*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một mình Cổ Dư đi đến sân bay, nhưng lúc cô đi đến sảnh chờ, đột nhiên phía sau có một đoàn người du lịch đuổi thời gian, ít nhất có hai mươi mấy người, dưới sự dẫn dắt của nữ hướng dẫn viên du lịch mà chạy thẳng về phía trước, lập tức gạt cô ra một bên:
"Hướng dẫn viên, rõ ràng cô nói sẽ không muộn, giờ lại đến muộn!" Đoàn du lịch đang lớn tiếng ồn ào, "Cô làm chúng tôi trễ giờ, chúng tôi sẽ phản ánh đến công ty du lịch!"
"Không có muộn, không có muộn, chúng ta chạy nhanh là có thể vượt qua, mau lên, đừng nói gì nữa!" Nữ hướng dẫn viên du lịch lanh lợi xinh xắn cũng đang chạy hồng hộc, đột nhiên chạy vài bước đến ôm chân của nhân viên kiểm vé, khóc òa một tiếng, "Van xin cô, để máy bay chậm lại một phút thôi, chỉ một phút thôi, tôi có khách du lịch ngồi nhầm máy bay rồi, phải để ông ấy xuống dưới, nếu không ông ấy sẽ bay đến Dubai, mà nhà lại ở Thụy Sĩ."
"Thật xin lỗi, cửa lên máy bay đã đóng."
"Nhưng ông ấy là một người mù." Nữ hướng dẫn viên vẫn tiếp tục ôm chân của nhân viên kiểm vé không buông, hai mắt lén nhìn thời gian máy bay cất cánh ở trên màn hình lớn, phát hiện còn có ba phút, vội vàng tiếp tục "Khóc", "Hai mắt ông ấy không nhìn thấy, nếu tiếp tục để ông ấy bay đến Dubai, ông ấy sẽ chết đói, sẽ chết khát, tôi không chịu nổi trách nhiệm này, sân bay các cô cũng không nhận trách nhiệm này đúng không? Ôi, Sammir đáng thương của tôi, làm sao ông lại lên nhầm máy bay chứ......"
"Mà hành khách bay đến Thụy Sĩ, làm sao có khả năng nhân viên kiểm phiếu ở cửa lại để cho ông ta lên maý bay đi Dubai chứ?" Nhân viên kiểm vé nghi ngờ.
"Cái này......" Nữ hướng dẫn viên ngừng "Khóc", cũng phát hiện lỗ hổng này, đôi mắt to giảo hoạt di chuyển vòng quanh, bỗng nhiên lại bắt đầu kêu rên, "Bởi vì ông ấy mua nhầm vé máy bay, mua vé máy bay đi Dubai, mà thật ra nhà của ông ấy ở Thụy Sĩ...... A, không kịp giờ rồi, tôi phải có trách nhiệm với khách của mình, van xin các anh......"
Cô gái càng khóc lớn hơn hướng về cửa lên máy bay, trước mặt mọi người mà khóc rống không ngừng, không ngừng phất tay với bên trong, "Sammir, ông xuống đi! Mau xuống đi! Ông bay qua Dubai sẽ bị chết vì đói, hơn nữa vô cùng có khả năng bị bão cát bụi cuốn đi, bởi vì ông chỉ có một mình lại còn mù, hơn nữa đầu óc lại lãng đãng tuổi già......"
"Hành khách bên cạnh thấy cô than thở khóc lóc, cũng đều bắt đầu đồng tình với cô, giúp cô xin với nhân viên sân bay, "Nếu vị khách kia có tĩnh lãng đãng của tuổi già, vậy để cô ấy dìu ông ta đi xuống đi, nếu không xảy ra chuyện, sân bay các anh phải chịu trách nhiệm."
"Đúng vậy, dù sao máy bay tối nay cũng thường bị delay, thường xuyên trễ đến hai ba tiếng, thành chuyện thường ở phường rồi, như vậy đối với sân bay mà nói, chậm năm phút hẳn là chuyện nhỏ, mà mạng người quan trọng, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm này......"
"Không cần năm phút, chỉ cần một phút thôi!" Nữ hướng dẫn viên thấy mọi người đồng tình với mình, vội vàng lấy tay lau chút nước mắt, vươn một ngón tay, "Một phút đồng hồ là ok rồi, hiện tại chỉ cần kiểm vé là được!"
"Được rồi." Nữ nhân viên kiểm vé đang hướng về phía trước xin chỉ thị thông qua bộ đàm, ôn hòa đồng ý, xoay người lần nữa mở cửa lên máy bay, "Hiện tại cô có thể đi vào, tìm được người lập tức đi ra, máy bay đang chờ cất cánh."
"Ừ được." Nữ hướng dẫn viên du lịch đáng yêu gật đầu liên tục, vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, chính mình không có đi vào trước, mà là vẫy vẫy cờ du lịch trong tay mình, để đội ngũ phía sau đi vào cửa lên máy bay, "Mọi người đi lên trước, sau đó thông báo Sammir xuống dưới, tôi ở đây chờ ông ấy. Ôi, chân đau quá......" Cô vỗ vỗ bàn chân của mình, làm ra vẻ thống khổ, "Vừa rồi giống như bị trật chân, ôi đau quá, hình như không thể đi được...... Mọi người lên trước đi, gọi Sammir xuống."
"Cái này......" Nữ nhân viên kiểm vé bị một màn này của cô biến thành dở khóc dở cười, cũng không ngăn cản đoàn du lịch hai mươi mấy người kia đang chen chúc qua cửa kiểm vé, mà để bọn họ đuổi kịp thời gian lên máy bay.
chút, lại không nói một câu xin lỗi nào, cũng không quay đầu lại đuổi theo máy bay.
Mới đầu cô cũng không để ý quá, nhưng đến bây giờ cánh tay vẫn đau, thật có thể bị liệt luôn, khiến cô bắt đầu suy nghĩ có nên đến bệnh viện làm kiểm tra hay không. Người nào vậy, phạm vi sân bay rộng vậy, sao lại cố ý đụng vào người cô?
Cố ý đụng lên người cô?
Cô giật mình, thế này mới nhớ tới cái gì, vội vàng mở túi xách của mình ra nhìn nhìn, phát ra một tiếng thét chói tai từ cổ họng!
Người đàn ông nước ngoài chết tiệt, hắn ta lại móc trộm tiền cùng điện thoại của cô!
"Tina!" Cô đứng dậy bắt đầu chạy như điên, kéo túi hành lý chạy thẳng ra phía cửa lên máy bay, "Từ từ...... Không thể để anh ta lên máy bay, anh ta đã trộm tiền cùng điện thoại của tôi! Mau ngăn anh ta lại! Túi tiền của tôi nằm trong tay anh ta!" Cô tức giận đến phát run!
"Tiểu thư, máy bay đã bắt đầu cất cánh, xin đừng quấy nhiễu công việc của chúng tôi." Nhân viên trực sân bay trực tiếp xem cô cùng một giuộc với nữ hướng dẫn viên du lịch kia, cho rằng cô cũng có ý đồ kéo dài thời gian cất cánh, mỉm cười ngăn cô lại: "Sân bay chúng tôi có văn bản quy định rõ ràng......"
"Anh ta trộm ví tiền cùng hộ chiếu của tôi rồi! Thêm điện thoại nữa!" Cổ Dư tức giận đến phát run, căn bản không muốn nghe những văn bản quy định này, hai mắt đã bắt đầu bốc hỏa, "Nếu không có ví tiền cùng hộ chiếu, tôi không lên máy bay được, sân bay các người xuất hiện kẻ móc túi, các người lại ở đây nói văn bản quy định rõ ràng! Cánh tay của tôi bị anh ta đụng thiếu chút nữa gãy rồi!"
Cô lấy tay đỡ lấy cánh tay bị thương của mình, lửa giận một trời mà quay đầu nhìn nữ hướng dẫn viên du lịch tên Tina này, "Vừa rồi là cô mang một đám người bọn họ chạy về phía tôi, không phải là cô cũng nên có trách nhiệm giúp tôi tìm lại tiền cùng hộ chiếu của mình chứ? Các người vì muốn đuổi kịp thời gian lên máy bay, lại chạy thẳng về phía trước, thậm chí là trộm ví của tôi! Trong ví của tôi có toàn bộ thẻ cùng tiền mặt, cùng chứng minh thư, hộ chiếu, vé máy bay, bây giờ làm sao tôi lên máy bay đây?"
"Cái này......" Nữ hướng dẫn viên du lịch tên Tina buông cây cờ đang giương cao trong tay xuống, đôi mắt xinh đẹp với hàng mi dài di chuyển vòng vo, nhìn quanh khu vực kiểm tra an ninh, "Tiểu thư, cô xác định là người của chúng tôi trộm đồ của cô sao?" Làm sao lại xảy ra loại chuyện này! Vừa rồi cô dẫn đoàn du lịch thế nhưng lại có kẻ trộm chuyên nghiệp ở trong đó! Không thể nào!
"Lập tức gọi anh ta xuống máy bay!" Cổ Dư ra lệnh, "Hiện tại các người đang làm trễ hành trình của tôi!"
"Nhưng máy bay đã muốn cất cánh." Nữ hướng dẫn viên du lịch nhìn cô áy náy, khuôn mặt cũng chứa sự phẫn nộ tương tự, "Nếu thật sự là người của tôi trộm ví tiền của cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà hiện tại điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là xem lại camera an ninh, chứng minh đoàn của tôi trộm ví của cô. Giờ máy bay đã cất cánh, không có khả năng dừng lại, bởi vậy chúng ta chỉ có thể làm như thế. Nếu thật sự có tên trộm này, tôi sẽ tìm được anh ta bắt anh ta nhổ ra toàn bộ!"
Dứt lời, cô đã bắt đầu chủ động tìm nhân viên sân bay giải thích tình hình, yêu cầu được xem camera theo dõi, cùng với báo cảnh sát, thái độ xử lý vô cùng tốt.
Một lát sau, Cổ Dư ngồi ở phòng theo dõi camera của sân bay nhìn hình ảnh kẻ trộm móc túi cô, chỉ thấy trong pha quay chậm, một người đàn ông ngoại quốc to lớn cố ý hung hăng đụng vào Cổ Dư, sau đó khi Cổ Dư bị đau, thừa dịp vét sạch túi xách của cô, sau khi lấy trộm xong, lập tức nhét vào trong áo khoác, sau đó hòa vào dòng người chen chúc qua cửa kiểm vé.
Tina
"Là Rock, anh ta đã bay qua Dubai." Nữ hướng dẫn viên du lịch tên Tina áy náy, nhìn Cổ Dư, "Cổ tiểu thư, thật có lỗi, hôm nay khiến cô chậm trễ lên máy bay. Chuyện này tôi sẽ hoàn toàn phụ trách, ngày mai tôi bay qua Dubai một chuyến, giúp cô lấy lại ví tiền cùng hộ chiếu." Cô vừa nhìn cánh tay bị thương của Cổ Dư, "Giờ tôi cùng cô đi gặp bác sĩ được không? Theo tôi thấy cô bị thương không nhẹ."
"Sân bay có phòng y tế, trước mắt có thể kiểm tra cho Cổ tiểu thư ở phòng y tế." Nhân viên sân bay ở bên cạnh cười nhắc nhở, "Phòng y tế ở sân bay chúng tôi có thể kiểm tra miễn phí cho Cổ tiểu thư, chuyện vừa rồi thật có lỗi."
Cổ Dư thấy thái độ của mọi người hiền lành, chính mình cũng không tiện quở trách nữa, liền gật gật đầu, tạm thời gác lại chuyến du lịch của chính mình.
Kết quả kiểm tra ở phòng y tế là cánh tay của Cổ Dư có vết rạn rất nhỏ, sau khi băng bó không nên mang vác nặng, cần nghĩ ngơi, vì thế Cổ Dư đi ra sân bay, cùng Tina đứng ở cửa, không biết hiện tại nên đi đâu.
"Cổ tiểu thư không có nơi nào để đi sao?" Tina quay đầu hỏi cô, phát hiện cô có tâm sự thật mạnh, hơn nữa trên mặt thật mê man, liền cười thiện cảm mà nói: "Trong khoảng thời gian này, Cổ tiểu thư có khả năng cần làm chứng minh thư tạm thời, tôi giúp cô vậy, đây là sở trường của tôi. Hiện tại tôi muốn về nhà, có muốn tôi đưa cô đi một đoạn hay không?" Cô lấy tay chỉ chỉ chiếc xe du lịch ở trước mặt, "Đây là xe của công ty, vừa rồi tôi dùng xe này để chở đoàn du lịch kịp giờ lên máy bay, khách khen kỹ thuật lái xe của tôi rất tuyệt! Bởi vì lúc ấy không kịp thời gian, tôi không ngừng vượt qua hai chiếc xe, ha ha......"
Hiện tại quả thật là Cổ Dư không có nơi đi, liền hỏi cô gái này: "Nhà của cô ở đâu? Giờ ví tiền cùng hộ chiếu chứng minh thư của tôi bị người của cô ăn trộm, tôi hẳn là nên ở cùng một chỗ với cô, cho đến khi cô lấy lại ví tiền cùng hộ chiếu cho tôi. Hoặc là, cô nói địa chỉ công ty của cô cho tôi biết."
"OK, không thành vấn đề." Cô gái sảng khoái đồng ý, đặt mông lên ghế điều khiển, nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, ba của tôi đã hối thúc tôi đi về rồi. Cổ tiểu thư, cô ngồi ghế phụ đi, thắt dây an toàn vào, tiếp theo có khả năng tôi sẽ đua xe......"
Cổ Dư thắt dây an toàn, cũng hạ cửa kính xe xuống, hóng gió lạnh, nhìn cảnh ngoài xửa xe: "Sau này tôi gọi cô là Thị Na nhé, đồng âm với tên tiếng Anh của cô. Hi vọng cô mau chóng giúp tôi lấy lại ví tiền cùng hộ chiếu, đừng làm chậm trễ chuyện của tôi."
Tina lái xe ngày càng nhanh, không ngừng đi xuyên qua dòng xe cộ, nhưng thân xe lại vô cùng ổn định, cho thấy kỹ thuật lái xe rất tốt, "OK liền, ngày mai tôi bay qua Dubai một chuyến, bắt cái tên khốn đó, tuyệt đối không để lại chỗ
trong khu nhà giàu. Khu biệt thự ven biển này, ai không có vài tỷ là không thể ở được."
Tina chậm rãi dừng xe ở một chỗ tối trước biệt thự ven biển, nhẹ giọng thở dài, "Nói nhỏ thôi, ba của tôi không thích tôi lái xe công ty lại đây. Hôm nay tôi vì đưa Cổ tiểu thư mới lén lái đến đây."
Cổ Dư gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, mở cửa xuống xe.
Thì ra Thị Na này là thiên kiêm tiểu thư gia đình bạc triệu, ngoài biệt thự lớn, còn có tập đoàn của gia tộc! Quả nhiên là không thể nhìn mặt bắt hình dong, thiếu chút nữa cô lại đem Thị Na trở thành một hướng dẫn viên du lịch hết ăn lại uống, cái dáng vẻ kêu khóc ôm đùi nhân viên kiểm vé kia thật đúng là giống cô như đúc......
"Ba, con đã về." Thị Na mở cánh cổng sắt màu trắng ra lặng lẽ đi vào biệt thự, mang Cổ Dư đi qua hồ phun nước, cười cười với người đàn ông trung niên đứng ở cửa, "Ba, con dẫn theo người bạn trở về."
Người đàn ông trung niên đứng thẳng, nhưng có thể thấy được ông ăn mặc chỉn chu, thân thể cao lớn, đôi mắt đang đánh giá Cổ Dư, "Thiếu gia không thích để người lạ tùy ý ra vào biệt thự."
Thiếu gia?
Cổ Dư chấn động, vội vàng nhìn về phía Thị Na, đem phủ định toàn bộ phỏng đoán của cô lúc trước, "Thì ra căn biệt thự này không phải......" Của Thị Na.
Thị Na cười gật gật đầu: "Cổ tiểu thư, tôi cũng chưa nói căn biệt thự này là của tôi nha. Thời gian trước thiếu gia mua căn biệt thự này, nói ba tôi lại đây làm quản gia, bởi vậy tôi cùng ba dọn về đây, có nhà mới. Cổ tiểu thư, giờ tôi cũng chưa thích ứng với căn nhà mới này, bởi vì mọi chuyện đều phải chú ý, vừa không được ồn ào để chủ nhân nghỉ ngơi, lại không thể ngồi trong phòng khách......"
"Thị Na, nữ chủ nhân đang nghỉ ngơi ở trên lầu, đừng có ồn." Người đàn ông tuổi trung niên lớn tiếng quát con gái, ánh mắt lợi hại vẫn đang đánh giá Cổ Dư như trước, "Con đã đem bạn về đây, vậy để cô ấy ở lại một đêm đi, giờ đi về phòng, đừng để nữ chủ nhân nhìn thấy cô ấy."
Cô vỗ vỗ miệng mình, rốt cuộc biết mình lỡ miệng tám chuyện, hối hận nhìn Cổ Dư, "Cổ tiểu thư, cô coi như vừa rồi tôi chưa nói gì. Vừa rồi lỡ nhanh mồm nhanh miệng, phạm lỗi lớn, ba sẽ đánh chết tôi mất."
Cổ Dư cười một cái, "Tôi có thể không nói ra, xem đây là bí mật." Đàn ông có tiền có thế, có ai mà không gái gú bên ngoài? Cho dù là hình tượng chính trị có tốt như thế nào, như Mộ Dạ Triệt là bạch mã hoàng tử trong mắt trong lòng các cô gái, không phải cũng làm theo nuôi dưỡng Lâm Nho Nhỏ ở bên ngoài sao?
"Tôi có thể đi xung quanh một lát được không? Phong cảnh nơi đây rất đẹp." Cô chỉ bờ biển ở cách đó không xa, muốn đi dạo ở bờ biển một chút, "Không khí ở bờ biển thật tươi mát, cảm giác thật thoải mái."
Thị Na đang kéo túi hành lý vào phòng của mình, xoay người lắc đầu liên tục, "Đương nhiên không thể, cô không thấy chủ nhân đang xuống lầu, chuẩn bị đi dạo trên bờ biển sao? Bờ biển bên kia là nơi để cho cô gái này hóng gió ngắm cảnh, không ai có thể đi đến, nếu không ba tôi là quản gia sẽ bị thất trách, không có chăm sóc chủ tốt."
Chỉ thấy phòng của người làm cùng sân trước có một cái hành lang thật dài, có thể nhìn thấy chủ nhân đang bước xuống cầu thang, tiện để chủ nhân gọi người làm. Giờ phút này Cổ Dư nhìn thấy một cô gái mềm mại đang kéo váy ngủ thật dài bước xuống cầu thang, cánh tay trắng nõn còn gắn kim tiêm, đang chuyền nước, bên cạnh có nữ y tá giúp cô nâng bình nước, dặn cô xuống lầu cẩn thận.
Bởi vì đưa lưng về phía cô, Cổ Dư không nhìn rõ mặt cô gái, nhưng cảm thấy bóng dáng của cô gái này quen mắt vô cùng, tựa như gặp qua ở nơi nào. Truyện up tại truyenwiki1.com, editor: Ramsessivy.
"Lâm tiểu thư, tôi giúp cô lấy tấm chăn." Nữ y tá bên cạnh cô gái nói dịu dàng, nghiêng người khoác tấm chăn, để cô gái phối hợp dừng bước, sau đó quay đầu cười nói: "Bác sĩ dặn cô không thể trúng gió, nếu không di chứng sau vụ tai nạn xe thật sự nghiêm trọng, nhẹ thì phong thấp, nặng là tê liệt, không thể xem thường. Hơn nữa cô mới hạ sốt, gió biển lại mạnh, một khi cô bị ngấm lạnh, thiếu gia lại trách cứ chúng tôi. Vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại tới, xe của ngài ấy đang trên đường đến nơi này, lập tức đi ra. Cô có muốn đi từ từ cho tốt không?"
Cô gái cười ôn nhu, khoác áo khoác tiếp tục đi phía trước, xem ra là cố ý đi đến bờ biển, chờ đợi thiếu gia đã cứu cô trên bờ biển.
Cổ Dư nhìn thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại của cô gái đang dần dần đi xa, đang chậm rãi hấp thu những lời y tá nói vừa nãy, nhấm nuốt từng câu chữ, hình thành một tin tức quan trọng. Lâm tiểu thư? Vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ? Bóng dáng mềm mại này lại quen thuộc như vậy?
Không phải khéo vậy chứ! Cô gái được bao dưỡng đúng là Lâm Tiêm Tiêm?!
---
truyenwiki1.com 16/11/2020