*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dạ Triệt
Hai người đi rồi chỉ còn Mộ Dạ Triệt ở lại trụ sở của Đằng thị. Hắn và hai vị bá mẫu của Đằng gia tiếp tục cùng nhau uống trà, đối với việc Đại Lận bị bắt vào thang máy như không nhìn thấy, vẫn cười thoải mái.
"Ba ngày nay vui đùa thật khoái chí, cảm ơn Đằng thiếu gia đã cho Mộ mỗ cơ hội lần này." Hắn mỉm cười uống cà phê, cũng không vội vã nuốt xuống, tặng cho hai vị bá mẫu một nụ cười thân thiện, tao nhã uống xong rồi vô cùng lịch sự, "Nhưng mà hai bác đừng hiểu lầm, người cậu này chỉ là đưa cháu gái đi thắp hương tế bái Thanh Như đã mất, đưa cô ấy về thăm nhà, cũng không có làm gì cô ấy cả. Hơn nữa cho dù Dạ Triệt muốn......"
Hắn nhướng mày, hàm chứa ý trêu tức, nhìn hai vị bá mẫu hơi hơi biến sắc mặt, cười đến nhẹ như gió thổi mây trôi: "Như vậy từ bốn năm trước, Dạ Triệt còn có cơ hội cùng Đại Lận càng gần từng bước. Thật ra một người cậu như cháu chính là không quen nhìn dáng vẻ khăng khăng một mực, yêu đến hèn mọn của cháu gái, ai đến ai kết thân cũng không chấp nhận. Bởi vậy trước khi đi, chủ yếu muốn giảm nhuệ khí tự cao tự đại của người đàn ông này, để cho anh ta hiểu được việc quý trọng yêu thương phụ nữ hơn. Nhưng mà thật đáng tiếc, Đằng đại thiếu gia dừng lại nửa đường, khiến Đại Lận chờ một hồi lâu, không thể không mặc lễ phục chạy tới nơi này, sau đó bị Đằng thiếu gia kéo vào thang máy nhục nhã...... Hai bác nói xem như vậy là yêu sao? Đối mặt với việc người phụ nữ mình yêu bị người đàn ông khác đưa đi, có phải hẳn là nên đuổi theo hay không?!"
"Cái này......" Hai vị bá mẫu đối mặt nhìn nhau, không thể nói ra một câu giúp Đằng Duệ Triết. Đúng vậy, đối mặt với việc người phụ nữ mình yêu bị tình địch mang đi, hẳn là nên đi tìm cô ấy đến chân trời góc biển, vĩnh viễn không rời, không nên tức giận rồi dừng lại giữa đường! Điều này không phải sẽ làm trong lòng Đại Lận cảm thấy, Duệ Triết căn bản không cần cô sao!
Bởi vậy thời gian tới, Duệ Triết nhất định phải ăn quả đắng! Đừng nhìn Đại Lận ở mặt ngoài thuận theo hắn, yêu kiều mềm mại, thật ra khi hai người ở chung một chỗ, Đại Lận không biết nên trừng phạt Duệ Triết, dày vò Duệ Triết như thế nào?! Nói không chừng khi hai người ở chung luôn luôn rung mình thì sao!
"Vậy...... Dạ Triệt, cháu nói phải làm sao bây giờ?" Hai vị bá mẫu ngẩng đầu nhìn chàng trai ở phía đối diện, thật đúng là vì những ngày tiếp theo mà toát mồ hôi, nhưng sô pha trước mặt sao đã không thấy bóng người đâu?
Chỉ thấy tách trà màu trắng tinh xảo đặt ở trên bàn, hương nồng cà phê vẫn còn tỏa nhiệt, làn khói nhẹ lượn lờ, chàng trai mặc đồ trắng lại chẳng biết đi đâu từ sớm, biến mất không tiếng động không bóng dáng. Chỉ để lại dấu vết lõm trên sô pha chứng minh vừa rồi nơi này có người ngồi.
"Dạ Triệt? Dạ Triệt đâu?"
"Thưa phu nhân, Mộ thiếu gia đã rời đi, để lại một câu chuyển lời với phu nhân -- xin hãy chăm sóc Tô tiểu thư thật tốt, đừng để cô ấy tiếp tục chịu ủy khuất ở Đằng gia ."
"Vậy những người khác đâu rồi ?"
"Đã đi xuống lầu, xe vừa mới lái ra khỏi phạm vi trụ sở của Đằng thị ."
--
Đại viện thị ủy, biệt thự của Đằng thị trưởng.
Hai người ở phòng tắm lầu hai đã làm đủ trò kiều diễm, quần áo của cô đều bị cởi hết, một đôi chân trắng nõn kẹp ở thắt lưng của hắn, mái tóc bay ra, nhưng cuối cùng vẫn không có được việc. Bởi vì quả thật Đại Lận không thể làm, dầm mưa liên tục vài tiếng, cái trán sớm nóng lên.
Giờ phút này khuôn mặt nóng lên của cô đặt lệch trong lòng hắn, bên môi còn lộ vẻ vui cười, đôi chân ở bên hông hắn giật giật, "Thả em xuống dưới đi."
Hắn sờ sờ cái trán đang nóng lên của cô, đem thân thể của cô mà bế ôm hướng lên trên, tư thế ái muội sửa thành kiểu ôm công chúa, ôm cô nằm trên giường.
Cô nằm trong ổ chăn lật người, nằm ngửa, đặt bàn tay nhỏ bé gác lên tán, híp mắt, không thèm nhắc lại. Bởi vì ngoài việc trán nóng lên, đầu cũng đã bắt đầu đau, cổ họng cũng đau, là biểu hiện của bệnh cảm lạnh.
Hắn thì mặc áo ngủ ở bên cạnh, con ngươi đen lo lắng nhìn cô, biết cô đang phát sốt, sau đó gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây, dáng vẻ thon dài đứng bên giường, xem cô có gì không ổn.
Nửa giờ sau, bác sĩ vội vàng đi tới kiểm tra thân thể Đại Lận, viết đơn thuốc rồi rời đi, Đằng Duệ Triết để Đại Lận yên lặng nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi trong phòng khách, nhìn kim đồng hồ tích tắc.
Lần trước đi đến Matterhorn, hắn lo lắng thân thể Đại Lận hư nhược sau khi làm tiểu phẫu, không để cô trèo lên núi tuyết. Nhưng tên khốn Mộ Dạ Triệt kia liền dẫn cô đi ngao du sơn thủy khắp nơi, vừa dừng rồi lại vừa đi, hoàn toàn không biết thân thể Đại Lận vừa mới làm tiểu phẫu, sẽ mệt!
Hiện tại một cơn mưa đang đổ xuống, thân thể Đại Lận không thể khôi phục như cũ trong vòng mười ngày nửa tháng, trong lòng hắn không biết là một loại cảm giác gì. Hắn hy vọng Đại Lận có thể yêu quý thân thể của mình, đừng để lại bị thương tổn, làm vết thương không thể lành, mà là muốn cô vĩnh viễn đứng trước mặt hắn, thanh xuân phấp phới.
Có lẽ việc Đại Lận dính mưa hôm nay, hắn cũng chịu một phần lớn trách nhiệm, tính tình không nên nóng giận như vậy, khiến cho Đại Lận khó xử chạy vọt vào màn mưa, nhưng Đại Lận cũng nên ý thức được mình là người phụ nữ của ai, ít hay nhiều cũng nên đổi vị trí đứng ở lập trường của hắn mà tự hỏi, nghĩ nhiều về hắn hơn.
Thật ra chỉ cần cô vẫn đem chính mình trở thành người phụ nữ của Đằng Duệ Triết hắn, trong lòng chỉ có hắn, vậy cô sẽ không đi cùng một người đàn ông khác, cho dù là Mộ Dạ Triệt, cũng không thể mang đi tâm tư lòng dạ của cô! Bởi vậy chuyện này đủ để chứng minh, bốn năm sau quả thật hắn không khiến Đại Lận tiếp tục yêu hắn, Đại Lận đối với hắn là sợ hãi, không thể toàn tâm toàn ý với một mình hắn, hắn cần tiếp tục nỗ lực hơn nữa.
