại, có lẽ bọn họ đang chạy thẳng đến trung tâm bệnh viện tỉnh, chuẩn bị ở nơi này cắn ngược lại ngài một ngụm, lấy cớ cho Trâu Tiểu Hàm, lấy cớ là vì ngài nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, không ai rời ai nửa bước, hơn nữa còn phái người đi ám sát." Long Lệ ở bên cạnh báo cáo rõ ràng cho hắn, "Lúc trước anh ta đã gắn máy theo dõi mini lên người bà chị, lúc nào cũng có thể truy tìm được vị trí cụ thể, bởi vậy anh ta không lo lắng con mồi của mình có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay, cũng không sốt ruột gì, chỉ chờ đứa bé ra đời! Một khi đứa bé ra đời, anh ta xem là mình có được đứa bé có thể đả kích ngài!"

"Đả kích cái gì?" Đằng Duệ Triết ngẩng đầu, sâu thẳm trong đôi mắt loé lên một ngọn lửa tức giận không thể ngăn chặn, âm thanh lại giống như sấm rền vang vọng, "Chỉ cần mẹ con cô ấy bình an, với tôi mà nói không có gì là đả kích hết. Trước khi Đại Lận vào phòng sinh vài giờ, tôi khiến cho anh ta đắc ý vài giờ, nhưng vài giờ sau, cái tên hỗn láo này sẽ còn nửa cái mạng mà chạy về Cẩm thành!"

"Đằng tổng, nếu anh ta tìm được đến bệnh viện thì sao?"

"Anh ta sẽ mất mạng khi tìm đến bệnh viện!" Thân hình cao lớn của Đằng Duệ Triết chậm rãi đứng lên, ánh mắt như kiếm, gương mặt lãnh ngạo giấu diếm một ánh sáng lạnh lùng, "Cẩm thành không phải địa bàn của anh ta, Hải Nam càng không phải, Bắc Kinh mới là nơi mà anh ta có thể kiêu ngạo! Nếu cố ý chui vào chỗ chết, tôi tuyệt đối không ngăn cản anh ta!"

---

Đằng Vi Trì

Đoàn người của Đằng Vi Trì chậm rãi đi về hướng trung tâm bệnh viện tỉnh, nhưng người của Trâu bí thư không có đến. Phải nói là Trâu bí thư vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng quan chức, nên chỉ âm thầm phái người đến thôi, chuẩn bị thời cơ mà hành động, không dám xuất hiện trước mặt người khác giữa thanh thiên bạch nhật, trở thành đầu đề câu chuyện của người khác.

Vì thế giờ phút này, một màn lại tái diễn sau vài ngày -- một bên thì tấn công, một bên thì phòng thủ, ai cũng chưa từng bắt được Đằng Duệ Triết. Chẳng qua Trâu bí thư đổi thành Đằng Vi Trì, Trâu Tiểu Hàm đổi thành Đại Lận, bệnh viện này đổi thành bệnh viện khác, đều là vì một đứa bé sắp sinh ra đời.

Mà Đằng Vi Trì đối với việc giấu mặt của Trâu bí thư cũng không chấp nhận, cười lạnh, để bệnh viện kiểm tra ra số giường của Tô Đại Lận, nói là đến chúc mừng em dâu.

"Tiên sinh, ở đây không có sản phụ nào tên là Tô Đại Lận......" Nữ y tá trước quầy lễ tân trả lời anh ta.

"Vậy kiểm tra xem với thân phận Long gia đặt giường bệnh ở nơi này xem! Tôi đỡ phải đi từng phòng mổ mà tìm, quấy rầy sản phụ đang sinh con!" Anh ta cười nhẹ nhàng, đôi mắt tuấn tú loé ra một ngọn lửa, giống một con sư tử ăn thịt người, "Giây phút đứa bé đó ra đời rất quan trọng, đừng để tôi bỏ lỡ cơ hội lần gặp gỡ đầu tiên với cháu trai của mình! Nếu không người đẹp à, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"

"Vậy...... để tôi kiểm tra lần nữa xem, hình như Long tiên sinh có đặt giường bệnh ở lầu ba......"

"Ngoài lầu ba ra, tầng trệt này hình như có rất nhiều vệ sĩ và bảo vệ, là vì đề phòng tôi sao?" Anh ta tiếp tục cười ôn nhã, đôi mắt lẳng lặng liếc liếc về phía vệ sĩ và bảo vệ đang ẩn giấu ở chỗ tối, mang theo người của mình đi qua trước mặt nữ y tá, "Ha ha, có cần phải rút giây động rừng như vậy không, tôi chỉ đến đây thăm cháu trai của mình mà thôi, xem tên nhóc này còn sống hay đã chết, cũng không làm cái chuyện nhận không ra người......"

Khi nói chuyện, khuôn mặt tươi cười biến thành âm lãnh ngay lập tức, đã mang theo người của mình vào thang máy, thẳng đến lầu ba.

Đúng, bàn về vũ lực, khẳng định anh ta ở nơi đây không thắng được Đằng Duệ Triết! Nhưng nói đến kỹ xảo, anh ta hơn một chút, tuyệt đối có thể khiến Đằng Duệ Triết không dám đụng đến anh ta! Nếu động đến, vậy đứa bé vô tội này chỉ có một con đường chết, khiến Đằng Duệ Triết bị đoạn tử tuyệt tôn!

Nếu không tin, có thể thử một lần.

---

Đại Lận sinh con, nhưng đứa bé vừa sinh ra đã được đưa vào phòng cấp cứu, đặt vào lồng ấp giữ ấm, bởi vì tác dụng của thuốc gây tê gây mê, Đại Lận vẫn luôn mê man, không có cách nào khác có được ánh mắt đầu tiên gặp con. Người đầu tiên gặp mặt đứa bé là Đằng Duệ Triết, hắn đứng bên ngoài chờ đèn báo hiệu của phòng phẫu thuật tắt, lập tức đẩy cửa ra, sải bước chạy nhanh vào phòng mổ!

Hắn dùng bàn tay to đen mềm, bế một chút bé con nho nhỏ, nhịn không được dùng môi khẽ hôn lên mí mắt sơ sinh chưa mở của con, thật cẩn thận hôn môi đứa con của hắn và Đại Lận, trong lòng ấm áp, đúng là những nỗi lo âu và bất an phía trước đã tan đi, hết sức thoả mãn và hạnh phúc. Hắn vui sướng nở nụ cười, dưới sự chỉ đạo của bác sĩ, dùng động tác nhẹ nhàng nhất ôm bé con thiếu dưỡng khí vào lồng ấp giữ ấm, đứng bất động một bên, ôn nhu nhìn bộ dáng của Đại Lận và con yêu đang ngủ.

Tuy rằng bé con hô hấp không được thuận lợi, nhưng hai mẹ con bình an, sinh mạng của Đại Lận không có nguy hiểm, con yêu cũng được cứu. Hơn nữa đây là đứa con của hắn và Đại Lận, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, thân hình nho nhỏ, cánh tay nhỏ xíu, quả thật toàn bộ thân hình chỉ bằng một bàn tay của hắn, lại từng lăn lộn duỗi người trong bụng Đại Lận, ca hát cho mẹ nghe.

Đây là một tiểu quai quai* nghịch ngợm hoạt bát, kiên trì ở trong bụng Đại Lận lâu như vậy, làm sao lại kiên cường không chịu mở to mắt nhìn ba? Ba vẫn biết, sau này lớn lên con sẽ cao lớn cường tráng giống ba, thời điểm ba không ở bên cạnh, con phải bảo vệ thật tốt người mẹ mềm mại của mình.

[Edittor: Tiếng gọi thân mật, thương yêu (thường dùng cho trẻ em) ở bên Trung]

Mẹ của con vẫn mong muốn trở về thắp nén hương cho ông ngoại, ba lại không có cách nào giải quyết tất cả kẻ thù trong một khoảng thời gian ngắn, không thể để con và mẹ sống ở Cẩm thành. Chờ đợi con khoẻ mạnh hơn, ba sẽ đón hai mẹ con về nhà!

---

Duệ Triết - Đại Lận

Đại Lận bị gây mê vẫn chưa tỉnh lại, im lặng mà ngủ, cơ thể lại giống như có cảm ứng, mi tâm nhíu nhẹ dần dần giãn ra.

Thời điểm khi Duệ Triết vén lên sợi tóc dính trên trán cô, vừa in một nụ hôn xuống đôi mắt đang nhắm lại đó, dùng âm thanh khàn khàn nói nhỏ rằng con đã được sinh ra đời rồi, rõ ràng thân thể của cô thả lỏng hơn. Giống như cô nghe được âm thanh của hắn, cũng tin tưởng giọng nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt giống hắn, lộ ra một niềm vui sướng rất nhỏ.

Đúng vậy, con yêu của bọn họ đã chào đời rồi, cô đã có một gia đình đầy đủ. Con à, nhất định con phải kiên cường, để cho ba của con được ngắm nhìn con thật nhiều, hai người là những người thân yêu nhất của mẹ, ai cũng không được rời mẹ mà đi.

---

Đằng Vi Trì

Đằng Vi Trì dẫn người lên lầu ba của bệnh viện, nhìn vào phòng mổ, thấy nữ y tá đang ôm lồng ấp giữ ấm của trẻ sơ sinh đi ra, kêu to đứa bé đang thoi thóp, thẳng hướng về phía trước, vội vã đuổi thời gian chạy về phòng cấp cứu. Bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng chạy ở phía sau, trên bao tay chuyên dụng dùng trong giải phẫu vẫn còn dính máu của sản phụ chưa kịp tháo, vẻ mặt cũng biến sắc tương tự như nữ y tá, bước chân lung tung.

Anh ta ở một bên xem cười vừa lòng, tiến lên vài bước ngăn lại đường đi của nữ y tá, xốc lên đứa trẻ sơ sinh ra khỏi lồng ấp giữ ấm mà nhìn thoáng qua, mở miệng cười nói: "Hình như đứa bé này đã không cứu kịp rồi, đây là các người muốn cứu cái gì? Đây là một cái tử thai, không có hô hấp, không lẽ các người có thể làm cho một đứa trẻ sơ sinh tử vong tự nhiên có thể sống lại?"

Anh đã sớm nói qua với cậu rồi, đứa bé trong bụng Tô Đại Lận và đứa bé trong bụng Trâu Tiểu Hàm có cùng vận mệnh với nhau, nếu đứa con của Trâu Tiểu Hàm có thể sống, vậy thì đứa bé này cũng có thể sống. Nếu đứa con của Trâu Tiểu Hàm không thể sống, vậy đứa bé này nhất định phải chết!

Hiện tại đứa bé này tử vong tự nhiên trong bụng mẹ, sau đó trở thành một cái tử thai được mọi người chú ý, thật đúng là làm cho tâm tình anh ta tốt lắm, không uổng phí mấy tháng khổ tâm! Ha ha, Đằng Duệ Triết, tâm tình của cậu trong giây phút nhìn thấy cái tử thai này sẽ như thế nào? Có hối hận vì đã gϊếŧ chết đứa con của Trâu Tiểu Hàm hay không?

Thân thể Tô Đại Lận của cậu cực kỳ suy yếu, đáy huyệŧ cũng không có phục hồi như cũ, lúc trước thiếu chút nữa ngay cả tính mạng của đứa bé cũng không bảo đảm được! Hiện tại để cô ấy sinh hạ một cái tử thai, đối với thân thể của cô ấy càng bị thương tổn trầm trọng hơn nữa, để anh xem các người sau này còn muốn đẻ con như thế nào, nhìn Đằng Duệ Triết cậu còn muốn kéo dài hương khói ra sao!

Vốn dĩ anh tính là để cho Tô Đại Lận sinh hạ đứa bé này thật thuận lợi, cho cô ấy một chút hứa hẹn, nhưng Đằng Duệ Triết cậu lại gϊếŧ chết một đứa bé khác không một chút nương tay, vậy thì đứa bé này, anh đến giúp cậu giải quyết sạch sẽ, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ một đôi, một đứa cũng không hề giữ lại, như vậy mới là tàn nhẫn!

"Phái người thông báo cho Trâu bí thư, nói là đã tìm được bên thứ ba mà Đằng Duệ Triết giấu ở bên ngoài rồi, đứa con riêng chuẩn bị đưa vào phòng cấp cứu, lại sắp làm sáng tỏ thêm một cái gièm pha to sụ. Để Trâu bí thư không cần trốn tránh lộ mặt, hiện tại đã bắt tận tay day tận mặt bên thứ ba, vì chính con gái của mình mà chớp lấy thời cơ sửa lại án sai, cơ hội này khó mà có được. Một khi bỏ qua cơ hội này, chuyện gièm pha mà Đằng Duệ Triết bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài vĩnh viễn không thể làm sáng tỏ được, Trâu Tiểu Hàm cũng vĩnh viễn không có ngày xoay người." Anh ta hơi hơi nghiêng người, cười cười dặn dò người cấp dưới bên cạnh, "Trâu bí thư là người thức thời, chắc hẳn là biết tại nơi đầu sóng ngọn gió này, muốn dùng hết sức tranh thủ tìm được bằng chứng chính xác có lợi cho mình, càng muốn kịp thời ngăn cản một việc. Ví dụ như Đằng Duệ Triết có tình nhân ở bên ngoài, cũng sinh ra một đứa con, sẽ không có tư cách yêu cầu Trâu Tiểu Hàm ly hôn. Ví dụ như hiện tại, ông ta hẳn là không cho phép đứa bé này được đẩy vào phòng cấp cứu, mà phải làm sáng tỏ thân phận con riêng, lại đi thương thảo có nên cứu hay không......"

"Tiên sinh, ngài đang nói gì vậy?" Thầy thuốc ở bên cạnh vội vàng cắt ngang lời anh ta, giúp đứa trẻ quay lại lồng ấp giữ ấm một lần nữa, khó hiểu nhìn một nhóm vệ sĩ mặc vét đen trước mặt, "Đây là đứa bé con của một sản phụ trung niên năm mươi tuổi vừa mới sinh hạ, cuống rốn của đứa bé này bị đứa bé khác giành lấy mọi dinh dưỡng không hấp thụ được, bởi vậy vừa được năm sáu tháng đã ngừng phát triển, thành thai lưu. Vừa rồi chúng tôi phát hiện tim của đứa bé có đập yếu ớt, bởi vậy chúng tôi phải nắm chặt thời gian thực hiện cấp cứu, cố gắng hết sức giữ lại đứa bé trong cặp sinh đôi này."

"Cái gì mà sản phụ trung niên?!" Đằng Vi Trì đang đắm chìm trong chính suy nghĩ giật mình kinh ngạc, thế này mới ý thức được vừa rồi đắc ý quá, nhận định nắm chắc thắng lợi trong tay, phút chốc quên đi sự tồn tại của Đằng Duệ Triết! Thời điểm quan trọng như vậy, Đằng Duệ Triết đi đâu rồi? Vì sao từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn thấy hắn?!

"Tiên sinh, đây là phòng mổ của sản phụ này, xin hỏi ngài biết bà ấy sao?" Nữ y tá bên cạnh thay lời đáp lại, thật không dám tưởng tượng người đàn ông có diện mạo tuấn mỹ, khí chất cao nhã đang đứng trước mặt này đúng là truy tìm phòng sinh của sản phụ cao tuổi kia, còn nói là tới để bắt tại trận bên thứ ba, "Chồng của bà ấy đang ở trong đó, ngài có thể đi vào nói chuyện đối mặt với bọn họ, nhưng xin đừng làm chậm trễ thời gian chúng tôi làm cấp cứu cho đứa bé......"

"Không phải tôi làm chậm trễ các người, mà là các người đang làm lãng phí thời gian của tôi!" Đằng Vi Trì nghe được giận tím mặt, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi, rống giận đẩy ra người đang đứng chắn trước mặt, dùng một lực mạnh đá văng cánh cửa phòng mổ!

Chỉ thấy trong phòng mổ, một sản phụ tuổi trung niên vừa mới sinh xong, đang nghỉ ngơi, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn giống như mạng nhện phủ kín mặt, căn bản đã bước qua những năm tháng có thể sinh nở. Chồng của bà ấy thì đang ôm đứa bé, ôm đứa bé liền chạy chạy đuổi theo ra bên ngoài, muốn nhìn tình hình một đứa bé khác đang được cấp cứu như thế nào, sau đó lại bị nữ y tá đuổi theo khuyên bảo buông đứa trẻ trong tay ra, để ông đừng làm bị thương đứa trẻ sơ sinh mới chào đời......

Vì thế mọi tình huống trong giờ phút này đều hỏng bét, kêu kêu, khóc khóc, ngốc ngốc, khiến Đằng Vi Trì đứng ở cửa nhìn lại nổi trận lôi đình, răng nanh cắn chặt nghe rõ tiếng kèn kẹt, hoàn toàn ý thức được chính mình bị Đằng Duệ Triết giỡn mặt!

Thì ra Tô Đại Lận không có sinh ở trung tâm bệnh viện tỉnh, mà là máy định vị theo dõi mini do anh ta gắn lên người cô đã bị tháo xuống, cố ý đặt ở nơi này, để anh ta lầm đường mà tiến đến! Giờ phút này thời gian đã trôi qua như vậy, rốt cuộc Tô Đại Lận sinh ra một cái thai chết hay là một cái thai sống, anh ta đã không thể nắm được trong tay. Nếu là một cái thai chết, vậy mới tốt, đúng lúc như ý anh ta muốn. Nhưng nếu là một cái thai sống, Đằng Duệ Triết có đủ năng lực và thời gian để cứu chữa cho đứa bé này, vậy anh ta không thể chê cười Đằng Duệ Triết được nữa!

Vốn dĩ đứa con của Trâu Tiểu Hàm đã bị Đằng Duệ Triết động tay động chân, cắt đứt mối quan hệ cha con với hắn, hiện tại đứa bé này, há lại có thể đúng ý Đằng Duệ Triết, khoẻ mạnh sống sót sao?!

---

Quả thật nơi đứa bé ra đời không phải trung tâm bệnh viện tỉnh, mà là ở một bệnh viện khác, Long gia đều đặt giường bệnh khắp mọi bệnh viện ở Hải Nam, bởi vậy một ngày này, tất cả các phòng sinh của bệnh viện đều có vị trí cho Tô Đại Lận, hơn nữa mỗi một cái đều là ở lầu ba, tung hoả mù.

Nhưng nơi Đại Lận chính thức sinh nở cũng chính là ở bệnh viện đang ẩn nấp lúc này, bác sĩ của bệnh viện đang gấp rút cấp cứu cho đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời, dạy đứa bé dùng mũi để hô hấp, xét nghiệm máu cho nó.

Kết quả xét nghiệm là trong máu của đứa bé có rất nhiều dược độc, đã bị hấp thu, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến não bộ, ánh mắt cùng lục phủ ngũ tạng, liên luỵ đến suốt cuộc đời đứa bé.

Đằng Duệ Triết im lặng nhìn con đang nằm trong lồng ấp giữ ấm, tim như bị dao cắt, không biết nên làm thế nào đem tin tức này báo cho Đại Lận.

Đứa bé ra đời không đủ ngày đủ tháng, hình dáng thật nhỏ hơn so với những đứa trẻ sơ sinh bình thường, thời điểm chào đời cũng không thở, ánh mắt vẫn nhắm, thậm chí còn không khóc nỉ non. Nó ở trong bụng mẹ bị nghẹn lâu quá, thời điểm chui ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tím hồng như sắp chết, nếu trễ một giây sinh sản, kiếp sau nó mới làm con của ba mẹ được, kiếp này lại vô duyên.

Nhưng hiện tại sinh mổ bắt con, cũng khiến nó bị dày vò trong cuộc sống vì không đủ tháng, không có cách nào khác để khóc lớn vang dội, nói cho ba mẹ biết, nó đến đây rồi.

"Đằng tiên sinh, đứa bé đang học thở một cách chậm rãi, biết được tự mình hít thở, ngài xem." Bác sĩ ở bên cạnh kinh ngạc báo tin vui cho hắn, vì đứa bé đang tìm kiếm một tia bản năng sinh tồn, "Cái mũi của bé đang động, ngón tay nhỏ bé cũng đang cử động, điều này chứng minh bé đang đấu tranh với ốm đau, rất muốn giãy dụa thoát khỏi cảnh khốn khó trước mắt. Đằng tiên sinh, chúng ta có hi vọng rồi, đứa bé này thật kiên cường."

"Ừ." Đằng Duệ Triết nặng nề lên tiếng, thân hình cao lớn đến gần con của mình, cách lớp kính thuỷ tinh của lồng ấp giữ ấm, bùng bàn tay to khẽ vuốt bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, sắc mặt nhu hoà trầm liễm. Con là hi vọng để Đại Lận chống đỡ với cuộc đời này, nhất định phải kiên cường, để mẹ có thể nhìn thấy con khoẻ mạnh nhé!

Con không cần khổ sở, đừng khóc, ba vẫn luôn bên cạnh con, để con làm đứa con vui vẻ khoẻ mạnh của ba!

Mẹ luôn luôn vì ba mà chịu khổ, chịu rất nhiều thương tâm khổ cực, lẻ loi hiu quạnh, nhưng sau này sẽ không vậy nữa, có con, sinh mệnh của ba mẹ trong cuộc đời này mới càng đầy đủ. Ba sẽ vì hai mẹ con mà xây dựng một gia đình hạnh phúc, để mẹ thực hiện được tâm nguyện của mình, để con vui vẻ vô lo, cứ mãi hạnh phúc như vậy.

---

Tô Đại Lận

Thuốc gây mê mất tác dụng đã thật lâu, nhưng Đại Lận vẫn luôn luôn im lặng mà ngủ, cho đến khi miệng vết thương khép lại không sai biệt lắm, cảm giác đau đớn đã đi qua, thế này cô mới từ từ tỉnh lại trong một cơn đau bụng rất nhỏ, hàng lông mi run rẩy, tầm mắt mơ hồ nhìn khắp phòng bệnh.

Làm sao lại ngủ lâu như vậy? Đứa bé đâu? Vì sao vừa có cảm giác tỉnh lại, không hiểu sao lòng cô lại nhói đau?

Trong khoảng thời gian này cô luôn luôn nằm mơ, luôn mơ thấy Trâu Tiểu Hàm đang cười to, đứa bé thì lại khóc, không ngừng kêu mẹ ơi. Càng kỳ quái là, một khi cô chạm vào, đứa bé đang khóc sẽ biến thành một đứa bé da đen, hoặc là một bé gái, mà không phải con của cô.

Cô sợ đến nỗi khóc lớn, không ngừng kêu con ơi, không ngừng đuổi theo, nhưng Trâu Tiểu Hàm lại ôm đứa bé càng đi càng xa, làm thế nào

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio