Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 256: ngoại truyện 027: thì ra hai người không chia tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy

"Mục đích cuối cùng của anh, không phải là muốn lựa chọn một trong hai chị em tôi làʍ ŧìиɦ nhân của mình, sau đó để chị em chúng tôi trở mặt thành thù sao?!" Lâm Tiêm Tiêm nũng nịu hô lớn với hắn, bỗng nhiên nghiêng người qua ôm cổ vòng sau lưng hắn, đem mặt mình nhẹ nhàng dán lên cánh tay của hắn mà vuốt thẳng, tiếng nói chứa đầy sự không buông, "Hiện tại mục đích của anh đã đạt được, anh thành công để Lâm Nho Nhỏ xem tôi là kẻ địch, phản bội chị em của mình, bởi vậy tôi không thể xuất ngoại thì có thể làm sao bây giờ! Dạ Triệt, anh cứu tôi hai lần, vì sao nhất định phải làm như vậy? Tôi đang chậm rãi có thói quen ở chung cùng anh, anh lại lạnh lùng như trước......"

Mộ Dạ Triệt cũng không có đẩy cô ra, mà là mặc cô ôm lấy tấm lưng của hắn, cho phép cô dán khuôn mặt của mình trong lòng hắn, hạ mắt, phát ra âm thanh cười lạnh băng hàn từ trong cổ họng: "Nghe đây, đừng có ý đồ xuất ngoại chạy trốn nữa! Từ giờ trở đi, không có sự cho phép của tôi, chỗ nào cô cũng không được đi! Ngày mai đến tòa thị chính, tôi sẽ sắp xếp cho cô một vị trí."

Lâm Tiêm Tiêm giật mình ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, nửa mừng nửa kinh ngạc mà nhìn hắn, trong ánh mắt ôn nhu vẫn nhè nhẹ ngấn lệ mà chớp động như cũ, cũng là nói: "Mộ thiếu gia, hiện tại Amy đã biết mối quan hệ giữa tôi và anh, nhất định sẽ trả thù tôi, bởi vậy từ giờ trở đi, xin hãy chấm dứt trò chơi này. Tôi xin anh hãy buông tha chị em chúng tôi, đừng để chúng tôi càng lún càng sâu."

Mộ Dạ Triệt có tâm sắp xếp công việc ở tòa thị chính cho cô, đem cô trở thành người phụ nữ của hắn, hành động này xác thực khiến cô mừng rỡ như điên, nhưng đồng thời cô cũng biết, đây lại là một cạm bẫy ngọt ngào! Cô thích Mộ Dạ Triệt của những ngày im lặng ở chung cùng cô ở biệt thự ven biển, ôn nhu, phong nhã, chân thật, nhưng không thích dáng vẻ giận dữ âm tình bất định của hắn! Đó cũng không phải là hắn!

"Bởi vậy cô vẫn lựa chọn yêu thương nhung nhớ?" Mộ Dạ Triệt cong môi cười châm chọc, nhắc nhở cô còn đang gắt gao ôm thắt lưng của hắn, tham lam lưu luyến nằm trong lòng hắn, quả thật là giả vờ đứng đắn, âm trầm cười lạnh: "Đến tòa thị chính, hoặc là trở lại biệt thự ven biển, cô chỉ có một lựa chọn! Nghe chưa?"

Thế này Lâm Tiêm Tiêm mới buông tay mình ra, chậm rãi ngồi dậy từ trong lòng hắn, nhìn hắn không rời, nhưng cũng không có làm ra lựa chọn, mà là vươn tay mở cửa xe ra, nói dịu dàng: "Cái nào tôi cũng không chọn. Vừa rồi là tôi muốn đòi anh cái ôm đầu tiên cũng là cái ôm cuối cùng, sau này tôi sẽ không gặp lại anh nữa, xin Mộ thiếu bảo trọng!"

Cô mở cửa xuống xe, đem hai chân chạm xuống mặt đất, quay đầu mỉm cười vẫy tay với hắn, xem ra thật sự tính xa hắn.

Mộ Dạ Triệt ở trong xe nhìn cô, vừa không giữ lại, cũng không kéo cô trở về, đôi mắt u ám lóe ra ánh sáng sắc nhọn, để lại cho cô một câu cuối cùng: "Ngày mai tòa thị chính sẽ sắp xếp cho cô một vị trí, thư ký sẽ chuẩn bị sẵn quần áo cho cô. Nếu ngày mai không thấy cô xuất hiện, sau này cô cũng không cần phải hiện thân!"

Lâm Tiêm Tiêm cắn môi một cái, vội vàng lui người qua bên để xe hắn đi qua, nhìn theo xe hắn tuyệt trần rời đi trước mặt mình.

Lâm Tiêm Tiêm

Người đàn ông này lại đang giận, cô nên làm cái gì bây giờ?

Lần này trở lại nội thành, cô cũng không có trực tiếp ngả bài với Lâm Nho Nhỏ, không có báo cho biết mối quan hệ giữa mình cùng Mộ Dạ Triệt, là tự Lâm Nho Nhỏ điều tra ra, cướp thời gian trước khi cô bay qua Nhật Bản, tìm đến phóng viên để vạch trần cô! Thật ra cô không muốn trở mặt thành thù với chị của mình, cô chính là lợi dụng hai lần Mộ Dạ Triệt ra tay cứu mạng, đến gần Mộ thiếu gia này, để Lâm Nho Nhỏ cắt đứt đi toàn bộ niệm tưởng, thấy rõ sự thật!

Nhưng mà kế hoạch lại không nghĩ rằng cô thật sự rung động có tình cảm với Mộ Dạ Triệt, Mộ Dạ Triệt lại khi rất tốt với cô, khiến cô không quản được tâm của mình, bắt đầu dần dần tham luyến ấm áp trên người hắn, ngày đêm nghĩ về hắn......

---

Cổ Dư

Cổ Dư ở khách sạn bị đồng nghiệp hung hăng gọi món, ăn ăn, uống uống, thiếu chút nữa gọi sạch những món ăn đặc sắc cùng thức uống ở nơi này.

Đồng thời Cổ Dư cũng bị bọn họ chuốc rượu, gương mặt uống đến đỏ bừng, vẫn chạy đi WC, nhưng mà cô uống ngàn ly không say, căn bản không có khả năng bị mấy người đồng nghiệp có ý đồ này chuốc say, vẫn như cũ mà có thể đọc rõ ràng từng câu chữ hát karaoke, đi đường, trả tiền.

"Năm vạn tám ngàn tệ?" Giờ phút này cô đang vỗ vỗ tờ giấy vào mặt bàn lễ tân, để nữ nhân viên phục vụ tính lại một lần, phát ra âm thanh hoảng sợ: "Một con baba hơn một vạn tệ, các người giật tiền à?"

Cô trừng cặp mắt mèo của mình, thiếu chút nữa bị tờ hóa đơn này chọc tức đến tắc nghẽn cơ tim! Ngoài một con baba giá hơn một vạn, còn lại vây cá cũng giá trên trời, chia đều năm ngàn tệ cho một con tôm hùm lớn......Đồng nghiệp của cô còn gọi mao thai* quý nhất (*tên món ăn), mang theo toàn bộ người nhà bà con bạn hữu lại đây ăn, thuận tiện đóng gói mang về một phân để ăn khuya!

"Hô......" Cô tức đến vỗ ngực, cực lực, cực lực nhịn xuống lửa giận trong lòng, tận mắt nhìn nữ nhân viên tính toán lại cho cô, cuối cùng đẩy tờ hóa đơn đến trước mặt cô một lần nữa, "Tiểu thư, tổng cộng là năm vạn tám ngàn chín trăm sáu mươi ba tệ. Cô muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"

"Quẹt thẻ có được giảm giá không?" Giờ phút này Cổ Dư đã muốn cắn gãy răng, cố gắng nhịn xuống lửa giận!

"Nếu là thẻ VIP của chúng tôi, chúng tôi có thể giảm giá 9%. Những thẻ khác thì không thể." Nữ nhân viên ngọt ngào mỉm cười.

9%?

Cổ Dư vươn hai ngón tay, ngón tay dài nhỏ đang run run rất nhỏ ở trước mặt, tỏ vẻ cô còn đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. 9% có thể giảm được bao nhiêu tiền? Giảm được sáu mươi ba tệ lẻ này sao? Dựa vào đâu, lần này cô tiêu xài rủi ro rất lớn, quả thật bị mấy người này ăn uống như giựt tiền!