"Đại lận, rốt cuộc điều em muốn là gì?" Hắn nhìn chằm chằm trước mặt, nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên tường, "Bốn năm sau Mộ Dạ Triệt tạo thân tình cho em? Hay là, trốn thoát đoàn tụ lại cùng Đằng gia, không cùng một chỗ với người của Đằng gia?"
Ngày thứ hai, ánh mặt trời vô cùng tốt, toàn bộ mặt đất tản mát một cỗ tươi mát vừa được cọ rửa bởi nước mưa, cỏ xanh mơn mởn, cành lá sum xuê, con đường lớn rộng mở thẳng tắp sạch sẽ không một mảnh bụi đất.
Khiêm khiêm
Khiêm khiêm cùng Ny Ny được đưa đến đây từ Mộ gia, thân hình nhỏ bé trắng trẻo đang dạo một vòng quanh phòng khách, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của mẹ.
"Baba, mẹ đâu rồi?" Hai tiểu bảo bảo ngẩng đầu, đôi mắt to đen thùi tò mò nhìn người đàn ông đang ngồi đọc báo ở bên cạnh bàn. Vì sao nhà bọn họ có baba 1 hào, baba 2 hào, nhưng mẹ lại chỉ có một?
Thật sự nếu không để cho bọn họ nhìn thấy hắn hôn mẹ, vậy bọn họ sẽ không biết người này thường xuyên để mẹ chạy lạc.
"Cái gì là baba 1 hào, 2 hào?" Đằng Duệ Triết lấy tờ báo ra, buông mắt nhìn hai tiểu tử phúng phính một vòng kia, đôi mắt đen mang theo ý cười, "Baba được tính là mấy hào?" Làm sao hắn lại không biết hai con sắp xếp mấy hào này.
"2 hào!" Hai con lập tức dựng thẳng 2 ngón út lên, trả lời sôi nổi, "Dựa theo thứ tự đến trước và sau, Mộ Dạ Triệt là baba 1 hào, Đằng Duệ Triết là baba 2 hào, sắp xếp thứ tự cho hai baba như vậy."
"Vậy --" Đằng Duệ Triết cảm thấy thất vọng vì đáp án này, khóe môi mím cười, một tay ôm lấy con ngồi đến trên đùi, "Vậy Khiêm Khiêm có còn nhớ trước kia ở Hải Nam nhìn thấy baba không? Khiêm Khiêm mở mắt ra đầu tiên là nhìn thấy baba đó?"
Khiêm Khiêm lắc đầu, đương nhiên không nhớ rõ chuyện khi đó.
"Baba." Tiểu Ny Ny bị ngó lơ nhìn hai cha con ở trước mặt, tinh tế lên tiếng, đôi mắt to trong veo long lanh nước mắt, lòng cực chua xót. Vì sao baba chỉ cần Khiêm Khiêm, mà không cần Ny Ny?
Ny Ny
Thế này Đằng Duệ Triết mới phát hiện đã ngó lơ con gái, vội vàng ôm tiểu công chúa đến trên đùi, hôn hôn lên cái trán trơn bóng của con. Làm sao baba chỉ cần Khiêm Khiêm, mà không cần Ny Ny chứ? Baba đã thua thiệt Ny Ny, là đời này đều không thể bù lại, chỉ có từ giờ trở đi phải yêu thương ba mẹ con gấp nhiều lần, để cho ba mẹ con cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, mãi cho đến khi cùng mẹ răng long đầu bạc, luôn đi cùng nhau mới thôi.
"Mẹ chỉ có một, baba cũng chỉ có một, bởi vậy sau này hai con phải gọi baba 1 hào là cữu công, biết không?" Ngày hôm qua Mộ Dạ Triệt chủ động rời đi, biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng, là hắn thức thời!
"Cữu công là gì?"
"Cậu của mẹ chính là cữu công, bình thường hai con có nghe mẹ gọi người nào đó là tiểu cữu hay không?" Hắn thả hai con xuống đất để chơi đùa, thân hình cao lớn đứng lên, bắt đầu một lần nữa giáo dục hai con, "Tiểu cữu của mẹ chính là ông cậu, không thể kêu là baba, biết không? Cô giáo nhà trẻ có dạy cho các bạn nhỏ, cậu của mẹ chính là ông cậu hay không?"
"Vâng!" Hai tiểu bảo bảo gật đầu thật mạnh, quả nhiên nghe lời dạy, "Vậy baba của cậu của mẹ gọi là gì?" Cũng chính là Mộ bí thư này ~!
"Thái công." Đôi mắt nhọn của Đằng Duệ Triết cười híp lại, sao cứ cảm giác hai con đột nhiên thay đổi kiểm tra cân não hắn? Làm nhiễu khẩu lệnh?
"Tối hôm qua Mộ thái công đến phòng của tụi con, nói baba 1 hào sẽ không trở về nữa, baba sẽ ở lại Mỹ, chờ tụi con lớn lên mới trở về." Hai con trầm trọng nói cho hắn biết tin tức này, biểu tình có vẻ thật ngưng trọng, "Không phải baba nói sẽ lập tức về nước, để cho mẹ đều nhìn thấy baba mỗi ngày sao?"
Lại còn đang kêu baba? Đằng Duệ Triết nhíu mày cắn răng hừ một tiếng, không thể không ngồi xổm xuống mà nhìn hai tiểu bảo bảo, "Cậu của mẹ gọi là ông cậu hoặc là cữu công, không thể gọi là baba, nha?" Hắn vươn tay ôm hai tiểu tử này vào lòng, sờ sờ mái tóc mềm mại của bọn họ, bất đắc dĩ an ủi bọn họ, "Chờ hai con cao dài lớn lên, có thể nhìn thấy cữu công 1 hào, bởi vậy hiện tại hai con hãy cố gắng lớn lên, chờ cho cao được như baba vậy, là có thể nhìn thấy cữu công 1 hào."
"Có thật không ạ?" Hai tiểu bảo bảo chui chui vào trong lòng hắn, thật sự tin tưởng hắn.
"Thật."
Đại Lận
Trên lầu, Đại Lận được tiêm thuốc xong ngủ một giấc vừa đủ cảm giác, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Đằng Duệ Triết kiên nhẫn an ủi hai con, đôi môi cô có chút ý cười, đỡ lên vách tường chậm rãi xuống lầu.
Thật ra tối hôm qua sốt cao, cho đến bây giờ cô vẫn còn đau, đầu choáng váng, gót chân căn bản không đứng vững. Nhưng mà ngủ lâu cũng cần đi ra là vừa, hít thở không khí, vừa kịp nhìn thấy hai con được đón đến đây, đang nghịch ngợm cùng baba.
Cho nên cô không quấy rầy bọn họ, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, rót ly nước uống thuốc, mỉm cười đứng phía sau ba cha con.
Chỉ thấy giờ phút này, ánh nắng ngoài cửa sổ sát đất như lửa, bầu trời xanh vạn dặm, đại viện thị ủy bị mưa to cọ rửa suốt một đêm, có vẻ trong sáng cùng sạch sẽ hơn, giống như tất cả những thứ không sạch sẽ đi qua đây đều bị rửa sạch trong một đêm, chỉ để lại một bầu trời xanh trong suốt, là một cái bắt đầu hoàn toàn mới đầy tốt đẹp.
Mà những tia nắng, đang từ cửa sổ lọt vào biệt thự, chiếu lên mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, làm nổi bật khuôn mặt mang ý cười của hắn, sóng mũi cao thẳng, cùng khóe môi mỏng manh kia đang ngấn cười hạnh phúc.
Thật ra hắn đã nhìn thấy cô xuống lầu từ sớm, chẳng qua hắn cùng cô ăn ý mười phần không đi quấy rầy hai con, cũng không lên tiếng. Bởi vì giờ phút này hai con đang thương tâm, thân hình nhỏ bé không ngừng chui vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé không chịu buông baba ra.
Vì thế Đại Lận ngồi ở trước bàn ăn nhìn xuống, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn bình hoa đang cắm những đóa hoa tươi, cười nhẹ nhàng.
Dạ Triệt đi rồi, không bao giờ quay trở lại nữa sao? Cũng tốt, thật ra hắn hẳn là nên sớm đi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình, đi đến nơi trống trải. Do nhớ rõ hai ngày trước, hắn đưa cô đến nhà cũ của Mộ gia ở Bắc Kinh, cùng cô ngồi trong khu vườn ở Mộ trạch, hái một đóa bồ công anh đưa cho cô thổi, lại nhẹ nhàng cười nói: "Thời điểm ở sân bay khi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh chỉ biết em là bóng dáng của Mộ Thanh Như thời còn trẻ, hiện tại ngồi ở nơi này, váy trắng, tóc dài như tơ, càng giống hơn. Chẳng qua, Đại Lận em sẽ không bạc mệnh giống Thanh Như như vậy, em là sinh mệnh kéo dài của cô ấy, sẽ thay thế cô ấy hạnh phúc, cũng sẽ hạnh phúc hơn so với cô ấy. Những cánh hoa bồ công anh đang bay này, cô ấy ở trên trời sẽ nhận được, nếu cái ngày em kết hôn mà trời cao có trận mưa hoa bồ công anh, vậy chứng tỏ cô ấy ở trên trời cao đang chúc phúc cho em."
Cô đương nhiên sẽ không tin trời cao sẽ xuất hiện mưa hoa bồ công anh, nhưng cô tin tưởng người mẹ đã mất sẽ hi vọng cô được hạnh phúc, có thể tìm được một người đàn ông thật tình chân ý của chính mình. Mà người đàn ông này, nhìn như thâm tình, lại có thể đối xử với cô vô tình. Nhìn như vô tình, lại sẽ vì cô mà bị thương, là một người đàn ông mà cô có yêu có hận lại quá sợ hãi.
Cô cũng đã từng quỳ gối trước mộ bia bên kia của mẹ mà hỏi, một người phụ nữ cũng không thể đem hạnh phúc của mình mà đặt cược vào người đàn ông đã từng thương tổn chính mình đúng không? Có dám tin tưởng hắn lần thứ hai hay không, tin tưởng hắn sẽ trở thành thiên thần của mình, trung thành bảo vệ mình dưới đôi cánh của hắn? Nhưng mà mẹ đã mất, không thể cho con gái đáp án, chỉ có thể hỏi chính tâm tư của mình, chính mình đi lựa chọn.
Giờ phút này, một tay cô chống lên trán, ngồi trước bàn, một đôi mắt sáng long lanh im lặng nhìn bình hoa trước mặt, khóe môi mang theo nụ cười nhợt nhạt.
Nếu sinh mệnh con người chỉ có thể nở rộ một lần giống hoa tươi này, sao không để cho chính mình nở rộ, thật rạng rỡ xinh đẹp, sau đó chậm rãi héo rụng? Thật ra cô càng không phải là một con người vẹn toàn, có rất nhiều lỗi lầm lắm, vẫn không có cơ hội đi sửa lại, nếu bọn họ có thể cho đối phương một cơ hội, có lẽ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
"Trong người thế nào rồi?" Thân ảnh cao lớn của Đằng Duệ Triết, không biết từ khi nào đã lặng yên không tiếng động đứng ở phía sau cô, sau khi đôi mắt nhọn sâu thẳm đánh giá cô thật lâu, cô càng cười, mày kiếm của hắn nhíu càng chặt, nghiền ngẫm không ra tâm tư của cô, sắc mặt trầm tĩnh cười lạnh mà nói: "Đêm qua Mộ Dạ Triệt xuất ngoại, để Mộ bí thư thông qua miệng con mà truyền đạt lại, trong vài năm gần đây anh ta sẽ không trở về, quyết định nhậm chức ở Mỹ, em có muốn lại đi đưa tiễn anh ta hay không?"
Dứt lời, hắn nheo mắt lại cười lạnh giọng, tính phất tay mà đi, để không gian lại cho cô tự mình đi lựa chọn, Đại Lận đứng lên nói: "Chuyện này em đã biết từ sớm, em thật vui mừng vì anh ấy có thể đi đến một bầu trời mới, không hề quan tâm đến chuyện của em. Duệ Triết, chuyện ba ngày nay đã qua, để cho nó trôi qua đi, chúng ta đều là những người ở trên con đường gập ghềnh, từng có tổn thương, mới ở thời điểm tuyệt vọng tăm tối nhất gặp được người khiến mình ấm áp. Em hi vọng những ngày tương lai là thuộc về chúng ta, không có áy náy, không có trách nhiệm, chỉ có em và anh, được chứ?"
Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm, đôi chân dài cất bước lại đi trở về, bờ môi khẽ mở, "Vậy -- tiếp theo đừng ngồi một mình nhìn hoa tươi rồi cười ngây ngô, như vậy sẽ khiến anh cho rằng em đang nhớ đến một người, mà không phải suy nghĩ về người đàn ông của em. Hiện tại anh muốn đến ngục giam đón ông già ra tù, em có muốn đi cùng hay không?" Hắn ôm thân hình suy yếu của cô vào lòng, phát hiện chính mình sắp đánh nghiêng bình dấm chua, thiếu chút nữa lại hiểu lầm, không thể không ôm sát vòng eo tiêm gầy của cô, một lần nữa ôm cô lên lầu.
Hôm nay cùng cô đi đón lão Đằng ra tù, sau đó quay về Đằng trạch một chuyến, để Đằng gia khôi phục sức sống ngày xưa.
---
Vài năm nay, chuyện Đằng phụ bị bỏ tù vẫn thật bí ấn, bởi vậy khi Đằng lão gia tử, Đằng mẫu, Đằng Duệ Triết, Đằng nhị thẩm tự mình đi đón ông, ông ngược lại có chút xấu hổ, mang theo túi xách du lịch cũ kĩ đứng ở cửa ngục giam mà chống đỡ,
Vài năm qua đi, ông già không ít, hốc mắt hãm sâu, tóc, râu trắng xóa, giống sợi cước bạc, lóe ra ánh sáng trong suốt. Đây là ông nhiều lần trải qua phong sương, nếm qua gian khổ, một đầu tóc bạc trắng, khiến người ta liên tưởng đến một cây tùng đầy tuyết trắng.
Giờ phút này ông áy náy liếc nhìn con cùng vợ một cái, ánh mắt rơi xuống Đại Lận ở bên cạnh Duệ Triết, nhìn thấy hai đứa trẻ ba, bốn tuổi đứng một bên trái phải của Đại Lận, đôi mắt to đen thùi chớp chớp, đang tò mò đánh giá ông, mặt mày, ngũ quan đáng yêu xinh đẹp, có chín phần tương tự với Duệ Triết cùng Đại Lận, là một cặp sinh đôi long phượng!
Hơn nữa hai tiểu bảo bảo còn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bàn tay mủm mỉm đang nắm tay Đại Lận, nghịch ngợm lúc ẩn lúc hiện.
"Baba nói đây là ông nội của chúng ta, vì sao chúng ta chưa từng gặp qua ông nội?"
"Tóc ông nội toàn màu trắng, râu thật dài, so với ông cố còn muốn dài hơn."
"Vì sao ông nội lại đi ra từ nơi này? Nơi này giống một cái lồng giam bằng sắt ấy."
"Nơi này không phải là lồng giam bằng sắt, nơi này là nơi mà ông nội ở, bên trong có rất nhiều cảnh sát."
Đại Lận thấy hai tiểu bảo bảo đang kề tai nói nhỏ, mười phần tò mò đối với ngục giam ở cách đó không xa, sờ sờ lên
cái đầu của bọn họ, để bọn họ đến bên cạnh người ông nội kêu ông nội, "Ông nội mới từ nước ngoài trở về, bay nhiều giờ mệt chết đi được, hai con có thể giúp ông nội xách hành lý được không?"
Cô ngồi xổm xuống, buông bàn tay của hai con ra, ý bảo bọn họ đi qua.
Nhưng hai đứa nhỏ chưa từng gặp qua vẻ mặt nghiêm khắc của Đằng phụ, nhướng mày lên không chịu đi qua, chỉ là tò mò nhìn ông nội trong truyền thuyết này.
Nét mặt già nua đầy tang thương của Đằng phụ lại để lộ một chút cười thư thái, đôi mắt sáng rọi, chủ động đi tới bên cạnh hai đứa trẻ, đầu tiên là ông nhìn nhìn Khiêm Khiêm, lại nhìn nhìn Ny Ny, đem món quà đã chuẩn bị tốt từ trước tặng cho cháu trai cháu gái, cười vang nói: "Ông nội biết Khiêm Khiêm cùng Ny Ny đã lớn, đều được ba tuổi chín tháng, năm nay theo học lớp chồi ở nhà trẻ. Hơn nữa Khiêm Khiêm không thích ăn cà rốt, Ny Ny không thích ăn rau súp lơ."
Hai con lễ phép nhận quà từ ông nội, đôi mắt to như ngọc trai mở to chớp chớp, thế này mới chịu trả lời cùng ông nội, "Vì sao ông lại biết những điều này?"
"Bởi vì......" Đằng phụ ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ, đôi mắt già nua tràn ngập áy náy cùng hối hận, cười nói: "Bởi vì bà nội thường kể tình hình của hai con cho ông nội nghe, tuy rằng ông nội không có thời gian đi thăm hai con, nhưng vẫn có ảnh chụp của hai con, nhìn hai con dần dần lớn lên."
"Đình Kiên, về nhà trước đã." Đằng lão gia tử ở một bên lên tiếng phiền muộn, ý bảo người một nhà về nhà trước đã, đừng có đứng dưới nắng ở nơi này, cuối cùng trong lòng đã có một tảng đá nặng rơi xuống, nhưng một tảng đá khác vẫn còn tồn tại, "Trước mắt Diệu Tường vẫn đang lo liệu chu toàn với Vi Trì, không biết có thành công dẫn dụ được tên nghịch tử này, khuyên nhủ nó quy án hay không? Hiện tại ở Cẩm thành đã xuất hiện vụ án bắn chết người vô tội, đến nay Vi Trì nó cũng không chịu thu tay lại."
"Anh cả, vài năm nay anh không có mặt, Vi Trì nó...... càng ngày càng kỳ cục, luôn luôn hại người." Đằng nhị thẩm ôm khăn tay khóc thương tâm, nước mắt sớm đã chảy khô vì con, cúi đầu khóc nức nở không thôi, âm thanh đã khàn khàn, "Năm đó để cho đứa con nghịch tử này đi ngồi tù thì tốt biết bao nhiêu, hôm nay cũng sẽ không để Diệu Tường bỏ mạng vì nó, Diệu Tường là cha ruột của nó, thế nhưng nó cũng có thể xuống tay với chính cha ruột của mình! Là lỗi của em và Diệu Tường, giáo dục ra một đứa con phát điên phát rồ như vậy."
Đằng phụ chậm rãi đứng lên, đôi môi xám xịt run rẩy, không nói chuyện, nét mặt già nua như mảnh tro tàn ngồi lên xe.
Năm đó, không phải là ông sai sử Đằng Vi Trì đi ngục giam đánh tráo phạm nhân tử hình sao? Ông ngồi tù, Đằng Vi Trì lại vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như cũ, tính hủy diệt toàn bộ Đằng thị! Là ông, lại trợ giúp đứa cháu này, gián tiếp giúp Lâm Nhã Tĩnh hủy diệt chính con trai cùng con dâu của mình!
Dưới ánh mặt trời, Đằng Duệ Triết gặp qua ba mình cái gì cũng chưa nói liền ngồi lên xe, nghiêng người dặn dò vệ sĩ đưa ba cùng ông nội ngồi cùng xe, hộ tống bọn họ về nhà trước, mẹ cùng thím Hai, còn có hai đứa nhỏ, ngồi một xe khác đi theo ở phía sau, cũng quay về Đằng gia.
Hắn cùng Đại Lận cần ở lại ngục giam này một lát, sau đó trở lại Đằng trạch gặp mặt cùng bọn họ.
Bởi vậy khi vệ sĩ hộ tống các vị trưởng bối rời đi, hắn mang Đại Lận quay trở về ngục giam nam ở cách đó không xa, đi dưới tòa nhà lạnh như băng cùng tường sắt.
Nơi này chính là một ngục giam bình thường, ở bên ngoài hoang vu, âm trầm, ẩm ướt, hắc ám, mấy bức tường sắt cao mấy mét có thể ngăn trở mọi ánh nắng ở bên ngoài. Nhưng đúng là nơi này hoang vu hẻo lánh, không người hỏi thăm , cho nên mới làm cho Đằng phụ ở trong này vượt qua thời gian giam cầm, đi lao động cải tạo ở ngọn núi phía sau.
Lúc này hắn mang theo Đại Lận bước đi ở nơi mà phạm nhân được hít khí trời bên ngoài, dừng bước, xoay người nhìn vài người tù nhân nam đang đứng tập thể dục rèn luyện trên sân, trầm giọng nói: "Ông già sống trong tù vài năm nay, thật ra cũng không có gì là không giống với những phạm nhân khác, mở mắt nhận rèn luyện, buổi sáng in ấn, đóng sách báo, buổi chiều đi ra phía sau núi nhận giáo dục lao động, buổi tối ở tù giam lao động tăng ca đẩy nhanh tốc độ, có khi bị sắp xếp đi sửa đường, ngày tháng thật gian khổ...... Ở trong này không ai biết thân phận của ông, khi ông đã mấy chục tuổi còn có âm mưu gϊếŧ người, phải bị cải cách giáo dục, làm người lại lần nữa."
---
Đại Lận im lặng nghe, cảm giác trong lời nói của hắn có ẩn ý, cười nói: "Duệ Triết, thật ra là anh muốn nói, bác trai đã bị trừng phạt, chuyện quá khứ nên để nó qua đi?" Cô vừa cười, vừa tiếp tục đi về phía trước, cảm giác chính mình đã lâu không có lại đến nơi này, dĩ nhiên xa lạ, "Thật ra từ cái ngày bác trai tự nguyện bị bỏ tù kia, em liền hi vọng Đằng gia của anh có thể đoàn viên. Lúc trước là bởi vì em, anh mới chia lìa cùng người nhà, thoát ly khỏi Đằng gia. Chúng bạn xa lánh anh, thật ra anh chưa bao giờ có được hạnh phúc, là em cản trở anh. Bởi vậy nếu có thể, em hy vọng bác trai có thể nhận em một lần nữa, chấp nhận em, mà không phải bởi vì chính mình từng ngồi tù, mới thay đổi loại ý kiến dòng dõi này, nguyện ý chấp nhận một người từng ngồi tù như em. Duệ Triết, anh có thể hiểu rõ không? Không phải em đơn phương tha thứ hay không tha thứ, mà là bác trai có thế nhiệt tình chấp nhận em hay không."
Cô quay đầu cười nhẹ, không nói gì nữa, đi một vòng tại tòa ngục giam xa lạ này, một lần nữa đứng dưới ánh nắng trong nhà tù.
Nếu có thể, cô hi vọng về sau không cần phải đến nơi này nữa, con người, hẳn là nên quên đi quá khứ, buông tương lai, mà sống cho hiện tại. Hắn phân giải tâm tình mâu thuẫn giữa cô và Đằng bá phụ, cô có thể hiểu được, nhưng, dù sao cô cũng là bậc con cháu, cũng là một người đã từng phạm sai lầm, nếu muốn hạnh phúc lâu dài cùng hắn, không để hắn khó xử, cô càng cần cố gắng thêm, để cho người nhà Đằng gia cam tâm tình nguyện chaos nhận cô, thưởng thức cô, chứ không phải vì áy náy chuyện cũ, mà nhận ba mẹ con cô vào cửa.
Nếu cô không được người nhà Đằng gia chấp nhận, như vậy sẽ xuất hiện mâu thuẫn tương tự, không phải sao?"
---
Ngây người ở ngục giam một lát, hắn tự mình lái xe đưa cô về Đằng trạch.
Đằng trạch, vẫn là đại trạch của Đằng gia cách không xa Tô trạch như cũ, nhưng nay đã được thiết kế sửa sang lại, rốt cuộc không tìm thấy một tia hơi thở đồi bại của ngày xưa.
Đằng Duệ Triết đưa cô đi giữa sân vườn rực rỡ sắc màu, chỉ chỉ cánh cửa sổ phòng ngủ vẫn giữ lại như trước kia, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, khóe môi cong lên, "Ô cửa sổ này là cố ý giữ lại vì em, đã có lịch sử hai mươi mấy năm ngọt ngào, vĩnh viễn bảo tồn, em có muốn lặp lại một lần hay không? Buổi tối anh sẽ ngủ ở chiếc giường lớn của chúng ta, chờ em đến --"
Đôi mắt hắn buông xuống, khuôn mặt tuấn mỹ chậm rãi đến gần cô, con ngươi đen thâm thúy tươi cười ngày càng thâm, mặt kề mặt cùng cô, ôm sát cái eo của cô dính sát nhanh vào người mình, tựa như tính ở cổng lớn của Đằng trạch mà hôn môi cô.
