Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 264: ngoại truyện 035: cược tự do của cô vào ván cờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy

Đông Húc thì phá lệ sờ sờ mũi mình, động tác có vẻ thật đáng yêu, đôi mắt còn thật sự nhìn chằm chằm vào bàn cờ, "Rõ ràng tôi đã đẩy cô vào thế chết, làm sao cô có thể ăn con xe của tôi được? Không phải vừa rồi cô nhân dịp tôi không chú ý, lén đổi quân cờ của tôi chứ?"

Ngoài khả năng này ra, cô gái này không có khả năng thắng hắn ở trên bàn cờ!

"Ấy zô, thua chính là thua, giỡn cái gì đó! Uống đi!" Cổ Dư khinh bỉ lườm hắn một cái, lôi một chai bia trong đống chai bia mua ở quán ăn đêm ra, bật nắp, bọt khí màu trắng liền trào dâng, "Dựa theo quy định cũ, kẻ thua phải uống một hơi hết chai bia! Nhớ kỹ, chỉ một hơi phải uống sạch!"

Loại cảm giác này rất thích, rất thoải mái! Vừa rồi ở chợ đêm uống không có đã, giờ ở trong nhà uống bia cũng không sai! Bởi vì vừa rồi Đông Húc vẫn ngăn cản cô uống rượu, chỉ cho cô uống hai ly, sau đó không cho cô uống dù chỉ một giọt! Khiến cho cô cảm thấy không bỏ dính răng!

Cho nên hiện tại cô phải ở nhà đánh cược uống bia cùng hắn, nhất định phải uống cho đã mới thôi!

Hơn nữa, nơi này cũng không chỉ có mỗi cô cùng Đông Húc, còn có một người nữa đang ở cùng bọn họ! Người này mặc áo ngủ, tóc cuốn lô vẫn đang ngồi ở chỗ này, nhất định phải làm trọng tài phân thắng thua cho bọn họ!

"Đã uống hết mấy chai, uống thêm có khả năng sẽ say! Cô xác định để tôi uống sao?" Lãnh Đông Húc nhìn bọt bia trắng xóa mà nhíu mày, cũng cười cười với mợ út của hắn, "Sau khi say, tôi có khả năng sẽ làm ít chuyện không kìm lòng với cô đó! Ví dụ như......" Hắn cố ý tà ác đánh giá cô, nghiêng người dựa về phía cô, làm bộ muốn đè cô xuống.

"A -- anh đừng có xằng bậy!" Cổ Dư kiêu ngạo cười to qủa nhiên lập tức dùng cánh tay bảo vệ chính mình, ánh mắt trừng lớn lùi về sau, vươn tay chống đỡ lên ngực của hắn, "Anh đang mượn rượu giả điên hả! Tôi là mợ của anh, anh là cháu trai của tôi đó!"

"Vậy thì thế nào! Mợ lại thừa dịp tôi không chú ý mà đổi quân cờ của tôi, tôi phải dạy bảo cô ấy, để cô ấy biết tuân thủ quy định!" Đông Húc cười tà ác, vô cùng hưởng thụ loại cảm giác hù dọa trêu chọc cô, tiếp tục đè cô về phía trước, "Hơn nữa lần đó trên thuyền du lịch, thân là cháu trai mà tôi không cẩn thận ôm mợ đến nửa giờ, bởi vậy tôi cần có trách nhiệm với sự trong sạch của mợ......"

"Úi --" Cổ Dư khẩn trương xoay đầu đi, thống khổ nhíu mày, tay vẫn còn đỡ người hắn, cũng tính dùng chân đá hắn, "Chịu trách nhiệm cái rắm ấy! Tôi không có yêu cầu anh chịu trách nhiệm, anh đừng có đến gần tôi như vậy ~ anh đi mà chịu trách nhiệm với Chung Lâm Na!" Cô quay đầu kêu to, không chịu nhìn gương mặt tà ác kia của Đông Húc.

"Ha ha." Đông Húc cười ha ha, lấy tay sờ sờ mặt của cô, "Vậy cô còn dám chơi xấu nữa không, cố ý để tôi bị phạt uống bia?"

