*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ramsessivy
Cổ Dư đi trở về trong phòng, lại phát hiện Mộ Dạ Triệt nhận điện thoại xong vội vàng rời đi, cho nên cô không có xuất hiện trước mặt hắn, đợi hắn rời đi, cô mới vào phòng tắm tắm rửa.
Ở trong phòng tắm, cô cố ý dùng khăn nóng chườm mắt, nằm trong bồn tắm lớn ngủ hơn mười phút, thế này mới thay quần áo sạch sẽ đến phòng của Mộ bí thư, đọc báo cho Mộ bí thư nghe.
Sau đó, Lãnh Đông Húc cùng Mộ bí thư đã không còn bàn chuyện công việc, mà là Lãnh Đông Húc ngồi ở bên cạnh, dùng ngón tay chống lên trán, lẳng lặng cười nhìn Cổ Dư đang khoa tay múa chân đọc báo. Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một cô gái đọc báo mà có thể thành ra như vậy, đúng là trực tiếp cuốn tờ báo thành micro, hoa tay múa chân ở nơi này.
"Hây, hây, ehhhh ~, sεメy lady, ộp, ộp, ộp, ộp pa Gangnam Style......" Cô lấy tờ báo làm micro, cánh tay phải dang ra nghênh đón mọi người vỗ tay, say mê nhắm lại hai mắt.
"Đông Húc, Cổ Dư nhà chúng ta đang hát cái gì vậy?" Khuôn mặt Mộ bí thư vẫn mang theo nụ cười hiền lành, bởi vì vui vẻ, cảm xúc được con dâu kéo lên, sắc mặt có vẻ tỏa sáng. Nhưng vì Cổ Dư hát tiếng Hàn, bởi vậy ông không biết con dâu đang hát cái gì, nhưng ông cùng vợ đều bị Cổ Dư nghịch ngợm chọc cho buồn cười, bệnh tình tựa như tốt hơn phân nửa.
Đông Húc thấy Mộ bí thư bài bản thế này mà cũng bị mợ út cuốn hút cảm xúc, liền cười nói: "Là bài hát tiếng Hàn, nội dung đại khái là, mặt trời lên cao, hoa cười với ta, chim non ca hát......" Tuy rằng vừa rồi kỹ thuật nhảy của cô khiến hắn cười khẽ, lại quay đầu hát "Ộp pa Gangnam Style" đối với hắn, vô ý thức khiêu khích hắn, nhưng hắn tâm địa lương thiện, tuyệt đối sẽ không vạch trận điệu nhảy ngựa của cô ở trước mặt Mộ bí thư nghiêm khắc và bảo thủ.
Tuy rằng giới trẻ có thể chấp nhận phong cách cùng vũ đạo này, nhưng thân là người già, chắc là sẽ cho không đứng đắn. Nhưng mà mợ út đúng là nhảy bài này thật sự khôi hài, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
"Ui, thì ra Cổ Dư nhà ta đang nhảy nhạc thiếu nhi." Mộ bí thư cùng Mộ thái thái mở to đôi mắt, nhỏ giọng cười ha ha, tiếp tục vỗ tay cho con dâu của bọn họ. Thật đúng là một bầu không khí tốt hơn cả thuốc, hài tử ngốc tạo niềm vui cho ông bà già, nếu Dạ Triệt có thể thật tâm yêu Cổ Dư, hai người sinh một đứa con thì tốt rồi, đây là hy vọng lớn nhất trong lòng của bọn họ để Cổ Dư được hạnh phúc khi đến đây giúp bọn họ cùng vui cùng cười.
Cổ Dư hát cho Mộ bí thư nghe xong, đọc báo xong, sau khi chờ Mộ bí thư ngủ, cùng Lãnh Đông Húc ra khỏi phòng. Sau đó cảm xúc của cô vẫn còn phấn khởi, cầm tờ báo trong tay mà quạt quạt, tay kia lau mồ hôi trên trán.
Lãnh Đông Húc phát hiện đêm nay cô đặc biệt đáng yêu, liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Bình thường mợ út để gương mặt kiêu sa này mà nhảy múa nhạc thiếu nhi sao? Vừa rồi có phải ăn bánh bao đến đau bụng rồi không?"
Cổ Dư lấy tay lau chút mồ hôi trên trán, "Vừa rồi nhảy thật hăng, giờ không ngủ được, chúng ta ra ngoài uống một ly đi, thế nào? Mợ mời."