Khuôn mặt của Đại Lận ửng hồng, buông bàn tay to của hắn ra, xoay đầu, thẹn thùng liếc mắt giận hắn một cái, "Đó là chuyện trước kia, hiện tại, em sẽ không lặp lại."
Cô biết hắn muốn giữ lại kỷ niệm tốt đẹp trước kia của bọn họ, để cho hắn khi nhớ lại năm đó cô còn nhỏ hành động tùy tiện, sẽ nhịn không được mà cười khẽ thành tiếng, giễu cợt cô, nhưng hắn tựa như đã quên, ô cửa sổ này, Diệp Tố Tố cũng thường đến, kỷ niệm nơi đó không chỉ độc nhất thuộc về bọn họ.
"Ồ, em có thể thử lặp lại một lần." Mắt thấy cô né ra, tựa như là đứng ở cửa nhà mà thẹn thùng, hắn nhẹ nhàng nheo mắt cười, vươn cánh tay dài tráng kiện kéo cô trở về, khóa nhanh vào trong ngực, trán kề trán với cô, "Buổi tối anh chờ em, nhớ, nhất định phải đến, nhé?"
Cúi đầu, vẫn giữ lấy đôi môi hồng của cô mà đưa tới một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt, hôn đến khi cô thở không nổi, thế này mới chịu buông thắt lưng của cô ra, khóe môi mỏng manh ôm lấy nụ cười có chút tà ác, đưa cô vào phòng khách của Đằng gia.
Chỉ thấy giờ phút này trong phòng khách, ngồi trên sô pha là một vòng người, mỗi người đều mở to mắt nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau ở trước mặt, cười, phát ra tiếng vỗ tay phách phách. Nếu Duệ Triết nguyện ý thân thiết ở cửa nhà, vậy bọn họ thân là người nhà lại không cẩn thận thấy được, cũng không keo kiệt mà vỗ tay, cỗ vũ đôi vợ chồng son, hiện tại điều bọn họ hi vọng nhất chính là nhìn thấy hai người hòa hảo, ân ái như lúc ban đầu!
"Đại Lận, mau đến đây ngồi." Mắt thấy con dâu tương lại rốt cuộc cũng đã được kéo trở về, trên mặt Đằng mẫu như nở hoa, nhanh chóng đặt dĩa hoa quả xuống bàn, mặt mày hớn hở chào đón Đại Lận ngồi xuống, kéo cô ngồi lên sô pha, khóe mắt vẫn mang theo ý cười ôn nhu, "Nghe Duệ Triết nói con bị cảm, bác có nấu cháo tổ yến, tẩm bổ cơ thể, nhuận phổi, còn có canh lê Tứ Xuyên, cùng canh hầm ba ba đều có, múc cho con một chén này."
Đằng lão gia tử, Đằng phụ cũng rực rỡ hẳn lên, Đằng nhị thẩm thì ở bên cạnh cười, cười Đằng mẫu giúp con dâu trị bệnh cảm lạnh, tự mình xuống bếp nấu các loại canh bổ, cháo cũng đều cẩn thận nấu hết, tự mình sửa soạn, bày đầy bàn trong phòng bếp, chỉ sợ Đại Lận bị cảm, lại bị con trai của mình chọc giận đến sinh bệnh. Hiện tại bà rất đau lòng con dâu, so ra còn gấp trăm lần so với con trai của mình.
"Bác gái, bác không cần bận rộn như vậy." Đại Lận vội vàng đứng lên, để Đằng mẫu đừng vì cô mà bận lòng, đôi mắt sáng ngời liếc mắt nhìn Đằng Duệ Triết đang thong thả thoải mái ngồi bên cạnh, để hắn đến đây giải cứu cô, "Tối hôm qua Duệ Triết đã mời bác sĩ đến, tiêm cho con một mũi, đã hạ sốt rồi, không có gì đáng lo cả. Hiện tại Duệ Triết nói đưa con lên lầu nhìn xem......"
Đằng Duệ Triết ngồi ở bên cạnh ba mình, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng lại vẫn mang theo ý cười mà trước nay chưa từng có, hòa khí ngồi cùng người nhà, sau đó thân hình cao tráng cao ngất của mình đứng lên, giải cứu Đại Lận đang được sủng ái quá độ, mở miệng cười nói: "Hiện tại con đưa Đại Lận đi xem trên lầu, sau đó lại đưa cô ấy xuống cùng ăn cơm, ăn canh cùng mọi người. Mẹ, vất vả cho mẹ rồi." Mang Đại Lận lên lầu có thể làm chuyện gì, không phải trong lòng các vị trưởng bối đều biết rõ ràng? Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, giống như muốn ôm đứa cháu nội thứ ba đến khẩn cấp rồi.
"Vậy mau đi đi, ăn cơm nhất định sẽ gọi con." Đương nhiên bọn họ hi vọng cả sảnh đường đầy cháu nội, càng nhiều càng tốt!
---
Lầu hai của Đằng trạch, tất cả các phòng đều bị dỡ bỏ, cải biến thành một phòng khách với đèn treo thủy tinh, gỗ lim cao cấp nhập khẩu lót sàn, đồ dùng gia đình tinh mỹ cùng bình sứ theo phong cách Châu Âu không thể nào định giá được.
Liếc mắt nhìn lại một cái, lông dê màu trắng trên ghế bành đang lay động, bức rèm nhẹ nhàng đung đưa trong gió, có bức tượng Napoleon cưỡi ngựa cùng pháo đài, toát ra một cỗ phong cách quý tộc Châu Âu.
Mà bình sứ thế nhưng còn cắm hoa tươi, từng đóa hoa nở rộ màu trắng, tinh xảo mà phát hương. Nơi này, làm cho người ta liên tưởng đến một lò sưởi nóng hừng hực, một chiếc đĩa màu da phấn hoặc là chim tùng kê cánh đặt trên chiếc bàn, dụng cụ bằng bạc cùng rượu ngon, những cô gái quý tộc đang ngồi trên ghế bành, trong lòng ôm một con mèo, nhẹ nhàng cười duyên, nói chuyện phiếm trước lò sưởi, hưởng thụ bữa tiệc tối tinh mỹ, làn váy thướt tha trên mặt thảm cung đình, cung nữ cổ trang cùng những nhạc công xưa, kéo nhau cùng khiêu vũ......
Đại Lận theo hắn đi lên lầu kinh ngạc nhìn thoáng qua, phát hiện nơi này chính là một phòng khách rộng lớn xa hoa, phía sau còn có phòng ngủ, phòng cho khách, quầy bar, ghế xoay chân cao được bọc da thật...... Lầu hai cùng lầu một của Đằng trạch, hoàn toàn biến thành một cung điện phong cách Châu Âu, không hề giữ lại một tia hơi thở nào của trước kia!
Cho nên hiện tại cô có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, hắn kiên trì để cô đi đến cửa sổ, chính là muốn cho cô xem nơi này đã hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không có khả năng giữ lại một hơi thở nào của Diệp Tố Tố cùng Trâu Tiểu Hàm!
Nhưng, nhiều phòng ngủ như vậy, rốt cuộc sau này hắn chuẩn bị ở lại nơi nào?
Hắn có một căn biệt thự riêng, hai căn biệt thự ở Cúc Thanh Nhã, một căn ở đại viện thị ủy, Đằng trạch, Hải Nam, cũng có ở Mỹ, trang hoàng cùng sửa sang nhiều như vậy, không cần tiêu tiền sao? Hơn nữa phần lớn những căn biệt thự này đều bị Trâu Tiểu Hàm hoặc Lâm Nhã Tĩnh đi vào, nhất định là bị cô không chấp nhận, lúc đó sửa chữa lại chẳng phải tốn kém lắm sao?
Hiện tại cô còn có thể chấp nhận hai căn biệt thự, một căn là Đằng trạch trước đây cô từng chui qua cửa sổ, giữ lại kỷ niệm trân quý nhất, vĩnh viễn sẽ không quên. Một căn khác là biệt thự của thị trưởng ở đại viện thị ủy, căn biệt thự này chưa từng bị người phụ nữ nào làm bẩn qua, cô là người phụ nữ đầu tiên đi vào ở, không có chỗ bẩn!
Về phần Cúc Thanh Nhã, tuy rằng đây là căn biệt thự tân hôn năm đó của bọn họ, hắn tự mình đón cô đến từ Giang Bắc, tính cưới cô, bởi vậy mới thiết kế bố trí đầy hoa thủy tiên trắng khiết, trước cửa trồng đầy hoa hướng dương rực rỡ, tặng cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng nơi này không hề giữ lại kỷ niệm, cũng giống với căn biệt thự riêng năm đó của hắn đã bị Trâu Tiểu Hàm làm bẩn qua, đều bị người phụ nữ khác từng làm dơ!
Bởi vậy, hai căn nhà bất động sản này cô sẽ suy nghĩ để hắn bán đi, không cần tặng cho cô. Tiền bán nhà sẽ đầu tư vào sự nghiệp của hắn, giúp hắn một lần nữa lấy lại công ty, để hắn một lần nửa khởi nghiệp.
"Có phát hiện toàn bộ Đằng trạch ngoài ô cửa sổ này, tất cả những thiết kế bài trí khác đều đã thay đổi hay không?" Hắn nhẹ nhàng vòng qua eo cô từ phía sau, cùng cô đứng ở trước cửa phòng ngủ, nhìn chăm chú vào ô cửa sổ phong cách cũ trong căn phòng được trang hoàng mới, âm thanh khàn khàn quanh quẩn nhẹ nhàng bên tai cô, "Lầu một, lầu hai, lầu ba, sân vườn, vườn hoa, sân sau, toàn bộ đều đã thay đổi, giữ lại duy nhất là hồ câu cá trước vườn, cùng ô cửa sổ trong phòng ngủ này của anh. Đại Lận em ở nơi này, sẽ cảm giác đây là một gia đình hoàn toàn mới, tất cả mọi thứ đều là mới, cho dù đi đến đâu, cũng sẽ không thấy cảnh thương tâm. Hơn nữa nơi này còn có ba chồng, mẹ chồng, ông nội, còn có tất cả những người thân thích của Đằng gia. Chờ thêm một khoảng thời gian, bác chồng ở Malaysia, chú bác ở Hongkong, sẽ bay qua tham gia hôn lễ của chúng ta, cùng với lễ tang của Đằng Vi Trì."
Đại Lận thấy hắn đề cập đến Đằng Vi Trì, quay đầu nhìn hắn, "Thật lâu trước kia Đằng Vi Trì từng lén làm giao dịch với Trâu Tiểu Hàm, không tính là hoàn toàn không có liên quan, lần này anh đoán có thể hắn ta dẫn người lên núi, tập kích bệnh viện tâm thần hay không?"
"Sẽ có." Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay buông vòng eo của cô ra, đôi mắt nhọn u ám thoáng nhìn cô tán thưởng, "Cách đây không lâu chú Hai có gọi điện thoại tới, nói rằng Vi Trì vẫn không chịu xuất hiện như cũ. Ngày đó sau khi đuổi theo chú Hai trong màn mưa một khoảng cách, bị chú Hai dẫn vào vòng vây của cảnh sát thật ra không phải là Vi Trì, mà là thuộc hạ của hắn ta. Đằng Vi Trì thật sự thì đang tìm kiếm tất cả những người xung quanh có liên quan đến chúng ta, đã sớm đi đến bệnh viện tâm thần, tính gϊếŧ chết Trâu Tiểu Hàm cũng Viên lão thái thái. Nhưng mà mặc kệ Viên lão thái thái có được chuyển đi trước đó hay không, lúc này bệnh viện tâm thần nhất định sẽ gặp nạn!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đột nhiên trở nên trầm trọng, đi ở phòng ngủ hai bước, lại nói: "Trước mắt chúng ta đợi một nhà của Tiết Hàn Tử xuất hiện, để cho mẹ Hàn Tử của em nhớ lại tình mẹ con trước kia, trước mặt truyền thông giúp em rửa sạch tiếng xấu "Con ngoài giá thú", chấm dứt hết tất cả ân oán. Bởi vậy mục tiêu kế tiếp của Đằng Vi Trì sau khi hủy diệt bệnh viện tâm thần, nhất định là một nhà của Tiết Hàn Tử!"
"Hiện tại Tiết Binh đã bị ngồi tù, một nhà của cậu cũng lang thang, nhất định sẽ mưu sinh ở một thành phố khác." Đại Lận ngồi xuống sô pha màu vàng nhạt, cố gắng hồi tưởng một số thú vui ham mê, tập tính cuộc sống của mẹ nuôi, lấy điều này mà phỏng đoán hiện tại Tiết Hàn Tử sẽ làm công việc gì, nhẹ giọng nói: "Mẹ Hàn Tử chú trọng nhan sắc cùng dưỡng sinh, cũng yêu thích đầu tư, như vậy sau khi rời khỏi Cẩm thành, hẳn là bà ấy sẽ làm công việc liê quan đến dưỡng sinh, thuận tiện chăm sóc cho bà ngoại đang bệnh nặng. Cậu thì có năng lực yếu kém, lại tự cho là mình siêu phàm, tuyệt đối không chịu làm công ăn lương, nhất định sẽ đem toàn bộ tinh lực đổ vào xổ số cùng lừa gạt người khác. Như vậy giả thiết cậu đã lén trở về Cẩm thành, làm ma cô ở các câu lạc bộ đêm, em họ cùng dì, còn có mẹ Hàn Tử, bà ngoại hẳn là cũng ở nơi gần đó, cậu sẽ đi mua xổ số, em họ sẽ đến trường, bà ngoại cần đi bệnh viện khám bệnh, mẹ Hàn Tử sẽ đi làm ở thẩm mỹ viện, đều giữ lại tin tức thân phận của bọn họ......"
"Đại Lận, giờ chúng ta đến bệnh viện tâm thần nhìn xem." Hắn có ý bảo cô đứng dậy, vươn tay lấy hai cái áo khoác, "Đêm nay chúng ta ngủ lại trên núi, ngọn núi kia có căn nhà nhỏ, hoàn cảnh cũng tốt lắm. Cố gắng, Đằng Vi Trì hoàn toàn không thể tìm được căn nhà nhỏ trên vách đá kia."
"Vâng."
Hai người đi từ trên lầu xuống, dưới lầu đã chuẩn bị ăn cơm, người một nhà của Đằng thị đã ngồi đầy đủ trên bàn tròn, mở tiệc mừng Đằng phụ ra tù.
Nếu là tiệc mừng, Đại Lận cùng Đằng Duệ Triết liền ngồi xuống bàn, uống canh bổ mà Đằng mẫu đã tỉ mỉ chuẩn bị cho bọn họ, là lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn cơm với Đằng phụ trong nhiều năm qua. Trong không khí này, mọi người đều không đề cập đến chuyện cũ thương tâm của sáu năm trước, chỉ là im lặng ăn cơm, trên mặt mang theo nụ cười.
Đương nhiên, Đằng lão gia tử cũng không có đề cập đến tiệc rượu mừng năm đó Mộ Dạ Triệt cùng Đại Lận lấy giấy chứng nhận kết hôn, chỉ là cảm thấy một cảnh này rất quen thuộc, là cảnh tượng mà ông tha thiết ước mơ. Tuy rằng năm đó ông cũng thật xem trọng tiểu tử Mộ Dạ Triệt, thiếu chút nữa liền nhận làm cháu nội của mình, nhưng dù sao cũng không phải là cháu ruột của chính mình, không phải cha đẻ của hai đứa trẻ sinh đôi, so sánh như vậy, tự nhiên ông càng thêm nguyện ý nhìn thấy Duệ Triết cùng Đại Lận đoàn viên, người một nhà hòa thuận mỹ mãn!
Hiện tại, nghe nói sau khi Mộ Dạ Triệt "Náo loạn" một lúc đã bay qua Mỹ, không bao giờ trở về chen chân vào giữa Duệ Triết cùng Đại Lận nữa, "Cao tay" mà rời đi. Người hậu bối này, thời điểm xuất hiện bốn năm trước là kinh ngạc bất ngờ như vậy, bốn năm sau rời đi, cũng không
dựa theo lẽ thường tình mà rút lui, nhất định phải náo loạn một trận giữa hai người, mới dùng phương pháp khiến mọi người nhớ kỹ mình rồi mới rời đi.
Có lẽ thời gian bốn năm này đối với hắn mà nói thật là quý giá, hắn có thói quen có Đại Lận ở bên người, có thói quen chăm sóc ba mẹ con cô, vì thế sau khi Đại Lận trở về bên cạnh Duệ Triết, quả thật hắn từng có một đoạn thời gian sa sút tinh thần, xuất ngoại đi giải sầu, nhưng tình yêu của hắn dành cho Đại Lận bao hàm nhiều điều lắm, càng thiên về thân tình hơn, làm cho hắn không đành lòng nhìn thấy Đại Lận cách hạnh phúc càng chạy càng xa, đi lên một con đường cùng với Mộ Thanh Như.
Bởi vậy hắn lựa chọn rời đi, ở phương xa yên lặng chúc phúc tiểu chất nữ hạnh phúc, tuyệt đối không quấy rầy cô.
"Thật ra vài ngày trước ở Trung Nam Hải, ông nội đã biết Dạ Triệt muốn đưa Đại Lận đến giáo đường, đồng ý với cậu ấy rồi, cùng nhau lừa cháu đến giáo đường cầu hôn." Lão gia tử ngồi đối diện với Đằng Duệ Triết vừa nói nói, nhẹ nhàng buông chiếc đũa xuống, "Nhưng Duệ Triết con không chịu phối hợp, không chịu đồng ý sắp xếp của cậu ấy. Thật ra làm như vậy cũng không có gì cả, để cho cậu ấy tự tay giao Đại Lận giao cho con, cũng chính là để cho cậu ấy hứa hẹn từ nay về sau tuyệt đối không tranh cãi chuyện tình cảm với Đại Lận, làm cũng không sai."
Sắc mặt của Đằng Duệ Triết trầm xuống, nâng mắt lạnh lùng nhìn ông nội, không nói chuyện, trực tiếp đứng lên.
Gần đây lão gia tử luôn luôn làm loạn cặp đôi uyên ương, tác hợp Đại Lận cùng Mộ Dạ Triệt, cũng không nể tình hắn là cháu đích tôn, vô tình đẩy đứa cháu này ra ngoài! Bởi vậy, khi nào thì lão gia tử mới có thể ngừng nhúng tay vào chuyện của hắn, một lòng hướng về đứa cháu nội này, khi nào thì lại cùng hắn thảo luận sự việc này!
Đại Lận thấy hắn cầm áo khoác đi hướng về phía cửa, từ chối nói chuyện cùng ông nội, bỗng nhiên lòng của cô trầm xuống, phát hiện tính tình của hắn vẫn có thể thối như vậy! Cho nên cô đứng lên mỉm cười với người nhà Đằng gia, giải thích với bọn họ hiện tại phải đi lên núi, thế này mới im lặng đi phía sau hắn, ngồi lên xe của hắn.
"Em cảm thấy Đằng lão gia gia cũng không có làm sai chuyện gì." Cô quay đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, "Chắc là anh nên tìm xem nguyên nhân từ chính mình."
"Hiện tại có muốn đến nhìn Tô trạch không?" Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng mà liếc mắt miết cô một cái, cũng không có tức giận, nhấn ga lái xe, hướng về đường lớn trước mặt, mi tâm nhíu chặt nhìn bóng đêm tối đen ngoài xe. Mấy năm gần đây hắn không có tiếp xúc gì với lão gia tử, sớm đã phai nhạt một cảnh tiệc rượu nhận giấy chứng nhận kết hôn của Đại Lận cùng Mộ Dạ Triệt bốn năm trước, nhưng lão gia tử chính là làm cho trong lòng người ta không thoải máu, biết rõ Mộ Dạ Triệt gây sóng gió, thế nhưng còn giúp Mộ Dạ Triệt lừa gạt Đại Lận!
Người ông này xem như không để người ta bớt lo lắng, chuyên môn dài tay vươn ra ngoài, một ít lời nói đại thâm tình khổ sở nghe vẫn thiếu thuyết phục!
"Quên đi, lên thẳng núi thôi." Đại Lận biết tâm tình của hắn không được tốt, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy nơi cô cùng Dạ Triệt sinh hoạt mấy năm, bởi vậy lắc đầu, từ chối trở lại Tô trạch, tựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vài tiếng sau, xe chạy trên con đường vắng vẻ lên núi, con đường này không có cây cối, chỉ có vách núi vách đá trụi lủi, một tầng sương mù mỏng manh, cùng mấy ngọn đèn đường mờ nhạt.
Xe thì dừng dưới ngọn đèn đường, bởi vậy Đại Lận có thể nhìn xuyên qua cửa kính xe, mông mông lung lung nhìn thấy vách núi vách đá không thấy vực sâu của ngọn núi, giống như lốp xe đang chạy trên vách đá, chỉ cần cô mở cửa xe là có thể ngã xuống vực sâu vạn trượng!
Vì thế cô nhìn nhìn chăm chú, phát hiện cây cối ở vách núi này sum sê, có khe núi tự nhiên, cũng có thác nước hoang dã của núi rừng, là nơi vô cùng tốt để ẩn thân nghỉ ngơi mùa hè. Hơn nữa nhìn kỹ về hướng núi rừng xa xa, có thể phát hiện phía dưới vách núi có ánh lửa đang chớp động, có chim bay cá nhảy đang rộn ràng, rõ ràng là có người xâm nhập vào nơi cư trú của chúng!
"Duệ Triết, rừng rậm dưới vách núi có người!"
"Ừ." Hắn thản nhiên đáp lại một tiếng, máy kiếm đen đặc nhướng lên, sườn mặt lạnh như băng không hề sứt mẻ chút nàu, bờ môi gợi cảm khẽ mím, mang theo chút cười lạnh, bàn tay đặt trên vô lăng đang giảm tốc độ xe, đi qua khúc cua của ngọn núi, hướng đến bệnh viện tâm thần!
Đằng Vi Trì
Mục đích đầu tiên của bọn họ hiện tại là bệnh viện tâm thần, xem xét tình hình, sau đó có khi bọn họ dành thời gian ở trong núi tìm kiếm hành tung của Đằng Vi Trì, nhân tiện nghỉ ngơi ở đây. Bởi vậy trước mắt để cho Đằng Vi Trì trèo non lội suối ở trong rừng, thưởng thức phong cảnh, sau đó, chấm dứt mạng sống của những tên khủng bố này!
Rất nhanh, bệnh viện tâm thần với cánh cổng loang lổ đã xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn, giống như dã thú ở núi rừng, bị bao vây bởi một loạt cây cổ thụ ở phía trước, mở ra miệng máu chờ du khách hướng lên núi, hắn tắt đèn xe đi, im lặng tắt máy, dừng lại ở một chỗ bí ẩn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chăm chú vào cánh cổng sắt kia.
"Bênh viện tâm thần có gì đó không thích hợp, quá mức im lặng." Đại Lận nhíu mày nhìn chằm chằm vào ánh đèn mơ màng âm thầm kia, cũng phát hiện có điều gì đó không thích hợp -- toàn bộ đèn ở bệnh viện đều bật lên, khi thì truyền đến tiếng thét chói tai của bệnh nhân, tiếng hô của kẻ khủng bố, sau đó rơi vào một mảnh tĩnh mịch. Hơn nữa, cửa bệnh viện còn có chiến sĩ cầm súng, ánh mắt của chiến sĩ lóe ra vẻ hung ác dưới ánh đèn đường, tựa như gặp người là gϊếŧ!
"Quân của Đằng Vi Trì đã đóng chiếm nơi này, địa thế nơi này hiểm trở, dễ phòng thủ khó tấn công, nối liền với rừng rậm phía sau núi, là nơi ẩn thân tuyệt hảo! Xem ra chú Hai còn cần thêm tài lực, mới có khả năng dẫn dụ thành công Đằng Vi Trì đang ẩn nấp ở nơi này!" Ngón tay thon dài của Đằng Duệ Triết nắm chặt tay lái, đôi mắt nhọn híp lại mang theo ý cười, hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm bệnh viện tâm thần ở trước mặt, "Nhất định Trâu Tiểu Hàm sẽ hối hận vì đã quen biết anh cùng Đằng Vi Trì, thế cho nên mới có thể làm cho Đằng Vi Trì tìm tới nơi này ra tay gϊếŧ người, hủy diệt chỗ an thân cuối cùng của cô ta! Nhưng Viên lão thái thái may mắn hơn so với cô ta, mấy ngày trước phát bệnh trúng gió, để Lam thị đón về Cẩm thành trị liệu, may mắn tránh thoát một kiếp này."