Cổ Dư bị hắn bức ép dưới người vội vàng ngẩng đầu, "Ai chơi xấu! Tôi quang minh chính đại thắng anh, ăn luôn con ngựa của anh, ăn luôn cả con xe, bắt luôn con tịnh! Nhưng mà tôi đồng ý với anh là không cần uống bia, giờ có thể buông ra rồi đó."

Thì ra là đang hù dọa cô! Cháu trai tuấn mỹ lạnh lùng này càng ngày càng tà ác!

"Còn không chịu thừa nhận?" Đông Húc không sứt mẻ chút nào, thân hình thon dài vẫn treo phía trên người cô như cũ, giống một ngọn núi, khẽ nhếch môi, "Tôi tính chịu trách nhiệm với mợ út của mình, cho cô ấy ăn đậu hũ của tôi một lần......"

"Á, không, tôi thừa nhận tôi thừa nhận, vừa rồi quả thật tôi đổi con xe của anh!" Cổ Dư dùng hai tay chống lên ngực hắn, thoáng nhìn càng giống cô đang phi lễ hắn, giống như đang vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn, chứ không phải sợ hắn xâm phạm, "Tôi còn đổi luôn con tịnh của anh nữa, bởi vậy tôi thắng hai nước......" Hiện tại rất là thành thật!

"Ừ." Đông Húc cảm thấy thật vừa lòng với câu trả lời này, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt của cô, "Đứng lên đi. Tôi không có hứng thú nhiều lắm với dáng người gầy dơ xương của mợ út! Không ngực không mông......"

"......" Khóe môi của Cổ Dư run run một trận!

Mà ở cửa thư phòng, Mộ Thanh Nhàn vừa tháo lô cuốn tóc đi đã quay lại! Bà cảm thấy vô cùng vui sướng khi nhìn hai người đang ôm nhau ở dưới thảm, quả thật như phát hiện được một lục địa mới, cố ý cười nói lớn tiếng: "Ôi chao, xem ra Cổ Dư thắng rồi, Cổ Dư em thật khiến chị em chúng ta được nở mặt nở mày, quả nhiên là ra tay không nhượng bộ! Nhưng mà vừa rồi chị đi tháo tóc, không thấy em thắng như thế nào, vậy chơi thêm một ván nữa."

Thì ra, bà chính là người thứ ba đánh cược với bọn họ, vừa rồi vẫn ngồi ở đây xem chơi cờ, đánh cược chính là -- nếu Cổ Dư thắng, vậy để Đông Húc uống bia. Nếu Đông Húc thắng, như vậy ngày mai Cổ Dư cùng Đông Húc phải bắt đầu hẹn hò mai mối! Bà ở bên cạnh làm trọng tài!

Mà vừa rồi, Đông Húc luôn luôn cố ý thua, khiến bà ở bên cạnh tức giận đến giơ chân liên tục, thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi lên bàn cờ! Cho nên bà về phòng sửa sang lại tóc, sau đó quay lại!

Bà đã có chủ ý này thật lâu, chính là muốn cướp Cổ Dư ở bên cạnh Mộ bí thư, để Cổ Dư cùng Dạ Triệt ly hôn, chọc tức chết lão gia hỏa này! Nhưng Đông Húc vẫn đối nghịch với bà, không cho bà thực hiện được!

Nhưng mà hiện tại, đang lúc bà tính toán thay đổi sách lược, là khi Dạ Triệt nghe thấy tiếng cũng tìm lại đây, Đông Húc nhà bà đột nhiên lại đặt Cổ Dư dưới thân, thoáng nhìn như hai người không kìm lòng được, va chạm phát ra tia lửa điện!

Mộ Dạ Triệt

Bởi vậy tiếp theo, Dạ Triệt đứng ở phía sau bà tận mắt chứng kiến một cảnh này, không bị tức chết mới là lạ! Sau đó tin tức rơi vào tai Mộ bí thư, làm cho lão gia hỏa kia cũng bị tức đến hộc máu......

"Đông Húc, Cổ Dư, hai người đang làm cái gì đó? Hình như Dạ Triệt cũng lại đây......" Bà cười ha ha đi qua bên này, ước gì bọn họ lại chơi thêm một ván, sau đó ngày mai bắt đầu hẹn hò mai mối, "Hai người chơi thêm ván nữa, chúng ta quyết định thắng bại, ta lại làm trọng tài cho hai người!"