Không đợi Đông Húc trả lời, cô đã đi trước, vài bước là xuống cầu thang, đi tới của lớn. Bởi vì bắt đầu từ đêm nay, cô quyết định đi từng bước đầu tiên để giải phóng mình, không hề ngồi trong phòng chờ Mộ Dạ Triệt trở về!
Lãnh Đông Húc cười không nói gì, nhìn bóng dáng cao gầy của cô, quyết định đồng ý nhận lời, hộ tống mợ út ra ngoài giải sầu.
Hai người lái xe đi đến quán bar lúc trước, Lãnh Đông Húc cho rằng cô sẽ không uống rượu, liền gọi cho cô một ly hồng trà pha rượu Rum. Nhưng Cổ Dư từ chối, uống rượu Rum thuần túy hoặc Vodka loại nặng, tuyệt đối không uống nước trái cây!
Hơn nữa uống sạch một ly, gương mặt không chút sứt mẻ, cảm giác như uống một ly nước lọc.
Lãnh Đông Húc kinh ngạc bái phục tửu lượng của cô, liền không hề cố kỵ gì, thoải mái chè chén cùng cô, cười nói: "Nếu mợ muốn giải sầu, có thể suy nghĩ giúp tôi mang đoàn du lịch qua Thái Lan. Ngoại ngữ của mợ rất tốt, tiếng Anh, tiếng Thái, tiếng Hàn đều biết, quả thật có thể hợp tác cùng cô Thị Na kia, mở một công ty du lịch. Nhưng mà, cô gái tên Thị Na kia xác định là em gái của mợ sao?"
Cổ gia của công tố viên Cổ Ngạo ở Cẩm thành, quả thật không có nghe nói có đến hai tiểu thư Cổ gia.
Cô Dư lấy tay miết miết ly rượu, cười nói: "Lời nói của Thị Na mà anh cũng tin sao! Cô ấy chính là một cô gái giả danh lừa bịp, chỉ vì để mình có được khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, lại đẩy chị mình vào lòng một người đàn ông xa lạ! Ui, đúng rồi, anh vẫn đồng ý thực hiện một trăm vạn kia sao?" Cô ngẩng đầu nhìn qua, xem ra thực sự để ý một lần ôm nhau ở trên thuyền ngày đó, dựa vào cảm giác say mà nhăn lại mi, "Đông Húc, đúng là lần đó đánh bậy đánh bạ ở trên du thuyền với anh, mới khiến sự trong sạch của tôi bị hủy hoại ......"
Đương nhiên, ý cô là nói lần đó Mộ Dạ Triệt phẫn nộ hôn cô ở trong xe, khiến cô nghĩ rằng Mộ Dạ Triệt thật sự thích cô! Nhưng mà kết quả là, Mộ Dạ Triệt không chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể của cô, cũng cảm thấy hứng thú với Lâm Tiêm Tiêm! Hơn nữa rõ ràng còn thật sự chú ý đến Lâm Tiêm Tiêm!
"Sự trong sạch của cô bị hủy hoại?" Lãnh Đông Húc lại cho rằng cô đang chỉ trích mình, hàng lông mày khí phách nhíu lại, "Dạ Triệt tức giận vì lần đó tôi cùng mợ ôm nhau ở trên thuyền sao? Nếu cậu có thể vô lý như vậy, thật ra tôi cũng có thể chịu trách nhiệm với mợ! A ~"
"Anh phục trách như thế nào?" Cổ Dư cầm ly rượu trong tay mạnh quá mức, khiến ly rượu trượt ra ngoài, mở to hai mắt nhìn. Cháu trai này đang hiểu lầm cô chỉ trích hắn! Đây là nói cái gì, cô muốn hắn phụ trách cái gì chứ!
Khóe môi mỏng của Lãnh Đông Húc gợi lên, cười nghiền ngẫm, đôi mắt hẹp dài hứng thú nhìn chằm chằm cô: "Đương nhiên là xem mặt mai mối cùng mợ. Thật ra mợ rất đáng yêu."
"Anh đang nói giỡn hả?" Cổ Dư khó hiểu nhìn hắn, hàng lông mi giật giật, tỏ vẻ cô là trưởng bối không muốn bị vãn bối như hắn trêu chọc, sau đó ngửa đầu uống một ngụm rượu, chỉ chỉ vào sàn nhảy, "Thật ra tôi cảm thấy hai người chúng ta có thể nhảy điệu nhảy ngựa ở nơi này, vừa rồi nhảy thật đã, nhưng ở trước mặt Mộ bí thư không thể phóng túng được."