"Duệ Triết, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?" Đại Lận ngừng thở nhìn chung quanh, không dám thở mạnh, cảm giác hiện tại bọn họ đang xông vào hang sói, bất cứ lúc nào cũng bị bọn khủng bố bắn thành tổ ông vò vẽ. Cho nên thân hình mềm mại của cô chậm rãi hướng tới gần hắn, tránh né âm thầm cùng khủng bố ở bốn phía, cảm giác bốn phía đều có ánh mắt nhìn chằm chằm cô, khiến da đầu cô dựng thẳng, "Chúng ta không nên tùy tiện xông tới như vậy."
"Hiện tại chúng ta quay lại căn nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi." Hắn dùng cánh tay bao bọc lấy cô, đôi mắt đen bóng mang theo chút sáng rực cùng nguy hiểm, bàn tay đặt lên lưng của cô, "Long Lệ vẫn đi theo phía sau chúng ta, chúng ta chỉ cần để ý nghỉ ngơi, coi như đến khe núi du lịch, được không?"
Hắn buông cô ra, một lần nữa khởi động xe rời khỏi, quay đầu chạy đến một hướng khác, đi đến trước nhà gỗ cổ kính thanh lương yên tĩnh kia.
Nhà gỗ ẩn nấp trong rừng rậm dưới vách núi đen, phải đi qua một cây cầu treo trên thác nước chảy xiết, bởi vậy khi bọn họ đi qua cây cầu treo cũ nát lắc lư, Đằng Duệ Triết liền cắt đứt dây thừng của cầu treo, chặn lại lối vào duy nhất của nơi này với bên ngoài, mang theo Đại Lận đi trên phiến đá trơn.
Đại Lận khoác áo khoác, lờ mờ nhìn thấy một căn nhà nhỏ tọa lạc ở khe núi cùng cây cối trong màn sương lượn lờ, vị trí rất cao, cần đi một đoạn đường núi cao thấp phập phồng mới có khả năng đến được.
Hơn nữa phiến đá này rất dài, không cẩn thận đi qua, người ta liền có thể trượt chân, cơ thể sẽ quay cuồng lăn xuống vách núi. Đơn giản, hắn cõng cô, lấy tay chỉ về rừng rậm phía xa xa, bờ môi mang theo cười, tiếng nói trầm thấp hùng hậu, "Khu rừng này chưa từng bị chặt cây khai phá, là rừng rậm nguyên thủy được bảo tồn hoàn hảo nhất ở trong nước, rất nhiều nhà khảo cổ học thích tới nơi này làm nghiên cứu, ăn ngủ, nhưng thường thường kết cục bọn họ ở lại lâu chính là bị lạc đường, bị giam trong rừng rậm không đi ra được. Nhưng đối mới một số nhà thám hiểm mà nói, nơi này ngược lại là khu vườn của bọn họ, bọn họ thích tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ ở trong này, gặp được một số mạo hiểm gì đó. Đại Lận, em nhìn vài căn phòng nhỏ ở trên khe núi, trông có giống kiến trúc thời viễn cổ không? Truyền thuyết kể rằng Hạng Vũ cùng Ngu Cơ từng ở nơi này, a."
Đại Lận nhảy xuống từ trên lưng hắn, phát hiện vách đá nơi này, có căn phòng nhỏ nằm cao ngất ở phía trên vách đá, con đường duy nhất đến căn phòng nhỏ lại nhỏ hẹp, thấp thoáng nằm giữa hai nhánh cây hỗn độn, căn bản không thể đi qua.
Hơn nữa nơi này không phải là nhà gỗ, mà là hai gian phòng cổ kính bằng đá, phía trên còn treo đèn lồng, không khí trầm lặng quanh quẩn sương mù mỏng manh bên trong, lại cách biệt trên vách núi, rõ ràng vài trăm năm đã không có người ở!
Nhưng khi hắn nắm tay cô gian nan đi lên phía trên, đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề kia, trong phòng cũng đầy hoa lan, hoa thủy tiên đua hương, đồ da dụng bằng gỗ theo phong cách cổ xưa không hề nhiễm một hạt bụi! Nơi này tự nhiên không có điện, chỉ có đèn lồng Thanh Đồng ở trên cao chiếu sáng, lộ ánh sáng màu xanh, mặt trên giường có tấm ván gỗ, trên bàn có trà, có rượu, uống trà chơi đàn, cửa sổ nhỏ mở nhìn ra bên ngoài là vực sâu vạn trượng, rừng rậm mênh mông vô bờ!
Đại Lận đi trên sàn gỗ đến bên ô cửa sổ nhỏ, nhìn thấy ánh lửa vẫn chớp lên dưới rừng rậm như cũ, tiếng bước chân hỗn loạn, người của Đằng Vi Trì đang ăn ngủ trong rừng rậm nói chuyện với nhau, đốt lên lửa trại, lại không nhìn thấy trên đỉnh đầu của bọn chúng có một căn nhà đá thanh lương u tĩnh, Đằng Duệ Triết đang mang theo vị hôn thê đến nghỉ hè ở trong này, coi bọn chúng là động vật hoang dã trong vườn bách thú mà xem xét!
Mà ô cửa sổ nhỏ, chính là TV để xem vào thời điểm nhàm chán của Đại Lận!
Vì thế Đại Lận nhìn một lát, cảm giác sương mù thật dày, có chút lạnh, đóng cửa sổ lại, xoay người đi vào trước chiếc giường gỗ có treo rèm màu xanh.
Vừa rồi hắn nói truyền thuyết kể rằng Hạng Vũ cùng Ngu Cơ từng ở lại nơi này, hình như thực sự có chút cơ sở như vậy. Bởi vì tuy rằng căn nhà đá này đã được sữa chửa qua, nhưng vẫn giữ lại khung cảnh cổ kính như cũ, phía trước nhà đá dùng để ở, phía sau dùng làm phòng bếp và vệ sinh, hai phòng trước sau đều giữ lại một hơi thở cổ tình cùng luyện võ, bàn đá dùng để uống rượu đánh đàn, mặc dù đã cũ, nhưng ly nước vẫn còn có thể dùng để uống, may mắn nghỉ hè ở đây.
"Đại Lận, hiện tại đã ba giờ sáng, nên đi ngủ thôi." Hắn nhìn đồng hồ, cười đi tới, vươn tay ôm lấy Đại Lận, cởi giày của cô, cùng cô nằm trên giường gỗ, buông chiếc rèm màu xanh xuống, "Thích nơi này sao? Thật ra nơi này mới thật sự là thế giới của hai người, chỉ có anh và em."
"Vâng." Đại Lận chui trong lòng hắn, cảm giác ban đêm ở nơi này thật lạnh, có chăn cũng phải chui vào lòng hắn để sưởi ấm, "Nhưng chúng ta sẽ ở trên đỉnh đầu của Đằng Vi Trì, thậm chí, chúng ta nằm trên giường vẫn có thể nghe được bọn họ nói chuyện."
"Nhưng bọn họ sẽ không có cách nào đi lên nơi này." Hắn ôm cô vào trong ổ chăn, thân hình cao lớn uy mãnh to gấp đôi người thân thể mềm mại của cô, dễ dàng bao trùm lấy cô, khảm chặt cơ thể nhỏ bé của cô dưới cơ thể của mình, bàn tay lại dao động ở trên người cô, bờ môi lại dán vào vành tai phát ra âm thanh gợi cảm, lại thật sự là ôm cô nằm ngủ, "Mặc dù là súng đạn, cũng không bắn đến nơi này, bởi vậy Đại Lận, chúng ta muốn làm cái gì liền có thể làm cái đó, bọn họ không nghe được. Nhưng mà, hiện tại chúng ta đi ngủ, thời gian không còn sớm nữa, nhé?"
Đại Lận chui trong lòng hắn, rụt lui thân thể, càng thêm dính chặt vào hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
---