Thật ra sau đó Đông Húc đã muốn buông Cổ Dư ra, Cổ Dư cũng ngồi dậy dưới thân hắn, phủi phủi quần áo trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Anh đã biết tôi gian lận, vì sao còn cam tâm tình nguyện uống bia? Như vậy được lắm, chúng ta công bằng một chút, chơi thêm ván nữa."

Cô bắt đầu xếp bàn cờ chơi thêm một ván, căn bản không có nhìn thấy Mộ Dạ Triệt đứng ở cửa!

Lãnh Đông Húc thì lại thấy được Dạ Triệt, quay đầu cười nhẹ nhàng: "Dạ Triệt, cháu cùng mợ út chơi cờ cùng nhau, cậu có muốn chơi cùng không?"

Mộ Dạ Triệt mặc quần áo ở nhà sớm đã đi tới nơi này, đối mặt với một cảnh ở trước mắt, hắn nhếch môi run rẩy dữ dội, tức giận đọng lại giống như núi lửa sắp phun trào, trong mắt tóe ra ánh lửa, mà gương mặt tao nhã kia, tựa như một giây nữa sẽ vặn vẹo biến thành một con sư tử nổi giận, trở nên xanh mét, nhưng kỳ quái là, hắn thế nhưng không có giận dữ, mà là chậm rãi đi vào, miết mắt liếc nhìn bàn cờ, sự nhẫn nại vô cùng tốt, "Hai người đang cá cược cái gì? Cá cược đánh nhau, hay là uống bia?"

Hắn vẫn tao nhã như trước, có vẻ im lặng đến kinh người.

Cổ Dư soạn bàn cờ xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, không thèm để ý đến, chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình để Đông Húc ngồi xuống, "Làm một ván cuối cùng, tỷ thí xong trở về phòng ngủ."

Đông Húc cong môi cười, không có ngồi xuống, mà là liếc mắt nhìn Dạ Triệt, cười nói: "Chúng ta đang đánh cược, ai thắng cờ, ngày mai sẽ hẹn hò mai mối với mợ út. Ha ha."

Quả nhiên ánh mắt sắc bén của Mộ Dạ Triệt đảo qua, sợ đến mức không ai dám nói chuyện, "Đông Húc, lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa!"

Đông Húc thấy hắn tức giận, liền ngồi xuống bàn cờ, cũng mời hắn ngồi, "Dạ Triệt, cháu biết cậu sẽ tức giận. Nhưng đây là cá cược giữa cháu cùng Cổ Dư, lấy ván cờ này để quyết định chúng ta có nên đi xem mặt hay không, đây là tự do mà cậu giao cho cô ấy. Hiện tại cháu đã báo cáo chi tiết cho cậu biết, vậy ván cờ này đổi lại là cháu và cậu đánh cược, thế nào? Nếu cháu thắng, xin cậu không cần can thiệp đến quyết định của Cổ Dư."

Gương mặt của Mộ Dạ Triệt xanh mét, tiếng nói từ tính giờ phút này như sấm rền, lạnh băng mà theo dõi Đông Húc, "Hẳn cháu cũng biết rõ, cậu cùng Cổ Dư đang tồn tại mối quan hệ hôn nhân, không cần cháu dùng ván cờ này để đánh cược!"

"Cậu cùng cô ấy ký hợp đồng hôn nhân, cũng chính là giả kết hôn!" Lãnh Đông Húc dùng hai ngón tay kẹp quân cờ, đặt ở trước mặt hắn, "Cô ấy không nên trở thành một quân cờ trong tay cậu! Giờ cháu lấy ván cờ này đánh cược, đổi lại sự tự do cho cô ấy, không cho cô ấy bị hôn nhân trói buộc!"

Cổ Dư ngồi bên cạnh hắn, nghe vậy có chút kinh ngạc, hai mắt trừng to, giống hai quả bóng cao su! Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, cô lặng lẽ kéo tay áo của hắn, nói nhỏ giọng: "Với kỹ thuật chơi cờ vừa rồi của anh, tôi không muốn hạnh phúc tương lai của mình bị hủy hoại trong tay anh đâu! Không cần anh đánh cược với anh ấy, tự tôi chơi cũng được!" Cô xích người ngồi qua bên này.

