*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Đại Lận
Đoàn tàu một đường chạy về phía Đông, mang theo một nhà bốn người hướng về Cẩm thành đã xa cách nhiều năm, Long Lệ ở nhà ga đón bọn họ, sớm chuẩn bị tốt chỗ ở cho chủ tử, mang theo hành lý của Đại Lận lên xe, mang theo một nhà bốn người đến một nơi quen thuộc.
Đại Lận ngồi trên xe đánh giá cảnh vật phố xa quen thuộc của Cẩm thành, dần dần, đã nhìn ra Long Lệ lái xe về hướng nào, thì ra là căn biệt thự riêng mà trước đây Đằng Duệ Triết ở khi dọn ra khỏi Đằng gia, chính là căn biệt thự nằm trong khu dân cư cao cấp cùng căn biệt thự tân hôn của Xá Dật.
Chỉ thấy, khu biệt thự cao cấp ra vào hết chiếc xe sang này đến xe hiệu khác, vào ở nơi này đều là những kẻ có tiền, trên cơ bản mỗi một căn biệt thự đều có người ở, không hề bỏ trống, nơi nơi đều lộ ra một hương vị xa hoa. Đại Lận nhìn kỹ, phát hiện căn biệt thự riêng của Đằng Duệ Triết đã được trang hoàng một lần nữa, từ trong đến ngoài như được sửa lại, liếc mắt nhìn một cái, có thể thấy được trang trí sang trọng, danh môn khí phái. Hàng rào khắc hoa trong vườn có một ao đá cuội màu trắng đen, trồng hoa thuỷ tiên, thanh tú mà yên tĩnh.
Khi cô đi vào cửa chính, phát hiện trong biệt thự có một "Nữ giúp việc" đang chào đón cô, ôm lấy hai tiểu bảo bảo của cô xong là hôn hùng hổ. Thì ra nữ giúp việc này chính là dì Torn của bọn họ, mang tạp dề trước ngực, đang làm bữa cơm cho bọn họ, bỏ dao bỏ thớt chạy ra ngoài, ôm chầm lấy hai đứa nhỏ đang kêu dì ơi.
Đại Lận thì đang còn đánh giá lại căn biệt thự được trang hoàng xa hoa, phát hiện không thấy cầu thang ở phòng khách đâu, tất cả mọi vách tường đều bị đập đi xây mới lại lần nữa, tất cả phòng ngủ được thiết kế ở dưới lầu. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất, làm chiếc giường ngủ thanh nhã đắm chìm trong ánh nắng, phản chiếu ánh sáng chói mắt. Vách tường phía Tây đầu giường treo một bức tranh non nước thuỷ mặc, với một loại bút pháp mềm mại này, cùng ánh sáng chan hoà nơi đây, cảnh đẹp ý vui khiến người ta như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Đại Lận còn phát hiện, những bức tranh cô từng vẽ khi còn ở Hải Nam, đều được đóng khung treo ở thư phòng, nơi này có bức tường bằng thuỷ tinh, thông ra lan can đầy hoa, bao nhiêu đường cong ngắn gọn trang nhã, kết cấu không gian mỹ miều, hoàn toàn là một căn phòng mới hiện đại mà đơn giản, không còn bóng dáng trước kia. Hơn nữa trang trí ở trên lầu thông thoáng, có thể đứng đây hóng gió, ngắm hoàng hôn.
"Đằng tổng, chúc mừng ngài rốt cuộc cũng đã được triệu hồi về Cẩm thành, đây là bữa tiệc chúc mừng mà Torn chuẩn bị cho ngài, chút nữa có anh của tôi, Đằng lão gia gia, Đằng bá mẫu đều đến đây đến chúc mừng ngài." Torn mặt mày hớn hở buông bé con trong tay phải ra, nhiệt tình trả lại hai con cho Đằng tổng và Đại Lận tự ôm tự bế, hoan nghênh hai người trở về, lại chỉ chỉ đồ ngọt đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn, "Ăn điểm tâm ngọt trước khi ăn bữa chính, mười phút sau sẽ bắt đầu mở tiệc."
Trừng mắt tinh ranh cười khẽ với Đại Lận, một lần nữa trở lại bếp để chuẩn bị đại tiệc, mấy chục món đồ ăn, cô đã hoàn thành hơn một nửa, hiện tại chỉ chờ nồi xương hầm trong nồi áp suất được ninh nhừ, là có thể mở tiệc, mùi hương đồ ăn mê người đang phiêu tán từng đợt ra phòng khách, hương thơm bay xa vạn dặm.
Mộ Dạ Triệt
Nhưng phía sau, chuông cửa vang lên, màn hình hiển thị khuôn mặt của hai người đàn ông, một người là Cổ Ngạo nhiều năm không gặp, một người là Dạ Triệt nhiều ngày không thấy, Cổ Ngạo đang nhấn chuông cửa, Dạ Triệt đang ở một bên cười phong nhã, làn da trắng, mắt trong trẻo, đồng tử màu đen tà mị, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mê người, vẫn mê hoặc khiến người khác hồn xiêu phách lạc như thế, nụ cười bên khoé miệng mang theo một tia không kiềm chế được......
Xem ra thời gian hắn về nước thật khéo, vừa vặn dự tiệc chúc mừng được triệu hồi của Đằng Duệ Triết, vì thế hắn chạy tới cụng vài ly rượu, lại trùng hợp gặp Cổ Ngạo đang tiến vào, vậy nên cùng nhau đi vào cửa. Bởi vì vài năm nay Cổ Ngạo dấn thân vào phá án, trên khuôn mặt tuấn tú dường như nghiêm khắc hơn lúc nào không hay, làn da khoẻ mạnh hiện ra màu đồng cổ. Nếu ngược dòng thời gian quay lại tuổi trẻ của anh, chắc là, sáng sớm ra sân thể dục, là đội trưởng đội bóng rổ, một thiếu niên đuổi chạy trong gió, có sức lực cường tráng, da thịt ngăm đen, chạy như bay dưới ánh mặt trời, lách người ném bóng rổ......
Hai người đi vào đến phòng khách, Đại Lận đang đón chào bọn họ, thật tự nhiên mà ôm Dạ Triệt một cái, cười hỏi hắn xuống máy bay khi nào, lại bắt tay cùng Cổ Ngạo, mời anh ngồi, cũng rót trà cho anh.
Dạ Triệt ôm Đại Lận, cất bước đi vào, thân hình cao lớn vượt trội so với hai bảo bối, hàng mi dài, màu da trong suốt như ngọc, hai mắt ôn hoà mang theo nụ cười, gọi tiếng "Khiêm Khiêm, Ny Ny", thế này hai tiểu bảo bối mới buông con chó nhỏ Cầu Cầu ở trong lòng ra, một tiếng "Baba" lanh lảnh, vui mừng quá đỗi, chạy nhanh nhào vào trong lòng hắn!
Vì thế hắn cùng lúc ôm lấy hai tiểu bảo bối, đứng một chỗ mà xoay vòng, "Nghe nói ngày đầu tiên về nước, hai con không chịu ăn cơm cùng thái gia gia, lại đi theo chú."
"Tụi con không biết Mộ gia gia, tụi con muốn đi theo chú Đằng để tìm mẹ bị đi lạc." Hai tiểu bảo bối không ngừng cười khanh khách trong lòng hắn, một trái một phải nằm trên bờ vai của hắn, ôm cổ hắn, "Baba, baba đi đâu vậy? Baba cũng bị đi lạc sao?"
Mộ Dạ Triệt nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bọn họ, thả bọn họ xuống, "Baba còn chút việc phải làm ở Mĩ, bởi vậy mới để mẹ và hai con về nước trước, nhưng hai con lại không ngoan, không chịu ở nhà của Mộ gia gia chờ baba trở về."
"Tất cả những dì ở nơi đó đều xa lạ, xem tụi con là con chó nhỏ mà dỗ, tụi con mới không thèm."
Giờ phút này, Đằng Duệ Triết đang cùng Long Lệ bàn chút việc, chợt nghe một tiếng "Baba" lanh lảnh truyền đến từ phòng khách, trong lòng hắn kinh hoàng, nhướng mày quay đầu về bên này nhìn lại, mới phát hiện Mộ Dạ Triệt đã trở lại! Chỉ thấy hai đứa con sinh đôi của hắn đang vui sướng nhảy vào trong lòng Mộ Dạ Triệt, không ngừng kêu "Baba", hai thân hình nhỏ bé vô cùng thân thiết mà ôm lấy Mộ Dạ Triệt, xem đây mới là baba! Phút chốc hắn có chút ăn dấm, không biết trong lòng có tư vị gì, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, xoay người cất bước đi ra phòng khách!