"Đêm nay mợ không quay về sao?" Lãnh Đông Húc uống một ngụm rượu, xem ra không cảm thấy hứng thú với việc nhảy ngựa cho lắm, càng muốn nhìn cô nhảy hơn, "Tôi cho rằng mợ nên về nhà sớm, ngày mai cần đi làm. Hoặc là mợ có thể suy nghĩ đến đề nghị dẫn đoàn đi Thái Lan du lịch."
"Nhảy một chút đi, tôi ra trước." hiện tại điều Cổ Dư không muốn làm nhất chính là trở về Mộ gia, cho nên cô liền giao điện thoại cùng túi xách cho Đông Húc cầm, chính mình đi vào sàn nhảy, cùng vặn vẹo thân thể với người khác.
Hiện tại cô muốn hoạt động gân cốt, lâu rồi cô không có vận động thân thể, nói không chừng ngày mai sẽ đánh nhau cùng Lâm Tiêm Tiêm ở tòa thị chính, phun ra cơn giận trong lòng! Bởi vì hiện tại cô nhìn Lâm Tiêm Tiêm không được vừa mắt, cứ cảm giác cô gái này đang giả vở, diễu võ giương oai tới trên đầu cô! Dám ở trước cửa văn phòng thị trưởng cố ý kéo vạt áo hở ngực cho cô xem, chế tạo biểu hiện hoan ái giả dối giữa cô ta cùng Mộ Dạ Triệt, là vì để cho Cổ Dư cô xem! Hơn nữa mặt không hề đỏ, hít thở không hề gấp gáp, còn tự nhiên hỏi cô buồng vệ sinh ở đâu!
Đây rõ ràng có ý đồ cố ý!
Bên này, Lãnh Đông Húc nhìn ra tâm tình của Cổ Dư không được tốt, lựa chọn đến nơi này uống rượu để phát tiết, bởi vậy hắn cầm điện thoại của Cổ Dư mà nhìn nhìn, cuối cùng nhập dãy số của Mộ Dạ Triệt, gọi qua.
Mới đầu Mộ Dạ Triệt không nhận nghe, cuối cùng khi Lãnh Đông Húc gọi lại lần hai, hắn mới nghe máy, tiếng nói trầm thấp mê người rất bình tĩnh lãnh đạm, rõ ràng lộ ra một tia tức giận, "Chuyện gì?" Hắn cho rằng đối phương là Cổ Dư, bởi vì đây là điện thoại của Cổ Dư.
Lãnh Đông Húc thấy Dạ Triệt dùng loại thái độ này mà đối xử với Cổ Dư, nhất thời có chút sáng mắt, lên tiếng cười lạnh mà nói: "Dạ Triệt, là Đông Húc. Giờ mợ đang ở quán ba, cậu ở đâu?"
"Cháu đang ở bên cạnh cô ấy?" Mộ Dạ Triệt hỏi lại hắn, tiếng nói vẫn thật bình tĩnh như trước, thậm chí có chút lạnh băng, "Nếu chơi đủ, cứ đưa cô ấy về, đừng để cô ấy say khướt ở bên ngoài."
---
Lãnh Đông Húc
"Dạ Triệt, không phải là cậu cảm thấy tức giận vì chuyện cô ấy không để ý đến hình tượng chứ?" Lãnh Đông Húc nhẹ nhàng cười nói, đứng dậy đi đến một góc im lặng trong quán bar, nhìn kỹ thuật nhảy đáng yêu của Cổ Dư, tiếp tục nói: "Thật ra nếu cậu không nhìn ra dụng tâm của cô ấy, cậu sẽ không biết vì sao cô ấy lại hủy đi hình tượng của mình. Cháu cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, lời nói có vẻ phong thái của nữ vương kinh người, lại yêu thích cười nhẹ mà nhảy nhót, không giống với người khác. Uống rượu đến say khướt, sau đó phân cao thấp với cây cỏ, tướng ngủ xoãi tay chân......Ha ha."
Mộ Dạ Triệt rõ ràng hung hăng chau mày khi nghe vậy, "Sớm đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi chút, không cần điên loạn ở bên ngoài muộn như vậy! Mợ của cháu ngoài việc say khướt, còn có rất nhiều mặt không thể để người khác biết được, thật ra cháu sẽ từ từ biết được tính cách thô lỗ của cô ấy không dừng ở đây đâu, giờ chăm sóc cô ấy cho tốt! Đúng giờ đưa cô ấy trở về!" Sau đó quyết đoán cúp máy, để lại một mảnh trống vắng.
Lãnh Đông Húc nhìn điện thoại im lặng, cất máy, nheo mắt nhìn sàn nhảy mờ mờ ảo ảo, để lộ chút khó hiểu. Không thể phủ nhận, thời điểm lần đầu nhìn thấy tướng ngủ của Cổ Dư, quả thật hắn rất kinh ngạc một cô gái xinh đẹp như vậy lại có tướng ngủ to gan lớn mật như thế. Nhưng sau vài lần ở chung cùng Cổ Dư, hắn cũng không cảm thấy Cổ Dư thô bạo hay vô lễ, mà là cảm thấy tính cách của cô thật trong sáng, trực tiếp và lớn mật, không dính dáng chút gì đến bản tính ôn nhu mềm mại.
Hắn cho rằng mình không thể tiếp nhận được cô gái có xu hướng tính cách mạnh mẽ như đàn ông được, không có ý muốn bảo vệ, nhưng hôm nay nhìn cô vung tay múa chân nhảy điệu nhảy ngựa, hắn cảm thấy chính mình cũng giống ông bà ngoại, những lo lắng trong lòng đều tiêu tan hết.
Một cô gái có thể khiến mình có cảm giác ở chung thật vui vẻ, có phải so với một cái bình hoa chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, càng có vẻ thích hợp với mình hơn không?
Huống hồ, hôm nay có mấy lần, trong lúc vô ý hắn nhìn thấy đôi mắt to của cô chợt hiện lên vẻ cô đơn, nhìn thấy cô ngẩn người ở trên hành lang, điều này khiến trong lòng hắn đột nhiên xúc động, cảm giác tựa như mình thấy được tâm tư của cô gái này. Nhất là vừa rồi thái độ cùng lời nói Dạ Triệt khi nhận điện thoại, khiến hắn càng có thể xác định Dạ Triệt đang hủy diệt một cô gái! Mà cô gái này sẽ càng ngày càng thô bạo dưới tình huống hai người ở chung với nhau!
Bởi vì Dạ Triệt không thương cô, lại lần lượt cho cô hi vọng, cùng cô ân ái, sau đó lại vô tình một tay đẩy cô ra, đối với cô như gần như xa! Điều này đối với Cổ Dư yêu hắn mà nói, là khiến cô không ngừng bị dày vò giữa hy vọng rồi thất vọng, phập phồng, điều này khiến cho tính tình cô ngay thẳng bị phẫn nộ, nhưng không có cách nào giãy thoát khỏi loại gông xiềng vô hình này!
"Mợ út, nên về nhà thôi." Hắn ra hiệu với bên này, ý bảo Cổ Dư đi ra, bọn họ đi ăn khuya ở bên ngoài, "12 giờ." Hắn chỉ chỉ đồng hồ.
Mà bên này, thân hình cao gầy thon thả của Cổ Dư sớm đã thu hút không ít chàng trai tiến đến ân cần với cô, tuy rằng bọn họ không có hứng thú với kỹ thuật nhảy tự biên tự diễn của người đẹp, nhưng bọn họ lại cảm thấy hứng thú với ngũ quan xinh đẹp cùng dáng người thướt tha của cô, vì thế sáp lại gần đây, vây quanh Cổ Dư chật như nêm cối, "Người đẹp, làm việc ở đâu vậy? Trợ lý của tổng giám đốc? Hay là cô giáo nhà trẻ?"
Bởi vì ngũ quan của cô xinh đẹp động lòng người, khiến người ta kinh diễm, nhưng dáng vẻ nhảy múa lại như cô giáo nhà trẻ.
Cổ Dư tiếp tục tự nhảy, không để ý đến bọn họ. Bởi vậy dưới tình huống này, những chàng trai nọ đều tự động tránh ra, không có hứng thú với cô nữa.
Lãnh Đông Húc thấy cô bị mấy anh chàng vây quanh, liền sải bước đi đến bên này, đẩy bả vai của một anh chàng trong số đó ra, nói với Cổ Dư: "Em yêu, chúng ta phải đi rồi."
Cổ Dư có chút kinh ngạc với cách xưng hô này, nhưng thấy mấy anh chàng bị khí phách lạnh lùng của Đông Húc đều tránh mặt đi ra, cô liền cười nhảy ra sàn nhảy, "Anh gọi ai là em yêu?" Cháu trai này không tôn trọng trưởng bối gì cả.
"Ra ngoài ăn chút gì đó rồi hãy về nhà." Lãnh Đông Húc lại nói, đưa cô ra khỏi quán bar ầm ĩ, trả túi xách cùng điện thoại lại cho cô, sau đó trước khi lái xe đi đột nhiên lại nói với cô một câu, "Thật ra cô cùng Dạ Triệt có thể ký hợp đồng kết hôn, cũng có thể lén ly hôn, đừng để Mộ bí thư biết chuyện này là được, không nên vất vả trói chặt chính mình như vậy."
"Anh biết được chúng tôi ký hợp đồng kết hôn?" Cổ Dư rất là kinh ngạc, phát hiện cháu trai có khí chất cực giống Đằng tổng này càng ngày càng thông minh!
"Tôi đoán." Lãnh Đông Húc còn thật sự nhìn cô, cong môi cười nhạt, "Xem ra là tôi đoán đúng rồi. Thật ra cô cùng Dạ Triệt vẫn chưa chính thức cử hành hôn lễ, chỉ là lấy giấy chứng nhận kết hôn, người ngoài cũng không biết hai người đã kết hôn, hai người có thể dưới tình hình không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Mộ bí thư, lén ly hôn. Như vậy, cô cũng không hà tất bị Dạ Triệt dùng bạo lực đối xử với mình, đến mức phải vào quán bar phát tiết."
"Ui --" Cổ Dư khiếp sợ há miệng xong lại ngậm miệng lại, xoay đầu trở về, có chút xấu hổ, nhìn phía trước mà cười ha ha, không ngừng vân vê nghịch tóc mình, "Đông Húc, anh đang nói cái gì vậy! Tôi cùng cậu của anh sống cũng không tệ lắm, sao có thể vừa kết hôn liền ly hôn được, ha ha, không phải là anh đang bất bình Dạ Triệt kết hôn trước anh đó chứ......"
Thấy Lãnh Đông Húc lạnh lùng nhìn mình, sớm đã nhìn thấu tâm tư của cô, cô liền không nở nụ cười ha ha nữa, đột nhiên nghiêng đầu cô đơn mà nói: "Anh cảm thấy lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng một tờ đơn ly hôn thì có gì khác nhau? Là tôi tự nguyện đồng ý với Mộ bí thư gả lại đây. Bởi vậy trong khoảng thời gian Mộ bí thư bình phục, tôi phải sớm chiều ở chung cùng anh ấy. Giấy chứng nhận kết hôn hay li hôn đối với tôi mà nói đều là tờ giấy lộn."
"Ly hôn đi, sau đó nghỉ việc, rời khỏi tầm mắt của Dạ Triệt." Lãnh Đông Húc nói nghiêm khắc, khuôn mặt tuấn tú nhìn không giống như đang nói giỡn, "Bởi vì trong lòng của cô, mối quan hệ hôn nhân này còn cho cô ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi. Cô đem mình trở thành vợ của Dạ Triệt, để cho cậu không thể cưới một cô gái khác, ở trên danh nghĩa thì cô là danh chính ngôn thuận, trông đợi cậu hồi tâm chuyển ý, nhưng hiện tại cô sống thấy vui vẻ sao?"
"Anh quản nhiều lắm!" Cổ Dư cũng lạnh lùng nói lại với hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, "Giờ Mộ bí thư đang trong thời gian bình phục, rất nhanh thôi tôi sẽ rời khỏi nơi này, đến lúc đó tôi sẽ nhận được một khoản tiền, đó mới là mục đích thật sự của tôi!"
"Vậy tùy cô." Lãnh Đông Húc cười nhẹ, không có tranh chấp cùng cô nữa, bảo tài xế dừng xe ở ven đường, bọn họ ăn khuya một chút, sau đó về nhà.
Phía sau, tâm của Dạ Triệt thật ra đã bị một cô gái ôn nhu khác ở biệt thự chiếm đầy, Cổ Dư còn đang kiên trì cái gì. Vừa rồi chính là hắn không có nói thẳng ra, không thể để Cổ Dư đang thương tâm biết được, thật ra Dạ Triệt cũng có cảm giác với những cô gái ôn nhu dịu dàng. Lấy sự hiểu biết của hắn khi lớn lên từ nhỏ với Dạ Triệt, thật ra loại hình con gái mà Dạ Triệt thích nhất, chính là dáng người thon dài tiêm gầy, khí chất văn nhã im lặng.
Cổ Dư ngoài việc đáp ứng điều kiện đầu tiên, nhưng điều kiện sau căn bản không có dính dáng gì, bởi vậy Dạ Triệt mới cảm thấy hứng thú với thân thể của cô.
---
Cổ Dư ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, sau đó vội vàng rửa mặt, lái xe chạy vọt đến tòa thị chính!
Nhưng cô vẫn đến muộn, bị trưởng phòng Chiến Sâm hung hăng quở trách một chút, bị phạt sửa soạn lại toàn bộ giá sách trong thư viện, chia sẻ công việc cùng hai nhân viên tài liệu khác! Hơn nữa hôm nay có một tin tức đặc biệt -- đó là Lâm Tiêm Tiêm vừa mới đi làm một ngày đã được điều chuyển đến văn phòng của thị trưởng, trực tiếp đảm nhận chức vụ nữ thư ký trưởng, có thể đi theo Mộ thị trưởng bất cứ khi nào!
Nghe nói là trưởng phòng Chiến Sâm đề cử, mới có thể để Lâm Tiêm Tiêm cướp đi vị trí của thư ký Cổ, trực tiếp thăng chức lên làm nữ thư ký trưởng.
Nói cách khác, hiện tại xung quanh văn phòng đều đồn đại, chỉ thẳng mối quan hệ giữa Lâm Tiêm Tiêm cùng trưởng phòng Chiến Sâm, chứ không phải mối quan hệ giữa Lâm Tiêm Tiêm cùng Mộ thị trưởng! Bởi vì ngày đó Mộ thị trưởng tự mình đi vào phòng tài liệu, chính miệng nói đưa ra ngoại lệ để Cổ Dư nhận chức nữ thư ký trưởng, mới đúng là có quan hệ ái muội với thư ký Cổ Dư! Không dính dáng gì đến Lâm Tiêm Tiêm!
Mà Lâm Tiêm Tiêm được đề bạt, còn lại là do trưởng phòng Chiến Sâm bao nuôi, mới có thể một bước lên trời!
"Sao lời đồn lại thành ra như vậy!" Cổ Dư ngồi ở thang cây, nghe nữ đồng nghiệp ở phía dưới đang tám chuyện, hung hăng xiết chặt chai nước khoáng trong tay!
Ngày hôm qua, quả thật Mộ Dạ Triệt đuổi theo đến phòng tài liệu, chính miệng hứa hẹn có ngoại lệ để cô đảm nhận chức vụ nữ thư ký trưởng, cùng đồng hành với hắn, cũng lớn tiếng cường điệu, nếu cô không nhận, hắn lập tức chọn người khác!
Vì thế qua một đêm, hắn ăn tối cùng Lâm Tiêm Tiêm ở biệt thự ven biển, làm cho Lâm Tiêm Tiêm chính thức trở thành người phụ nữ của mình, hôm nay hắn liền trực tiếp điều chuyển Lâm Tiêm Tiêm làm nữ thư ký trưởng, một cước hung hăng đá văng cô ra! Hơn nữa, người ngoài nhìn vào, hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm không có quan hệ gì, mà là có quan hệ với cô, còn Lâm Tiêm Tiêm thì bị trưởng phòng Chiến Sâm bao nuôi, chứ không phải bị hắn bao nuôi!
Nhưng người đàn ông thật sự để Lâm Tiêm Tiêm dang tay dang chân ra mà hầu hạ, quả thật là Mộ thị trưởng hắn nha! Tối hôm qua hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm ở biệt thự ven biển mây mưa bất thường, lại chỉ bởi vì một câu "Nghỉ việc, không có ai để lưu luyến" của cô ngày hôm qua, quả nhiên sau khi có được thân thể của Lâm Tiêm Tiêm, lập tức chuyển Lâm Tiêm Tiêm đến văn phòng của hắn!
Người đàn ông chết tiệt này, có cần thiết phải làm đến tuyệt tình như vậy không!
---
truyenwiki1.com 05/12/2020