Lãnh Đông Húc nghiêng người, nhìn cô, sau đó nâng tay vuốt vuốt lên mặt của cô một cách thân mật, "Nếu thua cuộc, cô có thể trực tiếp gả cho tôi. Bởi vậy đừng lo lắng, tôi sẽ cho cô theo đuổi hạnh phúc của chính mình."

"Không được!" Cổ Dư trừng mắt nhìn hắn, lại đi qua bên hắn mà ngồi xuống, chính mình nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt ở phía đối diện rồi đi bước cờ đầu tiên, "Ưu tiên phụ nữ! Em đi bước đầu tiên, giờ đến lượt anh! Mời Mộ thị trưởng!"

Mộ Dạ Triệt ở đối diện tận mắt thấy hai người thân mật như vậy, lửa giận trong lồng ngực lại bốc lên, mày kiếm tức giận mà khơi mào, "Hiện tại em có thể suy nghĩ cho rõ ràng, nếu em là người thua cuộc trong ván cờ này, vậy cuộc đời em phải theo tới cuối như ván cờ này! Từ nay về sau, Cổ Dư em là vợ của anh, vĩnh viễn không thể rời khỏi anh nửa bước!"

Cổ Dư nhìn theo hắn, trong lòng thế mà có chút khẩn trương, hít sâu một hơi mà nói: "Hiện tại em chấp nhận sự khiêu chiến của anh! Nhưng, Đông Húc phải hỗ trợ em đấu trận cờ này!" Cô thật sự điên rồi, thế nhưng lại đem cuộc đời mình đánh cược qua một ván cờ! Nhưng đối mặt với Mộ Dạ Triệt như vậy, không thể không đánh cược bằng ván cờ này!

"Có thể." Mộ Dạ Triệt đúng là sảng khoái đồng ý với cô, đã vươn ngón tay đi nước cờ đầu tiên, đợi cô đi nước cờ thứ hai.

Mà bên này, Mộ Thanh Nhàn thấy Dạ Triệt gia nhập, định liệu trước hắn sẽ thắng ván cờ này, bà liền gấp đến nỗi di chuyển vòng vo tại chỗ, sau đó xáp lại gần Đông Húc cùng Cổ Dư để làm quân sư, ba người đối phó với một mình Mộ Dạ Triệt, "Trái đi hai bước, bám sát vào!"

Mộ Dạ Triệt nâng mắt thản nhiên liếc nhìn một cái, khóe môi cười đạm mạc, ngón tay dài đang đi nước cờ thứ năm, bức Cổ Dư vào góc chết.

Hiện tại cho dù có đến bốn, năm người quân sư, cũng không có cách nào xoay chuyển số phận thua cuộc của Cổ Dư cùng Đông Húc! Lúc này Cổ Dư tự động chui vào lưới của hắn, vậy hắn nhất định sẽ để cô thua tâm phục khẩu phục qua ván cờ này, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, làm sao cũng không cho đi!

"Đông Húc, làm sao bây giờ? Chúng ta......" Cổ Dư sau đó đã túm chặt áo của Đông Húc, dán vào trong lòng hắn, khẩn trương đến phát run, "Chúng ta, hình như thua rồi." Thua trận không phải là tổng thể, mà là tự do của cô! Không nghĩ rằng chỉ số thông minh của Mộ Dạ Triệt lại cao như vậy, một chọi ba còn dư dả, quả thực thắng quá dễ dàng!

Đông Húc nhíu mày nhìn chằm chằm bàn cờ, đang im lặng tự hỏi. hắn dùng tay vỗ vỗ Cổ Dư, để cô đừng kích động, "Tất cả đều tùy duyên. Nếu trong cuộc đời của cô có đoạn nhân duyên tiếp theo, vậy nhất định sẽ có. Cứ thoải mái đi."

"Không có cách nào cứu vãn, ván cờ này của chúng ta đã muốn thua." Cổ Dư tựa vào trong lòng hắn, lặng yên nắm chặt tay dưới bàn cờ, không cho chính mình xúc động, thật sự muốn hất tung bàn cờ này! Bởi vì mỗi bước đi của Mộ Dạ Triệt đều là áp bức, từ hai năm trước quen biết nhau, đến ván cờ ở trước mặt này, mỗi một bước của hắn đều chiếm vị trí chủ động, cho rằng cô là một quân cờ mà trêu đùa!

Mà cô, bây giờ còn đang chơi cờ đánh cược thắng thua với hắn!

Cô cực lực nhẫn nhịn, biểu tình trên mặt bắt đầu xanh lại trắng, gắt gao nhìn chằm chằm hồ ly Mộ Dạ Triệt tao nhã ở đối diện, tay phải đã lặng yên đặt ở chân bàn. Muốn hung hăng hất một cái, là đồ ngốc mới có thể tự động đứng trước họng súng của hắn, tiếp tục làm một người vợ bù nhìn của hắn!

"Ta hôm nay, làm sao có thể thua như vậy được!" Mộ Thanh Nhàn ở bên cạnh la to, cũng muốn hất tung cái bàn này một cái, nhưng trước mặt Mộ Dạ Triệt bà không có cái gan này, chỉ có thể lấy tay che mắt, vội vàng xoay người đi ra ngoài cửa, không muốn xem đến nước cờ cuối cùng. Lần này thua thì thua đi, để Cổ Dư tiếp tục làm con dâu của Mộ gia, bà còn muốn dùng biện pháp khác, nhất định phải để Dạ Triệt ly hôn, khiến Mộ bí thư mất đi cô con dâu!

"Mộ bí thư, ngài đi lên đây sao!" Mới đi tới cửa, bỗng nhiên cô phát hiện Mộ thái thái đang đỡ cha mình lên lầu, vẻ mặt của Mộ bí thư rất tốt, nhìn vào trong thư phòng, "Thua......cái gì? Mọi người......đang chơi cờ sao?"

"Đúng vậy, chơi cờ, ngài có muốn vào đây góp vui không?" Mộ Thanh Nhàn cười lạnh hỏi lại, liếc mắt nhìn cha mình một cái, lạnh lùng đi ra, "Thân thể không được tốt, vậy nghỉ ngơi nhiều chút đi, không có việc gì cũng vào góp vui! Náo nhiệt là chuyện của người trẻ, cẩn thận không lại té ngã xuống từ cầu thang nữa, đến cái mạng cũng không giữ được, con cũng không để tang nổi......"

Mộ bí thư không để ý đến con gái đang châm chọc khiêu khích mình, bảo vợ đẩy mình vào thư phòng, đi đến bên cạnh bàn cờ.

Thì ra tụi Dạ Triệt thật sự chơi cờ ở trong này, hai chọi một, năng lực của Dạ Triệt vẫn dư dả như cũ! Nha đầu Cổ Dư ở đối diện thì gấp đến mức cắn ngón tay, không ngừng túm chặt vạt áo sơ mi của Đông Húc, không biết vì sao lại khẩn trương như vậy. Có thể là sợ thua cờ!

"Ba, ba lên đây." Ánh mắt ôn nhuận của Mộ Dạ Triệt nhìn qua ba mình, nét mặt tỏa sáng, hàng lông mày nhướng lên, rõ ràng nắm chắc phần thắng trong tay!

"Ông ngoại."

"Ba." Sắc mặt Cổ Dư thì có vẻ ảm đạm, tay phải chuẩn bị chơi xấu lặng lẽ chụp vào chân bàn liền thả ra!

"Ừ......mọi người cứ tiếp tục, ta......nhìn thôi." Mộ bí thư nâng tay, ý bảo mọi người tiếp tục, đừng quan tâm đến ông, nhưng mà trước khi Dạ Triệt chiếu tướng Cổ Dư và Đông Húc, lão gia tử cười thành tiếng, "Từ từ......" Ông bảo con trai Dạ Triệt trước mắt đừng có đánh, tay phải run rẩy nâng lên, lấy tay chỉ chỉ bàn cờ, "Cổ Dư, đi......bên này, ăn luôn......con sĩ bên phải......"

"Úi --" Cổ Dư bừng tỉnh, quả nhiên phát hiện đây mới là điểm yếu của Mộ Dạ Triệt, quả thật khiến bọn họ có hi vọng phá giải tàn cục này, "Phá con pháo, lên mã, bắt sĩ tượng, chặn xe." Cổ Dư lấy tay chùi chút mồ hôi trên trán, vẫn còn kinh hoàng.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dạ Triệt lúc này trầm xuống, trong nháy mắt chuyển thắng thành bại, ở một giây cuối cùng lại trở thành bại tướng! Mà lão gia tử là tự tay mình giúp đỡ con dâu, cam chịu mợ cùng cháu trai hẹn hò mai mối, chính ông lại hồn nhiên bất giác nở nụ cười, nhìn Cổ Dư mà nói: "Cổ Dư......của chúng ta vui không? Ba giúp con......thắng Dạ Triệt. Tên nhóc Dạ Triệt này......không có phông độ, một chút cũng không nhường......phụ nữ......"

Ông tưởng Cổ Dư cùng Dạ Triệt chỉ chơi cờ, bởi vậy nhất định phải giúp Cổ Dư, giúp cô chuyển bại thành thắng, hai ông bà rất luyến tiếc khi Cổ Dư bị ủy khuất!

"Vui, vui, vui lắm!" Cổ Dư mừng rỡ đến mức muốn nhảy dựng lên, một phen nhào vào trong lòng Đông Húc mà chúc mừng, sau đó lại nhảy ra, ngồi xổm trước mặt Mộ bí thư, mặt cười đến đỏ bừng, "Ba, nếu vừa rồi ba không có ra tay giúp đỡ, hôm nay Cổ Dư sẽ thất bại thảm hại! Cám ơn ba, sau này Cổ Dư sẽ bồi thường ba gấp đôi." Mặc dù sau này cô không thể cùng Dạ Triệt làm vợ chồng, nhưng cô sẽ phụng dưỡng Mộ bí thư và Mộ thái thái như cha mẹ của mình!

Cô đem khuôn mặt vuốt vuốt trong lòng bàn tay của ba chồng, sau đó đứng lên, nhìn Mộ Dạ Triệt dường như bị tức đến hộc máu, hai mắt đang lóe lên lửa giận, cô liền cười nói nhẹ nhàng: "Vừa rồi anh đã đồng ý, chỉ cần em thắng ván cờ này, ngày mai mặc kệ em làm gì, anh cũng sẽ không can thiệp. Mộ thị trưởng, nói lời phải giữ lấy lời, hãy nhớ kỹ lời hứa vừa rồi của anh!"

Quanh thân Mộ Dạ Triệt bị lửa giận thiêu đốt, nhìn thẳng chằm chằm về cô, ánh mắt vừa nóng vừa sắc bén, giống như muốn đem cô ra thiêu đốt, nhưng hắn không thể bộc phát ra, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Dư.

Mộ bí thư cùng Mộ thái thái thì ở một bên cười hiền lành, vẫn như cũ nghĩ rằng vợ chồng son đang tạo tình thú, chỉ ồn ào chút thôi, "Dạ Triệt, nếu đã hứa với Cổ Dư, vậy nhất định phải thực hiện, vừa nãy Cổ Dư thắng rồi." "Đúng vậy, ba......giúp Cổ nha đầu......thắng cờ." Vì thế trong tiếng cười của cha mẹ, Mộ Dạ Triệt phẫn nộ đến cực điểm đột nhiên cầm tay Cổ Dư, giống như một con sư tử hoàn toàn bị chọc giận, gương mặt tuấn tú xanh mét, "Đi theo anh!" Mạnh mẽ đưa Cổ Dư ra khỏi phòng!

"Mộ Dạ Triệt, anh buông tay!" Mà Cổ Dư bị hắn túm ra ngoài, đang kinh ngạc giãy dụa, lại rống to hẳn lên, trên trán thấm ra mồ hôi, ướt đẫm thân thể của cô!

Bởi vì Mộ Dạ Triệt hoàn toàn biến thành một con sói ác ôn không chịu thả người, lại dùng phương pháp này mà đối xử với cô!

---

truyenwiki1.com 06/12/2020.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio