*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đằng Duệ Triết - Mộ Dạ Triệt
Mộ Dạ Triệt giúp Đại Lận một buổi chiều, thời điểm chạng vạng, hắn lái xe rời đi, đến tòa thị chính, xử lý một ít công vụ.
Mà khéo là, Đằng thị trưởng đang làm việc ở tòa thị chính, không có đi ra ngoài, hai người gặp gỡ trên hành lang, đều mang theo thư ký riêng, bốn mắt nhìn nhau. Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết ảm đạm, mặt mày mệt mỏi, như chuẩn bị ra về.
Giờ phút này hắn dùng con ngươi thâm thúy liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, không nói gì, mang theo thư ký Nghiêm đi rồi, tiếp tục công việc của mình.
Mà Mộ Dạ Triệt, đang xoay người nhìn hắn, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Một cô gái đi theo bên cạnh anh đã hơn một năm, bị tổn thương lớn như vậy, còn sinh con đẻ cái cho anh, cuối cùng anh lại nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy, không có một sự công bằng đạo lý gì cả, không biết tâm của Đằng thị trưởng được làm bằng cái gì?"
Đằng Duệ Triết nghe vậy nhưng không có dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, thân hình cao lớn chậm rãi đi ra tòa thị chính, lên xe rời đi.
Mộ Dạ Triệt thì nhếch môi cười, ánh mắt sáng lạnh, vẻ mặt lo lắng dõi theo phương hướng Đằng Duệ Triết rời đi. Vốn dĩ hắn không biết chuyện giữa Đằng thị trưởng và Tô Đại Lận, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, nhưng sau một đêm kia, hắn ngẫu nhiên biết được hai đứa trẻ sinh đôi là con của Đằng Duệ Triết, liền phát hiện không biết sao mình đã bắt đầu phản cảm họ Đằng này.
Chuyện nam nữ hoan ái này, vốn dĩ không có ai đúng ai sai, không thương chính là không thương, mọi người yêu thì ở hết yêu thì chia tay. Nhưng Tô Đại Lận gặp nhiều đau khổ như vậy, còn muốn nuôi nấng hai đứa con, lại nói một câu "Yêu thì ở, hết yêu thi chia tay" là có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm sao?
Đằng thiếu anh lúc trước không hạ quyết tâm ở cùng một chỗ với cô ấy, chính là chơi đùa, vậy đừng để cô ấy chịu nhiều thương tổn như vậy, đừng để cô ấy phải trả giá nhiều! Món nợ cứ luôn muốn để lại, có ai lại có thể ta cần ta cứ lấy với một người khác không, lại cố ý dẫm lên người khác như vậy không!? Là anh quá mức cao ngạo, lấy chuyện tình cảm ra mà đùa giỡn, một ngày nào đó, anh cũng sẽ gieo gió gặt bão, biết vậy chẳng làm!
---
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của Mộ Dạ Triệt, không có quay đầu, trực tiếp ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.
Thư ký Nghiêm ở bên cạnh nhìn sắc mặt hắn tìm manh mối, nói thật cẩn thận: "Tôi cũng có cảm giác Mộ thị trưởng và ngài nói chuyện không hợp, lần đầu tiên đến tòa thị chính tham dự đại hội đã cướp đường xe chạy với ngài, gặp gỡ trên hành lang, cũng là nói chuyện toát lên mùi thuốc súng, ngài nói xem có phải anh ta là phó thị trưởng thường vụ nên có mối liên hệ với ngài quá lớn, thế cho nên mới muốn bức ép tạo áp lực như vậy? Mặc dù phó thị trưởng thường vụ có khi có thể thay thị trưởng quyết định một số công việc quan trọng, quyền lợi rất lớn, nhưng thị trưởng vẫn còn tại chức, còn chưa tới lượt anh ta."
Đằng Duệ Triết bắt tay phê duyệt các văn bản văn kiện, chậm rãi ngẩng đầu, mở miệng nói đạm bạc: "Không đến mức như vậy. Tâm của Mộ thị trưởng không ở Cẩm thành, sẽ không vì một chức thị trưởng của Cẩm thành, lại buông tha tương lai tiền đồ của mình ở Bắc Kinh, thư ký Nghiêm lo lắng nhiều rồi. Sau này chúng ta không cần để ý những lời này của anh ta, chỉ cần tận tâm công tác là được, đây mới là công bằng đạo lý của chúng ta dành cho dân chúng Cẩm thành."
"Đằng thị trưởng ngài nói phải, thân là cán bộ lãnh đạo, cánh tay phải của Chính phủ, hẳn là phải đặt nhu cầu của dân chúng vào vị trí số một, vì dân làm việc. Vậy Đằng thị trưởng, hiện tại chúng ta đi đâu? Hôm nay ngài quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Đi Đằng gia."
Nửa giờ sau, xe Chính phủ của hắn đã đứng trước cửa nhà Đằng gia, thư ký Nghiêm mở cổng cho hắn, đưa Đằng thị trưởng về tận cửa, lại phát hiện Đằng gia lạnh lùng vắng vẻ, không ai đi ra, giống như Đằng thị trưởng và người nhà có mối quan hệ không được tốt lắm, Đằng lão thái gia và Đằng phu nhân đóng cửa không ra đón khách. Anh xấu hổ cười cười, dặn lãnh đạo của mình nghỉ ngơi sớm một chút, ngồi lên xe rồi đi.
Đằng Duệ Triết thì đứng trong vườn, phát hiện mấy con chó săn hắn nuôi bị đưa đi chỗ khác, chỉ để lại lồng sắt trống rỗng. Lão thái gia mở tiệc xem mặt cho Mộ Dạ Triệt cũng không phải nói suông, trải thảm hồng thật dài, nơi nơi đều có bong bóng, cánh cửa được trang trí bằng vòm cửa hoa hồng màu hồng nhạt vẫn còn giữ, giống như mời người ta đi qua.
Hắn nhìn xem cười cười, đi qua vòm cửa hoa hồng, bước vào nhà của mình.
Quả nhiên, lão thái gia và mẹ hắn không có trong phòng khách, toàn bộ phòng ngủ có vẻ trống rỗng, giày da dẫm lên ván sàn vang vọng cả nhà. Người làm thì nói cho hắn biết, lão thái gia đến Mộ gia uống trà nói chuyện, không biết hôm nay có trở về không. Còn phu nhân thì đến Tô gia, giúp Tô tiểu thư chăm sóc hai đứa nhỏ, rất có khả năng đêm nay cũng không trở về. Hơn nữa, phu nhân còn dọn sạch phòng của thiếu gia, nói là chuẩn bị đổi thành phòng tập vũ đạo, chuyên dành cho đánh đàn khiêu vũ.
Đằng Duệ Triết khẽ nhíu mày đối với điều này, trầm giọng nói: "Vậy dọn dẹp phòng cho khách đi."
"Thiếu gia, thật xin lỗi, phu nhân nói phòng dành cho khách bày nhiều đồ đạc, không thể dọn cho người ngủ được. Nếu thiếu gia trở về, xin quay lại chỗ ở của mình, ví dụ như biệt thự riêng, biệt thự ở Cúc thanh nhã, hoặc là nơi ở với tình mới của ngài. Mặc kệ là làm sao, đều sống thoải mái hơn nơi này."
"Đây là mẹ đang châm chọc tôi sao?" Đằng Duệ Triết phát ra một tiếng cười khẽ đầy ý tứ sâu xa và thú vị, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ ma mị rất nhỏ, "Không thể tưởng tượng được vật đổi sao dời, hiện tại đến phiên bà ấy trào phúng tôi như vậy. Bà ấy và lão gia tử làm như thế, đơn giản là vì muốn cho tôi xem, làm cho tôi biết, bổn thiếu gia đã không hề được xem là một phần tử của Đằng gia, a."
"Thiếu gia, chắc là phu nhân không có ý này......"
"Tôi chờ lão gia tử về đánh ván cờ." Hắn cười lạnh, hình dáng sườn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt lộ ra ánh sáng tự chế giễu, liếc mắt về bên này một cái, "Gọi điện cho Mộ gia, nói thiếu gia đã quay lại, để tài xế chở lão gia tử về."
"Thiếu gia, tôi đi làm ngay."
---
Mộ Dạ Triệt
Đằng mẫu lại đến Tô gia, làm cơm chiều, tắm rửa cho hai đứa nhỏ, còn tự mình dẫn theo dì giúp việc đến đây cắt tóc máu cho hai đứa nhỏ.
Vì thế hai tiểu bảo bảo có cái đầu mới, sạch sẽ, phúng phính, bị bà nội Đằng ôm vào trong ngực mà ôm mà cắn, lưu luyến buông tay, "Ôi, Khiêm Khiêm và Ny Ny nhà ta cắt tóc rồi, thật đáng yêu."
Hai tiểu bảo bảo thì rất buồn bực, hai cái đầu trọc lóc, cái miệng chúm chím, trừng đôi mắt to, nhìn hai người ở trước mặt mình. Ai nói đầu bóng là đáng yêu, không có tóc khó coi chết đi được. Tuy nói như vậy là giữ vệ sinh, giúp da đầu hai đứa được sạch sẽ, trở lại làn da mềm mại của trẻ em như cũ, còn giữ lại chút tóc máu làm kỷ niệm, nhưng không có tóc như vậy, chính là tiểu hòa thượng. Bọn họ không muốn làm tiểu hòa thượng và tiểu ni cô đâu, muốn có tóc thôi, oa oa ~
Đại Lận từ trên lầu đi xuống, thấy Đằng mẫu luôn luôn giúp cô quan tâm hai đứa nhỏ, làm bảo mẫu miễn phí, để cô có thời gian ngủ và ôn tập bài vở, bỗng nhiên cảm thấy băn khoăn, lên tiếng, "Bác trở về nghỉ ngơi đi, cháu sẽ chăm sóc tụi nhỏ." Nhìn hai bé cưng nhà cô có cái đầu mới, đỉnh đầu trơn bóng, giống hai cái bóng đèn nhỏ, nhưng mà rất đáng yêu.
"Chờ tụi nhỏ ngủ đã, rồi bác đi về." Đằng mẫu đâu chịu buông tay, một tay bế một đứa, đi đến bên cửa sổ sát đất ngắm sao trời, cười tủm tỉm: "Sao trên trời sáng quá, giống như ánh mắt của bé cưng vậy, nhìn thấy bà nội và mẹ, còn nhìn thấy......"
Bà đang đùa giỡn với bé cưng, chỉ cho bé cưng nhìn gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy có người đứng ở cửa sân, hình như là mẹ Hàn Tử của Đại Lận, nhân tiện nói: "Một ngày vợ chồng thì trăm ngày ân tình, chắc chắn bà ấy vẫn có chút lưu luyến nơi này, lưu luyến gia đình này."
Đại Lận từ trên lầu đã nhìn thấy Tiết Hàn Tử, đối với việc mẹ Hàn Tử đi mà quay lại cũng không kinh ngạc, đi tới bế đứa nhỏ rồi nói: "Nếu bà ấy lưu luyến, lúc trước sẽ không lựa chọn ly hôn với ba, đem chuyển toàn bộ tài sản chuyển về tài khoản riêng của mình. Hiện tại bà ấy làm ăn thua lỗ, mới nhớ tới nơi này để trốn nợ."
Đằng mẫu nghe được lắc đầu, lần này giao hai bé con cho Đại Lận, nói: "Mấy năm trước, hàng năm bác đều nhìn thấy bà ấy đến đây thắp hương cúng giỗ cho Tô thị trưởng, chạm mặt vài lần. Bởi vậy bác nghĩ, tuy rằng bà ấy hận con không phải là con ruột của mình, nhưng đối với Tô thị trưởng và con mà nói, chắc chắn là bà ấy có cảm tình, dù sao nhiều năm như vậy, không phải nói bỏ là bỏ được. Nhất định bà ấy thật hối hận vì lúc trước đã bỏ rơi mặc kệ hai cha con, không có gặp mặt lần cuối cùng với Tô thị trưởng, bởi vậy nếu có thời gian, con cũng có thể nói chuyện với bà ấy, nói cho rõ ràng. Đại Lận, giờ bác về đây, vừa rồi người làm gọi điện đến, nói Duệ Triết đã trở lại, có khả năng xung đột với lão gia tử một chút, bác phải về nhà một chuyến."
Bà vội vàng cầm lấy áo khoác của mình, thay giày, mở cửa mang theo dì giúp việc rồi đi. Đi tới cửa, thế này mới phát hiện đứng ở cửa không chỉ có Tiết Hàn Tử, mà còn bốn người khác của Tiết gia, bốn người ngồi ở ghế dài trước cửa giống như ăn mày, đói khổ lạnh lẽo.
Cậu của Đại Lận thì bị đánh bầm dập mặt mũi, toàn thân bị thương, đang không ngừng vươn tay nhấn chuông cửa, để Đại Lận mở cửa.
Tất nhiên Đại Lận sẽ không mở cửa, ôm hai bé cưng lên lầu nghỉ ngơi, đóng cửa phòng ngủ lại. Gần đây cô còn chuẩn bị kỳ thi giữa kỳ, còn muốn luyện vẽ đồ họa thiết kế trên máy tính, tập trung vào sách vở, thiết kế. Cho nên thời gian của cô không đủ dùng, đầu óc cũng không đủ dùng, không muốn cùng gia đình cậu nhớ lại chuyện cũ trước kia.
Giờ phút này, cô đang đội mũ cho hai bé con, đặt ở giường nôi, vừa đẩy đẩy nôi, vừa đọc sách, đột nhiên di động đổ chuông, là Torn gọi vào.
"Đại Lận, bây giờ em đang ở Tô gia sao? Đằng tổng vẫn chưa từng tới tìm em?"
Đại Lận dừng một chút, mới trả lời: "Phòng em thuê bị người ta tranh thuê rồi, bởi vậy trước mắt em chỉ có thể về Tô gia. Vết thương nơi chân của chị sao rồi?"
Torn thấy cô không trả lời vấn đề sau, nhân tiện nói: "Thật ra chuyện là như vậy, hai cô gái tranh giành phòng thuê với em, rất có thể là do Diệp Tố Tố phái người làm, cô ta không cho phép Đằng tổng quan tâm ba mẹ con em dù là một ít, nếu không sẽ trả thù. Mà hoàn toàn, chuyện này đã làm Đằng tổng biết. Bởi vậy nhất định Đằng tổng sẽ xem điện thoại của Diệp Tố Tố, từng chút một vạch trần bộ mặt thật của cô ta, cuối cùng lại quay trở về bên cạnh ba mẹ con. Bởi vậy em phải chú ý hướng đi của bọn họ, đừng cho Diệp Tố Tố được tiện nghi lại đi khoe mẽ. Hơn nữa chị còn có một chuyện quên nói cho em, lần trước em bị trúng gió cảm lạnh ở ban công, tụi chị lừa Đằng tổng nói là em nhảy lầu, bởi vậy mới khiến ngài ấy tức giận, tưởng em cố ý lừa ngài ấy đến."
Đại Lận đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn thay đổi ngay lập tức: "Chuyện lớn như vậy, thế mà chị chưa từng nói cho em biết! Chị lại làm cho anh ấy vẫn luôn cho rằng em dùng phương pháp nhảy lầu để anh ấy chú ý đến mình, khiến anh ấy nghĩ rằng, em không có được anh ấy, sẽ ôm con đi nhảy lầu! Nhưng mà em chính là bị cảm lạnh!"
"Đại Lận, thật xin lỗi, lúc ấy tụi chị thấy em nằm ở bệnh viện, đang ngủ mà nước mắt vẫn rơi, không thể không gọi điện cho ngài ấy đến đây một chuyến, nhưng điện thoại lại không gọi được, bị thư ký Diệp của ngài ấy âm thầm từ chối, hơn nữa còn xóa lịch sử cuộc gọi. Thời điểm đó tụi chị mới biết được, ngài ấy lại mang thư ký Diệp đi họp ở Bắc Kinh, hai người ngồi chung một xe, hơn nữa một tấc cũng không rời Diệp Tố Tố, làm cho Diệp Tố Tố có cơ hội xóa sạch lịch sử cuộc gọi nhỡ của ngài ấy, khiến ngài ấy căn bản không hề biết chị gọi điện báo tin. Lúc ấy sau khi gọi được, chị phải nói vấn đề ác liệt, mới có thể để ngài ấy ý thức được tình hình nghiêm trọng, bay về thăm em."
"Bởi vậy anh ấy bay trở về thăm em?"
"Chắc hẳn ngài ấy quan tâm em mới bay trở về." Torn gấp đến mức ứa mồ hôi lạnh trên trán, lấy tay lau lau, cảm giác càng giải thích càng loạn, "Lúc đó ngài ấy nhận được điện thoại liền chạy về, bởi vậy đến đại hội bị muộn. Em nghĩ lại mà xem, từ Bắc Kinh bay về Cẩm thành, lại từ Cẩm thành bay trở về Bắc Kinh, cần mấy tiếng đồng hồ? Đại hội quan trọng như vậy, ngài ấy lại buông tay để lại sau, không quan tâm chuyện đến muộn, cũng không để ý bị hỏng việc, sau đó lại bắt tay với Diệp Tố Tố, chỉnh đốn lão hồ ly Trâu Tông Sinh kéo xuống đài...... Tuy rằng thời gian này ngài ấy có chút thân mật với Diệp Tố Tố, nhưng chắc chắn đây là cần cho kế hoạch......"
"Torn, trước kia chị không nói như vậy." Đại Lận ngồi vào trước máy tính, cười nhẹ, cầm chuột bắt đầu vẽ đồ án thiết kế, "Torn, thật sự chị vẫn không hiểu được hành động của anh ấy, vì sao đột nhiên lại bắt đầu nói giúp anh ấy vậy? Hơn nữa em chỉ hỏi chị một câu cuối cùng, ngày đó anh ấy bay về từ Bắc Kinh, có phải là đến gặp bác sĩ hỏi xem em đã chết hay còn sống, sau đó trực tiếp rời đi đúng không? Hay là tự mình đến phòng bệnh xem em có chết hay không?"
"......" Torn bị hỏi vấn đề này, nói áy náy: "Bởi vì lúc đó chị lừa ngài ấy là em nhảy lầu, bởi vậy ngài ấy nghĩ rằng em nhảy lầu thật, kết quả đi vào bệnh viện, lại phát hiện em bị cảm lạnh, liền vội vàng rời đi, có khả năng bị chọc cho giận."
"Cho dù không phải nhảy lầu, nhưng em cũng sốt cao thiếu chút nữa bị hoại tử não, trở thành di chứng theo cả đời, kết quả anh ấy còn cho rằng em tùy ý làm loạn, a." Đại Lận thở ra một hơi, cảm giác có một cỗ khí nặng nề lại cuồn cuộn trong lòng ngực, làm cho cô tự mình tìm lấy chuyện không vui, "Hiện tại mặc kệ anh ấy cho là như thế nào, em cũng đã sống lại, sẽ không có chuyện để mình bị sốt dẫn đến di chứng nữa, cũng không trông mong vào chuyện xứng đôi vừa lứa với con người "Cao quý" như anh ấy. Bởi vậy Torn à, quản lý cho tốt cái miệng của mình vào, bảo vệ cho tốt người của chị, đừng để em nghe được việc chị lại nhúng tay vào chuyện giữa em và anh ấy, nếu không chúng ta đừng làm bạn với nhau nữa!"
"Từ từ, em khoan cúp máy đã! Chị có điều cuối cùng muốn nói là, nhất định ngài ấy sẽ ầm ĩ với Diệp Tố Tố, không hề tin tưởng vẻ nhu nhược bên ngoài của Diệp Tố Tố mà tin tưởng cô ta vô tội, Diệp Tố Tố phải nên trả giá về việc xóa lịch sự cuộc gọi của ngài ấy! Loại phụ nữ ác độc này, nên cho cô ta lưu một trăm số điện thoại của đàn ông trong danh bạ điện thoại, để Đằng tổng biết được, cô ta chính là một cái bồn cầu công cộng......"
Tút tút! Đại Lận quyết đoán cúp máy, im lặng nhìn vào thiết kế cô mới vẽ ra trong máy tính, nghĩ đến sai lầm mà Mộ Dạ Triệt vạch ra cho cô.
Tuy rằng Mộ Dạ Triệt không phải chuyên gia trên phương diện này, nhưng theo như hắn tổng kết lại, coi chính mình là một nhà thiết kế vẽ ra căn nhà này, tuyệt đối không ai dám ở. Bởi vì tất cả những điều này đều là do cô tưởng tượng ra, về phương diện an toàn, chiếu sáng, hướng cửa, cô đều không đi nghiên cứu, như vậy căn nhà này chỉ có bề ngoài, tai họa ngầm rất lớn.
Bởi vậy hắn đề nghị cô nên đến trường luyện tập nhiều hơn, nhân dịp các sinh viên đang đi thực tập, cô liền theo giảng viên học cho kỹ chuyên ngành, để giảng viên bắt tay chỉ bày cho cô. Nói, nếu có thể thiết kế ra một căn nhà trọn vẹn, người thiết kế có thể còn trẻ tuổi, nhưng chỉ cần có năng lực phi phàm, nhất định sẽ có địa vị!
Đương nhiên, ngày nào đó còn xa xôi lắm, cần trình độ rất cao, năng lực của cô còn chưa đạt được, nhưng cô có thể mơ, để cho mình có một phương hướng cũng tốt.
"Đây là phòng của hai bé con, đây là phòng của mẹ, sau đó trên ban công sẽ có đủ loại hoa hướng dương tạo thành một bức tường màu vàng...... Nhưng mà hiện tại phải gọi điện hỏi Mộ tiên sinh mộ chút, xem có thể giúp mẹ vay tiền ở ngân hàng hay không, dùng để trang trải học phí và sinh hoạt trong một năm. Chúng ta cứ thế chấp căn nhà này vay nợ vậy, chờ mẹ qua năm bốn là có thể đi kiếm tiền, trả nợ dần dần."
Buổi tối Mộ Dạ Triệt nhận được điện thoại của cô, cảm thấy thật kinh ngạc, cười nói: "Đại khái muốn vay bao nhiêu? Tiền sữa và bỉm tã cho hai đứa nhỏ đoán chừng cần một khoản tiền chi tiêu." Hơn nữa hắn vừa mới biết được, Đằng thị trưởng cũng không mặc kệ không hỏi gì cô, mà là để cho ba mẹ con một khoản tiền rất lớn, tiền hoa hồng cổ phần ở Đằng thị có thể dư sức cho cô sống nửa đời còn lại. Tiền lãi gởi ngân hàng sinh lợi, hai năm sau là có thể nhận được hơn một trăm vạn tệ, một năm có không ít lợi tức. Nhưng lại có mấy căn hộ bất động sản đều đứng tên cô, mỗi tháng đều có một khoản tiền sinh hoạt phí chuyển vào tài khoản của cô, chẳng lẽ cô không biết?
"Năm vạn tệ đủ cho một năm không?" Đại Lận dè dặt nói ra một vài từ, bởi vì có lẽ một năm cô chỉ kiếm được năm vạn tệ.
"Nếu có hai đứa trẻ, chắc chắn là không đủ." Mộ Dạ Triệt mỉm cười, để lộ giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo: "Hiện tại cô có thể đem chứng minh nhân dân của cô đến đây một chuyến được không? Còn có một số giấy tờ cần chứng minh nhân dân, chúng ta phải chuẩn bị tốt, ngày mai mới đi ngân hàng được. Ngày mai tôi có một cuộc họp quan trọng, sau đó phải ra ngoài khảo sát, bởi vậy cần đi sớm."
"Được." Có việc thì tìm người, đương nhiên cô cần phải tự mình đưa chứng minh nhân dân qua.
Vì thế hai mươi phút sau, Đại Lận đi taxi đến cổng đại viện thị ủy, đang đẩy xe nôi có hai bé con ngủ say đứng trước cổng, liền bị lính gác ngăn lại. Bởi vì lính gác nói giấy thông hành của cô đã hết hạn sử dụng, cần dùng giấy thông hành mới.
"Cô ấy là người nhà của Mộ bí thư, không cần giấy thông hành." Mộ Dạ Triệt mặc một bộ áo quần nhẹ nhàng thoải mái ở nhà, tự mình đến cổng đại viện đón cô, cười gật gật đầu với lính gác, khẳng định thân phận Mộ gia của Đại Lận, ôm cô lên xe, đi vào.
"Chứng minh thư đưa cho anh ở đây vậy, đêm nay tôi ngủ lại khách sạn Thanh Hà là tốt nhất, ngày mai chúng ta cùng đến ngân hàng." Đại Lận đã lên kế hoạch chỗ ở từ sớm, quyết định không đến Mộ gia.
"Nếu đã đến đây, phải vào nhà ngồi một chút." Mộ Dạ Triệt lái xe thật mạnh qua trạm gác, rốt cuộc chạy xe đến trước căn biệt thự được Chính phủ cấp cho gia đình mình, để dì giúp việc đến đây bế giúp hai đứa nhỏ, sau đó khóe môi vẫn ôm lấy một chút ý cười ôn nhã, mang Đại Lận đi vào nhà.
Mới đầu Đại Lận không chịu, nhưng Mộ Dạ Triệt đã nắm tay cô bước lên bậc thang.
Nhưng khi hai người vừa đi lên hết bậc thang cao cao, bỗng nhiên có một chiếc xe lái vào trong biệt thự, ánh đèn xe chói mắt chiếu thẳng về phía này, bóp còi vài tiếng. Thì ra là lão gia tử của Đằng gia yêu cầu Đằng Duệ Triết đến Mộ gia đón ông về, để cháu nội tự mình đến đây đón ông nội về.
Đương nhiên Mộ Dạ Triệt không biết chuyện này, lão gia tử cũng không biết Mộ Dạ Triệt sẽ đón Đại Lận qua đây, vì thế khiến ba người đụng mặt nhau ở cửa, làm cho Đằng Duệ Triết ở trong xe thấy được hai người đứng ngoài cửa, nghĩ rằng thật đúng là
vừa khéo.
Đại Lận nghe được âm thanh quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy đèn xe chói mắt, xe là xe sang, ngồi trong xe là một người đàn ông, không nhìn kỹ thế nào, đôi mắt chỉ im lặng, xoay người đi vào nhà.
---
Tô Đại Lận
Cán bộ lãnh đạo ở đại viện thị ủy này, mỗi ngày đều có người đến cầu cạnh làm việc, loại xe sang ra vào này, thấy hàng ngày. Nếu không phải có tiền, sao lại có chuyện đi cửa sau, tặng quà cho nhóm cán bộ lãnh đạo.
"Đi thôi." Mộ Dạ Triệt theo bên người cô, cười không cho là đúng, đưa cô vào phòng khách. Đầu tiên hắn để cô chào hỏi với Đằng lão thái gia, sau đó lại giới thiệu với ba mình, nói là có người bạn đến nhà bàn chút việc.
Kỳ lạ là, lúc này Mộ bí thư thế nhưng không tức giận nữa, mà là để người làm rót trà cho cô, dùng một ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, hỏi cô năm nay bao nhiêu tuổi.
"Vừa qua hai mươi, chuẩn bị hai mốt." Đại Lận đặt tách trà xuống rồi đứng lên, "Bác Mộ, cháu đến tìm Mộ tiên sinh bàn chút chuyện, bây giờ cần phải đi, không quấy rầy mọi người nữa." Không biết sao, nhìn căn biệt thự trang trí đầy trang sức và cây cảnh này, nhìn người giúp việc khoan dung của gia đình cán bộ, khiến cho cô nhớ tới gia đình của Tiêu Tử, gia đình của bác Trâu.
Có khả năng do tất cả các căn biệt thự này đều có một chút hương vị của cán bộ lãnh đạo, khiến cô một khi ngửi được loại hương vị này, đã có ý thức muốn rời đi, không nghĩ ở lại lâu. Cô không muốn hàng năm phải đối mặt với những vịcán bộ lãnh đạo nhìn mình với ánh mắt chán ghét, mặt lạnh như tiền và nghiêm túc lạnh lùng, như bác Đằng, bác Trâu, bác Tiêu, bình thường bọn họ đều có ý kiến về dòng dõi, chú ý chuyện môn đăng hộ đối, càng làm quan lớn, chuyện trong lòng lại càng nhiều, càng đối xử với người khác không khách sáo.
Do cô nhớ rõ không lâu trước đây vị Mộ bí thư này còn lớn tiếng quát mắng mình, cô là một cô gái không có năng lực, không hiểu tự trọng, thấy người sang bắt quàng làm họ! Rống lớn tiếng như vậy, chắc chắn là cô nghe được, hơn nữa so với ai khác cô đều lý giải được loại cảm xúc này. Nhưng cô vẫn tin tưởng, trên đời này sẽ có những vị quan tốt tồn tại, sẽ không lãng phí thời gian với cô, mà người đó chính là người cha đã qua đời của cô.
"Tô tiểu thư, ngày hôm qua giận quá nên nói có chút nặng nề." Mộ bí thư mời cô dừng bước, trong lời nói có ý tứ hàm súc: "Chỉ cần không phải xem mặt bàn chuyện cưới hỏi, cô vẫn có thể làm bạn với Dạ Triệt. Ta sẽ không can thiệp đến vòng bạn bè lẩn quẩn của con cháu, mà ủng hộ chuyện giao thiệp nhiều bạn bè, đến nhà Mộ gia ta chơi nhiều hơn, nhưng ta hi vọng, hai người đừng vượt quá giới hạn."
Đôi mắt sáng của ông, bắn ra một ánh sáng bức người, "Vậy hai đứa trẻ sinh đôi này là con của cô, đúng không? Cô mới hai mươi tuổi, chưa hoàn thành chuyện học, lại đi sinh con. Đây là cô không có trách nhiệm với bản thân mình."
Mộ bí thư đang nói, Đằng Duệ Triết đỗ xe xong đã đi vào cửa, đi vào cửa vừa khéo nghe được câu nói này, mày kiếm giơ lên cao, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc để lộ một thái độ thản nhiên, ánh mắt lợi hại lại lóe ra một tia cười lạnh chế giễu.
---
Đằng Duệ Triết
Sau khi hắn đi vào, chào Mộ bí thư một tiếng, thăm hỏi ân cần, sau đó đuôi lông mày nhọn lại, ánh mắt u trầm, nhìn ba người khác đang có mặt ở đây. Lão gia tử nhất định phải gọi được hắn đến đây, là vì muốn để hắn lại nhìn thấy một buổi xem mặt này sao? Vừa rồi hắn nhìn thấy Mộ Dạ Triệt và Tô Đại Lận tay trong tay đi vào nhà, chắc là đang diễn trò.
Mộ bí thư thấy hắn đến đây, ý bảo hắn ngồi xuống, lại nói với Đằng lão thái gia: "Dì giúp việc đã nấu cơm, ở lại ăn cơm đi, ta đã chuẩn bị một phần rượu Sơn Tây, chúng ta uống hai ly, vui hết mình. Tô tiểu thư, cô cũng cùng ăn một bữa cơm, sữa bột cho hai đứa nhỏ, ta đã cho người đi mua."
Ông thản nhiên dời ánh mắt qua, tuy rằng miệng nói lãnh đạm, nhưng cũng đã để giúp việc chuẩn bị, chăm sóc tốt hai đứa con sinh đôi của Đại Lận. Sau đó khoanh tay đi về phía phòng ăn, để giúp việc thu xếp, lấy rượu quý lâu năm của ông ra.
Nhưng Đại Lận đã ăn qua cơm chiều, uyển chuyển từ chối phải đi, "Tôi đi ôm con, xin lỗi vì đã quấy rầy."
Cô để dì giúp việc đưa con cho cô ôm, nhưng Đằng lão gia gia lại lấy tay nhẹ nhàng ngăn cô lại, cười nói ha ha: "Nếu lão Mộ đã giữ con lại, con liền ở lại ăn một hai thìa cơm đi. Lão Mộ là vì băn khoăn chuyện hôm qua, cảm thấy chính mình không nên nóng nảy như vậy, thế nên mới để Dạ Triệt hẹn con qua đây, tự mình nhận lỗi với con. Thật ra lão Mộ a, tuy là một người nói năng chua ngoa, mặc dù miệng nói lời ngoan độc, nhìn như mặt sắt vô tình, nhưng đối với người khác đều nghĩa hiệp can đảm, quan tâm khắp nơi, Đại nha đầu, con qua đây chơi nhiều sẽ biết."
"Bác Đằng, bác qua khen rồi." Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh nghe được liền cười nhẹ nhàng, thuận tay kéo Đại Lận qua bên này, để cô đừng vội vã ôm con đi, nói: "Nếu ba nghe thấy những lời bác Đằng khen mình như vậy, có lẽ ông ấy sẽ thẹn mà đỏ mặt mất, rồi uống hết cả chai rượu Sơn Tây......"
"Ôi, Dạ Triệt, sao lại gọi ta là bác Đằng, không phải là gọi ông nội theo Đại Lận sao?" Lão thái gia nâng tay lên, dùng khóe mắt liếc liếc cháu nội Đằng Duệ Triết bên cạnh một cái, vẫn cười ha ha, trên khuôn mặt già nua là một nụ cười nhu hòa hiền lành và sáng láng, "Nuôi cháu nội rất nhiều năm, cuối cùng vẫn vì việc riêng của chính nó, rời khỏi Đằng gia. Đằng gia ta cũng tôn trọng sự lựa chọn của nó, tuyệt đối không nhúng tay can thiệp, không nói ai đúng ai sai, cũng không trông mong nó có thể quay đầu. Hiện tại, ông nội chỉ muốn con cháu bình an, có thể nhận thêm một đứa cháu làm bạn lúc còn sống, có thể nghe được tiếng cười của mấy đứa cháu chắt trai."
Đôi mắt thâm ảm của Đằng Duệ Triết hơi hơi cụp xuống, biết lão gia tử đang nói hắn, không lên tiếng trả lời, khóe môi mỏng manh ôm lấy một chút cười lạnh rất nhỏ, im lặng mà nghe. Sau đó nâng mắt, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên mặt Đại Lận, rồi lại dời đi, chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hai đứa con, cong môi cười khẽ, trong đôi mắt cất giấu một tia cưng chiều sủng nịnh. Hai đứa nhỏ không ngủ, mở to đôi mắt trong sáng, nhìn Đằng Duệ Triết.
Mộ Dạ Triệt và lão gia tử thì ngược lại, thường xuyên cười nói: "Dựa theo thân phận mà nói, quả thật Dạ Triệt nên kêu ngài là bác. Chị gái đầu của Dạ Triệt, tuổi cũng u50, cũng kêu ngài là bác, do đó Dạ Triệt không thể gọi là ông nội được."
"Vậy cũng đúng." Lão gia tử vuốt râu mà cười, nghĩ lại vấn đề này, "Ngày thường, ta đều gọi là anh Mộ, do đó Dạ Triệt cũng không phải ngang hàng với Duệ Triết, mà là bậc trưởng bối của Duệ Triết. Xem ra để cháu gọi ông nội là không có khả năng rồi, vậy cháu kêu bác đi, còn Đại nha đầu kêu ông nội."
"Đằng lão gia gia." Đột nhiên một âm thanh rất nhỏ phát ra, Đại Lận nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc cũng nhịn không được mà cắt ngang lời nói chuyện giữa hai người, "Ý tốt của bác Mộ con xin nhận, nhưng quả thật bây giờ con phải đi. Đằng lão gia gia, đêm nay ngài uống rượu vui vẻ."
Cô thả hai đứa bé sinh đôi vào lại xe nôi, đi đến nhà ăn nói lời hẹn gặp lại với Mộ bí thư, lại tạm biệt với Mộ Dạ Triệt, đẩy xe nôi đi ra ngoài.
Vừa rồi hai đứa con nhà cô vẫn đối diện với Đằng Duệ Triết, giống như biết hắn là cha đẻ của mình, Đằng Duệ Triết cười với hai đứa, hai đứa liền cười lại với Đằng Duệ Triết, cái miệng nhỏ nhắn còn cong lên, hiểu được nhếch miệng nở nụ cười. Cô hận không thể đánh mông tụi nhỏ, để tụi nhỏ có khí chất chút.
Đương nhiên, là cô không nỡ đánh, đem thả tụi nhỏ vào trong xe nôi, không cho bọn họ nhìn nhau là được.
Giờ phút này, Mộ bí thư thấy cô kiên trì rời đi, vẫn không chịu ngồi cùng bàn ăn cơm với mình, cũng không miễn cưỡng, nói phía sau cô: "Nếu Tô tiểu thư không có khẩu vị ăn cơm, tôi để tài xế đưa cô về. Chị Trương, gọi điện thoại cho tiểu Lưu, để cậu ấy đến đây một chuyến."
"Ba, không cần làm phiền tiểu Lưu, con đưa Đại Lận đi là được rồi." Mộ Dạ Triệt lấy đồ đạc cho Đại Lận, để sữa bột mà giúp việc mua cho đặt vào trong túi của cô, cũng lấy một chiếc áo khoác phủ lên vai của cô, cười nói: "Hình như nhiệt độ bên ngoài xuống thấp, mặc nhiều một chút, bây giờ tôi đưa cô ra ngoài. Bác Đằng, Đằng thị trưởng, hai người ngồi trước đừng đợi tôi, có khả năng tôi ra ngoài cần chút thời gian."
Nói xong, hắn cũng không nói thêm lời khách sáo gì nữa, nhẹ giúp đỡ Đại Lận đi ra khỏi nhà, mở cửa rời đi.
Cửa đóng lại, Đằng lão thái gia nhìn bóng dáng hai người rời đi, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêm mặt mà nói: "Duệ Triết, thật ra từ thời khắc ba của con bị bỏ tù, ông chỉ biết Đằng gia chúng ta đã muốn tan rã, rốt cuộc không quay lại làm một gia đình đầy đủ như trước đây. Nhưng ông cũng không muốn, sau khi mình mất đi con trai, còn mất thêm cháu nội, mất cả gia đình của Diệu Tường. Ông đối với con, cũng như đối với Vi Trì, đã không còn hi vọng gì, không muốn biết hai đứa đang làm chuyện gì, cũng không muốn biết rốt cuộc hai đứa đang hoàn thành kế hoạch gì. Ông chỉ muốn lúc mình còn sống, có thể khiến những người bị Đằng gia chúng ta làm cho thua thiệt, có thể tìm được hạnh phúc. Bởi vậy Duệ Triết, con không cần phải cảm thấy ông nội đang dùng phương pháp này để chọc giận con, ép con quay đầu. Chính là ông nội cảm thấy hai người bọn họ thật xứng đôi, Dạ Triệt có thể quan tâm chăm sóc cho ba mẹ con Đại Lận. Mà hôm nay gọi con đến đây, chính là để con gặp mặt bác Mộ, hiểu được sau này sẽ cùng một chiến thuyền với bác Mộ, củng cố thế lực của mình, vì tòa thị chính mà làm việc. Nhân tiện cũng cho con yên tâm, ông đã giúp Đại Lận tìm được một bến đỗ tốt."
Giọng nói của ông chứa đầy tang thương, xoay qua nhìn cháu ruột của mình, nhưng trong đôi mắt già lại chớp động một chút thâm lạnh, "Tuy rằng hiện tại, con nhận định Đại nha đầu sẽ không yêu thêm bất kỳ kẻ nào, sẽ không chui đầu đi ôm ấp người khác, giống như vẫn đang thủ tiết chờ con, con ở bên cạnh nhìn vẫn luôn cảm thấy cô ấy là người của mình, sẽ không thay đổi. Nhưng đến một ngày nào đó con sẽ hiểu được, lúc trước con đã làm ra một quyết định sai lầm đến cỡ nào, làm tổn thương sâu sắc người phụ nữ mà con thật lòng yêu, lại chặn đứng hạnh phúc của chính mình. Nhưng nếu con đã muốn lựa chọn, vậy không cần phải quay đầu, cứ tiếp tục đi tới, như vậy mới có khả năng tránh cho mọi người gặp nhiều thương tổn. Ông nội a, có hay không có người cháu nội như con cũng đều giống nhau, đã làm tốt tâm lý cô độc về già từ sớm rồi, chỉ hi vọng con có thể bình an, vào thời điểm bốn mươi tuổi, có thể kết hôn sinh con, cuộc sống yên ổn, đừng lại làm chuyện khiến cho vợ con mình bị thương tổn."
Cuối cùng ông vươn tay, vỗ vỗ lên bả vai dày rộng của cháu nội, không hề nói thêm gì, xoay người đi về phía phòng ăn của Mộ gia.
Mà Đằng Duệ Triết thì ngưng trọng một chỗ, giống như là nghe lọt tai những lời của ông nội, đôi mắt lợi hại vẫn nhìn về phương hướng mà Đại Lận và Mộ Dạ Triệt rời đi, mày kiếm đen đặc nhíu lại. Có rất nhiều chuyện, hắn hiểu được, không cần đi nhấm nuốt tinh tế như vậy, nhưng cũng giống như cái dạng mà lão gia tử nói, con đường này phải tiếp tục đi tới, như vậy mới có khả năng tránh cho mọi người gặp chuyện thương tổn.
---
Mộ Dạ Triệt - Tô Đại Lận
Mộ Dạ Triệt đưa Đại Lận đến khách sạn Thanh Hà trong đại viện thị ủy, dùng chứng minh thư của mình đi đặt phòng, đặt phòng hai gian, một số cán bộ lãnh đạo đến đây họp cũng ở quanh đó, ở căn phòng cuối lầu hai.
Nhưng tuy là như vậy, vẫn sẽ đụng phải một ít cán bộ trên hành lang, bị họ cho là hắn đưa vợ con đến nơi này.
Mỗi lần mở cuộc họp đại hội, các gia đình cán bộ lãnh đạo đều đến đặt kín phòng ở khách sạn Thanh Hà, thấy nhưng không thể trách được. Nhưng bình thường các cán bộ từ huyện, thị trấn, thị xã đi họp, nếu còn mang theo vợ con trèo lội suối đến đây, thì đúng là đồ ngốc. Thế giới bên ngoài nhiều phấn khích thú vị như vậy, sau lưng còn bị vợ quản lý, không cho ra ngoài vui vẻ, toàn bộ đều là kẻ ngốc. Nếu nhất định phải mang theo phụ nữ, vậy cũng là mang theo giai nhân mỹ nữ của mình. Bởi vậy mới nói, kẻ ngốc cũng không đảm đương được chức quan lớn.
Đương nhiên, mấy vị cán bộ lãnh đạo từ địa phương đến đây họp còn không biết vị Mộ thị trưởng mới tới này, chỉ nghĩ là một cán bộ lãnh đạo huyện có diện mạo tuấn mỹ, trong nhà có nhiều tiền. Liền lên tiếng chào rồi qua, ai cũng không nịnh bợ ai.
Mộ Dạ Triệt cũng không để ý chuyện này, đưa ba mẹ con Đại Lận vào phòng, kiểm tra tính an toàn của cửa sổ và vệ sinh phòng ốc, liền để Đại Lận đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.
Dù sao lính canh của đại viện thị ủy cũng nề nếp nghiêm ngặt, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì, đâu ai dám có gan ở trong làm chuyện phạm pháp. Mấy vị quan chức từ các địa phương đến họp muốn phong lưu vui vẻ thì đi bên ngoài, khách sạn không cho phép mang bia rượu vào, có cảnh vệ luân phiên canh gác.
Mà giờ phút này hai tiểu bảo bảo thật ngoan, ngủ say, không ồn ào, giống hai con mèo nhỏ đang nằm dưới chăn.
Hắn đứng một bên nhìn, thân hình cao gầy hạ độ sáng của bóng đèn trong phòng cho hai đứa nhỏ, khóe môi ôm lấy nụ cười, buông mắt nhìn chăm chú vào hai đứa trẻ đáng yêu này.
Nếu muốn nói hai đứa trẻ giống Đằng Duệ Triết, hắn lại không thấy như vậy. Hắn nhìn ra, hai khuôn mặt nhỏ nhắn này giống Đại Lận hơn, tinh thuần, xinh đẹp, đáng yêu, lông mi thật dài, làn da mềm mại. Cũng không biết, sau này Đại Lận tính nuôi hai tiểu bảo bảo này như thế nào đây? Nếu thật sự cô dự toán sinh hoạt phí trong một năm là năm vạn tệ, còn muốn giảm chi phí đi lại, có lẽ hai đứa trẻ sẽ bị xanh xao vàng vọt mất? A.
Đại Lận tắm trong phòng nhanh gọn một chút, mặc lại quần áo của mình, mở cửa ra, phát hiện Mộ Dạ Triệt đã treo áo len của cô lên giá áo, nhắc nhở cô mặc vào.
Sau đó, ngọn đèn bên trong đã được giảm ánh sáng, có thể là sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai bé con, ánh sáng giảm đến mức thấp nhất.
Cô vừa mặc áo len, vừa đi về phía giường, phát hiện Mộ Dạ Triệt đã rời đi, bình siêu tốc đã đun nước nóng, trên bàn đặt một ly sữa nóng hầm hập, một cái bánh ngọt, một cái máy sấy, hai bình sữa đã pha đầy.
Ý tứ chính là, nhất định cô phải sấy tóc, uống sữa trước khi ngủ, đói bụng thì ăn bánh ngọt, con tỉnh thì cho uống sữa, ngày mai hắn sẽ đến đây rất sớm.
Vì thế cô bước nhanh đến bên cửa sổ, vén rèm cửa lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng thon dài của hắn vừa đi xuống dưới lầu, quay đầu làm một động tác gọi điện thoại với cô, cười rồi rời đi.
Cô buông tấm rèm cửa xuống, đi trở về, cầm máy đến phòng tắm sấy tóc.
Thì ra hắn không nghe âm thanh sấy tóc từ phòng tắm, liền biết máy sấy trong phòng tắm hỏng rồi, vì thế đã chuẩn bị cho cô máy sấy, sữa, bánh ngọt, cuối cùng im lặng rời đi, không để hai người xấu hổ khi đêm khuya ở chung một phòng......
Vài phút sau, cô đi ra đem sữa uống, nằm trên giường kiểm tra bỉm tã cho hai con, xem có đầy nướƈ ŧıểυ hay không, đặt lại xoay cái đầu của hai con khi nằm ngủ, đột nhiên, chuông cửa lại vang lên lúc nửa đêm.
Nói thật, tiếng chuông cửa chói tai này thật sự dọa cô sốc một cái, nhất là trong một buổi tối im lặng như vậy, có thể làm cho một người không chuẩn bị tâm lý phải ngây ngốc, nhưng cô lập tức nghĩ rằng có thể là Mộ Dạ Triệt đi mà quay lại, liền quyết định ra mở cửa.
---
Mộ Dạ Triệt
Sau khi Mộ Dạ Triệt ra khỏi khách sạn, quả thật đã chuẩn bị rời đi, nhưng khi hắn lái xe ra một đoạn không xa, hắn lại phát hiện qua kính chiếu hậu có một cô gái đi từ trong bóng tối ra ngoài, cô gái miết mắt liếc về bên này một cái, xác định hắn đã đi xa, sau đó bước nhanh đi vào khách sạn.
Hắn vội vàng dừng xe, nghĩ lại có gì đó không thích hợp, lập tức quay đầu xe lái trở về.
Rõ ràng cô gái này theo dõi bọn họ đã lâu, sau đó nghĩ rằng hắn đã rời đi, liền vội vàng đi vào khách sạn. Như vậy đối tượng mà cô ta muốn tìm, chính là Tô Đại Lận!
---
Diệp Tố Tố
Đại Lận cầm áo khoác của Mộ gia ra mở cửa, nghĩ rằng Mộ Dạ Triệt để quên cái gì, bởi vậy đi mà quay lại, nhưng cô không nghĩ tới, người đứng trước cửa không phải Mộ Dạ Triệt, mà là Diệp Tố Tố!
Diệp Tố Tố giả dạng, cô không cần nhìn kỹ, liền biết là một cô gái mặc váy trắng phiêu dật, toàn thân toát lên tiên khí, tóc dài thướt tha, thanh tú thoát tục, nhưng lúc này tiên nữ không phải ôn nhu mềm mại, mà là tự tiện đi thẳng vào cửa, xông thẳng vào phòng của cô.
Có khả năng bởi vì trên hành lang có camera theo dõi, Diệp Tố Tố nói chuyện không có tiện, chỉ có thể đi vào.
Mà càng làm cho Đại Lận kinh ngạc hơn là, Diệp Tố Tố đi vào cửa không phải muốn nói chuyện với cô, mà là nâng tay giáng thẳng một cái tát, đánh cho Đại Lận xây xẩm mặt mày, cơ thể văng lên tường.
Đại Lận thấy có gì đó không đúng, muốn đỡ tường đứng dậy chạy ra ngoài cửa, lại bị Diệp Tố Tố túm tóc, kéo qua bên này.
"Mày không nhớ rõ sao? Năm đó chính mày đã dùng cách này mà đối phó với tao!" Bàn tay của Diệp Tố Tố mạnh vô cùng, chụp được tóc Đại Lận, liền kéo dài cô từ ngoài cửa vào tận trong này, hung hăng ném lên mặt sàn, dùng chân dẫm lên, bộ dạng tóc tài thướt tha dĩ nhiên dữ tợn hẳn, giống một con quỷ áo trắng thường gặp trên TV, "Năm đó mày dùng sáp nến giọt lên cổ tay tao là đau cỡ nào, mày chụp tóc tao, kéo từ ngoài cửa vào tận trong cửa hàng hoa, không biết tốt xấu liền đấm đá lên tao, chửi tao cướp anh Duệ Triết của mày! Hiện tại, thế mà mày lại bắt tay với họ Cổ để ám toán tao, muốn để Duệ Triết hiểu lầm tao!"
Cổ tay của Đại Lận bị dẫm nát dưới chân Diệp Tố Tố, cảm giác Diệp Tố Tố muốn bàn tay của cô thành tàn phế, cô có ý đồ lấy gì đó trên bàn mà đánh trả lại Diệp Tố Tố, liền lạnh nhạt nói: "Năm đó tôi kéo cô vào trong cửa hàng, miệng nói lời đe dọa cô, nhưng không có dùng sáp nến tạt lên người cô, cũng không có đánh cô, vụ hỏa hoạn đó chính là Diệp Tố Tố cô cố ý phóng hỏa, là cô cố ý chọc giận tôi, dẫn tôi đến cửa hàng hoa của cô!"
"Vậy thì sao! Mày quấn quýt lấy đàn ông của tao, phải trả giá đắt!" Diệp Tố Tố cầm bình siêu tốc trên bàn, không cho phép Đại Lận chụp được món gì, gắt gao dẫm nát cổ tay
Đại Lận dưới chân, ngồi xổm người xuống, túm lấy tóc của Đại Lận, khiến cô phải ngưỡng mặt lên, đem bình nước nóng đổ xuống người Đại Lận, chuẩn bị đổ xuống, cười lạnh đến dữ tợn, "Hôm nay, tao cũng cho mày nếm thử cảm giác bị tạt nước sôi, bắt đầu trước tiên là mắt, sau đó là mặt, lỗ tai...... Còn có, không phải mày có năng lực, biết được cách dùng điện thoại của tao mà tạo chứng cớ sao? Tiếp theo, tao cũng dùng điện thoại của mày để gọi điện, cho Duệ Triết và mọi người đều biết là mày hẹn tao đến đây, cũng tính dùng nước sôi mà tạt lên người tao, kết quả lại văng trúng người mình......"
---
Diệp Tố Tố
Diệp Tố Tố cười âm hiểm dữ tợn, nói được thì làm được, chụp lấy điện thoại của Đại Lận, nhanh chóng gọi qua dãy số của mình, sau đó lại nhắn gởi một tin, đại khái là "Cô cướp cha của con tôi, cô đến khách sạn Thanh Hà đi, tôi có lời muốn nói với cô", xác định điện thoại của mình đã nhận được tin nhắn, lại xóa lịch sử bên điện thoại của Đại Lận, ném lên giường một cách thô lỗ, vẫn dùng chân dẫm lên tay Đại Lận như cũ, lại cầm bình nước sôi đổ một chút lên khuôn mặt của Đại Lận, "Mày nghĩ rằng tao chỉ đe dọa mày thôi sao? Lo mà hưởng thụ đi, cảm giác tốt lắm!"
Vốn dĩ Đại Lận có thể thừa dịp cô ta nhắn tin mà xoay người, nhưng cô lại phát hiện, bàn tay của Diệp Tố Tố có sức mạnh không phải bình thường, một bàn tay đã có thể đè cô lại, khiến cô nằm trên mặt đất không thể động đậy được, căn bản không phải là một cô gái liễu yếu đào tơ!
Sau đó, bàn tay trắng nõn của Diệp Tố nghiêng bình nước sôi về phía cô, vài giọt nước nóng nhanh chóng đổ xuống......
Nhưng đúng là sau đó, di động của Diệp Tố Tố đổ chuông, âm thanh dồn dập, như có người đang nhắc nhở cô ta, để cô ta làm nhanh lên, đổ chuông hết lần này đến lần khác. Vì thế trong nháy mắt khi Diệp Tố Tố ngẩng đầu, Đại Lận đã xoay người đứng lên, đẩy Diệp Tố Tố đang đè lên người mình ra, bò dậy bỏ chạy, "Cảng vệ --" Cũng thành công hất bình nước sôi ra, đổ vào người Diệp Tố Tố, làm cho cô ta tự mình làm bỏng mình.
"Khốn kiếp!" Diệp Tố Tố phát ra một âm thanh nhục mạ bén nhọn, dùng một lực đánh bay bình nước sôi ra, muốn bắt Đại Lận lại, muốn đánh chết cô, "Mày dám chạy!" Nhưng mành tai của cô ta lại truyền tới tiếng bước chân rõ ràng, giống như có người đàn ông nào đó đang chạy qua bên đây, cô ta giật mình liền tháo găng tay nhét vào trong túi quần, vén tay áo để lộ khuỷu tay bị bỏng đang sưng hồng của mình, khóe môi cắn một cái, cái mũi đau xót, đôi mắt to lập tức chứa đầy nước mắt oan ức, trong vòng hai giây đã biến hình từ ác quỷ thành tiên nữ, "Tô tiểu thư, cô đừng như vậy~"
Cô ta chạy vọt qua bên này, nghiêng ngả lảo đảo cướp lượt mở cửa phòng trước với Đại Lận, một tay đẩy ngã Đại Lận ra, sau đó nhanh chóng mở cửa, không nghĩ là đâm ngay vào trong lòng của một người đàn ông ở ngoài cửa, "Mau, mau......Tô tiểu thư, cô ấy điên rồi......"
Cô ta lấy tay chỉ vào trong cửa phòng mà nơm nớp lo sợ, nước mắt đã chảy ra ngoài, khuôn mặt đầy nước mắt, giống như bị đả kích rất lớn, muốn nói gì đều không nói rõ ràng lắm, cơ thể yếu đuối nhu nhược không khỏi run run, "Tô tiểu thư, cô ấy...... Đột nhiên cô ấy tạt nước sôi lên người tôi, mắng tôi cướp Duệ Triết...... Cảnh vệ, nhanh ngăn cô ấy lại, cô ấy rất kích động......"
Mộ Dạ Triệt đi mà quay lại thấy cô ta ướt cả người, cánh tay sưng đỏ, đúng là giống bị bỏng, liền giữ cổ tay của cô ta lại, cười nói: "Vậy bây giờ cô đừng đi, rốt cuộc giữa cô và Đại Lận đã xảy ra mâu thuẫn gì, chúng ta cùng nhau đối chất!"
"Đừng, cô ấy sẽ gϊếŧ tôi mất!" Tiên nữ váy trắng càng thêm sợ hãi hẳn lên, không ngừng vặn vẹo cổ tay, muốn đẩy Mộ Dạ Triệt ra mà chạy xuống lầu, nhưng thật bất đắc dĩ làm thế nào cũng không bỏ được, làm cô xem nhẹ sức lực của người đàn ông nhã nhặn này, không thể không chảy thêm nước mắt, bật khóc bất lực, "Anh là ai? Vì sao lại giữ lấy tôi không chịu buông ra? Thì ra anh và cô ta đã lên âm mưu từ trước, canh giữ bên ngoài khách sạn giúp cô ta, đều là muốn gϊếŧ tôi~"
Ban đầu cô ta nghĩ mở cửa ra gặp người đàn ông ở ngoài cửa này, nhỏ hai ba giọt lệ, là có thể làm như không có chuyện gì mà chạy đi, lại không nghĩ rằng người đàn ông này có quyền cước công phu như vậy, hiểu được việc bắt được cổ tay cô ta, cố ý giữ lại không chịu thả! Vậy thì, hiện tại đừng trách cô ta không khách sáo! Hiện tại trở thành gian phu dâm phụ, phối hợp hẹn cô ta đến đây, tính trả thù cô ta ở trong khách sạn này, dùng nước sôi làm cô ta bỏng! Để xem người bên ngoài xử lý các người như thế nào!
Mộ Dạ Triệt thấy cô ta nói khóc liền khóc, dáng vẻ mỹ nhân rơi lệ giống như lúc nào cũng tắt thở trong tay hắn, liền nhún nhường cười nói: "Đêm nay Tô tiểu thư vẫn ở cùng một chỗ với tôi, hẹn gặp cô khi nào, sao tôi không biết? Còn nữa, Tô tiểu thư cũng không cần thiết phải hẹn cô tới nơi này, bởi vì hiện tại Đằng thị trưởng đang làm khách tại nhà mới của tôi, cô ấy không đáng......"
"Đúng là vì Duệ Triết ở đây, nên cô ta mới muốn trả thù cho anh ấy xem!" Diệp Tố Tố khóc sướt mướt hẳn lên, luôn luôn khóc trước mặt camera, như thế nào cũng không rút tay ra được, nên luôn luôn thống khổ giãy dụa trong sợ hãi, nước mắt như mưa, "Buông tôi ra, tôi biết các người là một giuộc với nhau, hẹn tôi tới nơi này chỉ vì Duệ Triết ở bên cạnh tôi, anh giúp cô ta trả thù tôi......"
Đại Lận đứng trong phòng, đã đứng lên từ sớm, lấy tay xoa xoa trán để đừng choáng váng, nói với người ở cửa đối diện: "Vừa rồi cô ta đeo găng tay để dùng điện thoại của tôi gọi vào số của cô ta, nhắn tin qua đó, bởi vậy điện thoại của tôi sẽ không lưu lại dấu vân tay của cô ta, lại tạo thành chứng cứ tôi hẹn cô ta đến đây. Mộ tiên sinh, anh buông cô ta ra đi, bây giờ càng kéo dài thời gian, càng có thể chứng minh quả thật tôi đã gọi điện hẹn cô ta đến đây để đánh, đến lúc đó chúng ta vào cục cảnh sát nói chuyện lại không có cơ sở....."
"......" Diệp Tố Tố liếc mắt nhìn cô một cái, hai mắt rõ ràng đẫm lệ, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra một tia cười lạnh kiêu ngạo. Cô biết được là tốt rồi! Hiện tại chỉ cần ra khỏi căn phòng này, nơi nơi đều có camera theo dõi, các người không dám xóa tin nhắn trong điện thoại của tôi, cũng không dám kéo dài thời gian với tôi! Bởi vì vị Mộ thiếu gia này đến thật đúng lúc, có thể để người ngoài trực tiếp cho rằng hai người đã thông đồng từ trước, bao vây tôi ở nơi này!
Vốn dĩ, cô ta âm thầm theo dõi mới tới được đây, thầm nghĩ dạy dỗ Tô Đại Lận một bài học nhỏ, làm cho Tô Đại Lận chịu một ít đau đớn da thịt, nhớ kỹ cái đau này, cảnh cáo Tô Đại Lận đừng có chơi trò mèo nhắn tin tạo chứng cớ! Sau đó tạo dấu vết lịch sử cuộc gọi và tin nhắn để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, dự phòng sau này Tô Đại Lận cắn ngược lại, nhất định phải đưa cho Duệ Triết xem. Nhưng hiện tại, Mộ Dạ Triệt lại cố tình làm lớn chuyện, vậy cô ta sẽ theo bọn họ chơi một vố!
Vì thế cô ta liều mạng giãy dụa hơn, giống như thật sự bị bắt nhốt, hơn nữa cổ họng còn hướng về những căn phòng bên cạnh mà kêu cứu, "Cứu tôi, có người muốn bắt tôi, cứu tôi a~"
Đại Lận nhíu mi, để Mộ Dạ Triệt buông cô ta ra: "Nếu tôi đoán không sai, cô ta đi theo Đằng Duệ Triết đến nơi này, nói muốn gặp anh ta. Nhưng bởi vì Đằng Duệ Triết vẫn luôn phái vệ sĩ đi theo bên người cô ta, làm anh ta nắm giữ được mọi hành động của mình, cho nên cô ta mới lợi dùng vài phút thời gian đi vệ sinh mà đến tìm tôi ở nơi này, tính dạy cho tôi một bài học "Nho nhỏ", sau đó nhanh chóng rời đi. Bởi vậy hiện tại, cô ta không muốn kéo dài thời gian ở trong này, chúng ta cũng không muốn. Mà điều quan trọng là, chúng ta không cần thiết để Đằng Duệ Triết đến đây chứng kiến chuyện này. Anh ta cho rằng xưa nay tôi hẹn Diệp Tố Tố như thế nào, Diệp Tố Tố bị tôi "Đánh" như thế nào, giờ tôi "Đánh" một kẻ tự nhận là bên thứ ba ra sao, anh ta sẽ vì người phụ nữ của mình, mà chủ trì công bằng đạo lý, liền mang kẻ thứ ba này và tôi đến tòa án thẩm vấn!"
Mộ Dạ Triệt quay đầu nhìn Đại Lận trong phòng, mắt cười, chậm rãi buông cổ tay của Diệp Tố Tố ra. Diệp Tố Tố có được tự do, toàn thân ướŧ áŧ, cúi đầu ôn nhu mềm yếu, đã nghĩ bày ra bộ dạng ủy khuất mà đi, lại nghe Đại Lận nói lạnh nhạt: "Sau khi đi ra nơi này, đừng có nghĩ làm thế nào để cắn ngược lại tôi một ngụm, làm thế nào để tố giác tôi và Mộ tiên sinh thông đồng lên âm mưu hại cô! Bởi vì từ đầu đến cuối tôi vốn không xuất hiện trước camera theo dõi, vẫn là cô tự biên tự diễn, tự quyết định vu khống tôi và Mộ tiên sinh, mà chuyện xảy ra trong phòng, chỉ cần chúng ta đến bệnh viện khám nghiệm vết thương, sẽ biết được rốt cuộc ai bị thương nặng hơn! Cô tát tôi hai cái, dùng chân dẫm nát tay tôi, những vết thương này, rõ ràng hơn vết thương của cô khi bị một hai giọt nước sôi văng vào! Điều này không cần theo dõi, tòa án sẽ biết được rốt cuộc ai đang "Dạy dỗ" ai! Hơn nữa tôi cũng khuyên cô một câu, sự mềm mại yếu đuối của cô sẽ không ngụy trang được cả đời, một ngày nào đó sẽ bị người ta lột cái mặt nạ giả tạo của mình!"
Hai chân Diệp Tố Tố dừng lại một chút, giống như đang cười, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ban đầu Mộ Dạ Triệt hơi hơi nheo mắt, nhìn theo Diệp Tố Tố rời đi, chợt thấy mấy vị khách ở phòng bên cạnh bị kinh động, đều nhô đầu ra xem, liền cười thoải mái, mở miệng cười nói với bóng dáng váy trắng đang dần rời đi kia: "Diệp tiểu thư, tôi đã sớm nói là Đằng thị trưởng không ở trong này, đang ăn cơm ở nhà Mộ bí thư, một lát nữa sẽ đón bác Đằng đi về, cô cần gì phải đi tìm từng phòng......A, thật ra, nhân tiện tôi cũng có thể tiễn cô một đoạn đường......"
Nói xong hắn cũng đi về bên này, chân dài nhàn nhã bước theo, giống như thật sự muốn tiễn Diệp Tố Tố một đoạn đường, thuận tiện đưa cô ta đến nhà mình, thân ảnh cao to dần dần biến mất ở hành lang.
Mà bên này, Đại Lận đóng cửa phòng, biết là hắn muốn đi theo dõi Diệp Tố Tố, liền khóa cửa phòng lại, ngồi trên giường dỗ hai đứa nhỏ đang khóc lớn.
Diệp Tố Tố thật thông minh, thời điểm đến đây đã đeo găng tay, bởi vậy tất cả đồ dùng trong phòng đều không lưu lại dấu vân tay của cô ta. Sau đó cô ta lại sửa lại thời gian trong điện thoại di động của mình thành vài giờ trước, vì thế Tô Đại Lận gọi điện cho cô ta đến đây để "Đánh" vào mấy giờ trước, thành ra là cô đã hẹn cô ta từ mấy tiếng trước, âm mưu đã lâu, mượn cơ hội trả thù, cuối cùng cô ta sẽ sửa lại thời gian về bình thường, lưu lại lịch sử gọi điện. [Ví dụ như 22h40 sửa thành 19h30, thời gian gọi điện chính là 19h30, lưu lại.]
Chính là, vậy thì lại thế nào, Diệp Tố Tố cô ta làm càng nhiều, sơ hở lại càng nhiều. Tô Đại Lận cô không đáng, cũng không có cách nào có được dãy số riêng của tình mới của Đằng thị trưởng!
---
Diệp Tố Tố
Mộ Dạ Triệt để Đại Lận ngồi trong phòng, còn mình theo Diệp Tố Tố xuống lầu, bởi vì hắn quyết định tự mình đưa phu nhân thị trưởng tương lai đến bên người Đằng thị trưởng.
Diệp Tố Tố thấy hắn đi theo, đi nhanh vài bước, nước mắt lưng tròng đẫm lệ mà thoải mái bước ra khách sạn Thanh Hà, muốn cắt đuôi hắn. Nhưng họ Mộ tuy rằng bước đi nhàn nhã, giống như đang tản bộ trong sân vắng, nhưng chỉ cần cô đi đến nơi nào, đều có bóng dáng cao gầy của hắn, một tay đút túi quần, khóe môi giữ lấy nụ cười xấu xa, lịch sự mà nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô trốn không thoát.
Chỉ thấy giờ phút này trăng đã lên cao, vạn vật yên tĩnh, Mộ đại thiếu lái xe chậm rì rì, cảm thấy cách mấy mét phía trước, dưới ánh trăng lạnh như sương, có một cô gái mặc váy trắng, dáng vẻ thướt tha, ngoại hình xinh đẹp, nhưng vì sao một người đẹp như vậy, tâm tư lại như rắn rết?
Hắn không hiểu, hơn nữa Diệp tiểu thư không chịu ngồi lên xe hắn, nhất định phải đi bộ đến Mộ gia, không biết là vệ sĩ đang chờ cô, hay là tay chân vây cánh của cô? Thật ra, hắn muốn cùng mỹ nhân cùng "Ngắm trăng" ở trên xe đến cỡ nào, nếu không người qua đường sẽ nghĩ rằng hắn không cho mỹ nhân ngồi lên xe mình, không có phong độ.
Đương nhiên, hắn sẽ không nhiều chuyện đi gọi điện cho Đằng Duệ Triết, bởi vì đúng theo lời Đại Lận nói, vệ sĩ sẽ đem chuyện Diệp tiểu thư đến đại viện thị ủy mà báo cáo với Đằng Duệ Triết, sau đó Diệp tiểu thư sẽ chủ động nhận tội với Đằng thị trưởng, lăn người bên gối.
Giờ phút này, rốt cuộc vài người vệ sĩ mặc áo vét đen cũng đến đây đón Diệp Tố Tố, thấy hắn và Diệp Tố Tố đứng cùng nhau, có chút kinh ngạc, đang muốn nói gì đó, chợt thấy hắn nâng tay, mở miệng mà cười: "Vừa rồi ngẫu nhiên gặp gỡ cùng Diệp tiểu thư, tôi đưa cô ấy qua đây, đúng lúc muốn nói vài lời với Đằng thị trưởng."
Diệp Tố Tố thì đối đầu với hắn liếc mắt khiêu khích một cái, bờ môi cười lạnh, ngồi lên xe vệ sĩ tới đón. Nếu không có người đàn ông này đã đi còn quay lại, từ lúc cô lặng lẽ theo Duệ Triết đến đại viện thị ủy, sau khi thấy Tô Đại Lận cũng đến đây, nhân tiện "Dạy dỗ một bài học" cho Tô Đại Lận, vui vẻ thoát thân! Nào biết được người đàn ông này thông minh như thế, lập tức quay đầu xe trở về, biết cô muốn tìm Tô Đại Lận!
Hiện tại, giấy không gói được lửa, cô phải quang minh chính đại đi gặp Duệ triết, nhân tiện xuất hiện trước mặt Mộ bí thư và Đằng lão thái gia, để hắn phải công khai thân phận của cô, làm cho cô từng bước chuyển mình thành "Chính thức"! Cô cũng không tin, Duệ Triết có thể tin lời của một người ngoài, mà không tin lời cô! Cô cũng chỉ thuận tiện đi "Cảnh cáo" Tô Đại Lận, để Tô Đại Lận đừng làm trò mèo nữa, tặng cho hai cái tát mà thôi, cũng không làm gì cả!
Vài phút sau, xe tới sân vườn Mộ gia, Mộ bí thư còn đang uống rượu, mặt mày ửng hồng, giống như một tờ giấy dầu màu đỏ, mở miệng đầy hơi rượu.
Đằng Duệ Triết không có uống, bình tĩnh nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, nghe họ bàn một ít chuyện trên chốn quan trường, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh, không hé một lời.
Chuyện Diệp Tố Tố lặng lẽ đi theo đến đại viện thị ủy, hơn nữa còn mất tích vài phút, vừa rồi vệ sĩ đã báo cáo cho hắn, nói là cô nhớ hắn, không muốn rời khỏi hắn, liền lặng lẽ đi theo đến đây. Nhưng cô không muốn cho hắn biết mình đến đây, sợ tạo thành chuyện phức tạp cho hắn, liền quyết định đi dạo trong đại viện thị ủy, ở bên ngoài chờ hắn, rồi đi trở về, như vậy trong lòng cũng thõa mãn......
"Lão gia, thiếu gia đã trở lại, còn mang về một tiểu thư họ Diệp." Giúp việc của Mộ gia đi tới thông báo cho mọi người, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, "Diệp tiểu thư đang khóc, không biết có phải xảy ra chuyện gì không?"
Đang nói, Mộ Dạ Triệt liền đưa Diệp Tố Tố vào đây, mắt của Diệp Tố Tố từ lúc ở trên xe đã hồng hồng, vừa vào cửa chưa nói cái gì, ôn nhu thanh tú, đoan trang nhàn nhã, hai mắt xinh đẹp lại buông xuống, làm cho giúp việc nghĩ rằng cô đang xấu hổ, gặp điều gì ấm ức.
Mộ Dạ Triệt thì đang cười, cười đến phong thần tuấn lãng, thanh nhã tuấn tú, còn đang đi vào phòng ăn, vừa cởϊ áσ khoác đưa cho giúp việc, vừa ngồi xuống ghế, cười nói lịch sự: "Đằng thị trưởng, vừa rồi không khéo lại gặp Diệp tiểu thư trên đường, nhân tiện đưa đến đây. A, nói ra có khả năng Đằng thị trưởng không tin, vừa rồi Diệp tiểu thư khổ khổ sở sở đến khách sạn Thanh Hà để tìm gặp......"
Một từ "Anh" còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên Diệp Tố Tô hô một tiếng "Duệ Triết", dáng người nhàn nhã thanh lịch rốt cuộc cũng đi đến trước mặt mọi người, trong ánh mắt nhu tình như nước lại chứa đầy ủy khuất, chớp động ngấn lệ, bình tĩnh nhìn Đằng Duệ Triết.
---
Thứ Năm - 2/4/2020 ~ 11706 từ.
[Editor: Diệp Tố Tố đã lộ mặt, cao trào sắp tới trong vài chương tiếp theo, mong mọi người đừng bỏ lỡ]