"Thư ký Cổ, đang thanh toán à." Mấy cô bạn đồng nghiệp đi toilet xong, vừa dùng khăn chùi tay, lại tò mò đi tới phía cô, lại thuận tay cầm một quả trái cây ở quầy phục vụ, cắn một ngụm, cười cười: "Ưm, hương vị không tồi...... Vậy khoan thanh toán đã, cho phòng chúng tôi 50kg quả này đi, bọn họ hát mệt có thể ăn thêm chút, sau đó thư ký Cổ hãy tính tiền ~ tôi sợ trên đường đi bọn họ còn cần món này......"

Một hai quả này tầm một trăm tệ, một kg chính là một ngàn tệ, năm mươi kg là bao nhiêu? Những người này ăn no bụng còn có thể nhét nổi sao! Hay là muốn gói lại mang về?

Đôi mắt mèo của Cổ Dư lóe ra ánh sáng đau lòng nhân dân tệ, vươn tay cướp rổ trái cây trong tay đồng nghiệp, đem tờ hóa đơn đặt trước mặt, cắn răng mỉm cười với những người đồng nghiệp: "Nghe rõ đây, ngoài những món trên bàn cơm, đồ ăn ở trên bàn, cũng chính là những món mà mọi người đụng đũa, tôi sẽ thanh toán, những thứ khác hình như không phải của tôi! Nhất là những món mà mọi người gọi phần thứ hai để mang về, ai ăn thì người đó trả!"

---

Bàn tay hung hăng vỗ lên mặt bàn một cái, quay đầu để nữ nhân viên tính lại giúp cô một lần nữa: "Ngoài những phần thứ hai đóng gói mang về, còn lại là bao nhiêu?"

"Tiểu thư, là hai vạn sáu ngàn một trăm tệ......"

"Tôi đây thanh toán hai vạn sáu ngàn một trăm tệ, còn lại cô đi tìm bọn họ mà tính tiền!" Lần này Cổ Dư sảng khoái lôi thẻ của mình ra, đưa cho nữ nhân viên đi quẹt, cũng nhấn mật mã quen thuộc, "Nhớ rõ ghi hóa đơn cho tôi!"

"Thư ký Cổ, sao cô có thể như vậy được?" Thế nhưng lại để chính bọn họ trả một nửa hóa đơn! Bọn họ đóng gói một phần vây cá mập về ăn thì làm sao, có mời khách kiểu này sao! Nữ đồng nghiệp ở phía sau gấp đến mức kêu to, chột dạ dậm chân, "Là thư ký Cổ cô mời khách, thế nhưng lại để chúng tôi đi trả ba vạn tệ kia ~ hơn ba vạn cũng quá nhiều! Sao cô có thể như vậy được!"

"Thật xin lỗi, bổn tiểu thư cứ như vậy đó." Cổ Dư lấy lại thẻ của mình, sảng khoái cười với đồng nghiệp, "Nếu thấy tiếc, lần sau đừng có gọi những món đắt tiền như vậy! Không theo nổi, cô chào mọi người giùm tôi một tiếng, tôi có việc đi trước, để bọn họ chơi cho vui vẻ!"

Cô nâng cằm lên, mặt cười, cầm túi xách xoay người đi ra ngoài.

Một đám ăn tạp, gọi món đến hơn năm vạn tệ cũng không sợ chính mình chống đỡ không được!

Cô nhanh chóng bắt xe đến quán bar, tính gặp Dạ Triệt cùng cháu trai, nhưng ở cửa quán bar, cô bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm cũng bắt xe đến nơi này, đang thẳng hướng đi vào con ngõ nhỏ! Một cảnh này khiến cô dừng lại bước chân!

Mà trong con ngõ, có một chiếc xe đậu ở nơi nà, dãy số xe rất quen thuộc, thân xe màu đen chính là chiếc Phantom mà sáng nay cô đi -- cũng chính là xe của Mộ Dạ Triệt!

Chỉ thấy sau khi Lâm Tiêm Tiêm ăn mặc mộc mạc tiến vào con ngõ nhỏ, trực tiếp ngồi lên xe của Mộ Dạ Triệt, hai người ở trong xe nói chuyện với nhau một láy, Lâm Tiêm Tiêm liền xuống xe. Dạ Triệt thì tuyệt trần lái xe rời đi, để lại Lâm Tiêm Tiêm đứng tại chỗ mà lưu luyến không rời nhìn về phương hướng hắn rời đi......