Mộ Dạ Triệt thấy hắn xuất hiện, cười nói: "Nghe nói Đằng thị trưởng sắp được triệu hồi về Cẩm thành, thật đáng mừng. Hôm nay đến đây, ngoài việc chúc mừng, nhân tiện đón Đại Lận và hai con cùng trở về, trong khoảng thời gian này ba mẹ con cô ấy đã làm phiền Đằng thị trưởng rồi."
Mặc dù cảm xúc của Đằng Duệ Triết phập phồng, nhưng vẫn chưa giận tím mặt, chiếc cằm cương nghị gật gật: "Trước mắt còn chưa tính là chính thức được triệu hồi, có vụ án đặc biệt còn chưa giải quyết hoàn toàn, có khả năng còn cần thêm một khoảng thời gian. Mộ thị trưởng, mời ngồi."
Đây là lần đầu tiên mà hắn cùng Mộ Dạ Triệt, Cổ Ngạo ngồi chung bàn, ba người liếc mắt nhìn nhau, ba khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, mặt mày trưởng thành hơn nhiều so với vài năm trước, có vẻ im lặng và thoải mái hơn một phần. Có thể nhìn ra được, Cổ Ngạo là đã hoàn toàn buông xuống, không hề đối chọi gay gắt cùng Mộ Dạ Triệt, cũng sẽ không đề cập chuyện cũ thương tâm nhiều năm trước với Đằng Duệ Triết. Anh chính là làm một người anh trai, dùng ánh mắt cùng tình cảm của một người anh mà đến gặp Đại Lận sau này, mặc kệ cô lựa chọn ai, anh đều chúc phúc cho cô, hy vọng cô được hạnh phúc.
Đằng Duệ Triết và Mộ Dạ Triệt thì trái lại, ánh mắt của hai người bình tĩnh, thật ra lại ẩn chứa một tia đối địch không rõ cảm xúc, ẩn chứa một tia ý lạnh, không có khả năng không hề liên luỵ nhau, mặc kệ Đại Lận lựa chọn thế nào, hai người đàn ông này đều chiếm cứ một phần quan trọng trong sinh mệnh của cô sau này, cô phải cân bằng thật tốt, xử lý cho tốt.
Mà Đại Lận, ngồi ở giữa Đằng Duệ Triết và Mộ Dạ Triệt, là xấu hổ, cũng lại là thoải mái, bởi vì mọi người đặc biệt tụ hội lại, là mở tiệc chúc mừng cho Đằng Duệ Triết, bữa tiệc tổ chức tại biệt thự riêng của hắn, càng là một buổi tiệc riêng của gia đình, nhưng người đến tham dự tiệc, lại giống với tiệc cưới bốn năm trước của cô và Dạ Triệt.
Nếu hôm nay Dạ Triệt không xuất hiện, như vậy cô cùng hai con, Torn, Cổ Ngạo, Đằng lão gia gia, Đằng bá mẫu, chính là tái hiện lại lần nữa bữa tiệc cưới bốn năm trước, chẳng qua nam nhân vật chính bị thay đổi, biến thành Đằng Duệ Triết. Hiện tại Dạ Triệt xuất hiện, như vậy hôm nay lại chính là một bữa tiệc mừng bình thường, cô lấy thân phận đối tượng hợp tác mà ăn ké cơm, Dạ Triệt lại lấy thân phận đồng nghiệp lại đây, tới được thật đúng lúc, không có làm cho cô cảm thấy khó xử.
Bởi vậy bữa cơm này vẫn ăn, chỉ cần Đằng Duệ Triết mời, cô liền ăn. Hắn mua vé xe trước theo cô cùng nhau về đây, cô không thể ngăn hắn lại, tất cả đều theo hắn, hắn là hắn, có tự do, có hành động không chịu bất kỳ ai quản lý mình.
"Trạch Khiêm, không được ngồi trên đùi baba, tự mình ngồi xuống ghế nào." Bên cạnh, con nhớ baba nhiều ngày không gặp, lại nghịch ngợm ngồi lên đùi Dạ Triệt, chớp đôi mắt to, muốn baba cùng chơi trò chơi với mình, kết quả bị mẹ ôm xuống dưới, để cho hai đứa trẻ sinh đôi một đứa thì ngồi bên tay trái của Dạ Triệt, một đứa thì ngồi bên tay trái của cô [cũng chính là một trái một phải của cô], để thuận tiện chăm sóc, nhưng khi con trai tiểu Trạch Khiêm bị ôm xuống dưới, con gái tiểu Oánh Ny lại quệt cái miệng nhỏ nhắn mà nhìn Đằng Duệ Triết, đôi mắt đen láy như gỗ mun chớp chớp, muốn chú Đằng đút thức ăn cho mình.
Vì thế trong mắt của Cổ Ngạo ở phía đối diện nhìn thấy, xem ra ba mẹ con Đại Lận bị hai người đàn ông này vây quanh, cho dù Đại Lận có thiên hướng về bên nào, thoáng nhìn cũng đều là người một nhà, chủ yếu xem bọn nhỏ càng thích baba nào hơn, sẽ lựa chọn người baba đó. Nhưng thật rõ ràng, Khiêm Khiêm lựa chọn Mộ Dạ Triệt, Ny Ny lựa chọn Đằng Duệ Triết, Đại Lận cũng không thể chia ra được.
Giờ phút này Đại Lận ôm Ny Ny lại đây, để Khiêm Khiêm và Ny Ny ngồi song song với nhau, Dạ Triệt phụ trách lấy đĩa rau cho Khiêm Khiêm, Đại Lận phụ trách đút cho Ny Ny ăn, như vậy thoáng nhìn càng giống một nhà bốn người hơn. Đằng Duệ Triết đã không còn cơ hội chăm sóc con gái, tay phải giữ cứng ở không trung, một đôi mắt sâu thẳm lộ ra một nỗi thất vọng nồng đậm, dừng lại động tác lấy dĩa rau, thương tiếc nhìn hai đứa con trai gái của mình.
Mộ Dạ Triệt giáo dục đứa trẻ rất có đường lối, mỗi lần hắn gắp đồ ăn, đều gắp cho Khiêm Khiêm trước, sau đó baba ăn, con cũng ăn, động tác ăn của một lớn một nhỏ giống nhau không khác mấy, cùng nhau gắp rau, cùng nhau đưa vào miệng, cùng nhau nhấm nuốt mỹ vị, sau đó giơ ngón tay cái lên.
Vài phút sau, Đằng lão gia gia, Đằng bá mẫu và Mộ bí thư được mời cũng đã đến đúng hẹn, thoáng nhìn Đằng lão gia gia hao gầy không ít, vẫn là một đầu tóc bạc như trước, màu da bóng loáng, sống an nhàn suиɠ sướиɠ, nhưng tuổi tác theo thời gian mất đi, ông đã không còn vẻ như tiên ông, tinh thần quắc thước như trước.
Đối với chuyện bốn năm trước khuyên giải an ủi cháu nội đừng đến Cẩm thành ngăn cản Đại Lận kết hôn, ông vẫn canh cánh trong lòng, nhất là hai năm trước, Duệ Triết bệnh nặng, Đại Lận lên máy bay ra nước ngoài, bỗng nhiên ông phát hiện, Duệ Triết cần hướng về mà chứng minh cho Đại Lận biết, không phải hắn có thực lực, không phải cần bình tĩnh, mà là hắn có thể theo bên cạnh chăm sóc cô hay không, còn có thể theo bao lâu.
Dạ Triệt là con nuôi khi Mộ bí thư cưới vợ sau, năm đó Mộ bí thư mãn tang vợ, cưới một vị phu nhân nhà danh gia vọng tộc, nhưng vẫn không có con, chỉ có hai đứa con gái mà người vợ đã mất để lại, không có con trai nối dõi. Vì thế vị phu nhân thứ hai nhận nuôi Dạ Triệt, cẩn thận bồi dưỡng tài khí nhiều năm qua, khát vọng con cá chép hoá rồng, vì bà mà tranh đua.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dạ Triệt luôn luôn đi xem mặt cùng các vị tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, nhưng vẫn không có kết hôn. Ở Mộ gia, có một vị hoàng thái hậu nói một không hai, hoàn toàn nắm giữ con trong lòng bàn tay mình, cũng có một vị Mộ bí thư có tư tưởng ngoan cố bảo thủ kì cựu, nghiêm khắc không cho phép làm trái đạo lý, vì thế trong một thời gian dài bị áp chế, Dạ Triệt khát vọng giãy dụa ra khỏi loại vận mệnh này, tìm kiếm và kết hôn với một cô gái của đời mình mà không bị cha mẹ sắp xếp.
Nhưng thuận theo chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ Duệ Triết tỉnh ngộ, thế nhưng Dạ Triệt lại thật sự kết hôn cùng Đại Lận! Đến thời điểm ông biết được, hai người đã đóng dấu chạm nổi lên giấy chứng nhận kết hôn, thực sự xác lập quan hệ vợ chồng dưới sự bảo vệ của Pháp luật.
Những ly rượu mừng ngày đó, thật ra uống không thoải mái, ông cho rằng Đại Lận hành động có chút xúc động, phá hỏng toàn bộ đường lui của mình, cũng không giữ lại một chút đường lùi nào cho Duệ Triết. Nhưng Dạ Triệt là do ông giới thiệu cho Đại nha đầu, cũng là ông nội của Duệ Triết, luôn luôn thất vọng đối với cháu nội, muốn nhận Dạ Triệt làm cháu ruột của mình. Hiện tại Đại Lận thật sự thích Dạ Triệt, thật sự lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng Dạ Triệt, ông nên làm thế nào để xong việc đây?
Chẳng lẽ lại để bọn họ vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn, liền lập tức li hôn sao? Bởi vậy chỉ có thể tiếp tục để Duệ Triết rèn luyện, để Đại Lận hoàn thành chuyện học, để cả hai thanh tỉnh nhận ra ai mới là người thích hợp với chính mình, hai người đều trưởng thành, tâm tính thay đổi, sẽ dùng một loại phương thức trưởng thành thuần thục mà đối đãi chuyện tình cảm.
Nhưng mà sau khi Đại Lận tốt nghiệp xong, lại dứt khoát kiên quyết bay ra nước ngoài, mặc dù Duệ Triết bị bệnh nặng, cũng không giữ lại được bước chân của cô. Khi đó đứng trước cửa phòng giải phẫu ông đã nghĩ, sai lầm rồi sai lầm rồi, tất cả kế hoạch đột nhiên đều xảy ra biến cố ở bên trong, sai lầm rồi.
Ai sẽ dự đoán được đột nhiên Diệp Tố Tố lại nhảy ra, mắt thấy Diệp Tố Tố thật ngóc đầu trở lại, Đại Lận lựa chọn không phải ở lại bên cạnh Duệ Triết, cùng cạnh tranh với Diệp Tố Tố, mà là dứt khoát kiên quyết rời đi! Như vậy, ai có thể cam đoan trong thời gian hai năm này, Diệp Tố Tố sẽ không cùng Duệ Triết nảy sinh tình cảm? Bọn họ là có cảm tình làm nền tảng, tình cũ không rũ cũng tới so với lâu ngày sinh tình càng đáng sợ hơn!
Có lẽ là Đại nha đầu quá mệt mỏi vì bị dây dưa, thầm nghĩ rời đi, không muốn chờ đợi một người đàn ông không hiểu cứu vãn là gì. Vì thế thời gian trôi qua, cơ hội cũng đã bỏ lỡ, Duệ Triết không có đi tranh thủ cứu vãn tình cảm với Đại Lận sau khoảng thời gian lật lại bản án kia, làm ấm áp lại trái tim đã vỡ nát của cô, như vậy trong cuộc sống khi hắn được triệu hồi lại, cái gì cũng không còn có khả năng nữa! Bởi vì người phụ nữ sợ nhất, chính là thời điểm tôi cần anh nhất, anh cũng không ở bên người tôi.
Cái gì cũng đều đã trôi qua, anh còn đang tranh thủ điều gì đây?
Hơn nữa trong hai năm nay, Dạ Triệt lựa chọn xuất ngoại cùng Đại Lận, còn có một nguyên nhân lớn nhất, thì đó là Mộ thái thái ở Bắc Kinh đã biết chuyện Dạ Triệt vụиɠ ŧяộʍ lấy giấy chứng nhận kết hôn, lúc này lửa giận đốt đỏ con mắt, thất vọng cùng cực, đuổi theo sát nút con trai, bí mật điều tra thân phận của Đại Lận. Hai năm nay nếu không phải Mộ bí thư đè ép, vô cùng có khả năng Mộ thái thái trong cơn giận dữ, đã sớm vạch trần thân phận của Đại Lận, làm sáng tỏ mối quan hệ trên danh nghĩa của bọn họ là cậu cháu!
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bà lại có một suy tính khác, bà tuyệt đối không cho phép Đại Lận nhận về với tổ tiên, lại khiến đứa con trai mà bà bồi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm bị bài trừ ra khỏi Mộ gia! Tuy rằng Dạ Triệt là con nuôi của bà, Tô Đại Lận mới là con gái ruột của con gái lớn Mộ Thanh Như, hai người không hề có một chút quan hệ huyết thống, nhưng dưới loại tình huống hôn nhân này của hai người, nhất định phải có một người không thể là người nhà Mộ gia! Rõ ràng là Dạ Triệt muốn rời khỏi Mộ gia, để Tô Đại Lận danh chính ngôn thuận được nhận về với tổ tiên, trở lại Mộ gia, nhưng nếu hắn rút lui, bà sẽ không còn người con này, sau này ở Mộ gia, toàn bộ đứa con gái mà thái thái trước đây để lại sẽ bắt nạt bà, sau khi bà già đi phải làm sao bây giờ? Con gái lớn đã bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại con gái thứ hai của Mộ gia không phải tốt đẹp gì, cả ngày tính kế làm sao tranh giành tài sản với bà!
Bởi vậy đây là Đằng lão gia gia đang lo lắng một chút mặt khác của chuyện này, tất nhiên Mộ thái thái sẽ tìm gặp Đại Lận, đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giờ phút này, mọi người ngồi tràn đầy cả một bàn, là vì, tổ chức tiệc mừng cho Đằng Duệ Triết vừa mới về nhà, chúc mừng hắn rốt cuộc cũng được triệu hồi về Cẩm thành tiếp tục làm thị trưởng, nhân tiện chúc mừng một nhà của hắn lại được đoàn tụ. Nhưng người ở đây tuy nhiều hơn, Torn đang cụng ly mời từng người, mời Đằng lão gia gia, Mộ bí thư, Đằng mẫu, Đằng tổng và Mộ Dạ Triệt một ly, điều tiết không khí, khuyên giải an ủi mọi người buông chuyện cũ, cởi bỏ khúc mắc, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa, nhưng trên mặt mỗi người đều ngưng trọng, không thể vui cười hớn hở.
Bởi vì nơi này, là người của hai nhà ngồi, Mộ gia cùng Đằng gia, người đứng đầu hai nhà đều đến đây, nhưng Đại Lận lại chỉ có một. Rõ ràng là Mộ bí thư không tán thành Dạ Triệt kết hôn cùng Đại Lận, chỉ hi vọng Đại Lận cố gắng phấn đấu, một ngày nào đó có thể trở lại Mộ gia bọn họ, làm cháu gái của Mộ gia, tiếp tục làm một đại tiểu thư. Nhưng hai người lại cố tình kết hôn, khiến tình huống lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mà người nhà Đằng gia, ban đầu là muốn trừng phạt Duệ Triết, để cho hắn nếm mùi đau khổ, hiểu được việc quý trọng mẹ con Đại Lận, không cần làm loại chuyện khư khư cố chấp, tổn thương vợ con của mình. Lại chưa từng tưởng tượng, quả thật Đại Lận và Dạ Triệt lại cầm giấy chứng nhận kết hôn, Duệ Triết lại thiếu chút nữa chết trên bàn giải phẫu, Đằng gia không còn tồn tại nữa, quả thật là đủ, quá đủ rồi, chỉ hi vọng người nhà lại được đoàn viên, sau khi về nước Đại Lận có thể suy nghĩ về Duệ Triết lần nữa, mang theo hai đứa trẻ sinh đôi quay về làm chấn hưng Đằng gia một lần nữa, chờ ông nội mãn hạn ra tù.
Như vậy, hiện tại rốt cuộc ba mẹ con Đại Lận nên quy về một mối nào? Đối với Duệ Triết thì sự tra tấn về thể xác đã muốn đủ, tại mảnh đất đó trong bốn năm nhất định hắn đã hiểu được chính mình sai ở chỗ nào, hiểu được sửa lại thế nào, biết quý trọng ra sao, như vậy đối với sự trừng phạt nội tâm hắn, có phải không cần quá mức hay không? Nếu lại như bốn năm trước, Đại Lận dứt khoát cầm giấy chứng nhận kết hôn cùng Dạ Triệt, như vậy có phải tất cả mọi người đều không có đường lùi để đi hay không?
Hiện tại, chủ yếu liền xem lựa chọn của Đại Lận. Vừa rồi nếu cô nguyện ý đi theo Duệ Triết đến nơi này, khẳng định là trong lòng của cô, còn có một tia trí nhớ đối với những ngọt ngào của ngày xưa......
Tất cả ánh mắt của mọi người đều liếc liếc nhìn cô, có chờ mong, có khát vọng, lại có tiếc hận, cô ôm hai con ra khỏi bàn
ăn, không ngồi lại nơi này, "Tôi đưa con đi ăn cơm, tụi nhỏ ngồi ở bàn sẽ rất nghịch ngợm." Sau đó một tay nắm một đứa, bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn chậm rãi biến mất trước mặt mọi người.
—-
Cơm chiều qua đi, Đại Lận theo Dạ Triệt cùng nhau về Mộ gia, cùng ngồi ở băng ghế sau với Mộ bí thư, rời khỏi biệt thự riêng của Đằng Duệ Triết.
Dọc theo đường đi, Mộ bí thư hỏi Dạ Triệt mấy ngày nay bận việc gì ở Mĩ, vì sao lại gởi hai đứa trẻ về trước, còn hai người giám hộ lại không thấy đâu?! Hai đứa nhỏ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Đại Lận ôm Ny Ny ngồi ở trên đùi, để Khiêm Khiêm ngồi bên cạnh, bên môi ôm một chút cười nhợt nhạt, biết Mộ bí thư đang trách cứ cô không chăm sóc con, mắng cô cùng Dạ Triệt. Nhưng nghĩ về mặt khác, đây là Mộ bí thư đang quan tâm hai đứa trẻ, có yêu mới có trách, không phải sao.
Vì thế cô vén vén mái tóc mềm mại của hai con, để hai con kêu ông cố [thái công], để thái gia gia đừng giận.
Mộ bí thư thấy hai tiểu bảo bối kêu mình là thái gia gia, thế này mới cúi đầu, trong ánh mắt nghiêm túc để lộ vẻ hơi hơi vui sướng, vươn tay sờ sờ hai cái đầu nhỏ, làm cho hai cháu ngoan. Đồng thời, cũng là cam chịu mối quan hệ huyết thống này của Đại Lận và Mộ gia ông, xem Đại Lận là cháu ngoại ruột của mình.
Sau khi về nhà, Mộ bí thư chủ động nắm tay Khiêm Khiêm, dặn dò dì giúp việc chuẩn bị phòng cho tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, hơn nữa nhớ để đồ chơi cùng điểm tâm cho hai cháu. Nhưng ông lại không có quan tâm gì đối với Dạ Triệt và Đại Lận, vẫn còn cảm thấy tức giận với hai người vì thời gian trước mặc kệ hai đứa nhỏ.
Dạ Triệt thấy ba đang giận mình, cũng không đi theo lên lầu tránh đổ thêm dầu vào lửa, cùng Đại Lận ngồi xuống sô pha ở phòng khách, cười hỏi cô: "Mấy ngày nay sống ở Thương Khẩu thế nào?" Hắn vươn tay nhẹ luồn vào mái tóc đen bóng của Đại Lận, bờ môi thản nhiên có sắc hồng, ánh mắt mang theo ý cười, đôi mắt trong suốt chứa đầy một loại ôn nhu như nước, "Nghe nói hung thủ đã bị bắt."
"Chuyện của anh xử lý thế nào rồi?" Đại Lận cũng cười hỏi lại hắn, đem mặt nhẹ gác lên vai hắn, cùng hắn ôm một cái đã xa cách nhiều ngày, ngửi hương vị tươi mát trên người hắn, "Hung thủ là ai, nói vậy chắc anh đã biết rồi."
Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, "Ngoài Lâm Nhã Tĩnh ra, còn ai không chấp nhận được em như vậy. Đại Lận, chuyện Mộ thái thái đuổi theo đến tận Mĩ, tạm thời em không cần phải nói cho Mộ bí thư, tất cả để anh xử lý."
Đại Lận nghe vậy mới ngồi xuống từ trong lòng hắn, nhìn lên lầu, thấy Mộ bí thư đã đi vào thư phòng, thế này mới cười híp mắt, nói dịu dàng: "Nếu Mộ bí thư biết trong hai năm nay, Mộ thái thái luôn luôn ở Mĩ ép chúng ta ly hôn, nghĩ đủ mọi biện pháp để làm khó xử Dạ Triệt anh, lại không ngừng giới thiệu bạn gái cho anh, nhất định ông ấy sẽ giống Mộ thái thái, thoáng chốc tảng đá đè nặng trong ngực sẽ rơi xuống."
Thân hình cao to của Mộ Dạ Triệt dựa vào lưng ghế sô pha, tự rót cho mình một ly rượu, tao nhã mà uống, buông xuống ánh mắt, cười nói: "Lúc này đúng là anh đã ăn xong sự kiên trì không ngừng của Mộ thái thái, hai năm nay, bay qua lại giữa Trung Quốc và Mĩ, kiên quyết không cho phép anh được triệu hồi về từ đại sứ quán Mĩ, bà còn tình nguyện dọn đến sống ở Mĩ để theo giúp anh, để cho anh sửa quốc tịch, cũng không dễ dàng tha thứ anh về nước đoàn tụ cùng Đại Lận em!"
Hắn nâng ánh mắt lên, trong ánh mắt mang theo ý lạnh nhè nhẹ, sớm đã cảm thấy bài xích đối với sự áp chế của mẹ mình, "Nếu anh công bố với truyền thông thân phận thật của mình, rời khỏi Mộ gia, không biết Mộ thái thái có nổi điên hay không?"
"Dạ Triệt, lúc này Mộ thái thái cùng anh về nước à?" Đại Lận đem tay nhẹ nhàng đặt lên khuỷu tay của hắn, kéo hắn, "Thời gian ở chung dài như vậy, hẳn là Mộ thái thái đã biết em và Dạ Triệt anh không phải là vợ chồng thật sự. Chúng ta đều có phòng riêng, ăn cùng một chỗ, nhưng không ở cùng nhau. Nếu sự việc còn có thể cứu vãn, Dạ Triệt anh không cần trở mặt với Mộ phu nhân, hai người là mẹ con, bà ấy có ân nghĩa dưỡng dục với anh, chuyện gì cũng không thể để hai mẹ con trở mặt thành thù được."
Dạ Triệt nhìn chăm chú vào cô, khoé mắt hơi hơi nheo lại, mím môi lại ôm lấy một tia cười lạnh: "Nếu anh trở thành con rể của Mộ gia, cũng có thể chăm sóc được bà ấy khi về già tương tự như vậy! Chẳng qua, là Mộ thái thái muốn toàn bộ, tuyệt đối không cho phép thanh danh của mình dính bất kì một tia tì vết nào, để công chúng biết được bà không thể sinh nở, mượn nuôi con nuôi để mẹ được quý nhờ con. Nhiều năm qua như vậy, đối với người ngoài thì bà ấy vẫn là mẹ đẻ của anh, có thói quen vì anh mà tự hào, phụ giúp bà ấy toả hào quang! Bởi vậy nếu anh rời khỏi Mộ gia, chắc khác nào huỷ hoại bà ấy!"
—-
Một nhà Mộ gia đi rồi, ở biệt thự còn lại người nhà Đằng gia và người nhà Cổ gia. Đằng Duệ Triết nhìn theo bóng dáng ba mẹ con Đại Lận rời đi, không có bá đạo đi ngăn cản bọn họ lại, mà là ngồi hút thuốc ở phòng khách, hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú khó lòng phân biệt được trong làn khói, đôi mắt khẽ nheo lại.
Đằng lão gia gia thấy hắn chống cằm, có tâm sự thật mạnh, liền đặt tay lên bả vai dày rộng của cháu nội, nói áy náy: "Chuyện quá khứ đều đã qua, các con còn trẻ, đường còn rất dài, cái gì cũng đều có khả năng. Hiện tại con đã được triệu hồi về Cẩm thành rồi, chính là một cái bắt đầu rất tốt, Đại Lận cùng hai đứa nhỏ sinh đôi sẻ trở lại bên cạnh con!"
Đằng Duệ Triết hung hăng dập tắt điếu thuốc, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra cảm xúc cũng không phải là uể oải, mà là có chút đăm chiêu, nâng mắt liếc nhìn lão gia tử một cái. Mà ánh mắt này lại như hồ băng sâu không thấy đáy, tối tăm như mực, có chút lạnh như băng, cũng có chút như trút được gánh nặng, thân hình to lớn của hắn chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào ông nội của hắn: "Sau này ngài hãy bảo dưỡng tuổi thọ, đừng lại nhúng tay vào chuyện của thế hệ con cháu."
Chân dài cất bước, đang định rời đi, lão gia tử lại đang bảo hắn: "Mấy tháng nữa, ba của con sẽ ra tù, Duệ Triết, con đi đón ông ấy đi."
Bước chân của Duệ Triết chậm lại, thần sắc trầm tĩnh, trong lòng sớm đã làm chuẩn bị đi đón người: "Điều này con biết, đến lúc đó, nhất định con sẽ đi đón ông ấy ra tù quay về Đằng gia." Hắn đi qua bên người mẹ của mình, phát hiện mẹ hắn sau khi nghe hắn trả lời câu này, trên khuôn mặt già hiện lên ý cười, nhẹ nhành gọi hắn một tiếng "Con".
Đằng mẫu nhìn thấy dáng vẻ con trai khoẻ mạnh được triệu hồi về lại Cẩm thành, cảm thấy thật là vui sướng thoả mãn, nếp nhăn chồng chất ở khoé mắt đang lặng yên giãn ra, sắc mặt dần dần hồng nhuận, mấy năm qua, đây là một lần bà cảm thấy vui vẻ nhất hạnh phúc nhất. Bà cảm thấy, thời gian vài năm trôi qua, tất cả đều đang phát triển theo một chiều hướng tốt, rất nhanh thôi một nhà Đằng gia sẽ được đoàn tụ, chiếc ổ khoá lớn đã rỉ sét ở cánh cổng Đằng trạch, qua không bao lâu nữa sẽ bị bỏ đi, để một nhà bọn họ lại lần nữa tiến vào ở!
Đằng Duệ Triết rời khỏi biệt thự, thẳng đường đến biệt thự Mộ gia ở đại viện thị uỷ. Nhưng mà trước tiên hắn không có đến gõ cửa Mộ gia, mà là đi một vòng quanh toàn bộ đại viện thị uỷ, đơn giản đánh giá hoàn cảnh nơi này. Bởi vì có lẽ, hắn cũng sẽ dọn vào ở nơi đây.
Chỉ thấy mấy năm gần đây, không hề thiếu quan chức mới đến nhận chức ở Cẩm thành, cũng có không ít cán bộ kỳ cựu ở nơi này về hưu, biệt thự được cấp ở đại viện thị uỷ, lại có vài người bị Bắc Kinh bãi chức, bởi vậy những căn biệt thự mới ở đại viện thị uỷ cũng nhiều thêm không ít, trước biệt thự khắp nơi đều đậu xe công của chính phủ, hoặc là xe Audi màu đen, dừng trên đường lớn. Mà căn biệt thự kia của Trâu gia đã bị toà án tịch thu bán đấu giá, một hộ gia đình mới đã dọn vào ở, trang hoàng còn khí phái hơn so với Trâu bí thư, ba tầng nhà ở ngay tại phía sau toà nhà chín tầng rộng lớn của bộ thường uỷ.
Đằng Duệ Triết lái xe dạo quanh một vòng đại viện thị uỷ, thế này mới trở lại trước cổng nhà Mộ gia, xuống xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào ánh đèn huy hoàng của căn biệt thự Mộ gia.
Hắn cảm thấy chính mình ở Cẩm thành, cùng với chính mình khi bị điều chuyển đến T thị, căn bản là không cùng một người. Khi hắn bị giáng chức chuyển xuống T thị, xuống nông thôn rèn luyện, cái gì hắn cũng không có, cái gì hắn cũng không phải, tất cả đều phải dựa vào chính đôi tay của hắn, đi sáng tạo tài phú cho mảnh đất cằn cỗi kia, để nơi đó tiến bộ phát triển, không thể liên luỵ đến bất cứ người nào, không liên luỵ đến bất kỳ một người bạn. Nhưng mà khi hắn trở lại Cẩm thành, là giống như một sinh vật biển bị mắc cạn ở bờ lâu ngày lắm rồi, ngày bị phơi nắng đêm chịu gió thổi, rốt cuộc cũng được về với đại dương, gặp được người thân ruột thịt cùng bạn bè của hắn, chỉ có ở nơi này, mới tìm được cảm giác gia đình cùng tất cả những gì mình sở hữu.
Tuy rằng, hắn cũng có cảm tình với Thương Khẩu bên kia, nhưng tình cảm thâm sâu, cũng không bằng Cẩm thành hắn đã ở hơn hai mươi năm. Gia đình sinh ra hắn, gia đình tương lai của hắn, đều ở thành phố này......
"Mộ bí thư, có chút việc cần nói chuyện, cháu là Duệ Triết." Thật lâu sau, hắn mới ấn vang chuông cửa, thân ảnh cao lớn vĩ ngạn đứng trong gió đêm, khoé môi ôm lấy một chút cười lạnh, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng khách của Mộ gia.
Cửa sổ lớn ở phòng khách Mộ gia không có đóng, dưới chùm đèn là bóng dáng một nam một nữ đang ngồi dưới đó, rõ ràng rành mạch chiếu vào mí mắt của hắn, làm cho hắn liếc mắt nhìn một cái, liền không muốn liếc mắt nhìn lần hai.
Rất nhanh, cánh cổng được mở ra, loa ở hệ thống chuông cửa truyền đến âm thanh hùng hậu của Mộ bí thư: "Duệ Triết, mau vào đi, ta cũng đang có việc cần tìm cháu."
Vì thế khi hắn được mời vào cửa, liền nhìn thấy "Vợ chồng" Đại Lận đang ngồi trên sô pha nói chuyện, vừa nói vừa cười, trong đôi mắt của Mộ Dạ Triệt hiện lên vẻ kinh ngạc, lại thấy nhưng không thể trách, đôi mắt vẫn mang theo ý cười như trước, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn hắn một cái, đứng dậy cười lạnh nhìn hắn: "Chị Trương, mau chuẩn bị trà cho Đằng thị trưởng, Đằng thị trưởng đi đường xa mà đến, là khách quý."
Mày kiếm Đằng Duệ Triết vừa nhấc lên, liền cảm nhận được địch ý của Mộ thiếu gia, nâng tay ý bảo hắn không vội, im lặng liếc mắt nhìn Đại Lận một cái, bước đi lên lầu.
Mộ bí thư đang chờ hắn ở thư phòng, mời hắn ngồi, khoanh tay lại đây, đi thẳng vào vấn đề: "Duệ Triết, hiện tại cháu đã được triệu hồi về Cẩm thành, vậy bác Mộ sẽ nói cho cháu biết suy nghĩ của mình. Thật ra ta vẫn không tán thành hai người bọn họ ở chung một chỗ, nhưng nếu Đằng lão gia tử lại giật dây từ giữa, không để ý đến sự giận dữ của ta, khiến bọn họ có đoạn nhân duyên này, ta cũng không thể dùng thủ đoạn cường ngạnh mà tách bọn họ ra, cũng không thể đối đãi với bọn họ giống Thanh Như năm đó được, cuối cùng lại rơi vào kết cục cha con đoạn tuyệt quan hệ, chỉ có thể chậm rãi làm bọn họ tự mình hiểu ra. Nhưng mà hiện tại Duệ Triết cháu cũng đã trở lại, ta vẫn còn kiên trì để Dạ Triệt làm đứa con yêu của Mộ gia ta, để Đại Lận làm con dâu của Đằng gia cháu, đợi tất cả được ổn định, lại công bố với bên ngoài rằng Đại Lận có thân phận là cháu gái bên ngoại Mộ gia ta. Nếu không, với loại tình huống trước mắt này, Mộ gia ta nhất định đang đi từng bước đến cảnh vợ con ly tán, gia đình vĩnh viễn không được bình an! Ta tin tưởng sau khi đã trải qua nhiều chuyện tình như vậy, Duệ Triết cháu nhất định sẽ đem đến hạnh phúc cho ba mẹ con Đại Lận, mà Dạ Triệt, cũng chỉ bởi vì nguyên nhân con gái lớn Thanh Như của ta đã chăm sóc nó từ nhỏ, mới đúng là có tình cảm đặc biệt với Đại Lận! Nhưng đây cũng không phải tình yêu!"
—-
Đại Lận cùng Mộ Dạ Triệt đứng ở dưới lầu, trong lòng đều hiểu được, lần này Duệ Triết đến đây tìm Mộ bí thư, cùng lúc vừa là chuyện công, lại vừa là chuyện tư. Vì thế Dạ Triệt có ý bảo Đại Lận đi ra ngoài nói chuyện, cùng cô đi tản bộ trong sân, hóng gió đêm, ngắm trời sao.
—-
Mộ Dạ Triệt
Dạ Triệt đưa tay đặt lên hàng rào sum suê cành hoa leo trong vườn hoa, cái trán lộ ra dưới từng cơn gió đêm, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh trăng, mang theo hơi lạnh của một viên ngọc cổ, cười nói: "Lúc còn rất nhỏ, anh may mắn được ôm vào Mộ gia làm tiểu thiếu gia. Nhưng thời điểm đó để mẹ anh có thể lựa chọn tiểu thiếu gia lại có hai đứa trẻ, anh là đứa thứ nhất, thời điểm được ôm vào cửa, bọn họ đã làm kiểm tra, mặc dù anh thông minh, diện mạo xinh đẹp đáng yêu, nhưng lại tự bế*, không nói lời nào, so ra thua kém đứa trẻ mà giúp việc của mẹ đưa đến, không thể trở thành thiên tài trong mắt mẹ. Vì thế có một ngày ba rời nhà đi công tác, bọn họ quyết định đem bán anh đi, nói dối là anh tự mình đi đâu đó, tìm mãi nhưng không thấy trở lại. Khi đó nếu không phải Thanh Như tìm kiếm đưa anh trở về, có khả năng ba thật sự cho rằng là tự anh bỏ đi, quyết định nhận nuôi lại đứa con nuôi thứ hai. Sau khi đứa trẻ thứ hai đó được đưa đi, anh liền tiếp tục ở lại Mộ gia, trở thành tiểu thiếu gia, tiếp nhận phương thức giáo dục ngày càng khắc nghiệt của mẹ. Khi đó giúp việc của mẹ rất hận anh, bà ta cho rằng là anh chặn đứng giấc mộng đem con ruột của mình bước chân vào gia đình phú quý, luôn mãi làm khó dễ với anh, mách lẻo tố cáo anh trước mặt mẹ, khiến mẹ thất vọng anh đến cực điểm, mỗi lần đó đều có ý định đưa anh đi, sau đó mỗi lần như vậy, đều là Thanh Như mềm mại đứng ra, nâng tay tát người giúp việc kia một cái, đuổi bà ta ra khỏi cửa! Sau đó Thanh Như luôn mãi phát hoả tức giận như vậy, ba mới phát hiện có điều gì đó không đúng, mới dần dần điều tra tất cả mọi chuyện, đuổi người giúp việc dây dưa với anh trong nhiều năm đi, để mẹ thay đổi phương pháp giáo dục anh."
Hắn nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn Đại Lận, trong chỗ sâu nhất của đôi mắt thản nhiên cất dấu một nỗi đau xót: "Mộ Thanh Như chính là mẹ đẻ của Đại Lận em, là đại tiểu thư của Mộ gia, so với anh thì lớn tuổi hơn nhiều, lúc anh còn nhỏ thích mang theo anh ngồi ở bậc thang thổi hoa bồ công anh. Sau đó anh đến trường, cô ấy rời nhà, ba nói cho anh lý do là, Mộ Thanh Như đã chết, không cần nhắc đến tên cô ấy. Chị hai Thanh Nhàn cũng gật đầu cười ha ha, ngoài chuyện rớt vài giọt lệ trước mộ bia của Thanh Như, lại có vẻ đắc ý hơn. Khi đó anh mới biết, Thanh Như căn bản không có chết, chính là, anh tìm không thấy cô ấy."
Đại Lận đứng bên cạnh hắn, nhìn một đoá hoa đang nở rộ kiều diễm trước mặt, dùng đầu ngón tay vuốt ve lên cánh hoa: "Dạ Triệt, lúc trước vì sao anh lại lựa chọn lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng em? Anh cảm kích đối với mẹ đẻ của em, không cần thiết phải đem hôn nhân của mình ra bồi thường."
Mộ Dạ Triệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cũng ôm cô vào trong ngực, cùng cô nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế xích đu, cười nói: "Ai biết được, lúc ấy nhìn thấy em như vậy, rất muốn chăm sóc em. Lúc em tức giận, quả thật là được khắc cùng một khuôn đi ra với Thanh Như, khuôn mặt sẽ hồng hồng, trừng đôi mắt xinh đẹp, giống như muốn ăn thịt người, Ny Ny cũng là di truyền từ em, mỗi lần tức giận sẽ dùng cái miệng nhỏ đi cắn người, là ba thế hệ nữ vương. Nhưng mà nếu Thanh Như biết trước đây em là một tiểu Bá Vương**, nhất định sẽ tức giận đến mức đem em nhét vào bụng mẹ một lần nữa. Ha ha~"
[Editor: *Tự mình không nói chuyện.** con cái được cưng chiều như báu vật sinh hư.]
Hắn cười dùng môi hôn lên mặt của cô, bế cô từ trên ghế xuống, xoay tròn một cái, đặt xuống đất, chỉ chỉ lên cửa sổ ở lầu hai, "Chồng trước của em đang nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta có cần biểu diễn lại cho anh ta xem hay không?"
Đại Lận lúng ta lúng túng ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện có một bóng dáng cao lớn đang đứng ở cửa sổ, một ánh mắt thâm thuý đang nhiễm khí âm u, thẳng hướng nhìn chằm chằm về phía cô, không phải Đằng Duệ Triết đến gõ cửa Mộ gia trong đêm, vậy còn có thể là ai nữa! Ngạo khí lạnh thấu xương của người đàn ông này đang toả ra ở kia! Chắc là đã bàn xong chuyện với Mộ bí thư, muốn đứng ở cửa sổ hút thuốc, kết quả nhìn thấy cô cùng Dạ Triệt đứng ở vườn hoa nói chuyện phiếm, phút chốc ánh mắt băng giá buồn bã.
Vì thế cô cùng nhìn nhau với cặp mắt băng giá kia, xoay đầu lại, nhìn Mộ Dạ Triệt rồi nhẹ nhàng cười cười: "Hai năm trước khi bay qua Mĩ, em vốn tưởng rằng chúng ta sẽ tiếp tục hẹn ước, nhưng nếu thật sự tiếp tục, có thể Mộ gia liền rơi vào cửa nát nhà tan, tất cả những gì của Dạ Triệt anh sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, vì sao mỗi lần đều như vậy."
—-
Dạ Triệt hiểu được ý trong lời nói của cô, cùng cô đi vào phòng khách, để cô đi tắm rửa trước, "Ngày mai Mộ thái thái muốn đến đây, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút." Hắn mang theo Đại Lận lên lầu đi vào phòng ngủ, tự mình mở cửa phòng tắm ra cho cô, "Em tắm trước đi, anh đi lấy áo ngủ cho em."
Đại Lận khẽ dạ, nâng tay lên vén tóc qua hai bên tai, cột đầu tóc dài lên, bắt đầu cởϊ qυầи áo sau lớp kính mờ.
Khi dáng người thon thả lung linh của cô mơ hồ in lên mặt kính thuỷ tinh, trong phòng truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Dạ Triệt liền đi ra ngoài lấy váy ngủ cho cô. Hắn đi đến ngoài cửa, không lấy làm bất ngờ khi nhìn thấy Đằng Duệ Triết đang đứng hút thuốc bên cửa sổ, khói thuốc dày đặc ở giữa hai kẽ tay, mày kiếm nhướng lên, đôi mắt nhọn đảo một cái mắt liếc nhìn về bên này, chờ bọn họ đi ra.
Thấy Mộ Dạ Triệt đi ra một mình, hắn quay đầu đi, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ một cái.
"Cô ấy đang tắm rửa." Mộ Dạ Triệt hướng về phía hắn mà đi, đôi mắt mang theo ý cười, hai hàng lông mày nhướng lên, "Vừa rồi ở thư phòng, ba tôi đề cập với Đằng thị trưởng về vấn đề hôn nhân của tôi cùng Đại Lận sao?"
Đằng Duệ Triết mím môi không có trả lời, lạnh lùng nhìn hắn. Nếu Đại Lận không thương Mộ Dạ Triệt, Mộ thiếu gia hoàn toàn có lý do giải phóng cho Đại Lận.
"Đại Lận ở cùng một chỗ với tôi trong khoảng thời gian bốn năm, Đằng thiếu gia cảm thấy cô nam quả nữ cùng ở chung một chỗ sẽ phát sinh chuyện gì?" Mộ Dạ Triệt tiếp tục nhướng mày cười khẽ, đôi mắt mang theo chút nghiền ngẫm, đi qua bên người Đằng Duệ
Triết, đến bên cửa sổ, "Năm đó, chính là Đằng thiếu gia đã thả Đại Lận đi, thậm chí khi tôi tự mình đưa cô ấy đến Thương Khẩu, cho hai người gặp mặt, anh cũng không có tranh thủ cơ hội. Bởi vậy sau một năm rưỡi, tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi đối với cô ấy thật sự có tình yêu nam nữ, càng ngày muốn từng bước đến gần cô ấy hơn."
Nói đến đây, hắn nghiêng người liếc mắt nhìn Đằng Duệ Triết ở bên này một cái, quả nhiên phát hiện sắc mặt người đàn ông này đang biến đổi, quai hàm cắn lại quá chặt chẽ, mày kiếm nhíu chặt, các loại cảm xúc dưới đáy lòng đang cuồn cuộn, va chạm, làm cho người ta cảm nhận một sát khí sắc bén. Hắn nhìn xem lại mở miệng cười, thân hình cao to tiếp tục đi về phía trước, "Ha ha, nếu Đại Lận lựa chọn anh, tôi đương nhiên không có lý do gì để ngăn cản cô ấy. Nhưng mấu chốt là, cô ấy cũng không nói gì là phải về bên cạnh Đằng thị trưởng cả, ai trong chúng ta cũng đều không có quyền lợi ép buộc cô ấy. Đằng thị trưởng, giờ chúng ta cùng đi gặp ba tôi đi, tôi cũng có chút chuyện cần nói với ông ấy. Mời."
Đằng Duệ Triết thấy Mộ thiếu đưa yêu cầu, đã bước đi về phía trước rồi, ánh mắt hắn ảm đạm, sải bước chân dài, vẫn một lần nữa đi trở về thư phòng của Mộ bí thư.
Đối với điều này, Mộ bí thư cũng không kinh ngạc, cởi bỏ cặp kính lão xuống, cất công văn vào hộc bàn, thản nhiên liếc mắt nhìn hai hậu bối này một cái, bảo con trực tiếp giải thích ý đồ đến đây.
"Ba, con đề nghị lại cho Đại Lận thêm vài năm đi lựa chọn tương lai của mình, để cô ấy có độc lập tự chủ đi lựa chọn những gì mà chính cô ấy muốn, chứ không phải chúng ta sắp xếp tất cả cho cô ấy." Mộ Dạ Triệt đi tới trước bàn làm việc của ba mình, "Nếu cô ấy muốn tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân này với con, con tôn trọng cô ấy. Nếu cô ấy muốn hoàn toàn giải trừ mối quan hệ này, con cũng đồng ý. Chẳng qua, tất cả những điều này phải chính là cô ấy nguyện ý, chứ không phải --" Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết, lại đảo mắt liếc nhìn ba mình một cái, "Chứ không phải mọi người sắp xếp cho cô ấy, để Đằng thị trưởng đi đoạt lấy, Mộ bí thư lại ở giữa làm khó dễ!"
Nét mặt già nua của Mộ bí thư buồn bã, chậm rãi đứng lên, "Dạ Triệt, con nói cho ba biết, rốt cuộc con có cảm giác gì với Đại Lận?" Ông chậm rãi đi ra từ phía sau bàn làm việc, thoáng thất vọng nhìn chằm chằm con mình, "Lúc trước con cùng cô ấy lấy giấy chứng nhận kết hôn, chính là một cái lựa chọn bất kể hậu quả. Hai người đều cho rằng, tình cảm có thể bồi dưỡng sau khi kết hôn, chuyện thân phận có thể từ từ giải quyết, nhưng cho đến hôm nay, hai người đã giải quyết bỏ ai chưa? Mộ Dạ Triệt, nếu hiện tại con muốn rời khỏi Mộ gia, chính thức công bố thân phận của Đại Lận cho công chúng, vậy chuyện cũ chị gái Mộ Thanh Thư của con làm bên thứ ba cũng sẽ bị đào móc ra, chuyện cũ gièm pha của Tô thị trưởng sẽ bị nhắc lại, khiến cả đời thanh liêm của ông ấy bị huỷ vì đoạn tình ngoài giá thú này, chính con nghĩ lại mà xem làm như vậy sẽ có hậu quả gì?"
"Mặc cho con và Đại Lận không có quan hệ hôn nhân hay không, chuyện cũ này sẽ không bị người ta đào bới ra sao?" Mộ Dạ Triệt hỏi lại ba, "Sớm hay muộn, Đại Lận là muốn được nhận về với tổ tiên, làm tiểu thư Mộ gia chúng ta, nhận lại mẹ đẻ của mình. Như vậy tương lai không xa, cô ấy nhất định cũng phải gặp loại chuyện này!"
"Chuyện nhận về với tổ tiên, ba đều có biện pháp!" Mộ bí thư nhăn lại hàng lông mày xám, tiếng nói hùng hậu, vẫn duy trì thái độ không đồng ý với cuộc hôn nhân này của con như cũ, "Nếu bị người có ác ý đào bới chuyện này ra, cô ấy chắc chắn sẽ gặp phải kiếp nạn này, bị cho là con ngoài giá thú. Nhưng nếu con kết hôn cùng cô ấy, lại mang tiếng với bên ngoài là cậu cháu kết hôn cùng nhau, như vậy đối với cô ấy mà nói, chính là hoạ vô đơn chí, có tiếng xấu! Lúc trước con lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng cô ấy làm sao lại không suy nghĩ đến vấn đề này?! Dạ Triệt, con hoàn toàn là người của Mộ gia ta, cho dù con có chứng minh với bên ngoài rằng con thật sự không có quan hệ huyết thống với ba, như vậy hai mấy năm nay con ở Mộ gia sẽ không được người ta chấp nhận sao? Một khi con là thiếu gia của Mộ gia, thì cả đời đều là vậy, vĩnh viễn đều là vậy! Không ai sẽ tin tưởng cái chứng minh quan hệ huyết thống kia của con, mà dễ dàng tha thứ mối quan hệ hôn nhân giữa con là tiểu cữu và cháu gái bên ngoại cả! Đối với bọn họ mà nói, điều phía sau mới là sự thật mà bọn họ đang thấy! Con có hiểu hay không?"
Một bên, Đằng Duệ Triết thấy hai cha con bùng lửa lên, hai tròng mắt lợi hại của hắn hơi hơi giật mình, bờ môi mím thẳng, bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, hắn khắc khẩu cùng với ba của mình. Tựa như, lý do không thể ở cùng một chỗ của tất cả các cặp tình nhân trên thế giới này, phần lớn đều là giống nhau. Mặc dù lúc ấy hắn ngỗ nghịch với ba, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, rời khỏi Đằng gia, hắn và Đại Lận vẫn không thể đi cùng một chỗ.
Bởi vậy mới nói, có đôi khi lực cản của bên ngoài, cũng không phải thật sự là trở ngại chính khiến hai người chia tay, mà là lòng của hai người không có tới gần cùng một chỗ, và có lựa chọn chính xác phương pháp để giải quyết vấn đề hay không. Vì thế hai tròng mắt hắn u trầm, tại thời khắc mà lửa giận giữa hai cha con Mộ gia càng ngày càng nghiêm trọng, hắn nặng nề lên tiếng, "Nếu Mộ thiếu đề nghị cho Đại Lận thời gian để cô ấy có sự lựa chọn của chính mình, như vậy tôi nhận đề nghị này. Chuyện Đại Lận không muốn làm, tôi tuyệt đối không ép buộc cô ấy. Cô ấy có tư tưởng của riêng mình, là một người con gái có mị lực, có tự trọng, ở đây, ai trong chúng ta cũng không có quyền lựa chọn thay cô ấy!"
Mộ Dạ Triệt quay đầu lại, cười lạnh lùng: "Đằng thị trưởng không dùng biện pháp mạnh để ép cô ấy, vậy không còn gì tốt hơn!"
Đằng Duệ Triết nhíu mày, nheo mắt nhìn chằm chằm người chồng trên danh nghĩa của Đại Lận, khoé môi cũng hiện lên một tia cười lạnh tương tự như vậy.
—-
Đại Lận tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngang người đi ra, để lộ bầu ngực trắng cùng đôi chân thon dài, cần cổ ướt nước gợi cảm, đang đi ra tìm áo ngủ của mình. Lại phát hiện hai tiểu bảo bối của cô đang chui núp trong chăn, cố ý chơi trò trốn tìm với cô, hai cơ thể nhỏ bé nằm thành hai cục nhỏ dưới lớp chăn, không ngừng cười khanh khách.
Vì thế một tay cô giữ khăn tắm, trực tiếp nhảy lên giường, một tay ôm một tiểu bại hoại, để bọn họ chui đầu ra, "Oa, ai vậy, là cún con sao? Cún con này khá thật!" "Mẹ!" Kết quả hai tên nhóc này cười khanh khách mà xoay người, bàn tay nhỏ bé chụp lại đây, lại không ngờ là kéo rớt khăn tắm trên người mẹ, để lộ thân hình trắng mịn như ngọc đến mê người của mẹ.
"Mẹ!" Hai tên nhóc liền nhảy vào trong lòng mẹ mỹ nhân, cái đầu nhỏ chui chui rúc rúc, cảm thấy trên người mẹ thật là thơm, mềm mại, nằm lên thật thoải mái, bọn họ từ nhỏ đến lớn, đều muốn cả đời được nằm như vậy. Lúc còn rất nhỏ, mẹ bọn họ còn cho bọn họ bú sữa trên xe taxi, nữ tài xế còn dạy mẹ nằm xuống cho bú sữa, nếu bầu ngực không rũ xuống, con sẽ bị ọc sữa. Đương nhiên, những điều này là bọn họ nghe được sau khi lớn lên, nghe nói bọn họ thích được ôm dựng thẳng, thích ngủ ban ngày, buổi tối chơi đùa khóc đêm, chiếm đoạt cấm địa của baba......
Nhưng Đại Lận không cho bọn họ sờ ti mẹ, ôm hai đứa nhỏ, hai má cười ửng hồng, càng ngày càng nóng, chỉ cảm thấy bờ mông lạnh lạnh, cửa phòng ngủ ở đối diện chưa đóng, khiến cô trần như nhộng giống như một con mèo cụt đuôi, vẻ mặt đỏ bừng, chui vào bên trong ổ chăn.
Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mặc gì ở trước mặt hai con, bọn họ chui vào trong lòng cô, có khi còn dùng bàn tay nhỏ bé của mình mà bắt lấy bầu ngực của mẹ, mấu chốt là hiện tại, cửa phòng ngủ còn chưa có đóng! Cô chui vào ổ chăn, để hai tiểu bảo bảo nghịch ngợm nằm xuống cạnh mình, trước mắt đừng nhào lên người mẹ, ngẩng đầu, dùng chăn che lại nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, còn chưa định thần lại nhìn về phía cửa phòng ngủ, quả nhiên phát hiện có một người đứng ở cửa, nhưng lại là một người đàn ông!
Trực giác mách bảo cô là có người đang nhìn chằm chằm tấm lưng trần của cô, quả nhiên!
Chỉ thấy hai tiểu bảo bảo lăn qua lộn lại trong ổ chăn, thân hình nhỏ bé không chịu nằm yên, vừa muốn chui ra khỏi ổ chăn, nhân tiện hất tung tấm chăn đang che đậy cơ thể của mẹ, "Chú Đằng!" Đây là giọng nói non nớt của hai đứa trẻ đang gọi người đàn ông đó, cái mông nhỏ quyệt trên giường, sau đó nhảy xuống, chạy về phía chú.
Người đàn ông đứng ở cửa, không biết tới đây từ khi nào. Quần áo màu đen càng tôn lên dáng người hoàn mỹ không hề bỏ sót chút gì, ngũ quan tuấn mỹ như được điêu khắc, đôi mắt để lộ ánh sáng nóng rực, rõ ràng là thấy được hoàn toàn cảnh xuân vừa rồi, rất muốn đem cơ thể rắn chắc của mình nhào qua đây, tận tình hưởng thụ bữa cơm này. Nhưng yết hầu rắn chắc của hắn trượt lên xuống, thân hình cao lớn đứng ở cửa lại không động đậy, ôm lấy hai tiểu bảo bảo, đôi mắt sáng rực nhìn người phụ nữ ở trên giường, nói giọng khàn khàn: "Trước khi rời đi, anh đến đây chúc ba mẹ con ngủ ngon."
Đại Lận nằm trong ổ chăn, tránh đi cặp mắt nóng rực kia của hắn, gật gật đầu, tỏ vẻ cô đã biết.
Miệng đầy vị thuốc, không phải người đàn ông này kiêng rượu giới nữ sắc rất nhiều năm ư, sao vừa trở về Cẩm thành liền khôi phục phẩm chất đại thiếu hào hoa của mình vậy, đi đến đâu cũng hút thuốc. Không thể phủ nhận được dáng vẻ lặng yên hút thuốc, nhíu mày trầm tư của hắn thật sự mê người, giơ tay nhấc chân đều là một người đàn ông thuần thục bình ổn cẩn trọng, khiến người ta có cảm giác an toàn, động tác quả quyết dập tắt điếu thuốc đang cháy lại nam tính mười phần, soái khí, nhưng hiện tại miệng đầy vị thuốc, làm cho hắn ngoài vị nam tính, còn có vị xa hoa lãng phí.
Đằng Duệ Triết thấy cô gật đầu lại nhíu mày, cất bước đi vào, đem hai đứa con ở trong lòng đặt xuống giường, để hai con chui vào ổ chăn cùng mẹ, lại hỏi cô: "Ở đây có quen không?"
Bên cạnh, hai đứa con xốc lên tấm chăn của mẹ, nghịch ngợm lại chui vào trong lòng mẹ, nằm lên trên người mẹ, vì thế lại làm cảnh xuân của mẹ lộ ra hết, thân thể tuyết trắng lại thấp thoáng ẩn hiện trong lúc đó, rất có hương vị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Ánh mắt nóng rực của Đằng Duệ Triết liếc mắt nhìn một cái, chóp mũi có mùi hương phiêu tán, tất cả đều là mùi thơm tự nhiên trên người cô truyền đến, làm cho thân thể hắn hưng phấn, đã bị hấp dẫn không tự chủ được. Ánh mắt hắn như chim ưng, cả ánh mắt và thân thể đều đang nóng lên, khiến hắn không nghĩ đến chuyện rời đi, mà hâm mộ nhìn chằm chằm hai tiểu bảo bảo đang nằm trên người mỹ nhân.
Hai tên nhóc này đang muốn thị uy với hắn sao, còn đang hướng về bầu ngực tuyết trắng của Đại Lận, nằm lên đó, thật muốn khiến baba kéo hai đứa xuống dưới. Vì thế cổ họng hắn khô khốc khàn khàn, một đôi mắt đen mang theo giảo hoạt tinh ranh, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc hiện lên vẻ xấu xa, mang theo ý cười, nói với hai con: "Nói lời "Chúc ngủ ngon" xong, có phải hai con nên trở lại phòng ngủ của mình hay không?"
Hai con ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to sáng đen láy nhìn hắn một cái, rồi nghĩ nghĩ chuyện gì đó, đúng là bò xuống giường thật, không quấy rầy mẹ đi ngủ nữa. Chú Đằng cười thật là xấu, chắc chắn vừa rồi muốn chơi hôn nhẹ với mẹ.
Vì lần trước bị dì hung dữ hôn nhẹ làm bẩn chú, lần này cậu nhóc phải cùng Ny Ny cố gắng canh giữ ở cửa cho bọn họ, để mẹ tắm tẩy rửa một lần nữa cho miệng của chú, như vậy chú liền trong sạch không còn tỳ vết.
Vì thế hai tiểu bại hoại không để ý mẹ đang vươn tay ra bắt hai đứa lại, liền nhảy oạch xuống giường, tự mình mở cửa đi ra ngoài. Thật ra đối với những đứa trẻ còn nhỏ như bọn họ mà nói, bọn họ không hiểu mấy chuyện này, nhưng bọn họ có học, theo trên TV, rồi bài học lần trước ở chỗ dì Diệp, biết thời điểm người lớn chơi hôn nhẹ nhất định phải đóng cửa, còn phải gác cửa, không cho người nào bước vào phá hỏng chuyện!
Giờ phút này bọn họ chạy đến ngoài cửa, Đại Lận bọc chăn ngồi dậy trên giường, vươn tay bắt bọn họ lại, nhưng một sợi tơ áo cũng không chạm được, nhụt chí ngồi xuống lại, lấy tay chống trán, chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, tỏ vẻ đau đầu. Chú Đằng à, anh thực sự có thế lực uy hiếp đó, thế mà lại làm cho hai tiểu bảo bảo bỏ chạy mất dép, lần đầu tiên biết nghe lời như vậy!
Cô bọc chăn nằm trên giường, đầu đối diện cửa, nhụt chí hầm hừ đối với hai tên nhóc đang cười kia, cảm giác bị phản bội, tức giận đến cắn môi.
Sau đó trên mặt non mịn cảm giác bị một hơi thở dương cương ồ ồ phun lên đó, đôi mắt đẹp ngước nhìn lên, thế này mới ý thức được tình huống hiện tại không đúng, mới phát hiện khuôn mặt tuấn tú tà mị đang treo trên đầu cô, một đôi mắt đầy lửa nóng cùng ánh mắt thâm thuý giống hệt hai mặt hồ, lốc xoáy, như thể muốn hấp thụ cô vào sâu trong đó!
Khoé môi của hắn vẫn như lưỡi dao phong thần, vẫn ôm lấy nụ cười xấu xa như trước, đôi mắt như phun lửa, hai cánh tay chống lên hai bên sườn của cô, cơ thể rắn chắc đang dần đổ người về phía cô, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường đang không ngừng phóng đại phóng đại, con ngươi đen như muốn ăn thịt người, không đợi cô phản ứng né hắn ra, bàn tay lớn đã giữ lại cái eo của cô, kéo cô đi ra từ ổ chăn, làm cho cơ thể trần như nhộng của cô đụng vào trong lòng hắn!
Ngay sau đó, miệng của cô cũng bị hắn che lại......
Hai tiểu bảo bảo vốn đang ngồi xổm chơi đùa trước cửa phòng ngủ, nghe được tiếng kêu của mẹ, hai bàn tay nhỏ bé giờ lên cao hứng phấn chấn vỗ vào nhau "Ye".
—-