"Thì ra hai người không có chia tay." Cổ Dư bị một cảnh trước mắt mà cả kinh trợn mắt há miệng, đến gần bên này một hai bước, nhìn bóng dáng tiêm gầy của Lâm Tiêm Tiêm. Nếu Mộ Dạ Triệt chưa chia tay cùng Lâm Tiêm Tiêm, vậy vì sao còn muốn làm chuyện vợ chồng với cô lúc ở trên xe? Chẳng lẽ hắn đem cô trở thành đối tượng để phát tiết tức giận?!

Suy nghĩ như vậy khiến mặt cô biến sắc, vội vàng đem thân mình trốn vào một góc, chờ Lâm Tiêm Tiêm đi qua bên cạnh cô.

Mộ Dạ Triệt chết tiệt này rốt cuộc đang làm cái gì?! Nếu hắn tuân thủ quy định của hợp đồng, chính là giả kết hôn cùng cô, vậy đừng có phi lễ với cô ở trên xe! Vốn cô còn tưởng rằng, hắn có hứng thú với cô mới cởi sạch áo quần của cô! Thì ra là hắn đang phát tiết tức giận lên người cô, ngạo mạn bá đạo mà thôi!

"Tên khốn nạn này!" Cô nhỏ giọng mắng một câu ở trong góc, dùng nắm đấm đâm thật mạnh lên tường, sau đó dùng chân đá, "Sao anh có thể đối xử với em như vậy!"

Lâm Tiêm Tiêm có tâm sự thật mạnh cũng chậm rãi rời đi, ngồi trên xe taxi, nghênh ngang mà đi, cũng không nhìn thấy Cổ Dư trong đêm đen.

---

Cổ Dư

Trong quán bar, Lãnh Đông Húc uống một hai ly rượu, sau đó kêu nhân viên phục vụ gọi xe cho hắn, tính quay về Mộ trạch.

Nhưng khi hắn đi đến cửa quán bar, lại phát hiện Cổ Dư ngồi xổm tức giận trong một góc, đôi tay đã muốn nhổ sạch hoa cỏ trong bồn hoa, túm quá chặt chẽ những cây hoa đáng thương kia. Vốn hắn định lên tiếng kêu cô, nhưng đột nhiên cô gái này lại một cước đá lên tảng đá bên cạnh bồn hoa, làm cho mũi chân của cô sinh đau, "Anh là đồ chết tiệt, anh nói để cho em nghe lời, hiện tại lại đi trêu chọc tiểu tình nhân của mình!"

Sau đó bởi vì dùng sức quá mạnh, các ngón tay của cô cũng kêu "Răng rắc" một tiếng, đóa hoa rớt xuống từ không trung, giống như đầu của Lâm Tiêm Tiêm.

Lãnh Đông Húc ở bên cạnh nhìn thấy cười nhẹ nhàng, xoay người đến máy pha cà phê phía trước, rót hai ly cà phê nóng, đi tới bên này.

Cổ Dư phía sau thì còn phân cao thấp với tảng đá cùng đóa hoa, một lúc thì mắng tảng đá, một lúc thì mắng đóa hoa, cuối cùng vẫn là đau lòng bàn chân đá đau của mình, đặt mông ngồi xuống mặt đất, thổi thổi vào bàn chân, "Chết tiệt, chân đá đau......" Hôm nay cô không chỉ bị Mộ Dạ Triệt xem là kẻ ngốc, còn bị đồng nghiệp ở cơ quan cho là ngu ngốc làm thịt một chút! Thật chẳng hay ho gì!

Lãnh Đông Húc đưa qua cho cô một ly cà phê, "Uống xong ly cà phê này, chúng ta cùng nhau trở về."

Cổ Dư đang xoa xoa chân bị giật mình, xoay qua trừng mắt hắn: "Anh......sao anh lại ở trong này?" Không phải Dạ Triệt mới đi về sao? Chẳng lẽ còn có người của Mộ gia ở đây?

Lãnh Đông Húc lịch sự vươn tay, dùng một bàn tay nâng cô dậy từ dưới đất, nhìn nhìn bàn chân bị thương của cô, "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có một cô gái phát tiết như vậy. Mặc dù nó là tảng đá, cô cũng không nên đá như vậy, bởi vì bị thương sẽ là cô, mà nó lại không hao tổn lông tóc gì. Giờ có muốn đến bệnh viện xem sao không?"

"Không cần." Cổ Dư phát tiết xong đi phía trước vào bước, tỏ vẻ cô không có việc gì, ánh mắt vẫn nhìn về phương hướng vừa rồi Lâm Tiêm Tiêm rời đi, lòng vẫn còn sợ hãi, sau đó đi đến cửa quán bar, chỉ chỉ vào bên trong, "Trừ anh ra, còn có người của Mộ gia ở trong này sao?" Đương nhiên, trước mắt cô còn không dám xác định Daniel chính là cháu trai!

"Không có." Lãnh Đông Húc tao nhã uống ngụm cà phê nóng, lắc đầu, "Vừa rồi tôi cùng Dạ Triệt ở trong này uống rượu, anh ta nói mợ của tôi sẽ đến ngay lập tức, uống từ từ là được, kết quả người mợ này lại không tới! Làm cho mọi người thật thất vọng!"

"Thì ra anh đúng là người cháu trai này!" Cổ Dư nghe vậy kêu to một tiếng, đúng là hưng phấn chạy vào bước xuống bậc thang, vòng quanh Đông Húc hai vòng mà tò mò đánh giá, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, "Chậc, chậc, tôi nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao Mộ Thanh Nhàn lại có một người con lớn như anh vậy? Nếu anh không nói, tôi còn tưởng anh là tình nhân của Mộ Thanh Nhàn, cũng chính là một tiểu bạch kiểm anh tuấn được phú bà bao dưỡng, oa ha ha ha ha ~"

Hệ thống gia tộc chi hệ của Mộ gia rất khổng lồ, rất rắc rối phức tạp, cô thật sự không thể chấp nhận nổi Daniel là con ruột của Mộ Thanh Nhàn! Một người đàn bà chanh chua như vậy, làm sao lại sinh ra được một người con vĩ đại như thế? Chẳng lẽ Daniel không cảm giác được áp lực từ người mẹ xảo quyệt này sao?

"Mẹ sinh tôi ra khi 15 tuổi." Lãnh Đông Húc khẽ nhướng mày, bình thản ung dung nhận sự đánh giá của Cổ Dư, cũng cười khẽ, "Nếu cô cười đủ rồi, chúng ta có thể cùng nhau về nhà." Ngửa đầu cười thành ra như vậy, cũng không sợ nước miếng chảy ra. Nhưng mà, hắn là con của Mộ Thanh Nhàn, tin tức này buồn cười đến như vậy sao?

"Aha ha......ha ha ha......" Cổ đại tiểu thư còn đang cười to, sau đó đặt mông ngồi vào chiếc xe mà tài xế vừa lái vào bãi đậu xe, so với ai khác đều tự giác chủ động hơn, đã thắt dây an toàn xong, "Ha ha ha......, quay......về nhà đi, để mợ út cùng cháu trai đi về." Cười đến thiếu chút nữa không thở nổi, không rõ đang cười cái gì.

Lãnh Đông Húc thấy cô tựa như bị điên, cười một cái có thể duy trì tốt tâm tình, hơn nữa hình như cũng uống không ít rượu, miệng đầy mùi rượu, liền đi theo ngồi lên xe, bảo tài xế đưa bọn họ đến đại viện thị ủy.

"Hôm nay cô cho tôi cùng Dạ Triệt leo cây, đi nơi nào uống rượu vậy?" Hắn dùng bàn tay to đẩy đẩy cái đầu đang lắc qua lắc lại của cô, để cô nằm thẳng, tránh bị vẹo lưng, "Hôm nay Dạ Triệt có vẻ tức giận."

"Úi." Cổ Dư đã không có cười nữa, ngửa đầu lười biếng nằm dựa trên ghế, mắt híp nửa lại, lập tức đặt cái đầu lắc qua lắc lại lên trên vai của Lãnh Đông Húc, "Hôm nay bị đồng nghiệp kéo đi bao ăn uống, mất hai vạn sáu ngàn tệ......" Nói tới đây, đột nhiên cô phẫn nộ hẳn lên, đôi mắt mèo nổi lên lửa giận nhè nhẹ, còn nắm tay thành nắm đấm, "Hai vạn sáu ngàn tệ là nửa năm tiền lương của tôi, thế mà bị bọn họ ăn sạch trong một đêm! Đây là lần đầu tiên tôi chủ chi lớn như vậy......"

Lãnh Đông Húc thấy cô lại biến thành phẫn nộ, liền không hề để ý cô, để cô phẫn nộ một mình.

Phụ nữ chính là như vậy, một khi tâm tình không tốt, gặp chuyện gì không hài lòng đều có thể lặp lại cơn bùng nổ của mình. Nhìn ra được, vừa rồi cô ngồi xổm trong góc tường đá tảng đá nhổ bụi hoa, chính là nhắm đến Mộ Dạ Triệt, cô say khướt ngồi xổm nơi đó, nhưng lại không dám trực tiếp Mộ Dạ Triệt để cãi nhau, chính vì thế một mình sinh hờn dỗi, cười ha hả đến điên người.

Bởi vậy hắn là cháu trai vẫn không cần nhúng tay vào chuyện của bọn họ để cho thỏa đáng!

Nửa giờ sau, xe dừng lại ở cổng lớn của Mộ gia, nhưng Cổ Dư đã nằm ngủ trên vai của Lãnh Đông Húc, còn ngáy ngủ, đôi môi đỏ mọng mê người chép tới chép lui, hở cả miệng, tay chân xoải ra, còn kém nước chảy nước miếng.

Lãnh Đông Húc thật sự không dám khen tặng tướng ngủ của cô, cười đẩy đẩy cô, "Mợ út, về nhà rồi."

Cổ Dư nghiêng người ngủ tiếp, "Đừng ồn."

Bên cạnh là vợ của Dạ Triệt, ngủ trên vai hắn thật thoải mái, để cho cô ngủ nhiều một chút cũng được. Tuy rằng vừa rồi cô xem đóa hoa kia là Lâm Tiêm Tiêm mà bẻ gãy, nhưng cô thật sự không dám xằng bậy bẻ gãy đầu của Lâm Tiêm Tiêm, đó là phạm pháp, cùng lắm là đá đá hai chân, phát tiết trong người! Bởi vậy chờ coi, từ từ bọn họ sẽ tính sổ.

Lãnh Đông Húc bất đắc dĩ, chỉ đạo quản gia đi mời Dạ Triệt lại đây, để Dạ Triệt ôm vợ trở về phòng.

Vì thế Mộ Dạ Triệt mặc quần áo thoải mái ở nhà chậm rãi đi tới bên này, thấy hai người ngồi chung xe đi về khiến hắn nổi lên một tia nghi ngờ, khiến cho đôi mắt hắn u ám, tức giận nhìn Đông Húc, "Cô ấy tìm đến quán bar sao?" Vừa rồi hắn phái người đến nhà hàng đón Cổ Dư, nhưng được báo cho biết, cô đã rời đi trước!

"Cậu vừa đi, cô ấy liền tới." Lãnh Đông Húc đẩy Cổ Dư lại đây, ý bảo Dạ Triệt ôm vợ, lại dùng ngón tay chỉ vào chiếc áo bị vò nát của hắn, mày kiếm nhíu lại, "Cô ấy say khướt, vẫn trốn một góc bên ngoài quán bar mà đá tảng đá, thật đúng là một cô gái ngây thơ."

"Góc nào?" Dạ Triệt ôm lấy Cổ Dư, phát hiện quả nhiên miệng cô đầy mùi rượu, tướng ngủ thật khó coi.

"Góc ở ngõ nhỏ bên ngoài quán bar." Lãnh Đông Húc đã xuống xe, dùng đôi mắt nhọn quét nhìn Dạ Triệt một cái, "Cậu làm chuyện gì khiến cho mợ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy. Có phải thời điểm cậu đi ra, cô ấy vừa vặn nhìn thấy cậu?"

Những lời này quả nhiên nhắc nhở Mộ Dạ Triệt, khiến hắn nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới vào giờ trước gặp mặt cùng Lâm Tiêm Tiêm trong con ngõ nhỏ, sắc mặt không khỏi buồn bã!

Rốt cuộc Cổ Dư này suy nghĩ cái gì! Tuy rằng ngày hôm nay hắn trong cơn giận dữ, thiếu chút nữa muốn cô ngay tại trên xe, nhưng điều này cũng không tỏ vẻ hắn có cảm tình nam nữ với cô! Hắn bị vây trong cơn phẫn nộ không khống chế được bản thân mình, cũng không biết chính mình đang làm cái gì! Hắn chính là bị lửa giận thiêu rụi lí trí, trong nháy mắt đó cảm thấy Cổ Dư rất đẹp, không giống với cô của trước đây!

Nhưng mà hiện tại nhìn thấy cái tưởng ngủ của cô, sau khi say rượu làm trò hề, đây mới chính là cô.

Bởi vậy cô hẳn nên hiểu rằng, giữa bọn họ thật ra chỉ có một tờ hợp đồng, cái gì cũng đều không có! Không cần ăn dấm chua như vậy!

Giờ phút này hắn ôm Cổ Dư lên lầu hai, đặt thật mạnh trên giường, đôi mắt u trầm phức tạp, nhìn cô mặc áo sơ mi cùng quần âu, dần dần nâng mắt.

Xem ra sáng nay hắn bị thân thể của Cổ Dư dụ hoặc, mới có thể làm ra hành động điên cuồng như vậy, ra lệnh cưỡng chế Cổ Dư bỏ bộ váy bó sát người, thay bằng quần! Không thể phủ nhận, sau khi va chạm xẹt tia lửa điện với Cổ Dư ở trên xe xong, trong lúc hắn mở cuộc họp buổi chiều, trong đầu chứa đầy hình ảnh cô

trần như nhộng, cùng đôi mắt mèo xinh đẹp mờ sương.

Hắn luôn luôn chờ mong cô xuất hiện nhanh lên, cùng cô ngồi ở quán bar uống rượu, về nhà, lại xảy ra cái gì đó, hoặc là cô dùng cặp đùi thon đẹp của mình mà quấn quýt lấy thắt lưng của hắn...... Vì thế sau cuộc họp trưa nay, hắn đúng là phá lệ không yên lòng nghe các vị lãnh đạo báo cáo, không nghe được một lời diễn thuyết nào, thế nên các toàn bộ các vị lãnh đạo đều kinh ngạc vì hắn......

Nhưng hiện tại nhìn cái dáng vẻ như quỷ rượu ma men này của cô, chỉ cần là đàn ông cũng sẽ không hứng thú đối với cô!

Rượu nồng khiến Cổ Dư mơ mơ màng màng nằm ngủ trên giường, một lúc thì ôm gối, một lúc thì tự động cởϊ qυầи áo trên người mình, một đôi chân dài thì nghịch ngợm thả xuống bên giường, tay chân mở ra, môi đỏ mọng nửa mở, sau đó lắc lắc bò người lên, nhắm mắt lại đi đến buồng vệ sinh.

Mộ Dạ Triệt ngồi ở sô pha bên cạnh cũng không ngăn cản cô, biết là cô nửa mơ nửa tỉnh sẽ tự mình bò lên, liền nghe điện thoại mà thư ký gọi tới, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phương hướng buồng vệ sinh, tiếng nói lạnh như băng, "Tất cả đều đã chuẩn bị tốt?"

"Đúng vậy, Mộ thị trưởng. Hiện tại không thiếu mấy vị trí ở văn phòng thị trưởng, chúng ta có thể sắp xếp công việc cho Lâm tiểu thư, nhưng ngài có yêu cầu gì về đồng phục làm việc không? Không biết số đo của Lâm tiểu thư là bao nhiêu?"

"Size XS, số đo ba vòng đại khái là 36-24-28, để cô ta ăn mặc càng gợi cảm càng tốt, không cần kín đáo. A." Mộ Dạ Triệt cười lãnh đạm, khóe môi gợi cảm mang chút cười âm lãnh, thân hình cao to vĩ ngạn chậm rãi bước tới bên này. Hắn muốn xem tình hình của Cổ Dư, vừa lúc nghe được tiếng nước truyền ra từ trong phòng, nhưng Cổ Dư không có đi ra, xem ra là tính tắm rửa.

"Cứ như vậy, ngày mai thông báo Lâm Tiêm Tiêm đi làm đúng giờ." Cuối cùng hắn nói lạnh nhạt.

"Vâng, Mộ thị trưởng, quấy rầy ngài." Đôi phương tắt máy.

Mộ Dạ Triệt liền gõ gõ cửa buồng vệ sinh: "Cổ Dư?" Sao lại không có âm thanh? Chẳng lẽ là ngủ như chết?

Cổ Dư ở trong phòng không có lên tiếng trả lời, im ắng.

---

truyenwiki1.com 30/11/2020

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio